Chương 557 : Giết người lấy đầu làm chén
Chương 557 : Giết người lấy đầu làm chénChương 557 : Giết người lấy đầu làm chén
Cạch một tiếng, cờ hạ.
Sau đó, gió lớn nổi lên.
Vừa nghe sáu tiếng "chút nữa thôi sẽ quay về" vang lên bên tai, ba người bọn Phụ Kiếm Sinh ngẩng đầu lên thì đã không thấy Kiến Sầu đâu nữa, chỉ thấy sao trời mênh mông trên không hốt nhiên bỗng bị một cái cánh khổng lồ che mất. Từ tít tâng tâng mây phủ trên cao, bóng nó đổ xuống mặt hồ. Trong chớp mắt, cánh chim đã bay vút đi xa.
Nguyệt Ảnh không khỏi chấn kinh : "Cánh che trời !"
- Âm! Âm...
Đó là tiếng sóng cuồn cuộn quấy đảo mặt hồ khi cánh chim khổng lồ kia đập xuống bay lên, đồng thời cũng hung hãn đập trúng luôn cả đám khách không mời từ ngoài vũ trụ đến !
Xoạt xoạt, mười chín đạo pháp khí hào quang vun vút đánh nhầu !
Lúc tới khí thế còn hùng hùng hổ hổ, nhưng ngay thời khắc đó, thậm chí cái gì xảy ra bọn chúng cũng không thấy rõ nổi, chỉ thấy trời như muốn sập xuống mà cái bóng nặng nề kia thì quay đầu đâm tới !
Cánh chim che trời quấy lên cuồng phong. Gió dữ ào ào thốc tới rừng trúc bạt ngàn dưới trăng, mười chín bóng người như sao sa thi nhau rớt xuống !
Trong rừng vang tiếng lốp bốp rơi rụng.
Lúc ba người Nguyệt Ảnh, Điên Đảo chân nhân với Phụ Kiếm Sinh đảo mắt nhìn lại lần nữa thì cái bóng rợp trời kia đã biến đâu mất. Ánh trăng quạnh quế soi tỏ mặt hồ sóng gợn lăn tăn, sắc nước bàng bạc tựa tuyết phủ mênh mông dưới trời đông giá rét. Vì bị gió lớn thổi bạt nên khói sương trên hồ mất đi. Tức thời, núi rõ núi, nước rõ nước, cảnh vật trong trẻo rõ ràng.
Đất trời hốt nhiên an tĩnh vô cùng.
Trừ tiếng gió, tiếng sóng, còn không thì chẳng còn nghe thấy một thanh âm nào nữa.
Ba thánh tiên ngồi trên chiếc thuyên con giữa hồ, sao trên bàn cờ vẫn còn mờ mờ phát sáng. Tuy tĩnh lặng nhưng bọn họ lại dường như nghe thấy được có tiếng gì đó.
Nguyệt Ảnh ngưng thần nhíu mày.
Phụ Kiếm Sinh chăm chú dõi mắt nhìn ra núi rừng trùng điệp xanh biếc xa xa.
Điên Đảo chân nhân lặng lẽ vuốt râu, lắng tai nghe. Rồi dường như nghe ra được trong tiếng gió đầy trời kia có cái gì đó thú vị, mắt lão chợt anh ánh sáng. Kế đó lão với lấy cây đàn tứ ôm vào lòng, tay áo phất lên, ngón tay lướt trên phím đàn.
- Tỉnh...
Âm thanh rung lên tiêu sái.
Nhưng Ứng Hủy nghe được lại thấy lỗ tai như muốn nổ, gần như chỉ biết thét to lên bằng một giọng giận dữ khàn khàn theo quán tính : "Kết trận !"
Mười tám người săn tiên của Lập Tà Dương kia mỗi người mỗi một thứ vũ khí lầm trong tay. Trước tiếng quát hạ lệnh của Ứng Hủy, dù cho thương tích trên người ra sao đi nữa, bọn họ cũng hết sức dàn thành trận hình vốn hay làm đến cực kỳ quen thuộc, đứng vây thành vòng tròn quanh Ứng Hủy.
