Chương 547 : Trên biển mây
Chương 547 : Trên biển mâyChương 547 : Trên biển mây
Phong tín, lôi tín hết đường này tới đường khác từ rặng mây buổi hoàng hôn phóng xuống giếng Quy Hạc. Phương Tiểu Tà nửa nằm nửa ngồi cạnh bên, ném đan dược trữ trong lòng bàn tay cho con ngỗng trắng lớn đang bơi trong giếng. Cốt ngọc đứng cạnh con mắt to tướng tròn vo thô lố nhìn. Còn tiểu chồn thì vênh váo cong người nằm sấp bên chân Phương Tiểu Tà, làm bộ như chỉ có ta mới đúng là lão đại Nhai Sơn không bằng.
Đệ tử đi ngang qua nhìn thấy cũng chẳng cho là chuyện gì kỳ quái.
Mọi người ai cũng quen với con ngỗng trắng chuyên ăn tiên đan để trường thọ này. Nhưng có lẽ nó là ngỗng phàm thực, căn cốt dở tệ, nên quăng đan dược cho nó ăn không biết bao nhiêu năm rồi mà chả nó thấy thành tinh gì. Thế nên đông đảo trưởng lão trong đan đường và kể cả Tả Lưu lúc nào cũng bày ra đủ trò bàng môn tả đạo quái dị kia, thảy đều đâm ra nghi ngờ chất lượng đan dược mình chế ra, thiếu chút nữa thì nhụt chí, chả muốn nghiên cứu tiếp nữa.
Nghĩ tới đây Phương Tiểu Tà không khỏi bật cười, nhưng cười xong rồi thì tự nhiên lại hơi sâm mặt xuống.
Hắn ngồi cạnh giếng Quy Hạc, đăm đăm dõi mắt nhìn cảnh vật phản chiếu trên sóng nước bên trong.
Thanh cự kiếm Nhai Sơn cắm trên đỉnh núi lúc đó cũng vừa khéo bồng bênh sóng sánh theo nhịp chân bơi bơi của con ngỗng trắng, nhưng nhìn kỹ thì có thể ráp lại, hốt nhiên thấy được bóng dáng một người nữ tu cao cao từ những mảnh sóng vỡ rời rạc ấy.
Vừa nhìn ra Phương Tiểu Tà liền giật mình. Hắn vội vội vàng vàng bật nhỏm người dậy, cử chỉ đột ngột đến mức chẳng ai ngờ nổi, khiến tiểu chồn đang nằm bò toài cạnh chân thiếu chút nữa là lăn tòm xuống nước !
- Kiến Sầu sư bá !
- Đang ngồi ngẩn ngơ chuyện gì vậy ? Trông sao mà nhiều tâm sự thế kia.
Kiến Sầu vừa mới trở về, trên sơn đão giữa lưng chừng núi đã thấy Phương Tiểu Tà ngồi bần thần ở đó. Nàng cũng không ẩn khí tức nhưng nào ngờ đã tới sau lưng hắn rồi mà hắn cũng chẳng nhận ra thế nên mới nhìn kỹ lại rôi hỏi hắn một câu như vậy.
Tuổi thọ của người tu tiên dài đăng đẫng. Khi tu luyện được tới một mức nào đó thì phần đông trong số họ đều có thuật trú nhan, vì vậy mặt mũi dung mạo sẽ không thay đổi gì nhiều.
Đáng lẽ ra gặp lại Kiến Sầu, Phương Tiểu Tà phải chẳng thấy lạ mới đúng. Dù sao thì chỉ xa cách có mấy năm mà thôi, đối với tu sĩ mà nói thì thời gian đó nào có đáng là gì. Thế nhưng không biết sao Phương Tiểu Tà lại tự nhiên cảm thấy hồi hộp căng thẳng trong bụng.
Trước ánh mắt chăm chú của Kiến Sầu, bao vẻ uy nghiêm chín chắn của một kẻ đường đường là chưởng môn của cả Nhai Sơn như hắn dường như đột nhiên biến đâu mất hết. Con người hắn trở nên lúng túng đến lạ. Thực chẳng khác gì thưở hắn còn là một cậu thiếu niên coi trời bằng vung, cứ một hai muốn đánh thắng nàng cho bằng được.
