Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 534 - Chương 534 : Phụ

Chương 534 : Phụ Chương 534 : PhụChương 534 : Phụ

Trong một sát na đó, chúng nhân nghe tiếng côn nặng nề đập xuống đất mà cứ tưởng như có gì đang quất mạnh vào tim mình, cũng dội tiếng vang rên như vậy.

Từ Thập Cửu Châu cho đến Cực Vực, không ai định thần lại kịp. Dù là tu sĩ hay quỷ tu, bọn họ đều chẳng hiểu tại sao cái ấn tru tà của Hoành Hư chân nhân kia lại khi khổng khi không nhằm người cùng phe mà đánh vậy !

Chúng tu sĩ đại năng cũng phần nào kinh hãi, không khỏi hai mặt nhìn nhau. Duy chỉ có ánh mắt của Huyền Nguyệt tiên cơ là biến đổi, sau khi hạ xuống người Hoành Hư chân nhân rồi thì lại phóng lên chuyển đến bóng dáng Kiến Sầu giữa lưng chừng không đang muốn cứu mà cứu chẳng kịp, miệng bà hốt nhiên chợt than : "Hỏng tới nơi rồi..."

Cái thân khổng lồ của côn trải rộng trên đất, lớn đến nỗi che hết non nửa Cực Vực, máu tuôn xối xả thành dòng, chiếc cánh bị tét nằm sóng xoài xa xa. Phần lưng to như một hòn đảo trên biển nứt xước đủ đường. Từ trên cao nhìn xuống, trông côn thoi thóp hơi tàn, thậm chí nó còn chẳng kêu lấy được một tiếng, thực thấy mà kinh tâm !

Tay Kiến Sầu run lên bần bật, trống ngực thình thình, đến cả quỷ phủ đang nắm trong lòng bàn tay cũng rung rung lên theo.

Ý nghĩ ngàn ngàn vạn vạn đùng đùng bùng nổ trong trí : Nào là lúc ở Minh Nhật Tinh Hải, quá nửa tu sĩ bọn họ đã có địch ý với Phó Triêu Sinh; nào là chính Tạ Bất Thần đã mượn miệng hắn để chuyển lời cảnh cáo tới nàng; ngày ấy giữa Tuyết Vực mênh mông, nào là lời của đại yêu đáp lại nàng : "Bạn cũ thấy ta nên có mặt, vậy thì ta sẽ có mặt..."

Dưới khe đất, con rết đang trốn chui trốn nhủi kia đã biệt dạng tự đời nào. Thoắt một cái, liền vù đi như tàn ảnh, chả còn thấy tăm tích đâu nữa !

Nhưng đến lúc này, ai mà còn đầu óc đi đuổi theo chứ ?I

Kiến Sầu hư nhược yếu ớt đứng đó giữa lưng chừng trời. Gió đùa trên y phục sơn hà của nàng, khiến nó phần phật phà phập phồng lên xuống y như thế cục bàn cờ. Quỷ phủ vô thanh vô tức biến mất, thay vào đó là thanh Nhất Tuyến Thiên một đường đỏ thắm như máu xiết chặt giữa lòng bàn tay !

Khí vị đe dọa bừng bừng toát ra quanh người nàng, phủ kín từ đâu đến chân. Lúc mở miệng thì tiếng đã trở nên lạnh lẽo âm trâm, ẩn đầy sát cơ : "Chân nhân, chuyện này là sao 2”

- Chí yêu chí tà, phải diệt !

Mặt mũi Hoành Hư chân nhân trắng bệch như giấy, đáy mắt vẫn đỏ ké như trước.

Sau lão khi đánh ra ấn tru tà lần thứ hai, kinh mạch với nguyên anh trong người đã thương tổn nặng nề. Thậm chí ngay cả bàn cờ bát giác nằm phiêu phù phía trên mặt đất lão cũng chẳng duy trì nổi được nữa. Sắc lam vì vậy liền cuồn cuộn rút đi như thủy triều, thoắt cái ấn tru tà đã tiêu thất vô ảnh vô tung.