Nhưng khi ngước mắt nhìn lại thì xung quanh đã tối đen. Rừng trúc ven bờ hồ sinh trưởng thực đã quá quá lâu trên đất này. Rừng từ dưới chân núi bò ngược lên sườn núi, rồi tiện đà phủ kín luôn cả một thung lũng nằm lọt giữa núi non trùng điệp mênh mông. Thiên không cao cao, trăng tròn tỏ rạng. Nhưng cái ánh sáng ấy chỉ có thể soi rọi được một vài khe núi, mà khi đã lọt xuống rồi thì còn bị tán trúc lòa xòa che cắt, nên trên mặt đất chỉ còn lại ánh vàng muôn vàn mảnh vụn xào xạc lao xao.
Người nào người nấy đều căng thẳng cùng cực.
Trong đó có cả Ứng Hủy.
Tay cầm thanh nha đao trắng ởn nhọn hoắt, gã đứng giữa rừng trúc chẳng nhúc nhích lấy một mảy. Thân trước bộ mãng bào gã mặc trên người hơi phanh ra, để lộ một lồng ngực vạm vỡ nhưng trông lại dường như hơi rịn rịn mồ hôi. Chẳng còn thấy đâu cái ung dung khinh khỉnh ngày thường, dưới hàng mi là đôi tròng mắt yêu tà đỏ ké dựng thẳng thành một đường, ánh mắt vừa thận trọng vừa hung hãn vô thanh vô tức nhìn chòng chọc vào bóng tối dày đặc.
Trăng vỡ...
Bóng trúc...
Sáng sáng tối tối loang loáng đan nhau.
Nhưng trừ chúng ra, tuyệt không có một người nào khác ! Tựa hồ như lúc chúng vừa mới tới thế giới này, kẻ bí hiểm đang đánh úp chúng kia chỉ tồn tại qua một cơn mơ hoang đường trong đầu óc chúng vậy.
Nhưng tiếng đàn lại tiếp tục vang lên.
Âm đầu xé rách bầu không gian tịch mịch, rồi kế đó tiếp nối bằng hai tiếng tính tang chẳng khác gì tiếng suối reo, nghe mà ngỡ như mọi vòng sóng gợn đều lặng hết lại dưới làn gió mát. Nhưng Ứng Hủy lại ngửi thấy rất rõ mùi sát khí trong rừng càng lúc càng đậm !
- Tang !
Lại thêm một tiếng nữa !
Sóng nước đã lặng hốt nhiên cuộn sôi. So với lúc đầu thì nốt này cao hơn nốt đầu tiên một chút I
Lúc dây đàn ngân lên, tiếng chẳng khác gì một lưỡi dao mỏng nhọn phóng vút đi. Nó băng qua màn mưa mù mịịt, vạch rừng đâm xuyên lá trúc !
- Phốc !
Ứng theo đó là tiếng lá xanh ướt rượt bị xả đứt. Trong chớp mắt, giọt giọt lóng lánh đọng lại bên trên bắn tung như vụ sương !
Trong tiếng lá trúc gẫy còn quyện theo âm hưởng tiếng đàn vang vọng.
Ở mé bên hốt nhiên bỗng đổ cái rầm. Trong số mười tám người tham gia chiến trận bây giờ đã có một người không còn sức sống.
Máu nóng từ cần cổ y phun vọt ra, bắn tóe lên mu bàn tay cầm đao của Ứng Hủy khiến gã rùng mình một hơi nhưng đồng thời cũng lập tức thét lớn : "Coi chừng, ả ta ở ngay chỗ này !"
Thứ giết người hoàn toàn không phải là tiếng đàn mà là kẻ giấu mình trong tiếng đàn !
