Chương 541 : Vạch trân trước thiên hạ
Chương 541 : Vạch trân trước thiên hạChương 541 : Vạch trân trước thiên hạ
Nói... nói vậy là sao ?
Vừa nghe Khúc Chính Phong làm một tràng xong, chúng tu sĩ có mặt tại đương trường ai nấy đều chấn kinh. Thậm chí ngay cả người Côn Ngô mặt mày cũng ngơ ngác, thực sự không biết Khúc Chính Phong lấy lý do đâu mà nói như vậy.
Tuy nhiên cũng có kẻ bắt đầu sinh nghi.
Kiếm Hiên Viên cơ đấy !
Nó chính là danh kiếm Côn Ngô, đích thị vật thuộc về Thân Cửu Hàn, người Khúc Chính Phong muốn tìm. Mà cái thây khô này thoạt trông nhìn chẳng ra là ai, nhưng các tu sĩ xưa kia đã từng tiếp xúc qua Thân Cửu Hàn chỉ cần phóng linh thức tra xét một chút là có thể xác định rõ ràng người này có phải chính là Thân Cửu Hàn thực hay không !
Ban đầu cứ một hai nói là từ sau trận chiến âm dương giới lần thứ nhất, Thân Cửu Hàn bế quan không ra, thế sao bây giờ lại chết rồi ?
Mà nhìn tình trạng cái xác thì chắc chắn là y đã chết từ rất lâu.
Trong khi đó tu sĩ tài giỏi lợi hại như Thân Cửu Hàn hẳn phải có mạng bài môn phái. Nếu y chết đã lâu thì sao bọn họ lại chẳng ai biết tin 2
Hơn nữa...
Thanh kiếm cắm ngập vào ngực y hình như chính là thanh Hiên Viên y hay dùng thì phải !
Tu sĩ Côn Ngô suy nghĩ thế nào không biết nhưng người các môn phái khác đã bắt đầu đâm ra thắc mắc đủ điều, huống hồ là một tràng lý lẽ mắc mứu Khúc Chính Phong bồi thêm ban nãy, thực khiến cho người ta không khỏi đặt vấn đề nghi ngờ, tự hỏi chuyện này rốt cục dính dáng như thế nào đến Hoành Hư chân nhân.
Không lẽ...
Là ông ta giết thực ?
Mấy đệ tử chân truyên của Côn Ngô ban nãy tận mắt chứng kiến Nhạc Hà bỏ mạng dưới lưỡi kiếm của Khúc Chính Phong, thảy đều ước gì giết hắn cho xong nên hoàn toàn nghe chẳng lọt tai lời lẽ của Khúc Chính Phong vừa rồi.
Triệu Trác gần giọng hạch hỏi : "Kiếm hoàng bệ hạ luôn mồm đòi công bằng, trong khi cứ lôi không biết đâu ra cái xác khô này rồi vu oan cho sư tôn ta, vậy có khác gì ngậm máu phun người ?”
Khúc Chính Phong liếc mắt nhìn hắn nhưng không đáp lại tiếng nào mà chỉ quan sát sắc mặt của Hoành Hư chân nhân.
Tiếng xì xào bàn tán tại đương trường không biết sao liền chợt nhỏ lại.
Tạ Bất Thần dĩ nhiên cũng cùng mấy người sư hynh trở về sư môn. Tuy đứng đó cạnh họ nhưng từ đầu chí cuối y đều không nói tiếng nào, chỉ lạnh lùng giương mắt nhìn. Lúc nghe Triệu Trác nói tới hai tiếng "vu oan”, hai hàng mày kiếm chợt khẽ kín đáo nhếch lên.
Thực ra trong bụng y chẳng lấy ngạc nhiên gì cho lắm.
Đối với người ngoài mà nói, mấy cái chuyện này không khác gì một mớ bòng bong, làm sao nhìn thấu cho nổi, nhưng mấy năm nay ở Côn Ngô, hắn lại đã đoán biết được tám chín phần mười.
Bế quan mà đóng cửa hơn sáu trăm năm theo như Hoành Hư chân nhân chính miệng nói ra thế này thì chẳng ai nghi ngờ điều gì, nhất là trong trường hợp cái người bế quan đó tu vi tăng tiến thêm. Trừ phi trong sáu trăm năm đó, tu vi của y một chút cũng chẳng tăng.
