Chương 552 : Điên đảo chân nhân
Chương 552 : Điên đảo chân nhânChương 552 : Điên đảo chân nhân
Phi thăng lên cũng đã hơn trăm năm nhưng Trịnh Yêu lại chưa bao giờ thấy tâm trạng nặng nề như lúc này.
Ra khỏi truyền tống trận, hắn im lìm lặng lẽ ngước mắt nhìn đền đài lâu gác cao lớn trước mắt.
Đây chính là một trong các trung tâm của đại la thiên.
Lục Diệp lão tổ thích ăn ngon mặc đẹp; tuy đã phi thăng nhưng mọi thứ liên quan đến y phục, ăn ở, đi lại, thảy đều tuyệt không bạc đãi bản thân. Sau khi đánh bại Bích Tỳ tiên quân trên đài đấu pháp, được xưng tụng tiên tôn, bà liên thi triển đại thuật, giữa hư không lập nên một tòa tiên phủ to như thế này, đề tên là "Sát Hồng giới", ngày ngày mây trắng phiêu đãng vờn bay, một trời ngũ sắc bồng bềnh lấp lánh.
Từ dưới đất nhìn lên, cảnh huyền ảo tựa hải thị thận lâu.
Lúc ở Nguyên Thủy, Trịnh Yêu đã từng nghe qua tên tuổi của Lục Diệp lão tổ. Sau khi phi thăng lên thượng khư xong, bởi từng là người trong môn với Phù Đạo sơn nhân nên hắn cũng có dịp thấy được từ xa xa một chút phong thái khoáng đạt ở bà. Tuy nhiên chỗ này thì hắn chưa hề tới bao giờ, vả lại cũng chẳng có giao tình thực sự gì với Lục Diệp lão tổ cả.
Nhưng hôm nay, hắn không thể không tới.
Trịnh Yêu ôm một bầu tâm sự trong bụng nên bước chân trông có nơi nặng nề. Hắn bước từng bước lên thang mây, rồi cầm bái thiếp đi về phía cửa phủ.
Bái thiếp vừa lọt vào bên trong thì cửa lớn liên mở rộng.
Động phủ tiên nhân sương mờ lãng đãng, cây xanh cỏ lạ tươi tốt khắp nơi nhưng hoa thơm đua sắc thì lại vắng bóng.
Nơi nơi xanh biếc, chẳng có lấy một điểm hồng.
Đường mòn lót đá trắng len cỏ trườn mình uốn lượn, sau khi băng qua suối nước róc rách thì vẫn tiếp tục vươn xa rồi mất hút giữa rừng cây xanh.
Trịnh Yêu thuận lối theo đường mòn mà đi, vừa mới tới cầu đá bắc ngang qua suối, đang định đi tiếp vào rừng thì chợt thấy có người từ trong đó bước ra.
Thanh niên đạo bào xám trắng, đường viền trên áo họa tiết thẫm xanh.
Tướng mạo trông không xuất sắc mấy, mặt mũi đường nét cũng có vẻ tầm thường tẻ nhạt, thoạt nhìn thì không thấy gì thu hút lắm, nhưng chỉ cần cảm tri cho kỹ thì sẽ nhận ra tu vi của y đã ở mức đứng đầu cả đại la thiên này. Đây đích thị là một vị thánh tiên hiếm thấy !
Bên hông y giắt một dao bằng đá nho nhỏ, còn tay thì cầm bái thiếp.
Trịnh Yêu nhìn lại thì hóa ra đó chính là tờ bái thiếp của mình ban nãy.
Tờ bái thiếp này là của Phù Đạo sơn nhân để lại cho hắn trước khi vân du.
Sau lần gặp nhau trên quảng trường vân hải của Côn Ngô, hình như lão đã tự mình khám phá ra rất nhiều thứ, nhưng đối với mấy thứ này lại chẳng để tâm gì đến, chỉ duy có Nhai Sơn với mấy người đệ tử thì vẫn nhớ không quên.