Tuy nhiên lại chẳng có lấy một ai nắm bắt được tung tích của kẻ đó I
Nàng chỉ đạp bước tiến theo tiếng đàn. Trong bóng tối hắc ám, trên lớp lá cây khô lâu ngày rơi rụng đầy trên núi, nàng như ma quỷ vô hình vô ảnh, cứ bảy tiếng ngân lên là bảy bước đạp xuống, nhưng mỗi bước hiện thân là mỗi một vị trí khác nhau ! Lúc đầu một loạt xảy ra ở bên trái Ứng Hủy, tuy nhiên khi tiếng thứ sáu vang lên thì đến lượt phía sau gã.
Máu đỏ tung tóe nhuộm hồng mặt đất loang lổ vụn trăng. Dưới bóng nguyệt lao xao len lỏi qua tán lá thảng còn có lúc thấy được mặt người kinh hãi vẻ sợ chưa tiêu.
- Tang !
Tiếng thứ bảy !
Người thứ bảy !
Hoàn toàn không thể biết nổi cái gì đã cứa qua yết hầu, chỉ biết lại thêm một người nữa trong vòng vây ngã xuống, nhưng Ứng Hủy đã bình tĩnh trở lại.
Tiếng đàn tới lúc này cũng dần dần nhỏ đi.
Chẳng khác gì phong ba cuồn cuộn nổi lên, chim hồng đầy trời vật vờ phiêu đãng như tuyết la đà trước gió.
Xưa nay tu giới giết chóc không ít, ở thượng khư thì lại càng chẳng hiếm lạ gì. Nguyên một đám bọn người này đều từ Lập Tà Dương mà ra, ai cũng là hạng lưu vong cả.
Chết là hết thôi.
Nhờ lục hợp thần bàn tính ra vị trí đáp xuống của Kiến Sầu, một đốm sáng vốn phải lóe lên ở phía sau bên phải Ứng Hủy nhưng đột nhiên bỗng hiện ra ở ngay phía trước.
Ứng Hủy ngẩng đầu phóng mắt nhìn theo.
Trăng tròn tỏ rạng trên cao, gió trời mơn man rừng trúc.
Bóng tối giữa rừng đen đặc như thực chất. Trong tâm mắt trống không rành rành nhưng mục quang Ứng Hủy lại như phát hiện ra cái gì đó. Gã bình tính xoay người chăm chú dõi nhìn theo.
Trong bầu không khí căng thẳng ấy, chỉ một chớp mắt tĩnh mịch như vậy thôi cũng thấy lâu như vô tận.
Tiếng đàn lại từ từ ngân lên.
Mà đốm sáng hiển hiện trên lục hợp thần bàn kia lại không hề nhúc nhích lấy một mảy.
Ứng Hủy không khỏi liếm liếm cái răng nanh bên trái của gã, cái lưỡi nhọn đỏ chét thò ra thụt vào như lưỡi rắn vậy mà lại đánh hơi thấy được nguy hiểm. Gã hơi nheo mắt nói : "Tuy không biết ngươi bày trận đánh lạc hướng bằng cách nào nhưng khi trên lục hợp thần bàn tính ra ba cái vị trí kia thì ta đoán ngươi chắc chắn không có trong đó. Bởi vậy ta mới dùng thần bàn đuổi theo ra ngoài Hạo Thiên, tới Tuyên Ky ở tỉnh vực Thương Nhai này mới phát hiện ra tung tích ngươi. Tại hạ Ứng Hủy - thợ săn tiên của Lập Tà Dương."
Loạt xoạt cực nhỏ...
Có tiếng bước chân người nhẹ nhàng khẽ đạp lên lớp lá trúc khô rơi đầy trên đất.
Sương mù giữa rừng xao động, trong không khí bay mùi lá mục và mùi hương thanh mát tỏa ra trên hàng hàng thân trúc xanh biếc.
Mà mùi hương lành lạnh ấy thì quyện lẫn trong đó.
Kiến Sầu từ trong bóng tối đi ra, y bào lộng lẫy đường nét sơn hà không vẩn chút máu, tay cầm kiếm nhưng cả thanh vẫn còn chưa rút ra khỏi vỏ.
