Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 542 - Chương 542 : Thầy Trò Giả Dối Mưu Toan Sát Sao

Chương 542 : Thầy trò giả dối mưu toan sát sao Chương 542 : Thầy trò giả dối mưu toan sát saoChương 542 : Thầy trò giả dối mưu toan sát sao

Giết, giết vợ chứng đạo ?

Bốn tiếng này vừa bật ra, nguyên cả vân hải liền sôi trào giọng người bàn tán I

Lại thêm tám chữ "Mộ ngô thê - Tạ Thị Kiến Sầu", ai nấy đều bắt đầu suy diễn đủ thứ trong bụng, nghĩ tới mà không tài nào tưởng tượng nổi, thực quả là rợn người lạnh tóc gáy !

Từ sau ngày được Khúc Chính Phong xuất quỷ nhập thần cứu đi, Trần Đình Nghiên ngoài việc kể lại tỉ mỉ mọi chuyện đã qua cho hắn nghe, rồi lại dẫn hắn tới cái làng mà ngày xưa Kiến Sâu đã từng ở, giúp hắn tra xét từng nơi từng chỗ xong thì y chẳng còn việc gì khác để làm, tối ngày cứ than thở vô vị nhàm chán mãi. Nhưng bây giờ thình lình bị quẳng ra trước mặt không biết bao nhiêu người thế này, y lại tự nhiên trở nên hơi rụt rè sợ sệt.

Thực đúng là hành chết ma quỷ người ta mà !

Nhưng biết làm thế nào được bây giờ ?

Nếu lúc trước Kiến Sầu không có mặt tại đương trường, không cản cho y sợi phất trần nọ thì y đã tan tành mây khói từ đời nào rồi. Bởi vậy đối với hai thầy trò Côn Ngô này, y hoàn toàn chẳng có lấy một chút cảm tình.

Vừa cầm quạt xếp đỡ đỡ đầu, Trần Đình Nghiên húng hắng ho khan rồi quay về phía Hoành Hư chân nhân thủ lễ, kế lại xoay sang Tạ Bất Thần đang đứng gần đó chắp tay một cái : "Tạ tam công tử, lâu lắm không gặp, không biết công tử còn nhớ ta không ? Trần Đình Nghiên hữu lễ."

Tạ tam công tử ?

Lối nói này nghe không phải như ở Thập Cửu Châu mà nó giống như lối xưng hô giữa mấy văn nhân phàm nhân trên cô đảo nhân gian hay giữa những lớp người danh giá, xuất thân quý tộc với nhau.

Thực chả cần phải nói gì thêm cho nhiều. Chỉ cần một lối xưng hô như vậy thôi là đã đủ để tất cả chúng tu sĩ dỏng tai lắng nghe.

Lúc ở thành Uổng Tử, Huyền Nguyệt tiên cơ đã từng thấy hiếu kỳ trước Kiến Sầu với Tạ Bất Thần, không biết giữa bọn họ có đầu dây mối nhợ gì với nhau ở cô đảo nhân gian. Ban nấy, thấy tấm bia mộ kia, bà đã ngâm đoán này đoán nọ trong bụng, nhưng rốt cục thì dù gì đi nữa cũng muốn nghe xem thử gã quỷ tu trước mặt này nói thế nào, cho nên bèn chú mục ngưng thần, chăm chú lắng nghe.

Tạ Bất Thần ngước mắt nhìn Trân Đình Nghiên. Thực ra y chả quen thân gì lắm với gã. Mà kẻ này năm xưa đàng điếm phóng túng, háo sắc bê tha. Lúc ở phủ Tạ hầu, vừa mới gặp Kiến Sầu, gã đã buông lời lả lơi chòng ghẹo, bởi vậy nên Tạ Bất Thần thực chẳng ưa nổi.

Có mà ngu mới không biết hôm nay Khúc Chính Phong lôi gã tới đây nhằm mục đích gì.

Tuy nhiên, Tạ Bất Thần trong bụng lại tuyệt chẳng thấy ngạc nhiên nửa phần.

Ngay từ lúc biết được Trần Đình Nghiên được người ta cứu thoát, y đã biết thế nào rồi cũng sẽ có ngày phải đối mặt với tình cảnh này. Bởi vậy nên thần sắc vẫn luôn lạnh lùng trấn định, y điềm nhiên chào lại : "Trần tứ công tử, hữu lễ!"

Thái độ đó lại khiến Trân Đình Nghiên ngỡ ngàng, thậm chí còn hơi hoang mang, thấy Tạ Bất Thân ứng đối như vậy thì cũng quá sức lãnh đạm, thậm chí còn có phần bình thản, đâm ra gã chẳng còn biết mấy lời đồn đãi nghe được kia còn có thể tin nổi nữa không. Chữ khắc trên bia mộ chắc chẳng giả đâu !

Năm xưa tuy gã vô học vô tài nhưng dù gì thì bản thân cũng đã từng ra vào phủ Tạ hầu, từng thấy qua bút tích của Tạ Bất Thần không biết bao nhiêu lần, nhìn tuyệt chẳng sai đi đâu được.

