Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 550 - Chương 550 : Kiếm Đâm Từ Phía Sau Tới

Chương 550 : Kiếm đâm từ phía sau tới Chương 550 : Kiếm đâm từ phía sau tớiChương 550 : Kiếm đâm từ phía sau tới

Đập vào tâm mắt nơi nơi tứ bê hoang vu.

Sa mạc mênh mông, cát vàng trải rộng, gió hú lồng lộng, bầu trời đen kịt chẳng có trăng sao, duy chỉ có vài ngôi sao sáng ngời là lơ lửng ở đó, soi tỏ cả một vùng đại địa, vì vậy mà nơi Kiến Sầu đang đứng sáng trưng như ban ngày.

Hồ phi tiên trông tựa tế đàn, hình dáng cổ xưa vô cùng. Nước hồ kim sắc dập dà dập dềnh, bốn bề chỉ rặt toàn là cát vàng sa mạc. Quanh hồ có mười sáu cây cột bạch long trắng khổng lồ, thoạt nhìn trông giống như là từ đá trắng tạc thành. Nhưng khi Kiến Sầu bay ra khỏi mặt nước, hạ xuống nhìn lại thì mới thấy mười sáu cây cột trắng đó thực ra đều là xương rồng cả !

Sa mạc cát vàng, xương cốt bạch long, hồ phi tiên !

Mặc dù đây chẳng phải là kiểu "Gió nhẹ vờn đưa, cảnh tiên mơ màng" như trong tưởng tượng của đám văn nhân trên cô đảo nhân gian trước kia, nhưng nhìn hoang vu như thế này thực khiến cho bao nhiêu can đảm trong người cũng không khỏi phải có phần chao đảo !

Đây mà là thượng khư sao 2?

Đứng cạnh bờ hồ phi tiên, Kiến Sầu đưa mắt nhìn quanh một lượt thì chỉ thấy cột rông chọc trời, sa mạc vô biên, tứ bề trừ mình ra thì dường như chẳng có lấy một mống "phi thăng" nào khác, duy sau một cây cột cốt rồng trắng toát ở phía tay phải là có một cái đầu ai đó đang thập thò ló ra, cặp mắt trông có vẻ chần chừ thì đang nhìn nhìn quan sát mình.

Đạo bào mặc trên người xanh tím, trông có vẻ rất thường, nhưng mặt mày y tuy vậy lại toát ra vài phần khí phách anh tuấn. Dường như vừa mới ngồi ở dưới đất rồi đứng lên nên quần áo có hơi lấm lem chút cát, coi bộ giống như đã chờ ở đây lâu thật lâu, quanh hông còn thấy giắt thêm một cái chùm thẻ sắt đen sì.

Lúc y đứng dậy, thẻ sắt leng keng leng keng va vào nhau.

Y cứ nhìn sững Kiến Sầu, đến khi nàng nhìn tới mình, y dĩ nhiên cũng nhận ra. Ngay lập tức, tấm thập tử lệnh đang trải rộng giữa hai chân kia liền được y thu cái xoẹt vào tay áo trước. Thậm chí cả đến cái vẻ thất kinh hoảng hồn trưng ra trên mặt vừa rồi cũng bay biến mất tăm mất tích luôn trong chớp mắt.

Có ai mà bỏ qua nổi cơ may như thế này đâu. Chỉ chưa đầy một khắc ngắn ngủi đó, Tôn Thành đã tự quyết định xong.

Ở thượng khư tiên giới này, cho dù chỉ là một địa tiên nho nhỏ thì trước khi phi thăng tu sĩ đó cũng phải vô cùng có tiếng tăm ở hạ giới rồi. Mặc dù sau lúc phi thăng, vì hoàn cảnh thay đổi với tâm cảnh bất ổn nên y không thể duy trì tâm trí được như xưa. Nhưng một khi đã trở thành cường giả thì bên trong cũng phải có lý do. Đó là vì bọn họ đa phần đêu có khả năng thích nghi cao với lại biết kiềm chế, nhẫn nại vô cùng.

Thượng khư xưa nay chẳng phải là chỗ thế ngoại đào nguyên mà là một trường tu la địa ngục.

Bởi ở đây đâu đâu cũng có cường giả, dù hoàn cảnh nhất thời không mấy tốt nhưng rất ít ai nản lòng thoái chí. Chỉ cần có cơ hội, bọn họ chắc chắn sẽ trở thành đối thủ trí mạng của kẻ bị truy đuổi, mọi khả năng đều bạo tung khiến cả tiên giới phải mắt tròn mắt dẹt mà nhìn.

