Chương 535 : Thước mặc quy
Chương 535 : Thước mặc quyChương 535 : Thước mặc quy
Phó Triêu Sinh bị ấn tru tà đánh rớt thẳng từ bên trên Cực Vực xuống địa ngục, xuyên sâu cả mấy tâng. Cứ nhắm khe đất nứt mà truy, đám Tạ Bất Thần đi liên một mạch xuống dưới, thậm chí qua luôn địa ngục tâng thứ tư rồi mà mãi vẫn chẳng thấy tung tích hắn đâu.
Tuy nhiên, sau khi đã qua tầng thứ tư xong, Tạ Bất Thần thoáng trầm ngâm một lúc rồi nói với những người khác : "Ta nghĩ chút nữa sẽ có người theo xuống đây để cứu yêu tà. Cô ta thực lực đột ngột tăng vọt, chắc các ngươi đánh không lại đâu. Sư tôn trong lòng coi tên yêu này như họa lớn ngập đầu, chúng ta phải giúp người trừ đi. Nhưng địa ngục dưới đây quá lớn, chi bằng chúng ta chia làm hai đường mà đuổi. Tỷ như có được tung tích yêu nghiệt hay lỡ gặp nạn gì đó thì sẽ thông báo cho nhau có được không ?”
Địa ngục thực sự quá lớn, hơn nữa sau lưng nguy hiểm trùng trùng khó dò, chúng đệ tử Côn Ngô cũng là hạng thông minh nhanh nhạy trong giới tu sĩ, vừa nghe xong liền hiểu ngay mười mươi cái lý bên trong, vì vậy nên đa số đều gật đầu đồng ý.
Duy chỉ có mỗi mình Vương Khước là lại cau mày. Mắt liếc qua nhìn Tạ Bất Thần hơi toát chút trầm ngâm nhưng trong thâm tâm hắn cũng tự có nhận định riêng vì vậy nên cũng không lên tiếng phản đối.
Thành thử người Côn Ngô mới tách ra làm hai. Một nhóm thì do Tạ Bất Thần dẫn đầu, còn nhóm kia thì do Vương Khước phụ trách, mỗi bên chia đường tiến về phía trước mà đuổi.
Tu vi Tạ Bất Thần đã tới nhập thế, phạm vi dò xét tất nhiên rộng lớn hơn nhiều.
Y biết thần chích Thiếu Cức cả người tơi tả mà vẫn có thể trốn thoát ngay dưới mí mắt của đông đảo tu sĩ đại năng như vậy thì bây giờ đến lượt Phó Triêu Sinh e rằng tình hình cũng không khác, bên tám lạng người nửa cân mà thôi. Nếu cứ lần nữa thái quá thì có khi chưa tìm ra hắn, hắn đã trốn mất rồi. Bởi vậy y chẳng thèm chờ những người khác, cứ trực chỉ nhắm về phía trước mà đuổi theo.
Còn Kiến Sầu vì phải đôi co với Hoành Hư chân nhân nên phải chịu bị chậm một chút, đến khi đuổi theo sau thì đã mất dấu những người khác tự đời nào. Cũng may nàng tu vi khá cao, vả lại hiện giờ còn là diêm quân Cực Vực điện thứ chín nên có đi vào địa ngục thì cũng là rong ruổi như vào chốn không người. Nàng cũng chẳng thèm để ý xem tu sĩ Côn Ngô đang tìm Phó Triêu Sinh ở đâu, chỉ một mực lần theo hướng hắn rơi xuống mà tiến.
Phó Triêu Sinh quan trọng hàng đầu chứ Côn Ngô thì không. Nàng phải cứu được người trước khi bọn họ cản tay cản chân mình.
Ý niệm mênh mang cảm tri tứ phương, dưới chân nàng vận dụng thuật ép đất mà chỉ tu sĩ hữu giới mới biết để xuyên gấp qua bốn tầng địa ngục đầu.
