Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 536 - Chương 536 : Biển Côn

Chương 536 : Biển Côn Chương 536 : Biển CônChương 536 : Biển Côn

Năm xưa Tạ Bất Thần lật xem đủ thứ điển tịch mới biết Lục Diệp lão tổ lúc còn chưa phi thăng có để lại Sát Hồng tiểu giới, bên trong đó có cốt đế giang. Y tính có thể lấy được đạo ấn cánh phong lôi nên mới bằng lòng để Cố Thanh My nhập giới tìm thử. Hồi ấy chỉ biết trong giới có cường địch chứ không biết là ai. Sau này nghe nói nữ đệ tử Nhai Sơn mới thu nhận có đạo ấn cánh phong lôi, y mới phát giác ra thân phận của người thù địch với mình trong tiểu giới.

Nhưng cho tới giờ thì đạo ấn này đã không còn quan trọng nữa.

Đối với y hay với Kiến Sầu mà nói, tới cảnh giới có thể gọi là "đại năng" trở đi, uy lực của cánh phong lôi đế giang đã không còn mạnh như trước.

Tạ Bất Thần sau khi hủy ấn xong cũng vẫn chẳng có ý muốn động thủ.

Kiến Sầu quen y không biết đã bao nhiêu lâu, dù đường trần năm dài tháng rộng hay tu giới ấm lạnh thất thường thì lúc nào nàng cũng đều luôn đề cao cảnh giác, bởi vậy nên có hơi không quen lắm trước sự biến đổi của y.

Kẻ thù cũ càng mạnh thì hiểu biết càng sâu.

Nghe Tạ Bất Thần nói vậy, đáy mắt Kiến Sầu chợt hơi anh ánh sáng, song thái độ thì cũng vẫn như lúc nghe y nói "Quan tâm ắt loạn" khi trước, nàng tuyệt chẳng hề bình luận lời nào mà hỏi lại : "Hình như Tạ đạo hữu có gì muốn chỉ dạy thì phải ?"

Tạ Bất Thần chỉ điềm nhiên rũ mắt, giọng điệu bình bình chẳng gợn chút sóng : "Không tình không nhược điểm, có tình sẽ vướng chân vướng tay. E rằng từ nay về sau Kiến Sầu đạo hữu vạn sự phải lo rồi."

Nghe ra thực như tốt mà khuyên vậy. Đây đích thị là kinh nghiệm đắt giá nhất của y đấy chăng ?

Nhưng Kiến Sầu lại thực chẳng phải như y.

Nàng không đáp lại Tạ Bất Thần lấy nửa câu mà ngay lúc đó ngoái đầu nhìn lại. Ban nãy hai người bọn họ đánh nhau, thời gian giao thủ chẳng lâu gì mấy nhưng đám đệ tử Côn Ngô kia đã vượt qua được khe nứt không gian rồi, giờ đây thảy đang lớp lớp đua nhau tiến lên.

Hai người Vương Khước với Ngô Đoan cũng có trong số đó.

Xa xa thấy Kiến Sầu với Tạ Bất Thần đứng đối mặt nhau trên mép hố trời khổng lồ, chúng đệ tử Côn Ngô đều sinh lòng cảnh giác. Duy có Vương Khước là hơi cau mày khi thấy được thương tích sau lưng Kiến Sầu.

Bọn họ tất nhiên đều tập trung hết bên cạnh Tạ Bất Thần.

Chẳng chờ ai khác mở miệng, lại nhân vì trước kia từng có giao thiệp qua lại đôi chút với Kiến Sầu, bạch cốt long kiếm Ngô Đoan niệm tình khuyên nàng : "Kiến Sầu sư tỷ, bọn ta lần này phụng lệnh mà tới. Nếu sư tỷ cố cản trở, e rằng hai phái Côn Ngô - Nhai Sơn chúng ta phải tổn thương hòa khí mất thôi..."

- Hai phái Côn Ngô - Nhai Sơn vậy mà vẫn còn hòa khí ư ?

Tuy nhìn ra được Ngô Đoan thực lòng không muốn chĩa kiếm về phía mình nhưng nàng lần này dù có thế nào đi nữa cũng phải bảo vệ Phó Triêu Sinh. Thế nên trước lối hành xử của Hoành Hư chân nhân, nàng không tài nào nhắm mắt gật bừa nổi.

