Chương 544 : Kiếm hoàng hy sinh
Chương 544 : Kiếm hoàng hy sinhChương 544 : Kiếm hoàng hy sinh
Ngay trong một khắc đó, chúng tu sĩ Côn Ngô đang vội vàng chạy tới đại điện Chu Thiên liền khựng hết cả lại, chẳng dám bước tới một bước nào nữa. Ai nấy đều mở to mắt nhìn cái xác từ trên cao lăn xuống mà bụng dạ sững sờ hoảng hốt.
Đây chính là Hoành Hư chân nhân đấy...
Xưa kia lời nói cử chỉ, nhất nhất đều không ai có thể chỉ trích lấy một điểm, hơn nữa còn có thể thuyết phục tu sĩ thiên hạ nghe theo, nhưng bây giờ lại vung kiếm tự sát thế này, danh tiếng về sau mất hẳn !
Máu huyết chảy dài, đụng vào đám rỉ sắt trên đất. Rồi chẳng khác gì một dòng chảy nho nhỏ, con sông đỏ ấy ngoằn ngoèo uốn lượn chậm rãi tuôn xuống bậc thềm đại điện từng cấp từng cấp một.
Mặt trời chói chang, máu nóng hừng hực, ánh sáng phản chiếu đến nhức mắt người nhìn. Trong thời khắc đó, chúng tu sĩ, cho dù là môn phái nào đi nữa, ai nấy đều tự nhiên cảm thấy sao mà bàng hoàng, cảm khái...
Chuyện sống chết nói thì dễ mà nhìn thấu lại khó.
Hoành Hư chân nhân một đời lẫy lừng như vậy nhưng nói tự sát là vung kiếm tự sát ngay, đến lưỡng lự một chút cũng không có !
Cho dù lúc sinh thời còn rất nhiều nghi vấn lão hành xử vô đạo, song đến mức như thế này thì thảy cũng đều tiêu tan.
Khúc Chính Phong dõi mắt nhìn cái xác của Hoành Hư chân nhân nằm sóng soài xa xa, cảm biết được ý thức lão đã hoàn toàn tuyệt diệt trong trời đất thì nhất thời không khỏi cười dài một tràng.
Ngàn thù, vạn hận... Vậy mà lại chấm dứt như thế này.
Trong đầu hắn, trong tim hắn, mãi vẫn còn đó cái ánh mắt đăm đăm của Kiến Sầu nhìn hắn lâu thật lâu, mãi vẫn còn quanh quẩn vang vọng thời thê như đỉnh đóng cột vừa rồi của nàng...
- A di đà phật...
Ba vị cao tăng thấy sự việc như vậy, thảy đều thở dài cất tiếng. Chúng tu sĩ nhà phật bấy giờ cũng đồng thanh niệm chú vãng sinh.
Nhưng mọi người đều biết Hoành Hư chân nhân sẽ không bao giờ trở lại nữa. Dù Cực Vực đã khôi phục luân hồi nhưng chết rồi thì cũng cần phải có hồn phách. Tu sĩ mà bị hồn phi phách tán thì dù có luân hồi đi nữa cũng chẳng có nghĩa gì mấy.
Mấy tu sĩ phía Huyên Nguyệt tiên cơ mặt mày ảm đạm, nhưng lúc này chẳng ai dám nói tiếng nào. Duy có Phù Đạo sơn nhân là cả người lảo đảo xiêu xiêu vẹo vẹo. Sau khi đứng sững một hồi lâu, lão mới bước tới, đi đến cạnh chỗ cái xác sõng sượt của Hoành Hư chân nhân.
Chẳng ai có thể thấy được lúc đó thần sắc lão ra sao. Nhưng tận sâu trong thâm tâm lão thì lão biết bụng dạ mình lạnh lẽo đến mức nào.
Đời tu sĩ dài đằng đẫng, năm tháng thấm thoắt thoi đưa, tri kỷ dễ được mấy ai ? Lão với Hoành Hư nói cho cùng cũng từng là bạn bè chí giao. Nhìn người kia leo cao trên tột đỉnh danh vọng rồi lại té ngã thân bại danh liệt mới thấy mọi thứ trên đời này đều phù phiếm hư ảo, công danh lợi lộc phá hủy hết cả bản tâm tốt đẹp trong người.