Đến tầng thứ năm thì oan gia ngõ hẹp, nàng chạm trán bọn Vương Khước Ngô Đoan.
Bọn họ còn chẳng kịp điều này tiếng kia cái gì thì bóng dáng Kiến Sầu đã bay vút qua, tay còn cùng lúc vung ra một đạo kiếm quang. Tuy đường kiếm này chẳng thương tổn một ai song nó lại rạch ra một cái khe khá sâu trong không gian. Trừ phi bọn họ là đại năng hữu giới có sức dịch chuyển không gian chứ nếu không thì chỉ còn nước chịu thua. Nhờ vậy mà tạm thời không ai tiến lên trước được nữa !
Đến lúc bọn Vương Khước định thần lại thì nàng đã mất dạng tự bao giờ.
Kiến Sầu đi thẳng xuống thêm hai tầng địa ngục nữa mới phát hiện ra tung tích của Tạ Bất Thần ở tầng ngưu khanh thứ bảy. Nơi này chính cạnh cái hố trời đầy gió đen mà ngày trước tham gia đỉnh tranh nàng tình cờ lạc tới.
Một nửa hố trời đã bị đập sụp đến chẳng còn dấu vết gì. Đứng cạnh hố giống hệt như đứng trên một mép vực hình bán nguyệt, chỉ cần bước sang bên cạnh một bước thì phía dưới là tầng địa ngục thứ tám tựa vực sâu hun hút.
Dường như Tạ Bất Thần đã tra xét qua một vòng nhưng lại vẫn còn chưa kịp động thủ, nhất thời ngẩng đầu lên thì thấy Kiến Sầu.
Vừa mới vào đến tâng này, nàng đã phát giác ra ngay tung tích của y, hơn nữa còn cảm biết thấy có khí tức của Phó Triêu Sinh, thế nên tay càng xiết kiếm thêm chặt. Song vì không biết Tạ Bất Thần đã tra xét được những gì nên thần sắc tâm tình nàng giấu kỹ chẳng lộ, chỉ hạ xuống đứng trên mép hố trời ở tít đầu kia.
Gió đen quay cuồng rú rít kinh khủng năm xưa đã chẳng còn thấy đâu. Trên vách hố vẫn còn lưu dấu tàn tích của trận đại chiến giữa đại ngưu và tiểu chồn lúc đó. Đáy hố cũng sụp lún phân nửa, trông vô cùng hoang tàn đổ nát.
Một miền mênh mông vắng vẻ. Duy chỉ có hai người bọn họ là đứng ở hai đầu dõi mắt nhìn nhau.
Gió trời hây hẩy thổi, tà áo phất phới bay.
Tưởng như thấy lại ngày nào gặp nhau trong gió xuân, hoa đào rực rỡ ngát hương cả vùng. Năm tháng thấm thoát trôi, hông nhan vẫn thắm mà công tử kia thì cũng vẫn như xưa.
Tạ Bất Thần dường như không vội động thủ. Y yên lặng hưởng cảm gió trời vô hình mơn man quanh người mà điềm đạm nói : "Gió mát nhưng lại chẳng có trăng thanh, thực đáng tiếc..." - Gió trời như sáo tiên, Lan Đài công tử mà cũng hiểu được Trang sinh sao* ?
* Câu này trích từ bài Thuỷ điệu ca đầu - Hoàng Châu Khoái Tai Đình tặng Trương Ác Thuyên, thơ Tô Đông Pha. Ý nói quan niệm khác nhau nên nhìn sự vật cũng khác nhau.
Tay xiết kiếm, nàng cười khẩy : "Trăng thanh gió mát gì cho ngươi cũng uổng !"
Vừa dứt tiếng thì ngay lập tức chẳng kẻ nào khách khí với kẻ nào !
Ai mà ngờ mới vừa rồi hai người bọn họ còn trăng trăng gió gió thơ thẩn thế kia nhưng trong chớp mắt thì đã nhất tê xông vào đánh nhau chẳng chút do dự !
