Chương 532 : Trảm Tân Nghiễm, phong Bình Đẳng
Chương 532 : Trảm Tân Nghiễm, phong Bình ĐẳngChương 532 : Trảm Tân Nghiễm, phong Bình Đẳng
Kiếm kiếm cao ngất tựa núi non, một vùng hùng vĩ sừng sững suốt quãng đường Tần Nghiễm vương phải qua để lao tới địa tâm. Năng lượng không gian chấn động mạnh, trong nháy mắt đã hoán trời đổi nguyệt. Bát phương thành vốn như phế tích liền biến mất tăm, nhường chỗ cho vũ khố Nhai Sơn ẩn tàng vạn kiếm xuất hiện trước mắt mọi người.
Trời không đổ tuyết nhưng rét lạnh vô cùng.
Kiếm của ngàn vạn tu sĩ hưởng ứng Nhất Tuyến Tuyên hiệu triệu mà rời vỏ. Rừng kiếm ẩn trong vũ khố Nhai Sơn vào ngay lúc ấy cũng rít tiếng bay ra. Kiếm bay đầy trời, thanh thanh như mưa !
Tần Nghiễm vương hoàn toàn chẳng kịp hiểu nổi nụ cười một thoáng hiện ra từ sâu trong ý thức nàng hàm chứa điều gì thì thanh kiếm khổng lồ ngưng tụ từ muôn vàn thanh kiếm của chúng tu sĩ đã đập vào mắt y, bóng dáng phản chiếu dưới đáy con ngươi phóng lớn vô hạn.
Đồng thời, ngàn vạn kiếm ý cũng bành trướng lên theo !
Kiếm trong thiên hạ hình bất đồng, dạng chẳng giống. Kiếm quyết dùng để điều khiển chúng cũng khác biệt, duy chỉ có -
Giết chóc là tâm điểm giống nhau trong mọi kiếm !
Đúc kiếm chính để giết, học kiếm cũng vậy, dùng kiếm cũng chẳng khác !
Mà Nhất Tuyến Thiên lại là thanh kiếm có khí tức giết chóc nặng nhất trong ba thanh kiếm của Nhai Sơn. Dùng nó vào lúc này, đánh thức tính hiếu sát trong muôn kiếm thì chẳng còn gì thích hợp hơn !
Lấy tâm giết chóc, cảm tri thiên địa sát lục kiếm này ! Giờ đây, nó mới thực sự chính là chúa của vạn kiếm !
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy kiếm thế hùng hậu, thanh thanh che kín thiên không bao la, bầu trời cũng phải xỉn màu đổi sắc. Nhưng thân ở dưới tâm muôn kiếm, bị Nhất Tuyến Thiên khắc chế toàn bộ khí cơ, Tân Nghiễm vương lại cảm thấy kiếm rơi tựa núi đè !
Mau ! Mau quá !
Kiếm từ khi thành đến khi rơi xuống, thảy đều diễn ra hoàn toàn chẳng quá một nhịp thở !
Bấy nhiêu đó thôi cũng đủ để thấy được trình độ lãnh ngộ của chủ nhân kiếm này bây giờ đã đạt đến cảnh giới siêu việt đến mức nào !
Đầu non Quần Ngọc mà chẳng thấy, Dao đài dưới trăng ắt gặp thôi* I
* Nguyên văn : Nhược phi quần ngọc sơn đầu kiến, hội hướng dao thai nguyệt hạ phùng. Đây là hai câu thơ cuối trong bài Thanh bình điệu thứ nhất của Lý Bạch (701 - 762). Toàn bài ca ngợi vẻ đẹp của Dương Quý Phi, đây tác giả còn dùng để nói kiếm như cảnh tiên, đầy trời chỗ nào cũng kiếm, không sao trốn nổi. Quần Ngọc là tên núi trong thần thoại. Nó với Dao đài là chỗ ở của Tây Vương Mẫu.
Núi lở tuyết rơi, kiếm tựa bão !
Đường vạch đỏ thắm nằm dọc trên mũi kiếm sáu thước, ấy chính lòng đau, bất cam bất nguyện của tu sĩ Nhai Sơn tụ thành từ mười một giáp trước I
Tần Nghiễm vương muốn né muốn tránh, nhưng thời này khắc này dễ gì mà thoát nổi đây 2?
