Chương 555 : Nguyệt Ảnh
Chương 555 : Nguyệt ẢnhChương 555 : Nguyệt Ảnh
- Kiến... Sầu ?
Mãi đến khi hai cái chữ đó đóng sâu vào mắt, rồi từ đầu lưỡi cuộn một vòng bật thốt lên tiếng, Ứng Hủy mới hồi thần lại : Cái vị Kiến Sầu này chính là Kiến Sầu trên thập tử lệnh kia.
Khuyên quân tiếc lấy mạng ! Đúng là khẩu khí lớn thực !
Giết người rồi còn dám gióng trống khua chiêng để tên mình lại, phải nói là gan cùng mình !
Ứng Hủy cứ tưởng như gã nhớ lộn cái gì : Ở thượng khư, làm sao lại có địa tiên nào mạnh miệng càn rỡ thế này ? Bọn họ có ai có thể giết chết người tu vi cao hơn mình nhiều như vậy ư ?
Xác người nhiều quá...
Đếm sơ sơ đã ba mươi hai cái đầu rồi.
Trong số đó có một cái đầu máu me bê bết lăn xuống dưới chân Ứng Hủy. Gã cúi đầu nhìn xem thì hóa ra đó là thiếu chủ Kim Ngân Tử của Khổng Phương tông đại a thiên.
Gương mặt kia tuấn tú nhưng cứng ngắc kinh hoàng. Rõ ràng chắc chắn trước khi chết, người này đã thấy một chuyện gì đó vừa kỳ dị vừa khủng khiếp đến nỗi sững ra đó, kiếm lia cái một qua cổ, đứt đầu hồi nào không hay.
Chỉ tiết ghi trên thập tử lệnh Ứng Hủy vẫn còn nhớ rất rõ : Kiến Sầu - Nguyên Thủy giới, có thể đã phi thăng.
Chỉ vỏn vẹn có mười chữ đó thôi. Điều đó cho thấy tu vi của cái vị Kiến Sầu này không thể cao được. Thậm chí sau khi đã có bố cáo thập tử lệnh, cô ta có lẽ vẫn còn chưa phi thăng, hoặc cũng có thể là đã phi thăng lên được mấy năm rồi.
Nhưng theo tình hình hiện tại...
Mười mấy tên kim tiên đứng sau lưng Lập Tà Dương thấy cảnh tượng kinh khủng trước mắt đều gần như chẳng rét mà run. Đứng ở cái nơi máu me này thực chẳng khác gì chôn chân giữa một đống đầu lâu, bởi vậy nên tự nhiên ai nấy đều đâm ra hoang mang về nhiệm vụ phải chấp hành.
Cả đám đồng loạt giương mắt nhìn Ứng Hủy. Tà Dương Sinh không có mặt ở đây, mọi chuyện tất nhiên họ phải nghe theo gã.
Nhưng Ứng Hủy lúc này lại không nói lấy một tiếng. Gã hơi thè cái lưỡi nhọn đỏ tươi yêu dị ra liếm liếm môi trên rồi hốt nhiên vung cây nha đao trắng ởn lên, cúi người vạch vạch bao cái xác gần như chất đống trước mặt. Cứ mỗi một đầu gã lại đặt kế vai một xác, vừa làm vừa tuần tự quan sát kỹ.
Lúc đầu thì không thấy có gì lạ. Nhưng đến khi ráp nguyên vẹn từng cái xác một lại, dần dần Ứng Hủy liền cảm thấy có cái gì đó quỷ dị đến khó hiểu, sắc mặt bởi vậy cũng càng lúc càng sa sầm, đầu mày nhíu lại.
- Ứng lão đại, mấy người này có gì lạ sao ?
Một kim tiên cấp dưới lúc này thấy bầu không khí quá nặng nề bèn đánh bạo tiến lên hỏi một câu.
