Chương 543 : Bức giết Hoành Hư
Chương 543 : Bức giết Hoành HưChương 543 : Bức giết Hoành Hư
Chỉ muốn lấy máu, lấy mạng của chân nhân để tế tất cả các vong hồn bị chân nhân giết oan mà thôi !
Hoành Hư chân nhân vốn đã trọng thương trong người. Lão lại cố sức thi triển ấn tru tà nên gần như đã tiêu hết tâm lực ít ỏi còn lại. Hơn nữa Kiến Sầu còn giáng thêm một đòn chí mạng nữa nên bộ dạng lão bây giờ đã rơi vào thế dầu hết đèn tắt.
Cảnh vật trước mắt lão trở nên mơ hồ, hai tai ù hết cả lên. Nhưng cái câu Kiến Sầu nói kia, lão lại nghe rất rõ.
Nhớ lại ngày đó hơn tám mươi năm trước, lão mới tới cô đảo nhân gian tìm Tạ Bất Thần. Nhờ linh thức, từ xa lão đã thấy vị nữ tu này - một người phụ nữ ở nhà chờ chồng đi học trên huyện về, trông thật ra cũng bình thường như bao người phụ nữ khác. Trong khoảnh khắc khi nhát kiếm kia đâm vào ngực, cô ta đã ngẩn người thật lâu. Thân xác đổ ngã sóng xoài dưới đất mà vẻ bàng hoàng sửng sốt mãi vẫn còn chưa tiêu hết trên khuôn mặt.
Lúc sai Tạ Bất Thần chôn cô ta, không phải là lão không từng do dự. Nhưng trong một tích tắc đó, đối mặt trước thiên mạng, cái tâm bất cam bất phục đã át đi phần lương tri vốn có của lão...
Nếu không chôn người vào huyệt phong thủy thì cho dù có phát giác ra tung tích của lão mà đến, Phù Đạo cũng sẽ không tài nào nghịch trời tụ hồn, cải tử hoàn sinh cho cô ta nổi, tất nhiên sau đó càng sẽ chẳng có chuyện biến cô ta thành đại sư tỷ Nhai Sơn được. Mà cái tên Khúc Chính Phong ghi thù Côn Ngô từ không biết bao lâu kia đâm ra cũng sẽ không thể thoát ly Nhai Sơn, để rồi dân dần nuôi họa, từng bước dẫn tới kiếp nạn ngày hôm nay I Song dù vậy thì lão sai cái gì 2
Cái đất Thập Cửu Châu mênh mông này có lúc nào mà chẳng cá lớn nuốt cá bé đâu 2
Vịn vịn tay vào gờ chu thiên tinh thân đại trận để đứng lên, Hoành Hư chân nhân không bao giờ có thể quên được tâm trạng của mình ra sao khi mươn trận tính ra thiên cơ ngày hôm đó.
Đúng là chẳng khác gì như ngũ lôi oanh đỉnh !
Lão không hiểu Côn Ngô rốt cục đã phạm tội nghiệt gì mà phải chịu kiếp nạn lớn thế này, còn mình có làm gì ác đâu mà phải bị người ta thay thế, chuyện này lại càng là điều khó hiểu hơn nữa !
Hiện tại, một người phàm như Kiến Sầu hóa ra lại là mối nhân quả duy nhất, một hiện tượng ngẫu nhiên hoàn toàn nằm ngoài tính toán của lão. Tựa hồ như từ trong cõi u minh xa xôi mịt mờ, có một bàn tay thiên mạng nào đó cứ theo sát mà dắt mũi lão, đùa bốn lão !
Lão bây giờ đã chẳng còn sức đánh lại nữa rồi. Máu trên đạo bào nhiễu tong tỏng xuống đất, ngoằn ngoèo lê dài thành dòng, trông thực kinh tâm nhức mắt.
Cả người lảo đà lảo đảo, Hoành Hư chân nhân khập khiễng đi được hai bước thì dừng lại, lồng ngực phập phồng hộc lên thành một tràng cười : "Ngươi có được như ngày hôm nay, đáng ra còn nên cám ơn ta mới phải !"
