Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 537 - Chương 537 : Cánh Sải Che Trời

Chương 537 : Cánh sải che trời Chương 537 : Cánh sải che trờiChương 537 : Cánh sải che trời

Cứ vậy mà chất.

Vừa đột ngột vừa chóng vánh.

Hoàn toàn không hề có động thái gì làm điềm huống hồ là chuẩn bị trước.

Đối với Phó Triêu Sinh mà nói, sự hiện diện của Côn quan trọng đến nỗi chỉ xếp sau Kiến Sầu, hoặc xét trên một mặt nào đó thì Côn thậm chí còn có ý nghĩa lớn hơn nhiều.

Hắn chưa bao giờ sớm sớm chiều chiều đều ở cùng với Kiến Sâu, nhưng Côn thì lúc nào cũng có mặt cạnh người

Tùy lúc vui lúc buồn mà bóng dáng Côn bên hắn khi này khi khác. Nhiều bận hắn nói chuyện với Kiến Sầu, nó còn chõ miệng vào chọc ngoáy đôi lời, lắm lúc lại lảm nhảm nói mấy cái câu mà hắn nghe chẳng hiểu đầu đuôi ra sao cả.

Nhưng bây giờ, mọi thứ đều chấm dứt...

Thảy đều rơi rụng hết theo khoảng biển xanh kia, như phù sa phiêu tán dập dềnh trôi đi giữa muôn trùng sóng võ.

Thậm chí trong thời khắc ấy, ngay cả Kiến Sầu cũng không biết được sâu trong tâm khảm lòng mình thẫn thờ trống rỗng nhường nào. Nàng cứ đứng mãi bên mép động nham thạch, bên tai vang vang tiếng Phó Triêu Sinh gào thét điên dại trong gió nhưng lại nhận ra mình chẳng nghe rõ tiếng gì với tiếng gì.

Duy chỉ có đau đớn là tâng tầng lớp lớp đè nặng, không sao dằn xuống nổi được... Nỗi đau ấy truyền từ trên thân người này đến thân người kia.

Cái mà Hoành Hư chân nhân đã thi triển chính là đòn sát thủ của Côn Ngô, mượn sức của nó để khiến kiếp phạt Nguyên Thủy tiềm ẩn trong Cực Vực giáng xuống. Nhờ vậy, lão mới có thể dễ dàng trừ khử thực lực Thiếu Cức với cái đuôi mang sức mạnh vốn chẳng kém Phó Triêu Sinh là bao, đồng thời cũng làm Côn Bằng vốn là yêu thân thượng cổ phải trọng thương mà chất.

Thứ nữa phải kể đến ấn tru tà, so với đòn sát thủ, uy lực của nó còn mạnh và cuồng dã hơn nhiều.

Cho dù Côn Bằng đã che cho quá nửa nhưng những gì còn lại kia đa số giáng xuống Phó Triêu Sinh nữa thì thực đúng là tuyết đã rét lại thêm sương giá bởi trên người hắn trước đó đã phải chịu hết bốn thành lực của kiếp phạt Nguyên Thủy rồi.

Nhưng so với đau đớn như thiêu như đốt trong lồng ngực đến nỗi không sao chịu thấu kia thì mấy nguồn lực đang xung đột trong cơ thể đã là gì đâu !

Tại sao 2?

Tại sao Hoành Hư chân nhân của Côn Ngô giữa chừng lại đột nhiên chĩa ấn tru tà về phía Phó Triêu Sinh 2

Do bởi nghe thấy cái câu cuối cùng của Thiếu Cức chăng ?

Mà tại sao hắn lại cảm thấy đau đớn đến người còn chẳng chịu nổi thế này 2?

Lúc trơ mắt nhìn Kiến Sầu rơi vào địa tâm, lồng ngực hắn tựa như bị một thứ gì đó bổ toạc. Giờ đây khi phải trơ mắt nhìn Côn rớt xuống địa ngục tâng thứ tám, thứ đang bùng lên trong nửa trái tim kia cũng lại là một cái gì đó khác biệt hoàn toàn... - Sổ sinh tử đâu ?

Dường như sực nhớ tới chuyện gì, Phó Triêu Sinh hốt nhiên quay phắt người lại, lảo đảo bổ nhào tới Kiến Sầu. Chẳng khác gì một người đuối nước mãi rồi mới nắm được cọng cỏ, hắn nặng nề gượng chụp lấy vai nàng, miệng thét lạc cả giọng : "Kiến Sầu, Kiến Sầu, sổ sinh tử đâu ?"

