Chương 553 : Phụ Kiếm Sinh
Chương 553 : Phụ Kiếm SinhChương 553 : Phụ Kiếm Sinh
Vừa mới chân ướt chân ráo tới nên tất nhiên là Kiến Sầu chưa từng nghe qua tên tuổi của cái vị Điên Đảo chân nhân này. Thậm chí đến cả người ở thượng khư tiên giới hơn mấy trăm ngàn năm cũng chưa chắc biết rõ. Duy có mấy gã kim tiên thời gian tu luyện đủ lâu là hơi có chút ấn tượng với cái tên của lão.
Dù sao thì Điên Đảo chân nhân cũng đã lâu lắm rồi chẳng lộ diện trước mặt thiên hạ. Thời gian vắng bóng, chưa kể tới việc phóng tới cái chỗ như thế này ở thượng khư tiên giới, chỉ nội bấy nhiêu đủ để người ta líu lưỡi há hốc mồm. Bấm ngón tay mà tính, có lẽ đã bốn năm ngàn năm rồi cũng không chừng.
Chuyện này cũng kỳ quái giống y như cảm giác người ta nhìn bê ngoài của lão, cái gì cũng nhập nhằng lộn xà lộn xộn. Lão nói chuyện có lúc vô cùng đường hoàng hợp lẽ, có lúc lại vô cùng ngược ngạo. Mang danh là thánh tiên đại la thiên mà trong tác phong hành xử thì để xảy ra đủ điều khiến người ta cực ghét. Nghe nói lão giao du kết bạn cũng thập phần khó khăn, các thánh tiên khác chẳng ai chịu qua lại cùng, thế nên đâm ra mới có địa vị độc nhất vô nhị trong đại la thiên.
Nhưng ngay từ thời thượng cổ, lão đã là thánh tiên rồi.
Cây đàn tứ ôm trước ngực là pháp khí thành danh của lão. Năm xưa trong một trận đánh giữa đại la thiên với phi tà thiên, nhờ nó mà lão anh dũng tả xung hữu đột, chẳng ai địch lại.
Bởi vậy ngay lúc này, tuy bị xối từ trên đâu xuống thêm một câu chửi "Mả mẹ nhà ngươi ! Rắm thúi" nhưng Kim Ngân Tử chẳng hề tỏ ra tức giận chút nào mà trái lại lại càng cung kính hơn trước. Gã cười cười bồi thêm : "Vãn bối nhiều chuyện nên rắm thúi là đúng rồi. Bọn chúng tôi tụ tập ở đây để tìm tung tích cái cô Kiến Sầu kia nhưng nào hay khéo sao lại được gặp tiền bối ở đây. Không biết tiền bối tới có việc gì, trưởng bối sư môn vãn bối rất ngưỡng mộ tiền bối, tất sẽ dốc lòng giúp đỡ."
- Rắm thúi ! Rắm thúi ! Rắm thúi hết I
Kim Ngân Tử xuất thân từ Khổng Phương tông. Nhưng gã không phải là người từ hạ giới phi thăng lên mà là con trai của hai vị tông chủ Khổng Phương tông. Thiên tư không tồi, chỉ tốn có hơn năm ngàn năm là đã tu lên tới cảnh giới kim tiên, kiến thức giao tiếp cũng khác với tu sĩ thường.
Có thể nói, dưới chân tường thành này, với thân phận như vậy thì coi như thuộc hạng quý tộc rồi.
Thế nhưng cái lão giả ngồi trên đài cao kia lại chỉ ngó sơ qua gã một cái, sau đó liền lắc mạnh đầu, há miệng cười khẩy thành tiếng rồi nhắm mắt lại, bộ dạng tựa hồ chẳng muốn nhìn nữa, làm như sợ sẽ dơ mắt mình vậy.
- Ha ha ha, mặt nóng dán mông lạnh*, ăn phải một vố canh đắng rồi I
* Thành ngữ : ý nói một người vồn vã nhiệt tình nhưng bị người khác lấy thái độ dửng dưng lạnh nhạt đáp lại.
Kim Ngân Tử đang xấu hổ muốn chết thì chợt nghe có tiếng cười khẽ lanh lảnh tựa chuông bạc từ trong góc vọng ra, trong đó đầy ý hạnh tai nhạc họa* thấy rõ.
* hạnh tai nhạc họa : vui sướng thích chí trước sự đau khổ của người khác.
