Chương 548 : Ngồi đáy giếng trộm nhìn trời, ngắm mây bay
Chương 548 : Ngồi đáy giếng trộm nhìn trời, ngắm mây bayChương 548 : Ngồi đáy giếng trộm nhìn trời, ngắm mây bay
Một cái bàn gõ, trên có để vài cái chén với một bầu rượu, thảy cũng không cần phải bày trong đại điện Chư Thiên mà là đặt ngay ở bên rìa biển mây nơi này. Tạ Bất Thân khoát tay mời Kiến Sầu. Nàng cũng không nói gì, chỉ cùng ngồi xuống, mặt đối mặt với y, chân xếp bằng, hai tay đặt lên gối, mắt chăm chú nhìn y vén tay áo rót rượu cho mình.
Thậm chí ngay cả việc này y làm trông cũng đẹp mắt.
Cử chỉ không nhanh không chậm. Bằng bàn tay ngón ngón thanh thoát đượm mùi sách vở bút nghiên, y chặn xuống nắp bầu rượu rồi nghiêng đi, để dòng quỳnh tương rót xuống cái chén bạch ngọc cho đủ bảy phần.
Kiến Sầu vẫn lẳng lặng thản nhiên nhìn y một hồi, sau đến khi y tự châm rượu cho mình thì mới hỏi : "Nghe nói là có manh mối rồi đúng không ?"
- Có manh mối nhưng bên trong lại vướng phải huyền cơ khó giải.
Tạ Bất Thần cũng ngồi xếp bằng như Kiến Sầu. Y đặt bầu rượu xuống rồi tự nâng chén nhấp một ngụm, kế lại ngoảnh đầu nhìn đám đệ tử trong đại điện Chư Thiên đang thậm thà thậm thụt thò đầu ra ngó. Thế nhưng y cũng không lên tiếng trách mắng gì, chỉ giơ tay lên đặt một phiến ngọc giản trắng xanh xuống chiếc bàn gõ.
- Kiến Sầu đạo hữu muốn tìm hiểu chuyện này chắc là vì thấy Hoành Hư vô tội chăng ?
- Vô tội ư ?
Kiến Sầu biết tất cả những việc mình muốn tìm hiểu đều nằm trong tấm ngọc giản này. Kẹp nó giữa kế tay, nàng nhìn nhìn hồi lâu rồi cười : "Mặc dù tu sĩ trong thiên hạ đều tin lời ông ta biện bạch trên điện hôm đó nhưng ta không tin Tạ Bất Thần ngài lại có thể tin vào đó. Hoành Hư mà dính nổi với hai chữ "vô tội" được sao ?
- Tuy vậy, mấy năm gần đây cũng không phải là không có tu sĩ cảm thấy ông ta vô tội. Dù sao thì trong chiến tranh âm dương giới dạo ấy, việc Côn Ngô đột nhiên bị phục kích giữa đường cũng là sự thật. Nếu chẳng bị vậy thì sẽ chẳng có chuyện Thân Cửu Hàn đi trước báo cho Nhai Sơn biết tin.
Giọng Tạ Bất Thần nghe thực không lộ một chút cảm xúc nào. Nó chẳng giống như có thái độ bào chữa cho Hoành Hư chân nhân mà cũng chẳng mang một chút hơi hướm giễu cợt nào.
Nhưng Kiến Sầu lại hiểu con người y quá rõ. Ngay lúc phát thần thức đọc ngọc giản, nàng đã lạnh lùng cười, đáp : "Ngài cứ khăng khăng nói là Côn Ngô không bị phục kích thì sẽ chẳng có chuyện Thân Cửu Hàn đi trước báo tin cho Nhai Sơn. Nhưng cái Hoành Hư chân nhân muốn lại chính là cái ghế thủ tọa Côn Ngô kia. Ông ta vốn là người mưu mô, tính toán đâu ra đó, tuyệt chẳng phải vì hơi chút xúc động mà hành sự. Nếu không thì bao âm mưu kế hoạch như thế hóa ra thành công dã tràng hết à ? Tỷ như đúng là có người tiết lộ tin tức chính xác cho Cực Vực thật, vậy tại sao bọn họ chẳng điều binh khiển tướng hãm luôn Côn Ngô vào chỗ chết mà lại đi phục kích rồi còn để cho Côn Ngô toàn thân thoát ra ? Rõ ràng là phía Cực Vực cũng chẳng biết tin tức bọn họ có được thật giả thế nào nên mới phục kích câu may như vậy. Nếu y theo như cách tính này, rốt cục sẽ chỉ là Thân Cửu Hàn sơ xuất, ông ta được danh chánh ngôn thuận cai quản Côn Ngô, còn Nhai Sơn thì chịu thiệt một chút thôi. Nhưng ngàn tính vạn toán cho đã, cái kế một mũi tên trúng hai con chim đó lại bỏ lọt mất chuyện nội bộ phật môn bất ổn, Mật tông phản loạn. Thành thử mới ra chuyện vì ông ta tư tâm mà hại mạng cả ngàn tu sĩ Nhai Sơn. Những người khác của Côn Ngô có thể là vô tội, nhưng ông ta thì đúng người đúng tội rành rành, không sai đi đâu được." - Kiến Sầu đạo hữu làm cho một tràng, nói lật giỏi đến nỗi giống như tận mắt chứng kiến vậy.
