Chương 539 : Giết người vô tội
Chương 539 : Giết người vô tộiChương 539 : Giết người vô tội
Tả tam thiên trung vực từ mấy ngàn năm nay đều xem Nhai Sơn với Côn Ngô như cây cao bóng cả.
Khác với khí chất cô ngạo của Nhai Sơn, Côn Ngô trong mắt người đời lại luôn có dáng vẻ của một danh môn chánh phái bình thường. Từ quy mô núi non mười một đỉnh cho đến số lượng đệ tử thu nhận, hay cả phong cách duy trì công bằng trật tự các phương, thảy đều cho thấy như vậy. Nhất là từ sau chiến tranh âm dương giới cách đây mười một giáp trước, Nhai Sơn ngàn người bỏ mạng, nhưng Côn Ngô lại khéo làm sao mà bảo toàn được khá tốt lực lượng của mình. Cho nên trong hơn sáu trăm sáu mươi năm sau đã nghiễm nhiên trở thành tông môn số một trung vực. Dù xét về mặt danh vọng hay về thực lực thì nói thế nào đi nữa Côn Ngô cũng đã hoàn toàn bỏ xa Nhai Sơn xưa kia sau lưng.
Vịnh sông Cửu Đầu nơi đây là thánh địa mà vô vàn tu sĩ mơ ước được đặt chân tới.
Phái lớn đại nạn gặp phải càng lớn thì vốn liếng sâu cạn bao nhiêu đều trút ra hết cả. Nhưng đến thời này khắc này, có dốc toàn lực cũng vô ích.
Chiến tranh âm dương giới lại lân nữa bùng nổ. Lực lượng tinh nhuệ trong các môn phái lớn tất nhiên đều bị các bậc thượng tầng phái ra chiến trường. Duy chỉ một phần cực ít là ở lại thủ giữ Minh Nhật Tinh Hải với cửa quỷ cực đông, còn tuyệt đại đa số thì đã cùng Hoành Hư chân đi Cực Vực, tham chiến với Bát phương diêm điện hết rồi.
Người ở lại giữ tông môn thực lực phần lớn đều non yếu.
Côn Ngô cũng ở trong tình trạng đó. Mười một đỉnh núi ở Côn Ngô mỗi đỉnh có khoảng bốn năm trăm người, những ai tu vi từ nguyên anh trở lên đa số đều đã đi hết. Cho dù có để lại một bộ phận cừ khôi ở lại phòng thủ thì họ làm sao mà đấu nổi với Khúc Chính Phong và cả một lũ người đều là hạng lưu vong bạt mạng của Minh Nhật Tinh Hải kia 2
Huống chi Khúc Chính Phong còn trù tính, chuẩn bị sẵn sàng tự đời nảo đời nào.
Minh Nhật Tinh Hải là nơi vàng thau hỗn tạp. Lúc trước, tuy bọn họ đã cử nhiều người đi Cực Vực tham gia chiến tranh âm dương giới nhưng tu sĩ ở lại cũng còn rất đông. Thực lực những kẻ này không hẳn quá cao nhưng dùng để đối phó với người Côn Ngô thì vẫn dư sức qua cầu.
Bóng người như phi kiếm từ chân trời vun vút phóng tới, đáp phập xuống tất cả các đỉnh của sơn môn.
Đại trận hộ sơn mười hai vòng của Côn Ngô liền gấp rút khởi động. Xưa kia, nó là biểu tượng bất khả xâm phạm, cứ hễ mở ra là vô vàn tà ma ngoại đạo phải thấy mà khiếp, không dám tới gần.
Nhưng hiện giờ thứ bọn họ đang phải đương đầu lại là một đường kiếm đang xả xuống !
- Âm ! Âm!
Kiếm Nhai Sơn khổng lồ vung cao, tựa như muốn chọc thủng cả bầu trời, kiếm thế vòi vọi, còn chưa chém xuống mà hư không xung quanh đã rùng rùng rung chuyển, thậm chí cả nước sông Cửu Đầu cũng cuồn cuộn dội sóng âm ầm.
Khi phập xuống, sáu tâng phòng hộ của đại trận liền tan hoang !
Người chủ trì tu bổ kịp thời cho trận pháp bên trong là một vị trưởng lão Côn Ngô, song vì đại trận bị phá hủy thình lình quá nửa nên dưới ảnh hưởng của sức chấn, nguyên anh cũng tan xác theo !
Hễ trận pháp đã không còn người điều khiển thì dù có cao siêu đến đâu cũng chẳng qua chỉ là vật chết, huống chi Côn Ngô từ mấy ngàn năm nay nào đã từng phải đương đầu với biến cố lớn như thế này đâu !
