Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 540 - Chương 540 : Kẻ Đầu Sỏ

Chương 540 : Kẻ đầu sỏ Chương 540 : Kẻ đầu sỏChương 540 : Kẻ đầu sỏ

Người ta giết chính là đám Côn Ngô vô tội các ngươi I

Vương Khước nhập môn chẳng qua cũng chỉ mới cách đây bốn trăm năm mà thôi, trong khi vào thời điểm đó, Khúc Chính Phong đã là tu sĩ chấn danh khắp Thập Cửu Châu rồi. Tuy y không tiếp xúc với Khúc Chính Phong nhiều nhưng cũng từng cùng với những người khác chứng kiến biết được cách ăn nói cực kỳ nhã nhặn có lễ của hắn. Dù xét trên phương diện nào đi nữa thì được tôn làm "đại sư huynh" của Nhai Sơn vẫn vô cùng xứng đáng.

Vậy mà bây giờ cái kiểu nói chuyện thế này lại cũng là từ miệng của cùng một người.

Trong một sát na đó, Vương Khước cả người chỉ muốn nổi sát ý. Dù sao thì ở Côn Ngô không biết bao nhiêu người từ trên xuống dưới vẫn luôn thân thiết sớm chiều với hắn đều đã táng mạng dưới lưỡi kiếm không phân phải trái trắng đen của Khúc Chính Phong rồi !

Ban đầu hắn giận điên người nhưng sau lại xót xa.

Quả của ngày hôm nay cũng bởi do nhân ngày cũ. Cái gì phải trả thì vẫn phải trả mà thôi.

Núi non nơi nơi đều nồng nặc mùi máu, ngửi thấy chỉ muốn lộn mửa. Nhóm tu sĩ tinh nhuệ của Côn Ngô hồng hộc chạy thẳng từ Cực Vực trở về đây thấy thảm cảnh chẳng khác gì địa ngục nhân gian trước mắt thì lồng ngực không khỏi phập phồng, bụng dạ kinh hoàng đau xót, huống hồ là còn phải nghe Khúc Chính Phong lớn lối nói chuyện thế kia.

Nộ khí xung thiên, thực không cách gì ghìm nén cho nổi, thảy đều đùng đùng tuốt kiếm vung cao ! Duy có mỗi Hoành Hư chân nhân là hạ người đáp xuống cuối sân đại điện. Lão xoay người nhìn một vòng thì thấy trên mười ngọn núi xung quanh chẳng còn lấy một mống người nào còn sống, điện đài lầu các thảy đều bị phá sập, cây cối cổ thụ ngổn ngang đổ ngã khắp nơi, thậm chí cả suối nguồn từ trong núi chảy ra cũng đo đỏ màu máu, xác người la liệt nằm vật trong nước, bị sóng vỗ đập liên miên mà cũng chẳng động đậy lấy một mảy.

Có ai có thể tưởng tượng được rằng đây chính là Côn Ngô xưa kia 2?

Lão chỉ đưa mắt nhìn quanh một vòng như vậy, còn chưa mở miệng nói được tiếng nào thì cái thân chịu tổn thương trong trận đánh với Bát phương thành trước đó đã chẳng còn kiềm chế nổi lửa giận trong người nữa, miệng hự một tiếng, hộc ra đầy máu !

- Sư tôn !

- Sư tôn -

- Chân nhân.......

Chúng đệ tử trưởng lão đều biết Hoành Hư chân nhân cơ thể không mấy khả quan, dọc đường trở về cứ nuốt suốt không biết bao nhiêu là linh đan diệu dược để cầm thương, ngờ đâu tới nơi mới thấy Côn Ngô thê thảm thế này 2?

Người tu hành ky nhất lo lắng hoang mang. Huống hồ đây lại còn là thứ đại thù đại hận khó lòng bình tĩnh cho nổi !

Cho dù thương thế lúc trước đã đỡ, nhưng bây giờ tâm trạng sục sôi, sốc hẳn một cú nặng thì nhiều khi còn bị cắn trả gấp trăm gấp mười lần I

Hoành Hư chân nhân nghe đầu mình ong ong lùng bùng, chẳng khác gì sấm sét oanh tạc giữa trời quang mây tạnh, trước mặt đâu đâu cũng thấy một màu đỏ quạch như máu, thậm chí người người bao nhiêu khuôn mặt quan tâm lo lắng kia cũng nhìn chẳng rõ nổi nữa.

Sao lại thế này...

Không thể nào !

Rõ ràng là lão đã mượn đại trận chu thiên tỉnh thần tính ra được rằng trong một trăm năm tới Côn Ngô sẽ gặp nạn lớn, thế nên mới thu nhận Tạ Bất Thần làm người hóa giải kiếp nạn. Hơn nữa chim chín đầu còn chỉ rõ tai họa nằm ngay trên người kẻ "chí yêu chí tà" kia, bởi vậy lão mới tuốt kiếm tru diệt, liều mình phạm phải sai lầm tày trời.

Nhưng không biết tại sao đại kiếp vẫn tới y hạn ?

Cái thanh trường kiếm vấy máu đang cắm phập trên đỉnh núi Côn Ngô bọn họ đó lại chẳng phải là của quỷ tu Cực Vực hay của Phó Triêu Sinh lai lịch bí hiểm mà là chính là của Khúc Chính Phong, người xưa kia từng xuất thân Nhai Sơn !