Cám ơn 2
Nếu coi khổ nạn gia thân như một phen rèn luyện thì đúng là phải cám ơn thật.
Kiến Sầu điềm nhiên thong thả đáp : "Vậy cám ơn chân nhân đã tận mưu hại người hại mình, đã vậy còn táng tận lương tâm. Mời ông cũng tự đào hố chôn mình đi thôi."
Nàng vốn chỉ là một người phàm vốn chẳng có năng khiếu tu hành gì. Nhưng Tạ Bất Thần ngày đó giết vợ, vùi nàng vào cái chỗ long huyệt phong thủy kia nên hồn phách mới bị yêu ma tinh quái cắn xé, trời xui đất khiến nào mà trong người lại thành thể thiên hư. Khi tu đạo, trừ một chút khó khăn gian khổ ra, ngoài việc không dễ gì qua được đạo kiếp vấn tâm thì phân đầu con đường tu luyện trước đó cũng coi như gần gần thuận buồm xuôi gió.
Đối với rất nhiều người mà nói, chỉ cần phần đầu thành công như vậy là cũng đã đủ lắm rồi.
Nhân sinh trong đời, kẻ thất bại không biết bao nhiêu lần rồi mới thành công, số đó rất ít. Thế gian phần đông người ta đã thua thì lần sau còn tệ hơn lần trước. Trong khi đó người khởi đầu đã thành công thì suốt chặng đường cũng sẽ dễ dàng xuôi chèo mát mái. Dù có đôi khi gặp trắc trở thật, nhưng lòng tin lúc nào cũng vững vàng, không sao sụp đổ được nổi.
Khởi đầu như thế nào đúng là rất quan trọng. Mà ngay lúc mới bắt đầu, nàng đã phải chịu kiếp nạn lớn nhất. Không có Hoành Hư chân nhân thì chẳng thể nào có Kiến Sầu ngày hôm nay.
Nhưng vậy thì đã sao ?
Lẽ phải ở đời đâu phải muốn nói gì cũng được.
- Thứ nhất ông vì lợi riêng bản thân mà hại Nhai Sơn ngàn người mất mạng. Thứ hai, vì để hóa giải kiếp nạn Côn Ngô mà khiến Tạ Bất Thần giết ta chứng đạo. Sau đó lại lấy oán báo ân đánh lén trong trận chiến, làm thần chích Thiếu Cức trốn mất, đã vậy còn đánh trọng thương người bạn thân Triêu Sinh ta, giết Côn Bằng ta quen biết bấy lâu.
Câu nào câu nấy đều nặng nề khôn xiết. Bả vai của Kiến Sầu chưa hoàn toàn hết đau hẳn, bởi vậy nên khi nàng nói một hơi kia, đau xót không sao giấu được nơi đáy mắt.
Chúng tu sĩ đứng quanh thảy đều sững người. Tất cả đều biết lúc trước trên chiến trường Hoành Hư chân nhân đã thi triển ra ấn tru tà uy lực khủng khiếp đến cỡ nào. Dù nguồn năng lượng đó không được thế giới này chấp nhận, nhưng trước khi rời khỏi Cực Vực, thấy được bóng cánh chim sải cánh che hết cả bầu trời trên cao, bọn họ lúc đó đã mơ hồ có linh cảm chẳng lành.
Tuy nhiên, thời này khắc này chính tai nghe thấy, ai nấy vẫn cảm thấy đáy lòng nặng nê sụp xuống.
Nói cho cùng, cái gã Phó Triêu Sinh kia tuy là yêu tà, và dù Côn Bằng có kề vai sát cánh với gã đi nữa thì hai kẻ này vẫn chưa hề làm ra chuyện gì không thể chấp nhận được đối với giới tu sĩ. Thậm chí ngay như bọn tà ma ngoại đạo trong chiến tranh âm dương giới còn có thể tạm dẹp thù hằn sang một bên nữa là. Mà Hoành Hư chân nhân trong thời khắc mấu chốt nhất lại trở giáo đâm lén một đường. Về tình về lý, chuyện này đúng thực không sao hiểu nổi.