Ánh mắt Tạ Bất Thần hạ xuống trên tấm ngọc giản đang nằm trong tay Kiến Sầu, y vừa nhìn vừa nghĩ tới một "chuyện vặt" mà đám tu sĩ Thập Cửu Châu năm xưa đã chẳng nhớ nữa : "Trong khi đó ta thì lại quên mất là hồi tiểu hội Tả Tam Thiên năm đó, trong miếu xương cá, chính Kiến Sầu đạo hữu là người thắng được viên "mắt trụ" kia chứ có phải ai khác đâu."
Thời ấy tu vi nàng ta có thể chưa đủ. Nhưng tới bây giờ, cho dù không sao nhìn trộm được tương lai đi nữa thì mọi chuyện xảy ra thế nào nàng ta chắc phải rõ ràng chứ.
Quá khứ muốn biết là biết cái một thôi. Nhưng vậy thì cũng thật là lạ. Nếu đã biết hết tất cả thì cái việc này sao lại còn nhờ y tìm hiểu làm gì ?
Tạ Bất Thần ngước mắt nhìn Kiến Sầu chằm chằm.
Mà lúc này luồng thần thức của Kiến Sầu đã nhập vào ngọc giản. Nàng vừa mới đọc qua hết một lượt các ghi chép sao lại trong đó thì đầu mày liên cau lại.
Chuyện mà Tạ Bất Thần tra xét viết bên trong dĩ nhiên y biết rất rõ. Nó liên quan đến tình hình hoạt động của chu thiên tinh thần đại trận Côn Ngô trong mười một giáp nay, kể từ khi Côn Ngô tham gia chiến tranh âm dương giới lần thứ nhất cho đến ngày bọn họ gặp kiếp nạn "minh nhật".
Năm đó, Hoành Hư chân nhân đã dùng đại trận này để bói thiên cơ, đoán ra đại kiếp trăm năm. Nhưng tính được rồi thì không lâu sau, khoảng vào lúc đại yêu phù du Phó Triêu Sinh hiện thế ở rặng san hô Đại Mộng biển tây, chu thiên tinh thần đại trận tự nhiên lại đứng lại. Mọi người từ trên xuống dưới ở Côn Ngô, trong có cả Hoành Hư chân nhân, ai cũng tin rằng khả năng của lão đã tới cực hạn, không thể tính toán thiên cơ thêm lần nào nữa. Sau khi Hoành Hư chân nhân tự sát, không biết sao đại trận lại vận chuyển lại. Giờ thì đang sừng sững ra đó trong đại điện Chư Thiên.
Nhưng dù sao Tạ Bất Thần cũng không phải là Hoành Hư chân nhân. Hơn nữa xưa nay y cũng chẳng tin thiên cơ, vì vậy nên cứ bày đại trận trên cao đó trong khi chính bản thân lại chưa từng động tới bao giờ.
Mấy năm trước, y đang giảng đạo cho đệ tử ở trong môn thì đột nhiên nhận được lôi tín của Kiến Sầu, trong đó có nhờ y tra cứu ghi chép của Côn Ngô về đại trận. Nhờ vậy y mới bắt đầu lờ mờ nhận ra đúng là có hơi lạ.
Chuyện Hoành Hư chân nhân tính ra đại kiếp Côn Ngô lúc này mới thấy khác thường rõ ra.
Nếu không bị cái họa này giáng trúng, lão sẽ chẳng thu y làm đệ tử, về sau cũng sẽ chẳng có một Kiến Sầu như ngày hôm nay và dĩ nhiên cái họa sát thân càng sẽ chẳng dây vào người.
Nhưng mọi chuyện lại cứ diễn ra đúng như thế.
Mà lạ lùng hơn nữa là khi tra cứu các thông tin lưu lại trong sổ sách Côn Ngô về sự vận chuyển của chu thiên tinh thần đại trận, Tạ Bất Thần chợt phát hiện ra rằng vào ngày Hoành Hư chân nhân tính ra đại kiếp Côn Ngô, đại trận vậy mà lại không bắt đầu khởi động chút nào. Thật ra nó vẫn vận chuyển như thường, thậm chí một mảy dị tượng cũng chẳng hề xảy ra I
Trong thực tế, Hoành Hư chân nhân chỉ đứng sững trước trận trong thời gian nửa nén hương mà thôi.
- Ta cứ vốn cho rằng chẳng qua Hoành Hư tính ra thiên cơ, sau lấy thân ứng kiếp là bởi con người dù sao cũng khó lòng qua mặt trời già. Nhưng tới khi Kiến Sầu đạo hữu nhờ ta đọc lại ghi chép về chu thiên tinh thần đại trận thì ta mới phát hiện sự tình có vẻ như không đơn giản như vậy. Mà điều đạo hữu biết hình như cũng đã vượt xa người thường rồi.
Tạ Bất Thần uống cạn rượu trong chén, giọng điệu đều đều bình thản.
Lúc mới vừa thấy tờ ghi chép kia lần đầu, y không sao không khỏi thất kinh. Bây giờ nhìn kỹ thần sắc Kiến Sầu, y mới thấy nàng tuy cau mày nhưng mặt mũi trông lại bình tính vô cùng.
