Chương 558 : Trần tình
Chương 558 : Trần tìnhChương 558 : Trần tình
Thường thường đối với kẻ lạ, người ta hiếm khi nào phơi bày gan ruột, thổ lộ tâm tình nhưng cũng có khi trong mối quan hệ với nhau, càng không có gì đặt nặng thì người ta càng thoải mái vô tư.
Bốn người ngồi trên thuyền tối nay nói chung là thuộc về dạng thứ hai.
Bọn họ đối ẩm, huyên thuyên tán chuyện trên trời dưới đất, nói cười vui vẻ từ khuya cho đến sáng mà rượu cay trong vò mãi cũng vẫn chưa thấy cạn.
Xưa nay nhắc tới kiếm chỉ thấy nói suông chết chóc này nọ chứ chính Kiến Sầu thì phóng kiếm giết người, chứng minh tận mắt.
Nguyệt Ảnh, Điên Đảo chân nhân với Phụ Kiếm Sinh, cả ba đều khen không dứt miệng.
Nhưng riêng Kiến Sầu thần sắc lại vô cùng điềm đạm.
Mặc dù thấy trên lưng nàng có cái cánh che trời, và tuy cũng hơi thắc mắc trong bụng nhưng ba người chẳng ai lại hỏi ra. Nói cho cùng, sau khi đến thời thượng cổ thì tu sĩ loài người đã thành chúa tể vũ trụ. Bọn họ chế đạo ấn, săn giết yêu tộc, khiến chúng phải gân như tuyệt chủng, thực lực vì thế cũng giảm mạnh. Dù thuộc hàng thần trong loài yêu cỡ như côn bằng đi nữa, dù mang cái danh "Chúa bầu trời, vua biển cả" đi nữa thì nó cũng có khi chẳng mạnh như thời toàn thịnh. Kiến Sầu lại từ hành tinh Nguyên Thủy cổ xưa nhất tới, có thể khéo gặp cơ duyên sao đó nên mới lấy được tấm đạo ấn như thế, bởi vậy nên chuyện coi như không lạ gì mấy.
Điên Đảo chân nhân nói nhiều nhất, rượu đến bây giờ nên mới hỏi về cảnh ngộ của Kiến Sầu : "Lúc ở hạ giới cô làm sao mà kết thù lớn như vậy ? Vừa mới tới thượng khư là bị thập tử lệnh phát lệnh, người người khắp nơi truy giết. Lập Tà Dương không phải thứ vừa đâu, trong tương lai sẽ càng có nhiều địa tiên kim tiên liêu mạng hơn nữa. Đó là còn chưa kể lúc trước ở ngạn Giang Nam cô lại còn giết rất nhiều người, chỉ sợ cô muốn đặt chân ở giới này mà mấy người đó chưa chắc sẽ chịu tha cho cô."
Kiến Sầu vừa uống rượu vừa đánh cờ.
Các quân cờ trên bàn cờ đều là sao trời, thoạt nhìn na ná như nhau, nhưng thật ra mỗi một quân trong đó lại có điểm khác biệt rất nhỏ.
Nàng nghe xong cũng tuyệt không để bụng.
Ở Nguyên Thủy, nàng sống lánh đời tới gần bốn trăm năm mới lên thượng khư thì cần gì phải để ý đến sắc mặt người khác cơ chứ.
Kiến Sầu rũ mi, bình thản đáp : "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Chờ tới khi bọn họ biết cứ đâm đầu vào chắc chắc sẽ chết thì sẽ không có ai lại kiếm chuyện nữa. Tôi cũng chẳng phải là hạng dễ cho người ta muốn chém muốn giết ra sao tùy ý."
Điên Đảo chân nhân lại hỏi : "Vậy còn người đầu sỏ ở phía sau thì sao ?”
Kiến Sầu lúc bấy giờ mới đưa mắt nhìn sang vị đạo nhân trông như điên khùng lộn xộn nhưng tâm thực ra lại sáng như gương này. Nàng cười đáp : "Cái đó tự nhiên sẽ có cách."
Cái gọi là "tự nhiên sẽ có cách" hàm ý là tôi có biện pháp đấy, nhưng lại không thể nói cho ông rõ được.
Điên Đảo chân nhân nghe xong liên hiểu ngay. Thực ra lão cũng hơi thấy tò mò trong bụng nhưng người ta đã nói vậy, lão hỏi nhiêu nữa thì không hay, thế nên bèn nâng chén lên cụng với Kiến Sầu rồi mỗi người đều uống cạn phần mình.