Lão rốt cục cũng chẳng ngăn trở nổi I

Nhìn quanh nơi nơi thê thảm, cảnh tượng khiến lão bủn rủn hết cả người, môi miệng run rẩy; dưới đáy đôi con mắt trải đời ngập màu bể dâu kia, lửa giận và niềm đau cứ luân phiên ẩn hiện. Cuối cùng thì bao sắc thái ấy bỗng trở thành một vẻ bàng hoàng khôn xiết.

Đấu thắng người nhưng rút cục cũng phải thua trời ư ?

Ngay lúc đó, Hoành Hư chân nhân hốt nhiên bỗng há miệng cười ha hả. Thấy lão lảo đảo muốn quy, người bên cạnh ai nấy đều giơ tay ra đỡ thế nhưng lại bị lão vung tay gạt phắt ra !

Tuy suy yếu cực độ song Hoành Hư chân nhân vẫn cố gượng đứng thẳng lại, trừng trừng cặp mắt đỏ ké nhìn sang Khúc Chính Phong. Thực đúng là không nên lấy bê ngoài mà xét người !

Ngay từ tám mươi năm trước phản bỏ Nhai Sơn, hắn ta đã tính trước hết rồi I

Trước trộm kiếm Nhai Sơn, tàn sát phái Tiên Chúc; sau chấp chưởng Minh Nhật Tinh Hải, lên làm kiếm hoàng Tinh Hải.

Như vậy, hắn mới nắm được cái miền đất phức tạp nhất Thập Cửu Châu này. Từ đầu đến cuối cuộc chiến âm dương giới, số lượng quân của Minh Nhật Tinh Hải xuất chiến quá ít hay có gì bất bình thường cũng chẳng có ai nghi ngờ đặt vấn đề. Dù sao thì dân Minh Nhật Tinh Hải đều là hạng lưu vong liều mạng, sống hôm nay chẳng biết ngày mai, mấy cái chuyện liên quan đến luân hồi trong chiến tranh âm dương giới bọn họ không quan tâm mấy cũng là chuyện thường tình.

Bởi vậy cho đến ngày giờ này, hắn ta mới có thể thừa dịp phá hủy Côn Ngô !

Trong mấy trăm tu sĩ thảy đều là dân bạt mạng của Minh Nhật Tinh Hải, kẻ nào kẻ nấy toàn là những tay lão luyện giết người như ngóe kia thì dĩ nhiên số tu sĩ yêu ma tà đạo có thù oán với Côn Ngô hiện diện chẳng ít.

Côn Ngô với tà đạo cũng là kẻ thù lâu năm của nhau. Từ hồi Bát Cực đạo tôn còn chưa phi thăng thì vì "Cửu khúc hà đồ" mà hai bên đã từng chạm trám nhau mấy lần. Song lúc đó, đạo tôn quá mạnh, đánh dữ đến nỗi đám yêu ma này chẳng dám chường mặt tới nữa.

Bây giờ cấu kết được với Khúc Chính Phong, bọn chúng lại ngóc đầu trở lại, người còn lại trong môn chỉ là bao nhiêu tu sĩ yếu nhược thế này thì sao mà đánh lại nổi đây ?

Nhưng bọn họ thảy đều toàn là những người trung kiên thực sự của Côn Ngô !

Tu vi ai nấy hiện giờ đều sàn sàn, chẳng cao siêu gì cho cam, thuộc dạng mà tông môn bình thường nào cũng có. Nhưng qua một thời gian thì các đệ tử thông tuệ này sẽ trưởng thành, thay thế cho lớp tu sĩ cao giai suy yếu già cỗi. Rồi bọn họ sẽ vực dậy được cả Côn Ngô thôi !

Nhưng người bị Khúc Chính Phong giết đa số lại nằm trong chính nhóm này !

Mặc dù các phần tử tinh nhuệ của Côn Ngô đi Cực Vực tham chiến đợt này vẫn còn lại sáu bảy thành, nhưng bọn họ hiện tại nếu không sức cùng lực kiệt thì cũng thương tích nọ kia, muốn lấy lại sức chẳng biết phải chờ bao lâu mà nói; trong khi đó, tông môn bị giết tận ổ, lớp hậu bối trẻ bị diệt sạch hết cả thì còn mong gì mà chống đỡ Côn Ngô nổi đây ?

Tàn sát thế này, căn cơ Côn Ngô khủng hoảng nặng nề, mạ xanh năm sau còn dễ gì mọc lại I

Cái giá bỏ ra thực đúng là bèo bọt mà thành quả thu được lại tối đa !

Đối với Côn Ngô mà nói, đại nạn trước mắt chẳng dễ dầu gì thoát nổi, thậm chí cho dù may mắn tai qua nạn khỏi đi nữa thì mấy trăm năm sau Côn Ngô cũng phải thực sự đối mặt với những vấn đề khó khăn nhất...

Tông môn lớn như vậy mà thực lực rỗng tuếch.

Không có tu sĩ tiền bối chèo chống mà lớp đệ tử trẻ thì vẫn còn chưa trưởng thành, vậy thực chẳng khác gì trẻ nít trước yêu tinh, phải lăn lộn trong khe hẹp để sống sót ở cái nơi mạnh được yếu thua như Thập Cửu Châu này !

- Tính toán giỏi thật, mưu kế cũng thâm !

