Chương 554 : Máu đỏ ngạn Giang Nam
Chương 554 : Máu đỏ ngạn Giang NamChương 554 : Máu đỏ ngạn Giang Nam
Lập Tà Dương !
Phong tỏa tinh vực Hạo Thiên ư ?!
Nghe xong người nào người nấy đều thất kinh, thậm chí cả sau lưng cũng thiếu điều muốn ướt đầm mồ hôi lạnh !
Nhưng hễ đã biết rõ thập tử lệnh rồi thì nào có ai là chưa hề nghe nói đến Lập Tà Dương đâu ?
Cái vị Tà Dương Sinh kia xưa nay nổi tiếng sát tinh bậc nhất, cứ có việc gì mà y đã nhắm tới rồi thì người khác đừng hòng có thể chõ mũi vào.
Phong tỏa toàn bộ tinh vực như thế thì khác gì nhốt hết mọi người lại.
Có trời mới biết được đây là y muốn giết cái ả Kiến Sầu kia hay là giết hết cái đám lau nhau muốn tranh thủ bọn họ bận lùng sục mà giành mất cái phần thưởng kia !
Thợ săn thực sự xưa nay đều chẳng dễ đối phó I
Phụ Kiếm Sinh nói xong một hơi thì liền cùng với Điên Đảo chân nhân biến mất trên tường thành cao cao.
Chúng tiên ai nấy đầu đều toát mồ hôi lạnh. Đường đường là thánh tiên, người kia dĩ nhiên sẽ không đến nỗi đi nói nhảm với đám địa tiên kim tiên dưới này, mà lừa gạt bọn họ thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nếu hắn đã nói thế thì chắc chắn là thực rồi.
Cho nên nhiều người rục rịch muốn lui.
Còn cái ả Khổng Lam từ phi tà thiên tới kia thì cũng thu ngay cái quạt lông lại. Mày liễu như khói cau cau, trong lòng biết có biến, ả lập tức truyền lệnh cho tả hữu hai bên : "Sự tình khẩn cấp, chúng ta vào thành thông báo cho trưởng bối trong tộc trước rồi hãng tính."
Vừa nói xong liền nhấc chân bỏ đi ngay.
Đám yêu tu lau nhau từ phi tà thiên tới có khoảng chừng mười người. Tất cả đứng dậy, nối nhau đi theo Khổng Lam vào thành.
Trong tinh vực Hạo Thiên, ngạn Giang Nam ở Ngang Túc này cũng chẳng phải là thành trì phồn hoa gì nhưng bên trong trận pháp không gian truyền tống tin tức thì dĩ nhiên vẫn có, đủ để Khổng Lam dù cách mười tinh vực vẫn có thể thông tri được về phi tà thiên.
Chúng tu sĩ ai nấy đều thấy ả bỏ đi.
Các địa tiên còn lại châu đầu ghé tai xì xào một hồi rồi đa số cũng đứng dậy.
Kim Ngân Tử nhìn bọn họ cau mày. Gã thấy cái tổ chức Lập Tà Dương này làm việc sao mà độc tài phách lối, một cái tinh vực to như vậy mà muốn phong tỏa là phong tỏa cái một, bởi vậy nên cũng hơi bực mình trong bụng.
Nhưng gã cũng không để lộ cái bực ấy ra ngoài mặt. Nói cho ngay, cha mẹ gã từ lâu lắm rồi đã muốn bứt phá lên cảnh giới thánh tiên mà mãi vẫn không thành, trong khi đó Khổng Phương tông thì dần dần suy yếu, muốn tìm thánh tiên điểm hóa cho thực quá khó, đâu phải ai cũng tình nguyện tốn một cái giá đắt để trợ giúp bọn họ đâu. Bởi vậy cực chẳng đã gã mới phải để mắt tới cái giải thưởng thập tử lệnh này.
Thánh tiên dám thông qua phi tà thiên ban bố thập tử lệnh thì tuyệt không phải cò con, hơn nữa lại còn hứa đảm bảo nguyện vọng làm giải thưởng, như vậy tất nhiên là phải có thực lực không tâm thường.