Mà tăng hay không tăng, thảy đều rất đáng để suy nghĩ.
Nếu vị "Thân sư thúc" kia đạo tâm kiên định, sáu trăm năm bế quan tu vi hẳn phải cao vụt. Nhưng nếu tu vi y không chút tiến triển thì rất có khả năng là bị kẹt tâm ma. Mà đang yên đang lành, sao lại tự nhiên có tâm ma vậy chứ ?
Người ngoài cuộc lúc trước đều vô thức tin tưởng Hoành Hư chân nhân nhưng cái xác này lại đang nằm lù lù trước mắt, chỉ nghĩ lại một chút là thấy ngay không biết bao nhiêu điểm đáng ngờ.
Các đại năng đưa mắt nhìn nhau rồi cùng bước ra phía trước xem xét.
Chốc lát sau, Huyền Nguyệt tiên cơ đã nâng thanh kiếm Hiên Viên lên nói : "Người này đúng là Thân đạo hữu, cây kiếm này cũng đúng là kiếm Hiên Viên. Nhưng...'
Khuôn mặt xinh đẹp thanh tao nổi sắc phân vân nghi hoặc. Bà không nói hết câu mà lại ngước nhìn về phía Hoành Hư chân nhân.
Mục đích của Khúc Chính Phong là Thân Cửu Hàn nên vừa tới Côn Ngô là hắn đã đi ngay ra chỗ bế quan ở sau núi. Sau khi phá trận pháp nhập động phủ thì quả nhiên hắn không gặp Thân Cửu Hàn mà chỉ thấy xác của y. Bởi vậy, mọi suy đoán khi trước đều có thể đem đối chiếu với thực tại trước mắt.
Đến thời điểm này, hắn mới quăng cái xác ra ngoài, mục đích chính là để xé toạc cái bộ mặt giả dối của cái lão Hoành Hư kia !
Khúc Chính Phong hoàn toàn chẳng buồn giải thích với những người khác mà vẫn căn vặn Hoành Hư : "Chân nhân, Côn Ngô ông tuyên bố Thân Cửu Hàn đã bế quan, vậy mà y chết rồi là sao ? Đã vậy trên người lại bị thương tích, chết do chính kiếm Hiên Viên nổi tiếng chí tôn của Côn Ngô các ông. Mà hung thủ giết người xong cũng chẳng thèm lấy kiếm đi. Đừng quên năm xưa lúc còn sống, từ thiên phú cho tới tài danh, mọi mặt y đều hơn chân nhân vượt bậc. Ông nói đi, rốt cục là ai có cái bản lãnh vô thanh vô tức giết y mà không bị Côn Ngô với chân nhân ông phát giác chứ hả ?”
Hai bàn tay của Hoành Hư chân nhân xiết chặt, thõng xuống dưới ống tay áo. Lão tuyệt không hề có vẻ thoái nhường hay chột dạ mà chỉ ngước mắt điềm tĩnh nhìn chằm chằm Khúc Chính Phong, đáy mắt dường như nổi lên một chút tính toán gì đó.
Nhưng trưởng lão Côn Ngô ở bên cạnh Hoành Hư thì không nhịn nổi được nữa. Nghe ra trong giọng điệu của Khúc Chính Phong có ý "bôi nhọ", mặt mũi đỏ bừng hết cả lên, lão ta tức giận đốp chát : "Ngươi vậy là nghi chân nhân giết hại Thân sư đệ chứ gì ? Thực nực cười ! Năm đó chiến tranh âm dương giới, Côn Ngô, Nhai Sơn với Phật môn chung sức hợp tác, nhưng Côn Ngô bọn ta nửa đường đi hoàng tuyền thì lại bị quỷ tu Cực Vực đánh úp ! Cả một kế hoạch tác chiến thậm chí ngay cả người bên phật môn cũng chẳng biết, chỉ biết là phải gặp nhau ở hoàng tuyền. Mà lộ tuyến hành quân của Côn Ngô cũng chỉ Nhai Sơn mấy người rành rẽ. Lý do tại sao lại bị đánh lén chứ hả ? Côn Ngô bọn ta chẳng nghi Nhai Sơn mấy người giở trò, đã vậy lại còn phái Thân sư đệ đi trước thông tin cho. Ai mà ngờ Nhai Sơn mở miệng nói năng mất dạy, hơn nữa còn tranh chấp với Thân sư đệ. Bây giờ Thân sư đệ chết thảm, xác lại do chính ngươi lôi ra. Rõ ràng là Khúc Chính Phong ngươi bụng dạ bất chánh, vậy mà còn muốn mưu hại thủ tọa Côn Ngô bọn ta hả ?U"
- Mưu hại 2
Hoành Hư mà còn bị người ta mưu hại đấy.