Nếu chẳng có trăng treo trên rừng trúc, có khi Ứng Hủy tưởng nàng là trăng cũng không chừng.
Mặt mày trong sáng, song lại phảng phất vẻ băng sương. Tu vi địa tiên rành rành ra đó thế nhưng phong thái thì thâm trầm rắn rỏi như đầm sâu núi cả. Đến ngay Tà Dương Sinh mà Ứng Hủy thường gặp cũng chưa chắc được như thế này.
Nàng đang tức giận thấy rõ.
Vừa mới chân ướt chân ráo tới thượng khư, nàng còn chưa phiền tới ai mà một đống phiền phức không biết sống chết đã đổ xuống đầu nàng.
Người đã muốn chết, có khuyên cách mấy cũng chả được.
Tiếng đàn tứ của Điên Đảo chân nhân ở giữa hồ vượt ngàn trùng gợn sóng lăn tăn vẳng vọng vào rừng.
Kiến Sầu nghe thấy, một câu cũng không nói.
Ứng Hủy quan sát nàng, song sau đó lại bắt đầu cợt nhả cười nói : "Rắn tánh phóng túng, ta thích mỹ nhân. Tiếc cho tiên tử phong thái tiên thiên thế này mà lại như sát thần vậy. Hôm nay gặp phải Ứng mỗ đây, e rằng không toàn thây trở ra được rồi."
Giọng điệu ngả ngớn, nghe giống giống như phường ăn chơi dâm đãng.
Nhưng Kiến Sầu vẫn chẳng nói lấy một câu.
Tranh thủ dịp may, mười một người còn sống dư lại ở sau lưng Ứng Hủy liền gấp rút thu hẹp trận hình, đồng thời cũng tự thân ẩn vào bóng tối. Bầu không khí căng thẳng đến nỗi mồ hôi lạnh mỗi người đều trượt từ trên trán xuống cằm, nhiễu tỏng xuống đất.
Ứng Hủy lắng nghe tiếng trúc xào xạc, đồng thời cũng nghe thấy cả tiếng đàn từ giữa hồ vọng tới gấp dần rồi vút cao. Tiếu ý trên mặt thoắt cái tan biến, năm ngón tay bấu chặt lấy thanh nha đao, gã nói : "Trước giờ vẫn nghe Nhai Sơn là phái bạt kiếm có tiếng, tại hạ cả gan, muốn so tài một phen thế nào I" Bạt kiếm...
Ánh mắt Kiến Sầu chiếu trên người Ứng Hủy không động lấy một ly, ngón tay tì trên kiếm cũng không nhúc nhích. Nàng hỏi lại : "Các hạ muốn xem sao ?"
Ứng Hủy không đáp, nhưng nghe ý chắc chắn là có. Gã chưa bao giờ động thủ với kiếm tu Nhai Sơn bao giờ. Nghe nói kiếm của bọn họ cái nào cũng cực nhanh, nhất là trong sát na tuốt kiếm khỏi vỏ.
Nhưng kiếm của Kiến Sầu rất chậm. Đặc biệt là vào lúc rút kiếm.
Năm ngón tay nàng đè lên chuôi kiếm. Ánh sáng u u mờ mờ từ trên thân thanh kiếm đen kịt dần dần lóe lên theo từng điểm, từng thốn một khi bị rút ra khỏi vỏ.
Kiếm vút như gió dậy.
Tất cả đều ở trong gió, thảy đều ở cả trong kiếm !
Ngay trong chớp mắt đó, vì hành tung của đối thủ đã rõ ràng, cuộc chiến đấu của mười một người Lập Tà Dương liền lập tức bắt đầu.
Nhưng dễ dầu gì nắm bắt được tung tích của gió đây ?
Tiếng đàn đang khoan thai thoắt cái liên hối hả tăng tốc, hòa cùng một điệu với tiếng gió và tiếng kiếm, nghe ra một trời khí thế sát phạt, gươm đao chan chát, vó ngựa tung mù.