Thế nên, do dự một hồi, gã mới dè dặt mở miệng nói : "Lúc còn ở Đại Hạ, tuy ta chết yểu, nhưng tới âm phủ rồi thì lại nghe được rất nhiều tin tức"

- Trong số đó có một chuyện có liên quan tới Tạ tam công tử.

- Nghe nói năm ấy sau khi phủ Tạ hầu bị tịch biên, công tử với Kiến Sầu đạo hữu cùng chung hoạn nạn, trốn mãi đến tận vùng Giang Nam. Hai người mai danh ẩn tích, kết làm vợ chồng, trú ngụ trong một thôn nhỏ. Nhưng sau đó không lâu, mộ của Kiến Sầu cô nương tự nhiên lại mọc lên nơi sơn dã, quan tài mở toang hoác, bên trong máu me, bia mộ chổng chơ, trên còn có bút tích của công tử để lại.

- Lúc đó Trương Thang làm đình úy. Chính y đã đích thân giám sát án này.

- Y tra án rất có lớp lang. Từ dấu máu trong quan tài với dấu máu trong nhà, y có thể suy ra được rằng Kiến Sầu đã chết. Mà trên tường, chỗ vốn treo kiếm thì lại trống không, chẳng có vật gì. Trong khi đó, lúc tịch biên phủ Tạ hầu khéo thay lại thiếu đúng thanh kiếm này. Thế nên, y mới đoán định rằng chính công tử là người là giết Kiến Sầu cô nương.

- Song dù có dán lệnh truy nã khắp hang cùng ngõ hẻm cũng chẳng tìm ra nổi tung tích của công tử.

- Mãi cho đến một ngày tình cờ gặp gỡ ở thành Uổng Tử, tại hạ mới biết rằng Kiến Sầu đạo hữu không những không chết mà thậm chí ngay cả công tử đây cũng không. Ngài sống khỏe sống tốt, đã vậy lại còn là đệ tử chân truyền của Côn Ngô gì gì đó nữa ! Lúc mới mở miệng, Trần Đình Nghiên có hơi rụt rụt rè rè, nhưng về sau càng nói thì càng dần trở nên có vẻ oán thán, khó hiểu ra mặt.

Gã nhíu tít hàng mày, làm như trách móc cực độ : "Rốt cục hai người đã gặp chuyện gì vậy ?"

Tựa như bị quỷ ám, bâu không khí tại đương trường thoắt cái liên câm bặt, mọi người ai nấy gần như chẳng còn dám tin vào tai mình I

Sự tình vậy mà lại giống hệt như họ nghĩ !

Kiến Sầu đại sư tỷ Nhai Sơn với Tạ Bất Thần đạo tử Côn Ngô, người nào ra mặt cũng đều trở thành huyền thoại lẫy lừng nhất một thời một thế. Nhưng hai người kinh tài tuyệt diễm như vậy mà lúc ở cô đảo nhân gian lại còn là vợ chồng cùng chung hoạn nạn nữa ư ?I

Cái chuyện quái gì thế này...

Trong số chúng tu sĩ đại năng, có rất nhiều người phải hít sâu một hơi khí lạnh, thấy nghe mà rùng mình sởn gai ốc; kế lại nghĩ tới bốn tiếng "Giết vợ chứng đạo", mục quang ai nấy khi chĩa về phía Tạ Bất Thần đều ẩn ẩn ánh lên bất bình.

Người đứng đó, dáng áo xanh xanh giữa biển mây lãng đãng. Ánh sáng từ giữa vòm trời âm u mù mịt rọi thẳng xuống thân. Từ tư thái như tiên nhân siêu phàm thoát tục cho đến mi mày thần sắc tuấn tú lạnh lùng, thảy trông mà ngưỡng mộ đến nín lặng, nhìn mà cứ không khỏi nhớ tới lúc chiến tranh âm dương giới xảy ra y đã bày mưu tính kế, quyết thắng thiên lý ra sao, chứ thực tình mọi người đều không sao tưởng được chuyện "giết vợ chứng đạo” thế này lại có thể liên quan đến y.

Mà đây lại chính là "Đạo tử tử vi" của Côn Ngô cơ đấy !

Tạ Bất Thân phóng mắt nhìn Trân Đình Nghiên nhưng không đáp lại tiếng nào, trông ra thì dường như đang bận suy tính chuyện gì.

Tuy nhiên trưởng lão Cố Bình Sinh bên Côn Ngô lại chẳng nhịn nổi nữa.