- Sinh tử bất luận, cứ ra tay đi.

Đến nước này thì không sao du di bỏ qua được nữa.

Ngô Đoan muốn khuyên nhưng Kiến Sầu dáng vẻ lại cứng rắn như sắt. Kiếm bạch cốt long trong tay song lần đầu tiên hắn thấy sao mà khó tuốt đến thế không biết.

Hoành Hư chân nhân hành động như vậy cũng thực quá sức tưởng tượng của bọn họ. Nhưng lệnh sư tôn khó trái, huống hồ Phó Triêu Sinh trong người đúng là có chỗ kỳ dị...

Bọn họ cũng biết vị đại sư tỷ Nhai Sơn trước mặt mình lúc ở Bát phương thành đã gần như tuyên chiến với Hoành Hư chân nhân và cả Côn Ngô, nói đến đây đã là hết nước hết cái, bây giờ chỉ còn biết động thủ chứ không làm sao được nữa.

Vì vậy mà tiếng kiếm tuốt trần soàn soạt vang vang !

Chúng đệ tử Côn Ngô phân nửa đều định hợp thế kết kiếm trận, dù sao thì với tu vi của mình, không ai trong số họ có khả năng đánh lại Kiến Sầu nổi.

Nhưng ngay lúc đó, nơi chân trời sấm sét hốt nhiên bỗng lóe lên một đường !

- Đùng I

Chớp điện đỏ rực thình lình xé ngang thiên không, từ trên đỉnh địa ngục mười tám tầng đâm sâu xuống lòng đất, nhắm thẳng xuống bọn người Côn Ngô họ !

Hóa ra là một đạo lôi tín I

Hiện giờ chiến tranh âm dương giới đã chấm dứt, dù bên trong có tranh đấu thế nào thì Thập Cửu Châu cũng đã nắm được đại cục, vì vậy ở giới này những việc như phóng lôi tín cũng có thể thi triển được.

Mà xưa nay lôi tín thường trắng xanh chứ nào có màu đỏ bao giờ !

Kiến Sầu còn chưa nhìn ra đạo lôi tín này sâu cạn thế nào nhưng chúng đệ tử Côn Ngô vừa thấy mặt mũi đã biến sắc !

Đầu mày càng thêm cau chặt, Vương Khước giơ tay kẹp đạo lôi điện đỏ rực giữa năm ngón tay, đoạn hạ thần niệm nhìn xem.

Mặt mũi chợt trông kinh hãi thấy rõ.

Thần sắc toát ra tựa như có việc gì vô cùng quá sức tưởng tượng vậy !

- Sao hả ?

Ngô Đoan biết rất rõ tin bằng chớp điện đỏ là tin báo Côn Ngô đang nguy cấp vạn phần. Bởi vậy thấy Vương Khước đọc xong, mặt mũi như vậy, hắn liền sốt ruột hỏi.

Giọng Vương Khước khàn khàn nghẹt giữa cổ họng, cũng chẳng biết tại sao, hắn lại quay người dõi mắt đăm đăm nhìn Kiến Sầu mà đáp : "Không xong rồi..."

Biến cố xảy ra đột ngột như vậy khiến cả Kiến Sầu cũng bất ngờ.

Không xong ư ?

Nàng không khỏi đảo mắt nhìn sang Tạ Bất Thần.

Đuôi mày khẽ động, mi tâm cau lại, trông y dường như cũng có vẻ kinh ngạc. Nhưng không biết sao Kiến Sầu lại cứ cảm thấy nội tâm y tuyệt chẳng dao động như bề ngoài, dường như y đã biết trước việc này chắc chắn sẽ xảy ra vậy.

Chúng đệ tử Côn Ngô tức thời kinh hãi một phen.

Vương Khước cũng chẳng nói xảy ra chuyện gì, nhưng tình hình dĩ nhiên là rất nghiêm trọng. Biết giữa sư đệ mình với Kiến Sâu có chút ân oán nên hắn chỉ quay đầu lại định nói với Tạ Bất Thần điều gì đó. Nhưng không ngờ Tạ Bất Thần lại cướp lời mở miệng trước, tựa hồ như đã đi guốc trong bụng hắn từ lâu : "Đã để sống mất Thiếu Cức thì tha cho Phó Triêu Sinh cũng thế. Sự tình dĩ nhiên phải lấy Côn Ngô làm trọng. Ta với Kiến Sầu đạo hữu so tài một trận, tới điểm là dừng, giờ sẽ theo chư vị sư huynh trở về sơn môn gấp."