Thực lực chênh lệch tuy lớn nhưng Tạ Bất Thần lại không sợ.
Dọc đường đến đây, thấy đệ tử Côn Ngô chia nhóm thành hai, Kiến Sầu vừa nhìn đã biết Tạ Bất Thần vốn muốn lợi dụng bọn họ để cầm chân nàng cho lâu, hơn nữa y cũng đoán trước được rằng người tới chắc chắn sẽ là nàng. Bây giờ y dám lấy cảnh giới nhập thế để đấu với nàng mà nàng thì đang gấp chẳng có thời giờ đâu dây dưa, không sao lằng nhằng mãi được !
Dù sao trừ Phó Triêu Sinh ra, nàng còn có cả côn đang trọng thương nằm trong tay áo. Đó là còn chưa kể đến chuyện khe hở không gian ban nãy chỉ có thể ngăn được bọn người Côn Ngô kia một chút thôi. Một khi chúng tới nơi, hậu quả thực khôn lường !
Lại thêm tới được tầng này, Kiến Sầu đầu óc lúc nào cũng muốn xử Tạ Bất Thần, bởi vậy nên trong lòng đâm ra chán ghét cùng cực, đến khi động thủ lại càng tuyệt chẳng nương tay !
- Chát I - Âm!
- Két I...
Trong chớp mắt va vào nhau, cả hai đã qua lại ăn miếng trả miếng cả chục lần !
Kiến Sầu đột phá hữu giới, trước chém Tần Nghiễm vương, sau còn giao thủ mấy trận với Thiếu Cức thân chích nên thực lực cũng có chút tiêu hao. Hơn nữa, từ khi thân thể được đúc lại bằng khí hỗn độn thì các đạo ấn vốn có trong người tuy vẫn còn đó nhưng đem ra vận dụng thì tự nhiên lại không thể muốn sao được vậy như trước nữa.
Quỷ phủ với sổ sinh tử dùng để đối phó với Tần Nghiễm và Thiếu Cức cực tốt, bên trong tự thân đã có sức khắc chế. Nhưng nếu đánh với tu sĩ thường thì Nhất Tuyến Thiên lại thích hợp hơn nhiều.
Tạ Bất Thần cũng chẳng phải tay vừa.
Trong thời gian tấn công Cực Vực, y đã xem qua mọi thuật pháp, mánh khóe với đủ thứ yếu quyết tu luyện mà vị chủ nhân thần bí trong căn nhà cũ ở thành Uổng Tử để lại. Hơn nữa nhờ có tư chất cực tốt, thiên tư siêu việt nên sau khi lãnh ngộ thông hiểu hết cả, cảnh giới của y đã gần như bứt phá phản hư !
Đó là vẫn còn chưa kể đến đủ thứ đạo thuật luyện được trong "Thanh Phong Am - Bốn mươi tám ghi chép" lúc y bị lạc vào giới tử tu di bốn trăm năm kia I
Tuy không đánh lại Kiến Sâu nhưng cũng có thể đấu được một trận ra trò.
Hai người bọn họ lúc thì quần thảo trên bầu trời phía trên hố, lúc thì giằng co trong không gian quanh vách hố lởm chởm đầy thôn phong thạch, thoắt tới thoắt lui, chẳng ai nhường ai. Tạ Bất Thần buộc phải tận lực đối phó với từng chiêu từng thức của Kiến Sầu. Còn nàng thì trong lúc giao thủ cứ ra đòn tới tấp, chăm chăm dò xét thực lực của y, hòng canh được dịp một kích tất sát I
Nhất Tuyến Thiên vừa lăng lệ vừa đầy sát khí, ngay như tu sĩ cũng khó mà chịu đựng nổi.
Kiến Sầu liên tục khống chế điều khiển lực không gian để bức ép Tạ Bất Thần, hạn chế khoảng không xoay trở của y đến mức tối thiểu. Mãi đến một sát na y sử kiếm Nhân Hoàng xoay người tránh được mũi kiếm của nàng thì cuối cùng thời cơ tuyệt vời cũng tới !
