Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 551 - Chương 551 : Toàn Giới Truy Sát

Chương 551 : Toàn giới truy sát Chương 551 : Toàn giới truy sátChương 551 : Toàn giới truy sát

Ở thượng khư tiên giới này ít có ai bất tài.

Mặc dù tin chắc Kiến Sầu chẳng qua chỉ là một địa tiên nhỏ nhoi vừa mới phi thăng lên, có sao đi nữa cũng khó lòng thoát khỏi bị mình ám toán đánh lén, nhưng lúc còn ở hạ giới, Tôn Thành cũng có thể xem như là người thuộc hạng can đảm cẩn thận. Bởi vậy y tính trước tính sau đã quen, lâu mãi thành thói.

Cho nên ngay từ trước khi ra tay với Kiến Sầu, Tôn Thành đã lưu tin trong tỉnh châu rồi. Nếu y đắc thủ, dĩ nhiên chuẩn bị như vậy cũng chẳng mất gì. Nhưng nếu thất thủ hay thậm chí là bị người ta hại ngược lại thì ấn ký thần thức của Kiến Sầu sẽ từ viên tinh châu này mà truyền khắp Ngang Túc hoang vu. Nó sẽ lấy ánh sáng làm mối, rơi vào tay vô số tiên nhân có hứng thú với tấm thập tử lệnh kia.

Kiểu tung tin này không nhắm rõ vào ai. Nói cách khác, phạm vi phát tán khá rộng, chỗ nào truyền được là chỗ đó có nó !

Nhưng Tôn Thành rốt cục hoàn toàn không ngờ rằng vị nữ tu bị nêu tên trên tấm thập tử lệnh kia lại tuyệt chẳng hề có lấy một phân bối rối của người mới đến. Cô ta ngoài kín đáo bình tĩnh còn rất có can đảm, hơn nữa vậy mà lại biết dò xét vượt quá sức tưởng tượng của y.

Đó là còn chưa kể tới thanh kiếm đâm từ sau lưng tới...

Thậm chí đến mấy gã kim tiên cẩn thận đây mình nhiều khi cũng bất ngờ trở tay không kịp chứ chẳng cứ gì Tôn Thành.

Trong hoàn cảnh như vậy, y mà vô duyên vô cớ bỏ mạng thì cũng là chuyện cực kỳ bình thường. Tuy tự ý giết y nhưng Kiến Sầu lại không thấy áy náy. Nàng cũng đâu biết viên tinh châu vừa sáng lên kia rốt cục đã truyền đi tin gì, song song đó vì chẳng thể nào khôi phục lại được nội dung bên trong nên để đề phòng vạn nhất, trốn trước khỏi đây cho sớm vẫn hơn.

Nếu đã không chắc thì càng phải cẩn thận.

Nhưng có điều những gì Tôn Thành nói lúc trước lại không sai. Theo ghi chép từ bản đồ tinh vực lấy được trên người y thì hành tinh này đúng là Ngang Túc, nằm ở trong rìa một góc của tinh vực Hạo Thiên. Nơi sâm uất đông đúc nhất cũng chính là cái ốc đảo sa mạc có tên là "ngạn Giang Nam” kia. Song nhìn quy mô thì nó cũng chỉ giống như thành trấn mà thôi.

Vừa đặt chân tới thượng khư tiên giới, Kiến Sầu vốn định tìm hiểu xem tình hình nơi đây thế nào, sau đó thì thử đi tìm tiền bối Nhai Sơn với Phó Triêu Sinh vốn đã biệt tăm biệt tích ở Thập Cửu Châu. Thế nhưng sau khi nàng lục thấy được tấm thập tử lệnh trên người Tôn Thành thì điều này đã làm đảo lộn hoàn toàn mọi kế hoạch trước đó.

Kiến Sâu ém giấu khí tức, chạy nhanh ra khỏi chỗ Tôn Thành bị giết. Nhưng nàng không đi quá xa mà chỉ giữ một khoảng cách nhất định với nơi xảy ra chuyện, rồi lặng lẽ quanh sát mọi việc xung quanh.