Phù Đạo chân nhân cúi xuống, chầm chậm giơ tay đặt lên khuôn mặt đã không còn chút sức sống nào của Hoành Hư chân nhân, rồi nhẹ nhàng vuốt xuống, khép lại cặp mắt mở trừng trừng của lão. Gió phơ phất thổi, cuốn bay đám bụi rỉ sắt dính máu trên nền đất.
Phù Đạo hốt nhiên chợt nhớ đến nhiều năm trước, dưới gốc cây dâu kia, khi thấy quanh quanh đầy sắt rỉ của kiếm, Hoành Hư có nói : "Trời đã sinh ta vậy, hẳn phải có chỗ hữu dụng..."
Thời này khắc này nghĩ lại mà buồn.
Hoành Hư cả đời lúc nào cũng tính tính toán toán, xưa nay chưa bao giờ chịu chấp nhận ở mức tầm thường. Ngày ngày bồi đắp, cũng bởi vì cái tánh bất cam đó mà chuyện thê thảm cứ xảy ra hết cái này đến cái khác, rốt cục mới thành họa sát thân như hôm nay.
Mà tận cho tới lúc chết, lão ta cũng vẫn không bỏ được cái tánh mưu toan kia. Lấy Khúc Chính Phong làm con át chủ bài, hứa rằng Côn Ngô sẽ tha cho hắn, lão đã ép Kiến Sầu phải thê. Một khi nàng đã thề rồi thì tức là lão sẽ bảo vệ được Tạ Bất Thần. Với thiên phú và năng lực của mình, chắc chắn y sẽ có thể chống giữ nổi Côn Ngô. Sau khi thoát khỏi khốn cảnh gió mưa tanh máu hôm nay, trong tương lai y sẽ khôi phục lại cho sơn môn vị thế huy hoàng như xưa...
Sống vì Côn Ngô, chết vì Côn Ngô !
Hôm nay thân tử đạo tiêu chẳng qua chỉ có mỗi mình mình Hoành Hư mà thiên hạ thì đấu đá lại chẳng bao giờ ngừng.
- Ân oán một sớm kết thúc, vạn sự đều thành hư vô...
Phù Đạo sơn nhân cảm khái thở dài. Lão thu tay lại, mắt nhìn khuôn mặt máu me của Hoành Hư mà khí tức quanh người hốt nhiên bỗng rùng rùng biến động.
Trông mà có cảm tưởng như lão rũ bỏ tất cả...
Thiên hạ ai tranh ai đấu cũng mặc, chấp niệm xưa kia tiêu tán. Thù chẳng còn, hận chẳng giữ, thậm chí lòng căm ghét Côn Ngô, Hoành Hư kéo dài mấy trăm năm nay giờ cũng tan biến hết cả.
Tinh thần thể xác thanh thản, suy nghĩ thông suốt, trần tục này buông !
Thế nên tu vi cứ vậy mà tăng mãi không ngừng !
Song trông lại không khiến người ta thấy có cảm giác lập cập bất chợt mà rất tự nhiên, chẳng khác gì nước chảy thành sông : xuất khiếu lên phản hư, hữu giới, rồi thẳng luôn tới thông thiên !
Trên quảng trường vân hải, mọi tu sĩ đại năng, ai nấy đều chấn kinh !
Nhưng chính ngay bản thân Phù Đạo sơn nhân thì lại tựa như không hề cảm thấy gì, hoặc có khi chẳng thấy đó có gì đặc biệt cũng không chừng. Vươn người đứng dậy quay về phía Kiến Sầu, lão ném gương Hoàng Thiên qua, đoạn thở dài nói : "Nhai Sơn phải giao hết cho con rồi."
- Sư tôn...
