Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 549 - Chương 549 : Thượng Khư Tiên Giới

Chương 549 : Thượng khư tiên giới Chương 549 : Thượng khư tiên giớiChương 549 : Thượng khư tiên giới

Người phàm cả đời lúc nào cũng bình bình cắm cúi sống như bao kẻ, chỉ đến tối khuya vắng lặng mới ngẩng đầu trông trời, mắt ngắm nhìn thiên không đầy sao mà đầu óc không khỏi vơ vẩn nghĩ ngợi bao điều : nghĩ về thời thế qua bao năm dài, nghĩ về quỹ đạo trăng sao, về nhật nguyệt nối nhau luân chuyển. Hết thảy y đêu muốn lén nhìn xem một lân nhưng trời cao luôn khó với. Mạng y có hạn mà sức cũng có chừng, cứ hễ quá khỏi giới này thì dù có mơ gì đi nữa cũng chỉ là mộng, khó thành sự thực.

Duy có tiên nhân mạng dài sức mạnh là mới có thể xem được huyền cơ.

Hồi vừa chân ướt chân ráo vào tiểu hội Tả Tam Thiên, Kiến Sầu chỉ mới tới kim đan. Nhưng ngày đó, lúc bước lên bậc thang nối trời, tít trên đài Nhất Nhân, nàng đã thấy được toàn cảnh. Những gì từng chứng kiến vẫn luôn nằm sâu trong ký ức nàng. Chúng chưa hề bị năm tháng xóa mờ bao giờ, và cho mãi đến hôm nay cũng vẫn sắc nét như xưa.

Đánh ấn chưởng xuống thì ngày chợt hóa đêm, thiên không đen kịt bỗng đâu lấp la lấp lánh muôn vạn vì sao. Tất cả tụ về, hợp thành một trời tinh hà mênh mông.

Lần đầu tiên khí tức bát ngát của vũ trụ mở choàng ra ôm trọn lấy nàng. Dưới bóng tối như đêm đen đang buông xuống đó, nàng tự thân dấn mình vào lòng vũ trụ, vào dòng tinh hà đang cuồn cuộn trôi đi.

Chẳng thấy hào quang ngũ sắc kỳ dị hay hiện ra vào lúc những tu sĩ Thập Cửu Châu khác phi thăng và cũng chẳng có sóng không gian rung rinh dao động khiếp người nào. Duy chỉ một thứ khí tức mạnh mẽ chỉ riêng Kiến Sầu mới có là đang bao bọc toàn bộ người nàng mà thôi.

Cả một miền Thập Cửu Châu rộng lớn thoắt cái bỗng thu gọn lại dưới chân nàng. Núi cao sông dài thảy đều biến thành một bức tranh nho nhỏ, trông chẳng khác gì một con cờ được hạ xuống trên bàn, mặc người tùy ý di dịch.

Kiến Sầu phi thăng càng lúc càng cao, cao mãi cao mãi không ngừng. Ngôi sao xa xa ngày xưa cũng biến lớn cực nhanh trước mắt nàng, khiến nàng dễ dàng băng qua một đường giới tuyến nào đó.

Vào khoảnh khác ấy, thế gian tuyệt chẳng có lấy một chút tơ mây.

Sao trời xoay xoay trong hư không tối đen tĩnh mịch. Khi soi xuống đáy mắt nàng, ánh sáng chúng phát ra trở nên lấp la lấp lánh đủ màu đủ sắc. Những ngôi sao đó có cái nằm lẻ loi ở một góc xa, nhưng cũng có nhiều cái lại tụ lại thành chùm, giấu mình trong tinh vân dây đặc tựa sương, khiến vũ trụ lơ lơ lửng lửng không biết bao nhiêu là quầng bụi sao, đám đám cụm cụm rực rỡ huyền bí, trông như thiên trường địa cửu bất động thật đấy nhưng đồng thời lại cũng có vẻ như lúc nào cũng xoay chuyển không ngừng.

Mắt trần nhìn vào tựa hồ như mất hết chức năng.

Chẳng có không khí mà cũng chẳng có trọng lượng, vì vậy mọi hiểu biết theo thói quen thông thường đều vô dụng.