Trước lúc đi lão có dặn : "Thượng khư không giống như Thập Cửu Châu. Ở giới này, đám đi trước đều là hạng có thực tài hết, không cần ta phải đoái hoài. Còn cái con bé Kiến Sầu kia thì lại càng chẳng phải lo tới, đầu óc nó nhanh nhạy, biết phân nông sâu. Nhưng dù gì đi nữa, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Ta với Lục Diệp hồi trước cũng có chút giao tình. Đây là bái thiếp để vào tiên phủ của bà ta, người cứ tạm giữ lấy. Nếu sau này lỡ như có xảy ra chuyện gì, cứ cầm cái thiếp này mà xin gặp." Hôm nay đúng là có chuyện nên Trịnh Yêu mới đến.
Nào dè hắn không gặp được Lục Diệp lão tổ, trong khi đó người từ trong tiên phủ đi ra này vậy mà lại khiến hắn hơi có chút bất ngờ.
Cái vị thánh tiên trước mặt hắn đây chính là Bất Ngữ thượng nhân chứ nào phải ai đâu xa lạ !
Trước kia ở Cực Vực tại Nguyên Thủy, Trịnh Yêu đã từng gặp qua Vụ Trung Tiên rồi. Hơn nữa, hắn cũng đã từng nghe nói đến đủ thứ chuyện phỏng đoán có liên quan đến cái vị "Bất Ngữ thượng nhân" đã phi thăng kia. Nhưng sau khi phi thăng lên tới, Bất Ngữ thượng nhân đã trở thành thánh tiên, mà Phù Đạo sơn nhân xưa nay thì lại càng chưa bao giờ đề cập đến chuyện liên quan đến Lục Diệp lão tổ ở hạ giới. Bởi vậy dù thắc mắc đầy mình nhưng Trịnh Yêu vẫn cố kiềm lòng, không thể hiện ra mặt.
Thấy người kia cầm bái thiếp đi tới, hắn cũng chẳng biến sắc mà lập tức đứng lại trên cầu, kế thì vừa trưng ra vẻ mặt ngần ngừ vừa đồng thời chắp tay thủ lễ : "Thượng nhân, Trịnh mỗ gửi bái thiếp xin gặp lão tổ. Không biết đây là sao ?"
Người người ai cũng biết Bất Ngữ thượng nhân sau khi phi thăng đã lấy lại diện mạo thanh niên xưa kia. Đối với tu sĩ mà nói, biến đổi mặt mũi là chuyện thực dễ như trở bàn tay. Vả lại, người ở thượng khư ngay từ lần gặp đầu tiên đều chỉ thấy dáng vẻ thanh niên của y nên trước sau đều không thấy có gì kỳ lạ.
Mặt mũi y thực ra trông có hơi lạnh lùng nghiêm nghị.
Mày dài xếch như nét đao sắc. Con mắt lúc nhìn người ta thì tuyệt không có cái vẻ tối tăm giống như chán chường của Vụ Trung Tiên dưới hạ giới mà trái lại lại toát ra khí thế lãm liệt tựa băng sơn. Đôi con ngươi đen u ám như đầm sâu nước lạnh.
Bất Ngữ cũng đứng lại trên cầu đá, vạt áo xanh thẫm trên bộ đạo bào y mặc cũng vô thanh vô tức bất động ngay lập tức theo nhịp chân. Vừa lúc đánh mắt quét một vòng trên người Trịnh Yêu xong, y cũng chắp tay hoàn lễ mà đáp : "Lão tổ hiện giờ không có trong phủ. Tháng trước Bạch Đế đã mời đi uống rượu, thỉnh lão tổ với tiên quân đi Mão Nhật cung nơi kia để bàn chuyện về hoang vực, mãi cho tới nay vẫn chưa về. Bất Ngữ cũng ở trong phủ đợi lão tổ lâu rồi, không biết hôm nay Trịnh chưởng môn đột nhiên tới bái phỏng là vì chuyện gì thế ?"
Bị Bạch Hạc đại đế mời đi rồi ư ?