Lời chưa ra khỏi miệng đã rụt vê, Vương Khước chỉ thấy vị Tạ sư đệ này bụng dạ thực cũng thâm trầm khó lường. Tuy hắn không nói ra được chính xác là ở đâu nhưng lại cứ cảm thấy có cái gì đó không mấy bình thường cho lắm.

Mà bây giờ cũng không phải là lúc đào sâu chuyện này.

Hắn lệnh cho mọi người thu kiếm rút lui, lúc nãy hấp tấp tới tầng địa ngục thứ bảy, đứng chưa nóng chân thì giờ đã phải vội vàng đi, tốc độ còn nhanh hơn cả lúc tới !

Kiếm quang hết đạo này tới đạo kia vun vút theo nhau vọt qua khỏi khe hở trên đỉnh vòm trời.

Tạ Bất Thần chẳng nấn ná lâu. Y liếc mắt nhìn ngang Kiến Sầu một cái rồi cũng phi thân đạp mây bay đi.

Vương Khước trái lại lại hơi chân chờ chốc lát.

Kiến Sầu cau cau đầu mày. Nàng tưởng Vương Khước có điều gì muốn nói với mình nhưng hắn cuối cùng lại chẳng nói gì cả, lúc xoay người phong thái vô cùng dứt khoát, ngay sau đó thì liền đi theo các đồng môn Côn Ngô ở phía trước, trong chớp mắt đã mất dạng giữa tâng tầng mịt mờ mây phủ.

Rốt cục đã xảy ra chuyện gì lớn thế không biết ?

Bụng dạ Hoành Hư chân nhân đối với Phó Triêu Sinh rõ là ở thế "Thà giết lầm chứ không buông tha”. Mà giờ lôi tín tới gấp, lão lại gọi cả đám đệ tử Côn Ngô trở về thế này khiến nàng không khỏi lo lo.

Thương thế trên người đã khỏi hoàn toàn. Từ đầu đến cuối cũng chỉ mất có một phiến đạo ấn mà thôi.

Kiến Sầu nhớ lại cây thước đen cực kỳ quỷ dị của Tạ Bất Thần mà trong lòng càng cảm thấy kiêng ky hơn. Tuy nàng có phần phân tâm không để ý kỹ nhưng lẽ ra thực không thể bị tu sĩ phản hư tính kế đắc thủ như vậy được. Suy cho cùng, ngay cả đạo ấn mà cũng bị giật đứt thì cây thước kia đúng là rất cổ quái.

Nhìn đỉnh cửu nghi nàng còn có thể thấy được chút ngọn nguồn gốc gác chứ cây thước này thì chịu, chẳng có manh mối gì.

Song bây giờ nghĩ ngợi những chuyện này cũng không phải lúc, bao nghi hoặc chỉ đành ém sang một bên. Vả lại, Tạ Bất Thần với nàng thù oán đã không biết bao nhiêu ngày tháng, chẳng nhất thiết phải gấp gáp nhất thời.

Tu vi nàng cao, tìm dịp khác giết y cũng dễ như trở bàn tay.

Hiện tại điều khẩn cấp nhất là phải tìm cho được Phó Triêu Sinh.

Thấy bọn người Côn Ngô đã đi xa, Kiến Sầu liền xăm xăm hạ thẳng xuống dưới hố trời. Chỗ đứt gãy khổng lồ này hệt như vách núi cheo leo, nàng cứ men sát theo mà đi, trong trí mang máng nhớ năm xưa tham gia đỉnh tranh, chim chín đầu quặp lấy mình cũng gần gần đâu đây.

Chỗ này ắt phải có một vùng không gian cực kỳ bí mật.

Xuống thêm nửa khắc nữa thì quả nhiên thấy được.

Chẳng khác gì một khoảng rỗng nằm trong nham thạch, động đá ở sâu tít dưới đáy hố trời, trông cổ xưa không biết bao nhiêu mà kể. Nhưng bây giờ hố đã bị sụp, nên động nham thạch cũng bị sụp mất phân nửa, hệt như bị ai đó xả kiếm vạt đi một bên, xiên xiên mở toang một chỗ trên vách đá dựng đứng.

