Chương 546 : Ma tâm
Chương 546 : Ma tâmChương 546 : Ma tâm
Cực Vực, tâng thứ mười tám địa ngục.
Ngày xưa chỗ này là thích thiên tạo hóa trận nhưng sau chiến tranh âm dương giới, nó đã bị triệt phá hoàn toàn. Bây giờ, đứng ở mút nơi biên giới của tầng địa ngục chót nhất đây trông ra chỉ có thể thấy được một miền mênh mông trong trong đục đục hỗn độn, đến cuối tít phía bên kia thì là loạn lưu không sao nhìn thấu được nổi.
Sáu mươi năm đã từng tiêu biến trong chỗ loạn lưu này.
Một giáp chớp mắt trôi qua.
Kiến Sầu đứng đó, dõi mắt nhìn vào không gian đen kịt mịt mù ấy không biết đã bao nhiêu năm, chẳng bao giờ nhúc nhích lấy một bước hay mở miệng nói lấy một câu.
Trương Thang từ cửa địa ngục tâng mười tám vào đến nơi thì thấy dáng vẻ đó của nàng, nhìn cứ tưởng như chẳng có chút gì khác biệt so với lần gặp cuối cách đây mấy tháng trước.
Bây giờ y đã thành diêm quân rồi.
Chiến tranh âm dương giới nổ ra lần thứ hai năm đó, y vừa nhập cuộc đã trở giáo giết ngay Sở Giang vương, sau đó liền quay lưng lại với Bát phương diêm điện mà ung dung tự tại trốn trong Uổng Tử thành. Rốt cục, Tần Nghiễm vương bị Kiến Sầu chém chết, ý thức tiêu tan nên hóa thành sổ sinh tử lục đạo luân hồi vốn là bản thể. Nhưng một tồn tại người không phải người, quỷ không phải quỷ như Kiến Sầu thì lại được phong làm Bình Đẳng Vương.
Theo thứ tự mà tính, đây vốn là vị diêm quân thứ chín xuất hiện ở Cực Vực, lẽ ra phải xếp hạng thứ chín mới đúng. Nhưng nàng lại giết mất Tần Nghiễm vương đứng đầu điện thứ nhất rồi nên gọi là thứ chín vậy thôi chứ trong thực tế thì lại là vị đệ nhất diêm quân mà các diêm quân khác mỗi khi nhắc tới đều sởn gai ốc hết cả người.
Dĩ nhiên, y theo nàng thì cũng được thơm lây.
Chiến tranh chấm dứt. Không bao lâu, sau khi chỉnh đốn xong xuôi Cực Vực, phục dựng lại luân hồi, Kiến Sầu đã giao ngay cho y một cuốn sổ sinh tử rồi phong làm Biện Thành vương điện thứ mười, để y cai quản thành Uổng Tử.
Thật ra các vị trí do Tần Nghiễm vương, Sở Giang vương, Tống Đế vương, Ngỗ Quan vương nắm giữ đều trống cả. Chuyển Luân vương điện thứ tám thì vốn là tâm phúc của Tần Nghiễm vương. Sau khi vị diêm quân đứng đầu này bị giết rồi, y sợ Thập Cửu Châu truy cứu chuyện năm xưa nên đã bỏ trốn mất. Thế nên vị trí điện thứ tám đâm ra cũng bị bỏ trống. Còn về phần Diêm La vương, Đô Thị vương, họ chẳng qua là làm đúng chức trách, với lại vốn cũng chỉ ăn theo thưở ở theo thời mà thôi, ai lên làm chủ Cực Vực đối với họ cũng chẳng quan trọng gì mấy. Vì vậy cả hai đều tự nhiên thần phục Kiến Sầu, thành thử chức vụ vẫn trước sao nay vậy, y nguyên không đổi. Riêng về Thái Sơn vương, trong chiến trận ở quỷ môn quan, y bị Kiến Sầu đánh trọng thương, sau lại bị Tân Nghiễm vương lợi dụng luyện chế làm khôi lỗi. Mà Kiến Sầu đoạt được sổ sinh tử rồi thì sau đó cũng giải trừ trói buộc cho y, lệnh cho y tu dưỡng và vẫn để y làm Thái Sơn vương.