Kim Ngân Tử không biết tại sao Khổng Lam tới đây, nhưng mục đích của gã thì tới đúng là để săn thưởng.
Lúc trước gã không nghe nói thấy Lập Tà Dương cũng có ý với đợt thập tử lệnh lần này, tự nhiên tới bây giờ đùng một cái bọn họ lại muốn nhúng tay vào, thực đúng là tức nghẹn một cục trong người !
- Thiếu chủ, chúng ta có đi không đây ?
Có trưởng lão ở bên cạnh thấy Kim Ngân Tử mặt mày có vẻ âm tình bất định thì không khỏi nhỏ giọng hỏi một câu.
Gã nghiến nghiến răng, đang định nói 'Không đi thì ở lại làm cái gì”, nhưng vừa mới mở miệng ngẩng đầu lên thì chợt thấy nữ tu xinh đẹp bắt mắt ngồi trong góc kia cũng vừa lúc đứng dậy.
Y phục đen tuyền mặc trên người rộng thùng thà thùng thình, trông nửa đúng nửa sai, dáng vẻ không giống như tiên tử đoan trang của đại la thiên mà trái lại lại có chút yêu tà mị hoặc.
Ban nãy Kim Ngân Tử có liếc mắt thấy qua nhưng chẳng chú ý cho lắm.
Nói cho ngay, nữ tu này ngồi ở trong góc, tu vi trông không cao, tiên lực trong người cũng cực thấp. Gã cứ nghĩ là cô ta đi cùng bọn với đám Khổng Lam, nhưng mãi tới bây giờ mới thấy Khổng Lam đi từ đời nào rồi mà cô ả này bây giờ mới đủng đỉnh đứng lên.
Tự đáy lòng, Kim Ngân Tử hốt nhiên chợt cảm thấy có cái gì đó vô cùng vi diệu. Trước khi đám kim tiên bọn gã tới nơi, chỗ này có rất nhiều địa tiên. Nhưng sau khi nhóm của gã đã yên vị đây rồi, đám địa tiên tu vi quá thấp vì sợ gặp họa nên đã rút đi hết. Nhưng nữ tu này tu vi thấp như thế vậy mà không biết tại sao lại bất động thanh sắc ngồi dưới tường thành lâu thế kia 2
Gan lớn bằng này thực chả phải thường đâu.
Hơn nữa cô ta cũng không phải là người của yêu tộc ! - Đứng lại I
Trong một chốc ngắn ngủi như vậy, đầu óc Kim Ngân Tử quay cuồng đủ mọi điều, nhiều đến nỗi tất cả đều rối tinh rối mù khiến gã không tài nào nghĩ cho ra ngô ra khoai, thảy đều gần như chỉ dựa vào bản năng mạnh mẽ từ sâu trong tiềm thức mà nhắm về phía nữ tu kia hét to lên một tiếng !
Tất cả những người còn chưa kịp đi khỏi sợ đến giật bắn cả mình.
Bọn họ quay nhìn Kim Ngân Tử trước tiên, sau đó thì theo ánh mắt gã mà ngó về phía vị nữ tu kia.
Chỉ có mỗi một bóng người lãnh diễm ma mị mà thôi, trên thân một món binh khí cũng chẳng có, trông ra thì hình như đâu phải là hạng có thực lực mạnh mẽ.
Ai nấy đều sửng sốt, Kim Ngân Tử gọi cô ta lại làm gì ?
Nhưng Kim Ngân Tử vẫn không buông lỏng cảnh giác. Sau khi hét một tiếng xong, trống ngực liền đập dồn dập, đầu óc thoắt cái cũng trở nên tỉnh táo hơn, bởi vậy gã liền khoát tay ra dấu cho đám thuộc hạ đi theo sau lưng.
Lập tức chừng mười địa tiên với vài ba kim tiên liền vây ngay lấy nữ tu kia.
Kim Ngân Tử đứng yên tại chỗ một bước chẳng động. Gã vừa nhìn chằm chằm bóng lưng trước mặt vừa lạnh lùng ra lệnh : "Quay người lại !"
