Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 533 - Chương 533 : Tru Tà

Chương 533 : Tru tà Chương 533 : Tru tàChương 533 : Tru tà

Diêm quân.

Dù trong bụng đã sớm mơ hồ đoán đoán được đôi chút, nhưng trước tiếng hưởng ứng rên vang như núi thở biển gâm của toàn thể quỷ tu, mọi tu sĩ Thập Cửu Châu đều không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh !

Không ít thì nhiêu, ánh mắt người người nhìn Kiến Sầu đều vừa lưỡng lự vừa kiêng ky.

Dù sao ban nãy nàng vừa phất tay một cái thì đã đồng thời xua tan luôn mọi thiên địa linh khí với địa lực âm hoa nơi đây. Đối với cuộc chiến mà nói, điều này dĩ nhiên sẽ có ảnh hưởng rất lớn.

Nhưng chúng tu sĩ đại năng ở phía trước chẳng ai động đậy mảy may.

Phù Đạo sơn nhân mặc dù có hơi ngạc nhiên, nhưng trước đó bởi đã từng nghe Kiến Sầu kể không biết bao nhiêu là chuyện về Cực Vực nên hôm nay đánh trận tới Bát phương thành thấy được quỷ phủ, lão cũng đã mơ hồ đoán ra phần nào.

Giờ đây Kiến Sầu trải qua biển lửa niết bàn, được phong bình đẳng thế này, lão tuy kinh nhưng lại không hãi.

Nói cho cùng, đây chẳng qua chỉ là thêm vào một thân phận hiển hách mà thôi, có đi đâu chăng nữa thì nó cũng vẫn là đệ tử của Phù Đạo lão, vẫn là môn hạ Nhai Sơn rành rành ra đó.

Vì vậy lão chẳng những chẳng căng thẳng mà còn là người đầu tiên tỏ thái độ, vỗ tay ha hả cười dài một tràng : "Tốt ! Tốt ! Tốt !"

Chúng đệ tử Nhai Sơn sau một thoáng sững sờ cũng hốt nhiên giật mình nhận ra thân phận của Kiến Sầu có tâm quan trọng như thế nào. Tuy không biết chuyện này nguồn gốc ra sao, nhưng thảy đều mau mắn hò reo vang dội.

Chém Tần Nghiễm vương xong được phong diêm quân đấy !

Có không biết bao nhiêu là quỷ tu quỳ phục bên dưới kia kìa !

Trận chiến này thắng bại ra sao rành rành ra đó, ngay cả sổ sinh tử cũng đã rơi vào tay Kiến Sầu sư bá thì chuyện lập lại quyền luân hồi đâu còn gì là vọng tưởng hão huyền nữa !

Nói cho cùng cái bọn họ muốn là luân hồi chứ có phải là cần thắng đâu !

Trong tiếng hoan hô vang dội, bầu không khí trên toàn chiến trường mỗi nơi đều khác.

Sau khi định thần lại, các tu sĩ các tông môn khác tuy hơi có chút dè dặt, nhưng sắc mặt lại lộ vẻ vui, người người xôn xao bàn tán.

Quỷ tu phía Cực Vực thì hoàn toàn chẳng có gì là tức giận. Dù sao trận chiến này cũng chính do Tần Nghiễm vương gây ra. Hiện tại, y đã bị người ta chém cho một búa biến về nguyên hình sổ sinh tử lục đạo luân hồi, vậy mọi chuyện y hứa hẹn trước kia cũng không còn có thể trở thành hiện thực được nữa.

Quỷ Kiến Sầu ơi là quỷ Kiến Sầu ! Thực chẳng hổ danh !

Người ta đã mạnh như vậy, đang lúc mất chúa thế này, chúng quỷ dĩ nhiên chẳng đời nào ngốc nghếch khư khư ôm lòng trung, huống hồ nàng được phong làm diêm quân điện thứ chín đã là chuyện trời định rành rành. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, ngoan cố chống đối mới là ngược đời.

Thậm chí ngay cả Diêm La vương, Đô Thị vương, Chuyển Luân vương còn đó cũng không khỏi phải dừng tay; một là vì hơi ngạc nhiên, không dám tin vào những gì thấy được trước mắt; hai là vì còn phải suy nghĩ xem tương lai tình hình sẽ tiến triển ra sao. Nói cho cùng thì dây mơ rễ má giữa bọn họ với Tần Nghiễm vương phức tạp rắc rối hơn xa quỷ tu bình thường. Đang lúc nhập nhằng không biết được thái độ đối phương ra sao, bọn họ sẽ không dễ dàng thay đổi lập trường của mình.

Duy có Hoành Hư chân nhân là mặt mày âm u khó dò. Lão chằm chằm nhìn Kiến Sầu và cũng chú mục quan sát luôn cả thân thể hiện giờ của nàng.

Đúng là người chả ra người, quỷ chả ra quỷ !

Lấy khí hỗn độn trong trời đất để tái tạo xương cốt máu thịt như vậy thế thì đạo cũng sẽ tách biệt, khác xa với tu sĩ tâm thường rồi.

Vả lại cái câu "Đạo ta không chỉ có mỗi mình ta" của Tần Nghiễm vương trước khi chết thực khiến lão khó mà an tâm cho nổi, huống hồ là tòa diêm điện sau lưng Kiến Sầu xương trắng rợn người thế kia lại càng chẳng ra vẻ tu sĩ chánh đạo chút nào.

Hoành Hư chân nhân đăm chiêu trì kiếm, không nói một câu.

Mà Tạ Bất Thần thì mãi sau mới tới chiến trường nơi này. Bởi khá hiểu Kiến Sầu nên nhìn sắc mặt nàng y nhận ra được chút chút ẩn tình bên trong.

Nhất là...

Giọt nước mắt kia.