Bốn tiếng "chí yêu chí tà" của Hoành Hư chân nhân kia giọng điệu vô cùng hiên ngang lãm liệt, Kiến Sầu nghe mà tức cười đầy bụng, chỉ thấy vô lý không tưởng, bởi vậy liền đanh thép vặn lại : "Phó đạo hữu mới vừa rồi đã đỡ kiếp phạt Nguyên Thủy cho chân nhân đấy thôi ! Chân nhân đã không nhớ ơn thì chớ, chớp mắt lại còn trở giáo đâm ngay ! Rốt cục ai mới là yêu, ai - mới là tà?

- Nó gốc tộc phù du, nghịch trời mà sinh, vậy đã là yêu ! Thân hóa bộ dạng thân chích, thực đúng đồng tộc với Thiếu Cức, đó chính là tà I Hai ngón tay chợt nhập lại thành chỉ, kiếm rỉ chăm chăm nhắm vào.

Hoành Hư chân nhân hoàn toàn không hề bị căn vặn mà chột dạ. Trái lại, lão còn quay về phía nàng, đáp lời nàng bằng một thần sắc vô cùng lạnh lùng khắc nghiệt, không những vậy còn hướng về người người đang chú mục nhìn mình trên chiến trường đổ nát mà đanh giọng thuyết giáo : "Thiếu Cức ẩn nấp trong giới ta nào hay mục đích ! Ai biết Phó Triêu Sinh cái tên chết tiệt này với nó có phải là cá mè một lứa hay không ? Giết có sao đâu ?I"

- Hay cho câu "Giết có sao đâu" ! Hay cho câu “Giết có sao đâu' !

Kiến Sầu vốn còn tưởng Hoành Hư chân nhân dám khiến kiếp phạt Nguyên Thủy giáng xuống là nhằm chém Thiếu Cức. Lão như vậy thực đáng mặt đại dũng đại trí, vừa đáng sợ nhưng cũng lại vừa đáng kính. Song khi nghe lão thao thao thế kia, nàng không khỏi cười dài một tràng !

Kiếm ý Nhất Tuyến Thiên đã tua tủa ngút trời I

Nàng cười khẩy nhìn Hoành Hư : "Chân nhân giết bạn cũ của ta mà hô "giết có sao đâu" thì hôm nay ta giết chân nhân cũng đâu có sao đúng không ?!

- Chánh đạo thiên hạ rành rành ra đó !

Lúc này, đứng sau lưng Hoành Hư chân nhân là đông đảo chúng tu sĩ Thập Cửu Châu. Còn Kiến Sầu tuy cầm Nhất Tuyến Thiên nhưng lại mặt đối mặt với lão, sau lưng là hằng hà sa số quỷ tu Cực Vực đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.

Mặc dù không ai có ý định ra tay song nhìn cục diện thế kia thì hình như bên trong đang có cái gì đó ngầm thay đổi.

Tại đương trường, bầu không khí hốt nhiên sặc mùi giương cung bạt kiếm ! Nhưng Hoành Hư chân nhân mặt mũi tuyệt không chút sợ, trái lại còn chánh chánh nghĩa nghĩa oai nghiêm nhìn lại Kiến Sầu, đầu chẳng buồn quay lại mà mồm miệng thì đã cao giọng thét to với chúng nhân đứng sau : "Đuổi theo

Chúng đệ tử Côn Ngô giật mình sững ra.

Tạ Bất Thần đứng giữa bọn họ, mi mục thần thái thờ ơ lãnh đạm, tuyệt không dao động mảy may, vừa cụp mắt xuống một cái thì đã phi thân bay ra, đồng thời hỏi luôn các đệ tử Côn Ngô còn đứng phía sau : "Chư vị sư huynh, đi cùng không ?”