Nỗi niềm xót xa giăng sương phủ kín đôi mắt Kiến Sầu.

Nàng nhìn hắn mà không đáp lại tiếng nào.

Hắn vì vậy mới càng thấy sợ hơn bao giờ hết. Nhưng hắn không muốn tin, cứ một mực gàn bướng mà gào to vào mặt nàng : "Sổ sinh tử đâu ?! Đưa đây III"

Phó Triêu Sinh không làm chủ được sức mình nên đã ép tới nỗi khiến nàng đập thẳng lưng luôn vào vách động. Thương tích trên vai nàng vẫn còn chưa kịp lành hẳn thì đã bị một mấu đá nham thạch nhô ra đâm vào người, sau lưng thình lình nhói lên, đau đớn truyền khắp toàn thân.

Nhưng nàng nửa lời cũng chẳng thốt ra.

Kiến Sầu chỉ ngước mắt nhìn. Sâu dưới đôi con ngươi kia, nàng trông thấy được vẻ yếu ớt ẩn mình trong cơn điên dại, vì vậy mà đáy lòng bỗng hốt nhiên chùng xuống, vô thanh vô tức ứa máu.

Nàng cuối cùng cũng đưa sổ sinh tử cho hắn.

Bàn tay hơi có chút thõng thượt mệt mỏi, sau đó sổ sinh tử mới từ trong tay áo hiện ra. Nó trượt khỏi tay nàng, lăn đến bên chân Phó Triêu Sinh.

Hắn liền buông nàng ra ngay, hấp tấp lượm nó lên.

Sổ sinh tử vừa vào tay hắn thì hào quang hừng hực như lửa đỏ liền vụt sáng, tựa hồ như vô cùng chống đối sự tiếp xúc của hắn, thậm chí nó còn thiêu luôn cả bàn tay hắn. Nhưng hắn làm như hoàn toàn chẳng biết đau, cứ mở toang nó ra.

Ngay tức khắc, hằng hà sa số những con chữ vàng cổ xưa lưu truyền từ thời viễn cổ liền đập vào mắt hắn.

Bàn Cổ sáng lập luân hồi, luân hồi phủ khắp lục đạo.

Chỉ có nhân tộc là thu tóm được khí thiêng trong trời đất, hơn nữa còn được ngài phú cho linh trí ở bậc cao nhất. Mặc dù con người bị pháp tắc luân hồi chế định tuổi thọ nhưng một khi đã bước vào con đường tu đạo thì số tuổi thọ sẽ được gia tăng. Các tộc loài khác, số mạng cũng lưu trong sổ, thọ bao ngày bao tháng bao năm thảy đều do pháp tắc luân hồi an bài. Xét về mặt tuổi thọ, không tộc loài nào hơn được con người, hoặc nếu có hơn thì linh trí sẽ kém đi.

Kẻ ác, kẻ yếu, kẻ vô tích sự đời trước được ở cõi người thì đời sau sẽ bị giáng xuống cõi địa ngục, quỷ đói hay súc sinh. Nếu trong các cõi đời trước có kẻ nào hướng thiện, sinh mạnh, hay trở nên siêu việt xuất chúng thì đời sau luân hồi sẽ cho vào làm người ở cõi người.

Hồn tiêu người chết, số mạng không sửa được.

Thông tin gì cũng có...

Luật lệ từng cái một do Bàn Cổ thủy tổ loài người sáng lập luân hồi định ra, thậm chí đến cả chuyện sống chết của người phàm, thảy đều chép hết bên trong. Song cái việc nghịch chuyển càn khôn tụ hồn cứu người là tuyệt không có !

Xem ra chỉ duy có mỗi cái dòng cuối cùng lạnh băng này mà thôi : Hồn tiêu người chết, số mạng không sửa được I

- Ha ha ha ha ha ha ha... . Phó Triêu Sinh giật người chân bước ra sau, kế lại lùi thêm bước nữa. Hắn nhìn những con chữ vàng vàng lổm ngổm đầy trên sổ sinh tử mà ngửa mặt hả họng cười dài một tràng, cứ thấy từng câu từng chữ, đâu đâu cũng chỉ viết có mỗi người, người, người mà thôi I

Mấy cái thứ luật lệ luân hồi này thực ra còn khắc nghiệt tàn khốc hơn hắn tưởng nhiều !