Tỷ như Lục Diệp lão tổ vậy.

Phi thăng lên đây chưa tới một ngàn năm trăm năm, bà ta vậy mà đã đập tan thế cục cân bằng vốn được lập ra bởi bốn vị chí tôn thánh tiên như Bích Tỳ tiên quân, Bạch Hạc đại đế của Đại la thiên, Dược Thượng bồ tát Tự tại thiên với Mộng Thiên Mỗ Phi tà thiên. Bằng lối hành xử không ai lường nổi cộng với một thực lực vô cùng siêu việt, dưới sức tấn công vừa thần tốc vừa hung bạo tới cực điểm chẳng khác gì tinh tú từ trời cao đùng đùng sa xuống, bà ta đã đánh gục Bích Tỳ tiên quân trên đài đấu pháp, làm rung chuyển cả một đại la thiên mấy vạn năm nay chưa hề xáo động bao giờ và từ đó về sau trở thành người đứng đầu thứ ba trong số ba vị cấp tiên tôn của đại la thiên.

Cho tới bây giờ vẫn có kẻ tò mò muốn biết bà ta làm sao mà tới tiên giới một cái là khả năng đã gần như xưng bá được như vậy ?

Ở nơi tiên giới này, Tôn Thành chẳng qua chỉ là một tu sĩ tép riu, nhỏ bé như con sâu cái kiến nên mấy cái chuyện trên tất nhiên y lại càng mù tịt. Đến như Lục Diệp lão tổ thuộc vào hàng thánh tiên, được xưng tụng thành cả "tiên tôn" thì đối với y lại càng là xa, với chẳng tới.

Người mà Tôn Thành nhắm tới hiện tại chỉ có Kiến Sầu. Thập tử lệnh từ phi tà thiên ban ra xưa nay chưa có chuyện lật lọng bao giờ. Hơn nữa, đối với y mà nói, lấy được một lời hứa hẹn của thánh tiên kia thực đúng là quan trọng vô cùng.

Nói trắng ra thì cái gọi là hứa đó tức cũng chính là người treo thưởng sau tấm lệnh sẽ trong khả năng của mình đích thân thực hiện một ước muốn mà kẻ hoàn thành nhiệm vụ đề ra.

Cảnh giới thánh tiên trong đại la thiên này ít ỏi biết nhường nào !

Mà Tôn Thành chẳng qua chỉ là một địa tiên vô danh tiểu tốt. Ít thì có thể xin thánh tiên cho nhập đại la thiên, từ đó có được hoàn cảnh tu luyện tốt hơn; nhiều thì có thể cầu thánh tiên nâng cảnh giới cho mình, hay lấy được một món pháp khí cực tốt nào đó, hoặc có khi được thánh tiên truyền đạo cho cũng không chừng...

Nhưng dù là bất cứ thứ gì đi nữa, thảy đều thuộc vào những điều mà trước giờ y chỉ biết mơ chứ chẳng hề nghĩ có.

Ở thượng khư, tất nhiên cũng có người sau khi phi thăng lên sẽ liền thanh tâm quả dục, độn thế ẩn cư. Nhưng đa phần tiến vào thế giới rộng lớn này rồi thì sẽ không bao giờ muốn mình mãi mãi vẫn chỉ là một kẻ tâm thường.

Theo như Tôn Thành tự xét, y chính là loại người như vậy.

Tuy không biết cái vị tu sĩ Kiến Sầu mới phi thăng lên này làm sao để đến nỗi đắc tội thánh tiên nhưng Tôn Thành chả cần phải tìm hiểu làm gì. Điều mà y cần biết chỉ là -

Cái nàng tiên nữ có tên Kiến Sầu kia khéo sao lại vừa mới phi thăng lên !

Thiên hạ đâu có mấy ai như Lục Diệp lão tổ đâu. Địa tiên đa số vừa phi thăng lên tới thì chính lúc này là lúc bọn họ yếu nhất. Vừa mới chân ướt chân ráo tới nơi, bọn họ gần như hoàn toàn không sao tránh nổi một đòn đánh lén của địa tiên đã rình ở tiên giới này tới mấy trăm năm !

- Tiên tử, cô mới từ hạ giới phi thăng lên đó ư ?