Bọn họ được yên ổn quá lâu nên đã quên bằng mất tu giới tàn khốc ra sao rồi.
Có rất nhiều người muốn chất vấn kẻ tập kích để hỏi xem sao dám giết bừa trên Côn Ngô, nhưng đáp lại họ chỉ là đao kiếm nhiễu máu ròng ròng, hết nhát này đến đến nhát khác xả xuống như mưa !
Từ trúc cơ trở xuống không giết, nhưng từ kim đan trở lên một người cũng chẳng tha I
Tông môn Côn Ngô hơn ba ngàn người trong nháy mắt đã bị giết quá nửa.
Trong lúc hai bên giao chiến, thuật pháp linh lực phòng thủ công kích đánh qua đánh lại khiến cây cối non xanh xưa kia vốn um tùm rậm rạp là thế vậy mà bây giờ đã đổ ngã tơi bời, lầu các đình đài tan hoang, thậm chí ngay cả dòng thác ào ào tuôn đổ ở nơi lưng chừng núi cũng loang hồng những máu là máu !
Dưới sức tấn công mạnh mẽ, khủng khiếp như vũ bão, đại trận phòng hộ càng lúc càng thu nhỏ lại, cuối cùng chỉ còn nước co cụm ở trên mỗi ngọn núi chính của Côn Ngô, lấy điện Nhất Hạc làm tâm, bên trong có hơn ngàn đệ tử sống sót cố thủ hộ trận.
Trong số những người này, đệ tử mới nhập môn chưa lâu được khoảng hơn trăm, tu vi chẳng quá trúc cơ. Mặt mày trẻ măng, còn chưa phai hết nét trẻ con, bọn họ thảy đều bị các sư bá sư thúc sư huynh tu vi cao hơn cản lại. Cuộc tàn sát xảy ra thực quá bất ngờ, đáy mắt ai nấy đều rặt một màu ngơ ngác hốt hoảng, khó lòng che giấu nổi.
Nhất là khi bọn họ nhìn thấy người tu sĩ cầm đầu kia...
Hóa ra đây lại là Khúc Chính Phong, kiếm hoàng của Minh Nhật Tinh Hải, người đã phản Nhai Sơn ngày trước !
Từ sơn đạo, hắn đi từng bước một đi lên. Chúng tu sĩ Minh Nhật Tinh Hải đã tàn sát xong người trên các ngọn núi khác cũng lục tục quay lại, đi theo sau hắn.
Kẻ nào kẻ nấy thân đều dính máu, quần áo bất đồng, nam nữ đủ cả, đa số đều từ Minh Nhật Tinh Hải mà đến, một bọn mấy trăm người không có lấy một kẻ lương thiện.
Cố Thanh Mi hiện giờ tu vi đã qua nguyên anh, thiên tư tuy chả phải cao siêu gì nhưng nhờ có cha là Cố Bình Sinh trưởng lão của Côn Ngô, linh đan diệu được cứ thế đắp lên người thì trong vòng trăm năm tu thành nguyên anh thực không phải là chuyện khó.
Lần này chiến tranh âm dương giới bùng nổ, ả vốn muốn lên đường cùng với Tạ Bất Thần. Nhưng Cố Bình Sinh nói Cực Vực là nơi ác địa, chiến trường hung hiểm trùng trùng, vì vậy nên bất cứ giá nào cũng chẳng để ả đi, ép ả phải ở lại sơn môn, kiên nhẫn mà đợi.
Hôm nay xảy ra chuyện, Cố Thanh Mi đang định lẻn từ sau núi ra, nào ngờ còn chưa tới được khỏi cửa sơn môn thì đã thấy Côn Ngô trên cao bị không biết bao nhiêu là đòn đánh hung hãn đập tới.
Không giống như đệ tử mới nhập môn, Cố Thanh Mi có hiểu biết hơn nhiều.
Từ hậu sơn, ả vội vàng ngự kiếm xông lên, đứng chắn cho chúng tu sĩ cấp thấp hơn ở phía sau. Vừa ngẩng đầu nhìn thì thấy ngay Khúc Chính Phong, lại bị ánh mắt bình tĩnh chí cực kia nhìn trúng, ả liền hết hồn hết vía, bàn tay cầm kiếm cũng run lên bần bật. Nhưng đáng sợ hơn nữa là phía sau Khúc Chính Phong, ả vậy mà lại thấy được rất nhiều khuôn mặt bất bình thường. Dù bọn họ đã có che giấu song qua cách ăn mặc phục sức ả vẫn nhìn ra được bóng dáng của hạng yêu ma !