Tạ Bất Thần xiết chặt thanh thước mặc quy đen tuyền trong tay, hai hàng mày kiếm lạnh lùng khẽ cau lại. Rồi hốt nhiên dường như nghĩ tới chuyện gì đó, y chợt đưa mắt nhìn quanh.

Chiến trường bây giờ hoang tàn, nơi nơi đổ nát.

Từ tu sĩ Thập Cửu Châu cho đến quỷ tu Cực Vực, chúng nhân đa phần đều không mấy thoải mái gì cho lắm, ai nấy đều co cụm lại theo nhóm.

Nhưng khi y lướt mắt nhìn qua chỗ quân Minh Nhật Tinh Hải thì lại chẳng thấy bóng của người kia đâu.

Ngay lập tức, đôi con ngươi trong mắt Tạ Bất Thần liền hơi vụt co lại, sâu dưới đáy mắt chợt lóe sáng âm u, thế nhưng sau đó y chỉ cười, mục quang vô thanh vô tức thu vê.

Người định thần trễ nhất lại là Phó Triêu Sinh.

Giữa lưng chừng trời, hắn đứng đó dõi mắt nhìn mãi về phía nàng.

Quên cả nói năng, quên cả tỉnh người trở về thực tại.

Hắn cứ vậy mà ngó sững bóng nàng đứng trước diêm điện, tốt hay đẹp chẳng ý kiến ý cò nói nổi một câu. Quan trọng là nàng bình yên vô sự.

Nhưng lạ một điều là nửa trái tim trong lồng ngực hắn lại chẳng chịu yên, cứ đập thình thình càng lúc càng mau.

Hắn thực không biết tại sao nên nỗi.

Sau một thoáng trí óc lan man rối rắm, cả người bàng hoàng ngơ ngẩn, Phó Triêu Sinh cuối cùng dằn lòng chẳng đặng mà cười với nàng.

Bầu trời Cực Vực lúc này trong sáng hiếm thấy.

Sáng thực sự chứ chẳng giả tạo.

Kiến Sầu trong lòng ngổn ngang trăm mối, phần vì đồng môn Nhai Sơn, phần vì sổ sinh tử trong tay, và phần nữa cũng vì nhìn thấy nụ cười của Phó Triêu Sinh dành cho mình.

Nàng đang định đáp lại hắn thì đầu mày hốt nhiên nhíu chặt.

Trong một tích tắc ấy, ngay chính Phó Triêu Sinh cũng chẳng phản xạ kịp. Người vẫn còn đang đứng yên một chỗ mà đã nghe thấy tiếng gió xẹt ngang qua rồi. Đó là do Kiến Sầu đột nhiên khép ngón như đao, phát chỉ phóng ra một đạo kim quang vù vù bay sượt qua cổ hắn ! - Đùng !

Một tiếng nổ vang lên, đột ngột đến cực điểm !

Đạo kim quang mang theo sức mạnh của quy tắc Bàn Cổ thọc sâu xuống đất dễ như đâm gỗ mục, khiến một nơi vô hình vô ảnh nào đó ầm ầm nổ tung !

-Gừ-

Một cái bóng tứ bề đen đặc hắc khí lộ ra, kèm theo đó là tiếng gầm rống vừa nặng nề vừa đau đớn ong ong vang dội màng nhĩ mọi người I

Thần chích Thiếu Cức !

Kiến Sầu ban nãy đánh nhau với Tần Nghiễm vương đã đành, sau đó lại thình lình xảy ra chuyện nàng lên làm diêm quân, bấy nhiêu đó thôi đã khiến người người chấn kinh khôn tả. Mà Thiếu Cức lại im ỉm không ra tay, thế nên ai nấy đều quên bằng mất sự có mặt của nó.

Bây giờ Kiến Sầu đột nhiên xuất thủ, khiến Thiếu Cức phải lộ mặt, chúng tu sĩ nhất thời đều thấy lạnh toát từ đầu đến chân !

Chẳng ai hay Thiếu Cức đã lẻn một vòng ra sau lưng mọi người từ bao giờ. Hơn nữa nó lại còn chui sâu dưới lòng đất, bộ dạng ra vẻ như muốn trốn thấy rõ !

Tia sáng tím lúc trước vẫn còn nằm trong tay nó.

Chúng tu sĩ tuy không biết vật này thực ra có tác dụng gì nhưng Thiếu Cức với Tân Nghiễm vương đều là hạng cá mè một lứa, tác oai tác quái không biết bao nhiêu là chuyện. Mà giờ nó tới đây hình như cũng là để cướp thứ này, cho nên thực không thể buông tha nó dễ dàng như vậy được.

Chẳng cần Kiến Sầu phải nói tiếng nào, Phó Triêu Sinh đã hành động trước nhất. Trong sát na Thiếu Cức bị Kiến Sầu cản lại, hắn liền phát động tấn công không chút chần chờ.

Phù Đạo sơn nhân cũng đánh theo sát nút.

Sau khi đảo mắt lưỡng lự nhìn qua một lượt ba người Kiến Sầu, Phó Triêu Sinh và Thiếu Cức xong Hoành Hư chân nhân mới tung người đề kiếm bay lên.

Tần Nghiễm vương đã bị Kiến Sầu chém cho một búa tan thành tro bụi. Mà các đại năng Cực Vực khác còn lại nơi đây, ai nấy đều tận mắt chứng kiến thấy được Kiến Sầu đã thành diêm quân ra sao thế nên thảy đều không dám hành xử thiếu suy nghĩ. Đó là còn chưa kể đến việc trừ Tân Nghiễm vương ra, bọn họ đều chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì về Thiếu Cức, thậm chí nó là tôn tại như thế nào cũng lại càng mù tịt. Thế nên dĩ nhiên là không có chuyện bọn họ nhúng tay vào giúp đỡ nó làm gì.

Nhất thời Thiếu Cức liền lâm vào thế cô lập, tứ bề thọ địch.