Phương Tiểu Tà đứng thẳng lưng đã cao hơn nàng một chút nhưng toàn thân lại căng thẳng cứng nhắc. Hắn chăm chú nhìn Kiến Sầu, đáp : "À, đang nghĩ xem lúc nào sư bá về đó mà. Tiểu hội năm nay đã xong, mấy người Côn Ngô dẫn tới cũng đi hết rồi. Nhưng lúc tới chào từ biệt, Tạ chưởng môn có nhắn lại, nhờ ta chuyển lời cho sư bá, nói "chuyện riêng" mà mấy năm trước sư bá nhờ y tra xét giúp bây giờ đã có kết quả rồi." Chuyện riêng ư 2?
Kiến Sầu mày liễu thanh thanh khẽ nhướng, trong bụng thầm cảm thấy lạ. Cái việc mà nàng nhờ Tạ Bất Thần tra xét giúp kia làm sao mà có thể xem như là chuyện riêng được chứ 2
Nàng nhìn Phương Tiểu Tà mà ánh mắt tựa như nghĩ ngợi điều gì.
Ngay lập tức Phương Tiểu Tà liền cảm thấy lông tơ dựng ngược từ đầu tới chân, cả người mất hết tự nhiên. Thậm chí mi mục vốn toát ra vẻ ngang tàng cũng thoắt cái trở nên ngoan ngoãn lạ lùng trước mặt nàng.
Kiến Sầu còn chẳng biết tỏng hắn sao ?
Cái tên tiểu tử này giống hệt Tả Lưu. Tuy phong cách khác biệt nhưng ngay từ đầu đứa nào đứa nấy đều thích cà khia, sanh sự y như nhau. Bây giờ lên làm chưởng môn rồi nhưng dù vậy cũng luôn là một chưởng môn kiệt ngạo bất tuân bậc nhất của Nhai Sơn.
Kiến Sầu bèn hỏi : "Có chuyện gì vậy ?"
Hoàn toàn chẳng cần phải căn vặn tra hỏi chi cho nhiều lời, nàng vừa lên tiếng, Phương Tiểu Tà liên nhất nhất nói hết đầu đuôi : 'Sư bá cũng không phải không biết, cái gã họ Tạ đó lúc nào cũng ra vẻ nghiêm trang đạo mạo phát ghét. Ta thực chẳng muốn nói chuyện với cái thứ người này chút nào. Gã ta hỏi sư bá khi nào vê. Ta mới nói gã có việc gì thì cứ nói với ta là được. Cuối cùng gã nói đây là chuyện riêng, nhờ ta chuyển lời giùm."
Kể tới đây, Phương Tiểu Tà hơi có vẻ bực dọc : "Rốt cục không biết là chuyện gì mà Nhai Sơn ta điều tra không được, cứ nhất định phải nhờ Côn Ngô bọn họ, đặc biệt là cái gã họ Tạ kia chứ ?”
- Chuyện này đúng thực là chỉ có Côn Ngô mới có thể tra xét nổi.
Lúc rời khỏi thế giới này, tuy Phó Triêu Sinh đúng là đã đem trả nàng mắt trụ, vật có thể nhìn được mọi chuyện kim cổ, nhưng trong gần bốn trăm năm nay, dù nàng có cố nhìn thế nào thì trong đó bao giờ cũng có một số chỉ tiết tựa như bị mây che, trông vô cùng mơ hồ, giống như có ai cố ý giấu đi vậy.
Thế nên mới đành phải phiền tới Tạ Bất Thần đó thôi.
Kiến Sầu không trả lời câu hỏi của Phương Tiểu Tà mà cũng chẳng giải thích cho hắn nghe thật ra là chuyện gì, chỉ nói : "Thời gian ngươi tu hành tuy không ngắn nhưng tánh tình thì nóng nảy, dễ bị kích động, hơn nữa lại còn rất hiếu chiến. Mặc dù tấm lòng ngươi son sắt thật đấy nhưng đối với thứ người như Tạ Bất Thần vẫn phải đề phòng nhiều hơn. Y bây giờ chấp chưởng Côn Ngô, là tay tâm cơ thâm sâu, kế mưu khó lường bậc nhất. Mặc dù ta hiểu Tạ Bất Thần, biết y không giống như Hoành Hư, nhưng so với ông ta thì y lại càng đáng sợ hơn nhiều."
