Chương 538 : Huyết tẩy Côn Ngô
Chương 538 : Huyết tẩy Côn NgôChương 538 : Huyết tẩy Côn Ngô
Tại sao phải dối hắn ?
Thực ra ngay chính bản thân Kiến Sầu cũng chẳng hiểu nguồn cơn.
Có lẽ ngay trong khoảnh khắc thử hắn mà tìm ra được đáp án, vì khác loài, trái lề thói người đời nên thâm tâm sợ hãi khó hiểu chăng ?
Tạ Bất Thần nói nàng rốt cục vẫn sợ phần nào thực chẳng sai.
Trong cơ thể mới được tái tạo của nàng bây giờ lại có thêm đạo ấn cánh côn bằng sải cánh che trời, đường nét họa tiết cổ xưa ngoằn ngoèo khảm trên xương bả vai.
Từ đầu chí cuối đều không hề thấy đau.
Nhưng dù thể xác không đau thì cái đau trong tâm khảm vẫn khiến nàng khổ sở hơn bao giờ hết.
Trước mặt là suối nguồn khô cạn, ngoài trời gió lạnh u u như khóc như than, Kiến Sầu ngồi tựa lưng vào vách động nham thạch gồ ghề lởm chởm mà hốt nhiên chợt cảm thấy quạnh quẽ cô đơn là như thế nào.
Nàng nhìn trân trân ra ngoài, thẫn thờ chẳng biết bao lâu. Mãi cho đến khi hào quang phát ra từ phiến đạo ấn mới toanh tắt hẳn trong động nham thạch, nàng mới thình lình hộc máu ra miệng.
Hiện giờ nàng đã được phong làm diêm quân điện thứ chín, hơn nữa linh thức còn đột phá đến tận hữu giới nên quét tìm người trên toàn Cực Vực là chuyện thực dễ như trở bàn tay.
Nhưng Kiến Sầu lại tuyệt chẳng thấy Phó Triêu Sinh đâu.
Nàng thậm chí còn biết rất rõ rằng hắn sẽ chẳng đi tìm Côn Ngô báo thù này nọ mà đơn giản chỉ là đi khỏi thế giới này, đi khỏi một nơi không sao lý giải nổi đối với hắn và đồng thời cũng tuyệt không chấp nhận sự tôn tại của hắn.
Khi nàng vịn vào vách nham động đứng dậy thì máu dính trên người còn chưa kịp phủi đi liền từ bộ áo sơn hà lả tả rơi xuống, tất cả chồng chất khiến mép gấu trường bào đầy họa tiết sông nước quanh quanh bên dưới biến thành một một mảng đỏ sậm âm u.
Trên mặt đất vẫn còn nửa trái tim bê bết máu yêu lăn lóc nằm đó.
Kiến Sầu nghĩ ngợi mãi một hồi rồi rốt cục cũng lượm nó lên bỏ vào cùng một chỗ trong cái hộp mà nàng cất nửa trái tim lấy được từ tay Ngỗ Quan Vương.
Song chỉ trong chớp mắt, cả hai nửa ấy đã hợp liền ngay lại, kết thành một khối nguyên vẹn.
Một trái tim vô chủ.
Máu yêu dính bên trên lác đác tụ đọng thành những giọt châu xanh thẫm.
Từng thuộc về một người tu sĩ Nhai Sơn, trái tim son sắt ấy về sau bị Ngỗ Quan vương luyện hóa. Xong thì một nửa lại bị Phó Triêu Sinh nuốt đi, mà kế đó vì nàng nên mới móc ra thế này. Truân chuyên bao đỗi rốt cục rồi cũng trơ trọi nằm đó.
- Cạch !
Chiếc hộp nhẹ nhàng khép lại. Bao nỗi niềm cũng liền bị Kiến Sầu quật cường dẫn xuống hết tận đáy lòng. Khi tay lại xiết chặt Nhất Tuyến Thiên lần nữa, hết thảy những gì mềm yếu đau thương trước đó chợt hốt nhiên tiêu tan, chẳng còn chút tăm tích nào trên người nàng.
Mà khí vị điềm tĩnh lạnh lùng quen thuộc xưa nay thì lại toát ra, phủ mờ dung nhan tựa tuyết kia.
Côn chất.
Phó Triêu Sinh bỏ đi.
Nhưng những chuyện sau đó cũng chưa phải vì vậy mà hoàn toàn chấm dứt.
Đâu óc nàng chợt lóe hiện lại hình ảnh Vương Khước lúc trước : y dường như muốn nói gì đó với nàng nhưng rốt cục lại chỉ nhìn nhìn mà chẳng nói. Lại còn Tạ Bất Thần nữa, nguyên suốt cả cuộc chiến âm dương giới này, y hành động cái gì thấy cũng bình thường nhưng thực ra lại rất bất bình thường.
Côn Ngô có chuyện rồi...
Kiến Sầu xách Nhất Tuyến Thiên lên nhưng ngay lúc ấy lại chẳng đi ra khỏi động nham thạch mà thình lình quay người nhìn vào lỗ hang sâu hun hút bên trong.