Mặt mày sơ hở nửa điểm chẳng lộ, biết Kiến Sầu đã nhìn thấy mình, Tôn Thành bèn từ sau cột cốt long bước ngay ra. Y thủ lễ chào nàng rồi tự giới thiệu mình trước : "Tại hạ họ Tôn, tên Thành. Ta phi thăng lên giới này cũng được ít lâu rồi, song hiềm vì không kế sinh nhai nên mới đứng cạnh hồ phi tiên ở phụ cận hành tinh Ngang Túc này chờ các đạo hữu phi thăng lên, mong sao có thể hướng dẫn đôi điều, giới thiệu đại khái tình hình trên thượng khư tiên giới rồi nhận chút thù lao."

Y nói một tràng nghe vô cùng chân thành thẳng thắn.

Người phi thăng lên thượng khư đa số đều chẳng biết gì. Vừa đặt chân tới một chỗ xa lạ, bọn họ tất nhiên sẽ khó tránh khỏi bỡ ngỡ lạ lãm. Nếu có tiên nhân là thổ địa nơi đó ra mặt hướng dẫn giới thiệu thì dĩ nhiên không gì tốt bằng.

Vì vậy nếu cứ lôi mấy câu trên ra mà giở ngón thì rất ít khi nào bị nghi ngờ. Hơn nữa trên thực tế, đây cũng là bài tủ Tôn Thành vẫn thường hay liến thoắng với người ta.

Nhưng có điều Kiến Sầu lại linh cảm thấy có cái gì đó không bình thường, đầu óc cứ nhớ tới cảnh lúc mình vừa quay đầu tới thì đã thấy người này đứng thậm thụt lấp ló sau cây cột mà nhìn nhìn ngó ngó mình.

Nếu đúng là người dẫn đường, hơn nữa lại lấy đó làm kế mưu sinh thì ngay khi vừa thấy có người từ hồ phi tiên ra, phản ứng đầu tiên của y ắt phải là đi ra tiếp đón liền mới đúng lẽ.

Kiến Sầu để ý chuyện này nhưng vẫn chào đáp lễ : "Tôn đạo hữu, hân hạnh ! Tại hạ đúng là từ hạ giới phi thăng lên. Không biết đây có phải là thượng khư không ?"

- Chính vậy, chỗ này là thượng khư rồi. Cứ từ từ, không cần phải vội, tiên tử nếu muốn hỏi thăm thì Tôn mỗ sẽ nhất nhất nói rõ hết cho tiên tử nghe. Với lại còn có bản đồ tinh vực của thượng khư tiên giới đây nữa ! À phải rồi...

Nói tới đây, làm như sực nhớ tới chuyện gì, Tôn Thành liên đột nhiên ngắt ngang : "Nãy giờ quên hỏi, không biết nên xưng hô với tiên tử như thế nào ?"

Kiến Sầu cũng ra vẻ như nhắc tới mới nhớ, cười nói : "Ta mới chân ướt chân ráo tới, mải lo nhìn thượng khư xem xem như thế nào nên đâm ra thất lễ mất rồi. Xin Tôn đạo hữu lượng thứ, còn tên thì cứ gọi "Liên Chiếu" là được."

Liên Chiếu hả ?

Tôn Thành vốn chẳng qua là hỏi dò một câu như vậy để xác định xem thân phận của vị "Kiến Sầu" này ra sao. Ai ngờ vị nữ tu giống y hệt người được vẽ trên thập tử lệnh trước mặt sao mà lại nói ngay tắp lự mình là "Liên Chiếu" thế này ?

Không lẽ lầm rồi, người với người giống nhau mà thôi ?

Nhưng làm gì có chuyện này chứ 2

Ba ngàn thế giới phía dưới tuy bao la mênh mông thật, nhưng ngoài chuyện anh em song sinh, thượng khư tiên giới xưa nay chưa từng thấy có ai ngẫu nhiên giống một người khác như đúc bao giờ, huống hồ là khéo sao cô †a cũng vừa đúng là người mới phi thăng lên đây.

Nghĩ ngợi phân tích một hồi, Tôn Thành liền không tin nhưng ngoài mặt thì "À" lên một tiếng rồi lặp lại cái tên "Liên Chiếu" kia, xong thì vồn vã tán dương : "Cái tên hay quá, hay quá ! Tiên tử biết không, thượng khư tiên giới có cả trăm tinh vực, nhưng hồ phi tiên đa phần đều nằm ở rìa thượng khư. Nếu tiên tử có tông môn dưới hạ giới thì trên thượng khư chắc không phải là không có tiền bối đi trước lập tông môn rồi. Nếu tông môn đó chưa bị diệt thì hẳn là ở đại la thiên. Cô xem cô may mắn chưa kìa, không chừng sẽ được đón đi đại la thiên tu luyện ngay đấy !"