- Bàn Cổ thủy tổ loài người ! Hay cho Bàn Cổ thủy tổ loài người !

Trời sinh vạn vật I

Con người chẳng qua chỉ là một loài trong số đó mà thôi !

Bàn Cổ chẳng qua cũng chỉ là ông tổ của loài người I

Ông ta lấy quyền gì mà lập nên cái thứ luân hồi lục đạo này, lại còn ép uổng cả các sinh vật khác trong trời đất cũng phải tuân theo sinh tử luân hồi của ông ta; rồi nào là phân ra thiện ác ưu khuyết, loài người kẻ nào yếu kém thì ném vào cõi ác, ai ưu tú thì dành riêng một lối, tuyển vào cõi người I

Vạn vật có tội tình gì 2

Tộc loài phù du, sáng sinh chiều chết...

Tội gì phải vậy 2

Sổ sinh tử lục đạo nhoáng cái đã lật xong hết một lượt, nhưng nó lại cho hắn biết rằng tuyệt không có cách gì có thể cứu mình, cứu người khác cũng không...

Phó Triêu Sinh nhếch môi cười, mặt mày ủ rũ thê lương.

Bàn tay chợt lơi, mặc cho quyển sổ sinh tử rớt thịch xuống đất, sau đó hắn lại nhìn Kiến Sầu thì thào nói, giọng điệu tựa như gió thu se sắt lay rụng lá vàng, vang vọng xa xăm khó hiểu : "Thực ra bạn cũ đã biết rồi..." Đúng vậy.

Nếu trong sổ sinh tử đã có cách cứu côn hồn phách không tan thì đời nào nàng lại đứng đây như hắn, khoanh tay ngồi nhìn nó tiêu tán trong trời đất cho đành 2

Phó Triêu Sinh bàng hoàng cùng cực.

Khi hắn buông Kiến Sầu ra thì thân người nàng cũng từ từ trượt xuống, rồi ngồi thịch lên đất. Máu me đầm đìa dính trên vách đá sau lưng nàng cũng tong tỏng nhiễu giọt chảy xuống theo.

Trông thực kinh tâm.

Nàng nhắm mắt, tai nghe Phó Triêu Sinh nói lời lẽ ủ rũ chán chường mà trong lòng sôi sục không yên, mãi rồi mới lặng lẽ mở mắt nhìn lại hắn.

Máu trên vách động đập vào mắt Phó Triêu Sinh khiến hắn tự nhiên chợt trở nên hốt hoảng, sợ hãi không sao nói rõ thành lời.

Hắn nửa đứng nửa quỳ, muốn lại gân nàng. Nhưng thân thể đã ngập trong vòng hắc khí cuồn cuộn, chỉ còn lại một hình người tàn tạ. Hắn muốn giơ tay ra chạm vào nàng nhưng chỉ có thể run rẩy nói : "Đừng sợ ! Đừng sợ ta ! Là tại ta sai ! Kiến Sầu..."

Ánh mắt hắn nhìn nàng sao mà cô đơn hoảng hốt đến vậy !

Đáy mắt Kiến Sầu hốt nhiên ầng ậng nước, rồi lệ nóng lăn dài trên má.

Hốc mắt nàng đỏ hoe, trong lòng chỉ thấy tựa như có một con dao bén đâm thẳng một phát chắc gọn vào lồng ngực tuyệt không chút nương tay, quấy nàng máu thịt dầm dề. Bởi vậy nên thời khắc đó, trông nàng thoắt cái cũng tàn tạ tiêu điều khôn tả.

- Không, bạn chẳng sai... Nàng nhắm nghiền mắt, tựa hồ như cố ngăn không cho lệ nóng tuôn trào vậy. Nhưng sao có thể ngăn nổi đây ? Nhất thời trong lòng chỉ thấy xót xa khôn xiết.

- Là do ta sai.

Ngay từ hồi đầu Mật Tông Tuyết Vực, lẽ ra nàng không nên để cho Phó Triêu Sinh tiếp xúc với đấu đá giữa người với người phía mình mới phải. Dù hắn có là đại yêu chí tà, tài năng bản lãnh siêu việt, nhưng chuyện đời xưa nay hắn chỉ nghe qua chứ chính bản thân thì chưa hề trải nghiệm bao giờ.