Đúng y như rằng, chưa tới hai khắc sau, xa xa cuối chân trời đã thấy hào quang chớp chớp lóe lóe liên tục !

Cái này tiếp cái kia, không đao kiếm thì cũng là xe thuyền bay lại !

Các tu sĩ đó quần áo y phục đều khác nhau. Người mặc đạo bào, người phục trang quái dị. Thậm còn có cả những kẻ nhìn chẳng giống người chút nào, đầu cắm lông khổng tước, phía sau lưng thì thò ra một cái đuôi xôm xoàm to tướng... Vừa liếc mắt nhìn sơ cũng biết mấy người đó không phải chỉ có tu sĩ nhân tộc không thôi.

Thời đại tu luyện của Kiến Sầu ở Thập Cửu Châu đã qua thượng cổ. Vì yêu thân với tu sĩ đánh nhau ác liệt đã lâu, hơn nữa cộng với việc săn giết lấy đạo ấn bản mạng bị thực hiện quá mức nên ở Nguyên Thủy rất hiếm thấy tinh quái yêu ma. Mà cho dù có, tu vi thường cũng không cao mấy, rất khó đạt được thành tựu.

Nhưng trong toàn vũ trụ này, yêu ma tinh quái tu đến đại đạo lại chẳng phải ít.

Có điều khác giống khác loài rất hiếm khi có mặt ở cùng một chỗ bởi nói cho cùng rất khó mà tránh khỏi xung đột được nổi. Nhưng bây giờ Tôn Thành chết rồi, sau khi tinh châu phát đi quang tín, bọn họ lại đổ xô hết về đây...

Kiến Sầu trốn ở xa quan sát, đầu mày cau lại càng lúc càng sâu.

Nàng thấy có mười mấy kẻ nối đuôi nhau đi tới rồi dừng lại kế chỗ xác Tôn Thành té xuống. Nhưng dường như trong việc này có cái gì đó rất tế nhị, nên chẳng thấy ai bước tới xem xét trước.

Tinh châu bị bóp nát, vụn bể vung vãi trong cát vàng.

Hai khắc trôi qua, gió lốc lại mạnh nên cái xác đã gần như vùi hẳn dưới cát, duy có cái mặt Tôn Thành mắt mở trừng trừng là vẫn còn nhô lên chứ chưa bị lấp hết, nhờ đó có thể thấy được dấu kiếm kinh khủng từ phía sau đầu đâm thấu qua mi tâm !

Một văn sĩ cầm kiếm gỗ nhìn trái nhìn phải một vòng, thấy không ai nhúc nhích thì há miệng cười nói : 'Ái chà, ai nấy cũng đều vì thập tử lệnh mà tới đúng chưa 2 Làm gì rụt rè ghê vậy ? Nghĩ kỹ thì tên giết người đó giờ đã cao chạy xa bay mất tiêu, nhưng cái vị đạo hữu uổng mạng này lại cũng đã kịp phát tán ấn ký thần hồn của Kiến Sầu bằng quang tín đó thôi. Chắc chừng ít bữa nữa là Hạo Thiên ngập tin, có khi còn truyên xa quá nửa thượng khư nữa là. Mà chúng ta chẳng qua cũng chỉ là đám tép riu ở cái Ngang Túc nhỏ xíu này. Nếu để người ngoài nhúng tay vào thì sợ ngay chút canh cặn cũng chẳng có phần luôn. Các ngươi không xem, Khương mỗ ta lên trước coi vậy."

Nói xong y liền đi tới xem xét.

Bởi Tôn Thành là kẻ nằm đó chứ không phải là nữ tu có hình trên thập tử lệnh nên dù hơi nhíu mày nhưng những người khác lại chắng có ai ra mặt cản trở.

Vì vậy Kiến Sầu liền thấy vị văn sĩ kia lượm lượm vụn tinh châu.