Đại năng bốn người đấu một, có muốn trốn cũng chẳng trốn nổi I

Kiến Sầu vừa chân ướt chân ráo mới tới hữu giới, bởi trước kia đi đỉnh tranh vốn đã từng có lãnh ngộ về viên đá ngoan cường hóa sao nên lúc sa vào địa tâm mới cảm ngộ được quy tắc thời không; đó là còn chưa kể đến một tràng "niết bàn" mười phân vẹn mười, chịu diệt thân để tạo lại thân xác, lấy khí hỗn độn mới làm nên hình hài, người khoác áo sơn hà, thực lực tăng vọt kinh khủng. Dù là thần chích Thiếu Cức nhưng đánh với nàng nó cũng có cảm giác phải cố hết sức.

Hơn nữa nàng lại còn có quỷ phủ.

Thiếu Cức lúc trước lợi dụng ao chuyển sinh với quỷ phủ để tính kế Phó Triêu Sinh, bây giờ đến lượt chính bản thân nó phải đương đầu với quỷ phủ đang đánh tới thì so với hắn nó cũng chẳng ngon lành hơn lấy nửa phần.

Trái phải đều bị người ta cản chân cản tay, nó rốt cục cũng bắt đầu hơi cảm thấy lo.

Giữa cảnh tứ bề vây đánh, Thiếu Cức kiệt lực tránh né sự khắc chế của quỷ phủ đối với mình, chỉ mong sao tranh thủ chộp được dịp thoát thân giữ mạng, mang chìa khóa thần của hoang vực lên thượng khư tiên giới.

Nhưng đánh nó nào có phải người thường ?

Kiến Sầu cảnh giới vừa tăng. Thời gian gấp gáp, nàng tuy không lãnh ngộ được đạo ấn lợi hại hơn nhưng chiêu trò thì luyện càng lúc càng thạo, bởi vậy nên có thể nhìn ra được Thiếu Cức đang kiêng ky cũng lại càng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Thành thử nàng bèn dựa vào quỷ phủ và uy lực của sinh tử bộ mà trăm phương ngàn kế tấn công nó.

Phù Đạo sơn nhân với Phó Triêu Sinh ở kế bên cũng không nương tay. Đến như Hoành Hư chân nhân sau một thoáng lưỡng lự kia, quyết định xong rồi thì cũng tuyệt chẳng lộ sơ hở để nó tranh thủ dịp tốt.

Kiến Sầu có thể nhìn ra được thì lão dĩ nhiên cũng nhìn ra được.

Trong chớp mắt tú kiếm thoát tay bay ra nhắm ngay Thiếu Cức đánh tới, hào quang tua tủa bạc bạc dọc trên lưỡi kiếm bừng lên chói lọi. Đồng thời, lão cũng cất giọng thét to với mọi người : "Chặn nó lại !"

Kiến Sầu nghe mà giật mình.

Phó Triêu Sinh cũng thấy sững sờ.

Nhưng ngay khi Hoành Hư chân nhân vừa thốt ra tiếng đầu tiên thì Phù Đạo sơn nhân đã hiểu ngay ý. Lão thu kiếm phóng trúc. Một trời xanh biếc cưồn cuộn như biển từ trên trời cao giáng xuống. Ấy chính do gậy trúc chín đốt đánh thẳng xuống mà thành !

- Âm! Âm!

Gai hào quang sáng bạc trên kiếm rỉ cùng với biển trời xanh biếc do gậy trúc phát ra, thảy gân như đánh phập xuống người Thiếu Cức cùng một lúc !

Khuôn mặt yêu tà tuấn tú của nó rốt cục cũng lộ ra vẻ nanh ác !

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Kiến Sầu hốt nhiên cảm thấy tuy bề ngoài bằng mặt mà chẳng bằng lòng, nhưng hai người bọn họ vẫn rất ăn ý với nhau. Cái ăn ý đó không sao xóa được. Chuyện giữa hai bậc cây đa cây đề của Côn Ngô và Nhai Sơn thực khó mà đoán trước nổi.

Phù Đạo sơn nhân đã ra tay, nàng dĩ nhiên cũng chẳng lề mề thêm nửa phân nửa khắc. Tay đang xiết quỷ phủ chỉ chực phóng đánh ra mà nàng cũng lập tức quyết đoán bỏ ngang để trở tay phát chỉ ngay !

- Xoạt ! Xoạt ! Xoạt I

Trong chớp mắt, sổ sinh tự tựa như quyển họa liền trải rộng. Dưới phát chỉ của Kiến Sầu, nó nửa cuộn nửa mở bay vù về phía Thiếu Cức đang tạm thời bị vây trong vòng đạo pháp của Phù Đạo sơn nhân và Hoành Hư chân nhân !

Bản lãnh nọ kia của Phù Đạo sơn nhân với Hoành Hư chân nhân Thiếu Cức coi không bằng nửa con mắt. Song đối với nó, thời khắc Kiến Sầu phóng cuốn sổ sinh tử tới thật đúng là đủ để cho nó kinh hồn, da đầu tê dại !

Thứ đáng sợ nhất chính ở cuốn sổ sinh tử này chứ Kiến Sầu lại chẳng đáng sợ.

Nhưng phàm là vật cũ và quy tắc do Bàn Cổ để lại cho nhân loại thì chúng đều dùng để phòng các loài tộc thần cả. Nếu nó đã khiến Phó Triêu Sinh đau đến chết đi sống lại thì cũng có thể làm Thiếu Cức nó hình tiêu cốt hủy thôi ! Đến nước này nó sao dám để cho sổ sinh tử nện đùng một phát lên người mình !

Cũng mặc kệ cái quy tắc 'kẻ mạnh nhất trong giới này" gì gì đó, chẳng chút do dự, nó liền tự tán hình dáng thân người của mình mà hóa thành một quầng hắc sa bay bay lơ lửng, hòng tránh thoát đường kiếm nhọn hoắt gai sáng và biển trúc mênh mông đang ụp xuống, trước né sang một bên, vuột khỏi đòn đánh của Kiến Sầu.