Vì vậy Cực Vực tuy đổi chủ nhưng biến cố này lại không gây ra sóng gió gì to lớn. Mà theo như Trương Thang nhìn nhận thì cái vị Bình Đẳng vương Kiến Sầu này thực ra cũng chẳng quan tâm mấy đến núi công vụ của Cực Vực. Tất cả gần như đều đùn hết cho y xử lý. Cảm giác nắm được quyền hành to lớn trong tay dĩ nhiên rất tuyệt. Nó khiến Trương Thang tìm thấy được phần nào hứng thú trong công việc. Nhưng đôi lúc rảnh rỗi nghĩ lại, y lại thấy không được thoải mái cho lắm.
Thi thoảng tình cờ gặp Kiến Sầu đứng bên ao chuyển sinh, không biết sao lúc nào y cũng cảm thấy thần sắc nàng có cái gì đó rất lạ lùng. Nó không giống như nhìn luân hồi xoay vần sinh tử thế gian mà trái lại lại...
Giống như nhìn một con gà đang chờ bị làm thịt thì đúng hơn.
Thậm chí ngay cả ánh mắt nàng ta hiện giờ đang chăm chú dõi nhìn khoảng loạn lưu đen kịt phía trước cũng vậy, Trương Thang thấy rõ nó thực kỳ kỳ quái quái khó nói.
Nhưng y không hỏi bao giờ.
Đi thẳng tới sau lưng nàng rồi mới đứng lại, bộ dạng ung dung thản nhiên, hai tay khoanh lại luôn trong ống tay áo rộng thùng thình, y tâu : "Tiểu hội trung vực đã chấm dứt. Hôm nay ta đánh cờ với Vụ Trung Tiên, lão có hỏi thăm tin tức của cô."
Dáng người thẳng băng im lìm thật lâu, tựa hồ như tượng. Trường bào sơn hà phất phất bay bay trong gió trời không gian hỗn độn, sống lưng sừng sững tợ núi, hai tay chắp lại sau lưng, trong tay còn cầm giữ một quyển trục dài dài.
Trông hình dạng chất liệu thì hình như là sổ sinh tử nhưng Trương Thang biết là không phải.
Nghe y tuôn một tràng, dáng người ấy chợt hơi động một chút, sau một hồi trầm ngâm thì đáp : "Hỏi ta..."
- Mấy bữa nay ta chơi cờ với lão, thấy lão hạ cờ quân này tới quân khác mà đầu óc cứ để đâu đâu. Tượng để trong nhà lâu lắm rồi không động tay tới. Tuy ngơ ngẩn như vậy nhưng dù sao thì lão cũng chăm chăm nhìn bức tượng kia. Ta thấy hôm nay tự nhiên hỏi thăm cô chắc hẳn là có chuyện gì đó.
Bởi vậy y mới cố tình cất công tới đây một chuyến.
Mặt mày Trương Thang lạnh lùng khắc nghiệt, lúc nào cũng bình bình thản thản như nước. Mấy năm nay thần sắc càng lúc càng trơ ra, nhưng làm diêm quân đã lâu như vậy thì cái uy dần dần lại càng nặng hơn lúc đầu nhiều. Mặc dù chuyện trò giọng điệu đều đều thế này nhưng nghe ra vẫn cảm thấy được cái hơi hướm dò xét cao cao tại thượng trong đó.
Cho dù là đối đáp với Kiến Sầu thì cũng chẳng khác đi đâu.
Trương Thang ngước mắt nhìn nàng rồi tiếp : 'Mấy năm nay, cô cũng đứng mãi ở đây nhìn cái khu loạn lưu này đấy thôi. Vậy không biết trong đó có huyền cơ gì không ?"
Huyền cơ ư ?
Kiến Sầu rốt cục cũng ngoái đầu lại nhìn y.
Khuôn mặt tựa như băng tuyết đúc thành nhưng mi mục trông thì lại toát ra một chút gì đó dịu dàng hiếm thấy. Quanh người từ trên xuống dưới hoàn toàn tuyệt chẳng thấy đâu khí vị của quyền uy áp lực, duy chỉ có đôi mắt là thăm thẳm hắc trầm, tựa hồ như trong đó đã thâu tóm toàn bộ tỉnh hà trời đêm, cũng không hẳn chói sáng gì, nhưng nhìn vào lại cảm thấy thần hồn choáng ngợp mênh mông xa hút.