Hai người Vương Khước Ngô Đoan còn tân ngần lưỡng lự nhưng phân nửa chúng đệ tử Côn Ngô thì đã hiểu ra ngay ý của Hoành Hư chân nhân : Diệt cỏ tận gốc ! Phó Triêu Sinh trước đó đã chịu hết bốn phần lực của kiếp phạt Nguyên Thủy, sau đó lại còn bị ấn tru tà đánh thêm cú nữa, vậy tất phải trọng thương. Bây giờ hắn đang ở dưới địa ngục mười tám tâng mà chả biết rớt chỗ nào, dĩ nhiên là phải đuổi theo diệt gọn !

Bọn họ cũng chẳng có thời giờ đâu mà nghĩ ngợi, chỉ biết vâng lệnh xông lên.

Vương Khước chú mục dõi theo bóng dáng tự nhiên chả biết âm trầm ra sao của Tạ Bất Thần, kế lại đảo mắt nhìn sang Kiến Sầu đang hằm hằm ra ý muốn động thủ với Hoành Hư chân nhân. Song cuối cùng thì hắn cũng động người, thoắt cái đã đê kiếm cùng với Tạ Bất Thần và non nửa chúng đệ tử Côn Ngô bay xuống khe đất khổng lồ bên dưới, truy tìm tung tích của Phó Triêu Sinh yêu tà !

Nói gì thì nói, đây rõ là đồn Phó Triêu Sinh vào chỗ chết !

Luận về tánh sát phạt quyết đoán, Kiến Sầu tự thấy mình thua không biết bao nhiêu mà kể cái vị được tôn là lãnh tụ chánh đạo - Hoành Hư chân nhân - trước mặt này !

Đang lúc lão yếu, nàng thực muốn tranh thủ lấy mạng lão luôn cho rồi !

Nhưng người Côn Ngô đã đuổi theo, trong số đó còn có Tạ Bất Thần thâm sâu khó dò, không sao tính trước được phản ứng. Tình hình trước mắt như vậy thì làm sao có thể mạnh dạn đánh một trận được đây ?

Phó Triêu Sinh có mặt trong cuộc chiến âm dương giới này gần như chỉ vì mỗi mình nàng mà thôi, đánh cho đến lúc cuối thắng thua đã rồi thì lại đột nhiên xảy ra sự cố như vây !

Nếu chẳng may hắn gặp chuyện gì bất trắc, nàng làm sao mà an lòng nổi đây ?

Trong một chớp mắt đó, Kiến Sầu thực ghét thấu xương Hoành Hư, nhưng dù vậy nàng vẫn cứ nghiến răng nghiến lợi nhịn xuống, mắt gườm gườm nhìn lão, kiếm thế ban nãy đã thu về bây giờ chỉ chực vung lên !

Ánh mắt lăng lệ, Hoành Hư nhìn nàng đanh giọng thét to : "Kiến Sầu tiểu hữu phải nhớ cho kỹ, hễ động thủ thì chính là địch với Côn Ngô, với chánh đạo quang minh của cả thiên hạ này !"

Vừa nói lão vừa vung tay lên !

Lão vốn là thủ tọa Côn Ngô, ấn trận kết trong lòng bàn tay nối với kiếm trận đã được đệ tử Côn Ngô tạo lập từ trước trận chiến, vì vậy bây giờ lão vừa giơ tay lên thì kiếm trận cũng lại phát động theo, khi không đột nhiên đánh thẳng tới trước mặt Kiến Sầu I

Nàng chỉ lạnh lùng thờ ơ đáp lại : "Thành địch thì đã sao ?"

Kiếm quang mấy trăm đạo từ kiếm trận vù vù lao tới cản đường nàng !