Hồi đó trong này gió đen thổi ra vù vù, ở cửa động có tàn hồn chim chín đầu ngưng tụ thành hình.
Nhưng bây giờ chẳng còn bất cứ cái gì nữa.
Tàn hồn chim chín đầu ai biết mất tăm mất tích nơi nào. Thậm chí ngay cả gió đen tựa hồ như vĩnh cửu cũng chẳng còn thổi nữa. Thảy đều tịch mịch, tính lặng với bụi bặm nơi đây.
Nàng nhớ bản thân mình đã từng đi qua cửa động này, lúc đó hồn phách giống như xuất khiếu, chu du bềnh bồng nhìn khắp toàn Thập Cửu Châu; lại cũng nhớ năm xưa đi động hắc phong luyện thể, phải vào sâu bên trong đối đầu với gió đen như cắt da nạo xương, chính mình cứ thắc mắc tự hỏi mãi, không biết đầu bên kia động là chỗ nào... Kiến Sầu đối mặt trước cửa động, đứng sững hồi lâu, tựa hồ như muốn suy nghĩ cho chắc một số chuyện.
Nhưng nàng cuối cùng rồi cũng cầm kiếm, cất bước tiến vào.
Bên trong tối om om.
Trên vách động chẳng chịt hằng hà sa số dấu tích của gió đen cứa lên, khiến thôn phong thạch trong đó lồi lõm lỗ rỗ, xám xám bạc bạc la liệt. Mặt đất trải dài bụi mỏng. Đây vốn phải là chỗ không người lui tới, thế nhưng vậy mà lại có một hàng dấu chân mờ mờ đi trước. Xem ra trước đó không lâu đã có ai đó cũng đi vào động này giống như nàng, nhưng sau đã đi thẳng về đầu bên kia động.
Rõ ràng phải nên cảnh giác, thậm chí là dừng luôn lại để suy nghĩ, tự hỏi mình xem có nên đi vê phía cửa động bên kia hay không. Tuy nhiên khi thấy hàng dấu chân ấy, Kiến Sầu chỉ hơi khựng lại một chút nhưng rồi vẫn lại tiếp tục tiến về phía trước.
Làm như không hề có bao nhiêu dấu chân kia vậy.
Kiến Sầu đi mãi đi mãi thật lâu, nửa đường thì gặp vùng loạn lưu thời không di động nằm ở sát vát vách động, nhìn mà nhớ tới hồi từ địa ngục mười tám tầng trở vê Thập Cửu Châu mình đã lao phải nó, làm bản thân phải mê mệt ngủ vùi bên trong sáu mươi năm.
Lần này nàng không để mình cuốn vào nữa mà đi ngang bên cạnh, bình yên vượt qua. Càng đi về phía trước thì bâu không khí quen thuộc càng lúc càng trở nên rõ ràng. Khí tức ấy chỉ riêng Thập Cửu Châu mới có.
Sau đó thì các suy đoán lúc trước dường như cũng được kiểm chứng, nàng nhìn thấy được...
Bút tích chữ chữ quen thuộc ! Hắc phong động, ngàn thước lưu dấu !
Nhai Sơn - Khúc Chính Phong !
Nhai Sơn - Kiến Sầu !
Nét chữ tuy khác nhau nhưng lại đều cùng lăng lệ như nhau, phong thái ngang ngửa, khí vị đối địch gay gắt toát ra vô cùng rõ rệt I
Kiến Sầu hốt nhiên bật cười. Chẳng phải nàng nhớ đến tánh tình mình một thời cứ lo ganh đua hơn thua người ta mà là thở dài cảm khái...
Thập Cửu Châu với Cực Vực xưa nay đều gắn liền với hắc phong động. Cả hai thực ra ở rất gần nhau, muốn là tới được chứ chẳng cần đến một cuộc chiến âm dương giới hao tốn không biết bao nhiêu là công sức thế này. Song do giữa hai giới lúc nào cũng có gió đen ù ù gào rít không ngừng nên nó mới cản trở chân người đồng thời cũng hạn chế luôn cả sự hiểu biết của nhân loại về nó, khiến hai giới vốn cực gần nhau nhưng ngàn năm vạn năm bao giờ cũng luôn lâm vào thế cách biệt.
Giống như người với người.
Nàng nhìn sững hai hàng chữ song song kia hồi lâu, mãi rồi mới tiếp tục đi, nhưng ngay khi vừa cất bước thì thình lình chợt để ý thấy ở cái nơi ngàn thước này hơn tám mươi năm sau vậy mà lại còn có thêm mấy hàng chữ nữa.
Các con chữ thứ tự rất lạ lùng.
Nhai
Sơn
Kiếm tâm
Chốn chốn Quay về
Chữ nào chữ nấy đều trâm nặng cái hồn quật cường sắc nhọn bên trong, khi viết tâm người thấm đẫm, trông rất rõ kiếm ý ngút trời trên từng đường nét bên trong !