Trịnh Yêu đoán thầm trong bụng : Ba tiên tôn ngồi lại bàn chuyện với nhau, chắc là chuyện về hoang vực hẳn có chút manh mối.
Nhưng nghe Bất Ngữ thượng nhân hỏi vậy, Trịnh Yêu lại thấy có cái gì đó không bình thường : Từ khi phi thăng lên thượng khư tới nay, hắn nghe nói vì năm đó Lục Diệp lão tổ tiện tay ném cho Bất Ngữ "Cửu khúc hà đồ" nên y mang ơn, lúc nào cũng theo về một phe. Phần nữa cũng bởi rất mau đã trở thành một trong số những thánh tiên hiếm hoi trên thượng khư nên y đâm ra rất thân cận với lão tổ, quan hệ gần như có chút ràng buộc. Nhưng dù gì đi nữa, y cũng không nên hỏi thẳng lý do mình đến đây mới phải.
Vừa mới thoáng nghĩ trong đầu xong, Trịnh Yêu còn chưa kịp mở miệng đáp lại thì Bất Ngữ thượng nhân đứng trước mặt hắn cũng nhận ra vừa rồi mình nói năng có hơi vô lý, bởi vậy nên mới nói chữa : "Bất Ngữ đường đột quá. Ta cứ nghĩ Nhai Sơn ngài cũng có chút giao tình gián tiếp qua Phù Đạo sơn nhân nên mới hỏi thế thôi. Trịnh chưởng môn đã tự thân đến tìm thì dĩ nhiên là phải gặp mặt nói chuyện trực tiếp. Vậy mới hợp lẽ."
Trịnh Yêu bất kể thế nào cũng đã từng làm chưởng môn Nhai Sơn nhiều năm. Tuy sau khi phi thăng lên tới đây, hắn chỉ là một địa tiên nho nhỏ, nhưng sau lưng thì dù gì cũng vẫn còn Nhai Sơn.
Một khi đã nhập thượng khư, sự tôn tại của tông môn không còn quan trọng như trước nữa.
Suy cho cùng, giới tiên tôn chỉ cần giơ tay nhấc chân một cái là đã có thể hủy diệt cả một hành tỉnh, bởi vậy thường sẽ hay gặp tình trạng "một người làm quan, cả họ được nhờ”. Thậm chí có dốc hết sức của nguyên một tông môn lớn cũng chưa chắc có thể địch lại nổi một đầu ngón tay của tiên tôn.
Tuy nhiên chiến lực tu sĩ Nhai Sơn xưa nay người ta vẫn không thể xem thường.
Trịnh Yêu trông như nhàn tản vậy nhưng tâm tư lại vô cùng tinh tế, nhất là vào những lúc đặc biệt như thế này -
Ngay từ lúc thập tử lệnh vừa mới được ban bố, Nhai Sơn đã biết người bị truy giết trên đó chính là Kiến Sầu. Mấy năm qua, bọn họ vẫn luôn miệt mài tra xét xem vị "thánh tiên" kia rốt cục là ai. Nhưng tiếc thay phi tà thiên phát lệnh đã thành thói thành lê, hơn nữa lại giữ bí mật cực cao, xưa nay chưa từng để lộ một chút xíu tin tức nào cho người ngoài biết về kẻ giật dây sau màn, cho nên Nhai Sơn chẳng thu được kết quả gì.
Mãi cho tới bây giờ, trong tinh vực Hạo Thiên vừa mới có tin Kiến Sầu hiện thân. E rằng đám cơ hội ở các tinh vực chung quanh biết được sẽ đạp nhau mà tới, mong sao cho chóng lấy được thủ cấp Kiến Sầu.
Nhai Sơn từ trên xuống dưới dĩ nhiên không khỏi sôi máu.
Trước khi Trịnh Yêu lên đường tìm gặp Lục Diệp lão tổ, Nhai Sơn đã phái ba mươi kim tiên và ba thánh tiên đi Hạo Thiên trước để cứu viện gấp.