Làm sao hắn biết được lòng người hiểm ác chứ ?

Hắn không biết thực, nhưng nàng thì lại biết.

Huống hồ nàng vốn đã thân với Phó Triêu Sinh. Thế nên mấy cái chuyện như thế này, chỗ hiểm chỗ ác hay thấy trong thói tính con người, thảy nàng đều phải nói cho hắn biết, với lại nhân tiện nhờ đó hắn cũng có thể phòng trước được.

Nếu nàng có tính toán cho thực thấu đáo thì hôm nay đâu đến nỗi phải trơ mắt nhìn chuyện bi thảm xảy ra thế này ? Đã vậy còn không sao can thiệp được !

Côn chết rồi.

Không phải Phó Triêu Sinh sai mà là nàng sai...

Nhưng hắn lại nghe không hiểu nàng nói gì, chỉ bởi mới rồi tự thân phạm sai lầm nên đâm ra kinh hoảng, hắn đã mất côn nên thực sợ vô cùng.

Hắn sợ mình cũng sẽ mất luôn cả Kiến Sầu.

Hắn chẳng biết mình đã làm sai điều gì, chỉ biết tìm cách bù đắp sửa chữa như phát điên. Ánh mắt đưa qua đưa lại tứ bề dường như muốn tìm kiếm cái gì đó, nhưng thần thái bên trong thì hoang mang bối rối, tựa như đờ đẫn vô mục đích, cứ thế mãi cho đến khi nhìn thấy tay của mình.

Tay hắn toàn những máu là máu của côn.

Mặt mũi đây nước mắt nhưng hắn lại cười nói với nàng : "Không sao, không sao, chúng ta sẽ còn tốt hơn ! Không phải sợ ! Không phải sợ..."

Phó Triêu Sinh xiết thật chặt bàn tay bị hắc khí thôn phệ gần hết của mình, máu đỏ chưa khô bên trên liền tụ lại, trong chớp mắt đã hình thành nên một phiến đạo ấn đỏ rực !

Mang hình dạng nửa cánh chim !

Sau đó hắn chợt giơ tay ra, đè mạnh lên vai Kiến Sầu.

Trong khoảnh khắc đó, Kiến Sầu thình lình giãy mạnh muốn tránh. Nàng đã thấy rất rõ hình dạng của phiến đạo ấn kia !

Đồng thời cũng nghe thấy rất rõ câu nói của Phó Triêu Sinh !

Không biết sao lại độc nhất vô nhị, giống hệt như những gì nàng nghe thấy trên Nhất Nhân đài năm đó !

- Không, ta không muốn...

Nếu thứ "sẽ còn tốt hơn" phải trả tới cái giá thế này, đến nỗi nó ngang bằng cái chết của người bạn chí thân thì nàng thực lòng không muốn !

Kiến Sầu nước mắt lưng tròng, chỉ muốn trốn ra sau.

Nhưng phía sau nàng lại là vách động nham thạch cứng ngắc lạnh băng, mà đến lúc này, dường như sau một thời gian bị suy nhược cực độ quá lâu, sức mạnh trong người Phó Triêu Sinh đã tích tụ đến cực hạn. Hắn chỉ vung tay là áp được ngay lên vai nàng, phong bế mọi nguồn lực có trong cơ thể nàng I

Tránh không được, trốn chẳng xong I

- Không đau lắm đâu ! Không đau lắm đâu mà.

Phó Triêu Sinh thì thà thì thào với nàng. Hắn cũng chẳng biết tại sao nàng không muốn, chỉ cảm thấy được rằng nàng đang rất sợ, bởi vậy mới giơ tay ra ôm ấp vỗ về nàng. Lời lẽ tuy vụng về song hắn cứ vậy mà nhỏ nhẹ dỗ dành an ủi nàng.

Nhưng Kiến Sầu hoàn toàn chẳng có cảm giác được an ủi chút nào mà trái lại lại thấy trên bả vai bị thương của mình có một thứ gì đó vừa lạnh ngăn ngắt vừa nóng hôi hổi ép xuống.

Cực hàn, cực nóng !