Không điểm cuối, không giới hạn ranh giới.
Nó khiến Trương Thang có cảm giác như trước mặt mình chẳng phải là một người mà là cả một thế giới.
Y nghe thấy tiếng nàng trả lời, âm thanh lãng đãng thực chẳng khác gì từ vũ trụ tỉnh hà xa xôi vọng lại.
- Ngài có nghe qua về "Cửu khúc hà đồề' rồi chứ ? Người ta đồn trong đó có ghi bí mật của vũ trụ lúc mới hình thành, có viết về mối chung quy tụ ba ngàn đại đạo với nhau, có lưu lại một số truyền thuyết đã thất lạc của thời hoang cổ. Vùng không gian loạn lưu này chính là một phần thông tin trong số đó.
Trương Thang chỉ biết Kiến Sầu có quyển "Cửu khúc hà đồ" này từ lâu lắm rồi. Dường như nó xuất hiện từ ngay sau khi chiến tranh âm dương giới chấm dứt, nhưng nghe nàng nhắc tới thì đây lại là lân đầu tiên.
Y không ngắt lời nàng mà chỉ im lặng lắng nghe.
Kiến Sầu đảo mắt dõi nhìn ra nơi không gian hỗn độn xa xăm ngoài kia rồi tiếp : 'Lúc mới hình thành, vũ trụ này chỉ là một khoảng hỗn độn, chưa có trong đục, cũng chẳng phân ra thời gian cổ kim hay tứ phương trên dưới gì. Bàn Cổ đại tôn vừa tới giới này thì đã tiến hành thanh lọc hỗn độn, nên vũ trụ từ đó trở đi mới bắt đầu biến đổi. Nó còn chưa kịp tiến hóa đến mức độ hoàn hảo thì trong quá trình làm việc ngài chợt thấy miệng đắng lưỡi khô, hơn nữa còn phải bảo đảm luân hồi không xảy ra sơ sót nên đại tôn mới múc lấy một chút tinh lực của thế giới Nguyên Thủy này uống cho đỡ khát. Vũ trụ tiến hóa nhưng lại thiếu mất một nguồn lực nhỏ ấy. Tuy vạn vạn năm qua đi chỉ trong chớp mắt, nhưng nó chẳng tiến hóa đến cùng mà vẫn còn sót lại một nơi hỗn độn không thời gian không không gian, cứ nằm vắt ngang qua nơi đây như vậy. Thế nên nó chính là loạn lưu của vũ trụ và của cả thế giới này, là một vết thương mà từ lâu lắm rồi không bao giờ liền sẹo lại được."
Từng câu từng chữ đều bình thản đến cực điểm.
Nhưng Trương Thang nghe được thì cảm thấy nó kinh tâm động phách đến không sao nói được nên lời, thậm chí lại còn có thể làm khiếp đảm cả lòng người.
Bởi những điều nàng vừa đề cập đến đó khí vị thực đúng là kinh hồn.
Nhưng Kiến Sầu nói đến đây thì dường như đã hết, trông tuyệt không có vẻ gì là muốn bàn luận thêm. Nàng rời biên giới địa ngục mười tám tầng, đi về phía cửa ra, đồng thời cũng hỏi Trương Thang : "Mấy năm nay lên làm diêm quân, Trương đại nhân thấy thế nào ? Có tốt không ?"
Trương Thang nghĩ ngợi một chút rồi đáp : "Người trên người, quỷ trên quỷ. Nhờ phúc của cô, mọi việc thực đúng là rất tốt."
Nhờ phúc của cô.
Kiến Sầu không khỏi cả cười, sau thì nửa đùa nửa thật lại hỏi : "Xem ra nếu mai mốt Kiến Sầu tự nhiên chết bất đắc kỳ từ, chắc xin đại nhân vẫn nhớ tới ân tình hôm nay mà đi nhặt xác ta nhé."
Trương Thang sững người, liếc mắt nhìn nàng một cái rồi mới bước tới đi theo. Y đáp : "Bổn quan tuy không thạo mấy cái chuyện tang lễ cho lắm, nhưng nếu chỉ cần có một cái quan tài thôi thì dĩ nhiên vẫn lo được."