Thân hình hai người bọn họ lướt vụt qua nhau !
Nguồn lực hỗn độn trong người Kiến Sầu bừng bừng sôi sục, ép cánh phong lôi bật dậy, bên trên hào quang ngời ngời vàng rực. Cánh chim giang rộng, lông vũ cái nào cái nấy sắc như lưỡi đao. Trong khoảng khắc hai người bay sượt qua nhau đó, những đầu cánh ấy cũng quét về phía cần cổ Tạ Bất Thần !
Đây vốn là bất ngờ trong giao chiến, thậm chí ngay cả Kiến Sầu cũng tùy cơ ứng biến mà thôi nên không một ai có thể đoán trước được hành động của nàng.
Nhưng Tạ Bất Thần lại tuyệt không kinh không hoảng. Trái lại, vào sát na điện quang thạch hỏa vừa vút qua mặt đối mặt với Kiến Sầu đó, y đột nhiên chợt cau cau mày.
- Âm!
Thoắt cái hố trời liền xảy ra sự cố !
Hằng hà sa số thôn phong thạch hốt nhiên cùng lúc nổ tung; gió cuồn cuộn nổi, làm dậy nên một nguồn lực mạnh mẽ kỳ dị khôn cùng. Hơn nữa, bốn phương tám hướng còn lấm tấm không biết bao nhiêu là linh thạch, thảy cũng liền sáng lên. Nhìn lại thì hóa ra đây là một tòa trận lớn đã được bố trí kỹ càng từ trước !
Lúc này Kiến Sầu đã sượt qua người Tạ Bất Thần, đến khi phát hiện ra có điều chẳng lành thì nửa thân đã lọt vào tâm ngắm của trận pháp. Lúc định quay người phản kích nàng mới hốt nhiên thấy cái tay Tạ Bất Thần đang chắp sau lưng đã không còn xiết chặt lấy kiếm nữa mà thay vào đó là một cây thước đen !
Trên chiến trường trước kia, nàng có từng để ý thấy qua, ấn tượng một thoáng !
Hơi hướm nguy hiểm hiếm hoi chợt ập xuống người, chẳng cần dài dòng văn tự, tim nàng cũng liền thót lại, đáy lòng tự biết mình sơ ý không nhìn kỹ bởi vậy nên mới trúng kế.
Kiếm Nhân Hoàng thu thì thước mặc quy hiện !
Trận pháp huyền ảo lạ lùng này lấy hố trời làm nên tảng, sức gió quái dị xuyên suốt toàn bộ không gian bên trong, vây Kiến Sầu vào trận. Mặc dù bản thân đã có lãnh ngộ về đạo ấn thuận gió thế nhưng nàng lại không tài nào hóa mình vào trong để thoát thân nổi. Hơn nữa, đó là còn chưa kể đến sức ép nặng nề vốn không nên có song cứ lại giáng xuống !
Tựa hồ như quy tắc luật lệ trong trận khác với thế giới bên ngoài !
Thước xiết chặt trong tay chẳng khác gì kiếm sắc, Tạ Bất Thần cứ thế mà bổ thẳng nó xuống đầu nàng !
Một phương thước là một vùng giới riêng !
Ai nói giấy trắng mực đen thành nếp là khư khư bảo thủ, là không hay ?
Nhiều khi cố chấp chẳng đổi mới là chuyện khó. Một mình thành phái, chỉ riêng mỗi ta, đó mới chính là độc đáo một cõi !
Kiến Sầu thấy được trận pháp này sâu cạn ra sao nhưng đối với cây thước đen như mực này thì lại chẳng thấy chút gì. Tuy nhiên, dù bị hãm thân trong trận nhưng cánh phong lôi đang giang rộng lại vẫn không hề có ý thu về !
Nhất định phải vận sức đương đầu !