- Hay cho Khúc Chính Phong ngươi ! Đồ thứ tiểu nhân bỉ ổi hèn hạ ! Dám nhè lúc Côn Ngô ta vắng người mà lên núi giết luôn tới cửa; lại còn cả gan cấu kết làm giặc với một đám tà ma ngoại đạo ở man hoang đông nam nữa ! Thực tưởng Côn Ngô ta dễ bắt nạt vậy sao ?!
Trước điện Nhất Hạc trống trải bằng phẳng, khuôn mặt kiều diễm của Cố Thanh Mi dậy lên vẻ kinh hoàng, đồng thời còn vừa tức giận vừa khinh miệt. Ý mình là con gái của Cố Bình Sinh, chẳng đợi nói qua lấy một tiếng với các trưởng lão ở kế kên, ả đã xoèn xoẹt hạ lệnh : "Phá cửa sơn môn, mở lạch trời !"
Mấy lão trưởng lão ở lại phòng thủ sơn môn cho Côn Ngô này phần lớn tu vi khá cao, song đánh thì lại không đủ sức. Nhưng nếu hợp sức với nhau, bọn họ chắc chắn có thể chủ trì được trận pháp. Tuy nhiên hiện tại đại trận hộ sơn vừa mới lập nên thì đã bị Khúc Chính Phong bổ cho một nhát kiếm thành ra tan hoang quá nửa rồi, nếu muốn "mở lạch trời" thực quả chẳng khác gì tự mình chặt đứt đường lui, hơn nữa còn phải hao tâm tổn sức cực lớn.
Mà với tình hình hiện giờ, bọn họ há còn dám chần chờ lưỡng lự nữa sao ?
Mở lạch trời chẳng qua là chặt đứt liên kết giữa họ với thế giới bên ngoài. Ngay khi Côn Ngô vừa gặp chuyện không may thì tin tức đã nhanh chóng truyền đi rồi. Đồng môn đang đánh trận ở Cực Vực tất nhiên sẽ gấp rút trở vê. Còn như nhất thời chân chừ do dự, không mở lạch trời, thì e rằng Khúc Chính Phong trước mặt đang gần như phát điên tới nơi đây chắc chắn sẽ đuổi tận giết tuyệt bọn họ !
- Mở lạch trời III
Tay chống gậy gõ, một lão trưởng lão đầu tóc bạc phơ, con mắt đỏ ké lớn tiếng thét lên, hai tay thình lình giơ cao.
Tức thời, các trưởng lão khác cũng kết ấn ngay lập tức !
- Âm! Âm! Âm...
Trong nháy mắt, đất rung núi chuyển !
Tựa như bị một người khổng lồ vận sức ép xuống hai tay, nguyên cả ngọn núi chính của Côn Ngô thực chẳng khác gì một cây trụ chống trời yếu ớt đang chao đảo lung lay muốn đổ !
Đại trận hộ sơn càng rùng rùng co lại nữa, song đến trước điện Nhất Hạc thì đột nhiên dừng lại. Ngay sau đó, đất đá ào ào sụp lở, khiến ngọn núi chủ Côn Ngô tách hẳn ra khỏi vách núi.
Một cái rãnh khổng lồ liền hiện ra trước điện Nhất Hạc !
Bên trong rãnh, cuồng phong lồng lộn gào rít, linh lực bất tận kết thành sấm sét. Tất cả dựng xoẹt lên một không gian kinh người cao vút mây xanh, ngăn cách chúng tu sĩ bên Khúc Chính Phong với điện Nhất Hạc !
Nhưng đồng thời khoảng không che chắn này đã hoàn toàn biến điện Nhất Hạc thành một hòn đảo trơ trọi, biệt lập với thế giới bên ngoài, thậm chí ngay cả linh khí thiên khí cũng trở nên khó mà thu hút được.
Ít ai biết rằng Côn Ngô thưở sơ khai chẳng phải là nơi động thiên phúc địa gì cho cam. Xưa xửa xừa xưa, vùng này đầy chướng khí, núi hiểm nước độc. Vào thời gian đó lại có một ngọn núi tách ra, hình thế cheo leo cao vút, tai ương sấm sét cũng bắt nguồn từ bên trong.
Mấy vạn năm sau, dù là tu sĩ cũng rất ít người tới được nơi đây.