Trong một sát na ấn xuống đó, đau đớn từ nơi xương bả vai liền bùng lan khắp người ! Đau khủng khiếp ! Đau hơn nhiêu so với năm xưa gắn đạo ấn cánh phong lôi đế giang !

Nhưng chỉ một lát sau liên có một nguồn lực từ mi tâm phát ra, bảo vệ linh đài nàng, khiến nàng không còn cảm thấy đau đớn trong người nữa.

Mơ mơ hồ hồ trước mắt nàng là bóng dáng Phó Triêu Sinh với ánh mắt vừa thấp thỏm vừa thương xót

- Ông I

Tiếng âm âm rên vang. Không khí trong động nham thạch cũng chấn động. Chỉ lát sau, trên hai bả vai nàng chợt bật lên một quầng bóng mênh mang hư ảo !

Nó thoát ra khỏi thân xác nàng, xuyên qua cả nham động !

Thậm chí đến bên ngoài hố trời cũng ra được luôn ! Nó xông thẳng ra ngoài địa ngục mười tám tầng. Trong bầu thiên không âm u của đất Cực Vực, cánh nó sải lớn kín trời, lốc xoáy cao vút chín vạn !

Hằng hà sa số quỷ tu và tu sĩ đang vội vã rút đi liền ngẩng đầu trông lên, trong khoảnh khắc nhìn mà tưởng như thấy lại cảnh tượng oai hùng trên chiến trường gió tanh mưa máu vừa mới diễn ra cách đây không lâu...

Đáy lòng Kiến Sầu hốt nhiên chợt trống rỗng hư vô.

Vào ngay thời khắc này, đạo ấn bản mệnh của yêu thần thượng cổ đã tràn ngập cơ thể nàng, khiến nàng không tài nào động đậy được lấy một mảy.

Ngoài trời, gió rít như khóc như than.

Nàng nhìn Phó Triêu Sinh, đáy mắt bi thương đau xót không lời nào tả xiết.

Phó Triêu Sinh hốt nhiên chợt cảm thấy lòng đau như cắt. Thần sắc và biểu cảm của nàng, thảy đều ảnh hưởng tới hắn.

Nửa trái tim kia...

Là do nửa trái tim kia !

Hắn nhớ Kiến Sầu nói bởi vì có nó nên trong hắn mới sinh ra "dục vọng". Nhưng "dục vọng" - chỉ "muốn" thôi - mà lại khiến con người ta đau đến chẳng muốn sống như vậy sao ?

Thực đau quá.

Đau đến nỗi chỉ muốn cuộn người co rúm cả lại.

Nhưng hắn thực chẳng muốn cứ tiếp tục đau như vậy nữa, bởi vậy bèn vận sức giơ tay lên, khi không xoẹt một cái, rạch banh lồng ngực mình !

Nửa trái tim máu me đầm đìa đang đập thình thịch bên trong. Máu đỏ và máu yêu quyện lẫn vào nhau. Tim bên ngoài đỏ tươi, còn viền xung quanh nó thì màu sắc dần dần trở xanh.

Phó Triêu Sinh giật nửa trái tim ra nghe cái phựt. Máu yêu với máu đỏ từ lồng ngực hắn òng ọc chảy ra.

- Hết đau rồi ! Chắc sẽ không còn đau nữa...

Hắn cứ thì thà thì thào như vậy, đoạn ném phịch nửa trái tim ấy xuống mặt đất.

Nửa trái tim ngừng đập, yên lặng nằm đó.

Phó Triêu Sinh cứ tưởng nửa trái tim mà mình nuốt phải bị vứt đi rồi thì sẽ không còn đau nữa. Thế nhưng ngay khi nó chỉ vừa mới rớt xuống đất thì không biết sao đau đớn bội phần lại ụp xuống còn kịch liệt hơn trước !

Không có tim, cái đau đó liền bành trướng khắp lồng ngực !

Thậm chí cùng với nó còn hòa thêm lòng sợ hãi thấy lại một khí vị vô cùng yêu tà...

Tại sao 2?

Tại sao vẫn còn đau ?

Không còn cái tâm của nửa trái tim đó, bao đau đớn lẽ ra phải chấm dứt mới đúng.

Nhưng tại sao hắn lại vẫn còn đau thế này ?

Trong một chớp mắt ấy, hằng hà sa số điều bỗng dậy lên trong trí, đập thẳng một phát mạnh vào nhận thức u mê cố hữu của hắn, khiến hắn bất giác muốn quay sang Kiến Sầu nhờ chỉ điểm.