Hoành Hư chân nhân tính toán vạn đường song lại không ngờ rằng đại kiếp Côn Ngôn thực ra là ứng trên người Khúc Chính Phong. Khi nói câu trên, lão phải nghiến răng nghiến lợi, cổ họng thiếu điều muốn hộc máu !

Khúc Chính Phong lại vô cùng điềm nhiên thả lỏng bàn tay, tựa hồ như người mới vừa rồi lấy ấn hậu thổ giết chết không biết bao nhiêu đệ tử Côn Ngô kia hoàn toàn chẳng phải là hắn vậy. Ánh mắt chằm chằm nhắm về phía Hoành Hư chân nhân với chúng tu sĩ Côn Ngô từ trận địa trở vê đang đứng tụ hết sau lưng lão, hắn bình thản cười nói : "Chân nhân khen lầm rồi. Ta tính toán chuyến này chẳng qua là học từ chân nhân, bắt chước được chút da lông bê ngoài mà thôi. Chỉ là múa rìu qua mắt thợ, thực không dám nhận. Thứ thâm độc hơn còn vẫn ở phía sau đó..."

Tiếng vừa dứt thì trong đám đông yêu ma đứng sau lưng Khúc Chính Phong đã có kẻ ra tay ngay tức khắc I

Là tu sĩ theo khôi phái trong giới yêu ma !

Bọn họ chỉ rành rẽ mỗi một thứ duy nhất là hồn khôi, tức lấy thân xác người ta làm con rối, khiến nó phải nghe theo lệnh mình. Con rối này thực lực triển khai, sức đánh ra bằng một nửa so với lúc người đó còn sống !

Giữa sơn cùng thủy tận hốt nhiên bỗng lâm rầm vang dậy tiếng niệm chú. Bao tu sĩ Côn Ngô thân xác lạnh ngắt đang nằm la liệt trên mặt đất vậy mà lại loạng chà loạng choạng bật đứng dậy !

Cảnh tượng sao quen mắt quá đỗi !

Những con người rối Thập Cửu Châu này thực chẳng khác gì hồn khôi Cực Vực.

Vừa thấy, ai nấy đều rùng mình rợn tóc gáy, phẫn nộ khôn xiết I

Người bên Khúc Chính Phong ấy vậy mà lại lợi dụng thân xác của những tu sĩ đã chết này. Một lần nữa bọn họ phát động tấn công Côn Ngô. Các đòn đánh đa phần đều nhằm về phía nhóm người cứu viện mới tới ban nãy. Tất cả đều là tu sĩ Côn Ngô vừa từ Cực Vực chân ướt chân ráo trở về, quần thảo đánh với cả một đám Minh Nhật Tinh Hải và người trong giới tà ma ngoại đạo cũng thực vô cùng gian nan khó nhọc. Chính bản thân họ cũng có ít nhiều thương tổn, trong khi trước đó người của Khúc Chính Phong đã tàn sát một tràng lại chẳng tốn bao nhiêu công, thế nên bọn họ gần như phải lấy hết sức mà đối chọi lại.

Máu vừa mới ngừng đổ được một chốc thì giờ đây đã lại tiếp tục tung tóe đầy trời.

So với trước khi một phần tu sĩ Côn Ngô còn ở chiến trường chưa về kịp, dưới góc độ chém giết mà nói thì bây giờ lực lượng hai bên tự nhiên đã trở nên ngang ngửa nhau, người tiến kẻ lui, đao kiếm loang loáng, thương vong tất yếu. Nhưng từ tu sĩ Minh Nhật Tinh Hải cho tới giới theo tà đạo đều là hạng bất cần đời, cứ hễ động thủ là không chút kiêng dè. Bọn họ đa phần đều tàn bạo. Dưới sức tấn công hung hãn cực độ đó, mặc dù người bên Côn Ngô tu vi cao hơn nhưng vậy mà cũng phải lâm vào thế yếu, phải thối lui dần dần từng bước I

Sân điện Nhất Hạc xung quanh lênh láng máu đỏ.

Cao cao trên không, tu sĩ ngự kiếm liên tiếp mất mạng, rớt thẳng người xuống đất, máu huyết tung tóe bắn luôn lên cả trên thân mấy trăm đệ tử tu vi non yếu đang đứng cuối sân điện. Bọn họ tuổi trẻ, chưa trải đời nhiều, thấy cảnh tượng trước mắt mà phải phát khóc.

Hoành Hư chân nhân mặt mày biến sắc mấy lần. Lão lệnh cho mấy đệ tử ký danh chân truyền ngăn chặn Khúc Chính Phong đang nắm giữ ấn hậu thổ với kiếm Nhai Sơn trước, còn mình thì giơ hai tay kết ấn, đồng thời lại cắn đầu lưỡi, phun máu lên đó, cố sức ép mình triển khai thuật na di dịch chuyển ! Trong nháy mắt, toàn bộ tu sĩ đang đứng trước điện Nhất Hạc liền biến mất !

Tuy đang bị một bọn mấy người vây đánh nhưng ngay tức khắc Khúc Chính Phong cũng phát hiện thấy sóng không gian có một chỗ chấn động rất lớn. Mặc dù vậy đám người phía trước lại làm hắn vướng chân vướng tay, không thoát thân ngay được, đến chừng đâm một đường kiếm bức lui Triệu Trác xong, ngoái đầu lại nhìn thì thấy chỗ điện Nhất Hạc đã trống hươ trống hoác. Phần lớn tu sĩ Côn Ngô đã bị Hoành Hư chân nhân di dời, bức chuyển lên trên biển mây khổng lồ ở trước đại điện Chư Thiên !