Thế nên chúng tu sĩ đều chẳng động đậy lấy một mảy. Bọn họ không biết có nên tiến lên cản Kiến Sầu lại hay cứ tụ thủ bàng quan đứng yên nhìn xem, vì vậy mà nhất thời ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau, trù trừ do dự.
Tay đè trường kiếm, dọc đỏ nơi mi tâm đo đỏ ẩn hiện, Kiến Sầu từ đầu đến cuối vẫn đứng trước điện, thản nhiên đáp : "Nợ máu phải trả bằng máu. Tuy khua môi múa mép như xiếc, ngụy biện chối tội, nhưng những gì chân nhân làm có đạo tâm chứng giám. Hai phái Côn Ngô - Nhai Sơn giao hảo đã mấy ngàn năm nay, Kiến Sầu thân là đệ tử Nhai Sơn, mà chân nhân lại thuộc hàng trưởng bối, bởi vậy nên ta không dám tự tiện động thủ. Song xin chân nhân niệm tình hai phái qua lại từ xưa đến nay, xin thông cảm cho sự khó xử của chư vị tu sĩ chánh đạo đang có mặt đây mà tự sát tạ tội ! Như vậy coi như cũng để lại được thể diện cho Côn Ngô.
Ai nấy nghe xong đều sởn gai ốc.
Tuy bọn họ không biết Kiến Sầu nhiêu nhưng cứ nghe một tràng đối đáp qua lại như vừa rồi thì cũng có thể thấy rõ ra rằng ngôn từ giọng điệu của nàng có vẻ khách khí đấy, song thực ra trong đó lại hoàn toàn không chừa cho Hoành Hư chân nhân một lối thoát nào, mà ý tứ tha thứ cũng càng chẳng có lấy nửa phân.
Theo như lời nữ tu này, lão nếu không tự sát thì thậm chí đến thể diện cuối cùng nàng cũng chẳng chịu giữ lấy cho Côn Ngô.
Nhưng Kiến Sầu nói xong, Hoành Hư chân nhân lại tựa hồ như nghe thấy chuyện gì hoang tưởng nực cười lắm vậy. Lão cười dài một tràng, lớn tiếng vặn lại : "Tạ tội ? Hoành Hư ta tội gì ?"
Trên vân hải, khắp chốn đều toàn là tu sĩ tinh nhuệ của Thập Cửu Châu.
Dưới vân hải, nơi nơi la liệt chúng đệ tử Côn Ngô sẽ không bao giờ sống lại nữa.
Hoành Hư chân nhân quét mắt nhìn Kiến Sầu. Mục quang từ trên người nàng kế đó lại trừng trừng điểm từng khuôn mặt thần sắc bất đồng của những người đang đứng xung quanh, bụng dạ chẳng những không có lấy một chút hối hận mà trái lại lời nói lại càng điên cuồng hơn bao giờ hết !
Giữa tràng cười, tiếng lão nghe ra vô cùng chế nhạo !
- Tu đạo ngàn năm có dư, ta tuy thiên phú chẳng phải cực cao nhưng trong môn tu vi cũng thuộc hàng đầu bảng ! Thân Cửu Hàn chẳng qua được ông trời vớ vẩn ưu ái, thiên phú khá tốt nhưng lại mắc tánh kiêu căng, hữu dõng vô mưu. Thực đúng là thứ bị thịt ! Cái ngữ như hắn mà lại được kiếm Hiên Viên...