Ngỡ đâu muôn vàn châu ngọc từ phím đàn tuôn đổ, thành mưa sâm sập rơi trên sông dài.
Kiếm rạch nát đêm đen.
Đường chỉ đỏ thẫm trên thân kiếm chẳng thấy sáng lên, chỉ vun vút tung hoành theo kiếm như thoi đưa, thoắt ẩn thoắt hiện trong bầu không gian tranh tối tranh sáng giữa rừng, đồng thời cũng thoáng lóe lên qua chút dư quang nơi khóe mắt của Ứng Hủy.
- Bịch !
Có người ngã xuống.
Nhưng không phải là gã.
Ứng Hủy xách đao đuổi theo. Mà bóng người tay áo phất phới bay bay tựa như ma quỷ ấy thoắt cái đã biến mất trong tiếng đàn vang dội chẳng khác gì sấm rền chớp giật kia.
Trong chớp mắt, một đường u u lóe lên I
- Âm!
Lại có người mất mạng.
Nhưng vẫn chưa phải là gã.
Ứng Hủy cảm thấy được máu nóng bắn trên cần cổ mình và đồng thời cũng ngửi được rất rõ mùi máu tươi tanh tanh như mùi của rỉ rắt. Nhưng khi phóng mình đuổi theo bóng người kia gã lại có cảm giác như mình đang đuổi theo một vệt khói vậy.
Nàng coi gã như không có !
Tiếng đàn tứ dồn dập tung trời, nốt nốt gay gắt khiến mặt hồ âm âm sóng dậy !
Âm thanh ấy đập sâu vào tâm khảm người ta, sáng đến chói lòa, ngỡ đâu như thấy được một đường chớp chói lọi bổ toạc hắc ám giữa đêm ngày hè !
Sóng cả vạn trượng từ vực sâu đen kịt âm ầm chồm lên !
Sát ý tuy giá lạnh nhưng lại có thể thiêu đốt, làm tiêu tan tâng tâng hơi mù quanh quẩn trên rặng núi xanh thẫm xa xa. Tiếng đàn dồn dập thôi thúc, nhưng thôi thúc thì cũng chỉ một khoảng thời gian nghẹt thở đó thôi...
Ngón ngón gẩy phím nhưng khúc ca nửa thanh kiếm khuyết cuối cùng cũng đến hồi kết thúc. Trong rừng chỉ còn lại có hai dạng tiếng động.
Trên mặt hồ, thuyền con bập bềnh lắc lư trong gió.
Nguyệt Ảnh đắm mình lắng nghe, Phụ Kiếm Sinh lặng người ngơ ngẩn, còn chính Điên Đảo chân nhân tấu đàn thì sững sờ, tự tâm quyện thêm chút lòng thán phục.
Lão vốn cứ tưởng tiếng đàn của mình sẽ dẫn dắt kiếm của Kiến Sầu. Nào ngờ hôm nay kiếm của nàng vậy mà lại dẫn dắt tiếng đàn của lão.
Sự cao diệu trong cảnh giới về kiếm của nàng khiến một người chẳng biết sử kiếm như lão cũng có cảm giác thấy được cái đẹp tột đỉnh giữa tràng mưa máu gió tanh.
Tiếng kiếm ngân hòa với tiếng đàn, thanh thanh hòa điệu.
Nhất thời vừa như sông dài chảy xiết vừa như núi tuyết âm ầm đổ băng.
Trong rừng trúc cạnh núi ven hồ có hai bóng người thoăn thoắt đấu nhau, lúc vọt không xoáy tít, lúc phóng vù vù. Họ không dùng tới thuật pháp, kiếm chiêu cũng không có gì hoa lệ nhưng kiếm lực kinh người lại chẳng tản mác lấy nửa phần. Hai bên đánh từ chân núi lên đến sườn núi. Bóng tối lúc trước đã che mất họ nhưng bây giờ thì lại nhường chỗ, để ánh trăng khoác lên người họ một màn mông lung trắng ngà !
- Keng !
Phong xuy kiếm động !