Kiến Sầu bắt lấy cái gương, thấy nó rơi xuống tay mình nằng nặng, đầu óc linh cảm mơ hồ đến điều gì đó, song cổ họng lại dường như bị chặn nghẹn, chẳng phát nổi tiếng. Thiên ngôn vạn ngữ muốn nói mà rốt cục lại chẳng thốt nên được lấy một câu.
Thần sắc nàng ra sao thảy đều thu vào hết trong mắt Phù Đạo sơn nhân. Lão nhìn mà nhớ tới bao chuyện lúc chính tay mình thu nàng làm đệ tử ở cô đảo nhân gian, song tất cả dường như đã thành dĩ vãng xa xưa, lâu thật lâu trước kia rồi.
Lão rốt cục mới bảo : "Tới lúc phải đi rồi."
Hào quang như ráng mây ngũ sắc từ thiên không hạ xuống, bao phủ người lão. Lão chỉ nhẹ nhàng phất tay một cái thì đạo bào đã chẳng còn thấy chút lấm lem dơ bẩn nào nữa. Thân người bồng bênh phiêu diêu bay lên theo hào quang, rồi dần dần bạc đi, tan biến trong đất trời giới này.
Ấy chính "Một bước thông thiên, một sớm phi thăng" !
Chúng tu sĩ người người trông theo mà ngưỡng mộ ao ước, song khi nhớ tới Phù Đạo sơn nhân sáng nay làm thế nào mới có dịp nhìn thấu tất cả thì lại thấy tâm mình chùng xuống, nặng nề chẳng nói nổi thành lời.
Nghĩ lại, sơn nhân với chân nhân trước kia từng là bạn bè chí giao. Hôm nay thấu tỏ phi thăng, ông ta chắc lẽ cũng có phần nào nản lòng thoái chí thì phải ?
Trước kia Côn Ngô với Nhai Sơn là cây đa cây đề, cùng tồn tại sừng sững bao năm. Bây giờ, một người vung kiếm tạ tội thiên hạ; kẻ kia ngộ đạo, thanh thiên bạch nhật phi thăng. Dường như chuyện này qua đi thì cả một thời đại cũng khép lại.
Mà thời cũ chấm dứt, thời mới liền sang trang.
Ai hay bao nhiêu ánh mắt đổ dồn lên Kiến Sầu ? Tạ Bất Thần ít nhiều được mấy ?
Nhưng cũng chẳng ai nói tiếng nào.
Thời này khắc này, thảy đều im lặng, tựa như chỉ có vậy mới có thể cảm khái nhớ về năm tháng đằng đẵng xa xưa, tuế nguyệt không bao giờ trở lại...
Mà đồng thời ngay vào lúc đó Khúc Chính Phong lại xoay người đi.
Đang lúc ai nấy còn đang trầm mình ngơ ngẩn trước tất cả những biến cố vừa xảy ra thì cái xoay người của hắn quả thực đột ngột khôn xiết I
Có mấy đệ tử Côn Ngô chỉ cần liếc mắt ngó là thấy ngay.
Hôm nay đại nạn thế này, máu me lênh láng núi sông, không biết có bao nhiêu đồng môn thân thiết đã táng mạng dưới lưỡi kiếm của y rồi ? Nếu không có Khúc Chính Phong thì đã chẳng có đại nạn khủng khiếp hôm nay, mà Hoành Hư chân nhân cũng sẽ chẳng đến nổi vung kiếm tự sát I
Thù hận dậy lên, nặng nề chồng chất tâm khảm.
Bọn họ đỏ vằn hết cả mắt, đồng thời cũng nhất tê cao giọng quát lớn : "Tắm máu Côn Ngô bọn ta cho đã rồi muốn đi là đi hả ? Đứng lại !"
Tiếng thét đầy địch ý thù hẳn ngay lập tức đã kéo phắt tất cả chúng tu ra khỏi cơn bàng hoàng ngơ ngẩn, mà ngay cả Kiến Sầu đang câm gương hoàng thiên cũng phải giật mình thảng thốt !
Nàng cau mày, quay người nhìn lại.
Tức thì liền thấy tu sĩ Côn Ngô, người nào người nấy đều nhất tề tuốt kiếm chặn đường của Khúc Chính Phong, hoàn toàn chẳng có lấy một chút gì là thiện ý !