Cố Thanh My là con gái yêu của lão. Lão chạy một hơi về đến nơi thì tận mắt chứng kiến thấy nó chết dưới tay Khúc Chính Phong. Việc này lão đã thù sâu tợ biển. Bây giờ lại nghe Trân Đình Nghiên bá láp bá xàm một tràng thế này, ruột gan cuộn lên căm hận, đau lòng không biết để đâu cho hết, bởi vậy lão liền mở miệng vặc thẳng lại ngay : "Thiệt đúng là chuyện nực cười thiên hạ có một không hai ! Khúc Chính Phong ngươi vì diệt Côn Ngô ta mà bày đủ trò đủ mánh, chả từ chuyện gì ! Cứ tìm bậy một tên quỷ tu ất ơ nào đó là muốn vu sao cũng được cho đệ tử Côn Ngô ta sao 2?! Đó là chưa kể cái người "Kiến Sầu" trong miệng tên này nếu chính là Kiến Sầu Nhai Sơn thì sao bao nhiêu năm nay cô ta có thù mà chẳng báo ? Tu sĩ Thập Cửu Châu hồi nào tới giờ có nghe qua chút xíu chuyện gì đâu. Hai người các ngươi cứ mồm năm miệng mười ra rả là "Giết vợ chứng đạo”, vậy tại sao cô ta vẫn còn sống lù lù ra đó hả ? Chả lẽ người phàm như cô ta lại có biệt tài cải tử hoàn sanh, chết rồi mà còn sống lại được à ?1"

Câu vừa dứt, trong đám đông liền có nhiều người lên tiếng đế theo : "Phải ha, nếu thiệt có chuyện thế này, sao trước giờ không nghe nói gì hết vậy ta ?"

- Ai cũng nói giết vợ chứng đạo, vậy là giết không thành à ?

- Cái quan tài bị gì thế ?

- Hoành Hư chân nhân chắc chẳng đến nỗi để cho đệ tử làm mấy cái thứ chuyện này đâu... - Nhưng làm sao Kiến Sầu tới được Nhai Sơn ? Không biết có phải là trời xui khéo đưa khéo đẩy mà nhập môn không ?

- Ối dào, mấy người có còn nhớ...

- Vậy hả ?

- Ngay từ ẩn giới Thanh Phong Am với Tuyết Vực, vậy về rồi...

- Úi chà I...

Rốt cục rồi cũng có người nghĩ tới I!

Không nhắc thì quên, nhắc rồi mới nhớ cái vị Kiến Sầu đại sư tỷ Nhai Sơn này với Tạ Bất Thần đạo tử Côn Ngô kia, giữa hai người quả đúng là có mắc mứu I

Trong ẩn giới Thanh Phong Am, bọn họ quậy tung trời, không chết không thôi; lúc thâm nhập Tuyết Vực thì còn đánh lớn một trận khác nữa.

Tuy nhiên rốt cục chẳng ai giết được ai, thế nhưng với cái tình trạng như thế này...

Xem ra chẳng phải là thù oán đơn giản gì đâu !

Chỉ có điều lúc ấy Côn Ngô với Nhai Sơn lại chẳng đề cập đến nguyên do trong đó. Tu sĩ thiên hạ cũng chẳng làm gì được, mất công lại khiến hai phái bọn họ xảy ra xích mích, tranh chấp quyền lợi gì với nhau thì khốn.

Nhưng nếu trước kia đã có thù sát thân...

Thì mấy chuyện này đâm ra quá dễ hiểu rồi chứ còn gì nữa 2

Trân Đình Nghiên thấy vị trưởng lão kia hạch sách căn vặn, kế lại nghe người người chung quanh bàn tán xôn xao, nào là ẩn giới Thanh Phong Am với Mật Tông Tuyết Vực này nọ... , tất cả rối nòng mòng, y thực chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Gã không khỏi ngơ ngơ ngác ngác mà ngoái đầu nhìn lại Khúc Chính Phong.

Tuy nhiên Khúc Chính Phong lại chỉ vỗ tay cười dài một tràng : "Hỏi hay lắm ! Cố trưởng lão, câu hỏi này của ngài đúng là trúng bóc trọng điểm vấn đề !"

- Ăn nói quàng xiên cái gì đó ?

Cố Bình Sinh liên cảnh giác ngay. Tự nhiên linh cảm thấy trong đó hình như có mưu mô bẫy rập nên nhất thời lão có hơi bất an.

Nhưng Khúc Chính Phong nào lý lai gì đến lão !

Có người hỏi ra miệng như vậy đâm ra lại hay hơn nhiều so với hắn đích thân tự nói.

Ánh mắt tức khắc liền liếc qua, bằng cái nhìn gần như trào lộng chĩa về phía Tạ Bất Thần rồi về phía Hoành Hư chân nhân mặt mũi lúc này đã hoàn toàn sa sâm, Khúc Chính Phong khinh khỉnh cười đáp : "Trân Đình Nghiên đã kể rõ ngọn ngành mọi chuyện như vậy, chân nhân sao hay quên thế, đến nước này rồi mà vẫn còn chẳng chịu nhớ ra ư ? Nói đến mới nói, Tạ đạo hữu Côn Ngô, chả lẽ ngài không thấy thắc mắc tại sao người ta đã táng mạng dưới lưỡi kiếm của ngài rôi mà vẫn còn sống sờ sờ ra đó, đã vậy lại còn hiện diện ở Thập Cửu Châu như thế này ?