Trên toàn Thập Cửu Châu này e rằng chỉ có mỗi mình Trương Thang là có thể trả lời nghiêm túc một câu hỏi như vậy thôi. Kiến Sầu càng nghĩ càng thấy y ý vị thâm trường. Rồi tựa như mong sao y sẽ còn có thể có quan điểm đặc biệt khác người nào nữa, nàng lại hỏi thêm : "Nếu mai kia Cực Vực bị ta hủy diệt, nó mất rồi thì ngài cũng chả thể nào làm diêm quân được nữa..."
Nàng còn chưa dứt câu thì Trương Thang đã đứng phắt lại.
Bọn họ mặt đối mặt nhau.
Kiến Sầu liên nuốt lại câu nói dang dở nửa chừng.
Trương Thang im lặng nhìn nàng hồi lâu, thần sắc vô cảm, đáp : "Vậy mấy ngày tới lo mà chết quách đi."
Phải nói là có hơi chút tức giận trong đó.
Nhưng chỉ một chút như vậy mà thôi.
Ngay lập tức, Kiến Sầu liền cười bảo : "Ha ha, đúng là Trương đại nhân có khác
Ánh mắt Trương Thang nhìn nàng thực chẳng khác gì như nhìn kẻ bị thần kinh, nhưng nghĩ lại thì dù sao nàng cũng coi như là chủ của toàn Cực Vực rồi, y đâu thể nào chỉ vì nghe nói như vậy mà tống ngục lãnh đạo được chứ, thế nên đành chỉ còn biết bỏ ngoài tai câu nói đùa chẳng ra đùa, khen chẳng ra khen kia mà trực chỉ cửa địa ngục tầng thứ nhất đi lên thẳng một nước.
Dọc đường, sau khi qua khỏi một vùng thành trì đổ nát là đã có thể thấy được đàn tế xa xa nơi kia.
Khi đến góc tường bị sụp nọ, Kiến Sầu liền dừng chân nhìn lại. Kỷ niệm hiện về, nàng nhớ lúc chiến tranh âm dương giới vừa nổ ra lần nữa, mình với Khúc Chính Phong đã qua kính di thiên mà truyền tống tới địa ngục tầng địa ngục thứ nhất này. Rồi trong gian thạch thất hoang phế đó, cả hai đã cùng nhau ngắm đủ thứ hình vẽ đầy trên vách đá.
Trương Thang không đứng lại đợi nàng.
Kiến Sầu đứng đó một hồi nhưng cuối cùng cũng không bước tới vào trong xem lại, tựa hồ như sợ sẽ động tới kỷ niệm buồn năm xưa, hoặc nhiều khi trong gần bốn trăm năm qua nàng đã xem không biết bao nhiêu lần rồi, chỉ cần đứng ngoài thôi là có thể mường tượng được rõ ràng từng nét vẽ trong từng cảnh một, thế nên cũng chẳng cần phải vào xem lại làm gì.
Nàng xoay người đuổi theo Trương Thang. Hai người ra khỏi địa ngục mười tám tầng, trở về thành Uổng Tử.
Thấm thoát bốn trăm năm trôi qua, ảnh hưởng của cuộc chiến âm dương giới ngày nào đã chẳng còn thấy đâu dấu tích. Sau khi lập lại luân hồi, thành Uổng Tử dường như chẳng mấy thay đổi trừ việc quỷ tu hơi đông hơn một chút, nhưng nhìn thì lại chẳng thấy nhiều.
Mặc dù tu sĩ Thập Cửu Châu tuổi thọ rất dài, tu vi cao nhưng cứ hễ đánh nhau là lại rất kịch liệt. Nếu muốn vào luân hồi thì hồn phách phải hoàn chỉnh. Nhưng nhiều khi chém giết thắng thua xong thì thần hồn đã tiêu tán, còn làm sao mà vào luân hồi nổi chứ ?