Các mẩu tỉnh châu rơi vung vãi đó chẳng còn giữ lại một chút khí tức nào, làm như viên châu này hoàn toàn không phải bị người ta bóp nát bằng tiên lực mà bằng sức mạnh thuần túy mà thôi.

Ánh mắt của vị văn sĩ hơi lóe lên ngạc nhiên. Ngay sau đó, y liền kéo xác Tôn Thành ra khỏi lớp cát, lại thấy khắp người người này hoàn toàn không có thương tích gì khác nên bèn thò tay ra sờ sờ chỗ kiếm đâm thủng trên mi tâm Tôn Thành.

Nhưng ngón tay y vừa mới gần sờ tới thì một đường kiếm khí hung bạo từ trong cái hốc sâu hoắm đó thình lình bắn vọt ra !

- Phốc !

Thực chẳng khác gì dao phay cắm phập xuống miếng đậu hũ !

Ngay tức khắc, đầu ngón tay của văn sĩ kia liên bị xuyên thủng, mà cả lòng bàn tay cũng bị kiếm khí đâm qua, máu me đầm đìa !

- Kiếm khí lợi hại quá ! Mười mấy người đứng xung quanh thấy vậy hãi hùng khiếp vía, không khỏi giật mình kinh hoàng kêu lên.

Vị văn sĩ nọ không hề ngờ rằng chỉ xem xét xem vết thương trên mặt xác chết có gì lạ mà lại ăn nhằm phải trái đắng thế này, cái mặt lúc trước còn tươi cười tức thời liền sa sâm, nhìn có vẻ hơi u ám thấy rõ. Y nói : "Xem ra thông tin trên thập tử lệnh cũng không chính xác gì mấy. Người này chắc là vừa mới phi thăng lên nhưng chắc chắn chẳng phải tay vừa, nếu khinh địch nhiều khi phải táng mạng cũng không chừng !"

Chúng tiên ai nấy đều sợ run, bầu không khí nhất thời liền trở nên im ắng đến quỷ dị.

Trên người cái xác ở trong cát, mấy giọt máu đặc quánh nhìn sặc đầy mùi chết chóc.

Chỉ chốc lát sau, cả đám liền lần lượt tản đi. Chẳng ai nhặt xác Tôn Thành. Người chết thì đã chết rồi, thân xác chẳng qua chỉ là vỏ ngoài, nhặt hay không nhặt, chôn hay không chôn, tất cả đều chẳng có ý nghĩa gì mấy. Huống hồ, cái gã địa tiên tép riu này cũng đâu có quen biết gì với bọn họ cho cam, cho nên chẳng ai buồn để tâm tới.

Kiến Sầu giấu mình trong một góc tối nhìn ra sa mạc chợt trở nên trống hươ trống hoác sau khi cả bọn đi khỏi, cả người bần thần trâm ngâm thật lâu.

Gần bốn trăm năm ở Nguyên Thủy, thực lực của nàng trên thực tế đã vượt quá sức tưởng tượng của người bình thường. Nếu không chuẩn bị chu đáo từ trước, nàng sao có thể đi thượng khư tiên giới được chứ ?

Vừa rồi thấy mấy tên tu sĩ thượng khư kia thậm chí còn chẳng có khả năng phát giác ra nổi sự có mặt của mình, Kiến Sầu biết bọn chúng chẳng có gì đáng sợ. Song cái câu mà vị văn sĩ vừa nói ban nãy mới lại khiến nàng cảm thấy nguy hiểm trùng trùng đang chực chờ ập xuống phía trước ! Thần thức ấn ký !

Đối với tu sĩ mà nói, mặt mũi hình dáng bề ngoài, thảy đều có thể thay đổi được. Hơn nữa, đó là còn chưa kể đến thuật "đoạt xá" trong giới yêu ma tà đạo hay dùng.

Nhưng chỉ duy có hồn phách là không thay đổi được.