Muốn hỏi nàng rốt cục là đã xảy ra chuyện gì ?

Nhưng hắn vừa ngẩng đầu lên thì lại thấy hai mắt nàng ầng ậng nước, tấc lòng bi thương đau xót chìm trong lệ nóng...

Thành thử đầu óc hốt nhiên bỗng ầm đùng một tiếng.

Vẫn còn có cái gì khuất tất nữa đây 2?

Đối với hết thảy chuyện đời mà nói, hắn không phải là hoàn toàn không biết chút gì, chỉ có điều vì có lòng tin tuyệt đối nên nhiều lúc cứ bất giác nghe theo người thân nhất bên cạnh chứ không bao giờ nghĩ đến chuyện nghi ngờ, phản biện vấn đề.

Trên khuôn mặt tái nhợt tuyệt không chút máu của hắn hốt nhiên bỗng dậy lên sắc tức, thậm chí đến mức còn có thể gọi là...

Hận ý.

Phó Triêu Sinh chăm chú nhìn nàng, ánh mắt mờ mịt thẫn thờ : "Cô gạt ta ! Tại sao cô gạt ta ? Ta đối với cô, rõ ràng không chỉ là muốn..."

Kiến Sầu nhìn hắn. Nàng định đáp song lại phát hiện ra mình không tài nào trả lời nổi...

Phó Triêu Sinh đợi nàng thật lâu. Nhưng chẳng chờ được đến lúc nàng mở miệng thì thoắt sau dường như chợt bàng hoàng nhận ra điều gì đó, hắn liền khe khẽ cất tiếng cười buồn, bản thân thực không hiểu tại sao mình phải học biết chữ hận trước chữ yêu ?

Con người quả là khó hiểu quá.

Hắn không những không hiểu mấy tên tu sĩ Thập Cửu Châu kia mà ngay cả người bạn cũ trước mặt đây hắn cũng chẳng hiểu gì.

Không còn tấm lòng son kia, hắc khí đang cuồn cuộn bao phủ quanh hắn bỗng đột nhiên tăng tốc. Dường như vì mất đi vật vốn vẫn luôn đối nghịch mình nên nó không còn phải ra sức nữa, cứ đánh tới mà chẳng gặp trở ngại gì. Chỉ trong chớp mắt, khuôn mặt của Phó Triêu Sinh đã bị hắc khí nuốt chứng.

Bên trong có thứ gì đó sụp đổ.

Nhưng rồi chúng lại tụ lại.

Từng phần từng phần một.

Một lát sau thì biến trở lại thành hình dáng mà ban nãy Phó Triêu Sinh không tài nào tụ ra nổi. Song có điều là chẳng còn đâu màu bộ trường bào xanh xanh tựa như phong trần dâu bể mà người thiếu niên đã mặc năm nào trên đảo Đăng Thiên. Thay vào cái sắc rêu ấy bây giờ là một màu lam sẫm phủ kín thân người, trông thực chẳng khác gì đêm tối vô biên mịt mù.

Kiên trì mới khó mà buông bỏ thì lại vô cùng dễ dàng.

Một khi buông xuôi, mọi chuyện trên đời này dường như chẳng còn gì không thể chấp nhận được nổi. Thậm chí ngay cả đau đớn vốn đang giầy vò khắp người hắn trong một khắc đó cũng tiêu biến mất tăm mất tích.

Phó Triêu Sinh hốt nhiên có thể nghe được tiếng gió, tiếng mưa, tiếng nước chảy, tiếng mây tan... đầy trong trời đất.

Cảm tri của hắn bành trướng vô hạn. Dường như chẳng phải tốn chút sức nào, chỉ cần trong đầu nghĩ tới thì vũ trụ thiên địa, mọi thứ sinh sinh diệt diệt đều nằm hết trong lòng, tựa hồ như chính bản thân hắn đã là một phần của vũ trụ rồi vậy.

Đôi con ngươi màu lục sâm của phù du mới đó mà đã hóa lam lam âm u. Còn những đường họa tiết bàng bạc ngoằn ngoèo đầy trên cổ thì giờ đây lại hăằn dấu, khắc sâu nơi đáy mắt hắn !