- Côn Ngô nếu phải do cái tên ngu xuẩn này cai quản thì sợ chưa tới ba trăm năm đã xuống dốc không phanh rồi I
- Ta đây chẳng qua là giúp cho sư tôn thấy rõ hắn bất tài vô năng. Từ ngày ngồi ở cái vị trí thủ tọa này, mấy trăm năm nay công trạng thành tích ta chả rõ như ban ngày đó sao 2
- Ta thì tội quái gì 2
- Trong cuộc chiến âm dương giới cách đây mười một giáp trước, Côn Ngô ta giữa đường bị phục kích là thực. Tuy không tới chi viện kịp nhưng thủ phạm giết ngàn người Nhai Sơn đích thị Cực Vực chẳng sai ! Dù Côn Ngô chậm chân chậm tay song nội bộ rối loạn phật môn bắc vực cũng đâu thoát khỏi liên quan đâu !
- Tay ta chưa hề dính lấy nửa giọt máu người Nhai Sơn !
- Ta thì có tội gì chứ 2
- Chính khi tính ra thiên cơ, biết được kỳ hạn kiếp nạn Côn Ngô, ta đã đi Thập Cửu Châu, đích thân thu Tạ Bất Thần làm đệ tử, dốc lòng truyên dạy ! Tuy có khiến hắn giết ngươi thật, nhưng đó cũng vì nhằm để lại cho ngươi một cơ hội sống đó thôi !
- Huống chỉ dù có giết ngươi thực thì đã sao ?
- Lấy mạng một người so mạng của trăm ngàn người, ngươi cứ thử hỏi hết thảy các tu sĩ đang có mặt tại đây ngay giờ khắc này mà xem, đặt mình vào vị trí ta : Bọn họ - quyết định thế nào ?
- Ta nào có tội gì ?I
Giọng lão vốn sang sảng nhưng đến cuối thì tự nhiên chợt khản đặc hẳn đi. Ánh mắt lăng lệ chẳng khác gì đường dao bén nhọn quét qua lạng từng thớ thịt trên từng khuôn mặt chúng tu đang đứng trong đám đông.
Tứ bê tĩnh mịch như tờ.
Nhất thời thế mà chẳng ai dám nhìn thẳng lại lão, hơn nữa cũng chẳng tài nào trả lời nổi một loạt căn vặn đanh thép hiểm hóc kia.
Hoành Hư chân nhân khoái trá cười lên ha hả một tràng dài. Đang cười, tay áo đột nhiên vung lên chỉ một cái, nhắm thẳng vào Phù Đạo sơn nhân vốn mãi từ nãy đến giờ vẫn làm thinh không nói lấy một tiếng !
Kiến Sầu cau mày dõi mắt nhìn Phù Đạo sơn nhân.
Giọng điệu lúc này lại váng vất thêm mùi châm chọc, Hoành Hư chân nhân nhằm vào Phù Đạo mà tiếp : "Tính kế cái gì ? Hoành Hư ta tự xét mình có khả năng đấu cả với trời, nhưng tính tới tính lui, tài sao bì nổi với cái vị sư tôn Phù Đạo này đây ! Bộ ngươi tưởng ông ta là hạng lương thiện này nọ, thu ngươi làm đồ đệ để hành thiện tích đức gì sao ?!"
Ngay trong khoảnh khắc đó, Phù Đạo sơn nhân chợt cảm thấy chút tia sáng cuối cùng trong lòng mình cũng tắt ngấm nốt, cái còn lại chỉ là một đốm tro tàn nguội ngắt dính lại trên vết thương lòng vốn đã mỗi ngày mỗi càng sâu thêm.
Đôi mắt sáng ngời của Phù Đạo nhìn thẳng lại vào Hoành Hư chân nhân, song thấy dáng vẻ đến gần như điên loạn của lão, ông chẳng thốt ra lấy một lời.