Nhưng lúc này thì Phó Triêu Sinh đã có phòng bị từ đời nảo đời nào.

Hắn không nghe theo chỉ đạo của Hoành Hư chân nhân với Phù Đạo sơn nhân mà ngay khi Kiến Sầu vừa ra tay, hắn cũng đồng thời động thủ liền theo nhanh như cắt !

Vừa thấy Thiếu Cức hóa hắc sa, hắn bèn lật tay lên ngay !

Từ khi thoát ra khỏi ao chuyển sinh, trên cần cổ Phó Triêu Sinh lúc nào cũng phủ đầy những đường họa tiết màu bạc sẫm tối. Đến bây giờ thảy đều như vật sống ào ào đổ dồn tới bàn tay trái hắn, năm ngón cong lại, từ trên dộng xuống, thế tựa sấm sét I

Họa tiết xanh bạc tối sãm lập tức tỏa tán ra xung quanh, hợp thành một lông giam nửa hình cầu.

Thiếu Cức thấy vậy tức muốn điên người, giọng nói khi thốt ra cũng oán độc tới cực điểm : "Đồng tộc đồng căn há lại gấp tương tàn !"

Câu này với câu lúc trước nghe được từ miệng Thiếu Cức đã khiến Phó Triêu Sinh vô cùng khó chịu; bụng dạ vừa bất an vừa kiêng ky. Nhưng đang lúc gấp rút, hắn chẳng có đầu óc đâu mà suy nghĩ cho kỹ "Đồng tộc đồng căn" là cái gì, nghe xong thì trái lại lại càng chán ghét thêm, tay đang xuất thủ chẳng vì vậy mà đình đốn, hàng mày cau lại, chưởng kia đập xuống càng hung hãn vô cùng !

Mọi đường lui đều bị chặn lại, Thiếu Cức còn trốn đâu nổi đây ?

Cá chậu chim lồng !

Mội tích tắc tự tán hóa thành nguyên hình kia tuy đã giúp Thiếu Cức tránh thoát hai tâng vây công dầy đặc của Hoành Hư chân nhân với Phù Đạo sơn nhân, nhưng ngay sau đó nó lại bị đường chưởng của Phó Triêu Sinh với cuốn quyển của Kiến Sầu trước sau đánh trúng !

-Aaaaa-

Cái đau xé nát nguyên hình, tiếng rít thê lương thảm thiết vang lên. Đó là do tại chưởng của Phó Triêu Sinh hay do đòn quyển sinh tử của Kiến Sầu, bên nào mạnh hơn, nào ai biết được I

Chúng tu sĩ nhìn thấy kim quang với bóng ngân văn giao hòa. Cả hai được yêu lực và linh lực gia trì không ngừng, cứ thế mà hủy diệt quâng hắc sa khổng lồ tăm tối dây đặc như mây do chính Thiếu Cức biến ra. Thế nhưng đồng thời khả năng phục hồi của nó cũng lớn khủng khiếp, cái này bị hủy cái khác sinh ngay, liên miên không biết bao giờ cho xong !

Cục diện nhất thời hơi có chút giằng co.

Nhưng cũng giống như Phó Triêu Sinh ban nấy, thần chích Thiếu Cức quả thực đã bị kiềm hãm hoàn toàn.

Có ai đưa mắt nhìn lại Hoành Hư chân nhân sẽ thấy ngay khi kiếm quang nhọn hoắt gai sáng vừa thoát bay ra thì lão đã nhắm nghiền mắt rồi. Cái bản mặt khắc nghiệt uy nghiêm kia trông bói không ra nổi một chút tiếu ý nào mà trái lại dường như còn bị mây đen tầng tầng trên không che mất.

Lúc này trời gân đất rộng, nước biển phun ngược, địa tâm chói lọi như mặt trời I Bộ đạo bào thùng thình lão mặc trên người phần phật trong gió như cánh hạc. Lão giơ hai tay lên, ngón trỏ và ngón giữa chập lại nhau rồi nặng nề điểm ngay lên hai bên thái dương của mình !

Phù Đạo sơn nhân ở mé bên trông sang, sắc mặt vậy mà lại có vẻ hơi rối rắm phức tạp.

Hoành Hư chân nhân là thủ tọa Côn Ngô, là lãnh tụ của bên chánh đạo. Đạo pháp của lão cao thâm bao nhiêu mọi người đều không có ấn tượng gì cụ thể, nhưng vừa rồi lão cầm kiếm đấu pháp với Tần Nghiễm và Thiếu Cức thì bọn họ cũng đã thấy được đôi chút. Mà những chỗ như huyệt thái dương với tổ khiếu mi tâm đối với tu sĩ mà nói thì đầu là đại huyệt quan trọng hàng đầu, dù có tu thành nguyên anh cũng chẳng ai dám sơ suất coi thường.

Lực đạo phát chỉ thế kia kinh khủng không biết đường nào mà kể I

Chỉ trong tích tắc đó, chúng tu sĩ nghe như có tiếng gì trâm đục vang phốc một cái. Chỉ lực của Hoành Hư chân nhân xuyên thấu đại huyệt, sức ép lớn đến nỗi hai con mắt đang nhắm chặt cũng đổ máu ròng ròng. Đến khi lão mở mắt ra, thì bên trong đều ngập huyết sắc.

Nhưng chỉ thoắt sau, màu máu đó liền tiêu tán. Thay vào đó là ánh sáng rừng rực chẳng khác gì mặt trời !

Kiến Sầu tuy không biết nguyên nhân do đâu nhưng thấy hai mắt Hoành Hư chân nhân chảy máu thì kinh hãi trong bụng. Mà ngay sát na lão vừa mở mắt ra kia, một nguồn khí tức đến tê dại da đầu cũng phóng ra, ác liệt đến cực điểm, mạnh mẽ hung hãn khôn cùng !