Duy chỉ có các ngón tay đang kẹp lấy ngọc giản là lộ ra được một chút trạng thái thực trong người. Lúc nàng đặt lại nó lên bàn, y thấy chúng hơi run run.
Kiến Sầu nhất thời không nói tiếng nào, tâm trạng thực chẳng khác gì sóng triều dồn dập vỗ bờ, mãi một hồi lâu sau mới đáp : "Quả đúng như ngài nói, ta có mắt trụ, nhờ đó mà có thể biết được quá khứ. Nhưng cũng bởi sợ việc liên quan tới thiên cơ nên khó lòng nhìn trộm nổi tình hình chu thiên tinh thân đại trận của Côn Ngô lúc đó vận hành thế nào, cho nên mới nhờ thánh quân tìm hiểu giúp một phen. Thực không ngờ tra ra lại được kết quả thế này.
Nếu chu thiên tinh thần đại trận thực sự không khởi động, Hoành Hư chân nhân làm sao từ đó suy ra được thiên cơ 2
Nếu lão chưa từng tính thiên cơ bao giờ, vậy thì đại nạn trăm năm của Côn Ngô với cái chuyện Tạ Bất Thần là người có thể cứu được Côn Ngô ra khỏi dầu sôi lửa bỏng kia lão làm thế nào mà biết trước 2
Tất cả chẳng qua chỉ đều là tự mua dây buộc mình sao ?
Hay Hoành Hư chân nhân có cách thức bí mật nào đó nên hồi ấy đã xóa mất dấu tích trong sổ sách chăng ?
Nhưng chính lão đều nói hết thiên cơ tính được cho người ta biết thì xóa ghi chép làm gì cho mất công vậy ?
Ngay cả người thường mà có trong tay tấm ngọc giản này, đọc xong tất cả các thông tin liên quan lưu bên trong dĩ nhiên cũng sẽ thấy thắc mắc nghi ngờ đủ điều.
Tạ Bất Thần nếu đã nhìn ra thì Kiến Sầu ắt cũng phải nghĩ tới rồi.
Thậm chí bây giờ khi nói chuyện, thần sắc mặt mũi nàng trông cũng không thấy có gì khác lạ. Nhưng bằng trực giác vô cùng nhạy bén, Tạ Bất Thần cứ cảm thấy câu trả lời với ngôn từ của Kiến Sầu nó quái quái lạ lạ thế nào, không giống như nói thật.
Đáy mắt chợt thoáng lóe một cái, sau đó ngoài mặt thì trưng ra dáng vẻ tiêu dao tự tại nhưng bên trong lại tuyệt chẳng chút buông lỏng, Tạ Bất Thần làm như hớ hênh đáp : "Vì vậy Kiến Sầu đạo hữu cũng thấy Hoành Hư có lẽ là tự mua dây buộc mình sao ? Lúc chiến tranh âm dương giới xảy ra lần thứ hai, ta tận mắt thấy được sư tôn có rất nhiều cái lạ. Ta cho rằng nhiều khi ông ấy cũng có tâm ma. Mặc dù ông ấy với Phù Đạo sơn nhân giao tình thâm hậu, chuyện tuyệt không phải giả, nhưng ông ấy cũng hoàn toàn chẳng ngờ nổi rằng vì mình tư tâm mà dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, khiến ngàn người Nhai Sơn phải bỏ mạng thế này. Tuy bên ngoài trông thì bình thường thật đấy nhưng đêm dài tự ngẫm có lẽ ông ấy cũng không khỏi có phần nào áy náy. Thế nên phần thì không yên lòng, phần thì sợ Côn Ngô rốt cục rồi cũng sẽ có một ngày rơi vào vết xe đổ của Nhai Sơn, ông ấy cứ ngày suy đêm suy nghĩ như vậy, mãi mới thành ra ma chướng, mới đoán ra được cái gọi là đại kiếp tương lai kia. Nếu đúng vậy thực thì ai cũng tiếc thay..."
Giọng điệu y nghe ra vẻ thăm dò thấy rõ.
Kiến Sầu đảo mắt liếc nhìn lên đại điện Chư Thiên sừng sững ở tít nơi cuối biển mây xa xa, loáng thoáng còn thấy được ánh hào quang bàng bạc đang theo vòng xoay của chu thiên tinh thần đại trận cao cao bên trên phát ra. Nhưng không biết sao nàng lại có cảm giác nó thực khác hẳn với ngày xưa : Năm đó khi lần đầu mới tới đại điện Chư Thiên Côn Ngô, trông nó có vẻ thâm sâu huyền bí; bây giờ nhìn lại thì thấy nó sặc mùi quỷ khí, gian giảo khó tả.
Bị nàng ngoái đầu lại quét mắt nhìn qua, các trưởng lão ở trong điện, nhất là đám đệ tử, ai nấy đều giật thót người, sợ tới thiếu điều mất hồn mất vía. Nhưng ngay khi bọn họ vừa muốn trốn tránh thì nàng đã thu mắt lại rồi.