Giọng Hoành Hư chân nhân lại càng thêm sôi sục, tựa hồ như bao căm thù cả đời có bao nhiêu là phát tiết hết cả ra. Lão trừng mắt nhìn Phù Đạo sơn nhân, thần sắc cực kỳ bất cam : "Phù Đạo ông nếu trong bụng chẳng tính toán trước thì sao ngay sau khi ta đi rồi, ông lại im hơi lặng tiếng tới ngay cái thôn chỗ xó rừng kia, thu cô ta làm đệ tử hả ? Chẳng những như vậy mà còn giở giọng bông lơn, khiến cô ta biến thành "đại sư tỷ" khùng điên có một không hai của Nhai Sơn ông ! Tuy ông biết rất rõ Côn Ngô ta tội không đến nỗi, nhưng trong bụng thì thù ghét không sao yên được, bởi vậy nên mới dẫn tới đủ thứ hậu quả sau này. Ông có dám mở miệng thừa nhận những gì ông làm, mỗi từng chuyện một đều chẳng nhằm vào Côn Ngô, vào Hoành Hư ta không hả ?! Bây giờ Côn Ngô cũng sa vào kết cục như Nhai Sơn, Phù Đạo ông vừa lòng rồi chứ ?! Mưu toan hết sức đó, đâu phải chỉ có mỗi một mình ta...
Mưu toan hết sức...
Phù Đạo sơn nhân không sao ngờ nổi bốn cái tiếng này có ngày lại ứng ngay lên người mình.
Ông mà mưu tính đủ đường thật thì mười một giáp trước Nhai Sơn đã chẳng gặp nạn. Ông mà tính toán kỹ càng thì Côn Ngô mấy trăm năm nay tuyệt đã chẳng thể nào an ổn như vậy. Nếu mưu mô đến cùng thì cái lão Hoàng Hư kia là cái thá gì mà còn sống ung dung tự tại cho tới tận hôm nay ?I
Thực đúng là mỗi người một quan điểm.
Cái tâm ra sao thì nhìn người khác cũng giống y như vậy...
Mãi cho tới ngày giờ này thì bao phen hòa nhã thân ái mà bọn họ đã cố hết sức phô bày ngoài mặt xưa kia, thảy đều bị thực tại phũ phàng trước mắt xé toạc, để lộ trần trụi sự thực tàn nhẫn nanh ác nhất.
Phù Đạo sơn nhân rốt cục cũng không sao tự dối mình được nữa. Lão với Hoành Hư đều là người thành danh từ thưở thiếu niên. Bọn họ gặp nhau ở tiểu hội, đánh nhau một trận rồi quen nhau, trở thành một cặp "song bích” dưới lời xưng tụng của người đời, tiếng tăm vang dội. Từ đó trở đi trường kiếm tung hoành bốn bể, luôn kề vai sát cánh bên nhau.
Cả hai đều là bạn chí giao tâm đầu ý hợp, là tri kỷ có thể ngồi uống rượu luận đạo ba ngày chưa hất...
Nhưng lão với Hoành Hư thật ra cũng có chỗ khác nhau.
Lão ngộ tính không cao. Bởi vậy nếu đem so với kẻ có thói quen bỏ công tìm hiểu đoán ý thiên hạ, rồi tỏ ra mình là người tinh tế chỉnh chu, xử sự chu toàn, thì với cái tánh phóng khoáng, không kiêng không dè, thích gì làm nấy của lão mà nói, hai người bọn họ thực sự rất khác nhau.
Ban đầu cả hai đều chí đồng đạo hợp, sau này tự nhiên mới rẽ ngả...
Nhưng chuyện như vậy bắt đầu từ bao giờ ?
Phù Đạo chẳng còn nhớ rõ cho lắm.
Lão chỉ biết thay đổi gân nhất dường như là bắt đầu từ sau cuộc chiến âm dương giới lần thứ nhất. Lúc đó Hoành Hư ngồi trên ghế thủ tọa Côn Ngô tiếp chúng tu Nhai Sơn trong đại điện Chư Thiên, mặt mày trơ trơ từ chối lời đề nghị muốn gặp Thân Cửu Hàn của bọn họ.