Cổ tay Kiến Sầu vừa xoay một cái thì người liền đứng tít trên núi cao. Phóng mắt nhìn xuống, mặt hồ êm ả bên dưới phẳng lặng như gương. Trong cái gương đó có sao không trăng, một chiếc thuyền con bập bênh theo sóng nước, ba vị thánh tiên ở trên thuyền bây giờ đã thành điểm điểm nho nhỏ như hạt gạo.
Duy có tiếng đàn hào hùng là vẫn vút tới tựa một dải lụa mêm.
Kiến Sầu rút trường kiếm ra. Dưới bầu trời mênh mông sao sáng, kiếm bạt chẳng khác gì khuấy đảo nước biển, vung lên thành một đường cong vút như một vầng trăng đỏ !
Tròng mắt yêu kim sắc của Ứng Hủy lúc này đã hoàn toàn co lại ở chính giữa, hẹp đến nỗi gần như dựng thành một vạch thẳng đứng ! Lúc đường kiếm cong vút kia ập tới thì cái thân lốt người của gã hốt nhiên cuồn cuộn biến hóa. Bộ mãng bào phất phới đang khoác trên người thoắt cái biến trở thành da rắn, hiện thành bản thể bao bọc gã bên trong.
Tà khí nông nặc tức thời khuấy động trời cao.
Bóng kiếm từ kiếm khí chém ra chỉ còn cách mi tâm Ứng Hủy có một chút xíu đó mà thôi ! Nhưng thân là rắn hổ mang, ỷ vào phản xạ chớp nhoáng của mình, gã liền thối lui khỏi sườn núi vọt hạ xuống mặt hồ, cả người vút đi thành một đường đỏ sậm.
Mãi cho tới bây giờ, Ứng Hủy mới nhìn thấy rõ ràng trên mặt hồ còn có ba người khác nữa.
Nhưng ba người này dường như lại chẳng có ý định nhúng tay nhập cuộc. Hay nói đúng hơn, cho dù bọn họ can thiệp vào, gã cũng kệ ra sao thì ra !
- Âm!
Bóng kiếm cong vút như nửa vầng trăng do kiếm khí hóa thành kia liền sượt qua mi tâm Ứng Hủy, chém thẳng xuống giữa hồ, đường kiếm chẳng khác gì như bổ đôi mặt nước ra làm hai !
Tức thời, thuyền con trên hồ cũng chơi vơi trên không.
Nguyệt Ảnh là chủ nhân nơi đây và cũng là chủ của cả con thuyền. Trong chớp mắt, y liền giơ tay ra áp lên bàn cờ. Tất cả các ngôi sao đang bị bắn tung đều bị đè xuống lại. Kế đó nghe "cạch" một tiếng, bàn cờ liền hạ, mà thuyền thì đồng thời cũng đã yên vị trên mặt hồ.
Riêng cái vò rượu lại vẫn còn ở tít trên không.
Cái nắp đất nút miệng bình đã mở. Rượu ngon từ trong chiếc vò hơi nghiêng đổ ra chỉ chừng một muỗng mà thôi nhưng mùi rượu ngay lập tức liền tỏa ra, áp đảo mùi máu tanh trong rừng trúc bên dưới.
Tuy nhiên tất cả những việc trên đều chẳng liên quan gì tới Ứng Hủy.
Từ phi tà thiên tới đại la thiên, từ loạn yêu ma cho chí chiến trận tiên vực, cường giả mà gã đã gặp qua trước giờ chưa hề có ai sử kiếm như Kiến Sầu.
Hoàn toàn chẳng dùng lấy nửa phân tiên lực hay yêu lực, nhưng các đường kiếm cái nào cái nấy đều kinh hiểm đến cực điểm. Tựa hồ như đối với người khác, kiếm là kiếm thuật, mà đối với nữ tu này thì lại là kiếm đạo !
Sinh ra thành đạo, ngoại lực không mượn, ý xuất từ trong xuất ra.