Khúc Chính Phong nghe bên kia đổi trắng thay đen ra rả một hồi, hơn nữa câu nào tiếng nào cũng nhắc tới Nhai Sơn. Hắn chẳng những chẳng tức giận mà trái lại còn bật cười ha hả.
Người bên Côn Ngô thấy hắn cười, rõ ra là coi mình chẳng bằng nửa con mắt. Cả đám điên tiết, chỉ muốn xông lên ẩu đả.
Nhưng vừa mới giơ chưởng lên thì phía bên đã có một đạo hào quang xanh biếc đánh tới !
Đùng một tiếng nặng nề, cái vị trưởng lão kia đã bị đạo hào quang xanh nọ đập cho một đòn, té lăn kênh ra đất, mồm miệng hộc đầy máu !
Chúng tu sĩ ai nấy đều kinh hãi.
Nhưng bọn họ thảy đều thấy rất rõ đòn đánh kia chẳng phải từ phía đối diện phóng tới mà là từ chính tay Phù Đạo sơn nhân, người nãy giờ vẫn luôn đứng ở mé bên !
Hào quang trên thân cây gậy trúc chín đốt xanh biếc còn chưa tắt hết hoàn toàn, khí tức tán ra hung hiểm khiếp người.
Phù Đạo sơn nhân mặt mày chẳng lộ chút sắc, bộ đạo bào lấm lem dơ bẩn phất phơ bay vờn trong khói mây trên quảng trường vân hải.
Lão trưởng lão Côn Ngô kia vừa thất kinh vừa chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào : "Phù Đạo trưởng lão, ông làm vậy là sao ? Không lẽ ông lại đi bao che cho tên ác đồ kia ?I"
- Ông là cái thá gì mà mở miệng ?
Giọng Phù Đạo sơn nhân lại nghe chẳng mấy tức giận, thậm chí còn hơi có phần bình thản xưa nay hiếm có. Ông chỉ liếc mắt ngó lão trưởng lão kia một cái rồi mục quang lại thu vê ngay.
Hoành Hư chân nhân nhìn về phía Phù Đạo sơn nhân. Ông cũng điềm nhiên nhìn lại đáp : "Ta đúng là già rồi hồ đồ, thiệt không biết năm xưa các ông coi Nhai Sơn ta như vậy. Hay ! Hay lắm !"
Chiến trận bên bờ hoàng tuyền năm đó, tu sĩ Nhai Sơn ngàn người bỏ mạng.
Do Mật tông biến loạn nên người bên Phật môn không thể đến kịp. Côn Ngô thì la giữa đường bị đánh úp, diệt địch xong xuôi liền ba chân bốn cảng tới ngay, nhưng tới lúc đó thì Nhai Sơn đã chẳng còn lại mấy mống. Mà Thân Cửu Hàn lúc tới báo tin thì lại đánh nhau với Nhai Sơn một trận ra trò. Từ bấy đến nay chuyện vẫn luôn mập mờ, chưa bao giờ nói ra cho rõ ràng.
Bọn họ vốn vẫn tưởng dù gì đi nữa thì Côn Ngô vẫn luôn cảm thấy áy náy với Nhai Sơn chứ nào có nghĩ tới bọn họ giữa đường bị đánh úp, người đầu tiên đáng nghi nhất lại chính là Nhai Sơn !
Nếu hôm nay không nói toạc ra thì đúng là chẳng ai biết thật I!
Lão trưởng lão Côn Ngô kia bấy giờ mới biết mình nói bậy nhưng lời đã ra, chẳng làm sao thu lại nổi, đã vậy lại còn bị Phù Đạo sơn nhân mắng nhiếc thẳng mặt, lão ta nào còn dám ho he ?