Kiến Sầu không ngờ đến thời khắc mấu chốt nhất phải bỏ đi thì lại bị người ta gọi lại, trong bụng cũng thấy hơi ngạc nhiên.
Cái tổ chức Lập Tà Dương kia nghe nói rất ác, chẳng phải dễ chọc vào.
Lúc trước, nếu Phụ Kiếm Sinh đã lên tiếng nhắc nhở người ta thì nàng dĩ nhiên cũng định tranh thủ cơ hội, trà trộn vào đám đông mà lẩn đi. Nhưng gã Kim Ngân Tử này ấy vậy mà dường như lại nhìn ra được cái gì đó. Nàng cũng không hoảng mà chỉ hơi cau mày, ánh mắt sáng ngời quét một vòng nhìn mười mấy tu sĩ tu vi bất đồng đang vây xung quanh mình, sau đó cả người mới liền xoay lại.
Khuôn mặt kiêu diễm sáng bừng trước mắt người người.
Kiến Sầu cũng chẳng cười lấy một tiếng, từ đầu đến chân rét căm thực chẳng khác gì một bức tượng đắp bằng băng. Nàng lãnh đạm hỏi : "Tôn giá gọi gì ?'
Sắc áo tựa đêm đen, da dẻ tựa tuyết trắng.
Đôi môi thắm đỏ, mi mục lạnh lùng.
Ngay Kim Ngân Tử trước giờ đã quen nhìn thấy đủ thứ mỹ nhân tiên tử ở thượng khư mà cũng không khỏi phải ná thở, hồn phách thiếu chút nữa đã bị câu đi đâu mất. Gã sững người thoáng chốc rồi mới định thần lại, chân mày càng nhíu tít lại, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng hơn : "Tôn Thành chết rồi, ai vẫn chạy ngay tới đây được thì phải là tu sĩ Ngang Túc, người ngoài cực ít. Sao hồi nào tới giờ ta lại không biết ở cái xứ này lại còn có một tiên tử lẫy lừng như thế này vậy hả ?"
- Ngang Túc nhỏ, Hạo Thiên mênh mông, có vài ba người tôn giá không biết cũng đâu có gì là lạ ?
Gã đây đang nghi ngờ nàng.
Nhưng hoàn cảnh nguy hiểm hơn nhiều mà Kiến Sầu đã phải trải qua đếm còn chẳng hết thì đời nào vào lúc này nàng lại để lộ tẩy I
Song nàng đoán gã kia sẽ không vô duyên vô cớ cản mình. Nếu dám cản, gã ta chắc chắn phải có cách phân biệt.
Quả nhiên, nàng vừa dứt lời, Kim Ngân Tử đã lạnh giọng cười khẩy : "Vậy sao ? Nhưng tại hạ có thế nào cũng chả dám tin nổi ở Ngang Túc vậy mà lại có địa tiên không biết sống chết thế này !"
- Vù !
Kim Ngân Tử vừa mở miệng thì đồng thời trưởng lão tóc trắng đứng bên cạnh cũng hiểu ý ra tay ngay. Lập tức một đường ánh sáng tím đen sắc lẻm liên nhoáng lên !
Người vô tri có lẽ sẽ tưởng đây chỉ là đòn đánh lén thông thường, nhưng ai có hiểu biết sẽ nhận ra ngay sự lợi hại trong đó -
Móc nghiệm hồn !
Chỉ cần có khí tức thân hồn là sẽ nghiệm ra được người này có phải là chủ của nó hay không !
Kiến Sầu vừa mới tới tiên giới. Tuy nàng chưa từng thấy qua cái móc này này nhưng ngay khi nó phóng vút vê phía mình thì lập tức liền có cảm giác thấy nó câu thông với thần hồn.
Trong sát na đó, nàng đã biết ra ngay công dụng vật này !
Đời nào nàng dám để nó tới gần !
Đầu mày cuối mắt một trời băng lãnh, tức bực trong bụng cũng cuồn cuộn sôi lên, Kiến Sầu phi thân lùi bay ra sau, trong chớp mắt một đạo kình khí lăng lệ đã phóng vụt tới, không chút khoan nhượng đập bang lên móc nghiệm hồn tím đen giữa lưng chừng không, sức mạnh đến nỗi nát bấy cái móc I
- Không dám để móc nghiệm hồn tới gần mà còn ngoan cố xưng là tu sĩ giới này hả ?