Mấy cái câu đại loại thế này Kiến Sầu đâu phải mới nói lần đầu, mà Phương Tiểu Tà cũng nhớ rất rõ. Xưa kia nghe thì có cảm giác như sư bá quan tâm tới mình nhưng tới hôm nay thì không biết tại sao hắn lại chẳng thích lắm.
Phương Tiểu Tà tánh vốn đã ngang ngược bá đạo tự đời nào. Sắc mặt hơi có vẻ bất phục, hắn cau mày đáp : "Thiên hạ nhìn không ra y đáng sợ thế nào nhưng sư bá lại nhìn ra. Nhai Sơn ta việc gì phải kiêng dè y chứ ? Chẳng qua y có khả năng soạn sách lập thuyết, biết mua danh chuộc tiếng nên mới lên được ngang tầm với sư bá mà thôi."
Ý hắn muốn nói đến đống điển tịch mà Tạ Bất Thần cất công viết lách mấy năm gần đây.
Kiến Sầu tuyệt không làm chuyện gì như Tạ Bất Thần. Thậm chí có thể nói trong gần bốn trăm năm nay, y đã làm rất nhiều việc. Trong khi đó, từ góc độ người ngoài mà xét thì nàng lại chẳng làm bất cứ điều gì. Nhưng nhiều khi như thế lại còn lợi hại hơn là có làm.
Xưa nay và sau này cũng vậy, ai bảo nàng là người mạnh nhất trên Thập Cửu Châu chứ ?
Từ "Ngã đạo" hưng thịnh cho đến Nhai Sơn mấy năm nay tiếng tăm lẫy lừng, hết thảy trở nên tự nhiên như nước chảy thành sông. Từ đầu đến cuối đều nhờ một tay nàng cả đấy thôi.
Nàng luôn bảo vệ Nhai Sơn, giống như bất kỳ trưởng lão nào trong môn trước kia.
Tu sĩ thiên hạ lúc nào cũng khen Tạ Bất Thần mưu trí và tán thưởng tu vi của Kiến Sầu sư bá. Nhưng trong mắt Phương Tiểu Tà, so với cái trí mà ai ai cũng biết của Tạ Bất Thần kia thì cái trí của Kiến Sầu sư bá mới đúng thực là "đại trí”.
Phương Tiểu Tà không ưa Tạ Bất Thần và cũng chẳng thích nghe Kiến Sầu sư bá khen ngợi y dưới bất kỳ hình thức nào trước mặt mình.
Tuy không hề cảm thấy mình nói quá sự thật nhưng Kiến Sầu cũng chẳng bác lại Phương Tiểu Tà. Tâm cảnh càng cao tu vi càng đạt tới độ siêu việt, nàng nhìn gì cũng bình thản, thanh tâm quả dục, trong phong thái càng toát lên vẻ bao dung, có thể dung nhập cả trăm sông ngàn biển.
Nàng ngắm nhìn người vãn bối xuất sắc nhưng rồi chỉ xoa xoa đầu hắn.
Phương Tiểu Tà tức điên cả người.
Kiến Sầu lại cười hỏi : "Ba ấn thiên - địa - nhân đã truyền xong hết cho ngươi, bây giờ tập luyện ra sao rồi 2"
- Có cái gì rắc rối đâu chứ ? Luyện tới bảy tám phần mười rồi.
Vừa nói đến chuyện tu hành, mặt mày Phương Tiểu Tà liền tươi tỉnh hơn lên : "Lâu rồi không tuốt kiếm cùng với sư bá. Sư bá có muốn kiểm tra xem xem ta luyện đến đâu không ?"
- Ngươi cứ luyện là ta yên tâm rồi.
Dù gì năm xưa hắn lúc nào cũng luôn là một tên tiểu tử quật cường, thắng thắng bại bại không nản. Về điểm này, Kiến Sầu hoàn toàn chẳng hề lo hắn sẽ sinh tật lười biếng.
- Chuyện giao cho ngươi làm, ngươi còn nhớ không ?
- Nhớ mà !
Phương Tiểu Tà trịnh trọng gật gật đầu, song sau đó lại hơi có chút ngần ngừ, đoạn hỏi : "Sư bá tính đi thật ư ?"
- Ừ, phải đi Côn Ngô một chuyến.