Còn hắn tới đây mục đích là để tìm người giật dây sau màn. Nếu như người bên cạnh Lục Diệp lão tổ là bất kỳ ai khác thì Trịnh Yêu sẽ thổ lộ ngay lý do thăm viếng của mình không chút do dự. Thế nhưng người đứng trước mặt vậy mà lại là Bất Ngữ thượng nhân mới khổ.
Mãi cho tới giờ, bọn họ chẳng ai biết người phi thăng rốt cục có phải là tâm ma hay không. Mọi điều trước đó đều chỉ là phỏng đoán mà thôi.
Trịnh Yêu tâm cơ linh động thoắt cái xoay nhanh. Tuy nhiên hắn không dám nói thẳng mà chỉ trưng ra một nụ cười trừ, che đi sự cố ky từ sâu trong thâm tâm : "Thượng nhân quá lời rồi. Trịnh mỗ tới đây cũng chẳng có việc gì quan trọng lắm, nhưng đúng là có hơi bất tiện theo như ngài nhận xét. Thực ra Phù Đạo sư thúc trước khi đi vân du có dặn dò, nhờ ta mang cái này trình lên cho lão tổ, bởi vậy..."
Bất Ngữ thượng nhân hốt nhiên nhướng mắt chăm chú nhìn Trịnh Yêu.
Trịnh Yêu vẫn lúng ta lúng túng cười trừ.
Nhất thời, bầu không khí giữa họ bỗng chợt trở nên vi diệu một cách lạ thường.
Trịnh Yêu dĩ nhiên có thể cảm thấy được rất rõ, nhưng ngoài oán thầm ra thì thần sắc không lộ, trái lại còn mặt dạn mày dầy làm như chẳng biết mảy may, kế liền chắp tay nói : "Đã không phải là chuyện gì quan trọng, vả lại lão tổ cũng đâu ở đây, vậy thôi để hôm khác Trịnh mỗ lại đến. Thượng nhân, tấm bái thiếp này..."
- À, thôi Trịnh chưởng môn cầm về đi.
Bất Ngữ thượng nhân tựa hồ như vừa mới định thần lại. Nghe thấy Trịnh Yêu lên tiếng nhắc nhở, y bèn trả lại tấm bái thiếp câm trong tay, sắc mặt phảng phất nụ cười như có như không.
Trịnh Yêu nhận lấy bái thiếp cất đi. Hắn bái biệt Bất Ngữ thượng nhân, nói xong hai tiếng "Cáo từ” thì tự mở cửa phủ đi khỏi.
Suốt cả quá trình, Bất Ngữ thượng nhân đều không cản trở.
Y vẫn đứng im trên cầu dõi mắt chăm chú nhìn theo bóng lưng mập mập vững vàng của Trịnh Yêu xa dần rồi biến mất giữa lớp lớp mây mù bên ngoài. Vẻ mặt như cười cười ban nãy cũng theo đó mà tiêu tán.
Trịnh Yêu tất nhiên không thấy được các biến hóa nho nhỏ ấy ở sau lưng. Thậm chí sau khi ra khỏi Sát Hồng giới, hắn cũng chưa hề ngoái đầu liếc mắt nhìn lại lấy một cái. Mãi cho tới khi hắn bước vào truyền tống trận rời đi, toàn thân căng cứng mới có thể thả lỏng lại. Chấn động không gian cùng với gió lạnh thốc tới đập cho một phát, hắn lúc đó mới biết sau lưng mình mồ hôi lạnh đầm đìa I
Ngang Túc, tinh vực Hạo Thiên.
Một thế giới hoang vu, chín phần mười đều nằm dưới lớp cát vàng sa mạc, có chỗ rét lạnh, có chỗ nóng ran. Tuy nhiên, ở cái nơi mênh mông khắc nghiệt đó vậy mà lại có bàn tay thần kỳ của tạo hóa can thiệp vào, kiến tạo nên một vùng đất đai cỏ non xanh mượt, gió xuân hây hẩy nằm phơi mình giữa trùng trùng cát vàng khô khốc bỏng rãy.