Chén rượu trên bàn vẫn còn nguyên, Kiến Sầu cuối cùng cũng giơ tay ra bưng lên. Mục quang hạ xuống làn rượu bên trong nhưng nàng chưa vội uống mà lại ngẩng đầu nhìn Tạ Bất Thân chằm chằm, sâu dưới đáy mắt toát lên vẻ giễu cợt không chút che giấu : "Hoành Hư chân nhân tự sát cái một, Côn Ngô lớn nhỏ từ trên xuống dưới, chẳng ai mừng hơn ngài được. Vậy mà ngài bây giờ lại còn ngồi đó giả mù sa mưa, than tiếc vớ vẩn này nọ. Nếu chân nhân trên trời có thiêng chắc chết chả nhắm mắt được quá. Chẳng qua là trò giỏi hơn thây mà thôi, chết trong mưu kế của ngài coi như cũng chả phải là oan ức gì cho lão."
Trước ngôn từ sắc bén đến cay nghiệt của nàng, với sắc mặt có thể nói là gần như tơ vân chẳng động, y thậm chí còn cười đáp : "Chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền thôi, đâu phải cao minh gì."
- Ngay từ lúc mới bắt đầu đi với ta tới Mật tông Tuyết Vực dọ thám, ngài đã có đỉnh cửu nghi trong tay rồi, nhưng vậy mà lại giấu không cho Hoành Hư chân nhân biết. Sau đó trong lúc ngài đối mặt với đạo kiếp vấn tâm thì ông ta đã phải tốn không biết bao nhiêu là tâm sức để đỡ kiếp giùm cho ngài. Nguyên do chỉ bởi ngài có thể xoay trời lật đất, cứu Côn Ngô ra khỏi số mạng đã định. Cho đến chiến tranh âm dương giới, Hoành Hư chân nhân với Phù Đạo sơn nhân đều cùng tuốt kiếm đi Bát phương thành trước, còn Khúc Chính Phong phải ở hậu phương. Hắn đi lúc nào người khác không hay nhưng ngài thì lại chẳng thể chẳng biết. Trong khi ngài không hề nhắc nhở cảnh tỉnh Hoành Hư chân nhân như vậy thế nhưng trúng lúc ông ta phải chịu kiếp phạt của Nguyên Thủy thì ngài lại lấy đỉnh cửu nghi ra che cho. Đó chính là vì ngài muốn giữ mạng Hoành Hư chân nhân nhưng đồng thời cũng lại không để cho ông ta dư sức dư lực. Nhờ vậy ông ta không phải chết ở Cực Vực mà vẫn còn mạng để về lại Côn Ngô, tới lúc đó mới có thể đối chất một phen với Khúc Chính Phong được...
Nghĩ kỹ lại từng chuyện một thực đúng là sởn tóc gáy.
Vào lúc mấu chốt, người ngoài cứ thấy Tạ Bất Thần ra tay giúp đỡ ân sư mình mà tấm tắc khen thâm đệ tử hiếu nghĩa, nhưng về sau theo như cách nhìn của Kiến Sầu thì hóa ra cái lối hành xử đó lại cực kỳ thâm độc chứ chẳng chơi I
- Hôm đó ở trên điện, cái câu "Xin nguyện lắng nghe" kia của ngài chẳng qua chỉ là giả vờ giả vịt thế thôi. Hoành Hư đi một bước thì đã tính trước ba bước rồi. Tạ Bất Thần ngài chỉ có thể hơn chứ chả kém. Giết ta chứng đạo đúng là do vì Hoành Hư xui khiến nhưng trong thâm tâm, ngài lại chưa hề hối hận lấy một phân. Trước khi tự sát, Hoành Hư đã ôm hết tất cả lỗi lầm tội nghiệt vào người. Đó là bởi đối với ông ta, Côn Ngô quan trọng hơn hết. Vì Côn Ngô mà ông ta muốn bảo toàn ngài, nên thành thử cũng phải giữ luôn cho vẹn thanh danh của ngài. Mà điều này ngài thì lại biết rất rõ.
Thực không thể tưởng tượng nổi lúc Hoành Hư vung kiếm tự sát, tâm trạng ông ta sẽ phải như thế nào ?
Có lẽ trong trận đánh ở Bát phương thành Cực Vực, thấy y tế ra cái đỉnh cửu nghi kia thì lão đã chợt ngộ ra rồi. Đến khi gặp lại trên đại điện Chư Thiên, nghe cái câu "Xin nguyện lắng nghe" nọ, lão lại càng rõ ràng hơn.
Nhưng lúc đó Hoành Hư còn cách nào khác nữa đâu. Sống vì Côn Ngô, chết cũng chẳng hối.
Vì vậy lão mới nhất quyết ôm hết mọi tội lỗi vào mình, hơn thế nữa còn lấy an nguy của Khúc Chính Phong làm con át chủ bài. Tuy gã đồ đệ này lòng muông dạ thú thật nhưng y chắc chắn sẽ chấn hưng được Côn Ngô, thế nên chính lão mới chịu mất tất cả để đổi lấy lời thê của Kiến Sầu, vì Tạ Bất Thần, vì Côn Ngô mà trải thẳng một con đường bằng phẳng cho y.