Song chính ngay Khúc Chính Phong thì lại vỗ tay cười. Mục quang vẫn chăm chăm găm chặt lên người Hoành Hư chân nhân, vẫn với thái độ ung dung bình thản đó, hắn nói : "Coi như vậy là đã giải đáp mối nghi nhiều năm cho Khúc mỗ rồi ! Chân nhân thiệt đúng là đáng mặt cực trí của Côn Ngô năm đó. Tính toán thế này người ta có muốn không phục cũng chẳng được !"
Người thông minh, hơn nữa còn biết chút chuyện bên trong, chẳng cần phải được đề điểm cũng có thể mang máng hiểu ra đầu dây mối nhợ bên trong.
Nhưng cũng có người lại ù ù cạc cạc. Tỷ như Chương Viễn Đại.
Ông ta lúc này chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, chỉ thấy nghe mà đầu óc lùng bùng như lạc vào sương mù, bởi vậy nên cực kỳ nóng nảy sốt ruột : "Hết chuyện này đến chuyện kia toàn là cái gì đâu không. Lúc thì thế này, lúc thì thế kia, nói cho ra ngô ra khoai không được hả ? Cái vị đạo hữu Thân Cửu Hàn kia chết rồi tuy đáng tiếc, nhưng chết thì cũng chết rồi, làm gì mà dữ vậy ? Vô duyên vô cớ còn nói là chân nhân giết nữa... Chân nhân, chân nhân, ông nói gì đi chứ L
Nói được nửa chừng, chợt nhớ tới Hoành Hư chân nhân, ông ta liên ngoái đầu lại hỏi.
Nhưng Hoành Hư chân nhân một tiếng cũng chẳng nói. Chỉ duy có bộ mặt mệt mỏi tiều tụy là xám như tro tàn, thần sắc già nua cô liêu thấy rõ.
Nào còn đâu dáng vẻ tiên phong đạo cốt xưa kia ? Bây giờ đâm ra thế này trông thực đúng là hãi người.
Nhưng Khúc Chính Phong thấy vậy, bụng dạ lại trở nên khoan khoái vô cùng. Hắn cười nói với Chương Viễn Đại : "Chân nhân làm sao dám trả lời ông chứ ? Về điểm này Côn Ngô có chẳng sạch sẽ gì cho cam, nhưng dù sao sát hại đồng môn cũng là tội lớn ! Nếu thừa nhận, ông ta làm sao còn tiếp tục ngồi lên cái ghế thủ tọa Côn Ngô kia, nghiễm nhiên ngồi hưởng chánh đạo thiên hạ kính ngưỡng chứ 2?"
Xung quanh cả vùng tĩnh mịch như tờ. Chẳng ai dám ra tay hay mở miệng nói lấy một câu. Duy chỉ có Khúc Chính Phong là vẫn tiếp tục nhắc nhớ lại từng chuyện một với giọng điệu châm biếm mỉa mai đến cực điểm :
- Để Khúc mỗ mô phỏng lại từng việc một cho nghe.
- Cách đây mười một giáp trước, Côn Ngô các ngươi vốn y hẹn đi hoàng tuyền nhưng dọc đường thì lại bị người ta phục kích. Mà lộ trình hành quân bên Côn Ngô chỉ có Nhai Sơn biết thôi. Dĩ nhiên là các ngươi nghi ngờ Nhai Sơn. Vào lúc đó hẳn phải có kẻ lèm bèm nọ kia. Chuyện này vốn không có gì đáng ngạc nhiên. Cho dù Côn Ngô các ngươi có nghi ngờ như vậy cũng chẳng sai."
- Nhưng trớ trêu sao các ngươi lại cứ phái Thân Cửu Hàn đi trước truyên tin.
- Ai chả biết cái vị Thân sư thúc kia tánh tình kiêu căng ngạo mạn. Được sư tôn yêu quý coi trọng lại tự phụ thiên phú tuyệt luân, hơn nữa trong tay còn có kiếm Hiên Viên chí tôn của Côn Ngô nên y xưa nay nào có coi ai gì ?
- Mà Hoành Hư chân nhân thời đó tuy chưa lên làm thủ tọa nhưng con người lại già dặn chín chắn, tính chuyện lúc nào cũng chu toàn.