Kiến Sầu hốt nhiên cảm thấy lòng mình yên tĩnh vô biên.

Lúc nàng bứt phá đường giới tuyến kia, hư không phía trước nàng đột nhiên bỗng cong lên, giống như đang tỏa ra lớp lớp sóng gợn. Sau đó một vụ xoáy hiện ra nhắm hút lấy nàng.

Kiến Sầu ngoái đầu nhìn ra sau lưng. Thập Cửu Châu bây giờ đã trở thành một miền lục địa khổng lồ nằm gọn dưới tâm mắt nàng. Núi non sông ngòi thì lơ lửng ở bờ biển tây cuồn cuộn sóng võ, đường nào đường nấy trông ra đều nho nhỏ rõ ràng ! Một hành tinh sao khổng lồ !

Kiến Sầu biết tên nó là "Nguyên Thủy".

Trong "Cửu khúc hà đồ' có ghi lại mọi điều liên quan tới nó : Tương truyên Bàn Cổ đại tôn sau khi khai thiên lập địa xong rồi thì liền dẫn loài người tới hành tinh bậc nhất nằm trong vùng vũ trụ này; kế lại lấy sự mở đầu làm nguồn cảm hứng mà đặt tên cho nó là "Nguyên Thủy".

Loài người coi như được bắt đầu từ đó, rồi dần dần phát triển.

Trong gần bốn trăm năm qua, nàng đã xem "Cửu khúc hà đồ" không biết bao nhiêu lần, trong đầu lúc nào cũng ghi nhớ dáng vẻ miêu tả của hành tinh. Nhưng chữ nghĩa khắc họa cho dù có chân thực đến đâu cũng không thể nào bì được với những gì nàng đang tận mắt nhìn thấy hiện tại.

So với hành tinh, con người không khác gì một hạt bụi. Nếu hòa mình vào vũ trụ mênh mông thì lại càng nhỏ đến nỗi chẳng đáng nhắc tới. So với nó, con người tồn tại hay không tồn tại thực chả có ý nghĩa gì.

Trong sát na bị vụ xoáy kia nuốt chửng, Kiến Sầu cảm thấy ý thức của mình đã hoàn toàn nhập thành một thể với vùng trời khổng lồ này. Nàng chẳng còn phân biệt nổi mình là mình hay là vũ trụ, tự bản thân vốn từ vũ trụ đến hay xưa nay chỉ là một phần thuộc về nó mà thôi.

Duy có trí óc là vẫn thanh tỉnh vô cùng.

Nàng biết rằng sau khi trải qua cuộc "hành trình" không biết dài ngắn bao lâu này, đến lúc mở mắt ra một lần nữa thì đối diện sẽ chẳng phải là Thập Cửu Châu quen thuộc nữa mà là một thượng khư tiên giới vừa lạ lẫm vừa diễm lệ I

Muôn vạn sao trời tụ thành tinh hệ, nhiều hệ như vậy quây quần tập trung thành tinh vân. Tinh vân phiến to phiến nhỏ, cụm cụm lững lờ tạo nên tinh vực to lớn. Trong vũ trụ vốn chẳng xác định phương hướng gì mấy như thế này, vùng vực cái thì phô trương dàn trải, cái thì co co cụm cụm, cái thì dài dài như dải băng và cũng có cả những cái trông chẳng khác gì một đóa sen chập chờn đung đưa trong gió.

Tinh hà vô tận, tinh vực rải rác khắp nơi, trong là ngàn ngàn vạn vạn thế giới nhỏ.

Sâu thẳm trong tinh hà, ở một góc hẻo lánh của vũ trụ thế mà lại có hơn một trăm tinh vực quây tụ thành khối tròn. Cái nào cái nấy đều quay quay theo quy luật riêng của mình, nhưng trông thì dường như lại rất nhịp nhàng hài hòa.

Vũ trụ nơi nơi nhìn như có vẻ lộn xộn mất trật tự song ở chỗ này lại xảy ra hiện tượng thế kia thì dĩ nhiên là không bình thường chút nào.

Nhưng con người một khi đã dấn thân vào bên trong, chẳng ai lại thấy nó bất bình thường. Hay nói cho đúng hơn, lạ thì có lạ thật nhưng nhìn mãi riết rồi cũng thành quen.