Lúc đoạt được luân hồi trong tay Tân Nghiễm vương, cứ nghĩ cái thứ này đã thuộc về mình, chúng tu sĩ liền hăm hở nắm lấy. Song đến khi sở hữu rồi mới biết nó thực ra chẳng khác gì cọng gân gà, bỏ thì tiếc vương thì dở. Thôi thì coi như có còn hơn không. Lại thêm lối tu "Ngã đạo" dân dần thịnh hành trên Thập Cửu Châu nên càng ngày càng có nhiều tu sĩ đi theo đạo này. Bọn họ soạn sách lập thuyết, đế thêm quan điểm luân hồi thực ra chỉ là thứ hão, khẳng định "Ta hiện hữu tức ta tồn tại", thế nên còn phải quan tâm đến kiếp luân hồi sau đó làm gì.
Ai mà biết kiếp sau sẽ được làm người hay thú đây ?
Dù là vậy, người hay thú ở kiếp sau thì liên quan gì tới người kiếp này, tới “Ta” hiện tại chứ 2
Thôi cứ kệ nó đi.
Dĩ nhiên cũng có người chỉ trích đường lối trong "Ngã đạo" là thứ coi thường luân lý khuôn phép, chỉ toàn truyền bá rặt những tư tưởng méo mó xiêu vẹo mà thôi. Thế nhưng trên Thập Cửu Châu và thậm chí là toàn cả hành tinh Nguyên Thủy, cái vị Kiến Sầu chuyên tu "Ngã đạo' kia lại là người có tu vi cao nhất, thực lực không ai bì. Người phản đối dù bài xích phê bình thật nhưng rốt cục cũng tự nhiên cảm thấy có chút chột dạ, mất tự tin.
Mà bây giờ giữa Cực Vực với Thập Cửu Châu tin tức cũng không phải ách tắc gì. Nếu trên Thập Cửu Châu "Ngã đạo" thịnh thì Cực Vực cũng nghe được phong thanh. Bởi vậy trong thành Uổng Tử mới có nhiều quỷ tu bắt đầu không muốn đi luân hồi nữa, cứ nhất định ở lại Cực Vực tu luyện, chờ tới lúc tuổi thọ gần hết thì lại đi đầu thai cũng không muộn.
Kiến Sầu với Trương Thang vào thành, vừa đi vừa ngắm quỷ tu chè chén trong cao lâu hai bên đường. Chẳng ai nói với ai câu nào. Chỉ duy lúc thấy Thái Sơn vương thì tự nhiên đứng lại nhìn mà thôi.
Qua bao nhiêu năm tu dưỡng như vậy, thương tích của y đã gần như khỏi hẳn. Vẫn dáng người khôi ngô cao lớn ấy nhưng bây giờ Bát phương diêm điện đã trở thành Thập phương diêm điện, quan hệ giữa y với họ lại chẳng còn được mặn mà như trước. Lúc có ở Thập phương thành, lúc vắng mặt, nhiều khi tình cờ đi đâu thì lại bắt gặp thấy y ở trong một góc cao lâu nào đó.
Giống như bây giờ vậy.
Trong một góc lầu cao cao bên đường, y lâm lầm lì lì ngồi đó, lưng xoay ra ngoài. Chẳng ai thấy được sắc mặt y ra sao mà chỉ cảm thấy cái bóng lưng sừng sững ấy thực cao ngạo cô độc như núi.
Thế nhưng bên cạnh y vậy mà lại có một con mèo nhỏ lông xù mềm mại cuộn mình nằm êm quanh cổ y. Rồi con mèo leo từ vai trái sang vai phải y. Nhưng qua mãi một hồi lâu cái bóng lưng im lìm đó mới động đậy, nhẹ nhàng đưa tay ra sau vuốt vuốt cái lưng con mèo.
Kiến Sầu rốt cục cũng không lên lầu chào hỏi Thái Sơn vương mà chỉ im lặng đứng dưới nhìn rồi đi tiếp. Vừa qua khỏi khu phố đông đúc sầm uất đó là đến ngay con hẻm tồi tàn đổ nát no. Thành Uổng Tử thay đổi thế nào thì thay nhưng nơi này mãi mãi vẫn luôn như vậy, vẫn luôn hoang vu quạnh quế như mọi ngày. Giữa các khe đá lót đường trên nền đất, rêu xanh thậm chí còn thậm thượt trồi dài.
Kiến Sầu với Trương Thang đi sâu vào hẻm, hai hàng dấu chân họ mờ mờ lùi lại phía sau.
Vụ Trung Tiên đứng trong nhà trân trân nhìn bức tượng đá cao bằng người mình ở trước mặt, bộ dạng tựa hồ như đã đứng vậy từ lâu lắm rồi.