Trong nháy mắt, thứ ánh sáng rừng rực đó liên ngưng tụ thành hai mảnh ấn phù chói lòa. Hoành Hư chân nhân lại thu tay, hai bàn tay kế đó liền thoăn thắt bắt ấn quyết ! Ông... I

Từ hai bên con ngươi, hai mảnh ấn phù xiên xiên chiếu ra, ánh sáng tiệm cận nhau rồi cuối cùng hợp thành một đường ở mi tâm, hình dáng cổ sơ, nhưng nó lại tuyệt không phải là con chữ thời viễn cổ gì, vì vậy mọi người vừa liếc mắt trông qua là thấy ngay được hai chữ -

Trụ tà I

Các tu sĩ đại năng có mặt xem đấu trên chiến trường đều hiểu ấn phù này lợi hại ra sao, hơn nữa còn biết rất rõ lai lịch của hai chữ này : Vào lúc thượng cổ và kim cổ giao thời, nguồn gốc của nó bắt đầu từ Bát Cực đạo tôn, người phi thăng còn sớm hơn cả Lục Diệp lão tổ hay Bất Ngữ thượng nhân !

Môn phái có gốc rễ thâm sâu nào cũng đều có đòn sát thủ cả.

Là tông môn hiển hách bậc nhất ở Tả Tam Thiên Trung Vực, không biết Côn Ngô phi thăng được bao nhiêu đại năng nhưng vì phòng có biến, để bảo vệ tông môn bình an, bọn họ ắt phải lưu lại đô này đồ kia cho lớp sau.

Song với thủ đoạn thế này, dường như nếu không lâm vào bước đường cùng thì sẽ chẳng lấy ra, hơn nữa hậu bối tông môn trông lại giống như đã quá khả năng điều khiển vậy. Đối với kẻ thi thuật mà nói thì thiệt thân rất lớn !

Đó là còn chưa kể đến bộ điệu của Hoành Hư chân nhân thế kia : Trước chọc vào hai huyệt quan trọng, kế lại ngưng tụ, dồn vào tổ khiếu mi tâm !

Ấn phù hình thành chỉ mới có chút xíu mà đất trời đã gió cuộn mây vần !

Trong khoảnh khắc ấn phù ngưng tụ, âm vân dạt đi sau đường búa của Kiến Sầu lúc trước lại có dịp ùn ùn kéo tới, tâng tầng lớp lớp nặng nề giăng giăng trên đỉnh đầu mọi người !

Khí tức toát ra thực vô cùng bất bình thường. Tu sĩ Thập Cửu Châu đa phần có lẽ thấy lạ nhưng kẻ biết rõ pháp tắc giới này như Thiếu Cức là lại đánh hơi, ngửi ra mùi nguy hiểm tiềm ẩn bên trong. Tranh thủ lão già Côn Ngô chết tiệt kia đang mất trí, nó liên hung hăng như phát điên, liên tục quẫy đập va thân vào sổ sinh tử vây khốn xung quanh mình !

Sức lực của Thiếu Cức hơn xa Tần Nghiễm vương không biết bao nhiêu lần mà kể. Bây giờ nó lại nổi cơn điên, húc chỗ này đập chỗ kia đến gần như liều chết nên sổ sinh tử vốn kín mít không chút khe hở là thế vậy mà cũng phải bắt đầu rung chuyển hẳn lên.

Chấn động đó cũng ảnh hưởng tới Kiến Sầu, khiến nàng mặt mũi hốt nhiên tái nhợt.

Thấy vậy, Phó Triêu Sinh liền bất giác tăng thêm sức trấn áp vào các đường họa tiết bạc dưới tay, mong sao san sẻ bớt phần nào gánh nặng cho nàng, tuy nhiên bên cạnh đó trong thâm tâm lại thấy hơi sờ sợ giống như Thiếu Cức : "Kiếp phạt Nguyên Thủy..."

Đến bây giờ, khí tượng thiên nhiên đã trở nên kinh hồn, nguyên nhân không chỉ do bởi ấn phù kia mà là còn vì đất trời dẫn động, kích phát gây nên kiếp phạt Nguyên Thủy !

Ở giới này, bất kỳ ai dùng sức vượt quá khả năng chấp nhận của nó đều phải chịu trừng phạt !

Hạn chế này chính là nguyên nhân khiến Phó Triêu Sinh với Thiếu Cức quần nhau lâu như vậy mà thắng bại chẳng phân, hơn nữa cũng giải thích tại sao tu sĩ bọn họ cả đám hợp lực đánh nhưng lại không giết được, còn nó cũng chẳng tài nào thoát thân nổi !

Hai đứa bọn chúng dù tung hoành ngang dọc nào biết trên đầu có ai, đại yêu như Phó Triêu Sinh mặc sức tác oai, thân chích như nó mặc sức tác quái, thảy cũng đều phải sợ cái kiếp phạt Nguyên Thủy này. Nhưng Hoành Hư chân nhân chẳng qua chỉ là người trần mắt thịt, tu vi hữu giới mà thôi ! Dù chiêu trò hộ thể có mạnh mẽ siêu việt cho lắm thì nó cũng không sao toàn thân trở ra cho nổi I

Đỡ được kiếp kia ít nhất cũng mất hết tu vi !

Chỉ một kẻ tu sĩ thôi, thế mà lại dám nhè hắn làm ra cái chuyện không tưởng này...

Phó Triêu Sinh nhất thời chẳng biết nổi cảm giác trong người ra sao.

Cũng như họ, Kiến Sầu đến lúc này mới sực nhớ đến chuyện kiếp phạt. Hơn nữa, ban nãy nàng mới vừa được phong diêm quân, ngay khi sổ sinh tử vào tay thì trí óc liền được quán chú hằng hà sa số thứ. Kiếp phạt này ra sao, hiểu biết của Phó Triêu Sinh e rằng còn chẳng rõ bằng nàng.