Sa mạc vạn dặm, ốc đảo nho nhỏ một chấm điểm xanh.
Trông mà ngỡ như đầm nước sâu lắng, nét nét đan thanh u trầm dưới nét họa của bậc đại sư, thực tựa long thành khuyết nửa mà các tao nhân mặc khác xưa nay vẫn luôn vịnh ngâm ca tụng.
Cái tên "ngạn Giang Nam' cũng từ ý họa đó mà ra.
Nhưng hiện tại người tụ tập ở nơi này lại chẳng phải thi nhân văn sĩ gì.
Sâu trong sa mạc có một dòng chảy đổ xuống, tới đây gặp chỗ trũng nên nước dần dần tích tụ lại, dưỡng cây nuôi cỏ thành một vùng xanh xanh, tuy không phải thuộc dạng um tùm sum suê, nhưng ở cái đất Ngang Túc tứ bề chẳng mọc lấy nổi một ngọn cỏ thì được như vậy đã coi như là kỳ cảnh.
Lẫn giữa vùng cây cỏ xanh tươi đó có một tòa thành. Tường thành xây đài cao cao, trên đài cắm một lá cờ rồng đen kịt, không biết là biểu tượng cho thế lực phương nào.
Dưới chân tường thành có một cái chòi cây đơn sơ. Nhìn ra thì là gỗ vừa mới được chúng tu sĩ tiện tay thi thuật đốn hạ, thậm chí lá khô trên đó vẫn còn chưa kịp tước hết, cứ để vậy mà làm tạm một chỗ nghỉ chân.
Rất đông tu sĩ nhận được tin của Tôn Thành đổ xô tụ hội, lớp ở trong thành, lớp tản ra ngoài sa mạc tìm người, còn lại bao nhiêu thì ngồi hết ở chỗ này.
Những người mới tới lúc đầu tu vi không cao mấy. Nhưng thời gian dân trôi, lần hồi dân địa tiên chẳng còn tiền của đâu mà đợi ở đây, kế lại thấy thêm vài ba kim tiên đằng đẳng sát khí xuất hiện nữa thì kha khá người đã vô thanh vô tức bỏ đi, chỉ còn lại bấy nhiêu đó kẻ là liều mạng bất cần sống chất.
Dưới mắt người ngoài, Kiến Sầu chính là một thành phần trong số đó.
Đây rõ ràng là biết trên núi có hổ nhưng lại vẫn cứ đâm đầu vào. Lúc nàng vừa tới ngạn Giang Nam thì chỗ này vẫn còn chưa đông người lắm, bởi vậy bèn chọn lấy một góc khuất ngồi xuống.
Nàng biến đổi mặt mũi xong thì trông diễm lệ vô cùng.
Nhưng ở thượng khư tiên giới, người đẹp cũng chẳng qua chỉ là một cái túi da mà thôi, cho nên người khác có nhìn cũng sẽ không để ý mấy, hơn nữa bê ngoài của nàng quá bắt mắt nên họ lại càng dễ xem nhẹ, mau quên.
Bởi làm sao có người nào tính trước nổi được cái gan liều mạng của nàng. Ai đời vừa mới lên tới thượng khư đã bị truy giết như vậy nhưng lại dám thản nhiên ngồi lù lù ở nơi nguy hiểm này.
Bọn họ thấy Kiến Sầu cùng lắm sẽ đoán nàng từ phi tà thiên tới mà thôi. Thành thử nàng cứ khoanh hai cái tay không giấu xuống dưới bộ trường bào đen thùng thình, rồi không chút sợ sệt ngồi trong góc lắng tai nghe đám tu sĩ bàn tán ầmï.
- Tôn Thành phi thăng lên được mấy trăm năm chứ mấy hả ? Vậy mà lại chết cái đùng thế...
- Cái vị Kiến Sầu kia lai lịch thế nào ta ?
- Nghe nói là người Nhai Sơn đấy.