Bốn trăm năm thoắt cái trôi qua. Nhờ nàng nhắc lại từng điểm một mà người nghe tưởng chừng như thấy lại rõ mồn một những chỉ tiết tinh tế nhỏ nhặt thời đó.
Thực chẳng khác gì như chuyện vừa mới xảy ra hôm qua đây thôi.
Gió trời vờn đuổi, mây mù tựa hoa, cụm cụm bồng bềnh xao xác như sóng bạc đầu nổi trên mặt biển.
Tạ Bất Thần trông có vẻ nhớ lại. Y lại tự rót rượu cho mình rồi đáp : "Lời của Kiến Sầu đạo hữu thực kinh thế hãi tục. Nếu có ai khác ở đây nghe hết bấy nhiêu chắc phải trợn mắt há hốc mồm, vạn vạn lần chả dám tin. Mà cho dù tất cả đều là sự thật đi nữa thì bây giờ nói tới có ích gì chứ ?"
Quả nhiên y dám làm dám nhận thật.
Tâm cơ thâm độc như vậy thực ai nghĩ tới cũng thấy ớn lạnh từ tận xương tỦy.
Kiến Sầu nhấp một ngụm rượu, tựa hồ như muốn mượn cái cay nóng của nó để dằn xuống tâm trạng trong người vậy, sau mới buông chén mà cười : "Có lẽ năm đó ngay cả kế hoạch của Khúc Chính Phong ra sao ngài cũng biết rõ ràng. Mọi người ai cũng nói Nhai Sơn ta được lợi từ đại nạn của Côn Ngô nhưng Tạ Bất Thần ngài mới chính thực sự là người hốt bạc lớn nhất. Từ đầu chí cuối tính toán tài tình, thông minh tới gân như yêu ma. Nhưng người trong thiên hạ lại chỉ biết ngài có phần vô tội chứ chả biết ngài mưu toan thâm sâu thế nào. Kể ra thì kế sách tinh diệu của Tạ lang ngài chẳng có ai thưởng thức cả, vậy thì cũng hơi có chút lẻ loi cô đơn đúng không ?"
- Ha ha ha...
Cuối cùng Tạ Bất Thần cũng thốt ra được một tràng cười hiếm có. Mặt mày y hốt hiên mất đi cái thần sắc lạnh lùng thận trọng mà người người xưa nay đều quen thấy, thay vào đó lại là nét sắc sảo không sao che giấu nổi !
Y lại châm thêm rượu cho Kiến Sầu, nhất thời cũng từ đó cảm khái đáp : "Kiến Sầu quả đúng là tri kỷ của Tạ mỗ !"
Nói xong, y lại lặng người hồi lâu, sau mới tiếp : "Nhưng Khúc Chính Phong, người như vậy thực cũng đáng tiếc."
Kiến Sầu thần sắc sa sầm, không nói một lời.
Nhưng Tạ Bất Thần vẫn tự rót thêm một chén cho mình, đầu ngón tay mân mê vuốt vuốt cái chén mà ánh mắt điềm tĩnh thì trâm trầm phản chiếu dưới màu rượu sóng sa sóng sánh, kế lại nói : "Chắc lẽ từ lâu y cũng đã nhìn ra ta với Hoành Hư chẳng qua chỉ là hổ với hổ mưu lột da nhau. Y có hỏi ta có thể tấn công Bát phương thành mau mau hơn chút được không. Cô biết thừa rằng cầm chừng không đánh sẽ làm tiêu hao thực lực Cực Vực, đối với Thập Cửu Châu ta lại càng có lợi hơn nhiều. Tuy nhiên y muốn như vậy chẳng phải là muốn Thập Cửu Châu với Cực Vực thế lực cân bằng mà thực ra là chỉ nhằm để Côn Ngô tổn thất nhiều hơn nữa đó thôi, dễ bề cho y tàn sát bọn họ sau này. Mà điều y quang minh chánh đại quá nên mới không tha thứ nổi cho mình.
Có nhiều việc người ngoài nhìn không ra nhưng bọn họ thì lại rất rõ. Chẳng qua Khúc Chính Phong ôm bụng bất bình không nguôi, dù biết rành rành Côn Ngô đa số đều vô tội nhưng hắn cứ nhất định phải làm cho được mới nghe.
Nếu không thì ngàn mạng Nhai Sơn kia đâm ra chỉ là bị xui xẻo, phải ráng chịu thôi à 2
Hoành Hư chân nhân tuy chỉ có một phần tâm hại người nhưng rốt cục lại gây ra hậu quả mười phần hại người. Người ta đứng ngoài có biết gì là đau, chỉ biết nói nào là Nhai Sơn cứ tìm Hoành Hư đòi một phần thù đó là được rồi, nhưng còn chín phần kia thì làm sao cho công bằng đây ?
Kiến Sầu bần thân nhớ lại năm xưa mình với Khúc Chính Phong có hẹn đánh với nhau một trận. Không ngờ cứ treo đó mãi, rốt cục chẳng bao giờ còn có dịp thi tài hơn thua lần nào nữa.
Nàng im lặng thật lâu rồi mới bưng rượu uống cạn.
Trên khuôn mặt như sương giá, giữa mi tâm chợt nổi lên một đường đỏ, trông bay bay phảng phất phần nào lệ khí.