Toàn thế giới đều là kiếm với kiếm ! Đất trời khắp chốn tỏa lan ý thức Kiến Sầu !
Cho dù có chạy đi đâu thì lúc nào Tần Nghiễm vương cũng vẫn luôn nằm dưới tâm che phủ của ý thức, dưới đích nhắm của kiếm ý muôn vàn !
Vô phương lánh mình, không nơi đào tẩu !
Trước khi sa vào địa tâm, địch thủ của y chẳng qua chỉ là một tu sĩ phản hư nhãi nhép. Đến bây giờ cô ta tự nhiên lại có cả khả năng phát động sức mạnh không gian của hành tinh, hơn nữa lại còn có thể tập trung xuất ra kiếm ý hủy thiên diệt địa như thế này. Thảy đều khiến y không khỏi phải kinh hồn táng đởm !
Năm xưa khinh địch thực đúng là sai lầm quá lớn.
Nhưng đến thời khắc này rồi có hối cũng chẳng kịp. Trong khoảnh khắc đầy trời kiếm kiếm như mưa tua tủa đâm xuống, Tần Nghiễm vương chỉ còn biết tự mình tán thân chứ chẳng còn cách nào khác I
- Đùng I
Như mây khói tản mác khắp nơi !
Thân thể con người y thoắt cái liền hóa thành ánh vàng vô hình vô dạng. Trong không gian sáng sáng vàng vàng ấy, kiếm rơi xuyên qua như mưa nhưng tuyệt chẳng gây được một chút dấu tích gì.
Nhưng Nhất Tuyến Thiên rớt xuống sau đó thì lại chém kim quang ra làm hai dễ như bỡn !
Tần Nghiễm vương tuy không phải là người, nhưng cách mấy ngàn năm trước cũng tự nhiên sinh ra thần trí. Dù không được coi như người, song những gì vật sống trên đời cảm giác được, y cũng có khả năng biết tri biết cảm hệt vậy. Bởi thế tuy phải hóa thành nguyên hình nhưng cái đau bị kiếm chém một nhát ra làm hai kia truyền tới y cũng có thể cảm tri được rất rõ !
Thực như phát điên tới nơi I
Mà điều bất tường hơn nữa lại nằm ở chỗ chúng kiếm lớp lớp như mưa rơi xuyên qua thân thể y nhưng lại tuyệt chẳng để lại một chút thương tích nào.
Chúng từ giữa lưng chừng không đâm xuống, vạn thanh như một, thảy đều dễ dàng sa hết xuống trận địa bên quân Cực Vực mà chẳng gặp trở ngại gì I
Tức thời, tiếng rú tiếng gào vang dậy ngút trời I
Lúc kiếm rơi xuống, ảo ảnh về một vũ khố Nhai Sơn đầy băng tuyết liền tiêu tan mất tăm mất tích. Bát phương thành một vùng hoang tàn đổ nát liền hiện ra dưới chân mọi người. Bị kiếm khí vô tận cuồn cuộn ụp xuống, đâm chọc lỗ chỗ vạn vạn, phế khư nổ tung thành phấn mịn I
Ả vậy mà dám -
Làm sao ả dám ?!
Đang giữa lưng chừng trời, Tân Nghiễm vương nhìn mà thiếu điều muốn không dám tin vào mắt, hơn nữa lại càng chẳng ngờ nữ tu này thủ đoạn thế mà lại tàn nhẫn quyết tuyệt đến vậy !
Y rõ là đã thấy ra được cái sợ, sự do dự và cả bản tâm từ thần sắc trong mắt ả I
Chẳng lẽ ả ta lại không thể cùng đứng ngang hàng với y được sao ?
Bây giờ tung ra thủ đoạn như sấm sét thế này, vậy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủn đó rốt cục đã xảy ra chuyện gì ?!
Kiếm Nhất Tuyến Thiên xuất ra, ngay vào lúc kiếm thế vẫn còn chưa quay lại hết để ngưng tụ ra thanh thứ hai thì trong đau đớn lẫn hoảng sợ, Tần Nghiễm vương đã rống lên một tiếng !
Kim quang bị chém ra làm hai lập tức xông vào nhau, hợp lại thành một.