- Khi đó hai bên khó lòng tin tưởng nhau, thậm chí trước tình hình như vậy bọn họ còn nghi ngờ nhau nhiều hơn. Theo lẽ thường thì lý ra phải cử người tánh tình chín chắn, có thâm giao với tu sĩ Nhai Sơn nhưng không biết sao bọn họ lại cứ nhè Thân Cửu Hàn mà phái đi...
- Bên Côn Ngô thời đó không có ai dị nghị, ý kiến gì sao ?
Khúc Chính Phong nói tới đây thì có mấy trưởng lão Côn Ngô lấy làm khó hiểu, ngạc nhiên nhìn về phía Hoành Hư chân nhân.
Chẳng cần tiếng nào, các ánh mắt ấy đã nói lên rất nhiều điều.
Trên quảng trường vân hải, ai nấy đều thấy lạnh người, sởn tóc gáy. Người người im lặng chằm chằm nhìn sắc mặt Hoành Hư chân nhân.
Lão ta rốt cục cũng bật cười hỏi lại : "Cho nên ngươi mới nghi ngờ, cho rằng năm đó ta cố ý phái Thân sư đệ đi trước báo tin, để y đánh lén các ngươi sao ?" - Tất nhiên là không. Một lão già chân nhân mưu thâm kế hiểm, tâm cơ âm độc như ông thì dễ gì đi xài ba cái chiêu trò ngu xuẩn như vậy ?
Khúc Chính Phong cười gắn, sát ý hừng hực trong mắt.
- Tánh tình cái vị sư đệ này ông thực hiểu rõ như lòng bàn tay. Ông biết y tự cao tự đại, kiêu căng ngạo mạn. Tình thế trước mắt làm Côn Ngô đâm ra nghi ngờ Nhai Sơn, Thân Cửu Hàn tự nhiên cũng sẽ có phân không ưa Nhai Sơn. Cho dù chẳng có gì rõ ràng, nhưng với bản tánh y như vậy thì cứ hễ mở miệng một lời chối tai là sẽ xảy ra ẩu đả xung đột ! Ông hoàn toàn không cần phải xui khiến sai sử y mà chỉ cần y lộ diện trước mặt tu sĩ Nhai Sơn là cũng đủ để y mắc sai lầm ! Huống hồ Côn Ngô các người chỉ viện trễ nãi, Nhai Sơn làm sao chả tức trong bụng, hai bên nói chuyện dễ dầu gì mà hòa nhã cho nổi hả ?I
Các tu sĩ đại năng những ai đã từng gặp qua cái vị Thân Cửu Hàn của Côn Ngô kia giờ nghĩ kỹ lại liên thấy đúng như Khúc Chính Phong đã nói. Tánh tình người này đúng là có hơi kiêu ngạo, nhưng thường thường lại chẳng hề có chuyện gì nghiêm trọng.
Chỉ có điều...
Nếu y thực sự phải rơi vào tình cảnh, trạng thái tinh thần như lúc đó...
Chúng tu sĩ người người đưa mắt nhìn nhau, không nói tiếng nào.
Thần sắc Khúc Chính Phong đang trào lộng giêu cợt thoắt cái liền chợt đông cứng lại.
Mọi thù hận năm xưa đều trỗi dậy, khiến hai mắt hắn long lên, đỏ ké đến kinh hồn !
Hắn cứ vậy mà nhìn chằm chằm vào Hoành Hư, cái nhìn chẳng khác gì của một con mãnh thú chỉ chực nhảy xổ vào cắn xé người ta ! - Thập Cửu Châu người người đều biết Hiên Viên là thanh kiếm bậc nhất của Côn Ngô. Nhưng Thanh Hư đạo nhân lại truyền nó cho Thân Cửu Hàn sư đệ ông chứ chẳng truyền cho ông !
- Y thiên phú cao hơn ông, với lại cũng được sư tôn ông thương yêu hơn nhiều.
- Cái ghế thủ tọa Côn Ngô vốn vẫn treo đó chưa quyết.
- Nhưng sau chiến tranh âm dương giới, Thanh Hư đạo nhân bị thương nặng mà bỏ mạng. Thân Cửu Hàn thì mắc lỗi nặng bởi trễ nãi trong việc thông tin liên lạc với Nhai Sơn nên mới lấy cớ bế quan để khỏi bị Nhai Sơn căn vặn ! Cái ghế thủ tọa Côn Ngô kia đâm ra danh chính ngôn thuận rơi vào tay Hoành Hư ông, không ai thay thế được mà cũng chẳng cách gì dị nghị điều tiếng nổi !