Trong trận nguy hiểm trùng trùng, nàng dù liêu mình cũng muốn nắm cho được thời cơ, cốt sao chém chết Tạ Bất Thần !
Tạ Bất Thần cũng không ngờ đã tới nước này rồi mà Kiến Sầu lại chẳng chịu lùi bước một ly. Y vốn định chờ cho nàng thu thế xong liền sẽ lấy thước mặc quy kết liễu đời nàng. Thế nhưng thời này khắc này nếu y chẳng rút về tự thủ thì thắng đâu chẳng thấy mà đầu thì đã lìa khỏi cổ tự đời nào !
Tu vi như y chỉ đánh được Kiến Sầu trọng thương là cùng.
Nhưng nếu rơi vào trường hợp Kiến Sầu đánh y bị thương, thực lực hai bên chênh lệch nên đối với y sẽ là nguy hiểm trí mạng, chờ y phía trước chỉ có mỗi một chữ "chết" mà thôi.
Tạ Bất Thần rốt cục vẫn không thể không đề phòng, tình thế buộc y phải lui về sau để thủ hộ. Ngay khi cánh phong lôi xòe rộng xẹt qua cần cổ, y vậy mà lại giơ tay ra I
Lòng bàn tay khum khum tựa như đang nắm lấy một vâng trăng sáng bên trong, kiếm ý vạn đạo tuôn thoát ra từ các kẽ ngón tay.
Ánh mắt y vụt theo cánh phong lôi đang sướt qua mình mà trong lòng thì không khỏi nhớ tới cảm giác năm ấy lần đầu tiên thấy đôi cánh này trên người nàng.
Năm ngón tay vận lực, ỷ sức kéo rẹt nó lại I Tạ Bất Thần hốt nhiên cười lớn, các ngón tay của bàn tay kia vừa lật một cái thì từ trận pháp huyền ảo khôn lường của thước mặc quy không gian chợt ảo diệu tuôn ra muôn vàn dòng khí thủy mặc !
Thước giáng xuống như đao, mực đổ xuống như kiếm !
Cứ thế nhắm về phía đôi cánh của Kiến Sầu mà rạch !
Đồng thời bàn tay phải đang nắm chặt lấy cái cánh cũng vận sức xé tẹt ra hai bên -
- Xoạt I
Đạo ấn cánh phong lôi Đế Giang vốn vẫn áp cứng trên vai Kiến Sầu thế mà lại bị nguồn lực quái dị của cây thước giật phắt ra !
Thậm chí ngay cả các đạo ấn khác trên người nàng cũng rung lên như muốn rớt tới nơi I
Dù thân thể của nàng tạo từ khí hỗn độn nhưng nó vẫn y như xương thịt con người, vẫn biết đau đớn như trước.
Ngay khi đạo ấn bị giật đứt, đau đớn như róc xương róc tủy liền thấu hết toàn thân !
Cái cánh khổng lồ đáng sợ nhường này vậy mà lại bị Tạ Bất Thần xé toạc ra l
Máu đỏ tung trời !
Trước kia Kiến Sầu chưa bao giờ nhìn thấy uy lực với thuật pháp của thứ binh khí kỳ lạ này ở Tạ Bất Thần, nay bị giáng phải một đòn thực cũng có phần bất ngờ, không lường hết được. Nhưng phản xạ linh hoạt trui rèn lâu ngày trong tiêm thức khiến nàng chỉ nghiến răng, nén chịu cơn đau tê dại trên bả vai, giữa lúc giao tranh âm ầm liền thình lình xả kiếm chém xuống một góc trong hố trời !
- Âm! Âm!
Đường kiếm hòa cùng lực không gian vụt xuống, thoắt cái đã lướt ngọt qua sức gió dai dẳng liên miên, rồi đập xuống mấy viên linh thạch với thôn phong thạch trên vách hố. Tất cả liền lập tức nát bấy, thậm chí nguyên cả tòa trận pháp cũng đùng đùng sụp đổ trong một chớp mắt đó I
Quanh quanh gió trận quái dị rú rít điếc tai, thảy đều bay lên cao, tiêu tán giữa trời xanh !