Tần Nghiễm vương chỉ muốn trốn chứ không còn bụng dạ đâu mà đánh nữa I
Nếu y chẳng thoát khỏi nổi cái mạng ý thức của Kiến Sầu đang bành trướng đến phủ gần như kín hết cả đất Cực Vực này thì đừng mơ tới chuyện đánh tay đôi công bằng với ả. Nhất cử nhất động của y đều nằm dưới tâm kiểm soát của địch thủ, nửa phần thủ thắng cũng chả có cơ hội !
Nhưng nếu trốn thì trốn đi đâu bây giờ đây ?
Thân vốn là pháp tắc luân hồi cai quản luân hồi, dù gì thì gì y cũng không tài nào thoát khỏi thế giới này được. Hơn nữa, muốn vào vũ trụ mênh mông vô tận kia cũng lại càng là chuyện không tưởng.
Huống hồ Kiến Sầu thì dễ gì mà để y trốn thoát chứ ?
Đại kiếm Nhất Tuyến Thiên vẫn còn chưa ngưng tụ ra lại mà ở tít nơi chân trời, trong quâầng mặt trời địa tâm rực rỡ chói lòa kia chợt có tiếng gâm chẳng khác sấm rền vang lên I
Tựa hồ như có thứ gì đó khổng lồ từ sâu trong hành tinh xông ra vậy !
Tức thời vùng bóng tối âm u dầy đặc nhất trên bầu trời kia thình lình bỗng chợt tan tác.
Mây hồng vạn trượng hốt nhiên bay bốc mịt mù, ngàn dặm sóng cuộn đỏ thắm sôi sục trào dâng !
Địa tâm dung nham sền sệt lửa đỏ, giữa tiếng gâm ong ong rền vang đó, ở tận nơi nóng nhất trong tâm hành tinh cũng bắt đầu rùng rùng chấn động ! Chẳng khác gì một đao chém xuống, sóng nước cuộn trào !
Bề mặt địa tâm sáng chói như mặt trời vậy mà tự nhiên lại nứt ra một đường thật to. Bóng búa khổng lồ đỏ rực, gần lớn ngang bằng địa tâm, đùng đùng xoáy tít phóng vụt ra từ đường nứt !
Hệt như một cơn ác mộng !
Mới chạy đến cuối chân trời, vừa nghe thấy tiếng gầm kia, Tân Nghiễm vương liền cảm thấy đầu óc mình như lùng bùng nổ đùng một tiếng !
Cái thân đang vùn vụt lao đi tức thời tự nhiên khựng lại, tựa hồ như bị bức bách bởi một sức triệu hoán vô phương kháng cự nào đó vậy. Nguồn lực ấy bắt nguồn từ sâu trong pháp tắc bản thể của y, từ sâu trong hành tỉnh, từ điểm thời gian và không gian khởi đầu !
Luân hồi lục đạo Bàn Cổ sáng lập;
Búa thân mở trời ngài định kỷ cương.
Tần Nghiễm vương chẳng qua chỉ là pháp tắc luân hồi sau khi sinh ra linh trí thì hóa hình. Vốn là một phân của pháp tắc thiên địa này, là kẻ lệ thuộc Bàn Cổ thì y sao có thể đỡ nổi đòn đánh của cây búa kia ?
Đó là còn chưa kể đến chuyện ý thức kinh khủng của nữ tu kia đã phủ kín giới này rồi...
Từ khi quỷ phủ rơi vào tay của Kiến Sầu, y cũng hiểu ra rất rõ một điều : Thân là Tân Nghiễm vương đệ nhất điện Cực Vực, mạng y đã tận !
Sinh ra để phá luân hồi, bây giờ để mất quỷ phủ, luân hồi tất nhiên sẽ khó hủy.
Trốn thì ích gì ?
Có tàn hồn của con chim chín đầu xảo trá kia quán chú thêm thần lực của Bàn Cổ lên người Kiến Sầu. Vả lại, chắc chắn là cô ta đã phá được mê chướng, hiểu rõ đạo tâm. Thế nên, y thật sự không sao có khả năng cướp lại quỷ phủ được nữa.
Bởi vậy trong một chớp mắt đó, Tần Nghiễm vương hốt nhiên bỗng thôi không trốn chạy hay phản kháng gì nữa.
Ngay khi quỷ phủ đỏ rực như mặt trời nhắm vào y chém xuống, y lại chợt quay người nhìn lại !