Ấn ký thần thức chính là thứ mấu chốt để phân biệt hồn phách tu sĩ với một người.

Trên tờ thập tử lệnh kia hoàn toàn không có ấn ký thần thức của nàng. Nói cho cùng thì trước đó nàng còn chưa phi thăng lên tới thượng khư nên người ta chỉ có thể miêu tả mặt mũi, nêu rõ thân phận của nàng mà thôi. Nhưng sau khi nàng phi thăng tới hồ phi tiên rồi thì vì đã từng tiếp xúc qua nên Tôn Thành có thể biết được ấn ký thần thức cá nhân của nàng. Đến chừng y chết, cái mà viên tỉnh châu kia phát tán ra khắp nơi chính là ấn ký phân biệt chính xác thân phận nàng chứ chẳng phải là cái gì khác !

Điêu đó cũng có nghĩa là nếu tu vi mà đủ cao thì đám người kia sẽ phát giác ra được sự hiện diện của nàng. Dù che giấu ngụy trang thế nào đi nữa, nàng rốt cục rồi sẽ bị nhìn thấu !

Nó tất nhiên sẽ dẫn tới việc đuổi giết liên miên không ngừng !

Nguyên nhân đơn giản chỉ là vì giải thưởng hứa hẹn trên tấm thập tử lệnh đó có vẻ như rất hấp dẫn, khó ai có thể bỏ qua nổi.

Thượng khư tiên giới thực quá rắc rối phức tạp. Kiến Sầu vắt óc suy nghĩ thật lâu mới hơi đoán đoán ra người muốn dồn mình vào chỗ chết là ai. Nhưng người có hiềm khích gián tiếp và trực tiếp với nàng không chỉ có một, cho nên đoán thì đoán vậy thôi chứ chưa chắc đã chính xác.

Vả lại, trốn tránh cũng không phải là kế lâu dài. Nàng cũng có kế hoạch riêng cần phải hoàn thành. Nhất định tranh thủ lúc hoang vực còn thông suốt, nàng phải làm sao tìm cho ra biện pháp tốt nhất để giải quyết rốt ráo khó khăn trước mắt mới đúng là hành động khôn ngoan.

Suy tính một hồi, Kiến Sầu nhận thấy chỉ có một mình mình thì thực quả có hơi thân cô thế mỏng. Mà Ngang Túc là nơi Tôn Thành phát tán quang tín, có lẽ ít lâu nữa sẽ có rất nhiều người đổ xô tới, vì vậy mà nguy hiểm vô cùng. Nhưng chỗ nguy hiểm nhất cũng chính là chỗ an toàn nhất. Nàng nhất định phải mau chóng liên lạc được với Nhai Sơn, chính xác là Phù Đạo sơn nhân và Trịnh Yêu, thì lúc đó mới nhìn rõ được thế cục hiện tại ở thượng khư ra Sao.

Lên sơ kế hoạch xong, Kiến Sầu liền bắt đầu ngụy trang.

Hình dáng tướng mạo đều thay đổi hết, khí tức thì ẩn đi, ngay cả Nhất Tuyến Thiên cũng giấu kỹ, từ đầu đến chân biến ra Liên Chiếu mà nàng đã từng giả dạng ở Cực Vực, rồi tự mình xưng là tu sĩ thượng khư từ một chỗ khác của tỉnh vực Hạo Thiên vì nghe tin mà chạy tới đây. Cứ thế, nàng nghênh ngang đi thẳng về phía ốc đảo xa xa đằng trước.

Chỉ trong vòng một canh giờ, cái hành tinh Ngang Túc nhỏ xíu này đã trở thành tâm điểm của cả vùng tinh vực Hạo Thiên.

Đất đai cằn cỗi, cát vàng lớp lớp, cảnh vật một miền trông mênh mông buồn tẻ khôn xiết.