Nhìn chẳng hề thấy yêu tà nữa mà chỉ hơi ác, chút hơi hướm đó tuy nhạt mà thanh thuần ! Duy chỉ đôi con mắt là khiến Kiến Sầu còn cảm thấy quen thuộc, song cái tình bên trong thì đã thành đau thương vô hạn...

Nửa trái tim tâm son chỉ là vật chết. Nhưng nó lại trở thành chìa khóa mở toang cánh cửa phong ãn, để tình yêu đùng đùng giãy thoát, song đồng thời cũng để cho cả thù hận hung hãn sống ra.

Tuy nhiên thứ từ tim sinh ra lại chẳng vì tim mất mà tiêu biến.

Bây giờ rốt cục nên gọi hắn là "hắn*" hay là "Thần*" đây ?

* Hai chữ này đồng âm,'Thần" cũng dùng làm đại từ nhân xưng ngôi thứ ba như "hắn". Hai chữ phát âm giống nhau nhưng viết khác. Gọi "thần - 3" thay vì "hắn - f" để tỏ ý tôn kính.

Phó Triêu Sinh lượm cuộn sổ sinh tử nằm lăn lóc trên đất lên rồi để nó xuống cạnh nàng; kế lại lấy mắt Trụ mà ngày xưa hắn mượn của nàng ra, đăm đăm nhìn mãi một hồi lâu, sau rồi cũng để lại cạnh sổ sinh tử.

Có lẽ...

Những gì Thiếu Cức nói không hẳn hoàn toàn sai ư ?

Hắn độ vào mi tâm Kiến Sầu một nguồn lực mà chỉ có thần chích mới có. Nó bảo vệ thân hồn nàng nhưng đồng thời cũng khóa chặt mọi lời nàng muốn nói với hắn. Hắn cùng ngồi bó gối với nàng giống như hồi còn ở trên đảo Đăng Thiên ngày xưa, miệng bình thản nói : "Ta cứ tưởng mình là phù du, sinh ra là để gánh vác mạng số của cả tộc. Ta cũng cứ tưởng bản thân mình có thể sửa đổi được mấy cái thứ điều luật luân hồi này. Nhưng mãi tới hôm nay mới biết, ta thậm chí còn chẳng phải phù du, mà luân hồi thì hóa ra còn khắc nghiệt hơn ta tưởng nhiều. Vũ trụ thiên địa mênh mông khôn cùng, ta phải tự đối mặt với mạng số của chính mình..."

Đừng đi - Đừng đi I

Linh cảm bất an tột độ cuộn trào trong tâm khảm khiến thân hồn Kiến Sầu run rẩy hết cả lên. Hai mắt đỏ hoe, nàng muốn cản hắn lại, nhưng dù tiếng lòng có ầm ầm gào thét rền vang tới đâu thì cũng chẳng tài nào thốt ra miệng nổi được nửa câu !

- Ban đầu là mắt, cuối cùng là cánh...

Lòng dạ trống rỗng cô liêu, Phó Triêu Sinh vừa lầm bà lầm bầm trong miệng mấy tiếng vừa quay người bước đi, nhưng vừa tới mép động nham thạch thì tự nhiên lại chợt khựng lại.

Hắn đứng sững ra đó một hồi lâu rồi bất thình lình ngoái lại, trở bước quay về bên cạnh nàng.

Nàng mở to đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn. Khuôn mặt thanh lãnh của nàng giờ chẳng còn đâu vẻ lạnh tùng sương tuyết khó gần như xưa mà chỉ còn lại một màu buồn thương khiến hắn mới đó mà đã đau, đã nhói hết cả lòng.

Lúc chưa biết tình là gì, hắn chẳng hiểu cơn cớ tại sao, nhưng đến lúc biết rồi thì lại chỉ dám trân trân trọng trọng cúi xuống hôn lên đầu mày nàng, buồn bã mà bảo : "Đừng tìm ta..."

Đừng tìm ta.

Ta sợ gặp lại nhau sẽ là đao đao kiếm kiếm trở mũi thành thù, nhiều khi chưa chắc nhận ra được nàng...

Phó Triêu Sinh sau rồi mới lui ra. Hắn dứt khoát quay người, vừa bước chân một cái thì đã tiêu thất giữa đất trời, thậm chí trên toàn giới này cũng không còn chút tung tích nào của hắn.
Bình Luận (0)
Comment