Trước tầng tâng kình khí thổi thốc tới trước mặt, cổn phục uy nghiêm đón gió tốc bay phần phật, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị tựa như băng giá đóng dầy, song chỉ duy có đôi con ngươi là lại ngời sáng hơn bao giờ hết !
Làm sao không sáng được đây 2
Y cai quản pháp tắc luân hồi đã mấy ngàn năm ở Cực Vực. Lúc ra đời trong ao chuyển sinh cũng là lúc y bắt đầu có trí nhớ, hóa hình mà nên.
Y không biết tại sao mình có linh trí, chỉ biết ý niệm nguyên sơ nhất có được lúc mới ra đời là phải xóa bỏ luân hồi !
Từ đó về sau, ngày qua ngày, năm nối năm, y chưa từng bước chân ra khỏi Cực Vực bao giờ, cứ vậy mà sống dưới bầu trời âm u thê lương này, thực sự chẳng biết Thập Cửu Châu đất đai bao la màu mỡ mặt trời ở đó tròn méo ra Sao.
Bây giờ ngoái lại thấy một quầng chói lọi như vậy thì chợt thấy mới mẻ tân kỳ.
Tuy từ tâm hành tinh mà ra nhưng trông nó sáng hơn nhiều so với địa tâm bê mặt dung nham cuồn cuộn sục sôi.
So với mặt trời thì thực giống mặt trời ! So với ánh sáng thì thực giống ánh sáng !
Một quầng tròn trĩnh, lớn đến nỗi nhìn mà khiếp cả người, thân hồn run rẩy; màu sắc đỏ rực tựa như nhuốm máu, nhưng dưới ánh sáng lại bóng bẩy vô cùng.
Không biết mặt trời Thập Cửu Châu cũng giống giống như vậy chăng ?
Tần Nghiễm vương chú mục nhìn nó. Hình bóng nó phản chiếu dưới đáy mắt y càng lúc càng phóng lớn, sau khi chém xuyên qua thân thể vốn đã hư vô của y như chém vào chỗ không người, rồi tiện đà phập tiếp luôn xuống đất Cực Vực vạn vạn vạn dặm âm thảm bên dưới !
- Âm! Âm! Âm...
Mặt đất nứt toác ra thành một đường rộng lớn !
Búa chém cái một, mặt trời đỏ cũng phập theo đà, vậy nên đã bửa rất sâu xuống mặt đất nặng nề tâng tâng bên dưới, làm nứt thấu địa ngục mười tám tầng, phá tan đại trận thích thiên tạo hóa ngăn giữa hai giới, xuyên thẳng luôn đến Thập Cửu Châu ở đầu bên kia !
Bình minh rực rỡ, đêm tàn đã tận.
Đáy biển tây hải mênh mông chợt dậy sóng cuồn cuộn tựa như bị nấu sôi.
Quầng quỷ phủ đỏ rực như mặt trời thì ra đã xả dài một đường từ nam đến bắc trên rãnh biển vắt ngang nửa miền biển tây, khiến bùn đất lâu năm bên dưới bắn vọt cả lên, cá tôm vạn loài kinh hãi, bắn mình quấy loạn trên không.
Ánh sáng tỏ rạng tứ phương I
Trong một chớp mắt đó, mặt trời phương đông cũng từ cực đông nhô lên, xé toạc màn đêm hắc ám bao phủ trên cả một miền đại địa Thập Cửu Châu, rồi cùng với mặt trời trên biển tây kia song song tỏa sáng !
Ráng mây như máu, biển cả thẳm xanh.
Hằng hà sa số tu sĩ không tham chiến trên đại địa Thập Cửu Châu, nào ở Minh Nhật Tinh Hải, nào ở Tây Hải Thiên Tông, nào trên mười ba đảo tiên lộ, tất cả đều cảm tri dị tượng từ xa. Người khiển thần niệm, kẻ vận thần nhãn, chứng kiến thấy được cảnh tượng huy hoàng mỹ lệ thế kia trong lòng không khỏi bàng hoàng sửng sốt.
Ngay sau đó đất trời chợt âm ầm rền vang.
Khe rãnh biển bị mặt trời hồng xả chém nứt rộng toang hoác, nước biển tứ bề thi nhau cuồn cuộn đổ vào bên trong, thoắt sau thì đã biến vùng chính giữa biển tây hải này thành một xoáy nước khổng lồ !