Tạ Bất Thần đưa mắt nhìn về phía Hoành Hư chân nhân.

Hoành Hư chân nhân lúc này hai môi đã tím đen, sau khi trọng thương, khí tức quanh thân lão vô cùng hỗn loạn, bộ đạo bào máu me mặc trên người giờ đây càng tăng thêm cho lão một vẻ lạnh lùng khắc nghiệt khôn tả.

Lão giương mắt trân trân nhìn Khúc Chính Phong, cả người không động đậy lấy một mảy. Ngay vào lúc này, trên biển mây vân hải, trước đại điện chư thiên, chúng tu sĩ ai nấy đều bất giác nín thở. Theo như ý tứ trong lời Khúc Chính Phong vừa rồi thì chuyện này hình như còn bay mùi mưu kế tận đâu sâu bên trong nữa đây.

Tạ Bất Thần cũng tuyệt chẳng đợi Hoành Hư chân nhân ở bên kia nhắc nhở hay giải thích gì cho rõ ràng mà chỉ thu mắt, điềm nhiên rũ mi, đáp : "Xin lắng tai nghe."

Xin lắng tai nghe !

Y vậy mà lại trả lời như vậy !II

Nếu nói lúc trước chỉ có mỗi mình Khúc Chính Phong là đơn phương lên án, hơn nữa trừ tấm bia mộ kia ra ra thì hoàn toàn chẳng có chứng cớ đích xác gì khác. Trong khi bây giờ Tạ Bất Thần lại đáp lại thế này thì như vậy vô hình trung hắn đã thừa nhận tất cả những gì Trân Đình Nghiên đã kể trước đó I

Giết vợ chứng đạo I!

Hóa ra đệ tử Côn Ngô mà cũng có thể đi làm loại chuyện như vậy.

Chưa kể đến lúc này trên vân hải, đa số tu sĩ chánh đạo và thậm chí ngay cả chúng Tinh Hải bạt mạng du thủ du thực cùng với đám người tà ma ngoại đạo cũng đều không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh.

Cho dù là yêu ma nó cũng chưa chắc làm mấy cái chuyện thế này đâu !

- Ha ha ha ! Ngươi coi vậy mà cũng dám làm dám nhận quá chứ hả !

Khúc Chính Phong ngay lúc này cũng thực bất ngờ, thấy mình còn chưa nhìn thấu Tạ Bất Thần mấy, tuy nhiên nghĩ lại thì sư đồ hai người bọn họ bề ngoài nhìn như có vẻ hòa thuận thế nhưng sâu bên trong lại toàn là kiểu ngươi lừa ta gạt, thế nên thật ra hắn cũng có thể hiểu được phần nào thái độ Y.

- Chỉ e là vị sư tôn của Tạ đạo hữu đây chưa chắc đã dám nhận !

- Người người đều biết tu sĩ tu hành đa số đều thuận theo trời mà tu. Mà thiên đạo thì vô tình, cho nên ai cũng cần phải đoạn tình tuyệt ái mới theo đạo được. Mà hình như tông môn Thập Cửu Châu thu nhận đệ tử môn hạ chỉ toàn chọn người không vướng bận, không cha không mẹ thôi, lấy vô tình nhập đạo làm tiêu chí. Cũng có tông môn khó, họ cho rằng rằng muốn dứt nhân quả trần thế thì phải chờ cho thân tộc cha mẹ ở phàm trần hưởng hết số trời, nhân quả lúc đó sẽ tự dứt.

- Vì vậy cái chuyện "Giết vợ chứng đạo' này, thực ra ngay cả bọn tà ma ngoại đạo cũng chẳng thèm làm.

- Bởi vì cố cắt nhân quả thực ra sẽ gây nên một thứ nhân quả khác. Tình chưa dứt mà ép cắt, việc tu hành về sau này sẽ rất có khả năng nhiễm phải tâm ma. Dù thiên phú siêu phàm nhưng cũng khó lòng mà qua nổi được đạo kiếp vấn tâm !

Khúc Chính Phong vừa nói tới đây thì Tạ Bất Thần liền ngẩng đầu nhìn hắn. Riêng Hoành Hư chân nhân ánh mắt càng lúc càng lạnh lùng hơn.

Khúc Chính Phong có gì đều nói hết. Vào thời này khắc này, hắn muốn phơi bày mọi chuyện dơ bẩn của Côn Ngô ra trước mắt thiên hạ, muốn Hoành Hư phải chết không có chỗ chôn, muốn lão đời đời phải chịu điều tiếng phỉ nhổ !

- Ai mà chả biết vị "Đạo tử tử vi" của Côn Ngô ông thiên phú siêu phàm : mười ngày đã trúc cơ, đánh bại cả Long môn Chu Thừa Giang đứng đầu bia Nhị Trọng Thiên, nhất thời tiếng tăm lừng lẫy ? Thiên phú của Tạ Bất Thần như vậy, thân là thủ tọa Côn Ngô, Hoành Hư ông làm gì mà chả nhìn ra, y cho dù chưa cắt đứt tình ái nhưng khả năng tăng tiến chu vi cũng sẽ chẳng bị cản trở gì.