Sâu trong đáy mắt tim tím thâm trầm của Nguyệt Ảnh cũng thoáng lóe lên chút gì như như tư lự. Y bảo : "Nhưng chuyện về hoang vực Bàn Cổ không hẳn đơn giản như vậy đâu. Một là trường dạ giản khó kiếm, hai là trong hoang vực cũng chưa chắc an toàn. Nghe nói thời thượng cổ từng có nhiều người xông vào bên trong nhưng đa phần đều không may bỏ mạng hết. Ta nhớ hình như có một vị "Mộng lão nhân" cực kỳ thần bí nào đó, dù không có trường dạ giản trong tay nhưng cũng còn sống mà ra khỏi hoang vực được. Nhưng mấy vạn năm nay, dường như không có tin tức gì về người này nữa rồi."
Không có trường dạ giản nhưng vẫn sống mà ra khỏi hoang vực sao ?
Kiến Sầu hơi ngạc nhiên, trong đầu cũng chợt nảy ra một vài ý tưởng. Nàng khẽ nhíu mày hỏi : "Mộng lão nhân ư ?"
Nguyệt Ảnh một thân bạch bào tựa như lông vũ tuyết trắng dệt thành, dưới ánh trăng bàng bạc mông lung đầy trời, trông y tựa như khoác thêm hào quang, tuấn tú ngời ngời.
Nguyệt Ảnh bưng cái vò rót rượu cho mọi người, chờ cho đầy chén bấy giờ mới đáp : "Mộng lão nhân còn mang danh là "Thiên mỗ', biết chế giấc mơ, đạo tu chuyên về mộng mị. Nghe đồn mấy vạn năm trước ông ta buôn bán cảnh mộng ở thượng khư. Cảnh giới thì thánh tiên, nhưng lúc đương thời không ai thấy tu vi cao thế nào, cộng thêm kiểu hành sự thần bí nên thượng khư cũng không có bao nhiêu ghi chép về ông ta. Chuyện ông ta làm sao còn sống ra khỏi hoang vực lại càng chẳng ai biết. Cho nên sắp tới hoang vực sẽ đi ngang qua, lão ta có đi hay không câu hỏi vẫn còn treo đó."
Nói như vậy tức có nghĩa là cho dù biết có một người như vậy thì quá nửa sẽ không thể nào tìm ra được tung tích, huống hồ nhờ đó mà tìm hiểu về tình hình hoang vực lại càng là chuyện không tưởng.
Kiến Sầu nghĩ ngợi một hồi, rốt cục đành thở dài : "Khó quá !" - Lo sợ không đâu !
Nghe xong tới đây, Điên Đảo chân nhân không khỏi phì cười.
Lão uống đã nhiều nên mặt có hơi đỏ. Tay dằn chén rượu cái cốp, mạnh đến lanh canh cả một bàn cờ đầy sao, nhưng chí khí thì hào hùng trỗi dậy hiếm có, lão bảo : "Ta thấy ở đời người ta hay lo nghĩ đều là do ham muốn quá nhiều. Cô sở dĩ vẫn còn sống sờ sờ ra đó nói cho cùng chẳng qua là nhờ hai chữ "sợ chết". Đời ta sinh ra từ vũ trụ mà tới, cuối cùng cũng từ vũ trụ mà đi. Tự mình xoay sở sống tốt là được chứ mấy cái chuyện kia chẳng qua là râu ria rắm chó, mắc gì tới ngươi, tới ta chứ."
Sống được ở đời nói cho cùng chẳng qua là nhờ hai chữ sợ chết.
Kiến Sầu nghe xong ngẩn người hồi lâu, song sau lại cười. Đường đạo của Điên Đảo chân nhân rất cởi mở phóng khoáng, nhưng dù sao nó cũng không phải là đạo của nàng.
Đạo trong thiên hạ không có hay dở cao thấp. Mỗi một con đường đều dẫn đi một hướng, mà người đi trên con đường đạo của riêng mình thực quả rất cô độc.
Uống cạn một chén, cảm giác cay nóng trôi từ cổ xuống tới tận bụng.
Điên Đảo chân nhân không nhiều lời nữa. Nguyệt Ảnh cũng im lặng trâm ngâm, tựa hồ như đang suy nghĩ chuyện gì. Riêng có Phụ Kiếm Sinh là hớp hớp chút rượu, nhưng không biết sao nhiều lúc cứ ngước mắt nhìn Kiến Sầu luôn.
Cuộc rượu uống mãi cho tới lúc phương đông sáng bạch mới tàn.
Kiến Sầu đứng dậy cáo từ.
Điên Đảo chân nhân với Phụ Kiếm Sinh cũng muốn đi. Nguyệt Ảnh là chủ sống trên Tuyền Ky này nên chỉ đứng trên thuyền, chắp tay bái biệt, hẹn rằng hai trăm năm nữa ủ ra rượu ngon sẽ lại mời bọn họ tới uống, sau đó thì dõi mắt nhìn người đi xa.