Sắc mặt Khúc Chính Phong vốn đang vui vẻ thoắt cái liền sa sâm.

Hắn dễ dàng hiểu ra ngay ý đồ của Hoành Hư. Cách trời ba trăm thước, đại điện Chư Thiên được xây dựng trên biển mây, quảng trường là mây trắng. Đứng trên đó có thể quan sát cả một miền đại địa rộng lớn bên dưới. Đây là nơi mà hắn không thể điều khiển ấn hậu thổ được. Nếu đánh nhau thì ấn hậu thổ dù có trong tay cũng gần như vô dụng.

Rõ là Hoành Hư có khác, đã tới nước này rôi mà đầu óc cũng vẫn còn tỉnh táo như vậy.

Song qua hai lượt giết chóc, số tu sĩ Côn Ngô chạy gấp về cứu viện đã hao tổn gân nửa, giờ chỉ còn lại lác đác bốn năm trăm người mà thôi. Kẻ nào kẻ nấy mặt mày kinh hoảng căm hận, nhưng lại chẳng thể làm gì hắn được.

Thậm chí ngay cả Hoành Hư chân nhân xưa kia phong vân một cõi mà lúc này cũng đang lảo đà lảo đảo, kiệt sức hết hơi đến nơi, nhìn bộ dạng thì có lẽ đã ăn thiệt không ít trong lúc quyết chiến ở Bát phương thành.

Ngón tay Khúc Chính Phong chập cứng như đao, ngay khi kiếm ý giang lưu của Nhạc Hà vừa nhắm về phía hắn đâm tới thì hắn đã lách mình tránh khỏi, đồng thời còn hùng hổ kẹp cứng lấy kiếm ý vốn vô hình của Nhạc Hà, miệng cười khẩy : "Cả ngươi mà cũng bày đặt tuốt kiếm trước mặt ta hả ?"

Vừa nghe giọng Khúc Chính Phong, Nhạc Hà chợt thấy không xong.

Kiếm ý giang lưu của hắn trước giờ linh hoạt tùy tâm, chẳng khác gì kiếm thực, thế mà bây giờ nó lại bị Khúc Chính Phong kẹp lại giữa hai ngón tay, rút ra chẳng được. Nhạc Hà còn chưa kịp định thần đối phó thì đã chợt thấy có cái gì đó âm ấm mát mát từ phía sau ót đâm thủng qua đầu !

Từ mi tâm hắn, một đầu mũi kiếm xanh lè đầy máu me đột nhiên ló ra.

Hào quang xanh biếc tỏa ra dập dềnh như sóng nước hết đợt này tới đợt khác, trong nháy mắt đã làm tiêu tán hồn phách của Nhạc Hà, đông cứng mọi thân sắc biểu cảm trên khuôn mặt của hắn trong sát na bàng hoàng không tưởng ấy.

Kiếm ý Giang Lưu ầm ầm vỡ nát I

Khúc Chính Phong chỉ khẽ đẩy nhẹ một cái là cả người Nhạc Hà đã từ trên đỉnh núi cao chót vót rớt thẳng xuống dưới. Xung quanh vang dội vô vàn tiếng tu sĩ thất thanh kêu thét -

- Nhạc Hà sư đệ !

- Nhạc sư huynh !II

Nhưng làm gì nổi bây giờ đây ? Bọn họ chỉ đành trơ mắt nhìn hắn rơi tuột vào mây, kế lại thấy thanh trường kiếm xanh sẫm bay trở lại tay Khúc Chính Phong - tức cũng chính là thanh Hải Quang mang theo bên người lâu nhất từ trước tới nay.

Biển mây trước đại điện Chư Thiên thực rộng lớn vô cùng.

Xưa kia chúng tu Côn Ngô đứng trên, đầu người lô nhô lớp lớp cả vùng. Bây giờ thì chỉ đứng co cụm lại với nhau thành một nhúm, trông bết bát cùng đường mạt lộ thấy rõ.

Khúc Chính Phong thực ra cũng chẳng cần phải phóng lên tiến đánh. Hắn chỉ cần vận dụng ấn hậu thổ thao túng ngọn núi chính của Côn Ngô kia là có thể khiến nó vụt cao lên khỏi mặt đất ngay !

- Âm ! Âm! Âm !

Núi non chao đảo, đất đá rào rào đổ xuống, nhưng người ra tay đứng phía trước lại lừng lững như bàn thạch.

Đỉnh núi hốt nhiên cao vọt, trong chớp mắt đã chọc thủng biển mây, cùng sánh vai với thiên không vòi vọi !

Chúng tu sĩ Minh Nhật Tinh Hải với người theo yêu ma tà đạo muốn thừa dịp động thủ ngay, nhưng vừa lúc đó, xa xa nơi chân trời hào quang pháp khí đã đàn đàn lũ lũ cuồn cuộn phóng vút tới !