Nếu lúc trước chỉ là chút linh cảm lóe lên trong óc nên muốn thử một phen xem sao, mà bây giờ thấy Kiến Sầu đối phó như vậy, gã liền tin tưởng mình đã đoán đúng đến bảy tám phần.
Nữ tu trước mặt dù không phải là Kiến Sầu thì chắc cũng chả phải là hạng tốt lành gì !
- Xoạt I
Không chút chần chừ, Kim Ngân Tử liền rút một cái dây xích đen bóng từ trong ngực ra, đồng thời lớn giọng gào to với các tu sĩ còn chưa kịp đi hết ở xung quanh : "Nữ yêu này chắc là Kiến Sầu ! Chư vị giúp bọn ta giết chết, Khổng Phương tông sẽ có hậu báo !"
Nhiều tu sĩ đang định bỏ đi, nghe vậy bước chân liền trở nên do dự. Thực lực của Khổng Phương tông rất lớn, tất nhiên bọn họ thực chẳng có khả năng đâu mà tranh thưởng với người ta. Hơn nữa, Lập Tà Dương đã phong tỏa toàn bộ tinh vực rồi, bọn họ vốn cũng định rút lui.
Nhưng Kim Ngân Tử nói như vậy lại khiến bọn họ động tâm.
Kiến Sầu đúng là giết không được, nhưng Khổng Phương tông cũng đâu phải là tông môn nhỏ nhoi gì cho cam...
Mỗi một tấm thập tử lệnh từ phi tà thiên phát ra đều được làm bằng nguyên liệu đặc biệt. Cứ hễ thợ săn nào hoàn thành nhiệm vụ trên thập tử lệnh thì có thể đốt tấm lệnh này. Lúc đó, đại trận ở phi tà thiên sẽ liền cảm ứng, biết cháy mà tự động truyền tin nhiệm vụ hoàn thành cho người phát lệnh giấu mặt. Người này sẽ cầm thập tử lệnh so sánh với vô sinh lệnh, rồi thiết lập liên hệ thân thức với thợ săn qua đại trận, sau khi kiểm tra xem nhiệm vụ có đúng là đã hoàn thành hay không thì sẽ lập tức khơi thông, giải quyết việc lãnh thưởng.
Nói cách khác, quá trình thông báo nhiệm vụ hoàn thành diễn ra rất nhanh. Chỉ cần có thể giết được Kiến Sầu ngay, xong đốt thập tử lệnh thì bọn người Lập Tà Dương có chạy tới nơi cũng không làm gì nổi, hơn nữa lại càng chẳng có cách gì có thể cướp được cái phần thưởng thánh tiên hứa hẹn kia.
Điều mà Kim Ngân Tử nhắm tới chính là điểm này. Vả lại, quả tình vì cũng nghi Kiến Sầu có cái gì đó khuất tất cho nên theo nguyên tắc thà giết lầm chứ không thả sai, gã muốn ỷ mạnh ép người ở lại, mạo hiểm một phen, giết người sao cho xong trước khi đám người Lập Tà Dương tới là êm !
Những người khác dĩ nhiên cũng biết cái lý đó.
Ở thượng khư này, đám tiên nhân tính toán, cân nhắc thiệt hơn thực chẳng cần mất bao nhiêu thời gian mà chỉ cần vài ba nhịp thở là đủ. Bởi vậy, ngay tức khắc, cả bọn liền nhất tê giơ pháp khí vây Kiến Sầu lại.
Từ lúc Phụ Kiếm Sinh nhắc rằng Lập Tà Dương đã phong tỏa tỉnh vực cho đến lúc chúng tiên lục tục bỏ đi, kế đó xảy ra chuyện Kiến Sầu tự nhiên bị cản lại rồi rốt cục dẫn tới cục diện giương cung bạt kiếm như hiện giờ, hết thảy đều chẳng kéo dài tới nửa khắc !
Thật đúng là thượng khư có khác !