Mãi cho đến khi chiến trận âm dương giới lại nổ ra lần nữa, lão cực chẳng đã mới phải tính toán bày mưu đủ đường mà cho Kiến Sầu lén Côn Ngô thâm nhập Cực Vực bằng kính Di Thiên chứ không lên đường ra trận cùng lúc với mọi người. Mà Hoành Hư khi ấy cũng thực lòng muốn phục thù Cực Vực, khôi phục luân hồi, thậm chí lúc đánh Bát Phương thành, hai người bọn họ mấy trăm năm rồi mới lại cùng kề vai sát cánh tuốt kiếm bên nhau, lại hợp rơ ăn ý như xưa...
Lão cứ tưởng Hoành Hư ít nhiều gì cũng còn lại một chút lương tâm. Nhưng khi kẻ này tự nhiên trở giáo đâm Phó Triêu Sinh một nhát giống như bị điên thì mọi ảo tưởng của lão liền sụp đổ tan tành. Bây giờ ở đây, đứng trước đại điện Chư Thiên của Côn Ngô này, tứ bề rành rành toàn là những người quen biết, nhưng phóng mắt mà trông, lão lại chỉ thấy bọn họ như chưa từng gặp, còn cái bản mặt rúm ró của Hoành Hư kia thì lại càng xa lạ hơn bao giờ hết.
Phù Đạo sơn nhân bật cười. Lệ ứa đầy dưới đáy con ngươi, nhưng lão lại vẫn nhắm mắt, buồn bã đáp : "Phù Đạo cả đời chưa từng hại ai bao giờ..."
Phù Đạo cả đời chưa từng hại ai bao giờ.
Mười tiếng đó nghe thực vô cùng đơn giản, nhưng vừa bật ra một cái thì trong nháy mắt đã như kiếm sắc, như tiếng chuông lớn ong ong rung lên, đánh thẳng vào lòng Hoành Hư, khiến mặt mày lão đang phát điên phát rồ liền xìu xuống ngay lập tức.
Dĩ vãng, hết thảy những gì đã qua đều hiển hiện như ở trước mắt.
Hoành Hư chân nhân rốt cục cũng thối lui ra sau một bước, rồi lại một bước nữa...
Ban đầu lão chỉ khẽ cười nhưng sau thì ha hả cười to, cười mãi, cười đến chẳng khác gì bị điên, đến chảy luôn cả nước mắt...
Vừa phát rồ vừa chua chát I
Cái vị đại năng xưa kia đức cao vọng trọng, vạn người kính ngưỡng này, chẳng ai có thể nào thấu được tâm tư lão bên trong thế nào.
Lão ta có hối hận không ?
Chúng tu sĩ người người chỉ còn biết nhìn lão ngửa mặt lên trời cười dài, cười hết tràng này đến tràng khác...
Mà cười đã rồi thì dường như cả người cũng tỉnh ra.
Vẻ điên rồ trên mặt lão lúc này đã tiêu tán, thay vào đó là một thần sắc vừa thong dong vừa trấn định đến siêu phàm, làm như hết thảy những lời căn vặn phản bác trước kia đều chưa hề xảy ra bao giờ. Lão vẫn luôn là lãnh tụ chánh đạo, thủ tọa Côn Ngô như xưa.
Ánh mắt Hoành Hư chân nhân hạ xuống người Tạ Bất Thần.
Lão nhìn mãi, nhìn mãi y thật lâu...
Tạ Bất Thần vẫn đứng yên ở chỗ cũ. Y không tiến mà cũng chẳng lùi lấy một bước. Khi Khúc Chính Phong vạch trần đủ thứ chiêu trò thu hắn làm đệ từ của Hoành Hư chân nhân, từ đầu đến cuối hắn đều chẳng đổi sắc mặt.
Không vui không buồn, vô tình vô ưu.
Thái độ như vậy người ngoài tha hồ mà đoán già đoán non, nhưng sự thực bên trong ra sao lại tuyệt không hề lộ lấy nửa phần.