- Đại la thiên ư ?

Nội dung ghi chép trong "Cửu khúc hà đồ" tuy nhiều nhưng vẫn chỉ gói gọn từ thời hoang cổ lúc vũ trụ mới ra đời cho đến đoạn cuối đêm dài vĩnh cửu. Mà cũng chính vào thời khắc này thì Bàn Cổ đại tôn tịch diệt. Cho nên kể từ sau giai đoạn thượng cổ, thượng khư tiên giới xây dựng ra sao, tình hình như thế nào, trong hà đồ thảy đều chẳng ghi lấy một chữ. Có thể nói Kiến Sầu đúng là hoàn toàn mù tịt về thượng khư tiên giới nên vì vậy mới tự nhiên hỏi lại Tôn Thành.

Tôn Thành liền khoát tay mời nàng đi bên cạnh. Sa mạc cát vàng mênh mông hun hút trải dài tới chân trời hắc ám vô biên. Trên không cao cao, thay cho mặt trăng mặt trời mà Kiến Sầu quen thuộc là vài ngôi sao đang soi rọi, chiếu sáng miền đất bao la hoang vu trước mặt nàng. Gió hú cuồn cuộn thổi thốc, sức tàn phá so với hắc phong mạnh nhất trong động hắc phong năm xưa thực chỉ có hơn chứ chẳng kém.

Kiến Sầu dĩ nhiên cũng không từ chối mà ra khỏi hồ phi tiên cùng với Tôn Thành, theo y đi ngược lên một phía trong sa mạc hoang nguyên.

Dọc đường, Tôn Thành nói cho nàng nghe đến bảy tám phần mọi chuyện về thượng khư tiên giới, trong đó đặc biệt có cả "tam thiên" - vùng tinh vực đầu não của thượng khư - nơi mà người người đều mơ ước. Ngoài ra, y còn kể thêm về các tiên tôn, những người thuộc hạng xưa nay đại danh đỉnh đỉnh ở đó.

Lúc Kiến Sầu nghe tới "Lục Diệp lão tổ” thì có hơi giật mình nhưng nàng không ngắt lời Tôn Thành mà cũng chẳng tỏ ngay thái độ ra mặt.

Thậm chí sau khi Tôn Thành giới thiệu xong xuôi mọi chuyện, nàng cũng chẳng đáp lấy một câu mà lại hỏi : "Bởi vậy ý Tôn đạo hữu muốn nói hành tinh chúng ta đang ở bây giờ có tên là "Ngang Túc". Nó nằm trong tinh vực Hạo Thiên ở rìa thượng khư tiên giới. Từ đây tới "tam thiên" trung tâm thượng khư xa vô cùng. Thế nên chỗ này coi như chỗ hoang. Nếu muốn đi Đại la thiên hay Phi tà thiên thì phải băng qua cả nửa tiên giới, tức qua mười mấy tỉnh vực mới đến đúng không ?"

- Đúng vậy ! Vả lại thượng khư tiên giới là do vào thời cuối viễn cổ, đầu thượng cổ mấy vị tên tuổi cấp tiên tôn mượn cựu lực của Bàn Cổ đại tôn lập ra. Sức mạnh của ngài đều có khả năng áp chế tất cả mọi người. Từ một hành tinh thuộc tinh vực nào đó hơi đông đúc sầm uất một chút, nếu muốn đi nhanh thì cũng đỡ, cùng lắm là chịu tốn ít hỗn nguyên, mất mấy tháng là tới nơi. Chứ nếu túng tiền túi rỗng, tu vi cũng không đủ, lúc đi lúc nghỉ thì có khi đi mười mấy trăm trăm cũng chả tới. Đó là còn chưa kể đến việc ở tiên giới không phải ai cũng tốt. Dọc đường mà rơi vào tay đọa tiên hay đại yêu mị ma phi tà thiên thì có gặp tai nạn rủi ro này nọ cũng là chuyện thường tình.

Hỗn nguyên, tiên nguyên thạch chính là tiên tệ trao đổi tương đương với linh thạch trên Thập Cửu Châu. Không cần y phải giải thích Kiến Sâu cũng hiểu được.