Nhưng những đốm sáng trong viên tinh châu do Tôn Thành tạo ra kia lại cứ lập là lập lòe bay bay phiêu tán bốn phương tám hướng. Chúng lan dạt ra các hành tinh xung quanh, tản mác trôi theo tinh vân xoay xoay, bồng bềnh đi hết dải này đến dải khác, trong hành trình đó có một số bị tu sĩ đang xem thập tử lệnh bắt lại. Rồi từ tay số tu sĩ này, một loạt thông tin mới lại được truyền đi, lớp lớp tiếp nối liên miên không ngừng...

Ban đầu rành rành chỉ là một giọt nước, thế nhưng lại tựa như thuốc nổ phá toác thành vực thẳm dưới biển sâu.

Ban đầu vòng vòng tỏa sóng, sau cuồn cuộn xoáy tít, lấy Ngang Túc làm tâm điểm mà đùng đùng bùng ra khắp nơi trong vũ trụ.

Hư không tĩnh lặng hốt nhiên sục sôi.

Thánh tiên - cảnh giới tối cao trong thượng khư tiên giới.

Trong số các thánh tiên có người tài ba uy danh lẫy lừng có khả năng làm chúa tể "tam thiên", tức đồng thời cũng có tư cách được xưng tụng là tiên tôn.

Địa tiên, kim tiên ngàn ngàn vạn vạn người nhưng thánh tiên thì chỉ có lác đác chừng mười mấy người mà thôi.

Thánh tiên hứa hẹn đảm bảo nguyện vọng có sức hấp dẫn rất lớn, khiến người trong thiên hạ hằng hà sa số đổ xô tranh cầu.

Thập tử lệnh bắt nguồn từ phi tà thiên. Trước đó từ rất lâu, sự hiện hữu của thứ lệnh này đã làm nảy sinh ra một lớp "thợ săn". Bọn họ đa phần đều là cường giả cảnh giới kim tiên chuyên đuổi giết người theo bố cáo trong thập tử lệnh để lấy thù lao hậu hĩnh.

Thợ săn có khi kết nhóm nhưng cũng có cả những người chỉ thích đơn thân độc mã hành động một mình.

So với các thập tử lệnh được ban bố trước đây thì giải thưởng đợt này có thể nói là đứng cao trong ba hạng đầu. Vì vậy khi lệnh vừa phát ra, tin này đã làm chấn động toàn bộ giới kim tiên "thợ săn".

Nhưng thượng khư mênh mông, muốn tìm một Kiến Sầu chỉ có hình dáng mặt mũi như vậy thì thực chẳng khác gì mò kim đáy biển.

Có rất nhiều người phải chịu trắng tay.

Nhưng cái thông tin vừa phát tán từ Ngang Túc kia đã hoàn toàn lật ngược tình thế vốn rất xám xịt này, chọc ra một lỗ hổng vô cùng quan trọng cho giới thợ săn.

Trong hơn trăm tỉnh vực ở thượng khư, Hạo Thiên là tinh vực chỉ gân được xem như hạng trung.

Thương Nhai là tinh vực láng giêng của Hạo Thiên, hơn nữa lại ở gần trung tâm thượng khư hơn nhiều, tinh vân liên tiếp nối nhau, mênh mông rộng lớn vô cùng. Trong đó có Địa Tổn là nơi phồn thịnh sâm uất nhất. Tiên nhân ở hành tinh này đa số đều là kim tiên rất có tiếng. Nhưng sự nổi tiếng đó không phải do nguyên nhân người đông đất rộng mà là do sự tồn tại của "Lập Tà Dương” - một bang thế lực lớn nhất mạnh nhất trong giới tiên nhân "thợ săn" đóng chiếm Địa Tổn !

Phần lớn thời gian, bọn họ luôn ở lỳ bên trong. Chưa chắc có thập tử lệnh do phi tà thiên công bố là tất cả bọn họ đều đi săn. Chỉ khi nào giải thưởng săn giết quá hậu hĩnh, sức hấp dẫn cực lớn, bọn họ mới ra tay.

