Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 559 - Chương 559 : Giết Mình

Chương 559 : Giết mình Chương 559 : Giết mìnhChương 559 : Giết mình

Thượng khư thực quá lớn.

Nhưng Kiến Sầu lại chẳng sợ hãi gì trước một môi trường xa lạ như vậy. Mặc dù rồi có rất nhiều chuyện đã xảy ra, càng quen được nhiều người, nàng càng nhận ra có một số việc trông rất phức tạp, nan giải. Cho nên, nghĩ ngợi một hồi xong, nàng cũng chẳng vội hành động để tránh xảy ra sơ xuất.

Rời khỏi Tuyền Ky các ngôi sao xung quanh liền dường như mờ hẳn đi. Có mấy ngôi toàn là đá với đá lổn nhổn, còn chưa tới gần đã thấy giá rét khủng khiếp. Quét sơ thần thức thì thấy tịnh không có dấu vết của ai.

Kiến Sầu chọn đại một ngôi đặt chân.

Mặt đất đầy tro bụi. Trên lớp đá vẫn còn lại vết tích của dung nham chảy qua nhưng bây giờ thì chẳng còn lấy một chút xíu độ ấm nào.

Đây là một hành tinh đang sắp sửa diệt vong.

Khúc Chính Phong từng nói thế gian này vốn không có gì vĩnh hằng bất biến, nhưng nếu phải nói có thì nó hẳn chính là cái chết của bản thân.

Dạo luận đạo trên tòa lầu ở Minh Nhật Tinh Hải, nàng tuy có thể hiểu được câu đó của hắn, tâm cũng xúc động, song cảm giác lại chẳng mạnh bằng một góc so với hôm nay.

Dù sao thì lúc đó nàng như ếch ngồi đáy giếng, chỉ thấy được sự vật trong giếng chứ chưa thực sự thấy rõ bầu trời rộng lớn như thế nào ở bên ngoài. Nhưng cho đến khi trải qua hết bốn trăm năm nhìn nhận hiểu biết rõ ràng, nàng lại cảm thấy có rõ cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Càng thấy càng thêm sầu mà thôi. Đứng giữa một miền đất trời hoang vu quạnh quẽ, Kiến Sầu mở to mắt nhìn, rồi không biết tại sao tự nhiên liền cười, kế đó thì dốc hết một lô một lốc các thứ trong tay áo ra.

Nàng đổ chúng thành từng đống trên mặt đất.

Đống thứ nhất là mớ thiết giản mà ở thượng khư tiên giới gã địa tiên Tôn Thành chết trong tay nàng để lại. Đống thứ hai có rất nhiều điển tịch với đồ cũ thuộc về mười tám người bỏ mạng ở ngạn Giang Nam. Riêng đống cuối cùng gồm một cái hộp xưa với hai viên châu bằng máu yêu cô thành.

Trong hộp đựng một trái tim đỏ tươi, còn viên châu thì là máu của Phó Triêu Sinh chảy ra khi hắn tự rạch ngực móc lấy nửa trái tim kia.

Trong hai giọt máu ấy, yêu lực mạnh mẽ toát ra cuôn cuộn.

Kiến Sầu nhìn sững chỗ đồ một hồi, nhưng thoắt sau ánh mắt liền thu lại, dẹp hết mọi cảm xúc trong lòng sang một bên mà nghiêm túc suy nghĩ về tình hình trước mắt.

Vấn đề thứ nhất là mục đích.

Nơi nàng muốn đi là hoang vực, còn đối với mấy cái chuyện bên lê của thượng khư tiên giới nàng tuyệt không có lấy một chút hứng thú. Bọn họ chém giết đến một sống một còn thế nào nàng cũng chẳng muốn nhúng tay vào. Nhưng nếu đúng như Điên Đảo chân nhân đã nói, người bình thường muốn đi hoang vực phải có trường dạ giản, tín vật của Bàn Cổ, vậy thì sẽ hơi khó giải quyết.

Bởi vì chuyến này đi thượng khư, nàng không hề mang quỷ phủ theo mà để nó lại ở Cực Vực, nhờ Trương Thang trông coi giùm.

Sổ sinh tử cũng không có nốt.