Ai nấy quay đầu nhìn lại. Hóa ra đó là đại yêu của phi tà thiên : đầu cài lông khổng tước làm đồ trang sức, sắc xanh thẫm tựa màu đêm đen; quạt lông cầm trên tay che che, khuất hết cả nửa khuôn mặt, còn cặp mắt thì cứ liếc liếc sang Kim Ngân Tử, vừa ngó vừa cười rung hết cả người.
Lúc trước bị Điên Đảo chân nhân mặt lạnh mày nhạt một trận, và cho dù lão ta cộc cằn cáu kỉnh như vậy, Kim Ngân Tử vẫn còn nhẫn nhịn được. Nhưng bây giờ ngay cả con yêu khổng tước của phi tà thiên này cũng thừa dịp đạp cho thêm một đạp thì gã không chịu nổi được nữa.
Ở thượng khư, Kim Ngân Tử cũng có thể coi như là thanh niên trai trẻ. Mặt mũi anh tuấn dễ mê đảo ngàn vạn nữ tu đã đành, mà chỉ với xuất thân không thôi cũng đủ để làm cho không biết bao nhiêu người ái mộ. Lúc ở trong môn nào có bao giờ bị khi dễ, ra khỏi môn cũng là tiền hô hậu ủng, thế nên gã dễ gì mà chấp nhận một nữ yêu cợt nhả trước mặt như vậy chứ.
Cái vẻ cười cười kia thoắt cái liền tắt ngấm, mặt mày sa sầm, Kim Tử Ngân lạnh lùng lườm nữ yêu kia mỉa mai đáp : "Ta có việc phải làm ở gần đây nên mới trọ lại ngạn Giang Nam, vừa hay gặp chuyện nên mới chen chân vào chơi thôi. Còn Khổng Lam ngươi an nhàn sung sướng ở phi tà thiên không chịu lại xa xôi vạn dặm chạy tới cái chỗ Ngang Túc khỉ ho cò gáy này làm gì. Sao hả ? Ở phi tà thiên chả sướng, muốn lết tới đây đi săn giành thưởng thập tử lệnh với người ta hả ?"
- XíI
Khổng Lam thực chẳng buồn ăn miếng trả miếng với Kim Tử Ngân.
Đám yêu ma có đứa nào dễ chịu đâu, đặc biệt là tộc lông vũ. Trừ bồ câu, họa mi, sơn ca ra, chẳng ai là dễ đối phó.
Nếu xét theo truyền thừa huyết mạch thì khổng tước chỉ dưới mỗi phượng hoàng mà thôi, trời sanh kiêu ngạo vô cùng.
Bình thường, với thân phận như vậy, Khổng Lam dĩ nhiên sẽ không đầu tắt mặt tối bôn ba chạy tới cái chỗ chim chẳng buồn đẻ này làm gì, nhưng ở trên có lệnh, ả không thể không tuân.
Gần mấy trăm năm nay, phi tà thiên đúng là xảy ra nhiều chuyện khá lớn.
Trưởng bối trong tộc ả đã rất nhiều lần nhắc tới sự có mặt của một con yêu phù du trong thiên không, song có điều nó lại rất ít khi hiện thân.
Người ta thấy Khổng Lam rất muốn xưng danh đại yêu, nhưng ở trước mặt cái vị kia, ả có cảm giác như mình không khác gì con sâu cái kiến, thực chẳng đáng nhắc tới.
Lần này, lệnh trên chính do Thần ban xuống, tuy nhiên vậy mà lại không hề nói tới mục đích gì cả.
Khổng Lam thấy thật kỳ quái, làm như chính ngay Thần cũng chả biết Thần muốn làm gì vậy, chỉ phái mình tới đây để ngó chừng thôi.
Bởi vậy ả ta bây giờ thực ra chẳng khác gì một con ruồi không đầu. Người ngoài ai cũng biết vì sao ả tới đây, duy chỉ có mỗi ả là chẳng biết.
Lúc này, ngồi ở đây, Khổng Lam tự nhiên chợt thấy hụt hãng mờ mịit.
Xưa nay ả không quen nhìn Kim Ngân Tử làm bộ làm tịch lấy lòng như thế này, cho nên mới không khỏi móc mỉa đôi câu. Hiềm vì cái vị kia cho tới giờ lại chả có mệnh lệnh gì rõ ràng nên xung đột với người ta ở chỗ này cũng không hay. Rốt cục ả đành làm thinh, không đôi co với gã nữa.
Tu giới luôn trọng thực lực. Kim tiên nói chuyện, địa tiên chỉ biết co đầu rụt cổ mà nghe, không ai dám chõ miệng vào một câu.