- Từ đầu chí cuối, chẳng qua là tự ông tính ngầm cho ông I
- Tự lập mưu bẫy cho Thân Cửu Hàn phạm lỗi, trừ sạch cái vị sư đệ lúc nào cũng là mối nguy uy hiếp tới địa vị ông muốn; đã vậy lại còn có thể an tọa, ngồi ngon lành lên cái ghế thủ tọa Côn Ngô, làm lãnh tụ chánh đạo thiên hạ có một không hai. Hơn nữa, nhân lúc Nhai Sơn đang suy yếu, Côn Ngô ông trong mười một giáp này mới nghiễm nhiên trở thành môn phái hàng đầu Trung Vực !
- Thiệt đúng là mỹ danh lan xa, ai mà chẳng kính nể !
Từng câu từng lời đanh thép sắc bén vang vang, dội rền khắp quảng trường vân hải, đánh thẳng vào tim từng người có mặt ở đó, nhưng khi nói đến đây thì giọng điệu nghe ra có phần đau xót khôn tả !
Phù Đạo sơn nhân hai mắt nhắm nghiền, bàn tay đang nắm cây gậy trúc chín đốt run rẩy hết cả lên. Mà tiếng của Khúc Chính Phong thì lại trở nên như một chuỗi cười thảm, từng câu từng lời hạch hỏi thực chẳng khác gì từ chín tầng trời cao dội xuống, nghe muốn kinh hồn táng đởm !
- Nhưng chân nhân -
- Nhai Sơn có lỗi gì ? Ngàn người bỏ mạng kia tội tình gì hả ?I
- Ông vì tư lợi bản thân, dựng mưu tính toán đủ đường, nhưng lại chẳng ngờ lúc đó bên phật môn lại xảy ra chuyện không may. Hai bên gấp rút chỉ viện thảy đều không kịp khiến Nhai Sơn bị quỷ tu Cực Vực vây công, làm hơn ngàn người chết thảm trên bờ hoàng tuyên !
- Sáu trăm sáu mươi năm rồi I
- Mỗi lần Nhai Sơn chủ trì tiểu hội, ông đi qua cầu treo, không biết có thấy mồ mả ngàn nấm dọc bờ sông mà tự xấu hổ trong bụng, có thấy phải lấy cái chết để tạ tội mới đáng không hả ?
Mấy tiếng "lấy cái chết để tạ tội" nghe vừa âm trầm vừa tàn khốc.
Tuyệt chẳng phải là câu nói chơi !
Hôm nay Khúc Chính Phong tàn sát Côn Ngô, giết hết phân nửa tu sĩ bọn họ, trong đó thậm chí còn có rất nhiều tinh nhuệ vừa mới từ chiến trường trở về. Tất nhiên, không đạt mục đích, hắn sẽ chẳng bao giờ dễ dàng chịu bỏ qua ! Kể từ lúc bắt đầu mở miệng đòi Thân Cửu Hàn ra mặt để đối chất, mọi việc sau đó nhất nhất đều đã tính toán chặt chẽ từ trước.
Đạo bào trên người vẫn còn ướt máu chưa khô nhưng Hoành Hư chân nhân vẫn đốp lại : "Hôm nay tràng giang đại hải một hồi như vậy là tại vì ôm cục tức quá lâu chứ gì ? Ngươi bốn trăm năm cứ dậm chân tại chỗ ở nguyên anh, tu vi chả chút tiến triển cũng bởi thù hận tự tâm không tiêu. Bây giờ tuy phản bỏ sơn môn nhưng ngươi vẫn thay Nhai Sơn tới tận cửa đòi công đạo. Rốt cục là ta ngàn tính vạn toán cho cố thế mà lại lọt sổ ngươi, làm cái tên yêu ma chết toi nhà ngươi tàn hại Côn Ngô. Cái này chả phải tội lỗi gì nữa mà là sát nghiệt đầy rẫy !
- Giỏi cho ông cái câu "chả phải tội lỗi gì nữa mà là sát nghiệt đầy rẫy" !