Bởi vì nơi đây chính là thượng khư tiên giới I

Nhưng phàm là tu sĩ, cho dù người ấy có từ một xó xỉnh nào đó trong vũ trụ tới hay có tu luyện cách thức nào đi nữa, hoặc thậm chí là đến cả yêu tu đắc đạo cũng vậy, một khi đã bứt phá sức cản cao nhất nơi hành tinh mình ở, người nào người nấy đều sẽ liền bị một nguồn lực cực kỳ mạnh mẽ hút lấy rồi dẫn dắt đến thế giới này.

Sau khi tới hồ phi tiên rót tiên lực vào người để cải tạo thân tiên xong thì có thể được coi như là "địa tiên". Trên địa tiên là kim tiên, cao hơn nữa là thánh tiên.

Thực lực tiên nhân mạnh yếu ra sao được phân đại khái thành ba cấp như vậy. Đó là bởi vì thượng khư tiên giới to lớn vô cùng, tiên nhân lại từ mọi nơi trong vũ trụ đến nên mặc dù có là thiên kiêu trong giới nào đi nữa nhưng hễ cứ đặt chân tới đây thì rốt cục cũng trở thành lu mờ giữa chúng tiên đông đảo mà thôi. Cho nên tiên nhân khác cấp thực lực so ra khác biệt như mặt trăng với mặt trời. Mà thậm chí là đồng cấp đi nữa thì giữa tiên với tiên nhiều khi cũng chênh nhau cả một trời một vực.

Tôn Thành là một địa tiên bình thường đến không thể bình thường hơn. Trước khi phi thăng, ở tại giới mình y cũng có thể được xem như người có chút thành tựu, thế nên ngay từ chín trăm năm trước, y đã được tiếp dẫn tới giới này rồi.

Tuy nhiên, từ chín trăm năm qua cho đến nay, Tôn Thành chưa hề rời khỏi vùng tinh vực này bao giờ.

Chẳng phải là không muốn mà là y không có khả năng.

Tôn Thành vốn cứ nghĩ thượng khư tiên giới huyền thoại dù gì đi nữa cũng là một miền đất mơ mộng diệu kỳ trong tâm tưởng mọi người, nhưng y thực lại chẳng biết tới cái mênh mông bao la của vùng vũ trụ này.

Mãi cho tới lúc đi khỏi hành tinh mình đang sống, y mới nhận ra cái thế giới ấy nó nhỏ đến mức nào. Mặc dù phi thăng, nhưng bọn họ chẳng qua chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.

Đang ngồi trong đáy giếng đó mà thình lình bị quăng tới một thế giới khổng lồ như thế này thì bất cứ ai, cho dù già đời kinh nghiệm đầy mình như thế nào, thảy đều không khỏi có cảm giác bị áp chế : đầu tiên là thế giới này quá lớn, mình cái gì cũng ù ù cạc cạc; thứ nữa là chúa tể quyền uy, thiên kiêu tài năng chót vót tới đâu, tất cả ở đây nơi nơi đều có. Một khi đã lên thượng khư rồi thì thực chẳng khác gì làm lại đời tiên từ đầu, mọi thứ tích lũy làm vốn đều tự nhiên trở nên nhỏ nhoi, mất giá. Linh thức vốn có phải chịu bị áp chế rất mạnh. Mặc dù đã lãnh ngộ được pháp tắc không gian rồi, trước kia có thể tự mình mở được một trời thế giới nho nhỏ thật đấy, nhưng tới đây thì tất cả đều trở nên hạn chế. Khoảng cách thuấn di với na di cũng giảm đi rất lớn.

Huống hồ vùng tinh vực này mênh mông biết chừng nào mà kể !

Mặc dù đã thành địa tiên, nhưng muốn dễ dàng dọc ngang tung hoành vùng tinh vực này lại là chuyện vô cùng hao hơi tốn sức. Thân là địa tiên mấy trăm năm nay tu vi cứ dậm chân tại chỗ như Tôn Thành mà nói thì dĩ nhiên việc này quá ư viễn vông xa vời.