- Ấy thế mà ông lại đi xui người ta giết vợ cầu đạo...

- Đâu chỉ có vậy, Khúc mỗ lúc trước có đi cô đảo nhân gian để tìm lại ngôi mộ năm đó, tới nơi mới biết nấm mồ này là nơi tụ khí tàng phong, đầy sơn tinh yêu quái lảng vảng. Ai mà chôn ở đây thì dù chết hôn phách cũng không sao đi Cực Vực nổi, chỉ có thể quanh quanh quẩn quẩn ở xó rừng này, nếu chẳng tu thành lệ quỷ được thì chỉ có thể bị yêu ma quỷ quái cắn nuốt hồn phách mà thôi !

- Chúng tu Thập Cửu Châu người người đều biết Tạ Bất Thần chính là đệ tử do ông đích thân đi cô đảo thâu nhận.

- Lúc chôn Kiến Sầu, ông dĩ nhiên cũng có mặt. Dù chính ông ra mặt chỉ chỗ chôn người hay tự mình tận mắt chứng kiến mà không có lấy một lời can ngăn, thảy đều rõ ra rằng Hoành Hư ông bụng dạ xấu xa, tuyệt chẳng phải là thứ lương thiện gì I

- Mà lúc đó Phù Đạo sơn nhân lại có mặt ở cô đảo nhân gian...

Sao tự nhiên lại liên quan tới chuyện này 2

Những gì Khúc Chính Phong nói trước đó, chúng tu sĩ ai nấy đều hiểu rõ ngọn ngành. Đối với việc một danh môn chánh phái như Côn Ngô mà lại xảy ra chuyện "giết vợ chứng đạo" thế này, bọn họ nghe mà líu lưỡi, mắt tròn mắt dẹt hết cả lên.

Nhưng đem chôn người ta ở chỗ phong thủy thì hình như quá lạ thì phải.

Ai nấy nhất thời đều kinh nghi, không hiểu được đầu dây mối nhợ bên trong thế nào.

Nhưng các tu sĩ đại năng nghe tới đây thì đầu óc đã tự lóe linh quang, trong chớp mắt đã hiểu ngay chuyện mà Khúc Chính Phong nghi ngờ rốt cục là cái gì.

Khúc Chính Phong dõi mắt nhìn Hoành Hư, dáng áo đen nhũ kim tuyến uy nghỉ lẫm liệt, từng câu từng lời gợi lại : "Trăm năm tới sẽ đổ nạn lớn. Vào ngày hai mươi hai tháng sáu, kinh tài tuyệt diễm xuất thế, người sẽ thay ngươi mà gánh, cứu Côn Ngô khỏi cơn nước lửa, đảo ngược thế cờ !". Đây chính là "thiên cơ" mà chân nhân xưa kia tính từ chu thiên tinh thân đại trận tính ra. Chân nhân, Khúc mỗ nói vậy có gì sai không hả ?"

Đại kiếp Côn Ngô !

Kẻ biết chuyện này có thể nói là cực ít, nhưng cứ hễ nghe phong thanh được đôi chút đều là những người có tên tuổi trong các môn các phái cả. Bây giờ tự nhiên Khúc Chính Phong nói rõ mồn một như vầy, xung quanh nghe thấy ai nấy nhất thời đều rùng mình sởn gai ốc !

Kẻ ngạc nhiên, kẻ kinh hãi.

Hoành Hư chân nhân xưa kia tính ra được đại kiếp mà hôm nay Côn Ngô núi thây biển máu thế này, hóa ra chẳng phải là kiếp số đã ứng đúng rồi đấy ư ?I

Ngàn tính vạn toán, chẳng biết trù định thế nào mà mạng số thiên cơ rốt cục cũng chả thoát nổi.

Mãi cho tới ngày giờ này, Hoành Hư chân nhân làm gì mà còn chẳng nhìn ra mấu chốt bên trong nằm ở đâu !

Lão mệt mỏi nhắm hai mắt, cười đáp : "Không sai."

"Trò giỏi hơn thầy, sẽ thay thế ngươi !" Khúc Chính Phong có phân cảm khái nói : "Thân Cửu Hàn sư đệ ông năm xưa đấy mà ông còn chẳng chịu nhẫn nhịn chờ được, bởi vậy nên mới mưu toan tính kế bẫy y, hết lừa tới gạt, vì lợi ích cá nhân mà hại cả Nhai Sơn ngàn người bỏ mạng ! Cái ghế thủ tọa Côn Ngô này ông đã ngồi tới mấy trăm năm thì dễ gì mà cam tâm tình nguyện dâng tặng hai tay cho người ta vì cái thứ gọi là "đại kiếp" kia chứ ?"