Ứng Hủy lại chẳng trả lời. Nha đao đâm qua xác người đầy máu nhưng gã cũng mặc, chỉ đứng thẳng người lui ra sau một bước, rồi từ đó ngước nhìn lại hàng chữ hào hùng đầy khí thế trên tường thành. Lần đầu tiên trong đời, tự nhiên gã chợt cảm thấy thắc mắc khó hiểu trăm điều.
Sao mà làm được vậy chứ 2 Tu sĩ chết ở chỗ này có tổng cộng ba mươi hai người. Trong đó phân nửa là kim tiên, nửa còn lại là địa tiên. Nhưng nhìn thời gian hình thành nên miệng vết cắt thì lại chẳng có thứ tự trước sau gì. Trên người bọn họ cũng không có thương tích nào khác, hơn nữa cũng tuyệt chẳng thấy có biểu hiện ra chiêu chống cự hay vật lộn.
Tất cả đều bị người ta lia kiếm cắt cổ ngọt xớt !
Mà đáng sợ hơn nữa lại ở chỗ là góc độ với sức chém của mỗi đường kiếm, thậm chí đến cả chút kiếm khí còn dư lại, thảy đều khác biệt cực nhỏ !
Điều này chứng tỏ rằng cách đó không lâu, trước khi xảy ra chém giết dưới chân tường thành thì không phải chỉ có một người lấy ít đánh nhiều, chém đầu bao nhiêu đó kẻ trong cùng một lúc mà là nhóm đánh nhóm, mỗi người trong họ đều đồng loạt chém hạ toàn bộ thủ cấp địch thủ ngay cùng một thời điểm.
Hơn nữa, trong nhóm thủ thắng kia, cách sử kiếm của từng người một đều giống hệt như nhau !
Thậm chí đến cả kiếm khí, kiếm quyết cũng chẳng xê xích mấy tí I
- Mở lục hợp thần bàn ra !
Ứng Hủy thật sự nghĩ không ra mấu chốt bí ẩn bên trong mà chỉ thấy sự việc diễn ra theo chiêu hướng phán đoán như trên thực gần như có không có khả năng tồn tại, cho nên bèn quyết đoán hạ lệnh khác.
Hơi đâu nghĩ ngợi cho mệt, Kiến Sầu có là ma quỷ hay thần xà thì cũng chẳng thể chạy thoát khỏi vòng lùng bắt của lục hợp thần bàn.
Dù sao đi nữa, máu dưới chân tường thành này vẫn còn hơi âm ấm. Điều đó cho thấy ả bỏ đi chưa lâu. Trong tình hình Lập Tà Dương đã phong tỏa toàn bộ tinh vực Hạo Thiên như hiện nay, chắc chắn là ả vẫn còn ở lại bên trong.
Bọn gã có ấn ký thần hồn của ả, chỉ cần cho lục hợp thần bàn quay một cái là sẽ biết ngay phương vị của ả.
Lục hợp thần bàn là vật mà năm xưa Tà Dương Sinh đã luyện chế riêng cho thợ săn tiên. Phạm vi cảm ứng của nó có thể phủ trọn toàn bộ tinh vực, thành thử có thể xem như là một lợi khí truy nã săn giết vô cùng cần thiết, người ngoài có muốn cũng chẳng được. Mà người đã có thể chế ra được một vật như thế thì dĩ nhiên không cần tới thần bàn cũng có thể tự mình cảm tri, tính ra phương vị của người bị săn đuổi.
Cho nên vật này được cấp cho thuộc hạ sử dụng là vừa đẹp.
Ứng Hủy vừa mới mở miệng ra lệnh thì ngay bên cạnh liền có người xuất thân bàn ra. Vật như cái mâm tròn, toàn bộ đen kịt, mặt trên dùng các đường tỉnh quang ngưng tụ thành để vẽ thành sáu phương, lấy thiên can địa chỉ trong bát quái làm ký hiệu.
Kế lại nhập vào bên trong ấn ký thần hồn của Kiến Sâu mà Tôn Thành phát tán trước đó, trận bàn liền lập tức xoay tít.