Tu sĩ được quy tắc tiếp dẫn, vừa mới phi thăng lên thường thường sẽ hạ xuống một hành tinh nằm ở rìa tinh vực ngoài cùng thượng khư. Chỉ có những tiên nhân đủ tu vi mới có thể có khả năng vượt tinh vực dễ dàng. Bởi vậy nên lâu ngày chày tháng thượng khư tiên giới mới dân dần phân ra cấp bậc.

Phía ngoài phần lớn là địa tiên cấp thấp. Bởi từ năm này qua năm khác, họ cứ tới tập trung ở đây nên số lượng cực kỳ kinh người. Phía trong thường thấy kim tiên cao cấp, nhưng so với địa tiên thì ít hơn nhiều. Còn ở mấy khu tỉnh vực trung tâm thì đó tất nhiên là vùng của các thánh tiên, nhân số chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Các khu này có tên phi tà thiên, tự tại thiên và đại la thiên.

Phi tà thiên là khu của yêu ma phi thăng hoặc tiên nhân sa vào ma đạo. Tự tại thiên là khu phật tu phi thăng lên, trong đó quá nửa là người phật môn các nhánh phái. Còn đại la thiên thì là khu lớn nhất trong "thượng khư tam thiên". Nó chiếm hẳn bảy phần mười vùng trung tâm, bao trọn ba tinh vực. Tất cả các tiên nhân không phải là phật tu, yêu tu, hay từ người theo đạo tu, kiếm tu, phù tu cho đến tu sĩ lạ lùng cổ quái thế nào đi nữa, thảy đều có thể đến được nơi này.

Sau khi Tôn Thành phi thăng lên thượng khư, từ bấy tới nay, mơ ước lớn nhất đời của y đơn giản chỉ là một ngày nào đó mình sẽ có thể có cơ hội đi vào đại la thiên chiêm ngưỡng thần thái phong cách của tiên nhân Bích Tỳ, của Lục Diệp lão tổ và của bạch hạc đại đế trong truyền thuyết kia.

Nhưng tiếc thay, vận số đen đủi, y thực chẳng gặp may.

Ở hạ giới Tôn Thành vốn có tông môn của mình. Y cứ tưởng mình phi thăng lên tới thì các tiền bối đã từng đi trước trong môn hẳn cũng phải đã tạo lập môn phái đâu ra đó xong xuôi, bọn họ thế nào mà chả dẫn y đi thẳng vào đại la thiên luôn. Nhưng ai ngờ, sau khi phi thăng đến đây, y mới biết các bậc tiền bối trong tông môn ấy đã bỏ mạng từ đời nào trong lúc xông phá phi tà thiên với đại la thiên. Thậm chí còn chẳng có lấy một mống sống sót chứ ở đó mà mơ màng tông với môn.

Vì vậy mãi cho tới hôm nay, Tôn Thành vẫn còn lao đao khốn đốn ở ngoại vi tỉnh vực Hạo Thiên này. Qua bản đồ thượng khư tiên giới bán ở gần hồ phi thăng trên hành tinh Ngang Túc cùng với một số thông tin cơ bản, nhờ vào việc chỉ dẫn các địa tiên vừa mới phi thăng lên đây mà y có thể kiếm được một chút thứ tốt tốt trên người bọn họ, rôi dùng chúng đổi lấy tiên nguyên thạch cần thiết cho việc tu luyện của mình, đồng thời cũng coi như đây là một quá trình trui rèn tâm cảnh luôn.

Nhiều năm như vậy, lẽ ra tâm tính y đã phải thanh thiên từ lâu, nhưng mấy năm gần đây thì dù làm thế nào đi nữa cũng không sao yên tĩnh được nổi.

Hồ phi thăng được xây dựng trông như một tế đàn khổng lồ. Nhưng không phải lúc nào cũng có người từ trong đó đi ra. Có khi hai ba ngày cũng chẳng có lấy một người mới phi thăng tới.

Nhưng Tôn Thành không vì thế mà dám lơ là chểnh mảng. Lúc vắng người, y thường hay tựa vào cái cột bạch long khổng lồ của hồ phi thăng để tu luyện. Tuy nhiên vào thời này khắc này thì ánh mắt y chỉ có thể dán dính lên miếng da dê đang trải rộng trên đùi mình mà thôi.