Dưới chân run rẩy, Kiến Sầu thả người hạ xuống mép hố trời.
Bả vai nàng đã nhầy nhụa hết cả, máu loang đỏ sắc sơn hà hùng vĩ khoáng đạt trên vạt áo sau lưng. Thương tích tuy không nặng cho lắm nhưng đập vào mắt lại quá kinh người, trông ra có phần thê thảm khó nói nên lời.
Tạ Bất Thân thì đứng giữa lưng chừng không, cánh phong lôi bê bết máu vì không còn chủ điều khiển nên đã biến lại thành đạo ấn như trước.
Áo xanh bay bay theo gió, phong thái đạm mạc xuất trần.
Đầu ngón tay y móc lấy đạo ấn, ánh vàng lấp la lấp lánh, dáng vẻ như người trời đứng ở điện ngọc lầu quỳnh mà thò tay hái sao.
Mục quang thoắt đảo tới người Kiến Sầu song thần sắc lại tuyệt chẳng có vẻ gì hả hê vì đã đắc thủ, y đăm đăm nhìn nàng bảo : "Cô bề ngoài trông bình tĩnh nhưng cứ quan tâm là loạn, mà đã loạn ắt sẽ sai lâm. Mấy thứ ta thiết lập kia không những đã vớ vẩn mà lại còn rõ rành rành ra đó, lẽ ra ngươi phải thấy trước rồi mới phải."
Kiến Sầu chỉ đối mắt chằm chằm nhìn lại. Nàng không đáp trả, thần sắc cũng chẳng lộ ra vẻ gì là khác lạ, chỉ đáp : "Thực đáng mặt "Đạo tử tử vi" người người truyền tụng. Phó Triêu Sinh vì đỡ một phần kiếp phạt Nguyên Thủy cho Hoành Hư nên mới trọng thương. Mà ngươi tu vi coi bề ngoài sơ sơ chút ít là vậy, dù chẳng qua chỉ là hạng tép riu thế nhưng kiếp phạt giáng xuống lại có thể toàn thân trở ra được, thực đúng là không ngờ nổi."
Nàng ta đã biết tỏng ra rồi.
Tạ Bất Thân bật cười. Thước mặc quy thoắt trở, ánh mắt đầy lạnh lùng song thần thái lại bén sắc như đao. Tay áo vừa rung thì tu vi vốn đã ở đỉnh điểm nhập thế hốt nhiên liền tăng vọt !
Trong chớp mắt đã bức phá giới hạn, đạt tới phản hư !
Kiến Sầu thấy vậy cũng chẳng kinh ngạc mảy may, đáy mắt còn toát ra vẻ khôi hài, lại bảo : "Ngoài tu vi, ta e chiếc đỉnh kia cũng quan trọng không kém đúng không ?"
- Thế ư ?
Tạ Bất Thần cau mày, dáng vẻ có phần hứng thú.
Y thực không vội ra tay, chẳng cuống chẳng gấp, thần thái thong dong tựa hồ như có thể đứng cùng nàng cho đến khi sông cạn đá mòn vậy.
Kiến Sầu bèn đáp : "Hoành Hư nếu có được cái đỉnh đó chắc sẽ chẳng đem cho ngươi. Lúc dẫn động kiếp phạt lão ta hẳn phải lấy ra dùng từ đời nào. Mà hai người chúng ta đều là hạng tinh nhuệ trong môn phái, thiên hạ chăm chăm chú mục nhìn. Cứ hễ đi đâu, tra xét nơi nào, thảy đều chẳng lọt khỏi mắt người ngoài. Lần nào cũng vậy, mỗi một chỗ đi tới đều có mục đích riêng. Muốn theo dõi ngươi, năm xưa đi Tuyết Vực cùng thám thính Mật Tông, ta tưởng đâu mình rộng rãi nhưng hóa ra lại giúp cho Tạ đạo hữu gặp được "cơ duyên" cơ đấy."