- Ái chà I
- Ái chà cái gì ? Ngay từ mấy năm trước Nhai Sơn đã phát lệnh cấm rồi, nói cái nàng Kiến Sầu này là môn hạ Nhai Sơn bọn họ, có khuyến cáo người khác không nên hấp tấp làm bậy đó. Ai không nghe thì người đó chính là kẻ thù của Nhai Sơn. Có bấy nhiêu thôi cũng chả biết, vậy mà còn dám tới đây hả ?
- Đạo hữu này, ngươi sao cũng dám tới đó thôi 2
- Ta tới coi cho vui mà.
- Kể ra người này nếu như mới phi thăng lên thực thì tu vi như thế cũng khiếp quá chứ. Ta lúc mới tới nơi thiệt hùng hục như trâu vậy, đâu có biết đường ngang ngõ tắt nào đâu. Nhưng cái cô ả Kiến Sầu này không biết làm sao mà biến mất dạng hay thế.
- Có khi nào trốn khỏi Ngang Túc rồi không ?
- Người từ Nguyên Thủy phi thăng lên lận đó ! Thiệt đúng là đặc biệt khác với người thường. Các ngươi nói coi, không biết cô ta có giống lão tổ với thượng nhân không hả 2?
- Ý ngươi là sao ?
- Lão tổ thì không cần phải nói rồi. Còn Bất Ngữ thượng nhân sau khi phi thăng lên chả phải cũng vừa tới thượng khư mà thực lực cũng kinh người đó thôi. Mới hơn ngàn năm nay đã tu lên thánh tiên cái một, mặc dù không nhanh bằng lão tổ, nhưng ở thượng khư được như vậy coi như đã quá siêu rồi."
- Phải đó, người từ Nguyên Thủy lên, ai cũng tà môn hết !
- Vậy là mấy người các ngươi quê mùa thiển cận quá rồi. Nguyên Thủy là hành tinh đầu tiên Bàn Cổ đại tôn khai thiên lập địa, làm sao mà bì với các giới khác được chứ ?
- Đúng á, bốn trăm năm trước không phải người ta đồn, nói các tiên tôn mở đại trận tính chuyện ở Nguyên Thủy sao 2?
- Tính toán cái gì 2
- Làm sao ta biết được ! Nhưng mà nghe nói tính không ra kết quả đấy.
- Ái chà, sao ta cứ thấy cái ả Kiến Sầu này nói không thấy là không thấy đâu hết, so với lão tổ hồi trước còn tà môn hơn nhiều. Có khi nào tương lai sẽ thành lão tổ thứ hai không nhỉ ?
- Rắm thúi I
Chúng tu sĩ mồm năm miệng mười bàn tán xôn xao, đang định nửa thiệt nửa giả bốc phét tới mấy cái chuyện kinh người của Lục Diệp lão tổ năm xưa nhưng nào ngờ lời còn chưa ra khỏi họng thì trên đầu đã có giọng ai vẳng xuống, giọng điệu nghe vừa chắc nịch vừa coi thường.
Trong chòi cây dưới tường thành tức thời im phăng phắc. Mọi người, trong đó có cả kim tiên, thảy đều cau mày, nghe rõ ra ý khinh miệt của kẻ kia.
Kiến Sầu cũng hơi giật mình. Nàng vừa mới chân ướt chân ráo tới tới giới này, nên ngồi nghe cũng đâm tò mò, không biết cái vị Lục Diệp lão tổ chúa tể Minh Nhật Tinh Hải xưa kia đã làm nên huyền thoại ra sao, nhưng ai ngờ giữa chừng lại bị người ta cắt ngang xương.
Hơn nữa lại phang nguyên một câu không chút nể mặt vậy nữa...
Nàng đầu mày khẽ cau, cảm tri được một chút khí tức, rồi cũng nhạy bén ngẩng đầu nhìn lên phía phát ra tiếng nói giống như những người khác.
Hóa ra cây cờ đen bay phần phật trong gió cắm trên đài cao tường thành lúc nãy đã bị người ta đốn gẫy không biết tự lúc nào. Nó bây giờ đang làm đồ kê mông cho một lão giả mặc đạo bào đen trắng.