Vả lại cứ ra tay lần nào là chắc lần đó !

Nếu hành động vì giải thưởng trên thập tử lệnh, người bình thường được gọi là "thợ săn" thì kẻ trong bang phải là thợ săn hạng nặng. Lúc truy sát mục tiêu, nếu lỡ gặp phải tiên tu cản đường, bọn họ sẽ ra tay giết thẳng không chút lưu tình.

Mấy ngàn năm nay, Lập Tà Dương càng lúc càng khuếch trương, danh tiếng cũng càng ngày càng kinh khủng.

Tất cả các văn phòng của nó đều đặt ở hành tinh Địa Tổn trong tỉnh vực Thương Nhai.

Băng nguyên mênh mông lớp lớp tuyết lạnh phủ vùi một miền rừng tùng xanh biếc dưới thân. Tà dương nghiêng nghiêng trời tây, rải rắc ánh vàng trên nền tuyết trắng, trên lầu các ở sườn đồi, cảnh non sơn thủy tú trông thực chẳng khác gì như tranh họa đồ.

Giữa đường đồi thoai thoải, có một nam tu đứng đó ngửa mặt nhìn trời. Người khoác ngoài áo lông cáo tím đen nhưng y phục bên trong thì lại trắng toát. Mặt mũi nhìn phảng phất như bệnh hoạn nhưng thần sắc toát ra lại tuyệt không có lấy nửa điểm yếu nhược.

Trái lại, nhìn y người ta chỉ thấy sặc một mùi hung bạo chết chóc.

Lúc đạo quang tín từ rìa tinh vực Hạo Thiên truyền tới thì y đang ngẩng đầu dõi mắt nhìn lên không trung. Thứ ánh sáng hư vô ấy rọi thẳng xuống đôi con ngươi y, tỏa thành tin tức chính xác, rồi tự động hiện lên trong trí y.

Xem xong, y đưa tay sờ sờ cằm, trông có vẻ dường như rất hứng thú.

Tà Dương Sinh tự xét mình là người tẻ nhạt. Y đã bước một chân vào cảnh giới thánh tiên từ lâu, song vì tánh tình phóng túng, hơn nữa lại chẳng muốn dính tới đại la thiên nên mới tự mình lập nên "Lập Tà Dương”, làm thành một địa bàn nho nhỏ riêng để kinh doanh như thế này.

Nhưng hiện tại...

Đã có một địa tiên biết được tung tích Kiến Sầu mà bỏ mạng, đám kim tiên ở gần đó đi tra xét cũng không có ai phát giác ra nổi tung tích của nữ tu này, chuyện thực đúng là ly kỳ thú vị.

Vậy người mà cái vị thánh tiên kia muốn giết chắc cũng chả đơn giản chút nào.

Tà Dương Sinh nghĩ ngợi trâm ngâm một hồi, đáy mắt ánh lên âm âm u u. Nghĩ tới một đám địa tiên, kim tiên lăng xăng đâm đầu lao ra ngoài Ngang Túc như ruồi mất đầu, y không khỏi bật cười, phun ra một câu : "Đúng là ngu xuẩn !"

Thực lực mạnh mẽ đến đâu đi nữa thì cũng có hạn thôi.

Huống chỉ giết người xong, nữ tu kia hẳn phải nhận ra được rằng mình đang lâm vào thế bất lợi. Cô ta tất nhiên sẽ không dám hấp tấp trốn chạy bằng truyền tống trận mà chỉ có thể dựa vào chính khả năng của mình.

Nếu suy như vậy thì vào lúc đó cô ta còn chưa thể nào rời khỏi tinh vực Hạo Thiên được.

Thế nên bắt giết một người đâu có gì là khó chứ ?

Vừa ngoái đầu lại, Tà Dương Sinh đã há miệng cười, đanh giọng hạ lệnh : "Phái người đi ! Xuất phát ngay ! Lập tức phong tỏa toàn bộ Hạo Thiên !"
Bình Luận (0)
Comment