Cho đến khi Bạch Hạc đại đế xuất hiện, chọn núi này làm chỗ tu hành, diệt hết mọi tai họa, kế lại thi triển một nguồn lực khổng lồ đẩy phần núi tách rời nhập vào chốn cũ thì mới thành ngọn chủ phong có hình dạng như hiện nay. Lại mấy vạn năm trôi qua, truyền nhân với các đệ tử đời sau mới lấy nơi đây làm tông môn, đặt tên là “Côn Ngô”.
Mà cái khe núi như lạch trời này nếu đã nhập được thì tất nhiên cũng có thể tách ra lại. Thế nên nó mới trở thành đường phòng hộ của Côn Ngô vào lúc cần kíp nhất !
Rất nhiều tu sĩ Minh Nhật Tinh Hải chỉ nghe đồn về đường lạch trời này chứ chưa từng tự thân chứng kiến, huống hồ là ngay bây giờ lại còn được tận mắt nhìn thấy mấy lão trưởng lão Côn Ngô thi triển thuật pháp tự mở lạch trời !
Trong chớp mắt, loạn lưu cuồng bạo phóng vụt tít tận mây xanh !
Nhiều tu sĩ tu vi không đủ cả người lảo đảo đứng hết vững. Thậm chí còn có một số chậm chân chậm tay không phòng bị kịp liền bị luồng loạn lưu đó cuốn phăng ngay lấy, lôi vào trong vùng không gian đầy sấm sét của lạch trời, trong nháy mắt cả người liền thịt nát xương tan, thần hồn tiêu biến !
Tu sĩ Minh Nhật Tinh Hải thì còn nói làm gì, đến ngay chính mấy lão trưởng lão Côn Ngô cũng chẳng ngờ cái đường lạch trời này một khi mở ra lại có uy lực khủng khiếp đến như vậy. Thảy đều kinh hãi, mặt mày biến sắc.
Nhưng Khúc Chính Phong vẫn lẳng lặng đứng nhìn.
Hắn không bất ngờ, kinh ngạc thì lại càng tuyệt chẳng có.
Trong sáu trăm sáu mươi năm cuối này, thời gian vụt trôi tựa bóng câu qua cửa sổ, thế nhưng sự kiện đẫm máu thời ấy từng chuyện từng chuyện vẫn rõ rành rành ra đó, chẳng khác gì như chỉ mới vừa xảy ra hôm qua.
Bọn họ trân mình chém chém giết giết, cứ câm cự chờ mãi các "minh hữu" vốn phải tới từ lâu nhưng cuối cùng lại lề mề đến nỗi chẳng thấy mặt mũi người nào. Bởi vậy họ chỉ còn biết trơ mắt nhìn từng khuôn mặt đồng môn thân quen sống động kia bị nước hoàng tuyên ăn trơ xương cốt. Ban đầu ai nấy còn hy vọng nhưng dần rồi thì hy vọng đã nhường chỗ cho tuyệt vọng.
Tu sĩ hơn ngàn người mà sống sót chỉ hơn trăm.
Đệ tử Nhai Sơn còn lại chẳng được bao nhiêu, đương đầu với quỷ tu Cực Vực cũng thương tích đầy mình.
Mãi tới lúc đó, tỉnh anh Côn Ngô mới đủng đà đủng đỉnh đi tới. Song chẳng phải là cả đoàn cả đội trùng trùng điệp điệp gì cho cam mà chỉ có mỗi một nhúm người tới trước truyền tin đó thôi !
Người dẫn đầu là Thân Cửu Hàn, sư đệ của Hoành Hư.
Nói cho đúng thì Khúc Chính Phong còn phải gọi ông ta là "Thân sư thúc” mới hợp lẽ.
Ở Côn Ngô, Thân Cửu Hàn tuy là sư đệ Hoành Hư nhưng thưở thiếu niên lại tài danh lẫy lừng Thập Cửu Châu. Nếu không vì nhập môn quá trễ, bái sư sau Hoành Hư thì nhiều khi chính ông ta mới là người cùng sánh ngang tên tuổi với Phù Đạo sơn nhân chứ chẳng phải là Hoành Hư.
Nghe nói thủ tọa Côn Ngô thời đó cũng chính là sư phụ hai người bọn họ. Ông ta cũng có lòng quý Thân Cửu Hàn.
Thân Cửu Hàn trời sinh tướng mạo hiên ngang, tuấn tú lịch sự.
Khúc Chính Phong thì chả quen biết gì ông ta, hơn nữa đang lúc chém giết máu me thê thảm mà thấy Côn Ngô chỉ tới có lèo tèo vài người nên hắn mới hỏi ngay lý do.