Tôn Thành vừa nói vừa giơ tay chỉ chỉ trước mặt : "Ở thượng khư này ta cũng chỉ là tu sĩ bình bình. Ngang Túc là một hành tinh nhỏ trong tinh vực Hạo Thiên, rộng mà vắng vẻ lắm, phần lớn đều là sa mạc cả. Nhưng qua khỏi cái vùng đất mênh mông phía trước này thì sẽ tới ốc đảo. Đó là "ngạn Giang Nam, nơi sâm uất phồn thịnh nhất trên toàn Ngang Túc. Nếu trong tông môn của tiên tử có người, với lại coi như cũng có chút tiếng tăm thì tới đây là quá nửa sẽ có thể liên lạc được."

Kiến Sầu nhìn theo hướng tay Tôn Thành thì chỉ thấy sa mạc mịt mù vô biên, nhìn chẳng ra cái gọi là ốc đảo kia thực sự ở chỗ nào. Nhưng nàng cũng không phóng linh thức ra kiểm chứng mà lại ngoái đầu hỏi lại Tôn Thành : "Vậy thì lúc trước Tôn đạo hữu có từng nói là ngài lấy việc dẫn đường cho người ta, bán bản đồ tinh vực thượng khư tiên giới làm kế mưu sinh..."

- À, đúng thế. Xin mời tiên tử xem qua cho biết.

Tôn Thành đã phóng tiên thức tra xem tu vi Kiến Sầu tự đời nào rồi. Y phát hiện tiên lực trong người nàng vô cùng mỏng, thế này thì ở hạ giới thiên phú chắc lẽ phải xếp vào hạng chót nhất. Mặc dù cô ta có cố gắng phi thăng lên đến thượng khư thật nhưng tắm qua hồ phi tiên rồi mà cũng chả thu nạp được bao nhiêu tiên lực nên sức mạnh hiện tại có khi bằng không cũng không chừng.

Người mà yếu nhớt thế kia thì giết lúc nào chả được.

Nhưng bây giờ vẫn còn chưa phải là lúc hạ thủ.

Cái hành tinh Ngang Túc này tuy hoang vu vậy đó, ngày thường chả thấy một mống kim tiên nào héo lánh tới, nhưng thực lực của Tôn Thành cũng đâu có cao siêu gì. Nếu y không chọn địa điểm hạ thủ mà để lộ chuyện thì sẽ dễ bị người ta nẵng tay trên mất. Đây là cơ hội trời ban ngàn năm một thưở, có thể giành được hứa hẹn của thánh tiên thì y làm sao đành lòng dâng hai tay cho người khác nổi.

Bởi vậy ngay lúc này Tôn Thành vẫn nói năng như thường, kế lại tiến tới trước một bước để Kiến Sầu khỏi cảnh giác.

Tháo chùm thẻ sắt đeo trên hông xuống, Tôn Thành hơi rung rung lắc lắc một chút rồi từ trong đó trải ra một cái có ghi chép miêu tả về "Tinh vực Hạo Thiên". Y đưa cho Kiến Sầu xem : "Mỗi tinh vực mỗi bản đồ riêng. Trên đầu chú thích phương hướng vị trí sơ lược trên tinh vực với các chỗ là căn cứ chiếm đóng của các thế lực lớn, ngoài ra còn có một số vùng nguy hiểm tốt nhất không nên tới. Tùy theo mức độ chỉ tiết, bản đồ có ba loại : thô, thường, và tinh. Tu sĩ nhỏ nhoi như ta chỉ có thể lấy được bản đồ tinh vực loại thô với loại thường mà thôi. Chi tiết chính xác như loại tinh thì chỉ có mấy tông môn lớn mới có. Nếu cần dùng, tiên tử cứ lấy vài pháp khí hay đan được trong người trao đổi với ta. Tỷ như không cần thì đi chung dọc đường cũng coi như là bạn bè rồi, chả phải mất mát gì."

Kể ra tu sĩ hạ giới vừa mới tới mà lại gặp một người dẫn đường thế này, phần đông đều sẽ vui vẻ mua cho y một tấm bản đồ tinh vực. Tuy nhiên nhiều khi cũng có người kiêng ky vì lý do tiền tài thường không nên lộ ra cho người khác thấy. Nhưng thực ra một địa tiên tép riu từ hạ giới tới thì đồ đạc trong người có là mấy chứ.

Mặc dù ở thượng khư tiên giới có người thích kiếm tiền, bọn họ phần đông sẽ không nhắm tới đám tiểu tiên vừa mới phi thăng lên như thế này, mà tu sĩ mới phi thăng lên cũng sẽ không khỏi có phần lạ lùng thắc mắc. Vì vậy, thường thường mà nói, đi cùng với người dẫn đường như vậy vẫn coi như dễ chịu hơn.