Các tu sĩ đại năng vừa mới rồi đã chính mắt tai nghe rõ ràng rằng Hoành Hư chân nhân chấp nhận yêu cầu với điều kiện Kiến Sầu phải thề không được trả thù Côn Ngô hay Tạ Bất Thần, từ nay trở đi ân oán mọi thứ coi như xóa hất.
Mà bây giờ người Côn Ngô lại vung đao vung kiếm thế này, về tình có thể thông cảm được, nhưng xét cho cùng thì cũng là sai quấy.
Bọn họ nhăn mày, định lên tiếng can ngăn. Nào ngờ ngay đang lúc giương cung bạt kiếm căng thẳng đó, Khúc Chính Phong lại đột nhiên rút kiếm Nhai Sơn ra Ï
Uy thế mênh mông cuồn cuộn trong chớp mắt đã quét ngang quảng trường vân hải I
Các tu sĩ đại năng, thảy đều kinh hãi. Bên Côn Ngô thì lại nhớ tới dáng vẻ Khúc Chính Phong cầm kiếm giết người như ngóe vừa rồi, ai nấy chỉ còn biết nhất tề thét to, tự động kết thành kiếm trận, đùng đùng xông tới đánh !
Thân vẫn còn ở ngoài điện, Tạ Bất Thần thấy Khúc Chính Phong tuốt kiếm ra thế kia thì gân như vụt hét to lên ngay cùng lúc với Vương Khước : "Dừng tay _"
Nhưng tiếng của bọn họ dễ gì nhanh hơn bóng dáng Kiến Sầu !
Kiếm trận Côn Ngô lợi hại ra sao, trên chiến trường Thập Cửu Châu nàng đã biết rất rõ huống hồ là bây giờ bọn họ đang tức giận đồng lòng cùng nhau đánh một cú kinh hồn thế này ?I
Chẳng cần nghĩ ngợi, nàng đã đứng chắn ngay trước mặt Khúc Chính Phong !
Tựa như ngàn vạn khoảng biển cùng lúc nổi bão đập tới cái râm, trên biển mây vân hải, ánh kiếm đạo đạo chẳng chịt đan xen hợp thành một cột sáng khủng khiếp đánh tới Kiến Sầu và Khúc Chính Phong đang đứng phía sau !
Nhưng còn chẳng kịp tới gần chút nào thì mưa kiếm từ chân trời đã ào ào trút xuống !
Hóa ra trong một tích tắc điện quang thạch hỏa đó, Kiến Sầu đã phát động kiếm ý Nhất Tuyến Thiên, hóa tụ mây trên trời thành kiếm, quét cái ào về phía tu sĩ Côn Ngô !
Mặc dù ngàn người liên thủ thực, thế nhưng thảy lại vẫn chẳng phải là đối thủ của nàng !
Đường kiếm ra tay, không ai địch nổi !
Có rất nhiều tu sĩ đại năng vừa rồi đang chực xuất thủ can thiệp, thình lình gặp chuyện liên khựng hết cả người. Còn chúng đệ tử Côn Ngô, khi ánh kiếm tiêu tan thì lớp lớp đông đảo đã bị sức phản chấn của nó đánh tới thổ huyết hộc máu mồm !
Thế này thì quả là ỷ mạnh bênh nhau đến chẳng còn biết đúng sai I
Người Côn Ngô tức giận trợn trừng mắt nhìn.
Nhưng chỉ một thoắt sau, tất cả những ánh mắt đó đều bất giác dõi vọng ra sau lưng Kiến Sầu, trong đó thậm chí còn phản chiếu cả một chút gì đó như kinh hãi, không sao tin nổi I
Kiểu nhìn ấy cực kỳ bất tường...
Khi nó lọt nào mắt Kiến Sầu thì rõ là bọn họ thảy đều đã quên bằng việc chỉ trích nàng. Mà vừa rồi vì sao vung kiếm đối đầu bọn họ cũng quên cả luôn, cứ giơ kiếm đứng sững đó, mặt mày người nào người nấy đều nghệt hết cả lên. Nàng nhìn mà chợt hoảng hốt bất an khôn xiết.