Đông đảo đến nỗi lấp lánh đủ sắc màu, rực rỡ cả một vùng trời I

Vọng Giang lâu, Vọng Hải lâu, Bạch Nguyệt cốc, thế gia tây nam, Ngũ Di tông, Long môn, Phong Ma kiếm phái, Thông Linh các, thậm chí cả Thiền tông biển tây và hai tông Âm - Dương của bắc vực, tất cả đều chạy tới nơi I

Phía Côn Ngô đột nhiên xảy ra chuyện. Ban đầu người ta chỉ nghe thấy Hoành Hư chân nhân hỏi Khúc Chính Phong một câu, sau đó thì không biết sao toàn bộ tu sĩ Côn Ngô đều vội vã rút quân đi hết. Thoạt tiên các đại môn phái vẫn còn chưa biết xảy ra chuyện gì, mãi cho đến khi truyên tống trận ở phía cửa quỷ cực đông vốn đã bị phá vừa được tu bổ lại, bọn họ mới có được tin tức truyền tới chính xác.

Bọn họ xuất phát chậm hơn Côn Ngô nên dĩ nhiên tới cũng chậm hơn. Thẳng tiến suốt cả một chặng đường dài mới thấy kinh hồn táng đởm. Khi đến được Côn Ngô, thì cảnh tượng thê thảm khủng khiếp bày ra trước mắt, cộng với thủ đoạn tàn ác của đám người đồ sát khiến ai nấy đều hãi hùng rợn tóc gáy, đáp xuống được quảng trường Vân Hải rồi thì chẳng thốt ra nổi được tiếng nào.

Chương Viễn Đại, chưởng môn Phong Ma kiếm phái, vốn tánh nóng nảy nên đi thẳng tới đứng cạnh Hoành Hư chân nhân. Tuy thấy Khúc Chính Phong dáng vẻ nhìn như bình thường nhưng ông ta đoán rất có thể là hắn đã nhập ma hoàn toàn !

Có tàn sát mới có kiếm. Kẻ tu kiếm nhập ma được gọi là "Kiếm ma”, tánh tình hiếu chiếu khát máu trong người thường sẽ tăng gấp mười, gấp trăm lần !

Bàn tay ấn chặt lên thanh kiếm đang đeo bên hông, Chương Viễn Đại lên tiếng nói với toàn bộ đồng đạo tu sĩ đang đứng xung quanh : "Mọi người coi chừng, tên này lấy kiếm nhập ma, giờ thành kiếm ma, tu vi chắc chắn sẽ không đơn giản như nhìn bề ngoài. Bây giờ Côn Ngô lâm nguy tức cũng chính là chính đạo chúng ta lâm nguy đó. Nếu để cái thứ chết tiệt này tác oai tác quái Côn Ngô, có ngày tông môn chúng ta cũng sẽ cùng chung số phận thôi ! Giờ chiến trận Cực Vực đã qua, mọi người lại cùng đồng tâm hợp lực diệt trừ đám yêu ma ngoại đạo này đi ! Phong Ma kiếm phái ta tuyệt không bỏ qua cho chúng !"

Các tu sĩ khác nào ai chẳng biết ở đời cứ môi hở thì sẽ răng lạnh chứ ?

Năm xưa Khúc Chính Phong nhập ma, để cướp "Cửu khúc hà đồ" mà giết hết cả nửa phái Tiễn Chúc, giờ lại vung kiếm tàn sát Côn Ngô thế này thì đúng là đã nhập ma không sao thoát ra được rồi I

Mặt mày sa sâm nặng nề, chúng tu sĩ ai nấy đều tự giác ấn tay đè chặt pháp khí trên người.

Cục diện tại đương trường liền phát triển theo chiều hướng khác. Lúc trước chưa có ai tới hỗ trợ, người bên Khúc Chính Phong với Côn Ngô hai bên ngang sức, giết chóc một hồi thì quân số giảm nửa. Song hiện tại cả mấy ngàn tu sĩ trên toàn Thập Cửu Châu đều có mặt hết ở đây rồi !

Khúc Chính Phong chỉ có mấy trăm người mà thôi, mà tu sĩ ngàn người thì đứng đầy ra đó, bởi vậy nên bây giờ thế yếu đã hoàn toàn rơi về phía hắn.

Nhưng sắc mặt Khúc Chính Phong tuyệt không lộ chút hoảng.

Ánh mắt xẹt qua người Chương Viễn Đại đầy giễu cợt, khinh khỉnh khi nghe thấy hai cái tiếng "yêu ma" kia, Khúc Chính Phong sau đó lại cúi xuống nhìn thanh Nhai Sơn trong tay cười đáp : "Phong Ma kiếm phái các ông không bao giờ bỏ qua cho bọn yêu ma ngoại đạo hả ? Nếu đã đúng như vậy, sao lại còn đứng bè với Côn Ngô ra đó ? Yêu ma lớn nhất, to nhất ở ngay bên cạnh họ Chương ông kìa. Vậy mà lại còn làm như không thấy. Chương chưởng môn, con mắt ông mù từ hồi nào rồi ?"

Ở ngay bên cạnh ư ?

Chương Viễn Đại thao thao một tràng nghĩa chánh từ nghiêm xong nhưng tự nhiên bị Khúc Chính Phong vặc lại bất thình lình như vậy thì nhất thời sững người, bất giác đưa mắt nhìn sang bên cạnh.

Đứng ngay cạnh ông ta chính là Hoành Hư chân nhân chứ chẳng phải ai đâu xa lạ !