- Ông muốn gỡ đại kiếp Côn Ngô nhưng cái ghế thủ tọa ông lại cũng chẳng muốn bỏ, huống hồ là chịu để người trong thiên hạ thay thế ông !

- Bởi vậy ông mới đích thân đi cô đảo nhân gian, thu Tạ Bất Thần làm đệ tử.

- Mà ông xui người ta giết vợ chứng đạo, đầu đuôi cũng chỉ là vì muốn chôn tâm ma trong người y.

- Thế nên ông mới lệnh cho y chôn Kiến Sầu ở nơi phong thủy long huyệt, bởi ông biết Phù Đạo sơn nhân cũng có mặt ở cô đảo nhân gian, ông đi tới đâu người kia tất nhiên sẽ biết. Mà người ta đã tìm được tung tích ông thì thế nào cũng sẽ phát hiện ra Kiến Sầu. Thấy hồn phách lạc lõng lơ ngơ nơi xó rừng, Phù Đạo sơn nhân thế nào mà chả thi triển thuật hoàn hồn. Như vậy dù Kiến Sầu không chết, Tạ Bất Thần dù vốn không có tâm ma, nhưng khi y đã thấy vợ chết rồi sống lại thì tránh sao chẳng sinh ra tâm ma ?

- Bởi vậy chuyện ông thu Tạ Bất Thần làm đệ tử ở cô đảo nhân gian vốn có thể gọn gàng kín bưng, thần không biết quỷ không hay, nhưng ông đã chẳng hủy phần mộ Kiến Sầu thì chớ mà thậm chí lại còn để bia mộ lại. Đó chẳng qua là vì trong thâm tâm, ông hy vọng rằng sẽ có một ngày chuyện Tạ Bất Thần giết vợ chứng đạo bại lộ. Y sẽ bị người đời chửi rủa, con đường lên ghế thủ tọa thay ông cũng bị chặt đứt hoàn toàn, hơn nữa còn có thể lấy việc này để kiềm chế y !

- Nhưng ông lại không sao ngờ nổi rằng người hôm nay vạch trần ông lại hóa ra là ta.

- Ông đã tính ra thiên cơ, giải đại kiếp Côn Ngô, nhưng lại chẳng muốn có người thay mình. Bởi vậy mới không hề ngờ rằng vì trù tính một phen như vậy mà rốt cục mới dẫn tới mối họa hôm nay !

- Vì ông tư tâm tư lợi nên Nhai Sơn ngàn người bỏ mạng !

- Bởi ông tư tâm tư lợi nên mới xui đệ tử giết hại kẻ vô tội I

- Cho tới bây giờ, ác giả ác báo ! Chính vì cái người vô tội kia không chết, đầu nhập Nhai Sơn, nên kẻ thù ghét ông mới có cơ hội bỏ Nhai Sơn, hôm nay tới giết toàn môn, cho ứng với kiếp nạn trăm năm của Côn Ngô ông !

Thiên cơ tính hết mọi bề, rốt cục hóa ra lại là tự mua dây buộc mình !

Ai mà ngờ đổ chuyện thành ra thế này.

Trên toàn biển mây vân hải nhất thời chẳng còn nghe người nào xì xào lấy một tiếng. Duy chỉ có gió là ù ù băng mình vang vọng. Gió lướt qua đầu đao mũi kiếm, thổi khô máu đọng bên trên, đồng thời cũng dần dần làm nguội lạnh không biết bao nhiêu là bầu nhiệt huyết lúc trước đã từng sôi sục dâng trào trước kiếp nạn của Côn Ngô.

Gió qua rồi mới thấy hàn ý ập tới.

Thậm chí trước tất cả những gì Khúc Chính Phong vừa mới nói rõ ràng ra đó, bọn họ thực không dám nói ngay chính bản thân mình lúc này không chấn động chút nào. Trái lại, Khúc Chính Phong mới chính là người xúc động nhất !

Bởi ngàn tu sĩ Nhai Sơn hàm oan mà chết !

Bởi tâm cơ của Hoành Hư chân nhân thâm độc khó dò !

Tình nghĩa sư đồ quái gì chứ. Từ đầu đến cuối, thảy đều hư giả.

Cái vị thủ lãnh Côn Ngô kia xưa nay chẳng hề nhiệt huyết can trường gì mà chỉ có độc mỗi một bụng tàn ác lạnh lùng mà thôi I

Lúc này Tạ Bất Thần thần sắc mặt mày thực chẳng thấy đâu. Hay nói đúng hơn thì chẳng ai có thể nhìn thấu tâm tư của y cho được.

Trông y dường như chẳng nghĩ ngợi gì, nhưng có khi lại nghĩ rất nhiều cũng không chừng.

Nghe Khúc Chính Phong nói xong, Tạ Bất Thần chỉ đưa mắt dõi nhìn về phía Hoành Hư chân nhân, sâu dưới đôi con ngươi, thiên không trong trẻo anh ánh sáng ngời.