Ứng Hủy cứ tưởng Kiến Sầu cũng tu luyện thuật phân thân giống như mình nên cùng một lúc mới có thể chém chết mười mấy địa tiên kim tiên dưới chân tường thành ngạn Giang Nam. Nhưng vừa rồi đánh qua một lượt trong rừng trúc, gã mới nhận ra sự cao siêu trong kiếm cảnh của nữ tu này. Nó vượt xa tít sự hiểu biết của người bình thường, có khi cũng chẳng cần phải dùng tới sức lực gì đặc biệt mới chém hạ được mười mấy người kia.
Chỉ là không có cách giết người nào hiệu quả kinh hồn như thế mà thôi. Nhiều khi cả gã cũng thực chẳng phải là đối thủ của người này.
Nhưng đã sống ở thượng khư thì sống chết do trời vậy I
Ứng Hủy xưa nay chưa bao giờ biết sợ cái gì. Mà lúc này, gã cũng chẳng buồn lùi bước vì sợ. Kiến Sâu mạnh mẽ, cao thâm khôn lường. Điều đó càng khiến cái máu hung hãn nằm sâu trong bản chất yêu xà của nó trỗi dậy.
Ỷ vào sức đuôi mạnh mẽ, rắn hổ mang quật mạnh một phát xuống mặt hồ.
- Ào I
Nước bắn tung trời, bóng vụt như rồng !
Đôi con ngươi đỏ ké dựng thẳng thành vạch của Ứng Hủy hốt nhiên mở lớn, sáng quắc như hai cái đèn lồng. Khi đường kiếm của nàng xả xuống mặt hồ, thân hình khổng lồ cuồn cuộn yêu lực của gã liền xuyên thẳng qua màn nước mà ngoác cái miệng đỏ lòm về phía Kiến Sầu !
Lưỡi rắn đỏ au lắc tới lắc lui trong miệng, còn trong cái răng nanh nhọn hoắt kia thì đầy kịch độc.
Kim tiên đỉnh phong, tốc độ nhanh biết mấy mà kể !
Kiến Sầu vừa mới đáp xuống mặt hồ thì thấy sau màn nước hốt nhiên bỗng có một cái bóng đen phóng vụt về phía mình. Nhưng nàng chẳng có động thái đối kháng gì ngay lập tức, thế này thì trong tích tắc có lẽ sẽ bị rắn nuốt tới nơi.
Nhưng Kiến Sầu lại cứ đứng im đó.
Một trời đầy tiếng nước, tiếng kiếm ngân và tiếng rin rít của con rắn hổ mang kia đang tới gần. Nhưng giữa tất cả những tiếng động đó, nàng lại nghe thấy tiếng đàn và cả tiếng lòng mình. Cực động chuyển thành cực tĩnh chẳng qua chỉ trong nháy mắt.
Trong tiếng đàn, hồng nhan thoáng chốc tóc đã pha sương, đao kiếm chan chát cũng dứt bặt, hoa nở hoa rụng, cánh rơi cánh bay. Tàn đêm, bên song cửa cô liêu một ngọn đèn dầu, ánh lửa đang rực rỡ hốt nhiên bỗng chuyển lam ngay tim rồi dân dân mờ đi...
Kiếm của Kiến Sầu lúc này đang giơ cao nhưng trong khoảnh khắc ấy thế mà lại buông thụp xuống.
Nàng hơi hạ mắt, dáng vẻ tựa như bồ tát rũ mi nhìn xuống.
Mà cái miệng đỏ lòm lòm kia lại đang ở ngay trước mặt.
So với yêu xà đang hiện ra bản thể, Kiến Sầu nhỏ bé đến nỗi có thể bị nó nuốt chửng trong chớp mắt, thậm chí đến cả xương cốt cũng chẳng cần nhả. Nhưng không biết sao Ứng Hủy lại tự nhiên cảm thấy lạ lùng khôn xiết.
Trong không gian thoảng tiếng thở dài cảm thán : "Ai nói với ngươi Nhai Sơn nổi danh chỉ có bạt kiếm mà thôi ?"