Lúc nàng tới, Tạ Bất Thần còn chưa tỉnh. Hơn nữa mấy năm gần đây bọn họ cũng chẳng chạm trán nhau bao giờ. Nhưng lúc này thoáng nhìn qua mi tâm của nàng, y mới chợt nhận ra có chút gì đó là lạ chẳng tầm thường.
Đôi con ngươi trong mắt nàng vậy mà lại ẩn ẩn nổi lên một đường viền vàng sẫm. Nó không giống như do pháp môn hay do dị biến tạo nên mà trái lại trông lại có cảm giác như một loại cấm chế cực kỳ mạnh mẽ. Thần thức của người khác không sao có thể nhìn thấu qua đôi con ngươi đó và đồng thời, nếu có thứ gì ở bên trong thì cũng đừng hòng nó thoát ra khỏi được.
Giống giống như...
Bên dưới đôi con ngươi ấy là một cái nhà ngục vậy !
Mục quang Tạ Bất Thần nhất thời thoáng ánh lên vẻ suy tư, nhưng y không hỏi thêm câu nào mà chỉ đè lại bầu rượu, đăm đăm nhìn nàng. Nhưng Kiến Sầu cũng chẳng liếc mắt nhìn y lấy một cái.
Vừa đặt chén xuống bàn, nàng liền nói : "Ngài với sư tôn ngài, cả hai đều cùng một giuộc với nhau. Ngài tính kế ông ta, ông ta cũng tính lại ngài. Mặc dù bức ta thề trước mặt thiên hạ thật, nhưng hai cái tiếng "giới này" lại do chính miệng ông ta thốt ra. Ông ta mặc dù ôm hết tội trạng cho ngài, giữ mạng cho ngài, nhưng giữ thì cũng giữ một lúc nào đó thôi, chứ ngài phi thăng rồi thì chẳng bảo vệ nữa. Trong mắt ông ta, ngài chẳng qua chỉ là một con cờ cứu Côn Ngô khỏi cơn dầu sôi lửa bỏng. Xưa kia ba lần bảy lượt cho ngài đồng hành cùng với ta là muốn để ngài sinh tâm ma. Mà tiếc là tính hụt, sai be sai bét hết. Ta trông Tạ đạo hữu thực chẳng có chút xíu nào là có tâm ma cả."
Ngón tay đang đè trên bầu rượu chợt khẽ động, Tạ Bất Thần chẳng biết nàng vì cảm khái hay vì thăm dò mà nói câu kia.
Thanh sắc bất động, y chỉ đáp : "Xem ra phải làm Kiến Sầu đạo hữu thất vọng rồi."
- Nhiều khi ta cũng thấy phục cái tánh bạc bếo của thánh quân đây. Giết người cái một chả bứt rứt áy náy gì, trái lại còn bớt đi được cái khổ vì tình thiên hạ thường hay mắc phải.
Hoàng hôn đã đến lúc rực rỡ xán lạn khôn bì.
Trời chiều nhuốm đỏ màn mây, gieo rắc ánh vàng lấp la lấp lánh. Mây mờ đóa đóa cuồn cuộn bồng bềnh vây quanh họ, cụm cụm lững lờ trải khắp một miền núi non chập trùng bao la.
Nhìn cảnh sắc biến huyễn mà Kiến Sầu nhớ tới Phó Triêu Sinh. Từ khi côn chết hóa biển, hắn đã đi khỏi giới này, chưa hề trở về bao giờ. Nghĩ lại, có lẽ phải đi thượng khư thôi. Câu từ lời nói vừa rồi của Kiến Sầu điềm tĩnh vô cùng. Nhưng Tạ Bất Thần quá hiểu nàng, vì vậy ngay lúc đó y chợt thấy ở nàng có chút là lạ, có vẻ như không được thoải mái lắm.
Đôi con ngươi trong mắt hơi vụt co lại, y nhẹ nhàng buông ngón tay đang đè trên bầu rượu ra, sau đó thì liền nghe Kiến Sầu nói với mình : "Từng có một người đâm yêu ta mà không biết. Ta trong khi đó lại cứ lừa dối y. Mãi đến ngày y hiểu được tình là gì trên đời thì lòng lại bị ta làm tổn thương. Thánh quân có nói ta thờ ơ với tình. Mà thân là người trong cuộc, chính ngay ta cũng chưa từng thấy rõ tâm mình. Thánh quân là người ngoài cuộc, vậy không biết có nhìn thấu tâm ta ra sao hay chăng ?"
Nàng thế mà lại hỏi hắn như vậy.
Tạ Bất Thần chợt cảm thấy bây giờ nếu y mà còn có lòng mắc mứu về mấy cái chuyện thất tình phụ phàng này nữa thì chắc chắn sẽ hiểu tận ngọn cái gì gọi là "đau thấu tim gan".
Trong trí liền chợt như thấy Phương Tiểu Tà mặt mũi lù lù trước mắt nhưng thoắt cái khuôn mặt ấy đã biến ngay thành Phó Triêu Sinh.
Tạ Bất Thần chậm chạp rũ mi nhìn xuống, mãi một hồi lâu sau mới lạnh nhạt đáp lại : "Nếu cô vô tình với y thì hôm nay sẽ chẳng buồn phiền thế này."