Nhìn nữa có thể thấy rất rõ địa ngục băng tuyết tâng thứ tám ở phía dưới. Kiến Sầu rớt xuống động nham thạch, vừa liếc mắt nhìn qua là đã thấy suối nguồn khô cạn, dòng chảy biệt tăm biệt tích, thậm chí ở cửa động năm xưa gió đen phơ phất thổi mãi không ngừng kia cũng chẳng còn những đường nét trắng sáng như tuyết do tàn hồn chim chín đầu tụ thành.

Tới được đây mà chẳng thấy bóng dáng Phó Triêu Sinh đâu, thay vào đó là một quâng hắc khí khổng lồ đang án ngữ ở cửa động. Quầng khí này quẳn quại kịch liệt, tựa hô như đang phải chịu đựng đau đớn giày vò khôn xiết vậy !

- Triêu Sinh -

Trong khoảnh khắc đó, hai tiếng "đạo hữu" còn lại vậy mà nghẹn giữa cần cổ nàng, không sao thốt ra được nổi.

Bởi vì ngay khi nàng vừa mở miệng thì Phó Triêu Sinh đã phát hiện ra nàng trước rồi. Cả một quầng hắc khí là hắn cật lực tụ lại, nhưng dù đã cố hết sức mà vẫn không thể biến được thành dáng vẻ nguyên vẹn như xưa.

Phó Triêu Sinh chỉ có thể hóa hình nửa người, nửa còn lại vẫn còn phiêu phù dưới dạng hắc khí.

Hai nguồn sức mạnh khổng lồ trong người cấu xé thôn tính lẫn nhau, khiến nửa khuôn mặt tái nhợt của hắn trông nanh ác khôn cùng !

- Côn...

Tiếng nói khản đặc, nghe chẳng còn đâu giọng điệu ngày xưa, tựa hồ như là giọng của một ai đó hoàn toàn khác bị quảng lẫn vào.

Hắn nhìn Kiến Sầu mà hỏi, hai mắt gần như đỏ lên.

Kiến Sầu không kịp trả lời, lúc cúi đầu xuống nhìn ống tay áo rộng của mình thì thấy đã đỏ hết. Máu đã loang thấm hết một mảng vải chẳng biết tự bao giờ.

Côn được nàng giấu trong tay áo cuối cùng cũng không trụ nổi được nữa mà trượt ra. Con cá ấy đen đen nho nhỏ song lại mất một bên vây, cả người thương tích máu me đầm đìa.

Bản thể của nó là côn bằng, vốn là vật lớn nhất trong trời đất, muốn giữ nguyên trạng thái hóa hình cũng cần phải có tâm lực.

Bây giờ rơi ra, toàn thân run rẩy không thôi.

Nó rít lên một tiếng yếu ớt, đuôi cá lấy hết sức quật qua quật lại, ì ạch muốn bơi ra khỏi động nham thạch !

- Côn !

Phó Triêu Sinh giơ tay ra định bắt nó lại, nhưng tay lại vốc được đầy những máu là máu !

Kiến Sầu thấy mà xót xa trong dạ. Nàng biết yêu thần thượng cổ từ rặng san hô Đại Mộng biển tây luôn theo sát Phó Triêu Sinh lâu nay bây giờ đã đến lúc dầu hết đèn tắt.

-Ì oạp ! Róc rách I

Tiếng nghe như tiếng nước biển trào tuôn.

Vừa mới thoát ra khỏi động, con cá đen kia liền hiện ra thân Côn to lớn vô ngần. Một bên vây không còn nữa, nhưng trông vẫn oai hùng như trước.

Côn lơ lửng giữa tâng tâng mây phủ trong hư không bên ngoài, trông thực chẳng khác gì một hòn đảo khổng lồ nổi trên biển tây. Vì quanh năm ở Đại Mộng nên lưng nó sần sùi những cát là cát và đá ngầm gồ ghề, trên lại còn mọc rong biển lúp xúp với san hô chĩa cành tua tủa, nhìn vẫn còn thấy được thấp thoáng đâu đó dáng vẻ chúa tể khoái hoạt ngạo đời giữa biển khơi bạt ngàn ngày nào.