Riêng về cuộn Cửu khúc hà đồ thì nàng lại đưa cho Tạ Bất Thần mất rồi. Tuy trong đó có đoạn bị nàng xóa đi nhưng nàng tin nó sẽ không gây ảnh hưởng gì đến việc y lãnh ngộ hà đồ. Có lẽ y sẽ phi thăng lên thượng khư rất mau đây thôi. Nhưng lai lịch thực sự của hà đồ nàng lại không thể nói cho y biết, và cũng càng không thể dựa vào nó để vào hoang vực được.

Thế nên nhìn từ góc độ đó mà xét thì nàng bắt buộc phải nghĩ cách lấy về tay hai thanh trường dạ giản, nhờ vậy mới có thể danh chánh ngôn thuận, không để bất cứ ai nghi ngờ.

Vấn đề thứ hai là nguy cơ.

Lúc còn ở Nguyên Thủy, nàng chưa bao giờ nghe nói nhiều về chuyện xảy ra trên thượng khư. Tu sĩ muốn lên đó bắt buộc phải phi thăng. Điều này chứng tỏ giữa hai giới có tôn tại rào cản, ít nhất là việc thông tin liên lạc sẽ không mấy dễ dàng. Nhưng bên cạnh đó cũng phải tính tới cả khả năng thượng giới động tay động chân nhìn lén hạ giới nữa.

Mà nàng đã đặt chân lên thượng khư được bao lâu chứ 2

Quanh qua ngoảnh lại, thoắt cái bản thân đã giết hết ba nhóm người rồi.

Theo tình hình mà nàng chỉ có thể nắm được hiện giờ thì muốn biết được thân phận của kẻ muốn lấy mạng nàng ẩn sau tấm thập tử lệnh kia thực quả là chuyện không tưởng.

Giống giống như Minh Nhật Tinh Hải hay vùng man hoang phía đông nam của Thập Cửu Châu, phi tà thiên ở thượng khư là xứ vàng thau lẫn lộn, bất kỳ hạng người nào cũng có.

Với dạng thế lực thế này, bọn họ sẽ bảo vệ rất chặt thân phận người thuê mướn. Nó gần như là luật thép.

Thứ nhất, nàng hiện vẫn còn đang ở vùng ven hẻo lánh của thượng khư tiên giới. Nếu đúng như lời của gã Tôn Thành xui xẻo kia thì tu sĩ có tu vi như nàng sẽ không bao giờ dùng truyền tống trận để đi từ biên giới tinh vực tới tam thiên ở trung tâm thượng khư. Thời gian di chuyển mất hết bốn năm mươi năm cũng coi như đã là ít, trong khi đó với tình hình trước mắt, nếu nàng đụng vào truyền tống trận thì khả năng bị người ta phát hiện ra sẽ rất lớn;

Thứ hai, cho dù nàng có xông tới phi tà thiên thì đối mặt chính là một trong tam thiên của thượng khư, muốn biết được ai giật dây ở sau màn sợ rằng cũng sẽ là chuyện ngoài tâm tay với;

Thứ ba, tuy nàng có mắt trụ ở trong tay, dù có thể tra được chuyện cổ kim nhưng không có mắt vũ thì phạm vi xem xét cũng có hạn. Mà đi lang thang tìm không mục đích thế này thực quả chẳng khác nào mò kim đáy biển, tốn thời gian vô cùng.

Bởi vậy, nếu muốn biết người giấu mặt sau màn kia là ai thì phải làm sao cho nhanh chóng, đơn giản...

Dường như thực chỉ còn có mỗi một cách mà thôi.

Từ trong đống đồ của Tôn Thành với đám người xui xẻo mất mạng ở ngạn Giang Nam, Kiến Sầu lựa ra được rất nhiều tấm thập tử lệnh.

Cái nào cái nấy đều làm bằng da dê đen kịt, trông rõ là có thủ pháp luyện chế đặc thù. Người khác có thể nhìn không ra sâu cạn bên trong nhưng nàng vừa liếc mắt qua đã thấy ngay trên bề mặt chúng có ẩn trận pháp truyền tin.

Tu sĩ cứ hễ đã phi thăng rồi thì đa phần đều biết pháp tắc không gian.