Nếu ban đầu đã không có điểm khúc mắc và hơi nghi ngờ với Tôn Thành thì có lẽ bây giờ Kiến Sầu đã thả lỏng, không cảnh giác nữa.

Nàng rũ mắt tựa như đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì.

Tôn Thành thì đang ngự không bay ngay phía trước nàng một chút, vả lại lúc này bọn họ cũng vừa băng qua khỏi một vùng sa mạc lớn nên y mới cười nói với nàng : "Tiên tử chả phải áy náy đâu. Ai tới thượng khư cũng chẳng biết gì hết, bởi vậy mới không khỏi bỡ ngỡ lạ lẫm. Tiên tử nếu tin tưởng, hay nếu muốn đi tìm tông môn để sau này làm chỗ dựa ở thượng khư thì cứ nói cho Tôn mỗ biết tiên tử từ giới nào tới, tông môn tên gì. Các tiên nhân cùng giới thường tập trung ở một chỗ. Nếu tìm được bọn họ, coi như ở đây cũng có nơi nhờ cậy.'

Trước hỏi tên, sau hỏi giới rồi tên tông môn.

Trong hoàn cảnh bình thường thì câu nào câu nấy đều có vẻ vô cùng tự nhiên, mà ngay bây giờ nghe ra cũng tựa như không có gì đột ngột cả.

Mặc dù vậy Kiến Sầu lại cực kỳ cảnh giác đối với cái thế giới thượng khư này.

Mục quang trong trẻo của nàng lướt qua một vòng trên mặt Tôn Thành, trong cái nhìn ấy lại còn hơi anh ánh lên một chút gì đó vô cùng tăm tối nhưng Tôn Thành bụng dạ có quỷ thì hoàn toàn vô tri vô giác, chỉ thấy được nàng có vẻ như hơi ngần ngại mà thôi. Kế đó, y liền nghe nàng đáp : "Ta từ Nguyên Thủy giới tới..."

Hai tiếng "Nguyên Thủy" vừa thốt ra, Tôn Thành thấy toàn bộ lỗ chân lông trên người như nở rộng.

Thực mừng hết lớn I

Đúng rồi !

Mặc dù nữ tu trước mặt nói mình tên "Liên Chiếu" nhưng y chả tin chút nào, trái lại điều đó còn chứng tỏ rằng nữ tu có bụng cảnh giác đối với người lạ. Tuy vậy, nàng ta bây giờ vậy mà lại chịu nói ra mình từ hành tinh Nguyên Thủy tới I

Thế giới dưới thượng khư bao la, các giới hằng hà sa số biết bao nhiêu mà đếm cho xuể ! Chính ngay Tôn Thành cũng là người ở dưới đó thì làm gì chẳng biết ở mỗi giới phi thăng lên khó tới độ nào. Có khi hơn cả ngàn năm mà cũng chẳng thấy ai có khả năng phi thăng nổi. Nếu nữ tu trước mặt đúng là từ Nguyên Thủy tới, chín phần mười chắc phải là cái vị Kiến Sầu kia. Với lại mặt mũi lại còn giống y như hệt như thế này nữa cơ mà !

Có lẽ trăm triệu lần cô ta cũng không ngờ nổi rằng mình vừa mới phi thăng lên là đã có người muốn giết mình !

Tôn Thành cố ghìm sát ý đang chỉ muốn bùng nổ trong người, ngón tay đang kẹp thanh thẻ sắt tuy vậy lại vô thanh vô tức xiết chặt hơn, song ngoài mặt thì vẫn bất động thanh sắc huyên thuyên nói với Kiến Sầu : "Vậy gân mấy ngàn năm nay Nguyên Thủy phi thăng lên cũng được không ít người lợi hại đấy. Năm đó, Lục Diệp lão tổ cũng là từ Nguyên Thủy mà tới. Với lại, trong số hai mươi bốn thánh tiên của đại la thiên còn có Bát Cực đạo tôn với Bất Ngữ thượng nhân tên tuổi khá nổi. Cả hai cũng đều là người Nguyên Thủy ! Liên Chiếu tiên tử nếu đã từ đó tới vậy chắc phải là người có tiếng trong giới rồi. Không biết tiên tử có quen với họ hay không ?"