Da dê đen kịt, bên trên đường đường nét nét trắng muốt cong cong phác họa nên một khuôn mặt nữ tu xinh đẹp lạnh lùng, thế nhưng ngay bên cạnh thì lại đóng cái mộc có chữ "Giết" đỏ chót I

Phía dưới chỉ ghi vẻn vẹn một hàng chữ nhỏ : Kiến Sầu Nguyên Thủy giới có thể đã phi thăng. Thập tử lệnh treo giết có thưởng : Thánh tiên đảm bảo nguyện vọng !

Tôn Thành biết, ngay từ mấy năm trước, tấm da dê đen bí hiểm như thế này đã từng vô thanh vô tức truyền khắp ngoại vi thượng khư tiên giới, khiến không biết bao nhiêu là người bừng bừng hứng thú.

Ai mà chẳng biết ý nghĩa của nó lớn đến mức nào.

Một tờ như vậy thượng khư thường gọi chung là "Thập tử lệnh”.

Trước kia, Phi tà thiên rất đông tà ma ngoại đạo. Có dạo, sau khi đuổi giết một vị kim tiên không thành, người ta liền phát lệnh trên toàn thượng khư, hứa rằng nếu có ai giết nổi thì sẽ giành được phần thưởng theo như ban bố trong tờ lệnh.

Ban đầu, thứ da dê này chỉ sử dụng ở Phi tà thiên, nhưng càng về sau thì càng phát triển, kẻ giấu mặt phát lệnh sau tấm da dê đó không chỉ có tu sĩ trong phi tà thiên không thôi mà còn có cả rất nhiều người từ đại la thiên tới.

Mặc dù vậy, chờ mấy trăm năm ở thượng khư cho đã, Tôn Thành ngó lại thì thấy giải thưởng trên tấm thập tử lệnh đó vẫn cứ y xì như cũ !

Giết được vị "Kiến Sầu" kia là lấy được một lời hứa của thánh tiên đấy.

Thế có nghĩa là người muốn giết cái vị Kiến Sầu đó cho dù ở đại la thiên thì địa vị cũng tuyệt không thể nào thấp được -

Thánh tiên chăng 2

Nhưng người ta đường đường là thánh tiên thì can cớ gì phải hao công phí sức cực lớn để đi giết một tu sĩ tép riu 'có thể đã phi thăng" nhưng tới giờ vẫn còn chưa phi thăng ?

Thậm chí còn chả tiếc hứa hẹn nữa I!

Thực kỳ kỳ quái quái !

Đâu óc Tôn Thành điểm qua một lượt các thánh tiên có tên tuổi trong đại la thiên nhưng lại chẳng nghĩ ra người ban lệnh giết sau tấm thập tử lệnh này là ai. Bởi vậy y liền cất luôn tấm da đi rồi bắt đầu chuẩn bị tu luyện.

Nhưng vừa mới khoanh chân ngồi xuống thì không gian trên hồ Phi tiên tự nhiên chợt gồ lên vặn vẹo, đồng thời nước hồ vàng kim cũng nổi sóng dồn dập.

Rào Rào !

Trong chớp mắt, một bóng người dong dỏng rắn rỏi đã hạ xuống mặt nước. Đây là nữ tu, áo mặc thêu họa tiết núi sông, đẹp không sao tả xiết, cổ cao thon dài, tóc xanh như thác, ngũ quan xinh xắn nhưng nhìn thì lại hơi có vẻ lạnh lùng siêu trân thoát tục.

Ngay khi nàng ta vừa ngẩng đầu lên nhìn ra xung quanh thì Tôn Thành cũng thấy rõ mặt. Tức thời đầu óc y liền chợt như bị sấm sét giáng nổ cái đùng, chói hiện thành cái tên mà ban nãy y vừa mới thấy qua !

Giống !

Sao mà giống quá !

Không lẽ khổ tận cam lai, gặp thời số đỏ, đợi mãi mới tới lúc bánh nhân thịt từ trên trời rớt bộp xuống, trúng đầu mình chăng ?
Bình Luận (0)
Comment