Ngay lập tức, Chương Viễn Đại chỉ thấy máu nóng đùng đùng bốc lên đỉnh đầu, thậm chí cả mình mà Khúc Chính Phong cũng giỡn mặt cho được, bởi vậy nên mới sa sầm nói : "Ngươi vốn phản bỏ Nhai Sơn nhưng dù gì thì cũng từng là môn hạ Nhai Sơn, ít ra phải có phần nào chút khí tiết Nhai Sơn mới phải. Không ngờ bây giờ giờ nhập ma, ăn nói quàng xiên càn rỡ đến độ này ! Chẳng những gây ra sát nghiệt to lớn với Côn Ngô mà còn đổi trắng thay đen, nhập nhằng chánh tà. Thiệt đáng chết ! Đáng chết !" - Ha ha ha ha ha...

Lúc này Khúc Chính Phong mới há miệng cười to, nhưng thần sắc dưới đáy con ngươi lại tuyệt chẳng có lấy một chút tiếu ý. Ánh mắt hắn lăng lệ xuyên thẳng qua khoảng không giữa họ, bắn ngay lên người Hoành Hư chân nhân chẳng chút trở ngại.

- Chân nhân dỏng tai nghe cho kỹ đi kìa : đổi trắng thay đen, nhập nhằng chánh tà. Đáng chết ! Đáng chết ! Côn Ngô lão có oan chút nào đâu !

Hả ? Là sao ?

Nghe xong, Chương Viễn Đại ngỡ ngàng, chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào. Rõ là câu nào câu nấy ông ta đều nói Khúc Chính Phong. Vậy mà hắn ta lại chẳng đáp lại, đã vậy còn trở ngược đúng từng lời từng chữ lên người Hoành Hư chân nhân là sao 2

Trong số tu sĩ đứng quanh, nhất thời liền dậy lên không ít tiếng xì xào bàn tán. Huyền Nguyệt tiên cơ của Âm Tông bắc vực đã thấy cau mày nhíu mi. Công bằng mà nói, năm xưa bà đánh giá Khúc Chính Phong rất cao, nhưng sự việc lần này lại đi quá xa :

- Kiếm hoàng bệ hạ vốn cai quản Minh Nhật Tinh Hải, tuy nhập ma nhưng lẽ ra phải không phạm đến Côn Ngô, đến chánh đạo chúng ta mới đúng. Bây giờ, không biết bao nhiêu là tu sĩ Côn Ngô đây đối với ngài không thù không oán, hơn nữa còn chả có xích mích gì đối với ngài, vậy mà ngài lại đi giết người ta, tự mình tự tạo sát nghiệt. Hôm nay, tu sĩ tứ phương chúng ta đều có mặt, tuyệt đối sẽ không thể nào để cho ngài làm càn thế này. Tu vi bản thân có được chẳng dễ, kiếm hoàng bệ hạ, nếu ngài không thu tay kịp...

- Thu tay ? Muốn Khúc mỗ thu tay đơn giản lắm.

Khúc Chính Phong chỉ nhướng mày. Mục quang thấp thoáng ánh lên dữ tợn tà ác, hắn liếc ngó Huyền Nguyệt tiên cơ một cái rồi lại quét mắt sang người Hoành Hư chân nhân ngay.

Giọng hắn vào thời khắc này lạnh ngắt !

- Chỉ cân Côn Ngô giao Thân Cửu Hàn ra, đối chất với Khúc mỗ, Khúc mỗ đây chẳng những dừng tay mà còn mặc cho Côn Ngô các ngươi muốn làm gì thì làm !

-Ồ...

Trên quảng trường vân hải, chúng tu đều thất kinh. Đủ người đủ tiếng bàn tán xôn xao vang dậy tứ phía, không sao dẫn xuống nổi.

Bọn họ ai nấy đều cho rằng Khúc Chính Phong bị điên tới nơi rồi !

Hắn tính toán đủ đường, tốn không biết bao nhiêu là công sức, vậy mà lại chỉ để bức lấy một người của Côn Ngô. Thế này chẳng phải đúng là quá sức tưởng tượng sao 2?

- Chắc gian trá gì đây mà !

- Cái người Thân Cửu Hàn này là ai vậy 2?

- Y có xích mích gì với hắn hả ?

- Nghe nói là sư đệ của Hoành Hư chân nhân... ....

Sắc mặt Hoành Hư chân nhân vốn đã không mấy tốt, người ta bàn tán tiếng nào tiếng nấy đều thi nhau đập vào tai lão, nhưng chẳng có lấy một ai nhìn ra được thần sắc lão rốt cục là trở nên tốt hơn lên hay càng kém đi.

Suy nghĩ một hồi, Chương Viễn Đại vẫn cứ thấy Khúc Chính Phong ăn nói vớ va vớ vẩn : "Lý do lý trấu bậy bạ gì đâu không ! Côn Ngô xưa nay thông tình đạt lý, nếu chỉ muốn có một người thì dù có thù oán thế nào cũng ra mặt nói một tiếng là xong. Làm gì tới nỗi lớn chuyện vậy ? Bây giờ, ngươi giết tu sĩ Côn Ngô cho đã, xong lại nói làm bấy nhiêu chỉ để tìm người là sao. Bộ tưởng chánh đạo chúng ta ai cũng dễ gạt chắc ?! Chư vị cứ nghe ta, cái tên chết tiệt này nói câu nào cũng xăng bậy, chúng ta cần gì lắm lời cho mất công, ra tay luôn đi !

- Ai dám ?I

- Khoan đã !

Nào ngờ khi hai tiếng "ra tay" kia vừa bật ra xong thì trong đám đông tu sĩ liền có tiếng hai người đồng thanh quát lên cùng một lúc !