Nghe vậy, Khúc Chính Phong ha hả cười dài. Tuy trong bụng vẫn còn chút phẫn nộ bi thương sót lại nhưng hắn lại chẳng lấy gì làm ngạc nhiên. Hoành Hư chân nhân sẽ chẳng dễ dàng thừa nhận hay tự cảm thấy áy náy xấu hổ gì. Mọi mưu tính sắp xếp đã làm tới bực đó thì dĩ nhiên lão ta cũng sẽ phủi tay chối thẳng !
Song lửa hận ngập tâm, dễ dầu gì mà dằn nén cho nổi ?I
- Cứ với cái giọng này thì theo ý chân nhân, Khúc Chính Phong mới là người tội nghiệt dày nặng, tránh sao khỏi chết chứ gì ? Nhưng hôm nay ta quang minh chánh đại bố cáo thiên hạ, chúng nhân vạn mục trông vào, Hoành Hư ông còn dám chối đủ chuyện gian ác tày trời tự mình gây ra năm đó hả ?I
Hoành Hư chân nhân mắt nhìn lạnh băng, thân sắc mặt mũi từ đầu chí cuối chẳng hề có lấy một chút dao động, mở miệng giọng điệu nói ra càng thản nhiên tới cực điểm : "Chuyện về Thân sư đệ là chuyện nội bộ của Côn Ngô ta, mắc gì người ngoài nhúng mũi vào. Năm đó bọn ta bị đánh úp giữa đường, không kịp chỉ viện cho Nhai Sơn, đó là sự thực, chẳng giả nửa phần. Thế sự trêu ngươi, ai mà ngờ nổi phật môn Mật Tông xảy ra biến loạn, hỏng mất kế hoạch chứ. Côn Ngô ta tuyệt không bao giờ thừa dịp mưu đồ trí trá hại mạng chúng tu Nhai Sơn ! Hoành Hư ta từ khi tiếp quản Côn Ngô cho đến nay bao giờ cũng hành xử quang minh chánh đại, tự thấy mình chả có lỗi với thiên hạ chánh đạo, có lỗi với Côn Ngô, thực không thẹn với đất trời I
Trên quảng trường vân hải, người người tâm can rúng động. Tất cả những gì Khúc Chính Phong đã nói trước đó dường như không hề có gì dối trá. Nhưng Hoành Hư chân nhân từ xưa đến nay làm gì chúng tu sĩ cũng đều thấy rõ ràng. Trừ lúc ở Bát Phương thành ông ta khi khổng khi không tự nhiên ra tay với đại yêu Phó Triêu Sinh, chứ không thì đúng là chẳng có một điều gì phải lên án. Huống hồ tên đại yêu đó còn đúng là thứ tà ma ngoại đạo, hơn nữa còn có chút mắc mứu với thần chích nữa...
Chúng tu sĩ thực chẳng hiểu chân tướng rốt cục ra sao.
Nhưng khi nghe Hoành Hư nói đến đây, Phù Đạo sơn nhân liếc mắt nhìn qua thì chợt thấy thân sắc trong mắt lão cuối cùng cũng nổi lên sắc sợ.
Riêng Khúc Chính Phong nghe lời lẽ như vậy lại càng thấy như nực cười khôn tả. Hắn thực chẳng tin nổi rằng đến giờ này rồi mà Hoành Hư vẫn còn có thể dẻo miệng nói nhăng nói cuội : "Hoành Hư ông vậy mà cũng dám mở miệng dám nói mình không thẹn với Côn Ngô à ! Hành xử quang minh chánh đại, chả thẹn lương tâm ! Cái ngữ ông thế mà cũng phun ra được. Thiệt đúng là làm chuyện thương thiên hại lý nhiều quá nên lú hết cả rồi ! Ông đã dám mở mồm nói thế thì Khúc mỗ cũng chẳng ngại mời chân nhân với cao đồ đắc ý dưới trướng chân nhân cùng chống mắt mà xem cho rõ !"
- Bốp I
Ngay lập tức một tấm mộc bài không lớn lắm liền bị ném rớt xuống cái bạch ngay trước mắt chúng tu sĩ !
Trông nó như một miếng bia mộ thô sơ thì đúng hơn. Mà trên đó tự nhiên lại ghi rõ ràng là -
Mộ ngô thê* - Tạ Thị Kiến Sầu !
* Ngô thê : vợ ta
- Tạ Thị Kiến Sầu ? - Kiến Sầu ?
- Đây chả phải là Kiến Sầu Nhai Sơn à ?