Không tình thì sẽ không buồn.
Kiến Sầu nghe xong cả cười, kế lại hỏi : "Vậy thánh quân giờ có buồn phiên gì không ?"
Tạ Bất Thần im lặng cụp mắt.
Kiến Sầu để ý kỹ thần sắc và cách y đối đáp nãy giờ mà thấy vô cùng thú vị, nhưng mọi việc cũng chỉ đến đây là dừng. Nàng giơ tay lên rồi vậy mà lại đặt lên bàn một quyển trục dài. Hình dáng cổ xưa, vẻ cũ kỹ như đã trải qua bao đời thăng trầm dâu bể. Trông bình thường như vậy nhưng vừa rời tay nàng một cái thì cả quyển trục liền tỏa ra một luồng khí tức mênh mông lan rộng khắp xung quanh.
Cửu khúc hà đồ !
Tạ Bất Thần tuy chưa tận mắt thấy nó bao giờ nhưng vì đã từng đi ẩn giới Thanh Phong Am nên cũng có kiến thức sơ sơ, bây giờ trông qua thì làm gì chẳng biết ?
Mà lúc này Kiến Sầu ném nó cái xoẹt lên bàn như vậy, y nhìn mà ớn lạnh sống lưng, thực không tài nào hiểu nổi nàng bụng dạ thế nào. Cả người y vừa mới buông lỏng được một chút thì ngay sau đó liền căng cứng hết cả lên, tự nhiên rơi vào trạng thái đề phòng đến cực điểm.
- Sau khi Khúc Chính Phong chết, thiên hạ ai ai cũng tò mò muốn biết cửu khúc hà đồ thất lạc ở đâu. Mấy trăm năm nay từng có không biết bao nhiêu là người ra ra vào vào Giải Tỉnh sơn trang để tìm tung tích quyển trục này. Vậy mà vạn lần không ngờ nó lại rơi vào trong tay Kiến Sầu đạo hữu rồi.
Trong gần bốn trăm năm nay, nàng gần như chẳng lộ mặt trên Thập Cửu Châu. Rốt cục là để tìm hiểu lãnh ngộ cái gì thì nghĩ sơ cũng đủ biết.
Tạ Bất Thần tự nhiên đâm ra vô cùng kiêng ky.
Nhưng Kiến Sầu hoàn toàn không hề có ý động thủ. Nàng dõi mắt nhìn ánh tà dương đang dân tắt ở phía tây xa xa, vừa ngắm vừa nghĩ đến mình đã từng mỗi ngày mỗi sống trên đất Thập Cửu Châu này mà mi mục nhuốm chút cảm hoài : "Trời cao biển rộng, thế giới mênh mông vô cùng. Nguyên Thủy mà so với vũ trụ thực chẳng khác gì một cái giếng. Ta với ngài lại như con ếch ngồi dưới đáy giếng đó. Nhưng chúng ta chưa hẳn là không phải không thể ghé mắt nhìn trộm được ra bên ngoài." Ếch ngồi đáy giếng nhưng nó chưa hẳn là không phải không thể nhìn trộm được ra bên ngoài !
Nghe điềm nhiên vậy mà thực ra lại kinh tâm động phách biết bao.
Kiến Sầu chỉ bình thản thốt ra một câu như thế nhưng Tạ Bất Thần vừa nghe đã thấy tâm trí lăn tăn dậy sóng. Y nhìn nàng, lặng người chẳng nói nên lời.
Kiến Sầu lại tiếp : "Cuộn hà đồ này ta đã tìm hiểu qua. Trước kia Tạ đạo hữu có nói nó là đồ của Côn Ngô. Vậy hôm nay xin trả nguyên vẹn."
Xin trả nguyên vẹn ư 2?
Ngày đó trong ẩn giới Thanh Phong Am y chỉ nói rằng hà đồ từng là vật thuộc Bát Cực đạo tôn Côn Ngô chứ tuyệt không nói nó là vật của Côn Ngô. Mà bây giờ Kiến Sầu lại lấy đại một cái lý do đơn giản như vậy thì rõ là cô ta muốn dúi thẳng cuộn "Cửu khúc hà đồ" này vào tay y !
Nhìn sơ đã nghe ra mùi tính toán. Nhưng rắc rối ở chỗ là tuy biết tỏng nàng có thâm ý thật nhưng y lại chẳng biết nàng rốt cục muốn bẫy mình cái gì.
Ánh mắt Tạ Bất Thần đang lướt hạ trên quyển trục giữa hai người hốt nhiên liền đổi chiều chiếu ngay lên mặt Kiến Sầu, giọng y cũng hơi lạnh đi : "Tại sao 2?"
Kiến Sầu cười cười : "Ta sắp đi thượng khư. Cuộn hà đồ này bây giờ vô tích sự với ta. Nếu truyền nó cho Nhai Sơn thì đâm ra thành ôm ngọc mang tội mất. Phóng mắt mà trông, trên toàn Thập Cửu Châu này chỉ có mỗi mình thánh quân là có khả năng giữ được nó thôi. Tính đi tính lại ta thấy vật này trước sau gì cũng sẽ rơi vào tay ngài. Thay vì để ngài đi cướp, đổ máu tai vạ này nọ, thì chẳng thà đích thân ta giao luôn cho ngài còn hơn, chứ không thôi mất công sau này rắc rối sinh chuyện."