So với truyền tin bằng thân niệm, cách này cũng có thể băng qua một không gian nhất định, lại cực nhanh, hoàn toàn có thể nhanh hơn cả vận tốc ánh sáng nhiều.

Trên đầu tấm lệnh vẫn là chữ "Giết" lăng lệ đó, dung mạo nữ tu vẽ bên trên giống hệt như nàng, phần thưởng ghi phía dưới cũng không có thay đổi gì.

Song chẳng biết tự bao giờ mà trên các tấm lệnh này lại có thêm một thứ khác nữa.

Hóa ra nó là ấn ký thân thức của nàng !

- Thủ đoạn thực lợi hại...

Thập tử lệnh do phi tà thiên phát ra nên mấy tấm da dê loại này hẳn cũng phải có thủ đoạn của bọn họ.

Ban đầu trên tấm lệnh chỉ vẽ khuôn mặt nàng. Điều đó cho thấy từ phi tà thiên cho tới kẻ giật dây ở phía sau, chẳng ai từng chính diện tiếp xúc qua với nàng mà nhờ một nguồn thông tin khác nên mới biết được đại khái mặt mũi người cần giết ra sao. Nhưng sau khi nàng đến thượng khư, bị Tôn Thành phát hiện ra thì mới lộ ấn ký thần thức. Bởi vậy nên Tôn Thành đã dùng quang tín phát tán nó trên khắp tinh vực Hạo Thiên.

Thành thử các tấm thập tử lệnh bây giờ cái nào cũng đều hiện thêm một dấu ấn ký. Chắc chắn là nó có tác dụng giúp bọn họ truy giết nàng chính xác hơn.

Để phân biệt thân phận kẻ phàm, người ta chỉ cần nhìn, so sánh mặt mũi là đủ. Còn giới tu sĩ thì lại vận thân thức để nhìn, cảm tri xem thần thức có giống hay không.

Mặc dù có bản lãnh cao siêu tới đâu đi nữa, Kiến Sầu cũng không tài nào thay đổi thần thức được.

Nàng kẹp mấy tấm da dê kia giữa đầu ngón tay mà nhìn chằm chằm dấu ấn ký mới một hồi, sau đó lại trân mắt ngó hàng chữ treo thưởng lâu thật lâu.

Thánh tiên hứa hẹn I! Cái vị mang tiếng "thánh tiên" này hẳn là người giật dây muốn lấy mạng nàng đây.

Kiến Sầu suy nghĩ thật lâu, cuối cùng thì nhẹ nhàng bỏ mấy tấm thập tử lệnh xuống đất. Sau một hồi trâm ngâm im lặng giữa một miền đất cát hoang vu vắng vẻ, nàng bèn đào một cái hố dài sáu thước, rộng hai thước, sâu ba thước.

Đất đào ra chất đống hai bên.

Nàng cầm kiếm, cúi đầu rũ mi đứng cạnh hố, nhưng dưới đáy mắt lại tựa hồ như có dòng lũ thời gian cuồn cuộn trôi qua, từ sâu nơi ấy toát ra ánh nhìn âm u tối tăm, nhìn mà ngỡ như trong sát na nàng đứng đó, thương tang vạn thế đã trải qua bao đời.

Phía trước vậy mà lại vang lên tiếng chân người lăng không bước tới.

Gió hây hẩy thổi khi luồng khí dao động trong hư không, tay áo rũ của Kiến Sầu vì vậy cũng lất phất bay bay.

Nàng không ngẩng đầu lên.

Nhưng trước mặt lại vang lên giọng nói vô cùng quen thuộc, song có điều nàng xưa nay chưa từng nghe thấy từ miệng người khác bao giờ.

Bởi đó chính là giọng nói của nàng.

- Rốt cục vẫn phải chọn con đường khó nhất, hà tất phải thế 2

Người nọ nói như thở dài cảm thán. Ánh mắt trong vắt như nước ngưng lại trên người Kiến Sầu rồi lại chuyển xuống cái hố sâu vừa đào bên dưới, thân sắc từ đó toát lên vẻ thương xót tịch mịch khôn xiết.

- Lập tấm bia đi.

Rèm mi Kiến Sầu rung rung, thậm chí cả đến bàn tay cầm kiếm cũng run lên theo. Nàng cảm thấy mình không nên ngước mắt nhìn lên, nhưng làm sao không nhìn được đây chứ 2

Đầu vừa ngẩng thì Nhất Tuyết Thiên cũng đâm tới.