Chớp điện chói lòa nhì nhằng bùng lên một nùi chẳng khác gì sấm sét. Nhờ thứ ánh sáng tung tóe văng ra đó mà ngũ hành bát quái có thiên can địa chi trên mâm thần bàn liền có thể tán nhập vào không gian mênh mông rồi tỏa đi càng lúc càng xa cho mãi đến chỗ giăng phủ, chỉ thoắt sau là đã bọc kín nguyên cả vùng tinh vực vào trong.
Trên trận bàn đen kịt lúc này tức khắc liền hiện lên hình ảnh tinh vân xoay tròn. Đường nét, hình dáng rõ ràng. Chỉ nhìn sơ qua là có thể nhận ra ngay tinh vực Hạo Thiên với vị trí bọn họ đang đứng.
Mà mảnh ấn ký thần hồn kia thì hóa thành một vệt sáng màu khói tím tán nhập vào bản đồ tinh vực, chỉ thoắt sau liền có thể cảm ứng ra cái gì đó ngay.
Thợ săn tiên cả đám hồi hộp nín thở.
Trong chốc lát, giữa bản đồ tinh vực chợt lóe lên một đốm sáng tím !
Nhịp thở của Ứng Hủy bắt đầu trở nên gấp rút hơn. Gã biết đây là vị trí hiện tại của Kiến Sầu mà thần bàn cảm ứng được. Nó nằm ở một điểm cách Ngang Túc ba mươi hành tinh.
Gã phất tay định hô người thu trận bàn lại để đuổi theo.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng ra lệnh thì cảnh tượng sau đó đã khiến người người nhìn mà mắt tròn mắt dẹt -
Cách cái đốm sáng vừa mới lóe kia, ở chỗ khác vậy mà lại bừng lên một đốm sáng khác cũng y hệt như vậy, quang hoa u u!
Cả bọn sững người ra nhìn !
Nhưng cái chuyện không tưởng này bấy nhiêu đó vẫn chưa hết.
Khi đốm sáng thứ hai bừng lên xong thì ở một hành tinh khác xa tít mù nhưng nằm ở vị trí ngang với Ngang Túc lại tự nhiên chớp lên đốm sáng thứ ba !
Gió nóng từ sa mạc thổi tới nhưng vì bị hơi nước của ngạn Giang Nam đón cuốn lấy nên đã dịu đi hẳn từ lâu. Tuy nhiên khi nó phất phơ lướt qua người bọn họ, không biết sao ai nấy đều nhất tê rùng mình ớn lạnh ! Mỗi một mảnh ấn ký thần thức tượng trưng cho riêng một tu sĩ !
Sau khi nó được nhập vào trận bàn thì bên trên sẽ hiện ra ký hiệu dánh dấu vị trí của tu sĩ đó I
Thậm chí chỉ cân mỗi một mảnh là đã đủ.
Cho dù có bỏ thêm vào trận bàn một trăm, một ngàn, hay cả đến một vạn mảnh ấn ký thần thức khác nữa mà thảy đều là của cùng một người thì trên trận bàn sẽ không tuyệt bao giờ hiển hiện ra hai vị trí được !
Ứng Hủy chợt thấy chỉ trong vòng một khoảng thời gian ngắn ngủi này thôi mà mọi hiểu biết vốn có từ trước đến nay của gã đã đảo lộn tan tành hết thảy. Mọi thứ rối tinh rối mù như mớ bòng bong, hoàn toàn nhìn không ra lấy nổi một thứ gì cho rõ ràng.
Gã nhìn trân trân ba đốm sáng trên trận bàn thật lâu, cho tới mãi một hồi sau rốt cục mới ngẩng đầu dõi mắt nhìn lên hàng chữ "Khuyên quân tiếc lấy mạng mình” trên tường thành, cả người đứng sững ra đó lâu thật lâu...