Nghe thấy mấy cái tên lẫy lừng quen thuộc, Kiến Sầu chợt thấy bồi hồi cảm khái, song khi làn thu ba nhẹ nhàng liếc sang thì lại chỉ nói : "Tôn đạo hữu lầm rồi. Ta ở Nguyên Thủy chẳng qua chỉ là tiểu tốt trong đám yêu ma tà đạo thôi, làm sao mà quen biết ba vị tiền bối kia được chứ ? Nhưng nói cho đúng thì ta có một kẻ thù, người này với bọn họ cũng có chút chút dây mơ rễ má với nhau...

- Kẻ thù 2?

Phía trước sa mạc mênh mông, bên dưới tứ bề chẳng có lấy một mống người; gió lốc u u xoáy tít cuốn theo cát vàng, hung hãn mịt mù đến mức phủ trùm luôn cả bóng hoàng hôn đang buông xuống xung quanh.

Thực đúng là một chỗ ra tay tốt.

Tôn Thành biết rõ ràng nơi này cằn cỗi hoang vu. Nó đã chẳng có thiên tài địa bảo gì thì chớ mà môi trường sống cũng khắc nghiệt, vì vậy rất ít tiên nhân nào muốn đặt chân tới đây.

Nếu giết người ở chỗ này thì sẽ tuyệt không có ai biết.

Tôn Thành làm bộ tò mò nhướng mày, hỏi Kiến Sầu về chuyện "kẻ thù', đồng thời tay phải thì thọc vào tay áo, chỉ chực động thủ.

Mà vừa lúc này Kiến Sầu tự nhiên lại thình lình đứng lại. Giữa lưng chừng không phóng mắt nhìn quanh, tứ bề trống hươ trống hoác. Tất nhiên cái ốc đảo mà lúc trước Tôn Thành gọi là "ngạn Giang Nam" cũng chả thấy bóng dáng đâu.

Nàng bật cười một tiếng khó hiểu.

Tiếng cười đó làm Tôn Thành hơi sởn tóc gáy, tự nhiên chợt linh cảm thấy có cái gì đó kỳ quái nguy hiểm vô cùng : "Tiên tử cười cái gì vậy 2"

Kiến Sầu thở dài cái sượt. Nàng ngoái đầu lại nhìn y, nói rõ từng câu từng tiếng : "Tôn đạo hữu có chỗ không biết rồi. Kẻ thù của ta giống ta y như đúc. Cô ta chính là Kiến Sầu, môn hạ Nhai Sơn ở Nguyên Thủy."

Kiến Sầu !

Tôn Thành đã nghĩ tới rất nhiều khả năng nhưng lại không bao giờ ngờ nổi rằng cái vị Kiến Sầu lúc trước rõ ràng đã tự xưng mình là "Liên Chiếu" kia bây giờ lại khi khổng khi không thốt ra hai tiếng "Kiến Sầu”.

Cô ta là Kiến Sầu hay Liên Chiếu ?

Trong tích tắc, vẻ do dự khó hiểu liền đột nhiên lộ ra trên người Tôn Thành. Nhưng thái độ này y tuyệt không nên có !

Bởi vì nếu trước kia y chưa bao giờ nghe qua tên của Kiến Sầu thì lúc này thần sắc hẳn phải tỏ ra bối rối, kinh ngạc một chút chứ không được do dự ngần ngừ như thế này. Nếu do dự thì điều đó chứng tỏ rằng đúng vào lúc này, đây không phải là lần đầu tiên y nghe đến hai tiếng đó !

Chết rồi !

Trong sát na đối phương vừa dứt giọng, Tôn Thành chợt hiểu ra mình đã tự sập bấy. Lúc còn ở hạ giới, y cũng là cường giả, xét về tâm kế thủ đoạn thì cũng không thua kém ai. Bởi vậy y làm gì mà chẳng tỉnh ra, biết Kiến Sầu vừa rồi nói câu kia chính là cố ý thử mình !

Cô ta muốn dò xét ý đồ của y, muốn thử xem xem y có từng nghe qua tên cô ta hay chưa !

Mà khi Kiến Sầu đã tự chủ động báo tên mình để thử thì rõ ràng là đang ở vị trí người cầm cán, còn Tôn Thành thì phải đành chịu rớt thẳng xuống thế bị động ngay ! Thứ nhất đó là tại y hoàn toàn không ngờ được Kiến Sầu lại đảo khách thành chủ mà dò xét y thế này. Thứ nữa cũng bởi vì y tận mắt trông thấy Kiến Sâu hiện thân trên không hồ phi tiên, đích xác là địa tiên vừa mới phi thăng lên không sai đi đâu được, tu vi chắc chắn cũng không thể cao hơn mình !