Kiến Sầu cũng không giấu diếm đồng môn thân cận Nhai Sơn về kế hoạch của mình. Năm đó, ngay từ sau khi Trịnh Yêu phi thăng, nàng đã chuẩn bị hết cho ngày hôm nay, trong đó có cả việc truyền ba ấn thiên - địa - nhân cho Phương Tiểu Tà. Song song với việc này, cùng thời gian, nàng còn từng tập họp mọi người, so kiếm luận đạo với các sư đệ trong môn.
Người tu đạo không nặng chuyện biệt ly, có duyên tự nhiên sẽ gặp lại. Nhưng việc nàng rời giới lại tuyệt không giống như những người khác rời giới.
Thấy ánh mắt Phương Tiểu Tà nhìn mình bịn rịn tiếc nuối, Kiến Sầu chỉ cười nói : "Năm xưa sư tôn giao Nhai Sơn cho ta. Bây giờ đến lượt ta, ta cũng giao Nhai Sơn cho ngươi vậy. Miễn là đừng gây ra rắc rối gì nghiêm trọng đến nỗi phi thăng lên thượng thư rồi thì chả còn mặt mũi nào nhìn ta nữa."
Phương Tiểu Tà bĩu môi nghĩ thầm đời nào mình lại để xảy ra chuyện đó. Nhưng nghĩ là nghĩ thế thôi chứ hắn không nói ra miệng. Thấy Kiến Sầu sắp sửa đi tới nơi, hắn mới hốt nhiên mở miệng, giọng điệu không nén được chút lo lắng toát ra từ sâu tận đáy lòng : "Chờ chút sư bá, lần trước tại sao sư bá lại nói "Ma kiếm tất phải có ma tâm" ? Người ta ai cũng nói sư bá có tâm ma, đúng thế không ?"
Tâm ma ư ?
Kiến Sầu đang đi chợt khựng lại, nhưng rồi không khỏi bật cười thành tiếng.
Núi đồi Nhai Sơn chập chùng đỏ lựng dưới ánh chiều tà.
Đứng trên đỉnh Linh Chiếu, nàng ngẩng đầu ngước nhìn thanh cự kiếm Nhai Sơn cao cao cắm mình trên ngọn Hoàn Sáo, đoạn bất giác tự nhiên giơ tay lên sờ sờ vệt đỏ ẩn dưới mi tâm mình, sau mới thong thả đáp : "Ma tâm tuyệt chẳng phải tâm ma..."
Ma tâm hoàn toàn không phải là tâm ma sao ?
Phương Tiểu Tà ngẩn người ngỡ ngàng. Hắn thấy mình ngày đó nghe đã không hiểu; hôm nay nghe thêm một tràng nữa, vậy mà lại cũng chẳng hiểu gì nốt.
Kiến Sầu chỉ khoát tay ngăn hắn lại chứ không giải thích rồi thoắt cái cả người liền biến mất.
Lúc này mặt trời đang lặn trên Thập Cửu Châu. Hoàng hôn gieo mình nhuốm đỏ cả một miền trung vực núi non mênh mông trùng điệp. Bên bờ, dòng Cửu Đầu băng băng chảy xiết, sóng nước long lanh, loang loáng ánh vàng vạn mẩu. Xa xa nơi khuỷu sông lặng nước có ông lão lặng lẽ buông cần, thảng lại thấy thuyền con một hai chiếc bồng bềnh lướt dòng xuôi đi.
Mọi kỷ niệm về Thập Cửu Châu cũng vùn vụt diễu qua dưới gót chân nàng. Núi cao sông dài cứ luân phiên nối nhau.
Gần bốn trăm năm qua đi, mười một đỉnh núi của Côn Ngô vẫn vươn mình chót vót nơi vùng vịnh này. Bao máu me trong ngày Khúc Chính Phong ra tay thảm sát đã biến mất vô ảnh vô tung, trả lại một miền vẫn giữ nguyên dáng vẻ non xanh nước biếc vốn có. Mà điều cảnh cũ còn đó nhưng chủ thì nay đã khác.
Xa xa, đại điện Chư Thiên oai nghiêm sừng sững giữa quảng trường mây mù cuồn cuộn.