Thương Nhai là tinh vực láng giềng nằm kế Hạo Thiên.
Sau khi ra khỏi Hạo Thiên, Phụ Kiếm Sinh với Điên Đảo chân nhân liền đi thẳng tới Thương Nhai. Vượt cả nửa tinh vực, nhìn sao trời giăng giăng thành chòm dưới chân, đối với người đã tới cảnh giới thánh tiên như bọn họ mà nói thì đã không phải là chuyện khó khăn gì nữa.
Tuyên Ky là hành tinh mà hai người bọn họ nhắm tới.
Nó nằm trong một góc có thể coi như vắng vẻ của tỉnh vực Thương Nhai, kích thước không nhỏ không lớn nhưng giang sơn vạn dặm, phong cảnh tuyệt đẹp.
Trong vũ trụ, ngày và đêm đều chỉ có tính tương đối. Lúc ra khỏi Ngang Túc, mặt trời còn chói lọi trên cao nhưng tới Tuyền Ky, ngẩng đầu nhìn lên thì đã thấy ngân hà mênh mông thế chỗ. Trăng bạc lơ lửng vắt vẻo ngang trời, sao sao lấp lánh giăng giăng trông tựa như những quân cờ bị ai tung vãi lên bàn.
Núi rừng lành lạnh.
Mặt hồ êm êm gờn gợn, trăng tròn in bóng long lanh.
Thuyền con cô liêu bập bênh chơi vơi trên sóng.
Trên thuyên bày một cái bàn vuông, trên có để bàn cờ và hai cái rổ đựng cờ, nhưng dù là trên bàn hay trong rổ gì thì cũng chẳng có lấy một con cờ.
Tuy nhiên giữa bàn cờ lại nghễu nghện một cái vò rượu thật lớn.
- Ha ha, tới kịp rồi ! Không trễ, không trễ đâu ! Tên Nguyệt Ảnh còn chưa xuất quan kia kìa !
Điên Đảo chân nhân há miệng cười to, rồi từ giữa lưng chừng trời nhắm thẳng một chỗ ở đầu mũi thuyền mà tiên phong đáp xuống. Để cây đàn tứ sang một bên, lão ngồi xuống cạnh bàn nói : 'Lại, lại, lại đây ! Chúng ta chơi một ván cái đã I
Phụ Kiếm Sinh thì tuyệt chẳng có vẻ vồ vập như lão. Hắn thong dong hạ mình đáp xuống rồi xếp bằng ngồi ở một bên thuyền.
Một thân bạch y, tà áo buông lơi, trông sao mà ôn hòa nhã nhặn.
Thậm chí đến chiếc khuyên bằng bạc xỏ bạch ngọc đeo trên tai trái cũng trở nên lóng lánh mờ dịu dưới ánh trăng. Bóng nguyệt vốn lạnh nhưng nhờ hắn ngồi đó nên cả đêm trăng cũng trở nên huyền ảo mơ màng.
Hắn điêm đạm cười đáp : "Khách tùy chủ tiện. Chủ chưa tới mà chúng ta đã làm vậy e hơi thất lễ." Tựa hồ như không mấy đồng ý với lời hắn, Điên đảo chân nhân liền nhướng hàng mày đen đen trắng trắng lên, thẳng thừng bác bỏ ngay : "Thối lắm !"
Nhưng lão nói xong thì tự nhiên chợt ngần ngừ, rồi sau quả thật không đụng tới cái bàn cờ nữa mà quay mặt về phía dãy núi vừa cao vừa dốc ở cạnh hồ, há miệng gào lên thật to -
- Chủ nhân đâu, ra tiếp khách đi chớ !
- Ra đây ! Ra đây ! Tiếp khách ! Tiếp khách ngay đây...
Tiếng người âm âm vang dội mãi giữa núi rừng trùng điệp, dưới ánh trăng nghe hùng hồn khôn tả, mạnh đến nỗi cả đại dương và núi non bao la cũng phải rùng mình chấn động !