Kiến Sầu tuyệt chẳng lui nửa bước. Nghênh đón loạt kiếm quang chói lóa kia là một đường kiếm cong vút như nửa vầng trăng máu vụt lên vang vọng giữa trời I

-Vù-

Nàng đã là đại năng hữu giới. Kiếm trận chỉ có vỏn vẹn phân nửa số đệ tử Côn Ngô kết thành mà thôi thì đối địch sao được với nàng ?!I Chỉ loáng một cái là trận hình đã bị nàng xé toạc một dải rộng rinh !

Hơn nữa bọn họ còn bị sức chấn của đường kiếm kia dội ngược lại đến nỗi hộc cả máu mồm !

Nàng chẳng buồn liếc mắt ngó nhìn lấy một cái, thân người tức khắc đã nhoáng lên như điện, đồng thời tay áo rộng lớn cũng quét ngang qua trên thân côn đang hấp hối, biến nó thành một con cá đen nho nhỏ rồi thu vào tay áo I

Thoắt cái bóng dáng Kiến Sầu đã biến mất trước mắt chúng tu sĩ, người đã đuổi theo bọn Tạ Bất Thần tự đời nào.

- Hự...

Cho mãi đến lúc này, Hoành Hư chân nhân mới hộc ra một búng máu. Mặt mũi vốn đã tái xanh tái xám giờ lại càng tái thêm. Kiếm rỉ ngưng tụ thành hình trước đó trong chớp mắt liền tiêu tán giữa các kẽ tay !

Lão chẳng trụ được nổi nữa.

Giữa lưng chừng không, người lão chao đảo rồi té nhào !

Trong số mười ba đệ tử chân truyền Côn Ngô thì bọn Nhạc Hà - Đổng Truy vẫn còn ở lại. Thấy Hoành Hư như vậy, ai nấy đều không khỏi thất kinh, vội vàng chạy lên đỡ lấy lão !

Một khi đã té ngã thì thậm chí ngay cả đứng cũng khó. Xung quanh người người kinh hãi cùng kêu : “Chân nhân -'

Hoành Hư chân nhân chỉ thấy khí huyết trong người suy kiệt, bản thân chẳng cần nghiệm kỹ cũng cảm biết được tu vi đã tiêu tán quá nửa, đã vậy mặt mày hốt nhiên xây xẩm, cảnh vật mơ hồ.

Mà ngay thời khắc này, lão cũng có thể cảm thấy rất rõ ánh mắt của Phù Đạo sơn nhân đang nhắm tới trên người mình.

Vừa trầm vừa lạnh.

Hay nói cho đúng thì trong đó dường như còn có một cái gì đó giống như thất vọng, đau xót, phẫn nộ, tức đến nỗi chẳng dằn xuống được.

Nhưng lão chẳng quay đầu nhìn lại mà chỉ vận lực túm lấy tay Nhạc Hà đứng kế bên, gượng hết sức cho khỏi ngã rồi sau đó mới đưa mắt nhìn ra xung quanh.

Trên chiến trường, binh đao đã dứt.

Chúng quỷ tu Cực Vực đa số mặt mày bàng hoàng ngơ ngẩn. Còn người bên Thập Cửu Châu thì phần nhiều đều sửng sốt, mục quang biến ảo : rất đông chăm chăm nhìn lão, có người nôn nóng, có người kiêng dè, có người đáy mắt toát vẻ tán thưởng nhưng cũng có người lại ngân ngừ lưỡng lự rõ ra mặt...

Mỗi người mỗi vẻ, tất cả nhất nhất thoáng qua trước mắt Hoành Hư chân nhân.

Mục quang lão chỉ đưa sơ một vòng thế thôi chứ hai mắt thì đã lơ mơ đến cực điểm. Tuy vậy khi lơ đãng liếc qua chỗ tu sĩ Minh Nhật Minh Hải đang đứng, lão bỗng hơi giật mình, hỏi mà tiếng thốt ra gần như mê sảng : "Khúc Chính Phong kia...
Bình Luận (0)
Comment