Tiểu hội Tả Tam Thiên đã kết thúc, chiến tích đệ tử Côn Ngô giành về cũng kha khá. Hiện giờ, bọn họ vừa mới trở về sơn môn. Tất cả đều đứng dưới đại điện nghe các trưởng lão giảng dạy chỉ điểm những chỗ còn thiếu sót trong lần tranh tài tiểu hội vừa rồi.
Triệu Trác, Ngô Đoan, Vương Khước hiện đều đã lên làm trưởng lão hết. Tạ Bất Thần thì ngôi tít ở trên cao, nghe mọi người bên dưới thảo luận, nhưng hiếm khi thân sắc trông lại có vẻ mất tập trung như bây giờ. Y cứ như vậy mãi cho đến lúc có một luồng khí tức đã lâu không gặp hạ xuống phía ngoài biển mây điện Chư Thiên.
Ngay lập tức, Tạ Bất Thần liền giơ tay lên, ra ý cho mọi người bên dưới im lặng, xong thì đứng dậy, chẳng nói chẳng rằng xăm xăm bước xuống bậc thềm đi thẳng ra ngoài.
Chúng đệ tử, trưởng lão ai nấy đều giật mình, không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Nhưng đến khi Tạ Bất Thần đi ra khỏi đại điện, nhìn hướng y đi tới, thảy mới thất kinh !
Cái dáng người đứng giữa biển mây mù xa xa ấy thực vừa lạ vừa quen. Xưa kia cô ta cũng từng đứng ở đó mà bước lên Nhất Nhân đài - vị trí ao ước của không biết bao nhiêu tu sĩ. Rồi chính ngay ở chỗ đó, cô ta cũng từng một thân một mình cầm kiếm đối đầu với toàn bộ người Côn Ngô, thậm chí còn bức giết thủ tọa bọn họ ngay trước mắt đông đảo giới tu sĩ Thập Cửu Châu.
Kiến Sầu Nhai Sơn...
Trong gần bốn trăm năm qua, đây là lần đầu tiên cô ta quay lại Côn Ngô.
Nhưng có điều là lần này không biết có chuyện gì đây nhỉ 2
Chúng trưởng lão Côn Ngô im lặng, chẳng nói lấy một lời.
Bên cạnh đó, mấy đệ tử trẻ tuổi đang đứng trong điện thì lại vô cùng tò mò. Bọn họ tuy có từng nghe kể về đại nạn đẫm máu của Côn Ngô nhưng xưa nay lại chưa từng thấy Kiến Sầu bao giờ, bởi vậy nên cũng không thể biết được vị khách tới hôm nay chính là người trong truyền thuyết kia. Lúc đó, ai cũng tự hỏi trong bụng : Chả biết người nữ tu này lai lịch ra sao mà lại có thể khiến thánh quân sẵn sàng bỏ dở công việc để đi tiếp như thế ? Nên nhớ ngay Thẩm Yêu đại tư mã trạm Đồng Quan hay thậm chí đến cả thánh nữ của Âm tông bắc vực mà tới, thánh quân cũng còn chẳng coi bằng nửa con mắt nữa là.
Trong số đệ tử Nhai Sơn đó ít nhiều cũng có người lặng lẽ nhìn ra ngoài điện, tựa hồ như hy vọng biết được chút đầu dây mối nhợ bên trong.
Tạ Bất Thần vẫn mặc màu xanh y ưa thích, trông dáng người thực như lá trong rừng, trúc trong núi, mực dưới bút. Song bây giờ y đã thành thủ tọa Côn Ngô rồi nên đường viên nếp gấu trên quần áo đều có chạy một đường chỉ bạc thanh thanh. Trên người tuy không mang quá nhiều phục sức nhưng trông vừa toát lên vẻ siêu phàm thoát tục vừa lại thoáng nhuốm chút thanh nhã quý phái lạnh lùng.
Mi mục đường nét như ẩn sơn thủy, miệng tựa hồ có thể nhả ngọc phun châu. Tới tận ven biển mây, thấy Kiến Sầu còn đứng trước mặt mình ba bước, y bèn dừng lại, lên tiếng nói : "Trăm năm không gặp, Kiến Sầu đạo hữu tu vi càng lúc càng khiến cho người người phải thán phục không ngớt. Hôm nay đạo hữu đến Côn Ngô thế này thì hẳn là do Phương chưởng môn đã chuyển lời giúp rồi."