- Ta sống lâu quá rồi, có đi cũng chẳng tiếc.

Dường như thấy được tâm tình đau thương của hai người đang đứng trong động nhìn ra, tiếng nó dâu bể xa xăm, đượm chút mệt mỏi : "Bên rặng Đại Mộng giật mình tỉnh giấc, ngủ mãi cũng vô vị, phong cảnh thế gian đã ngắm chán chê rồi, như thế âu cũng hay..."

Tu vi gần như chỉ còn lại một phần mười so với trước, hơn nữa đó là còn chưa kể đến chuyện trong người đang bị hai nguồn lực xâu xé, nếu Phó Triêu Sinh vẫn còn như lúc hoàn toàn sung sức thì chưa hẳn đã không thể nghịch trời quậy tung một phen, song giờ lại chẳng có cách gì cứu được Côn nổi !

Chỉ đành đứng đó trơ mắt nhìn thế này !

Nhìn người bạn xưa nay luôn cùng đồng hành với mình càng lúc càng yếu đi, nhìn nó chết dần mà không sao làm gì được !

Tinh thần chấn động càng lúc càng mạnh, đau đớn quanh người cũng tăng thêm gấp bội, đáy mắt màu lục sâm đen cuồn cuộn sáng lên ánh bạc mờ tối, Phó Triêu Sinh khản giọng thét lên gọi Côn : “Quay lại, quay lại đi -"

Nhưng làm sao quay lại được đây 2

Côn nhìn phù du : kẻ cực lớn nhìn kẻ cực nhỏ. Tuy bây giờ nó cũng biết phù du dường như chẳng đơn giản như xưa nữa, nhưng cái nhìn của nó chung quy cũng vẫn là như trưởng bối nhìn vãn bối.

Đã là đại yêu mà ngay cả sinh tử cũng nhìn không ra sao ?

Nó thực muốn bông lơn chọc ghẹo Phó Triêu Sinh một câu như trước kia, nhưng thương tích quá nặng, thực không sức đâu mà nhắn nhủ khuyên răn được nữa, chỉ đành chầm chậm cười, nụ cười rốt cục không khỏi nhuốm màu buồn bã ly biệt thường tình. Côn quấy đuôi một cái, cả cơ thể khổng lồ nặng nề liên rơi xuống dưới.

Thân đập qua tầng tâng mây phủ, nó châm chậm cười, cảm khái nói : "Chim chín đầu với ta vốn là bạn cũ, mà hôm nay gặp lại lại như chẳng quen. Ngươi vạn lần nhớ phải cẩn thận..."

Mấy tiếng cuối cùng yếu dần đi.

Khi giọng Côn tan vào thiên không thì cái thân che trời của nó liền không còn một chút sức nào để trụ nổi nữa, nhoáng một cái đã rơi vù trước mắt hai người Kiến Sầu và Phó Triêu Sinh, rớt thẳng xuống địa ngục tầng thứ tám bên dưới I

- Âm!

Tiếng va đập vang dội, băng hà vạn vạn trượng nát vụn !

Phó Triêu Sinh vụt nhào về phía trước, song nguồn sức mạnh trong người cực giống như của Thiếu Cức bùng mạnh đến mất kiểm soát đã chiếm hết một nửa cơ thể hắn.

Đau đớn khủng khiếp khiến hắn ngã sóng soài ngay bên mép đứt gãy của động nham thạch !

Máu yêu tuôn ra lai láng !

Phó Triêu Sinh bấu chặt lấy cạnh đá sắc nhọn nhìn xuống phía dưới nhưng nào còn bóng Côn nơi đâu 2?

Xưa kia, nó là chúa tể bâu trời và biển cả.

Cánh đập, sóng nổi ba ngàn dặm; gió xoáy, tung mình vút tận chín vạn dặm; lưng cõng trời xanh, cánh giang tựa mây phủ thiên không !

Giờ đây, Côn chết thành biển.

Khi rớt xuống sông băng bên dưới, cái thân khổng lô như hòn đảo của nó liên hóa thành nước biển xanh biếc. Nước cuồn cuộn chảy tụ về chỗ trũng của địa ngục tầng thứ tám, ánh lên một sắc lam đau lòng giữa nền trời mây...
Bình Luận (0)
Comment