- Tạ Thị ??2
- Bút tích chữ viết nhìn sao quen quen vậy ta ?
-A...
- Thiệt không đó ?!I...
Nếu nói lúc trước mọi chuyện còn chưa rõ ràng minh bạch, chúng tu sĩ ai nấy đều đoán già đoán non trong bụng, chẳng dám chắc chắn điều gì thì tấm mộc bài vừa được Khúc Chính Phong quăng ra kia tức khắc đã làm dấy lên một tràng xì xâm bàn tán trong đám đông.
Dù sao đi nữa, hai tiếng "Kiến Sầu" đó ai mà chẳng biết, chẳng hiểu cơ chứ ?
Mà trong số mười ba đệ tử chân truyền, cái vị "cao đồ dưới trướng chân nhân" rành rành trong lời Khúc Chính Phong kia chỉ có mỗi một người họ Tạ đó thôi !
Mí mắt Hoành Hư chân nhân tức thời giật nảy, tròng mắt vụt co hết cả lại.
Trong khi đó cái vị Tạ Bất Thân đứng ngay bên cạnh mặt mũi đường đường chẳng chút đổi sắc kia, y vừa thấy tấm bia mộ đã bắt đầu nhuốm vẻ cũ kỹ đượm màu gió sương cộng với chữ khắc bên trên thì tim trong lồng ngực không khỏi nảy thịch lên một tiếng.
Y chẳng bao giờ ngờ rằng sẽ có một ngày mình lại còn có thể thấy lại tấm bia này...
- Sao, không ai nhận ra hả ?
Thần sắc nơi đáy mắt Khúc Chính Phong càng lúc càng ngùn ngụt lửa giận. Hắn nhớ mình đã thoát ly cuộc chiến ở Cực Vực để đi cô đảo nhân gian tìm nấm mồ giữa thâm sơn cùng cốc kia, lúc thấy tấm bia mộ xiên xẹo vùi trong đất mà trong bụng cảm thấy nực cười đến cỡ nào...
- Không sao, không sao...
Nói xong, tay áo liên giũ xuống một cái.
Từ trong tay áo kim tuyến thùng thình, một luồng khói đen kịt cuồn cuộn tuôn ra, thoắt cái đã tụ thành hình người.
Hóa ra là một vị công tử văn nhã. Y phục trên người hoa lệ, trong tay còn cầm quạt. Mặc dù đã có phép thuật của Khúc Chính Phong bảo hộ nhưng dưới ánh sáng rạng rỡ đến khó chịu của Thập Cửu Châu, y vẫn phải cứ xòe cái quạt che che trên đầu.
Vị công tử này đang chực mở miệng kêu ca, song vừa ngước mắt nhìn thì lại chợt thấy Tạ Bất Thần đứng lẫn trong chúng tu sĩ.
Nhưng bây giờ hắn chẳng còn dám bạ đâu nói đó nữa, biết đâu lại bị diệt khẩu như lần trước !
Người ngoài cuộc không biết tên quỷ tu này, nhưng các tu sĩ đại năng lúc có mặt ở thành Uổng Tử lại đã từng thấy qua hắn. Hơn nữa, người này hôm đó còn bị Hoành Hư chân nhân ngắt lời, không cho nói. Ngoài ra, Tạ Bất Thần với Kiến Sầu lúc ấy thế nào mà lại chính miệng thừa nhận có quen biết với hắn. Bây giờ gặp lại, ai nấy đều thất kinh, đồng thời cũng giật mình trong bụng : Hóa ra cái người đã ngầm đi cứu tên quỷ tu này lại chính là Khúc Chính Phong !
Tuy nhiên Khúc Chính Phong lại không hề có ý gì là giải thích trước bất kỳ ai mà chỉ nói với tên quỷ tu nọ : "Hơn tám mươi năm qua đi, thời gian cũng lâu quá rồi, xem ra cái chuyện thương thiên hại lý đích thân xúi bẩy người phàm giết vợ chứng đạo đó vị chân nhân đây đã quên tiệt hết ! Trân Đình Nghiên, hôm nay trước mặt tu sĩ thiên hạ người người tự vỗ ngực xưng mình quang minh chánh đại, ngươi tới đây, giúp cho sư đồ hai người bọn họ nhớ lại rõ ràng chuyện cũ đi