Quay đầu lại nhìn mới thấy một là của Phù Đạo sơn nhân, hai là của Huyền Nguyệt tiên cơ !

Phù Đạo sơn nhân nắm gậy trúc chín đốt trong tay, mặt mày chẳng có lấy một chút thần sắc phớt đời thoải mái hay thấy như trước đây mà so với Hoành Hư chân nhân thì còn âm trâm hơn cả mấy phần.

Ngay khi lão vừa cất tiếng, đệ tử Nhai Sơn người người đều tuốt kiếm vung lên !

Nhất thời kiếm ý trùng trùng thấu tận mây xanh, trông mà kinh hồn bạt vía Ï

Chúng tu sĩ đều bất ngờ, hoàn toàn chẳng hiểu ý Phù Đạo sơn nhân thế nào. Mọi người nhao nhao căn vặn : "Phù Đạo trưởng lão, thế này là sao ? Cái tên Khúc Chính Phong tuy từng là đệ tử Nhai Sơn ông thật, nhưng bây giờ dù gì gã cũng đã nhập ma rồi ! Không lẽ bọn ta hôm nay giết ma, trưởng lão lại còn muốn thiên vị, bảo vệ gã à ?I"

Trên quảng trường Vân Hải, bầu không khí nhất thời trở nên căng thẳng, đám đồng la ó kích động.

Nhưng Huyền Nguyệt tiên cơ vẫn chăm chú nhìn Khúc Chính Phong hồi lâu giữa tiếng bàn cãi tranh luận xung quanh, sau lại cau mày điềm nhiên khuyên can : "Xin các vị bình tính, chớ có nóng vội.'

Bà là đại năng hàng đầu của bắc vực, vừa mở miệng, tiếng đã vang khắp Vân Hải.

Chúng tu sĩ liền yên lặng.

Khúc Chính Phong cũng nhìn về phía bà.

Huyền Nguyệt tiên cơ bấy giờ mới nói : "Thập Cửu Châu ta tuy ai mạnh người đó thắng, nhưng mấy cái chuyện giết chóc thì nói cho cùng vẫn ảnh hưởng đến hòa khí giữa các môn phái. Nếu tránh được thì tránh. Huống chỉ chiến tranh âm dương giới vừa mới kết thúc, chẳng ai lại muốn thấy lại cái cảnh máu chảy đầu rơi đúng không ? Kiếm hoàng bệ hạ nếu đã nói muốn đối chất với đạo hữu Thân Cửu Hàn Côn Ngô, mà bọn ta tuy chẳng biết thiệt giả nguyên nhân thế nào, nhưng cứ để mời Thân đạo hữu ra mặt đối chất một phen xem sao thì có gì lại không được ? Ông ta bế quan đã hơn sáu trăm năm rồi, nay gặp đại nạn, vì Côn Ngô mà xuất chút lực cũng phải lẽ, chắc sẽ chẳng từ chối. Nếu kiếm hoàng bệ hạ giữ lời, chuyện hôm nay phải giải quyết cho xong. Còn như ngài thất tín, chúng ta sẽ lại tru diệt. Thế mới danh chánh ngôn thuận, chẳng thẹn với tâm. Vậy không biết các vị đạo hữu thấy thế nào ?"

- Chuyện này...

Các tu sĩ đại năng đưa mắt nhìn nhau. Trừ Chương Viễn Đại nóng tánh, thẳng ruột ngựa ra thì người nào người nấy đều là hạng cáo già lõi đời, làm gì mà không hiểu cái lý trong lời lẽ của Huyền Nguyệt tiên cơ !

Chẳng ai lại muốn chém giết nữa. Chiến tranh âm dương giới đã khiến nguyên khí các tông môn lớn tổn thất nặng nề. Có điều không như Huyền Nguyệt tiên cơ người ở bắc vực muốn nói gì thì nói, bọn họ đúng là cũng có chỗ cố ky thực.

Chẳng có lấy một người nào đi đầu, tỏ thái độ.

Khúc Chính Phong thấy vậy liền cười xùy giễu cợt.

Giữa đám đông hốt nhiên chợt có tiếng người thở dài nói : “A di đà phật ! Trong trận chiến âm dương giới mười một giáp trước, Thiền tông chúng tôi sơ suất phần nào, mà tu sĩ Nhai Sơn ngàn người bỏ mạng cũng có nhiều chỗ khó hiểu. Năm đó, phật môn phân rã rồi di cư lên phía bắc, bận rộn không có thời gian truy vấn đến cùng. Hiện tại mọi sự đã xong, nhớ lại năm đó thực áy náy khôn xiết, dù gì thì cũng vẫn không sao quên được. Giờ nghe Côn Ngô - Nhai Sơn vì việc này mà sinh ra hiêm khích, mà cái vị Thân đạo hữu Thân Cửu Hàn bế quan từ bấy đến nay kia thì chẳng bao giờ thấy bóng dáng đâu. Tuy kiếm hoàng bệ hạ giết tu sĩ Côn Ngô cả ngàn nhưng vẫn xin Thân đạo hữu ra mặt, trả lại công bằng cho chuyện năm đó..."

Ai nấy ngoảnh đầu nhìn lại, không khỏi chấn kinh.