Tình hình thay đổi nhanh như chong chóng, nhìn muốn hoa cả mắt. Ngay như nàng là người ở trúng ngay tâm bão mà thiếu điều ứng phó cũng chả kịp.
Mãi đến lúc thấy mình bị dồn đến mức phải động thủ, Kiến Sầu thế mà lại nhẹ người. Nàng biết mình có giải thích đến đâu đi nữa cũng vô ích. Dù cho bây giờ nàng thực không phải là Kiến Sầu thì sợ rằng đám người trước mặt cũng giết rồi tính chứ sẽ không chừa lại cho mình lấy một chút sinh cơ.
Bời vậy, chẳng cần phải nói nhiều chi cho mất công.
Kiến Sầu quét mắt nhìn quanh một vòng. Đao kiếm của từng tu sĩ một đều chĩa thẳng vào nàng, tư thế sẵn sàng xông lên đoạt mạng vào bất cứ lúc nào. Nhưng nàng lại cười thành tiếng.
Ánh mắt Kiến Sầu thoắt cái đảo chiều rồi nhắm tới người Kim Ngân Tử, bằng giọng điệu ý vị sâu xa, nàng âm u mở miệng hỏi một câu khiến ai nghe thấy nghĩ kỹ sẽ tự nhiên sợ đến toát mồ hôi lạnh : "Tôn giá nhân thủ có một nhúm thế này mà cũng dám đi vây giết ta ư ?"
Nhân thủ...
Có một nhúm cái gì ?
Khi người nữ tu này nói câu đó, Kim Ngân Tử chỉ thấy khuôn mặt cô ta vô thanh vô tức biến đổi, trông thực chẳng khác gì một đóa tuyết liên bừng nở trên đỉnh núi băng giá.
Rành rành đẹp đến kinh người là thế nhưng thời khắc này Kim Ngân Tử lại chỉ có thể hãi hùng trợn to mắt nhìn !
Bởi lẽ đâu phải chỉ có mỗi một gương mặt mà thôi đâu !
Đại trận khổng lồ đã bao trọn toàn bộ tinh vực Hạo Thiên, một lớp màn đỏ như máu từ bốn phương tám hướng dâng lên, nhắm chụp về phía trung tâm, khiến vô vàn tu sĩ ở trong tinh vực phải một phen hoảng sợ.
Tít trên cao có bóng dáng hai người Phụ Kiếm Sinh với Điên Đảo chân nhân bay vút qua.
Lúc họ xuyên không vượt đi, đại trận chưa hoàn toàn phong tỏa hết mà tu sĩ bên phía Lập Tà Dương nhìn thấy cũng không cản trở.
Dù sao đó cũng là hai vị thánh tiên. Dù bên này cả bọn là Lập Tà Dương, phía sau đã có Tà Dương Sinh chống lưng, nhưng rốt cục chẳng ai gan cùng mình đến nỗi ra mặt cản đường, vả lại việc này cũng không có liên quan gì đến hai người thánh tiên họ.
Lần này người phụng mạng tới đây trước là đại tướng -
Ứng Hủy, thủ hạ của Tà Dương Sinh.
Ứng Hủy vốn là yêu tộc ở phi tà thiên, sau khi đắc đạo thì chuồn đi xơi mất mấy tiên nhân đại la thiên, bởi vậy mới bị đuổi giết khắp nơi, may sao gặp được Tà Dương Sinh ra tay cứu vớt nên mới giữ mạng lại nổi, từ đó về sau bèn luôn hết lòng hỗ trợ Tà Dương Sinh.
Bản thể của Ứng Hủy là rắn hổ mang, tu được bốn năm trăm năm thì lên thành ứng long*, có khả năng nhìn lén được sự cao diệu trong cảnh giới thánh tiên. Sau khi đắc đạo hóa thành hình người rồi thì dáng vẻ cao lớn khôi ngô, thân mặc bộ trường bào đen kịt họa tiết ken dầy, vằn vằn vện vện, nhìn khiếp chẳng khác gì da rắn. Tròng mắt đen tối tăm thì nhìn có vẻ như trợn trừng, anh ánh màu đỏ sậm.