Tiếng bước chân nghe càng lúc càng gần, rồi tới ngay trước cửa.
Kế đó lão liền nghe thấy giọng Kiến Sầu : "Nghe nói tiên bối hỏi thăm tin tức vãn bối, Kiến Sầu hoan hỉ tới đây quấy quả, xin bái kiến tiền bối vậy."
Vụ Trung Tiên rốt cục cũng ngoái đầu lại nhìn.
Nàng đang khom người cúi đầu thủ lễ.
Thật ra tu giới luôn lấy thực lực làm đầu. Khả năng của Kiến Sầu bây giờ đã vượt qua lão không biết bao nhiêu lân. Vốn nàng không cần phải hành lễ vấn bối với lão nhưng xưa sao nay vậy, nàng vậy mà lại không thay đổi gì mấy, chẳng kiêu căng mà cũng chẳng tự phụ.
Lão nhìn ra một chút mùi vị phàm trần thế tục và cái tình cái nghĩa trong nàng.
Đúng là hiếm thấy.
Da dẻ hai bên thái dương nếp nếp chen chúc hẳn sâu năm tháng, trong một thoáng khuôn mặt tiều tụy của Vụ Trung Tiên chợt toát lên khí vị tựa như gần đất xa trời, nhưng lão chỉ hỏi : "Kiến Sầu tiểu hữu tìm hiểu Cửu khúc hà đồ gần bốn trăm năm rồi, vậy chắc sẽ sắp sửa đi thượng khư tiên giới thôi chứ hả ?" Đối với nhiều người mà nói, sự tồn tại của Cửu khúc hà đồ là chuyện rất bí mật. Nhưng đối với một số người thì đây lại là chuyện chẳng có gì to tát. Kiến Sầu cũng không giấu diếm bọn họ.
Bây giờ nghe Vụ Trung Tiên hỏi tới, tuy ngạc nhiên nhưng nàng thực chẳng lấy làm bất ngờ.
Dù sao thì Vụ Trung Tiên cũng chính là Bất Ngữ thượng nhân, người từng là chủ của quyển hà đồ này.
Kiến Sầu cũng không giấu diếm, có sao nói vậy : "Tìm hiểu lâu quá rồi, vãn bối rốt cục cũng biết sẽ tùy tâm mà xử. Duyên tới thì tới, vấn bối đang chọn người thừa kế. Đúng là ít ngày nữa vãn bối sẽ đi thượng khư tiên giới tìm kiếm một phen. Không biết tiền bối có gì cần nhắn nhủ không ?"
Trương Thang nghe mà giật mình.
Kiến Sầu ở mãi giới này như vậy đã quá lâu, lâu đến nỗi y quên bằng mất rằng nàng cũng là tu sĩ, tu vi đã lên tới cảnh giới này thì đúng ra phải phi thăng rồi.
Nhưng tại sao bọn họ lại không nói là "phi thăng” ?
Y hơi cau mày nhìn Kiến Sầu với Vụ Trung Tiên.
Vụ Trung Tiên khẽ thở dài đáp : "Cũng chẳng phải là nhắn nhủ gì. Nhưng nếu lên thượng khư, nếu có gặp nó thì thôi xin bỏ qua cho nó."
Bỏ qua...
Nó 2
Kiến Sầu ngẩn người ngỡ ngàng giây lát, dáng vẻ trông như bất ngờ không bắt kịp nhịp, chẳng biết "nó" theo lời Vụ Trung Tiên là ai, nhưng chỉ tích tắc sau, linh quang vụt lóe, nàng lại thấy ngạc nhiên. Khúc Chính Phong chết rồi, nàng mang xác về chôn, còn kiếm Nhai Sơn thì đặt lại trên đỉnh Hoàn Sáo. Sau đó nhờ nhiều người giúp đỡ, nàng lần đến Minh Nhật Tinh Hải, tới Giải Tỉnh sơn trang thì tình cờ gặp Hồng Điệp ngày xưa ở trong ẩn giới, nhờ vậy mà được nghe nó kể rất nhiều chuyện cũ về kiếm hoàng.