Đất trời trong tích tắc đó như im bặt, tiêu biến mọi tiếng động.
Vào sát na tịch diệt ấy, chợt có tiếng người ầm ầm đập vào màng nhĩ nàng.
- Đại sư huynh II
- Kiếm hoàng bệ hạ...
- Khúc đạo hữu !
- Đại sư huynh -...
Tiếng này nối tiếng kia, đan xen ầm ï một vùng, chẳng còn phân biệt nổi từ góc nào chỗ nào phát ra, huống hồ là nghe được rõ ràng ai nói.
Kiến Sầu hốt nhiên bỗng ý thức được điều gì đó nhưng đầu óc lại bàng hoàng trống rỗng. Nàng chậm chạp quay người lại, ánh mắt vô hồn đờ đẫn lướt qua người người lớp lớp xung quanh mặt mày hãi hùng sững sờ, không hiểu ra sao.
Gió trời phơ phất làm nàng nhớ tới xẩm tối ngày hôm đó...
Nàng vừa chân ướt chân ráo tới Nhai Sơn, vừa đi qua con đường núi ngoằn ngoèo hiểm trở thì thấy có một người bóng dáng ngang tàng đứng đó, cạnh đài Trích Tinh.
Gió trời khi ấy cũng giống y như vậy.
Kiếm của Khúc Chính Phong thật ra chẳng chĩa về phía đông đảo tu sĩ Côn Ngô trước mặt mà lại đâm lút vào chính lồng ngực của hắn...
Ngay vào lúc Kiến Sầu đang cản cho hắn mọi đòn đánh từ phía trước đánh tới I
Mũi kiếm mòn vẹt song vậy mà lại dễ dàng xuyên thấu thân người như đâm vào một miếng đậu hũ, trông dường như chẳng tốn chút sức nào.
Xuyên từ trước ngực ra tới sau lưng.
- Tí tách ! Tí tách...
Máu từ đầu mũi kiếm tí tách nhiễu giọt, đến khi rớt xuống đất thì chảy thành dòng ồ ạt.
Cú đâm này thực quá dứt khoát, tựa hồ như hoàn toàn không hề nghĩ tới một chút gì để có thể cứu vãn lại được.
Toàn bộ thân kiếm xuyên thấu qua người hắn, chỉ còn dư lại chuôi là vẫn còn nắm trong tay...
Thực chẳng khác gì một cơn ác mộng.
Kiến Sầu nhìn trường bào trên người hắn phần phật trong gió, nhìn hai tay hắn đầy máu và cả khuôn mặt thản nhiên bình tĩnh của hắn. Nhưng trong khoảnh khắc đó, duy chỉ có ánh mắt là rối bời khó hiểu. Nàng há miệng thét lên, nhưng gió lạnh thê lương giữa trời bỗng đâu đột nhiên cuồng rú ập tới, cuốn thốc tiếng nàng, trong chớp mắt đã chẳng nghe được gì.
"Hự !" Khúc Chính Phong ngã ngửa giữa biển mây cuồn cuộn. Mây đỡ lấy thân người bết máu của hắn, còn kiếm Hải Quang thì bềnh bồng nổi trên, quang mang dần dần mờ tắt.
Trong trong ngoài ngoài, chúng tu sĩ ai nấy đều sững sờ !
Chẳng ai hiểu tại sao Khúc Chính Phong lại làm vậy.
Trước lúc Hoành Hư chân nhân tự sát rõ ràng là Kiến Sầu đã thề thù oán cũ coi như xóa bỏ. Tội tình gì phải khổ thế này ?!
Kiếm Nhai Sơn là một trong ba thanh kiếm bổn môn. Nó vốn tượng hình từ căn cốt núi non Nhai Sơn, lại thêm chánh khí hào hùng đắp bồi nên thân tuy bằng đá nhưng lại rất sắc bén, chém sắt như chém bùn, hủy phách diệt hồn dễ như trở bàn tay.