Chẳng cần câu từ nhưng chỉ bấy nhiêu thôi cũng đã thể hiện còn hơn cả lời nói.

Từ thần sắc ánh mắt trông như không ẩn chứa bất cứ điều gì, nhưng người ta lại có thể đọc được rất nhiều, rất nhiều thứ...

- Tất cả cũng do chân nhân gieo gió gặt bão. Ông vì Côn Ngô mà cúc cung tận tụy, làm không biết bao nhiêu là chuyện thương thiên hại lý ! Nền tảng Côn Ngô mà ông dựng nên, những gì mà đệ tử Côn Ngô hưởng thụ, không có cái gì là không thấm máu của ngàn người Nhai Sơn ! Hôm nay ta tàn sát môn phái ông, ông trơ mắt nhìn đệ tử vô tội táng mạng hết nửa, chẳng hay bụng dạ có thấy đau hay không ?

Hủy hết mọi thứ ông không muốn hủy, giết tất cả những người ông không muốn giết !

Song nhất định phải lại trưng ra thứ mà ông không muốn đương đầu nhất, đặt nó ngay trước mặt ông !

Từng câu từng lời của Khúc Chính Phong, chỗ nào cũng đầy thù hận, không chút che giấu.

Hoành Hư chân nhân cả người run lên bần bật !

Lúc trước bị Khúc Chính Phong vạch trần đủ mọi tính toán của mười một giáp trước cùng với cả mưu đồ thu Tạ Bất Thần làm đệ tử, lão đều trấn định tỉnh táo như không. Duy chỉ có mỗi câu này của hắn là chẳng khác gì một mũi dao tẩm độc, chỉ một nhát đã dễ dàng đâm gục lão !

Khiến lão phát điên, phát cuồng !

- Chuyện của Côn Ngô ta chẳng tới phiên người ngoài như ngươi chõ mồm vào ! Thứ tà ma ngoại đạo mà cũng có tư cách sao 2?

Lão nghiến răng nghiến lợi, hai mắt long lên đỏ sòng sọc !

Hoành Hư chân nhân lúc này tuyệt chẳng giống như người bị trọng thương lấy một mảy. Động thủ chẳng khác gì sấm sét, tay nhập chỉ điểm lên thái dương một cái. Thân thể tuy tàn tạ lảo đà lảo đảo như vậy nhưng lão vẫn cứ thế mà cố thi triển ấn tru tà !

- Chết đi III

Trong chớp mắt, một bàn cờ bát giác xanh sẫm liên hiện ra trên vân hải. Linh quang thoáng chốc tụ về sáng rực một vùng. Hoành Hư chân nhân vừa điểm chỉ quyết là đã tính đánh đòn kinh thế hãi tục mà lúc trước đã từng tế ra để chém Thiếu Cức, giết Côn Bằng !

Kiếm Nhai Sơn trong tay, Khúc Chính Phong đời nào nhượng bộ ?

Hắn vung kiếm lên, định mặc cho mạng số, dù sống dù chết thì thế nào cũng phải liều một phen với Hoành Hư !

Nhưng lại có người còn nhanh hơn cả hắn -

Trong tích tắc điện quang thạch hỏa đó, chúng tu sĩ không ai còn thấy một màu thứ hai nào khác.

Ánh kiếm đỏ rực đầy trời, sắc đỏ như máu ngập tràn tâm mắt mọi người.

Nó vừa mạnh vừa nhanh, thậm chí ngay cả Hoành Hư chân nhân đang thúc ấn tru tà thi triển cũng chẳng đối phó kịp. Nguyên cả bàn cờ khổng lồ như vậy mà trong chớp mắt đã bị đường kiếm kia chém cho một cái bể nát. Mà chính ngay bản thân Hoành Hư chân nhân cũng bị dư chấn còn lại của nó đánh trúng. Cái thân trọng thương rệu rã mà còn phải gượng đứng lên kia hoàn toàn chẳng có lấy một chút sức nào để đỡ lại nổi I

- Rầm !

Tiếng va cực lớn !

Cả người lão vậy mà bị quất bay cái một ra khỏi đám đông, vù xuyên qua đại điện chư thiên, đâm sập non nửa tường vách trắng muốt như tuyết để rồi sau đó nặng nề đập thẳng vào chu thiên tinh thần đại trận vốn đã ngưng xoay từ đời nảo đời nào.

Tức khắc máu me tung tóe, ướt đầy cả áo.

Con người Hoành Hư chân nhân bây giờ nào còn dáng vẻ thong dong tự tại như xưa ? Gái thân sau khi va phải chu thiên tinh thần đại trận thì liền rớt bịch xuống đất !

Lão cố lấy hết sức mở mắt ra để nhìn xem xem đường kiếm ban nãy kia từ đâu mà tới.

Đám đông tu sĩ vẹt ra tựa biển tách đôi. Sắc mặt người nào người nấy đều hiện vẻ thất kinh ngơ ngác khó tả thấy rõ. Mà đứng đó, tít tận đầu biển người đẳng kia lại là một nữ tu.