Bút tích cùng với hàng chữ mà Khúc Chính Phong viết ở cạnh giống hệt nhau, chẳng sai một ly. Song ở mấy chữ "kiếm tâm chốn chốn quay về" thì dường như có dấu bôi xóa gì đó.
Kiến Sầu hơi cau mày lần tay sờ lên. Nàng vốn định xem xem ở đây xóa cái gì, nhưng ngay khi đầu ngón tay vừa đụng tới thì dường như bắt được cảm ứng, thôn phong thạch trên vách động chợt thình lình tróc rớt lả tả I
- Xoạt ! Xoạt ! Xoạt...
Đá vụn vương vãi đầy dưới chân nàng.
Trước mắt Kiến Sầu bỗng chốc tự nhiên lộ ra một cuộn giấy được cất lõm vào trong vách động !
Nàng bàng hoàng sững sờ, vô thức giơ tay lấy cuộn giấy ra. Bề ngoài trông bình thường chẳng có gì lạ nhưng ngay khi vào tay nó lại khiến nàng nhớ tới sổ sinh tử.
Vừa mở ra, cả người chấn động.
Kim quang từ trong cuộn giấy anh ánh mờ mờ.
Đầu quyển là bốn chữ gần như cổ xưa, đường nét rối rắm tựa rồng bay phượng múa - Cửu khúc hà đồ !
Ngay lập tức, đầu óc nàng nghe ong ong nổ đùng một tiếng. Thoắt cái liên chợt như hiểu ra điều gì, còn thời giờ đâu mà xem đọc cho kỹ ! Trong chớp mắt, cả người đã biến huyễn, từ sâu trong động phóng vút ra như bay, nhắm thẳng Côn Ngô mà tiến !
Đồi núi bao la chập chùng; giữa miên sơn cước xanh xanh một dải, sông nước cuồn cuộn uốn mình thấp thoáng băng băng.
Mười một ngọn núi Côn Ngô vẫn sừng sững nơi này.
Ở mom sông ngay rìa địa phận Côn Ngô, sóng nước êm đềm như mặt hồ, mặt trời ban mai mới nhô chưa lâu ngả mình soi bóng. Sắc trời hòa cùng màu máu loang đầy trên sông nhuộm rực cả vùng sông nước nơi đây.
Tiếng gió u u thê lệ chưa bao giờ nghe êm tai đến vậy;
Thiên không âm u chưa bao giờ trông nhẹ nhàng đến thế,
Thậm chí cả tiếng gào thét rú thảm vang dậy núi rừng cũng giống như tiếng người hò la uống rượu trong lâu sớm mai, uống cho đã đời một phen, không say không ngừng...
Khoái thay ! Khoái quá thay !
Bên trên thân kiếm Nhai Sơn máu đỏ nhàn nhạt đậm đậm loang lỗ thấm vào chất đá. Ánh kiếm vun vút tiến về phía trước, chém rụng đầu không biết bao nhiêu là đệ tử trẻ Côn Ngô. Trên sơn đạo dẫn lên Côn Ngô, cứ vậy mà giết thẳng một đường, qua khỏi trường diễn võ thì cuối cùng cũng tới điện Nhất Hạc.
Phía trước, Côn Ngô người người đông đảo, ai nấy mặt mày đều kinh hoàng khiếp vía. Còn phía sau hắn là đao kiếm Minh Nhật Tinh Hải, gần cả ngàn thanh loang loáng tung hoành !
- Ma đầu ! Ma đầu -
- Mở trận phòng hộ mau !
- Các người muốn gì hả ?III - Tránh ra ! Tránh.......
Xưa cảnh như cõi tiên nhân gian, giờ chẳng khác gì địa ngục !
Khúc Chính Phong xách kiếm đạp lên bậc thềm đang máu chảy thành sông. Hắn phóng mắt nhìn cuộc thảm sát mà tưởng như trở vê thời điểm cách đây mười một giáp trước, lúc tu sĩ Nhai Sơn bị ác quỷ Cực Vực vây hãm vòng trong vòng ngoài tuyệt không ai đến cứu.
Nhưng bây giờ thay vào đó kẻ ngửa cổ chịu chết đã thành chính người Côn Ngô.
Bọn họ chắc phải cảm thấy nhìn rất quen !
Trước khi rời chiến trường Cực Vực, hắn đã phá hủy truyền tống trận ở cửa quỷ cực đông, với lại người Côn Ngô hẳn cũng chẳng có ai có khả năng biết được đường tắt trở vê Thập Cửu Châu. Thế nên chờ đến khi cục diện chiến trường bên này thắng bại rõ ràng, bọn họ bôn ba cực khổ vượt bao chướng ngại để về cứu viện, tới nơi thì máu chảy đỏ sông, núi non xác xác chồng chất, nhìn cảnh không biết có thấm được cái đau của Nhai Sơn năm xưa hay không ?
Khúc Chính Phong bật cười.
Trường bào đen tuyền lồng lộng phần phật trong gió, nét kim tuyến trên nền vải ngậm máu loang loáng sắc hồng...