Kim Ngân Tử cũng không muốn gây chuyện với Khổng Lam.
Hai người bọn họ mỉa mai nhau đôi ba câu vậy thôi, mà dường như ai cũng có cố ky riêng nên rất biết chừng mực, dừng lại đúng lúc.
Đám tu sĩ ngồi đó không khỏi tò mò thắc mắc. Kim tiên, địa tiên tới đây tụ tập náo nhiệt thì thôi cũng là chuyện thường, nhưng Điên Đảo chân nhân đã là thánh tiên rồi, hà cớ gì cũng lại nhúng mũi vào ?
Kiến Sầu lặng lẽ quan sát hồi lâu, nghi hoặc lạ lùng đủ điều không sao hiểu nổi. Thực ra nàng lo là lo cái vị lão đạo tu vi tuyệt không thấp này nhìn ra cái vẻ ngoài giả trang của mình. Dù sao ở thượng khư tiên giới người ta mánh khóe như thế nào nàng vẫn còn chưa hề có kinh nghiệm thiết thực, nên bởi vậy có thể nói là luôn lâm vào thế vô cùng bị động. Nhưng lão giả đó sau khi nhắm mắt lại rồi cũng không hê mở mắt nhìn thêm lần nào, quanh người cũng càng chẳng có tiên lực dội sóng tán ra, trông lão có vẻ như chẳng quan tâm gì đến những chuyện xảy ra bên dưới nữa.
Tin tức của Tôn Thành phát tán đã hơn nửa ngày. Hành tinh Ngang Túc này cũng không lớn, hiện giờ người của các thế lực bên ngoài phái đi tra xét cũng đã quay về kha khá, bảo rằng tìm không ra tung tích gì của Kiến Sầu.
Chúng tiên hết thảy xém nữa cau mày.
Kim Ngân Tử dĩ nhiên cũng thấy quá sức tưởng tượng.
Duy sau khi yêu tộc phi tà thiên ở bên kia bẩm báo xong, Khổng Lam cũng chả thèm để ý, cứ phẩy phẩy tay nói : "Tìm không ra thì chắc là trốn khỏi Ngang Túc rồi. Ta cũng đoán thế. Có ai ngu tới nỗi ngồi chờ ở chỗ này đợi người ta tới giết đâu chứ."
Tiếng vừa dứt, chúng tiên còn chưa kịp nghĩ kỹ xem ả nói có lý hay không thì từ phía chân trời xa bỗng chợt lóe lên một đạo kiếm quang.
Nhưng lúc đạo kiếm quang hạ xuống thì lại không thấy kiếm ảnh đâu.
Ánh kiếm đó phóng vụt xuống, hóa thành một bóng người cao ráo rắn rỏi, đường hoàng đứng thẳng trên tường thành. Áo trắng vải bố, tóc buộc dây cỏ, tai trái đeo khuyên bạc luồn hạt châu bằng bạch ngọc. Nhìn dáng mặt nghiêng nghiêng thì dường như đó là một thiếu niên sáng sủa thanh tao, phong thái nhã nhặn tuyệt đỉnh tự nhiên toát ra từ trong cốt cách.
Tuy không thấy được kiếm trên người hắn nhưng kiếm ý thì khuấy động thấy rõ.
Người người ai nấy đều thất kinh hoảng hồn một phen.
Duy có Kiến Sầu là hai mắt hốt nhiên sáng ngời, song chỉ thoáng qua rồi thôi, đáy lòng không khỏi dậy lên chút niềm chua xót.
Đã lâu lắm rồi nàng chưa gặp qua kiếm ý thuần túy như vậy. Xưa kia nàng từng chứng kiến thấy thứ thuần túy nhất chính là kiếm của Khúc Chính Phong. Mà kiếm hoàng đã mất gần bốn trăm năm, trong lớp hậu bối sau đó thì chỉ có mỗi Phương Tiểu Tà là có thể lấy chữ "chân" trong kiếm ý của hắn để so với kẻ này.
Song hình bóng in trong mắt nàng rốt cục lại chẳng phải người xưa.
Trong lúc đó, người thiếu niên vừa đáp xuống tường thành kia, kiếm ý tuy không giống như của bất kỳ kiếm tu nào Kiến Sầu đã từng thấy qua nhưng khí thế nội hàm lại đã đạt đến trạng thái người kiếm nhập một, có thể nói là dung hòa đến trọn vẹn, quả rất xứng tầm anh tài tuyệt đỉnh.
Thiếu niên vừa mới hiện thân, trong số đám đông bên dưới liền có người nhận ra hắn ngay. Ai đó nhỏ giọng thốt lên : "Phụ Kiếm Sinh !"