Một trong số đó là điều Khúc Chính Phong hứa hẹn với cá chép Lý Quân : Nếu phi thăng lên thượng giới thì phải giết tâm ma của Bất Ngữ thượng nhân, báo thù cho thượng nhân.
Mà có điều lời hứa này Khúc Chính Phong không thể làm được nữa rồi.
Kiến Sầu vốn muốn biết hết tất cả những ý nguyện ước muốn chưa thành của hắn lúc sinh thời, trong đó có cả chuyện vê tâm ma của Bất Ngữ thượng nhân nhưng vạn lần lại chẳng ngờ rằng mình sẽ nghe được một câu như vậy.
- Tiền bối...
Nàng muốn hỏi cho rõ ngọn nguồn tại sao.
Nhưng Vụ Trung Tiên đã xoay người đi. Lão nhặt con dao chạm mũi nhọn bằng đá để cạnh cái bàn cũ kỹ lên rồi bình thản đáp : "Ma từ tâm người mà ra. Nó vốn vô tội, cứ kệ nó đi."
Thoắt cái Kiến Sầu không sao còn thốt ra cho hết câu mình muốn nói nữa. Nàng đăm đăm nhìn Vụ Trung Tiên một hồi lâu, nhưng thấy lão thực ra hoàn toàn không muốn nói thêm một câu nào về chuyện này nữa nên cuối cùng đành lặng lẽ cáo từ đi về.
Lúc đi vẫn còn thấy Vụ Trung Tiên tập trung chăm chú đẽo bức tượng đá kia.
Hai người bọn họ ra khỏi nhà mà trong bụng vẫn thấy lấn cấn khó hiểu. Trương Thang vốn muốn hỏi về chuyện thượng khư tiên giới. Còn Kiến Sầu thì cau mày đăm chiêu, hai chân vô thức bước từng bước một bước tới, đầu óc cứ bần thần nghĩ mãi về lời ý tứ trong lời thỉnh cầu của Vụ Trung Tiên.
Chỉ mãi đến khi vừa ra khỏi con hẻm, nàng mới chợt giật mình nhận ra nhiều điều bất bình thường. Nhưng muốn quay vào lại thì đã quá trễ.
Đùng một tiếng, miếng đá nhọn được dùng để làm dao chạm kia liền từ trên không rớt thẳng xuống, tan tành trong nháy mắt I
Mà Vụ Trung Tiên lúc trước vẫn còn ở trong nhà thì lại như khói tan.
Hoàn toàn chẳng còn lại một chút gì.
Tựa hồ như xưa nay chưa hề tồn tại bao giờ vậy.
Chỉ duy dưới bức tường nhà, bức tượng đá hoàn hảo tuyệt mỹ đó vẫn sừng sững đứng thẳng, sinh động như thật.
Trên người nữ tu, y phục đường đường nét nét cong cong mềm mại như nước chảy mây trôi, như khói trời mênh mang quyện bay theo gió. Khuôn mặt trước kia vốn mơ hồ không chỉ tiết thì nay đã rõ ràng đầy đủ. Hai mắt lấp lánh sáng như sao trời ấy hơi ngước, dõi nhìn lên trời xanh thăm thẳm. Còn đôi môi đầy đặn lại khẽ nhếch, vẽ lên một nụ cười tự nhiên vừa tự tin vừa mạnh mẽ.
Chỉ một chút tiếu ý đó thôi nhưng trông lại khiến người ta thoải mái như tắm gió xuân. Thần thái hoàn toàn chẳng khác chút nào so với bức tượng ở quảng trường Minh Nhật Tinh Hải.
Ánh mặt trời rọi qua khung cửa sổ gẫy nát, soi rọi vô vàn hạt bụi lơ lơ lửng mù mịt trong nhà. Không gian u lạnh tĩnh mịch tựa hồ như chìm sâu trong năm tháng bãi bể nương dâu
Kiến Sầu phóng mắt ngắm bức tượng mà trong lòng tự nhiên chợt cảm thấy man mác buồn. Quen nhau nhờ hà đồ, Bất Ngữ thượng nhân ngàn năm vẫn luôn hoài niệm người nữ tu đã tiện tay thay đổi vận mạng mình, có khi trong lòng còn ẩn chút ý hận cũng chưa biết chừng. Nhưng dường như rốt cục lão vẫn phải đối mặt với bản tâm thực sự trong mình !