Tạ Bất Thần làm như không để vào tai một tràng lý do lý trấu của nàng, chỉ vẫn y câu trước mà hỏi : "Tại sao ?"
Mày liễu khẽ nhướng, tiếu ý trên nét mặt chợt tan, nàng đáp : "Ta sau khi lên thượng khư rồi sẽ rất có khả năng gặp phải rắc rối. Bây giờ lấy hà đồ làm cái ơn cho ngài, hy vọng trong tương lai sau khi phi thăng lên thượng khư, thánh quân vẫn nhớ tới mà chấp nhận lời cầu xin của ta, trả lại cái ơn ngày hôm nay."
Năm đi ẩn giới Thanh Phong Am với Mật tông Tuyết Vực, hai người bọn họ đã chém giết nhau đến một sống một còn. Mấy trăm năm nay bình yên như thế này chẳng qua là vì lời thề, không sao có thể trả thù được thôi.
Hay nói cho đúng thì thân là môn hạ Nhai Sơn, Kiến Sầu chẳng thèm bội ước đâu. Nhưng nếu nói nàng tuyệt không có sát tâm thì đó mới thực là chuyện nực cười.
Tạ Bất Thần ngồi mặt đối mặt với nàng. Trời chập choạng tối, tàn dương như máu, cảnh sắc ấy loang loáng phản chiếu trong ánh mắt y nhìn Kiến Sầu - một cái nhìn đầy bình tĩnh thông thấu : "Ta cho rằng nếu ta mà phi thăng lên thượng khư thì cô sẽ giết ta ngay lập tức."
Ánh sáng dưới đáy mắt Kiến Sầu chợt hơi tối đi.
Tay bưng bầu rượu Tạ Bất Thần vừa mới đặt xuống, nàng vậy mà lại tự mình châm vào cái chén rượu không của y, sau khi rót xong nửa chén thì mới chậm rãi ngẩng lên nhìn người đối diện.
Trong thời khắc đó, Tạ Bất Thần thực đọc không ra ánh mắt ấy. Cái y nghe được chỉ là tiếng nàng nhẹ nhàng đáp : "Nhưng giết ngài sẽ tuyệt không phải là ta.' Nói xong câu đó, nàng lại rũ mi nhìn xuống.
Tạ Bất Thần thực sự không biết diễn tả thế nào cảm giác của mình, lại thấy hơi có phần nực cười quái đản : Y không hề tin vào vận mạng. Tương lai chẳng tính được, trong chớp mắt biến số đã có cả vạn rồi. Nàng làm sao lại dám tiên đoán kết cục của mình thế này 2?
Nhưng ánh mắt nàng bây giờ thực vừa lạ vừa phức tạp, thậm chí trong đó còn ẩn tàng một chút gì đó như xót xa.
Đầu cúi xuống nhìn chén rượu trước mặt song y chẳng bưng lên uống mà lại ngước mắt nhìn nàng đăm đăm, rồi vẫn cái câu đó mà hỏi : "Tại sao ?"
Kiến Sầu biết thời này khắc này Tạ Bất Thần không hỏi về "Cửu khúc hà đồ" mà là hỏi về chén rượu trước mặt y.
Nói thế nào nhỉ 2
Thậm chí ngay cả nàng cũng không tài nào nắm bắt được nổi tâm tình của mình hiện tại, chỉ thấy lúc này trời sao mênh mông, mây sao trôi nhanh quá, thoắt cái đã chẳng còn lại chút dấu vết nào; chúng mỏng như vậy nhẹ như vậy nhưng chớp mắt đã lướt tuột qua kẽ tay nàng bay đi mất.
Nàng bưng chén rượu lên, mãi một hồi lâu sau mới khẽ đáp : "Ngài xứng đáng."
Ba tiếng đó tự tâm mà ra.
Nói xong thì ngửa đầu uống cạn !
Chén rượu vừa đặt xuống bàn nàng liền đứng dậy ngay. Biển mây bồng bênh đo đỏ như máu nơi rìa chợt sụp xuống một góc, giữa trời chạng vạng, áo sơn hà nàng phần phật bay bay trong gió, hương rượu chửa tan mà hư không thì đã khuất bóng người. Ráng chiều mông lung diễm lệ, tịch dương sẫm đen góc trời.
Trên trời cao sao còn chưa hiện mà nàng thì đã lẫn vào vũ trụ, hóa sao giữa tinh hà triệu triệu vì lấp lánh.
Giữa đất trời bao la, đó đây vẫn còn văng vẳng vọng lại tiếng nàng như một lời thở dài xa xăm : "Thượng khư tiên giới Kiến Sầu đi trước, chờ thánh quân một ngày cũng đến cùng."
Trong đại điện Chư Thiên, chúng tu sĩ Côn Ngô người người ngẩn ngơ nhìn theo.
Duy chỉ có Tạ Bất Thần là vẫn ngồi cạnh rìa biển mây. Gió lạnh cô liêu. Trước mặt y lẻ loi một chiếc bàn gỗ, một quyển hà đồ, tàn rượu còn lại chén cạn, chén vơi.