Cái tên vừa vang lên, tức khắc liên có tiếng người hít hà lào xào một tràng.
Thậm chí đến cả Kim Ngân Tử với Khổng Lam con ngươi trong mắt cũng vụt co lại. Cả hai đêu cùng bật người đứng ngay dậy, bộ dáng y hệt như gặp phải đại địch !
Nhưng người thiếu niên kia giống như hoàn toàn chẳng phát hiện ra dưới tường thành sau lưng mình còn có một đám người bọn họ. Hắn chỉ quay về phía Điên Đảo chân nhân đang ôm cây đàn mà nói : "Ta tới trễ rồi. Trước khi đi thì bị chuyện hoang vực quấn chân, sau liền đi gấp một đường tới đây, vậy cũng coi như là đúng hẹn. Còn nửa ngày nữa là tới kỳ đối ẩm uống rượu dưới trăng, thôi bây giờ đi ngay đi, không thì trễ mất."
Chúng tiên ở dưới không ai nghe thấy những lời trên.
Trái ngược với Điên Đảo chân nhân vì lánh đời mà chẳng mấy ai biết đến, Phụ Kiếm Sinh lại có danh tiếng cực lớn ở giới này.
Con người hắn tuy ôn hòa như vậy nhưng thế mà lại được xếp hàng đầu trong hai mươi bốn thánh tiên của đại la thiên.
Tu vi đã lên tới cảnh giới đó thì dĩ nhiên sẽ tự có cách để người khác không nghe thấy được.
Vì vậy chúng tiên chỉ thấy hắn quay người chuyện trò với Điên Đảo chân nhân nhưng lại không biết là nói cái gì. Chỉ có Kiến Sầu ngồi ở trong góc, sau khi nhìn thấy hai tiếng "hoang vực" mấp máy, thì mày liễu chợt hơi nhướng lên.
Điên Đảo chân nhân nghe xong liền gật gật đầu ôm cây đàn tứ đứng lên, sau rốt bỗng nói một câu chẳng liên quan gì tới mấy cái "rắm thúi" : "Chờ ngươi cả nửa ngày trời. Ngươi mà không tới, lão đạo ta dám ôm cây đàn phang cho cái đám ngu bên dưới này một trận quá ! Đi đi, đi uống rượu thôi !"
Hóa ra hai người bọn họ vốn có hẹn với bạn, thế nên hôm nay mới thấy lộ diện ở Ngang Túc, với lại đó cũng bởi do vì hành tinh này nằm ở rìa tỉnh vực Hạo Thiên, cách nơi hẹn khá gân mà thôi.
Chuyện của đám tu sĩ dưới tường thành, hai người tuy biết nhưng lại chẳng nhúng tay vào. Dù sao ngay chính bản thân họ cũng đã là thánh tiên rồi, giải thưởng trên thập tử lệnh đối với họ đâm ra thực chẳng có ý nghĩa gì. Hai người chỉ nói qua nói lại mấy câu xong rồi chuẩn bị bỏ đi.
Nhưng ngay trước khi đi, cái người tên Phụ Kiếm Sinh kia tự nhiên chợt khựng lại. Rồi làm như chợt sực nhớ ra điều gì, hắn ngoái đầu lại nhìn đám đông dưới chân thành tường.
Thiếu niên mặt mũi ôn nhuận như ngọc.
Chúng tiên nhìn lên chỉ thấy sao mà thân thiện.
Các hạt bạch ngọc xâu trên cái khuyên bạc hắn đeo trên tai trái lách cách va nhau, tiếng nghe êm tai, cũng dễ chịu y như cảm giác người ta nhìn hắn.
Kiến Sầu cũng không khỏi nhìn kỹ hắn hơn, trong lòng cứ thấy người thiếu niên này sao mà đơn thuần trong sáng. Nàng còn chưa kịp nghĩ xem người như vậy sẽ sử dụng kiếm ra sao thì đã nghe hắn nói : "Về chuyện trên thập tử lệnh lần này đó mà, Lập Tà Dương đã ra tay rồi. Lúc ta tới Hạo Thiên thì nghe nói Tà Dương Sinh đang hạ lệnh phong tỏa toàn bộ tinh vực. Các vị tuy vì giải thưởng mà tới nhưng có tham gia cũng nên tự biết lượng sức mình. Bây giờ tranh thủ lúc phong tỏa vẫn còn chưa xong hết thì mau mau đi khỏi cái chỗ nguy hiểm này đi."