*Ứng long là rồng thần có cánh trong huyền thoại Trung Hoa cổ.
Vạt áo trước ngực nghênh ngang phanh ra, hở hở che che cơ ngực rắn chắc bên dưới. Còn khi nào nhìn người ta cười thì hai cái răng nanh nho nhỏ lòi ra, trông vừa chất phác vừa yêu tà.
Phong tỏa tinh vực, quậy thành một trận xào xáo lớn thế này chỉ để cản đường chặn đánh một địa tiên tép riu nhỏ xíu mới vừa phi thăng lên, bấy nhiêu đó khiến Ứng Hủy cảm thấy thực nhạt nhẽo vô vị.
Người đông một đám, gã đứng phía trước uể oải ngoáy ngoáy tai.
Nhấp nhổm chờ mãi đến khi đại trận phong tỏa gân như phủ kín hết, gã mới sốt ruột vung mạnh tay lên, triệu tập nhân thủ Lập Tà Dương lập tức đi theo sau mình bay vào tinh vực mênh mông, nhắm thẳng hướng Ngang Túc tiến vù tới. Ngang Túc cát vàng bao la tít tắp, thành thử ốc đảo ngạn Giang Nam nằm giữa trông rất bắt mắt.
Từ chót vót trên không hạ xuống, Ứng Hủy vốn không để ý lắm. Nhưng đến khi có thể nhìn rõ tình hình bên dưới thì gã tự nhiên chợt thấy có một vệt đỏ chói mắt dưới vùng cây lá xum suê xanh xanh đó !
Ngạn Giang Nam thực đúng là một mảng xanh lạc lõng giữa nơi hoang mạc, còn cái vệt đỏ vốn không nên có kia lại chẳng khác gì một đóa hoa nở rộ giữa bụi mâm xôi gai mà ai đó đã tiện tay thêu lên, tô điểm cho mảnh tơ lụa đẹp đẽ này !
Trông lóa mắt cực kỳ !
Mặc dù xuất thân từ yêu tộc nhưng khi đáp xuống dưới tường thành, thấy một màn máu me tanh tưởi như vậy Ứng Hủy mí mắt không khỏi giật giật, trong người tự nhiên ớn lạnh !
Căn lu được chụm sơ lại bằng thân cây không bị hư hại chút nào, thậm chí cả đến cái bàn bằng gỗ xẻ dựng thành ở bên trong cũng vẫn còn bề bề y nguyên ở đó, trông thực giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Duy chỉ có mười mấy người tu sĩ là đứng im lìm thành hàng dưới tường, chẳng động đậy lấy một mảy. Kẻ nào kẻ nấy đều mặt đối tường, lưng xoay ra ngoài. Máu từ dưới chân họ chảy loang ra, thấm vào lớp đất bên dưới, đỏ sẫm cả một vùng.
Trong bâu không khí nồng nặc mùi máu đó còn có mùi cỏ xanh thoang thoảng quyện vào.
Đôi con ngươi trợn trừng của Ứng Hủy tức khắc vụt co lại thành một đường thẳng đỏ chét yêu tà. Gã không giơ tay ra mà chỉ vung thanh nha đao vốn đã quen dùng nhiều năm ở trong tay lên rồi chọt vào tu sĩ ở gần nhất. Cái đầu trên cổ người kia liền rớt bịch xuống đất, mà thân mình thì đồng thời cũng đổ rầm sang một bên.
Thực chẳng khác gì một xâu chuỗi ngọc, hễ rơi một viên thì các viên khác cũng đua nhau lách cách lăn tuột xuống đất.
Mười mấy cái xác trước mặt Ứng Hủy cùng đổ vật ra.
- Rầm ! Rầm ! Bịch ! Bịch...
Đầu người lăn lóc đầy đất I
Ứng Hủy nhìn qua dãy xác ở mút phía sau thì chỉ thấy tường thành cao cao tịnh không bóng người, duy chỉ lưu lại mỗi một hàng chữ thiết họa ngân câu phóng khoáng tiêu sái, nét nét sắc sảo kiêu hùng -
Khuyên quân tiếc lấy mạng mình !
Kẻ sát nhân - Kiến Sầu.