Mặt mũi nàng so với hắn còn biến sắc hơn mấy phần.

Nhưng ấn phù đã phát, muốn ngăn cũng khó.

Huống chỉ chính tự Hoành Hư chân nhân đã tuyệt chẳng có vẻ gì là chùn tay. Vừa hiện ra trên mi tâm, ấn "tru tà" liền xoay xoay phóng ra, bay rơi xuống phía dưới !

- Âm! Âm! Âm...

Núi sập đất lở I

Ác thổ Cực Vực vạn dặm mênh mông một miền, lơ lửng bên trên vậy mà lại là một bàn cờ bát giác lớn đến gân như phủ trọn toàn bộ diện tích bảy mươi hai thành trì. Hình dáng của nó hệt như đấu bàn căn bản nhất của tu sĩ mới nhập môn luyện ra, bề mặt lam sẫm, các đường kinh tuyến vĩ tuyến giao nhau, duy ngay chính giữa lại tỏa ra một quâng xanh xanh trong suốt, lớn như trăng tròn, ánh sáng thuần khiết mà nguy hiểm, chói lòa tứ phương ! Tạ Bất Thần đứng ở đằng xa thấy vậy cũng không khỏi phải tấm tắc thâm khen.

Tuy nhiên y lại chẳng hề căng thẳng như những người khác mà chỉ chú mục nhìn Hoành Hư, đang lúc tâm tư chợt động thì tay cũng bất giác chuyển một vật vào trong tay áo.

Hào quang trăng trắng dìu dịu liền từ đó tỏa ra.

Cũng cùng lúc đó, đất trời hốt nhiên biến sắc.

Vụ xoáy lần này lớn nhiều so với cái chiếm trọn cả bầu trời Côn Ngô mà Tạ Bất Thần đã độ kiếp vấn tâm khi xưa. Bề ngoài đen kịt, tuyệt không tạp sắc, ý chí từ đó toát ra không sao cưỡng nổi, khí thế bừng bừng vô phương địch lại I

Vụ xoáy từ đầu đến cuối có gì chẳng ai thấy rõ.

Cái "ấn tru tà" của Hoành Hư chân nhân này Thiếu Cức coi thực chẳng bằng nửa con mắt, dù điều khiển muốn giết cũng chẳng chém nổi nó. Nhưng trên đầu tự nhiên lại lù lù hiện ra kiếp phạt Nguyên Thủy, tuy vẫn còn chưa giáng xuống, nhưng cũng khiến nó nổi da gà rợn tóc gáy, toàn thân lạnh toát.

Phải đương đầu với nguy cơ kinh khủng thế này thì đầu óc đâu mà sáng suốt với bình tĩnh cho nổi 2

Hắc sa bề bê hốt nhiên vụt co lại rồi ngưng tụ thành một hình dạng yêu tà hung ác cực giống như rết, đồng thời thực lực áp chế từ lâu cũng bung ra, phóng thích toàn bộ !

- Âm!

Cái thân dài hẹp hai bên tua tủa những chân là chân dựng phắt lên tựa như một dãy giáo mác. Thế như chẻ tre, sức vừa hung hãn vừa bá đạo, nó đập cật lực lên sổ sinh tử đang vây hãm xung quanh. Chịu trọng kích, Kiến Sầu đau đớn kêu lên.

Hào quang trên sổ sinh tử liền tối đi. Thoát khỏi trói buộc, Thiếu Cức chẳng khác gì một con rồng đen đùng đùng lồng lộn vùng ra !

Nhưng ở bên ngoài vẫn còn một vòng phong tỏa là Phó Triêu Sinh.

Tuy nhiên sức mạnh của Thiếu Cức lại thình lình bạo phát, mà vây hãm của hắn chỉ được gần ba bốn phần thực lực bản thân, với bấy nhiêu đó thôi thì dĩ nhiên là không tài nào kiêm giữ nó lại nổi.

Vì vậy ám văn đầy trời kia chỉ ngăn Thiếu Cức được một lượt.

Nếu lần này có mỗi hai người Kiến Sầu với Phó Triêu Sinh vây đánh mà thôi thì e rằng nó đã thoát thân an toàn rồi.

Song bên cạnh lại còn có Hoành Hư chân nhân !

Bàn cờ vừa hiện thì đã bắt đầu co lại.

Đến khi Thiếu Cức vừa phá vây xông ra thì lão ta bỗng đột nhiên thét lớn : "Rớt Ị

Cả người sừng sững bất động, duy có chỉ quyết là thoắt cái điểm ra !

Rồng rắn trên mặt bàn cờ bát giác lớn đến kinh hồn kia hốt nhiên vụt bay. Tám nguồn lực hùng hậu từ các đường tám góc của bàn cờ đùng đùng dồn về phía trong, hội tụ hết ở quầng tròn tròn xanh xanh trong suốt nọ, đến cuối cùng thì thảy chỉ còn lại một vâng sáng dìu dịu, màu sắc gân như thuần trắng I

Chỗ mà Hoành Hư chân nhân chỉ tới cũng chính là hướng đi của nó !

U quang vụt phóng, tốc độ không sao tưởng tượng nổi.

Hệt như một quân cờ bị người hạ đánh ! Thoắt trước vừa mới xuất hiện giữa tâm bàn cờ thì thoắt sau đã rớt xuống người Thiếu Cức I

Đây chính tiên lực, sức mạnh vượt xa giới này thấy rõ !

Thiếu Cức điên hết cả người, cái đuôi dài dài tua tủa gai nhọn vung lên đỡ đòn, quật về phía luông u quang kia !

-Xì I

Tiếng rít bén nhọn vang lên !

Quầng u quang chẳng khác gì kiếm kia chém xuống cái đuôi dài của nó I

- Hống !II

Tiếng rống của Thiếu Cức nghe chẳng ra một chút tiếng người nào, thực y như mãnh thú bị thương, kinh khủng đến cực điểm.