Sóng biển mênh mông vạn khoảnh ào ào tuôn đổ xuống khe !
Nước bắn vọt qua đại trận thích thiên tạo hóa, qua địa ngục mười tám tầng, qua tầng tầng lớp đất nặng nề của Cực Vực rồi phóng tung lên trời từ đường nứt mà quỷ phủ đã bổ xuống kia !
Chẳng khác gì thác đổ ngược dòng ! Hệt như suối nguồn trắng xóa đầu non!
Trời hông quầng lửa, đất trào biển xanh.
Cái sắc lam thẫm trong veo kia thoắt cái đã nhấn chìm tàn tích gần thành trì, quẹt ngang một màu tươi sáng kinh tâm động phách cho cả một miền Cực Vực âm u buồn bã !
Cảnh sao mà hùng vĩ huy hoàng !
Tựa như tuyên bố chúa cũ tiêu vong, chúa mới giáng trần.
Một nhát chém kia trông tưởng vô hại thấy rõ, thậm chí còn chẳng có chút sát khí, nhìn không ra uy lực ở đâu nhưng sau khi bị quầng mặt trời khổng lồ đỏ rực kia xả xuyên qua thì thân xác Tần Nghiễm vương mới tiêu tán thực sự.
Lần này không giống như bất kỳ lần nào trước đó.
Tốc độ tiêu tán không nhanh, chỉ bắt đầu từ chân tay, rồi dân dân ăn lan đến tim với đầu. Cứ mỗi một tấc rã ra thì lại biến thành một con chữ kim sắc cổ xưa nặng nề trơ cứng, tuyệt không sức sống !
Đến bây giờ, Tân Nghiễm vương chẳng thấy đau đớn xé thịt xé da thế nào, chỉ thấy thảy như mất hết cả tri giác, ánh mắt vẫn chú mục lên hư không mênh mông, dõi nhìn về chỗ xa hút trong địa tâm !
Một nhát búa kia đã bổ đôi đại địa, đồng thời cũng xẻ toác địa tâm !
Dung nham sục sôi vẹt dòng tách ra hai bên, hệt như đang trải đường, mở lối thông thiên !
Mà nữ tu nọ thì lại đang đứng ở mút cuối đường !
Không có hình dạng thực sự mà chỉ là ý thức hư vô !
Điện Tần Nghiễm đệ nhất diêm quân đang lơ lửng phiêu phù trên thiên không cao cao ấy. Nhưng ngay khi Kiến Sầu vừa hiện thân, vào sát na quầng búa đỏ rực vừa chém xuyên qua thân thể Tân Nghiễm vương thì tòa điện kia cũng ầm lên một tiếng rồi từ trên cao rào rào sụp xuống !
- Âm! Âm! Âm...
Nhưng tường nát ngói mục, gạch đá thi nhau lăn xuống, chất đống hoang tàn !
Mà đồng thời, cùng vào lúc đó, Cực Vực ác thổ mênh mông một miền cũng rùng rùng rung chuyển, tựa hồ như cảm tri được sức mạnh của vị chúa tể mới vậy !
Hoàng tuyên dậy sóng, tung nước ngập trời I
Trước quỷ môn quan, âm phong thê lương gào rít !
Từ dưới mặt nước sông đỏ thẫm màu máu, từ dưới tầng tâng bùn đất thâm sâu, xương trắng hằng hà sa số tung mình phóng vụt lên trên !
Hàng trăm hàng ngàn, muôn muôn vạn vạn !
Bốn phương tám hướng, vô cùng vô tận !
Thảy nối đuôi nhau hợp thành đạo đạo bạch cốt lạnh người đổ dồn về nơi địa tâm sâu hút ở sau lưng Kiến Sầu kia !
Hết cái này đến cái khác chồng chất lên nhau, dần rồi cũng ra dáng vẻ.
Một tòa diêm điện mới toanh bỗng chợt nên hình !
Xương trắng xây tường, khô lâu tạo mái !
Kiến Sầu đứng ngay chính giữa. Tựa như cá voi hút nước, ý thức mênh mông phủ kín cả hành tinh thu co lại, bên trong còn mang theo một luồng khí hỗn độn lấy từ ngoài thích thiên tạo hóa trận !