- Phập !

Kiếm khí lạnh ngắt từ đường chỉ đỏ thắm trên đầu mũi kiếm phóng vù ra, đâm phập vào cơ thể người nữ tu đứng trước mặt !

Trong chớp mắt đã nát bấy linh đài !

Vào lúc kiếm khí giết chóc nặng nề nhất của Nhất Tuyến Thiên đang hoành hành tàn phá thì ý thức ẩn trong tổ khiếu mi tâm cũng hóa thành hư ảo, phiêu tán tản mác tứ bê.

Kiến Sầu thu kiếm lại, dòng máu nóng từ chỗ đâm nọ cũng bắn tóe lên.

- Âm!

Người nữ tu đó ngã xuống hố, áo mặc trên người là bộ trường bào màu nguyệt bạch, khuôn mặt thanh lãnh bình thản dường như phảng phất chút bi thương nhưng trông thì không biết là an nhiên thực sự hay có phần nào sợ hãi. Khi hai mắt nàng khép lại thì từ sâu dưới đáy đôi con ngươi, cái ánh mắt trong trẻo kia cũng dần dần lịm tắt.

Nào ai biết lúc chết cảm giác của nàng ra sao.

- Tí tách ! Tí tách...

Máu nóng từ đầu mũi kiếm nhiễu xuống. Nhất Tuyến Thiên ấy vậy mà lại run rẩy ngân lên. Tựa hồ như nó cảm giác thấy được điều gì đó nên một khí vị đau thương bỗng đâu chợt cuồn cuộn dâng lên, phiêu tán trong không gian xung quanh.

Kiến Sầu có cảm giác như mình không cầm nổi kiếm được nữa. Nàng nhắm mắt, để mặc cho mình đứng đó chết lặng, mãi lâu thật lâu sau mới có thể dằn lòng nén xuống ngàn vạn cảm xúc đang sôi sục gào thét trong thâm tâm.

Đối với nàng mà nói, chuyện tàn nhẫn như thế này mới chỉ là bước khởi đầu mà thôi.

- Phù I

Giữa bốn bề tĩnh mịch, một trong số các tấm thập tử lệnh ở gân nhất chợt bị thân thức đang tản mác của nữ tu đã chết đánh xuống một cái. Dấu ấn ký thân thức trên tấm lệnh liền sáng lên rồi thoắt cái bùng cháy.

Ngọn lửa tím đen bốc lên u ám quỷ dị.

Ngay sau đó một luồng khí tức kỳ bí lan ra.

Trận pháp thông tin không gian trên thập tử lệnh trong chớp mắt liền khởi động, phát một đạo tin tức vào hư không, nhắm bắn về một hành tinh nào đó xa tít nơi trung tâm thượng khư !

Kiến Sầu biết đây là do ấn ký trên tấm thập tử lệnh đã cảm ứng được khí tức thần thức tiêu tán của người đã chết nên mới truyền tin này về phi tà thiên.

Qua một lúc sau, quả nhiên trong ngọn lửa liền loáng thoáng vọng ra tiếng người khi rõ khi không.

Giọng nói là của một nam tu, nghe chừng ra vẻ thờ ơ.

- Thợ săn kia, Kiến Sầu - Nguyên Thủy giới - đã bị giết. Nguyện vọng của ngươi sẽ được thánh tiên chấp nhận. Bây giờ ngươi muốn cái gì thì nói đi, phi tà thiên ta làm trung gian chuyển lời cho ngươi.

Kiến Sâu chăm chú nhìn ngọn lửa. Sâu dưới đáy mắt nàng tự nhiên cũng có bóng dáng phản chiếu của nó. Ánh lửa u ám bập bùng quỷ dị khiến giọng nàng cũng nhuốm mùi quỷ dị lên theo. Nàng cười đáp : "Tại hạ chẳng có nguyện vọng gì, chỉ duy trong quá trình tu hành là lại có chút bế tắc khó hiểu. Bởi vậy mới mạo muội xin được đích thân thỉnh giáo thánh tiên, nhờ ngài ấy điểm hóa cho !"
Bình Luận (0)
Comment