Đài bạt kiếm tuy cao nhưng cũng chỉ cách nền đất có ba mươi ba trượng. Mà đỉnh Hoàn Sáo ấy thì vòi vọi trên đỉnh Nhai Sơn, sừng sững sánh cùng Nhai Sơn !
Kiếm rời nhưng đôi con ngươi trong mắt nàng lại ngước lên.
Điên Đảo chân nhân buông ngón, dây đàn khẽ rung, bọt sóng bị âm thanh chấn vỡ tung mình rơi xuống mặt hồ.
Dư âm tiếng đàn lãng đãng tản bay theo gió.
Trên rèm mi dầy đang khẽ rung rung như cánh bướm võ, bụi nước li ti như hoa hạnh anh ánh sáng mờ !
- Vù... - Phập !
Từ giữa mi tâm nàng tựa hồ như có một đạo kiếm khí linh hoạt khó tránh bắn ra. Kiếm chưa thấy đâu mà đầu Ứng Hủy đã phập một cái rớt xuống I
Mặt hồ vẫn cuộn sóng ầm ầm.
Rượu từ trong chiếc vò nghiêng nghiêng giữa lưng chừng không vẫn còn đang chảy.
Từ Điên Đảo chân nhân đang đánh đàn cho đến Nguyệt Ảnh đang mải quan sát và cả Phụ Kiếm Sinh đang nghiền ngẫm ngộ kiếm kia, chẳng ai có thời gian định thần lại kịp.
Thân rắn hổ mang to lớn rớt tõm xuống nước.
Kiến Sầu phiêu phù trên không mặt hồ, tay lại vung kiếm một lần nữa, khiến cái đầu rắn phóng lên rồi rơi xuống đúng ngay trên lưỡi kiếm Nhất Tuyến Thiên. Trong chớp mắt nó đã bị một đạo kiếm khí xả thành bốn cái chén rượu bằng xương trắng !
- Rào rào ! Rào Rào I
Rượu như mưa đổ !
Kiếm vừa xoay một cái thì các chén rượu đã đầy, xếp dọc thành hàng trên đường chỉ đỏ thẫm trên sống kiếm Nhất Tuyến Thiên !
Chẳng biết là do cố ý hay vô ý mà đầu mũi kiếm bén nhọn kia lại phiêu phù cao cách bàn cờ vừa đúng một xích, nghiêng nghiêng chĩa về phía Nguyệt Ảnh mặc áo trắng.
Dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt, nàng cười nói : "Giết xong lấy đầu làm chén. Chẳng hay các vị có dám dùng đối ẩm hay không ?"
Chén một dọc trên kiếm. Máu xà loang đỏ cả nửa mặt hồ.
Hàng mày thanh lãnh của nàng giờ lại đượm chút hơi hướm hồng trần. Tiếng cười điềm đạm, tựa hồ như vừa rồi chẳng hề có chuyện giết hết mười chín người của Lập Tà Dương mà chỉ là nàng vừa mới xoay người đi lấy chén rượu về cho bọn họ đó thôi.
Trên người vẫn tuyệt không vẩn chút máu !
Chém giết ban nãy ra sao rành rành trước mắt, ba vị tiên kia nhất thời không sao nói nổi nên lời !
Ai nấy đều sững người một hồi !
Điên Đảo chân nhân hốt nhiên ha hả cười dài một tràng, đáp liền bằng câu "Có gì không dám, rồi cầm lấy ngay chén rượu trên kiếm. Về phần Nguyệt Ảnh với Phụ Kiếm Sinh, từ trận đánh này, cho dù là bèo nước gặp nhau nhưng bọn họ cũng cảm khái nhận ra được một phần nào sự đồng điệu ăn ý trong tâm hồn. Bởi vậy nên ai cũng giơ tay tiếp chén, ngửa đầu uống cạn một hơi !
- Rượu ngon !
- Đàn hay !
- Kiếm tuyệt !
- Thích ý cực kỳ !
- Ha ha ha ha ! Ha ha ha ha...