Hoành Hư chân nhân nhìn y, y cũng điềm nhiên nhìn lại. Trong tích tắc, giữa ánh mắt giao nhau đó dường có phóng lẫn theo cả sóng ngầm hung hãn nhưng chỉ có mỗi mình hai thầy trò bọn họ hiểu mà thôi...
Hậu sinh khả úy, trò giỏi hơn thầy, sau sẽ là người thay ngươi !
Nhưng hồi đó lão chẳng cam lòng.
Mãi cho đến hôm nay, ra nông nỗi này mới biết lời ấy không chệch đi đâu được !
Hoành Hư chân nhân nhớ tới thời khắc mấu chốt khi đỉnh Cửu Nghi bảo hộ mình. Ánh mắt lướt qua người Kiến Sầu rồi dừng lại trên người Phù Đạo sơn nhân, lão thản nhiên cười hắt ra một tiếng, đoạn nói : "Phù Đạo, bạn bè với nhau bao năm, hôm nay hết thảy hóa ra lại chính là Hoành Hư ta mua dây buộc mình, thua mất cả thiên hạ ! Mọi tội lỗi đều do một mình ta gây nên, Nhai Sơn coi như cũng báo được thù rồi. Năm xưa xui Tạ Bất Thần giết vợ chứng đạo thực đúng là tại ta tư tâm, tính lợi cho mình. Lễ ra không nên làm vậy, để lụy tới Côn Ngô, lụy cho đệ tử ! Nhưng lúc đó hắn chỉ là người phàm tầm thường thì biết cái gì chứ ? Xin ông niệm chút tình chúng ta giao hảo bao năm nay mà đồng ý với ta một điều : Nợ máu hôm nay coi như xóa sạch cho Côn Ngô, sau này vĩnh viễn không truy cứu lại nữa. Được vậy, Hoành Hư ta cũng sẽ rút kiếm tạ tội với thiên hạ !"
Phù Đạo sơn nhân trợn mắt nhìn Hoành Hư, thấy cái lão già sắp chết tới nơi này tới bây giờ mặt mày mới đáng ghét làm sao. Mặc dù trước kia cũng có chút tình bè bạn, nhưng hiện tại lão chẳng tài nào đồng ý nổi với bất cứ điều gì của Hoành Hư.
Nhưng Hoành Hư chân nhân làm như mặc kệ. Tụ ra lại thanh kiếm rỉ đã theo mình gần như suốt cả một đời, lão điềm tĩnh nói : "Từ nay trở đi, ở tại giới này, đệ tử Kiến Sầu của ông không được đuổi theo trả thù Tạ Bất Thần nữa, mà thương tổn đệ tử Côn Ngô cũng lại càng không. Từ nay trở đi Nhai Sơn - Côn Ngô, chớ ai phạm ai I"
- Vớ vẩn I
Tuy là trưởng lão chấp pháp của Nhai Sơn, có thể quyết định phần lớn những việc quan trọng của môn phái, nhưng Phù Đạo sơn nhân cũng biết nếu oán thù có thể giải quyết xong trong ngày hôm nay, bỏ qua hết chuyện cũ thì ít nhất cũng phải giữ được tính mạng của Khúc Chính Phong cái đã. Nhưng hắn tới đây đã có chủ ý thì làm sao có thể để Kiến Sầu đáp ứng lời đề nghị vô lý của Hoành Hư được ?
Bởi vậy lão liên cười nhạt.
Song Phù Đạo còn chưa kịp mở miệng trả lời thì gân như vượt quá sự tưởng tượng của mọi người, giọng nói lanh lảnh lạnh lùng của Kiến Sầu ngay lúc đó đã chợt vang lên : "Nếu ta bằng lòng, chân nhân có giữ lời hứa không 7?” - Tuyệt không sai lời.
Đáy mắt anh ánh cái nhìn hơi giễu cợt, Hoành Hư chân nhân nhìn Kiến Sầu đáp ngay.
Mà Kiến Sầu tâm trí thông tuệ nhạy bén ai bằng !
Hoành Hư chân nhân mưu tính cái gì, nàng đều nhìn thấu hết cả.