Song có điều kẻ ngoài cuộc nghe được lại không khỏi cảm thấy buồn cười.
Trong núi quả nhiên có người đáp lại. Nhưng khi loạt tiếng dội kia vừa gần như sắp tắt thì một tiếng cười lanh lảnh hốt nhiên chợt vang lên, nghe thẳng thắn vô tư nhưng bên trong phảng phất có cái gì đó như giễu cợt, mà trong cái giễu cợt ấy lại ẩn ẩn một chút xa xăm tựa như nước chảy, như biển cả vô bờ : "Nguyệt Ảnh chỉ nhớ năm xưa hẹn hai vị uống rượu chứ có nói muốn mời khách mới tới bao giờ đâu. Không biết cái vị khách mà hai người dẫn lại đây tên tuổi thế nào đó ?"
Khách mới ư ?
Nghe xong một tràng, Điên Đảo chân nhân với Phụ Kiếm Sinh hơi giật mình, thâm nghĩ bọn họ tới đây chỉ có hai người thôi chứ ai đâu là người thứ ba nào nữa 2
Bọn họ còn chưa kịp mở miệng đáp lại thì trăng trên trời đã sáng ngời. Đỉnh cao nhất trong rặng núi tựa hồ như thông tới cung trăng bên trên. Dưới bóng nguyệt văng vặc, dáng núi băng giá đường đường nét nét sắc sảo như họa, mỹ lệ vô cùng.
Từ trên đỉnh cao ấy, một bóng người tợ bông tuyết nhẹ nhàng bay hạ xuống.
Ngỡ hạc hồng chao liệng, du long vờn trong mây* I
* Nguyên văn : Phiên nhược kinh hồng, kiểu nhược du long. Nghĩa : Nhẹ nhàng tựa chim hồng, uyển chuyển tựa rồng bay. Vốn gốc để ca ngọc sắc đẹp mỹ nhân nhưng trong truyện vận dụng để tả cái tài của Nguyệt Ảnh. Câu này rút từ bài Lạc thân phú của Tào Thực đời tam quốc (192-232).
Trông y như từ dao đài giáng trần, nương theo bóng trăng mà tới; tay áo bay bay, chân như đạp qua ngàn khoảnh khói sóng, người như lướt đi giữa vạn thước nguyệt hoa, sau thì đáp xuống đầu mũi con thuyền cô liêu bập bênh trên hồ.
Trong khi y hiện thân, trăng tròn sáng ngời vẫn lơ lửng vắt vẻo giữa lưng chừng không nhưng hình bóng nó soi trên sóng nước thì lại tiêu tán đâu mất, chỉ còn lại rặt một hồ lấp lánh ánh sao !
Tựa như bóng nguyệt trong nước đã choàng hết lên người y vậy !
Sau khi đứng xuống mũi thuyền, người kia không an tọa ngay mà dõi mắt nhìn ra xa xa trên mặt hồ mênh mông, cười nói : "Hồ Ánh Nguyệt lâu lắm rồi không có ai lại. Tôn giá ở xa tới là khách, vậy cùng đánh ván cờ, uống chơi chén rượu được chăng ?”
Điên đảo chân nhân không khỏi vuốt râu, ngưng thần dõi mắt nhìn ra nơi mờ khói sóng.
Phụ Kiếm Sinh thì hơi cau mày. Sau khi Nguyệt Ảnh nói xong thì sương mù trên mặt hồ quả nhiên cuồn cuộn chuyển động. Từ trong sắc đêm mông lung mơ hồ ấy vậy mà lại thực sự hiện ra một dáng người cao cao rắn rỏi.
Kiến Sầu biết người ta đã nhìn ra hành tung của mình. Nhưng nàng tuyệt chẳng có lấy nửa điểm bối rối hoảng hốt mà chỉ đội bóng nguyệt sáng trong đứng ở một nơi không có ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ, im lặng phóng mắt nhìn ra ba người trên mũi thuyền.