Thế cho nên Tôn Thành nãy giờ có đề phòng gì đâu !

Đao giấu trong tay áo y còn chưa kịp rút ra, vừa mới chỉ lộ đầu mũi sắc bén thôi thì nơi mi tâm đã bị đâm thấu từ phía sau ót tới, lòi ra một đầu mũi kiếm khác sắc bén hơn nhiều !

Trong sát na đó, hai mắt Tôn Thành ứ đầy ngạc nhiên thắc mắc.

Máu từ mi tâm y ứa ra, chảy từ mũi chảy xuống.

Trong tâm mắt Tôn Thành, người nữ tu thanh lãnh đứng trước mặt và cả thanh trường kiếm giắt bên hông cô ta nữa, thảy đều bất di bất dịch, hoàn toàn chẳng động đậy lấy một mảy !

Nhưng...

Nếu cô ta không giết mình, vậy thì cái thanh kiếm đang đâm xuyên qua đầu y kia rốt cục là đang chịu sự điều khiển của ai chứ ?

Thức hải của Tôn Thành trong tích tắc đã bị kiếm khí phá nát.

Hình ảnh cuối cùng ngưng đọng trước mắt y thực ra chỉ là đầu mũi kiếm xuyên thấu mi tâm mình, bên trên dài dài một đường đỏ tươi lạnh ngắt !

- Âm!

Cái xác vô hồn ngã nhào xuống sa mạc, cát vàng mù mịt bốc tung cả vùng bên dưới !

Không còn Tôn Thành ngăn cách ở giữa, bóng người vốn cầm kiếm đứng sau cái xác liên hiện ra. Nàng nhìn người đó, mà người đó thì cũng nhìn lại nàng.

Mi mục thanh lãnh tợ băng tuyết, giống hệt như hai giọt nước. Áo sơn hà cũng y khuôn, tuy nhiên họa tiết lưu chuyển trên mặt vải lại có chỗ không giống nhau. Còn trường kiếm Nhất Tuyến Thiên cũng chẳng khác, nhưng một cái sáng sạch, một cái dính máu.

Chính là Kiến Sầu nhìn Kiến Sầu !

Người cầm cây kiếm dính máu thản nhiên liếc mắt nhìn xuống bên dưới một cái, xong lại xoay người ngó ra sa mạc mênh mông xung quanh rồi chỉ nói cụt lủn một câu : "Chắc là mau lắm. Lo mà tranh thủ thời gian đi."

Nói đoạn liền hư không tiêu thất.

Tại chỗ chỉ còn lại một mình Kiến Sầu với cái xác của Tôn Thành té rớt ở phía trước.

Đối với việc thấy "mình" xuất hiện ngay trước mặt ban nãy, nàng lại chẳng tỏ ra kinh ngạc lấy một mảy, thái độ coi như chẳng khác gì chuyện nhỏ nhặt bình thường lắm vậy. Khi người kia đã biến mất rồi, nàng chỉ rũ mắt nhìn rồi cúi xuống lục lọi trên xác Tôn Thành.

Có mấy miếng thẻ sắt khắc bản đồ tinh vực.

Một tấm da dê đen nhánh có vẽ dung mạo nàng, trên đầu có chữ "Giết" đỏ chói, khiến Kiến Sầu khi vừa mở ra thấy được phải cau chặt đầu mày, ánh mắt sau đó thì sững lại trên hai chữ "thánh tiên" kia mà trầm ngâm thật lâu.

Nàng vừa mới "phi thăng" lên, ai muốn giết nàng ?

Trong lòng tự nhiên bỗng dậy nên một linh cảm cực kỳ bất tường.

Mà khi nàng lục trong tay áo Tôn Thành ra một viên châu giống như ngôi sao thì cái linh cảm bất tường ấy càng mạnh đến cực điểm. Viên châu này thực chẳng khác gì linh châu truyền tin trên Thập Cửu Châu. Nhưng nó khác ở chỗ linh châu truyền phong tín lôi tín, còn viên châu này thì là “quang tín' !

Mà chính trong tích tắc đó, trên viên châu chợt tỏa ra hào quang mờ mờ !

Rõ ràng là nó đang phát tin tức ra ngoài...

- Chết rồi...

Kiến Sầu đáy lòng chùng xuống, nét mặt thanh tú sa sâm mây đen nặng nề. Nàng bóp nát viên châu cái bốp, đoạn xoay người chụp lấy mấy cái thẻ sắt kia rồi bỏ đi không chút do dự !
Bình Luận (0)
Comment