Song mới vừa rời khỏi Tuyên Ky không xa, khi đã dấn thân tiến vào hư không mênh mông rồi, Kiến Sầu bỗng chợt cảm thấy như có ai đang theo sau lưng mình.
Nàng xoay người nhìn lại thì hóa ra đó là Phụ Kiếm Sinh.
Lúc nãy, khi còn ngồi trên thuyên con đánh cờ uống rượu, nàng đã có linh cảm, ngờ ngợ đôi chút, cho nên bây giờ thấy hắn thì thân sắc cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên là mấy.
Kiến Sâu dừng bước, hỏi : "Có chuyện gì không ?”
Phụ Kiếm Sinh thực ra không biết uống rượu, sức uống hình như yếu nên bây giờ có hơi ngà ngà say. Nhưng hắn có cảm giác như không phải mình say rượu mà là say Kiến Sầu trong tràng kiếm cảnh giết chóc vừa rồi.
Khuôn mặt trẻ trung ấy thật ôn hòa điềm tĩnh, thậm chí ngay cả ánh mắt nhìn người cũng thâm trầm, không lộ cảm xúc.
Tựa như một khối lưu ly trong suốt, bóng nguyệt nhún nhảy đùa vui trên hạt châu trắng nơi khuyên tai, ánh sáng loang loáng phản chiếu lên cần cổ hắn, rung rung dịu dàng hệt như nỗi lòng bồi hồi của hắn vào lúc này.
Tuy nhiên khi hắn mở miệng nói lại tuyệt không chút ngập ngừng, tiếng nói điềm đạm nghe mà tưởng như gió xuân phảng phất thoáng qua : "Không biết Kiến Sầu đạo hữu có đạo lữ chưa ?"
Kiến Sầu im lặng một hồi rồi gật gật đầu. Ánh mắt Phụ Kiếm Sinh ngưng lại trên người nàng. Lòng bàn tay tự nhiên hơi rịn mồ hôi, hắn nhẹ nhàng bảo : "Tại hạ cả đời không để tâm đến chuyện gì, chỉ mê kiếm đạo mà thôi. Hôm nay gặp được Kiến Sầu đạo hữu đây, trong lòng xúc động. Dù không quen nhau nhiều, hơn nữa cũng không biết tương lai ra sao, nhưng cuộc đời người người bèo nước gặp nhau quá thường mà kẻ đồng đạo tri kỷ lại chẳng có mấy ai, bởi vậy nên tại hạ thực không muốn bỏ lỡ dịp này."
Dù chỉ một chút khả năng thôi cũng được.
Vũ trụ bao la, sao sao giăng giăng vô tận.
Ngọn lu ngọn tỏ.
Ánh sáng của chúng khi soi xuống đáy mắt Kiến Sầu liền biến thành một trời lấp lánh lung linh; quang hoa lay lay, ai trông sẽ cứ ngỡ như mình lạc một thế giới riêng huyền ảo mờ sương.
Nàng hốt nhiên bỗng nhớ đến lâu thật lâu trước kia.
Cuộc đời con người ta nếu dài thật dài thì trong số những người gặp được thế nào cũng sẽ có một ai đó có mặt mũi giông giống như hắn, hoặc có khi người không giống nhưng cũng sẽ nói được một câu gì đó đại loại giống như ban nãy.
Nhưng bọn họ đều không giống vậy.
Ánh mắt Kiến Sầu xa xăm một lúc nhưng rồi cuối cùng vẫn quay trở về trên người Phụ Kiếm Sinh. Nàng cười bảo : "Nhưng đạo hữu tới chậm rồi."
Phụ Kiếm Sinh hơi nao nao trong dạ.
Nhưng nàng lại chẳng muốn nói gì thêm, chỉ bảo "Ta cũng giống như đạo hữu vậy", rồi quay lưng, nhắm về một phương khác trong tinh vực mà đi mất. Phụ Kiếm Sinh đứng đó trông theo bóng nàng, nghĩ lại cái câu "Ta cũng giống như đạo hữu vậy" thì có lẽ nó là lời đáp cho câu nói trước đó của mình : "thực không muốn bỏ lỡ dịp này".
Song có điều chính nàng là người mà hắn không muốn bỏ lỡ.
Còn người mà nàng không muốn bỏ lỡ chắc là ai đó khác rồi thì phải ?
Nhất thời trong lòng Phụ Kiếm Sinh chợt cảm thấy hụt hãng thất vọng lạ lùng.
Điên Đảo chân nhân đứng ở xa trông theo hồi lâu, mãi rồi dằn lòng chẳng đặng bèn đi ra tới nơi. Cùng dõi mắt với hắn nhìn theo bóng Kiến Sầu xa hút phương nọ, lão vô cùng tò mò hỏi : "Bị từ chối phải không ?”
Phụ Kiếm Sinh rũ mắt, nhẹ giọng đáp : "Nàng đã có người trong lòng rồi."