Nào ngờ Thân Cửu Hàn lời lẽ ngạo mạn, chỉ nói dọc đường bị vây, chưa tới kịp mà thôi. Ông ta lại còn bảo bởi vì hai người sư huynh với sư tôn phái ông ta đi trước thông báo nên ông ta mới có mặt ở đây, tưởng đâu Nhai Sơn lợi hại, tự bản thân đã đủ khả năng đối phó, chẳng cần tới bọn họ chi viện làm gì, chứ nào ngờ Nhai Sơn lại bị Cực Vực dần cho một trận thảm hại đến nỗi như thế này.
Giọng điệu nghe ra khinh miệt thấy rõ, thái độ hoàn toàn vô cảm trước chiến cục thê thảm trước mắt. Nó khiến hơn trăm tu sĩ Nhai Sơn còn sống sót đã phải trợn trừng mắt nhìn ông ta, thậm chí ngay cả Khúc Chính Phong xưa nay luôn điềm tĩnh, giỏi kiềm chế mà ngay lúc đó cũng nộ khí xung thiên, toàn thân lạnh toát.
Ngự Sơn Hành thì khỏi nói.
Ngự Sơn Hành tư chất không cao, ở Nhai Sơn nổi danh là một người chẳng mấy có thiên phú, chỉ biết lấy khổ tu bù thông minh mà thôi, nhưng cũng chính bởi vì vậy mà tình cảm của hắn đối với Nhai Sơn lại càng sâu nặng hơn kẻ khác nhiều.
Từ đầu trận đánh đến giờ, nhìn đồng môn thân thuộc hết người này đến người khác cứ ngã xuống trên chiến trường, mà theo kế hoạch tấn công vạch ra trước đó, Côn Ngô đáng lẽ ra đã phải có mặt từ sớm lại mãi không thấy bóng dáng đâu, bây giờ tu sĩ đưa tin phái đến lại còn xem vô vàn tu sĩ đã hy sinh nơi đây như chẳng đáng là gì...
Vậy thì sao mà không tức ?I
Đang lúc kích động, Ngự Sơn Hành liền vặn hỏi Côn Ngô xem bọn họ rốt cục đã gặp chuyện gì rắc rối, tại sao ngay Thân Cửu Hàn tu vi còn chưa qua xuất khiếu cũng dẫn người đến mà thủ tọa Côn Ngô với cả một đám trưởng lão lại lân khân không tới cứu viện gấp.
Tức thời Thân Cửu Hàn mặt mày sa sầm. Ông ta vặc lại, hỏi hắn sao lại đi nghi ngờ Côn Ngô.
Nhưng lúc đó, dường như đoán định được đây là thời điểm then chốt nhất giữa hai bên, Tống Đế vương đã chỉ huy quỷ tu Cực Vực phát động một trận đánh mới, bởi vậy nên sức tấn công hung hãn hơn trước nhiều.
Ai hơi sức đâu mà để ý đến đám người Côn Ngô này.
Thành thử tuy cảm thấy có cái gì đó là lạ bất bình thường nhưng Khúc Chính Phong lại nghĩ cứ để đó rồi sau này tìm hiểu cho rõ đầu đuôi cũng không muộn. Dè đâu bọn họ vừa quay người đối địch với quỷ tu thì Thân Cửu Hàn ở sau lưng đã giơ cao trường kiếm chém lén !
Kiếm Hiên Viên rất lợi hại. Nếu chỉ luận về kiếm mà thôi thì nó mới đúng là danh kiếm thực sự của Côn Ngô, hoàn toàn có thể sánh ngang tâm với ba thanh kia của Nhai Sơn. Thanh kiếm rỉ của Hoành Hư chân nhân tuy cũng vang tiếng bốn phương, nhưng đó là nhờ Hoành Hư chân nhân chứ chính tự bản thân nó thì không nổi danh bằng.
Khúc Chính Phong tu vi không kém, song Thân Cửu Hàn lại hơn hắn nguyên cả một cảnh giới. Ông ta đâm lén sau lưng, hắn đánh trận bấy lâu đã chịu thương tổn nhiều thì sao mà đấu lại nổi ?
Mọi người xung quanh không khỏi kinh ngạc. Nhưng quỷ tu Cực Vực trước mặt đã xáp tới quá gần, bọn họ ai cũng muốn cứu nhưng lại chẳng can thiệp được.
Khúc Chính Phong cứ thối lui mãi, dưới đường kiếm của Thân Cửu Hàn, thiếu chút xíu nữa là táng mạng tới nơi. Ngay đúng lúc đó, chính Ngự Sơn Hành đã chịu thay cho hắn một đường trí mạng kia...
Sau trận đánh này, chiến tranh âm dương giới tạm thời chấm dứt. Tu giới vẫn chưa chiếm lại được quyền luân hồi trong tay Tân Nghiễm vương.