Đạo bào màu đã vậy, râu tóc cũng không khác.
Dù trắng hay đen, mỗi màu đều chiếm một nửa.
Tóc trên đầu bên trái màu trắng, lông mi lông mày bên phải cũng trắng, mà tóc bên phải với râu ria bên trái thì đen, nhìn lộn xộn loạn tùng phèo hết cả lên. Lão ta ôm nghiêng trước ngực một cây đàn tứ, một tay vuốt râu mắt nhìn xa xăm, bộ dạng thanh cao ngạo mạn coi người thiên hạ thảy như rơm rác.
Kẻ mới nói tới 'lão tổ thứ hai" ban nãy tu vi dù gì cũng là địa tiên chứ có tệ đâu. Gã thấy mình chẳng qua thuận miệng nói chỉ bao nhiêu đó, làm sao tới nỗi bị văng nhằm hai tiếng "rắm thúi" thế này ?
Trong bụng bất phục nên gã thấy cực ghét cái lão già vô duyên này, bởi vậy liền vỗ bàn cái bốp, nhăn mày nói : "Chúng tôi chẳng qua bá láp bá xàm, nói chơi cho vui. Tôn giá tỷ như có ý kiến khác đi nữa cũng không nhất thiết phải nói nặng người ta như thế chứ hả ?"
- Răm thúi I
Nam tu nọ nói năng như vậy cũng đã là kiềm nén lắm rồi, ai ngờ vừa dứt lời thì cái lão giả ngồi trên đài tường thành kia cũng lại y xì hai tiếng đó mà văng tục.
Mà giọng thì mười phần sang sảng, âm vang hữu lực !
Người ở dưới ai nấy đều sững sờ.
Bị chửi liên tiếp hai lần "rắm thúi", nam tu nọ tức đến mặt mũi tím ngắt hết cả lên, nhưng vậy mà cũng không dám nói lại câu nào.
Ai mà chả biết ở thượng khư này đa số đều là hạng cáo già lọc lõi.
Thường thường người kiêu ngạo như vậy ắt phải có thực lực để kiêu ngạo, chứ nếu không thì chết thế nào cũng chẳng biết.
Quả nhiên, sau một hồi tĩnh mịch như tờ, trong số mấy kim tiên rốt cục cũng có người nhìn ra sâu cạn. Mi mắt hơi giật một cái, đang ngồi gã liên đứng ngay dậy, cung cung kính kính chắp tay thi lễ với người trên cao, khách sáo nói : "Trước đây có nghe trưởng mối trong môn nói qua, bảo rằng ở đại la thiên có một vị thánh tiên lấy đàn làm binh khí, tánh tình quái dị, vân du tứ phương, nhiều năm rồi chưa hề xuất hiện, đạo hiệu là "Điên đảo chân nhân'. Hôm nay được gặp đúng thực phước đức ba đời. Vẫn sinh là Kim Ngân Tử, xin bái kiến -"
Vị tu sĩ tự xưng là Kim Ngân Tử kia ăn mặc rất sang trọng, quần áo hai màu vàng vàng bạc bạc, trông lấp lánh rất bắt mắt.
Gã nói một tràng lễ độ nho nhã, mới hay đây hóa ra cũng là một người hiểu biết lịch sự. Tiếc thay, cái vị tiền bối ngồi trên đài cao kia không thích nghe. Lão chẳng buồn đợi cho gã dứt lời đã cười khẩy, hơn nữa cũng chẳng đếm xỉa tới mặt mũi người ta mà tương ngay tiếp câu khác : "Mả mẹ nhà mày ! Rắm thúi !"
Chẳng cứ gì Kim Ngân Tử, thậm chí ngay cả Kiến Sầu đang im lặng hóng nghe đầu mày cũng không khỏi giật nảy : Trước giờ nàng đúng là chưa hề thấy ai nói ba câu mà câu nào cũng toàn rặt rắm thúi như cái vị đạo nhân kia I