Nhưng kinh khủng hơn cả vẫn là vụ xoáy trên không !

- Âm...

Một trời vạn trượng đen kịt âm u hốt nhiên tản ra. Từ sâu trong vụ xoáy ấy vậy mà lại lộ ra một vùng không gian lấp lánh sao trời mênh mông vô hạn !

Tựa như bị bọn họ quấy nhiễu, một người khổng lồ nào đó đang ngủ mê mệt giữa dải ngân hà đột nhiên phải tỉnh giấc nửa chừng vậy.

Trong chớp mắt đã thấy hai bàn tay to lớn ngưng tụ thành giữa trời sao lấp lánh, sau đó thì thò ra khỏi vụ xoáy khổng lồ nhắm về phía Hoành Hư chân nhân với thần chích Thiếu Cức mà đập xuống, trông chẳng khác gì như dí chết một con kiến hôi !

Thực lớn ! Lớn đến nỗi kinh hồn táng đởm !

Tưởng chừng như đôi bàn tay đó có thể lật nghiêng cái một cả Cực Vực này, hủy diệt toàn bộ không gian giới này !

Tuy biết kiếp phạt Nguyên Thủy lợi hại nhưng Thiếu Cức lại không biết nó giáng xuống mau đến như vậy, hơn nữa càng tuyệt chẳng ngờ tu sĩ Thập Cửu Châu có người dám giở trò đến gần như muốn cá chết lưới rách để giết nó cho bằng được !

Cho dù cứ để thương tích do ấn tu tà lưu lại đó mà chạy thì cũng không còn kịp nữa.

Chỉ cần bàn tay khổng lồ kia đập cái rầm xuống mặt đất thì muốn đỡ cũng chẳng có bao nhiêu sức I

Thế nhưng bên phía Hoành Hư chân nhân đã phóng ra hai đạo quang một trắng một bạc để chúng tán rộng che phía trên đầu họ, coi vậy mà vừa khéo đỡ được một nửa lực đập. Nhìn lại thì hóa ra trong hai đạo quang đó có một cái là một chiếc đỉnh bằng bạch ngọc hình dáng thanh nhã cổ xưa, còn cái kia lại là họa tiết bạc bạc xanh sâm đã dùng để vây hãm Thiếu Cức lúc trước l

Tạ Bất Thần với Phó Triêu Sinh đưa mắt nhìn nhau, đáy mắt ánh lên có phần sửng sốt.

Chúng tu sĩ vẫn còn bàng hoàng chẳng biết cái đỉnh với họa tiết bạc kia từ đâu mà ra thì bóng chưởng khổng lồ đã từ trên cao giáng xuống !

- Âm!

Chiếc đỉnh bạch ngọc nhỏ tiêu tán ra tro, đỡ được ba phần lực của kiếp phạt Nguyên Thủy !

Tạ Bất Thần bình yên vô sự.

- Xoẹt l Họa tiết bạc bạc xanh sẫm tản mác thành khí, đỡ được bốn phần lực của kiếp phạt Nguyên Thủy !

Phó Triêu Sinh gần nửa người tan tành trong chớp mắt, tu vi tổn hại nặng nề.

Ba phần lực còn lại kia rốt cục rồi cũng dội xuống người Hoành Hư chân nhân không chút khó khăn. Quanh người lão tức thời liên hiện lên một vùng không gian hư hư thực thực, nhưng cảnh sông núi bên trong lại không có bất kỳ điểm gì giống như Thập Cửu Châu.

Đây là "Giới" mà lão tu ra được sau khi vấn đỉnh hữu giới I

Ánh sáng thanh thuần trên đạo bào quanh thân lão dập dềnh gợn sóng một hồi, song nhờ đó mà chuyển được ba phân lực của kiếp phạt vào trong "giới" I

- Bốp !

Một vùng trời nho nhỏ như mặt kính lưu ly kia hốt nhiên tan tành, ba phần lực còn lại của kiếp phạt nguyên thủy đã được "giới" này hứng chịu phần lớn !

Một chút xíu dư lực còn lại giáng thẳng xuống người Hoành Hư chân nhân. Lão hự lên một tiếng, miệng mồm hộc máu, mặt mũi xám ngơ xám ngắt I

Trong một chớp mắt đó, Kiến Sầu mới chợt vỡ lẽ.

Thực chẳng hổ danh lãnh tụ chánh đạo mấy trăm năm nay !

Hoành Hư chân nhân tính toán phải nói là thâm sâu, không chê vào đâu được.

Sức mạnh của kiếp phạt trên hành tinh Nguyên Thủy này chính do Bàn Cổ tự mình thiết lập, nhằm mục đích hủy diệt thần chích. Hoành Hư chân nhân nắm giữ ấn tru tà nên từ trước đã biết chỉ ỷ vào nó không thôi thì còn lâu mới diệt nổi Thiếu Cức sức lực hơn xa Tần Nghiễm vương. Vì vậy lão mới lấy ấn ra nhằm kích phát kiếp phạt, kế lại dùng nó gây uy hiếp, buộc Thiếu Cức bất đắc dĩ phải vận dụng tới sức mạnh vượt quá giới hạn chấp nhận của hành tinh, hòng trốn thoát khỏi khốn cảnh. Lúc này kiếp phạt đã được dẫn động từ lâu, vừa lúc quét thấy có lực siêu giới xuất hiện thì dĩ nhiên trừng phạt giáng xuống cực mau !

Thì ra lão ta muốn Thiếu Cức phải hứng chịu ấn tru tà và kiếp phạt Nguyên Thủy cùng một lúc...

Chỉ có điều cái đỉnh Tạ Bất Thần tế ra kia và cộng thêm cả sự tương trợ của Phó Triêu Sinh nữa, không biết hai điều này có nằm luôn trong tính toán của lão hay không 2

Bao ý niệm đó chợt vụt qua trong óc Kiến Sầu.