Ngự Sơn Hành bị thương rất nặng. Kiếm Hiên Viên đã đâm thì thương tích không sao lành nổi, chỉ còn nước dốc đủ thứ linh dược áp chế, đau đớn khôn xiết.
Sau đó, vào buổi nghị sự trong điện Lãm Nguyệt, hắn lê cái thân thương tích chằng chịt, máu me đầm đìa mà xông vào, lớn tiếng chất vấn tất cả mọi người bằng giọng điệu gần như muốn khóc : Trận đánh đó tại sao lại là Nhai Sơn phải chịu thảm bại ? Tại sao đồng môn vốn không phải mất mạng mà lại chết nhiều thế này 2 Tại sao Côn Ngô với Nhai Sơn lại vẫn cùng tồn tại như vậy ?I
Người người ai nấy đều buồn bã cúi gầm mặt xuống.
Trong điện Lãm Nguyệt, nguyệt hoa mềm mại như tơ, không gian một trời tính mịch.
Ánh trăng trong trẻo lành lạnh chảy như nước trên nền gạch tối đen, soi tỏ thân sắc vừa bất lực vừa đau xót toát ra trên từng khuôn mặt mỗi người.
Ngàn người bỏ mạng, Nhai Sơn mất rất nhiều tinh nhuệ.
Côn Ngô nếu đã dám trì hoãn không tới ứng cứu thì một là sẽ không bao giờ thừa nhận mình đang tâm hại người, thứ nữa nếu muốn làm cho ra lẽ thì tất nhiên sẽ xảy ra xung đột rất lớn.
Đều cùng ở trung vực cả, lại đang lúc suy yếu, Nhai Sơn thực không dám cược một canh bạc lớn như vậy.
Bọn họ đã mất không biết bao nhiêu là đồng môn rồi, bây giờ dễ dầu gì mà dám đẩy chỗ đệ tử sống sót còn lại kia vào một cuộc chiến bất tận khác, để bọn họ lại chết thêm nữa ư 2
Ngự Sơn Hành bỏ Nhai Sơn đi nhằm lúc trăng rằm. Thiên không một vâng tròn vành vạnh. Thế nhưng nó dù sao cũng chỉ là vật chết, chẳng thể nào soi rõ nổi hết mọi tụ tán bi hoan nơi dương gian.
Khúc Chính Phong còn nhớ lúc đó mình đã đứng trong góc đại điện như thế nào.
Gió núi phất qua, lạnh lẽo thấu xương.
Mấy năm sau, Ngự Sơn Hành sáng lập Ngự Sơn tông, chỉ thu độc nhất một người làm đồ đệ. Hắn muốn truyền nhân của mình sẽ đời đời lưu danh ba tiếng "Ngự Sơn Hành”, mong rằng cái tên này một ngày nào đó rốt cục rồi sẽ được thấy nợ máu trả bằng máu.
Bao nhiêu linh dược Nhai Sơn đưa cho hắn đều không chịu lấy, chỉ ngang nghạnh chống chọi với kiếm lực của kiếm Hiên Viên bằng chính tu vi của mìn. Nhưng hắn rốt cục cũng chẳng trụ được nổi, mới có mấy năm mà tu vi thụt lùi, cuối cùng quẳn quại chết trong đau đớn vô biên.
Khúc Chính Phong vẫn còn nhớ rất rõ Ngự Sơn Hành vào lúc hấp hối đã giữ chặt tay mình, lấy hết sức mà thều thào nói ra những câu thế này...
- Nhai Sơn đấu không nổi, với lại nổi can qua với họ cũng chẳng nên. Thôi, ta chẳng trách sư môn ! Nhưng Côn Ngô vậy mà lại chẳng chịu giao Thân Cửu Hàn ra !
- Hận này làm sao nguôi ?I
- Bây giờ là ta bỏ Nhai Sơn đi, sư huynh thì còn lấy lý trí nén thù hận, chờ một ngày nào đó Côn Ngô sẽ phải đền tội. Nhưng nếu qua năm ba năm, qua bốn năm chục năm, thậm chí là cả năm sáu trăm năm mà chẳng thấy công lý đâu hết thì sao ? - Tiếc thay Sơn Hành ta tàn phế, dù chọn đường này nhưng cũng khó báo thù I
- Sư huynh ! Sư huynh !
- Đệ rồi... cũng sẽ giống như ta...