Đoán định rành rành chẳng sai nửa phân.
Đỉnh Cửu Nghi đúng là đã lọt vào tay Tạ Bất Thần từ lâu. Năm xưa trước khi y đi Tuyết Vực, Hoành Hư chân nhân đã giao phó y, bảo phải mang về món pháp khí tránh được vạn kiếp này, dùng nó để độ y qua đạo kiếp vấn tâm.
Nhưng y ấy mà, đến khi trở về phục lệnh Hoành Hư thì lại tạ sự nói rằng cái đỉnh đó đã lọt vào tay Kiến Sầu.
Hoành Hư có nghi ngờ hay không Tạ Bất Thần không biết. Nhưng sau lần độ y qua đạo kiếp vấn tâm, lão cũng không thể cố sức che chở được nữa, nếu không tu vi sẽ không khỏi có phần tổn hại.
Mà hôm nay Tạ Bất Thần tế đỉnh cửu nghi ra thế này, cái lão sư tôn của y thấy vậy không biết bụng dạ có còn bình tĩnh nổi không ?
Tạ Bất Thân dõi mắt nhìn nàng cười, quá khứ cũng từ tâm tưởng diễu qua từng chuyện một : "Dạo cùng đi Tuyết Vực, tất cả đều dựa vào phúc của Kiến Sầu đạo hữu cả. Trước lấy lam thúy tước khiến Già Lam hiện thân, nhờ vậy mới thuận lợi thu được đỉnh cửu nghi. Lại bởi đạo hữu gặp nạn, tình cờ lạc vào giới tử tu di, ta khi khổng khi không nhờ trời mượn được thời gian bốn trăm năm, đạo thuật tinh diệu vì vậy mới luyện thành. Trước kia lúc nào cũng là đạo hữu cướp số vận, đoạt cơ duyên của ta : Trước tranh đạo ấn đế giang trong tiểu giới Sát Hồng, kế thì giành Nhất Nhân đài ở tiểu hội Tam Thiên, lúc cùng đi ẩn giới thì hằm hè thù địch, xé ghi chép, hủy thân hồn ta... Chuyện tốt trên đời đâu phải lúc nào đạo hữu cũng dễ giành được đâu."
Cướp số vận, đoạt cơ duyên ư ?
Bao nhiêu đó đã là gì !
Tu vi Kiến Sầu hơn xa y. Tuy đã mất đạo ấn cánh phong lôi nhưng nàng thực ra cũng chẳng coi vào đâu, thời khắc này chỉ phì cười đáp trả, giọng điệu giễu cợt thâm thúy : "Những gì ta đoạt e rằng còn nhiều hơn ngươi tưởng nhiều." Trong khoảnh khắc, sát cơ dưới đáy mắt thiếu điều bắn tung.
Nhưng rồi lại gắng gượng dẳn xuống.
Tạ Bất Thần hiểu nàng quá rõ. Lúc trước nàng bị hắn gài một lần thực ra là vì quá lo sẽ loạn mà thôi. Nhưng ăn thiệt một lần rôi nàng sẽ hoàn toàn bình tĩnh trở lại, tính mưu bày kế nhiều khi còn kín kẽ hơn y không biết bao nhiêu lần.
Nói như vậy ý khích tướng với dọ xét rành rành thấy rõ.
Tâm tư lưu chuyển nhưng Tạ Bất Thần rốt cục vẫn không để mình lộ tẩy. Bàn tay chợt nhẹ nhàng thả ra, đạo ấn phong lôi nơi đầu ngón tay y vừa gặp gió liên tiêu tán bay đi như cát, sau hắn mới thong dong dong nhìn nàng, gằn từng tiếng một : "Cô đối với hắn, hình như quan tâm lo lắng quá rồi..."