Người nữ tu này...

Chính là người có tên "Kiến Sầu" kia.

Chẳng còn đâu dáng trường bào nguyệt bạch đơn sơ như xưa mà bây giờ thay vào đó là áo bào sơn hà thiên địa linh tú tụ hội khoác đầy trên người, thế nên trông nàng mới càng uy nghi lẫm liệt, không người nào có thể xúc phạm tới nổi. Mặt mày trắng trẻo, lạnh lẽo như băng.

Nàng tới tự bao giờ, đứng cạnh nơi đám đông đó bao lâu, nghe ngóng được nhiều ít, thảy đều chẳng ai hay. Thậm chí ngay cả tu sĩ đại năng có mặt tại đương trường cũng chẳng biết ất giáp gì nữa là nhìn ra nổi một chút tu vi trên người nàng !

Hiện tại Hoành Hư chân nhân đang trọng thương nên ngay thời khắc này nàng nghiễm nhiên chính là sức mạnh khôn bì trên toàn Thập Cửu Châu !

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người nàng, không ai dám thốt ra lấy một tiếng.

Bọn họ chỉ mới nãy vừa nghe thấy chuyện xưa liên quan tới nàng, bây giờ liên nhìn nàng hiện thân trước mặt, bụng dạ thực đây cảm xúc không sao nói nổi nên lời.

Tạ Bất Thần đứng sững tại chỗ nhìn nàng.

Khúc Chính Phong cũng im lặng, chẳng nói tiếng nào.

Chúng tu sĩ Côn Ngô lúc bấy giờ mới bất giác định thần lại kịp. Dù cho đầu dây mối nhợ bên trong có thế nào đi nữa thì cũng không thể để cho người ngoài lấn lướt làm càn, xử lý thủ lãnh Côn Ngô cho được. Hơn nữa, thân thuộc hàng hậu bối Nhai Sơn, Kiến Sầu vậy mà lại ngang nhiên ra tay với Hoành Hư chân nhân, thế này thì đúng là chẳng ra thể thống gì nữa.

Bọn họ nhất tê quát lớn, đao kiếm tuốt trân chĩa về phía nàng !

Nhưng Kiến Sầu chỉ cần đánh xuống một chưởng là đã chặn tiệt mấy trăm tu sĩ kia. Chưởng lực thậm chí còn mạnh đến nỗi đánh bay chúng nhân ra mấy trượng, ai tu vi yếu đều hộc máu đây mồm ngay tức khắc !

Áp đảo triệt triệt để để I Sau cú này, phía tu sĩ Côn Ngô đang chực tuốt kiếm đánh tới liền phải khựng lại ngay. Thất kinh hồn vía trước thực lực khủng khiếp của nàng, tuy trong bụng sợ run nhưng ngoài mặt bọn họ vẫn cứng miệng to tiếng quát hỏi : "Kiến Sầu đạo hữu, cô thế này là muốn gì đây ?"

Muốn gì à ?

Kiến Sầu chỉ thấy câu này nghe có hơi quen tai, dường như trước đó không lâu đã từng nghe qua. Nhưng lúc đó người nói ra câu này lại chẳng phải là tu sĩ Côn Ngô mà là ngay chính bản thân nàng.

Mi mục nhàn nhạt bình thản nhưng trong lòng chết lặng một mảnh.

Nàng chẳng nhìn qua đám đông lấy một cái, mục quang đảo sang Khúc Chính Phong rồi cứ vậy mà nhìn mãi, nhìn mãi hắn thật lâu.

Gió trời phơ phất, biển mây rập rờn cuộn sóng.

Khúc Chính Phong lặng thinh chẳng nói một lời.

Chẳng ai biết tại sao Kiến Sầu lại nhìn hắn như vậy, hoặc cũng có khi là nàng muốn nói gì đó nhưng rốt cục lại thôi không nói.

Nàng từ từ thu lại mục quang, hai mắt khẽ khép, tựa hồ như đang tự thân lắng lại cảm xúc nào đó trong mình vậy.

Xong xuôi hết thảy, Kiến Sầu bấy giờ mới bước vượt lên Tạ Bất Thần. Chân đạp thẳng lên tấm bia mộ của mình, Nhất Tuyến Thiên trong tay, nàng bước từng bước một lên từng bậc thềm rồi đứng trong đại điện chư thiên đổ nát mà nhìn về phía Hoành Hư chân nhân đang gắng gượng vịn chu thiên tinh thân đại trận đứng dậy. Giọng điệu thong thả, nàng nói : "Chân nhân ông muốn có tư cách đó, người khác không có nhưng ta rốt cục thì cũng có rồi. Ân ân oán oán hôm nay chấm dứt ở đây. Kiến Sầu chẳng muốn gì khác ngoài việc lấy máu huyết mạng sống của chân nhân để tế bái tất cả các vong hồn bị chân nhân giết oan mà thôi !"
Bình Luận (0)
Comment