Ngự Sơn Hành trợn ngược mắt, đáy con ngươi vằn đỏ, hằn lên thù hận khôn cùng. Trong cơn đau do bị kiếm ý hoành hành cộng với nỗi bi thương không sao rửa hận được nổi, bàn tay đang níu chặt lấy tay của Khúc Chính Phong rốt cục cũng chợt thõng xuống.
Khúc Chính Phong lúc đó lại chẳng nghĩ mình sẽ bị thù hận giằng xé.
Cho đến hơn bốn trăm năm trước, tu vi không cách gì tăng tiến nổi, hắn mới hiểu rằng mình thật ra cũng ghi hận trong lòng, chỉ có điều là mãi mà không gặp cơ hội thích hợp đó thôi.
Nhưng cách đây hơn tám mươi năm, Phù Đạo sơn nhân trở về đã mang theo nữ tu có cái tên "Kiến Sầu" kia. Người đệ tử mới này thế mà đã vô thanh vô tức thay đổi cái thế đại sư huynh, thay đổi cái cục diện vốn bấy lâu nay vẫn kiêm hãm hắn...
Ở phía bên kia lạch trời, ở giữa là sấm chớp nhì nhằng hung hãn, Khúc Chính Phong đứng nhìn đông đảo tu sĩ Côn Ngô ở trước điện Nhất Hạc kia, đồng thời cũng quét mắt nhìn cả mấy lão trưởng lão.
Làm tu sĩ cái gì cũng tốt, trí nhớ cũng siêu việt.
Linh thức mạnh mẽ khiến bọn họ nếu đã từng gặp qua một thứ gì đó hay từng tiếp xúc với một ai đó rồi thì sẽ khó mà quên được. Nhất là vào lúc này, hắn vẫn còn nhớ như in sắc mặt trốn tránh, đùn đẩy trách nhiệm của mấy lão trưởng lão khi ấy.
- Cấu kết với tà ma ngoại đạo ? Khúc Chính Phong bật cười thành tiếng. Rành rành vẫn là cái dáng vẻ điềm tĩnh lạnh lùng như xưa, thậm chí vẫn còn mang chút hơi hướm nho nhã thanh tao ngày nào, nhưng bộ trường bào kim tuyến đen tuyên hắn mặc trên người rốt cục vẫn khiến cho cái cười ấy trở nên hãi hùng, chẳng khác gì như của ma quỷ I
- Chính ta đã là tà ma ngoại đạo rồi, còn phải cấu kết cái gì nữa...
Vừa dứt lời, Khúc Chính Phong đã vung tay lên ngay !
Cũng không thấy cử chỉ hắn thế nào nhưng ngọn núi chủ bị đại trận hộ sơn tách ra thế mà lại tự nhiên dịch về giữa, hợp liền lại với dãy chính !
Tựa hồ như miền đất trù phú vạn vạn dặm trên Thập Cửu Châu này đều chịu nghe theo lệnh hắn vậy !
Sấm chớp đùng đùng không dứt trong nháy mắt liền tiêu tán mất tăm mất tích.
Khúc Chính Phong ngay lúc đó chỉ chực vung kiếm xả xuống !
Nhưng cũng cùng vào lúc này, xa xa từ phía đông chợt có ba đạo kiếm quang vun vút phóng tới. Trong nháy mắt cả ba đã tụ lại với nhau. Thì ra là kiếm Trác Nhiên của đại đệ tử Triệu Trác, kiếm Giang Lưu của nhị đệ tử Nhạc Hà và kiếm Bạch Cốt Long của tam đệ tử Ngô Đoan !
Ba đường kiếm ấy tức thời hợp lại, nhắm về phía cự kiếm Nhai Sơn mà đánh tới I
Nếu chỉ xét tu vi đơn lẻ thì ba người Triệu Trác, Nhạc Hà, Ngô Đoan không phải là đối thủ của Khúc Chính Phong, nhưng ba kiếm hợp lại thì coi như cũng tạm đấu được với hắn.
Ba đường kiếm phóng ra một lượt, thế kiếm tự nhiên hơi chững lại. Mọi người lại nhìn về phía đông, các tu sĩ Côn Ngô bị thương khi tham gia chiến trường Cực Vực vừa rồi vậy mà cũng đã gấp rút tới nơi, nhưng nhóm người Hoành Hư chân nhân đi đầu thì mặt mũi sa sâm đến khó coi.
Thừa dịp, Vương Khước liền ngự kiếm bay ra, thoắt cái đã đáp xuống trước điện. Hắn định di dời một số ít các đệ tử Côn Ngô còn lại ở đó, đồng thời ưu tiên hộ tống mấy lão trưởng lão với Cố Thanh Mi đi trước luôn.