Nàng còn chưa kịp nghĩ ngợi gì thêm thì dư quang nơi khóe mắt đã thoáng thấy ở tít phía cuối chỗ bàn tay khổng lồ đập xuống, Thiếu Cức toàn thân đã gần như bốc hơi đến chẳng còn tăm tích, duy chỉ còn lại một đạo hắc khí là hóa thành một con rết nho nhỏ dài hơn ba tấc, vậy mà may còn chưa bỏ mạng !

- Đuổi theo !

Phù Đạo sơn nhân quyết định cái một, lập tức rượt theo ngay !

Kiến Sầu thì thấy Thiếu Cức thuộc tộc thần chích, thâm sâu khó lường, hơn nữa tia hào quang màu tím huyền ảo kia hẳn là vô cùng quan trọng, bởi vậy nên nàng không dám để cho nó đã trọng trương mà còn có thế trốn thoát ngay dưới mí mắt bọn họ.

Thành thử ngay lúc đó cũng liền thẳng tay tế sổ sinh tử ra I Trên đại địa rộng lớn, bóng chưởng khổng lồ đã tiêu tan. Còn bàn cờ bát giác mờ tối do ấn tru tà triệu ra thì vẫn còn nguyên, chẳng suy suyển mảy may. Dù tu sĩ điều khiển nó mất sức cực lớn nhưng Hoành Hư chân nhân vẫn có thể gắng hết sức giữ cho nó vẫn còn ở đó được.

Tới lúc này, mọi người ai nấy đều biết -

Chỉ cần lão lại phóng ra quầng sáng u u như con cờ kia một lần nữa là Thiếu Cức sẽ chết chắc !

Hoành Hư chân nhân cũng bắt đầu đánh ấn quyết lần thứ hai, thúc giục nguồn lực huyền bí lạ lùng từ mép tám cạnh bàn cờ tập trung dồn về tâm điểm.

Song càng đồn nguồn lực nọ về trung tâm, thủ chỉ của lão càng lúc càng run rẩy thái quá.

Máu từ hai mắt chảy xuống vẫn còn chưa khô thì bộ đạo bào mặc trên người đã thấm thêm máu mới. Hào quang trong hai hốc mắt đỏ lè lúc sáng chói lúc tối sụp, trông nào còn đâu ra bộ dáng tiên phong đạo cốt trên đại điện Chư Thiên trước kia ! Trái lại lại còn có phần nanh ác giống hệt như nhập ma !

Kiến Sầu đang gấp rút đuổi theo một chút tàn ảnh của Thiếu Cức xa xa, được nửa chừng thì hốt nhiên chợt thấy khí tức sau lưng mình dường như có cái gì đó là lạ, quay đầu lại nhìn mới thấy mục quang bê bết máu của Hoành Hư chân nhân đã đóng đỉnh lên người Phó Triêu Sinh !

Trong sát na, kinh hãi khôn cùng !

- Chân nhân -

Nhưng giờ phút này Hoành Hư chân nhân làm gì còn nghe lọt tai lời người khác ! Trong đầu lão chỉ ong ong rên vang rặt những câu mà tàn hồn của chim chín đầu đã nói ngày đó !

Đại kiếp nảy sinh từ biến số !

Chí yêu chí tà, lộ diện là nó !II

Lão giơ tay lên phát chỉ, đầu ngón tay chẳng nhắm về phía Thiếu Cức mà là nhắm về phía Phó Triêu Sinh, người vừa mới che cho lão nửa mạng, tu vi hao tổn gần phân nửa !

Trong một thoáng điện quang thạch hỏa ngắn ngủi xảy ra biến cố kinh người đó, người người ai nấy đều mắc đuổi theo Thiếu Cức, thậm chí cả Phó Triêu Sinh cũng dồn hết tâm trí lên người nó, nào ngờ được rằng Hoành Hư chân nhân khi khổng khi không lại thình lình ra tay với mình thế này ?I

Hắn bị thương nặng, hơn nữa còn tuyệt chẳng đề phòng.

Duy có côn bằng vẫn luôn sải cánh bay vòng vòng trên không là bay tới, che được cho hắn gân gần phía trước !

-Xì!XỊ I

Cánh chim bằng có thể che trời là vậy thế mà lại bị quầng sáng u u kia xé toạc I

Chẳng cản hết nổi sức đánh của ấn I

Trong chớp mắt, u quang đã xuyên qua thân côn bằng rồi đập xuống người Phó Triêu Sinh !

- Âm! Âm!

Lực đánh khủng khiếp đến nỗi nện phịch Phó Triêu Sinh xuống đất. Chúng tu sĩ ở phía dưới sững sờ ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu tại sao Hoành Hư chân nhân lại ra tay với hắn. Bọn họ còn chưa kịp định thần lại nổi thì đã thấy côn bằng rơi xuống, cả người như bị kiếm sắc xuyên thân. Thực chẳng biết Phó Triêu Sinh chịu một đòn đánh lén đó với thấy côn ngã xuống, cảm giác nào đau hơn !

Trong cơn cuồng dại, hình người tiêu tan, yêu khí tung hoành !

Nhưng bao nhiêu đó không chỉ dừng lại ở việc hắn thọ thương khó bề chống đỡ, hoàn toàn không kịp phản kích, và côn từ lưng chừng trời lao xuống cứu không kịp cũng phải rớt đài, hơn thế nữa cái uy của ấn tru tà còn khiến hắn bị vùi giữa lớp lớp đất dầy, rớt thẳng xuống tận địa ngục mười tám tầng !

Trên trời, cái thân to rộng của chim bằng sống cả vạn năm chợt chao nghiêng giữa lưng chừng không. Cánh bên trái đã tét hết ra, nó rớt xuống đất tựa như rớt xuống biển, vừa rơi vừa biến lại thành hình dáng của một con cá khổng lồ.

- Rầm !

Cái thân nặng nề rớt đập xuống đất...

Máu côn bắn tung !
Bình Luận (0)
Comment