Ngay như lúc này kiếm đã đâm vào người rồi mà uy lực cũng chẳng giảm sút lấy một mảy. Duy chỉ có máu nóng đỏ thẫm là loang trên thân nó, khiến nó rung rung ong ong như cảm thấy có cái gì đó xót xa nặng nà...
Cả người Kiến Sầu lạnh ngắt đến mất tri giác, thậm chí tay xiết chặt lấy Nhất Tuyến Thiên mà tự thân còn chẳng hay biết, chân cứ vô thức bước tới, bước tới từng bước một.
Trông vừa rất trầm ổn mà cũng rất thất thần.
Ánh mắt Khúc Chính Phong hạ xuống người nàng, miệng thốt : "Thứ lỗi..."
Rốt cục là hắn phụ nàng. Vì để báo được thù mà hắn đã huych toẹt trước bao người nỗi đau mà nàng xưa nay không muốn ai biết tới; thứ nữa là lại cứ khăng khăng muốn làm theo ý riêng, phụ đi tâm ý của nàng đã gạt bỏ thù riêng sang một bên, vì hắn mà lập lời thề.
Nhưng hắn vốn chẳng phải là người sống tạm sống bợ...
Ở đời, đại trượng phu phải sống cho đáng mặt anh hùng, chết cho vinh quang, dám làm dám chịu !
Biết là ác, lại càng dấn tới;
Biết là sai, lại càng cố sức I
Nhưng rốt cục thì hắn vẫn từ Nhai Sơn mà ra. Đã chịu bao bảo ban dạy dỗ của sư trưởng, đã biết rõ rành rành công đạo thiên hạ ra sao thì cho dù nhập ma, cái tánh Nhai Sơn trong người vẫn hiên ngang can trường rành rành ra đó, hắn dễ dầu gì mà bỏ nổi được chứ ?
Ngay từ lúc quyết định nhúng chàm, phạm vào vô vàn sát nghiệt hôm nay, hắn đã tự tính xong kết cục của mình. Mặc dù tu sĩ thiên hạ có thể chấp nhận cho hắn đi, và hắn vẫn có thể làm kiếm hoàng ở Minh Nhật Tinh Hải nhưng tất cả những tội ác đó hắn thực không sao chịu đựng nổi, không sao có thể thản nhiên sống mà không bứt rứt cho được...
Nếu chẳng vậy thì so với đám tiểu nhân Côn Ngô, với Hoành Hư chân nhân, hắn cũng cá mè một lứa chứ khác gì 2
Qua được ải tu sĩ thiên hạ nhưng tâm mình thì lại không qua nổi !
Nhật nguyệt ngời ngời, thiên hạ yên bình...
Quả đúng là một ngày đẹp trời có một không hai.
Dường như chói sáng quá nên Khúc Chính Phong phải mở to mắt nhìn, nhưng khóe miệng lại châm chậm nhếch lên cười vui vẻ.
Nguồn lực thuần túy trong kiếm Nhai Sơn thanh trừ thân xác hắn. Nó xuyên qua tứ chi xương cốt, thấu tận hồn phách với nguyên anh, không sao cứu được, đồng thời toàn bộ kinh mạch trong người hắn cũng trở nên sóng sánh trong suốt như nước.
Kiến Sầu hốt nhiên nhìn thấy rõ ràng mọi thứ !
Trong lông ngực rộng lớn của hắn vậy mà lại trống hươ trống hoác...
Ngay sát na ấy, cả người nàng tự nhiên liền như bị một bàn tay khổng lồ nào đó xiết chặt, khiến nàng nghẹt thở, đau đớn nặng nề khôn xiết I
Thì ra trái tim đó là trái tim son Nhai Sơn !
Năm xưa, rốt cục Khúc Chính Phong đã quyết tuyệt đến độ nào mới tự giằng đứt trái tim nóng bỏng ra khỏi lồng ngực, ném xuống nước độc hoàng tuyên !
Kiến Sầu nửa quỳ nửa ngồi cạnh hắn, lòng bàn tay ánh vàng hào quang, trong suốt như sóng gợn. Nàng cố sức tìm cách ngăn cản sức ảnh hưởng của kiếm Nhai Sơn đang không ngừng phá hủy thần hồn của hắn.