Trước màn kiếm quang đầy trời, nào ngờ Khúc Chính Phong chỉ thản nhiên đứng giương mắt nhìn hắn.
Kiếm Nhai Sơn trong tay phải hắn vừa vung ra một cái là đã đẩy bay ba người Triệu Trác, Nhạc Hà với Ngô Đoan, còn tay trái thì nắm chặt lại, cách không xa xa giơ về phía điện Nhất Hạc !
- Âm ! Âm!
Ngay khi năm ngón tay của Khúc Chính Phong vừa xiết lại thì cát bay dựng lên, nguyên cả một khoảng đất trước điện Nhất Hạc bỗng nhiên chợt như trở thành vật sống, rùng rùng lao nhập vào khoảng không vẫn còn ở giữa khi đang nhập núi, tốc độ chẳng khác gì sấm sét, I
Chợt âm một tiếng vang dội đất trời. Trong nháy mắt, mấy lão trưởng lão với Cố Thanh Mi trước đó vẫn còn lớn lối kiêu ngạo đã bị đất đá hai mặt ép tới đập cái bép, máu me tung tóe, xương cốt chẳng còn I
Tất cả xảy ra ngay trước mắt Vương Khước !
Máu bắn đỏ cả người hắn !
Mà cái tay Vương Khước đang giơ ra kia thậm chí còn chẳng kịp đụng lấy một người đồng môn nào...
- Ấn Hậu Thổ... Hóa ra là Khúc Chính Phong đã lấy được nó trong cuộc chiến với Mật Tông Tuyết Vực. Nhưng hắn lại không đem ra thi triển trên trận địa Cực Vực để tru diệt quỷ tu mà là chờ tới ngày thích hợp để lấy giết Côn Ngô !
Vương Khước xách kiếm xoay người lại thì chỉ thấy xung quanh đổ nát, xác người xương xẩu tứ bề.
Nào còn đâu nữa một Côn Ngô yên bình náo nhiệt như xưa ?!
Lửa giận hừng hực phựt dậy trong lồng ngực hắn, không cách gì ghìm nén lại được. Nhưng hắn biết hôm nay tại sao lại ra nông nỗi như thế này.
Đứng trước điện Nhất Hạc, Vương Khước chỉ thấy lạnh buốt ruột gan. Hắn cao giọng thét hỏi Khúc Chính Phong, từng câu từng chữ đều vô cùng quang minh chính đại : "Kiếm hoàng bệ hạ nếu muốn lấy lại lẽ phải thì cứ đường hoàng tới đòi Côn Ngô ta là được ! Sao bây giờ lại đi đánh lén sau lưng, giết người bừa bãi, hại kẻ vô tội. Vậy công lý trên đời ngài há chẳng phải coi như rác sao ?I
Công lý ?
Giết người bừa bãi, hại kẻ vô tội ư ?
Khúc Chính Phong thản nhiên nhìn người Côn Ngô đang đàn đàn lũ lũ trở về sơn môn, kế lại ngó sang chúng tu sĩ Tinh Nhật Minh Hải với người trong ma đạo, thảy đều đông đảo chẳng kém sau lưng mình. Thần sắc tuyệt không hề có lấy một mảy e ngại, thậm chí ngay cả tu sĩ thiên hạ đang từ xa kéo tới trùng trùng điệp điệp kia, hắn cũng chẳng thèm để mắt liếc nhìn lấy một cái.
- Thiên hạ này lâu nay có công lý cái chỗ nào ? Ta đây mới chính là công lý ! Đám Côn Ngô các ngươi mà cũng dám mở miệng nói mấy chuyện giết người bừa bãi, hại kẻ vô tội với ta ư...
Khúc Chính Phong khẽ búng tay, phủi sạch máu huyết dính trên áo mình. Nhìn mặt hắn thì tuyệt không thấy có chút tà ác gì rõ rệt, nhưng từng câu từng chữ thốt ra khỏi miệng thì lại hung dị chẳng ai bằng !
- Người ta giết hôm nay chính là đám Côn Ngô vô tội các ngươi !
Nếu chẳng vậy, sao Côn Ngô các ngươi biết đau cái đau của Nhai Sơn bọn ta trước kia ? Nếu chẳng vậy, sao an ủi được anh linh của cả ngàn tu sĩ Nhai Sơn vô tội đã bỏ mạng trong trận chiến đó ? Nếu chẳng vậy, sao cảnh cáo được hàng ngàn hàng vạn tông môn trong thiên hạ này rằng hạng thất tín bội nghĩa, rắp tâm hại người rồi cũng sẽ có kết cục như thế này ?