Thân xác đã hủy, hồn phách hư tổn.
Nhưng khi ý thức thu về, ngưng tụ ra lại đạo thần niệm nguyên sơ nhất thì luông khí hỗn độn kia liền mau chóng biến hóa hình người !
Trong chớp mắt, đất trời một vùng rùng rùng chấn động !
Nào núi, nào sông, nào đảo, nào biển, bóng vật liên miên vô tận từ thiên không bao la ùn ùn kéo tới ! Thảy đều tập trung nhắm xuống hết luồng hỗn độn kia I
Nhờ đó hình dáng, dung mạo quen thuộc ấy lại được hiện ra trước mắt mọi người...
Lấy hỗn độn làm nguyên liệu, đắp lại thành xương thành thịt cho nàng;
Lấy sương khói như mây bay lạc trên vai chải thành tóc xanh, một làn buông lơi như thác;
Lấy sao khâm, sao thương khảm lên làm mắt, ngưng tụ cho nàng một đôi con ngươi thanh tịnh sáng trong !
Trích từ văn chương thiên cổ nhập vào lồng ngực, một trí óc tâm khiếu linh lung nhờ đó tạc thành !
Năm ngón tay thon dài giơ lên, lại điểm một điểm về phía vạn vạn bóng hình kia. Tức thời sơn hà nhật nguyệt đùng đùng gào thét bay về I
Cái thì biến thành vương miện lộng lẫy đính trên đầu;
Cái thì biến thành cổn phục uy nghỉ trên thân !
Vương miện bằng nhật nguyệt, y phục bằng sơn hà !
Mười hai dây châu rũ trước mắt nàng đung đung đưa đưa, hạt châu đen tuyền lấp lánh ánh bạc xuôi chảy như nước, có lúc thoắt cái lại chợt lóe lên, đỏ rực một màu nanh ác...
Đôi mắt thâm thúy, mi mày lạnh lùng !
Diêm điện bằng xương trắng rợn người chồng chất xây thành sừng sững sau lưng !
Thời khắc ấy, đất trời hốt nhiên tĩnh mịch như tờ...
Quỷ tu Cực Vực hằng hà sa sô trân trân mắt nhìn, thực không dám tin vào những gì chứng kiến trước mặt. Chúng tu sĩ Thập Cửu Châu thì thất kinh biến sắc, tự nhiên liền chợt nhớ đến "tương lai" của Kiến Sầu dưới Nhất Nhân Đài trong tiểu hội Tam Thiên năm ấy ! Bóng xưa hình nay trong chớp mắt chồng hợp làm mội.
Bao người bàng hoàng ngơ ngẩn, mục huyễn thần mê, chấn kinh trong lòng !
Chứng kiến thấy cảnh tượng trước mắt, ngay cả Tần Nghiễm vương vẫn còn chưa bị thần lực Bàn Cổ hủy diệt hoàn toàn cũng không khỏi sững sờ.
Tím đế vương, mạng diêm quân.
Cho mãi đến bây giờ y mới hiểu phàm mình sợ điều gì, điều đó rốt cục cũng sẽ xảy ra.
Nhưng tại sao 2
Từ đầu đến cuối y vẫn không tài nào hiểu nổi. Đến thời khắc cuối cùng khi linh trí sắp sửa bị xóa bỏ hoàn toàn, không dằn được bất cam cùng cực, y vặn hỏi nàng : "Đạo đã tương đồng, tại sao giết ta ?I"
Rõ ràng là ả cũng muốn diệt luân hồi, cũng muốn đối địch với người đời cơ mà I
Đã là đồng đạo, tại sao giết nhau ?I
Y hỏi câu đó, người ngoài cuộc ai nghe cũng không hiểu ra sao, duy có Kiến Sầu sắc diện thản nhiên, điềm đạm đáp lại : "Đạo không cao thấp, thuật có chánh tà.'
Lúc nàng giơ tay áo phất lên, một nguồn lực thuần túy tự nhiên tựa gió mát thổi bay sơn hà vạn dặm, gạt đi toàn bộ thiên địa linh khí trong giới này, chỉ kiêm giữ lại địa lực âm hoa !
Đồng thời cũng quét sạch luôn cả khói sương càn khôn âm u mù mịit.