Nhưng vô dụng !
Sức mạnh ấy lớn đến mức thậm chí ngay cả pháp lực luân hồi cũng không sao cứu vãn nổi. Tựa như sóng nước mênh mông cuồn cuộn, nó bao bọc lấy Khúc Chính Phong, đẩy hắn đi về nơi vận mạng đã định sẵn, vô phương quay đầu.
Hốt nhiên ngỡ đâu như có tiếng nói cười vang vọng trên biển mây Côn Ngô này :
Là chưởng môn Trịnh Yêu, công việc bộn bề nên suốt ngày cứ càm ràm ca cẩm mãi; là Phù Đạo sư tôn vừa cầm đùi gà vừa huyên thuyên răn dạy bọn họ liên tu bất tận; là tiếng tàng kinh các nổ đùng một lỗ to hôm Kiến Sầu lên trúc cơ vận dụng phiên thiên ấn, khiến sư môn từ trên xuống líu lưỡi hết hồn hết vía; là cái tên Thẩm Cữu trời đánh kia, hắn miết miết quạt hoa đào chỗ nào cũng giở trò bịp, tiếng người ồn ào thét lên vui vẻ; là Trần Duy Sơn cả ngày im thin thít, chẳng nói được lấy một câu; là tiếng Khấu Khiêm Chi giọng cười hào sảng giòn giã; là họa quyển của Bạch Dân bình bình phô bày cảnh sắc núi non; là Dư Tri Phi câu tiếng đầy khí phách trước khi cất chân vân du sơn thủy; là Khương Hạ vẻ rụt rè, nhút nhát trầm sâu nơi đáy mắt...
Lại còn có cả...
Dáng người hiên ngang bất khuất trên đỉnh Hoàn Sáo kia. Nữ tu ấy vốn phải là tiểu sư muội nhưng sau cùng lại trở thành đại sư tỷ của hắn.
Nhai Sơn, Nhai Sơn...
Rốt cục lại không về được nữa.
Trở về đài Trích Tinh, vào điện Lãm Nguyệt, lên đài Bạt Kiếm, đáp đỉnh Hoàn Sáo, thảy đều chẳng quay lại được nữa...
Nhưng đời này không hối !
Chẳng hối đã vào Nhai Sơn !
Muôn vàn dùng dằng lưu luyến lóng lánh in nơi đáy mắt ươn ướt của Khúc Chính Phong. Hắn cảm thấy rất rõ thần hồn của mình đang dần dần tiêu tán, trong một thoáng cuối cùng còn kịp thấy được thanh Hải Quang rớt khỏi biển mây rồi rung rung bay đi.
Lệ vừa rơi thì thần trí trong mắt đã mơ hồ.
Song với ý chí từ sâu trong huyết quản, hắn vẫn cố giơ giơ tay tựa như muốn bắt lấy thanh kiếm từ xa !
Tựa hồ như chỉ cần chỉ tay một cái là được...
Kiến Sầu nghe thấy hắn thì thà thì thào mà tức khắc lệ đổ như mưa !
- Sư tỷ, kiếm quay về rồi à... Thanh Hải Quang nhẹ nhàng bay, vừa xuyên khỏi tâng mây thì liên hóa thành một đạo hào quang xanh sẫm phóng vút đi, trực chỉ nhắm về phía tây bắc, giống như không biết bao nhiêu thanh kiếm Nhai Sơn đã từng mất chủ trước kia.
Kiến Sầu biết nó trở về kho vũ khí, về để chờ người chủ kế tiếp.
Trên biển mây vân hải, đệ tử Nhai Sơn đau đớn khóc không thành tiếng, người người bi thương mênh mông cả một vùng.
Kiến Sầu nửa quỳ nửa ngồi cạnh thân xác lạnh ngắt của Khúc Chính Phong. Lệ nhòa khuất cả tâm nhìn, nàng thẫn thờ đáp lời hắn : "Quay về rồi, sư huynh, kiếm... quay về rồi..."