Kẻ nói đó chẳng phải ai đâu xa lạ mà chính là Thiền tông tây hải, xưa nay rất ít nhúng tay vào chuyện đời I

Ba người Nhất Trần hòa thượng, Vô Cấu phương trượng với Tuyết Lãng thiên sư đứng trong nhóm tu sĩ phật môn ở phía trước. Thần sắc ai nấy đều có phần trịnh trọng nghiêm trang, nghe lời lẽ thì Thiên tông đã biểu hiện lập trường rất rõ.

Đấn lúc này, bầu không khí tại đương trường liền trở nên vi diệu hẳn lên.

Rõ ràng Khúc Chính Phong đã phản bỏ Nhai Sơn rồi mà Phù Đạo sơn nhân với Nhai Sơn vẫn còn muốn ra mặt nói đỡ cho hắn, phải quấy chẳng phân. Về phần Huyền Nguyệt tiên cơ, bà ta cứ mở miệng là "Kiếm hoàng bệ hạ”, nói chuyện cũng giữ kẽ, khách khí quá thể. Riêng Thiên tông tây hải thì còn lạ lùng hơn, chuyện tình lần này vậy mà lại liên quan đám lừa trọc bên họ là sao ?

Chúng tu sĩ lại xì xà xì xào bàn tán một hồi, thấy chuyện thực ly kỳ khó hiểu.

Từ thái độ của một vài tu sĩ đại năng có mặt tại đương trường mà xét thì dường như có điều bí mật gì đó sâu xa khó nói đang dần dần được hé hộ.

Tức thời, giữa tiếng bàn tán râm ran kia, lời lẽ nghi ngờ, suy diễn nội tình bên trong liên bắt đâu vang dậy tứ phía. Chúng đệ tử Côn Ngô nghe xong, sắc mặt ai nấy đều càng lúng túng hơn.

Không những vậy, một trưởng lão còn chỉ thẳng mặt Khúc Chính Phong quát to : "Ai chả biết Thân sư đệ đã bế quan là bế chết, hơn sáu trăm năm nay chưa hề đi ra bao giờ. Hạng tà ma ngoại đạo như ngươi dễ muốn gặp là gặp được hả ?!"

- Sao lại không ?

Khúc Chính Phong thực chẳng coi cái lão trưởng lão này bằng nửa con mắt. Nhưng dù sao Côn Ngô từ trên xuống dưới đã bị giết gần hết nên lúc này hắn mới nhìn Hoành Hư chân nhân mà nhếch miệng cười, hỏi vặn từng câu từng chữ một : "Bế quan hơn sáu trăm năm là bế chết, chân nhân, có đúng vậy không 2?"

Hoành Hư chân nhân tuy tu vi đã suy giảm nặng nề nhưng đầu óc thủ tọa nhạy bén mưu toan cho Côn Ngô thì vẫn còn nguyên. Chỉ cân nhìn mặt mày Khúc Chính Phong nghiêm nghị điềm nhiên đến phát khiếp thế này là lão đã thấy trong lời ăn tiếng nói của hắn có cái gì đó ý vị thâm trường, vậy nên tự nhiên cũng thấy hơi chột dạ, biết sự việc sau đó chiêu hướng sẽ phát triển như thế nào. Hai con mắt trơ ra, Hoành Hư chân nhân không đáp trả tiếng nào.

Khúc Chính Phong lại cười lạnh, rồi thình lình cao giọng nói lớn : "Côn Ngô sắp đổ tới nơi rồi mà chả thấy y lộ diện. Chân nhân xưa nay thông tình đạt lý, sao bây giờ lại không chịu giao người ! Rốt cục là tại không chịu giao hay thực ra giao chẳng được đây ?"

- Phịch !

Vừa dứt lời, Khúc Chính Phong đã vươn tay thọc vào hư không, rồi lôi ra một thứ gì đó quăng cái thịch lên quảng trường vân hải !

Khói sương liền bị quấy tản đi.

Còn vật kia lăn một vòng thì dừng lại.

Ai nấy định thân nhìn kỹ thì thấy hóa ra là một bộ xương khô !

Người này có lẽ chết đã nhiều năm lắm rồi, da thịt mục ruỗng, mặt mũi ra sao chẳng rõ dáng vẻ gì mấy, song trông thì đúng rõ ràng là nam tu, thân khoác đạo bào Côn Ngô, giữa ngực bị một thanh trường kiếm tím đậm đầy bụi bặm cắm ngập xuống !

Phần đông chẳng ai nhìn ra được nhưng có mấy trưởng lão Côn Ngô vừa thấy đã thất thanh kêu lên : "Kiếm Hiên Viên !"

Hoành Hư mệt mỏi nhắm mắt lại.

Hai tay chắp sau lưng, Khúc Chính Phong hạ mắt nhìn xuống lão cảm khái nói bằng một giọng điệu đượm đầy mùi giêu cợt : 'Uổng cho Thân Cửu Hàn thiên phú trác tuyệt, tu vi vừa cao vừa được sư tôn yêu mến. Nhưng tài trí thua người ta thì rốt cục vẫn là thứ ngu, bị chân nhân đùa bỡn qua mặt. Y chẳng những chẳng lấy được cái ghế thủ tọa Côn Ngô mà ngay cả mạng cũng để đi tong ! Từ mười một giáp nay, chân nhân nghễu nghiện an tọa trong đại điện Chư Thiên. Thân được tôn xưng là lãnh tụ Côn Ngô, là bậc lão làng chánh đạo, thực chẳng biết có bao giờ ông tự thấy cắn rứt lương tâm một chút xíu nào không hả ?"
Bình Luận (0)
Comment