Nhờ vậy, Tần Nghiễm vương mới chợt thấy được rất rõ hai con chữ cổ chạm khắc sắc nét cao cao trên tòa diêm điện bằng xương cốt sừng sững sau lưng nàng.
Đây là phong hào địa vị diêm quân của ả...
- Bình đẳng ! Bình đẳng ! Ha ha ha ha...
Sững người một hồi, Tân Nghiễm vương thế mà lại không khỏi ngửa mặt lên trời ha hả cười to, làm như mới thấy chuyện gì hoang tưởng buồn cười nhất trên đời lắm vậy, đồng thời trong đó cũng dường như có ý thương hại nàng đâm đầu bước vào cái ngõ cụt này !
Đạo giống thuật khác.
Ả nói "Đạo không cao thấp, thuật có chánh có tà", vì vậy mà giết y. Nhưng một khi ả đã đi vào con đường này, dưới mắt đám phàm phu tục tử trong thiên hạ, e rằng ngay cái "chánh đạo" kia cũng chả có nghĩa gì huống hồ là "chánh thuật" !
Âu cũng tại gặp nhau quá trễ.
Nếu ngàn năm trước y gặp được ả thì ngày giờ này dĩ nhiên chuyện đã khác rồi.
Phá bỏ luân hồi dễ như trở bàn tay !
Tiếc thay, lần đầu gặp nhau, vì thấy tím đế vương mà y đã kiêng ky đủ điều, chỉ sợ nàng trở thành biến số kiếp này, không thể cùng mưu việc lớn...
Nhưng rốt cục thì : "Đạo này cũng chẳng riêng biệt mỗi ta..."
Khi Kiến Sầu giơ tay về phía y thì luồng linh trí cuối cùng hình thành từ mông muội của Tần Nghiễm vương liền bị thân lực Bàn Cổ xé cho tiêu tán, giữa đất trời chỉ còn vẳng lại tiếng than tiếc nuối lãng đãng như mê của y.
Bút phán quan tiêu, nhưng sổ sinh tử thì vẫn còn.
Y đã thành nó. Người nàng tỏa hào quang, ánh sáng tụ thành chữ, chữ chữ hạ xuống sổ sinh tử, sổ sinh tử hợp thành một quyển rồi bay qua hư không, rớt xuống tay Kiến Sầu.
Lạnh như băng, nặng trìu trñu.
Nàng nhớ tới những gì đã đọc được trong quyển sách cổ chín kiếp người trong thành Uổng Tử, nhớ mình sững sờ bàng hoàng khi lần đầu thấy câu "Dù luân hồi tỉ tỉ lần, ta vẫn chính là ta'; nhớ trước quỷ môn quan, lúc người Nhai Sơn giết hồn Nhai Sơn, mình thẫn thờ vẹt ngược biển người mà đi, và cũng nhớ cả lúc Phó Triêu Sinh đáp lời trong nơi đóng trú "Ta là một bức họa chứ chẳng phải là một tờ giấy trắng", thấy việc như vô lý không tưởng, vỗ tay mà cười...
Đáy mắt ngấn nước, một giọt lệ nóng hốt nhiên lăn tròn.
Trừ Tần Nghiễm vương đã bị diệt mất linh trí, chẳng tồn tại nữa, trên đời này chỉ còn mỗi bản thân nàng là biết rất rõ con đường mình quyết đi sẽ như thế nào mà thôi.
Khuôn mặt tựa sương tuyết chẳng gợn lấy xúc cảm, bằng một mục quang tịch liêu cô độc, nàng nhìn xuống sổ sinh tử chỉ chi chít chít những nào pháp tắc luân hồi. Sắc diện tựa hồ như chẳng chút liên quan đến giọt nước mắt vừa rồi, nàng đứng đó trước tòa diêm điện mới tinh của mình.
Hệt như một vị thân minh mới.
- Bái kiến diêm quân, bái kiến bình đẳng vương !
Cực Vực ngàn ngàn vạn vạn quỷ tu tu vi dù cao dù thấp thế nào, thảy đều rầm rập sụp xuống, quỳ phục dưới chân nàng !
Tiếng người rên vang, vang vọng mãi không ngừng.
Áo sơn hà, vương miện nhật nguyệt. Thời này khắc này, nàng chính là - Bình đẳng vương Kiến Sầu, diêm quân điện thứ chín của Bát phương thành Cực Vực !