Song cũng chẳng để ai kịp ý kiến ý cò, ngay trước đại điện Chư Thiên, trước mặt không biết bao nhiêu là tu sĩ thiên hạ, tay khép lại thành chỉ giơ thẳng lên trời, nàng quả quyết thề liền -
- Ta, Kiến Sầu, môn hạ Nhai Sơn, thề -
- Từ hôm nay trở đi, hễ ở giới này là sẽ không bao giờ tìm cách trả thù Tạ Bất Thần Côn Ngô nữa; mà đối với đệ tử Côn Ngô cũng sẽ tuyệt không bao giờ đụng tới đao kiếm !
- Nếu phạm lời thề, trời tru đất diệt I
- Aaaầm ! Đuuùng !
Trời giáng sấm sét. Ở một nơi cực gần với trời như thế này, màu vàng đỏ của chớp điện lóe lên sáng ngời. Nó in thẳng dáng người ngạo nghễ kiên định của nàng vào đáy mắt của những kẻ đang có mặt tại đương trường, khắc sâu trong tâm khảm họ một cảnh tượng không sao phai mờ...
Cả đôi mắt trâm lạnh của nàng cũng nhuốm thành vàng đỏ dưới làn chớp lóe I
Lập xong lời thê, Kiến Sầu hạ tay, đồng thời cũng xiết chặt trường kiếm, thần sắc thì lạnh lùng nghiêm nghị, tuyệt chẳng gợn nổi lấy một chút thương hại nào : "Xin chân nhân đền tội !"
- Ha ha ha ! Được ! Được I Môn hạ Nhai Sơn có khác ! Chỉ chưa đầy trăm năm ngắn ngủi mà đã trở thành đại năng mạnh nhất trên Thập Cửu Châu, thực đáng mặt thay !
Thậm chí ngay cả Hoành Hư cũng không ngờ Kiến Sầu vậy mà lại quyết đoán đến như thế !
Lãnh khốc, tàn nhẫn đến thế thì thôi, ngay lão cũng phải lau mắt nhìn !
Mà tiếc thay...
Đệ tử trước kia được lão thu lấy, trí kế còn trên cả lão lại là Tạ Bất Thần chứ chẳng phải là vị nữ tu trước mặt có trái tim son ngay chính trong người I
Đời này đấu thua người, thua trời. Hận thay ! Tức thay !
Hoành Hư há miệng cười ha hả.
Mà đồng thời, ở nơi chót vót cao nhất Côn Ngô đó, lão cũng quay người phóng mắt nhìn quanh, tựa như muốn khắc sâu vào tâm khảm cả đời mình cảnh sắc núi non sông nước Côn Ngô này vậy, để mãi mãi không quên.
Rồi thình lình lão tuốt kiếm ra !
- Chân nhân !
- Thủ tọa -
- Sư tôn III
Tiếng người xung quanh thét lên đến tê tâm liệt phế, nhưng người Côn Ngô có muốn cản cũng chẳng còn kịp nữa.
Thanh kiếm rỉ đỏ bầm cứa xẹt một cái qua cần cổ lão. Đầu mũi kiếm ngưng tụ kiếm khí, xuyên phá đạo thể. Cao cao trên bậc thềm, máu đỏ tung tóe một vùng !
Trong chốc lát, ý thức tan rã, người cũng đổ sụp. Thanh kiếm rớt keng xuống đất, mủn nát thành bột sắt rỉ I
Một bậc cây đa cây đề rút kiếm tự vẫn, thân tử đạo tiêu !
Máu đỏ chảy loang, nhuốm hồng vạt mây cuối trời.
Giống như tiểu hội năm đó, cử chỉ vân đạm phong khinh, lão chỉ phất nhẹ tay áo một cái là người phái Tiên Chúc đã máu chảy thành dòng. Ngày ấy, máu cũng nhuốm đỏ cả một ráng chiều nơi chân trời thế này, bao oai phong của Côn Ngô cũng họa hết vào trong...