Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 560 - Chương 560 : Phần Mộ Kiến Sâu

Chương 560 : Phần mộ Kiến Sâu Chương 560 : Phần mộ Kiến SâuChương 560 : Phần mộ Kiến Sâu

Phi tà thiên.

Vực sâu hun hút chạy dài, trông thực chẳng khác gì một vết thương nằm toác hoác trên đại địa mênh mông. Một bên vách vực ánh sáng chan hòa, còn bên kia thì chìm nghỉm trong bóng tối vô tận.

Phó Triêu Sinh biết nhờ có hai thái cực sáng tối đó mà vực thẳm này mang tên Ảnh Uyên. Có sáng mới có bóng, có tỏ mới có mờ. Không bóng thì ánh sáng đâu được tôn lên, không mờ thì cái tỏ chẳng nổi bật được.

Giống như thiện ác trên đời này vậy.

Vực sâu rộng lớn. Đứng trên mép vực, gió lạnh rít gào tựa hồ như muốn băm vằm con người ta thành trăm ngàn mảnh vụn, thế nhưng bộ trường bào xanh sẫm như màu đêm Phó Triêu Sinh mặc trên người vậy mà lại chẳng lay động lấy một mảy.

Khổng Lam hiện diện phía sau hắn. Thị hoàn toàn không dám lại gân mà chỉ đứng xa xa bẩm báo lại chuyện đã gặp ở Hạo Thiên và những điều nghe được ở phía tinh vực Thương Nhai.

Thứ nhất là trận tàn sát ở ngạn Giang Nam.

Vào thời điểm ấy thị cũng có mặt dưới chân tường thành, song nhờ may mắn nên đã đi khỏi trước khi xảy ra chém giết, bởi vậy mới lượm được cái mạng về. Đến chừng thị quay lại chỗ tường thành đó xem sao thì thấy xác người đã la liệt thành đống rồi. Lúc đó, nghĩ lại mới thấy sợ.

Thứ nhì là chuyện thợ săn tiên bị tổ trác ở hành tinh Tuyền Ky.

Lập Tà Dương vốn đã phong tỏa toàn bộ tinh vực Hạo Thiên. Dưới quyền thống lãnh của Ứng Hủy, mười tám thợ săn tiên đuổi giết người ta từ tinh vực Thương Nhai cho đến Tuyền Ky vậy mà lại chết hết toàn bộ ở đó. Thị tuy không chứng kiến tận mắt, nhưng dù sao bọn họ cũng là thợ săn tiên của Lập Tà Dương chứ có phải giốn chơi đâu ! Mười chín người không ai may mắn thoát khỏi, thiệt hại vô cùng nặng nề ! Loại tin tức như thế này liền giống như mọc cánh, chớp mắt đã bay khắp thượng khư từ đời nảo đời nào, ong ong quấy nên một tràng chấn động hãi hùng dư luận.

Có thể nói, sau khi thập tử lệnh được ban bố thì hai chữ "Kiến Sầu" chẳng qua cũng giống giống như mấy tu sĩ xui xẻo bị truy sát trước đó, cũng là đầu đề trên đầu môi chót lưỡi của bao kẻ trong lúc trà dư tửu hậu, thấy tiếc thay tội thay cho người ta mà thôi. Nhưng qua hai trận tàn sát liên tục ngày hôm qua thì cái tên trên đã hiển nhiên như bị một quầng bóng đen âm u tanh máu phủ trọn, như bị một tấm mạng thần bí che mất nửa mặt hoa.

Tu sĩ gì mà vừa mới phi thăng lên đã giết kim tiên như xắt rau thái dưa vậy ?

Phải đến cỡ nào mới có thể khiến thánh tiên phát thập tử lệnh chứ ?

Mà đồng thời người cũng phải sao đó mới có cái kiểu hành xử tàn khốc lạnh lùng như thế kia ?

Dù nhìn từ góc độ nào đi nữa cũng không thấy giống như tu sĩ bình thường của đại la thiên mà trái lại phải là người của phi tà thiên thì đúng hơn. Nhưng người của phi tà thiên thực sự lại hoàn toàn mù tịt trước cái người có tên "Kiến Sầu" này.

- Lúc thuộc hạ trở vê có đi ngang qua Tuyền Ky, vừa lúc thấy người của Lập Tà Dương đang ở bên ngoài tra xét. Bọn họ chuyển từ trong ra mười chín cái xác. Toàn bộ đều một kích bỏ mạng, kể cả Ứng Hủy kim tiên gần tròn đó.

Khổng Lam rụt rà rụt rè ngẩng đầu ngước mắt nhìn người phía trước một cái rồi tiếp : "Bây giờ đã có tin tức lan ra, nói rằng hai phe Lập Tà Dương với Khổng Phương tông vì có người bị Kiến Sầu giết nên ghi thù, thê sẽ không bao giờ bỏ qua. Bọn họ đang bắt đầu truy tìm tung tích của nữ tu đó khắp nơi, nhất định bắt cô ta nợ máu phải trả bằng máu.

- Ứng Hủy...

Ánh sáng chiếu tới soi dọc một bên của người đứng bên cạnh Ảnh Uyên nhưng phần thân còn lại thì dường như bị bóng tối dày đặc nuốt chửng mất. Hắc ám dưới vực sâu cuồn cuộn chẳng khác gì thực chất, lúc thì biến hóa tựa yêu ma, lúc thì uốn éo trườn từ dưới đáy vực trườn lên, cắn nuốt phần ánh sáng nơi dọc một bên thân đó.

Phó Triêu Sinh khẽ lặp lại cái tên đó một tiếng tựa hồ như nghĩ tới điều gì. Hắn đột nhiên nói với Khổng Lam : "Ta nhớ kẻ này vốn là dân phi tà thiên ra, bản thể rắn hổ mang, với lại y còn có một phân thân khác nữa trốn ở giới này. Ngươi triệu tập nhân thủ, đi bắt y ngay đi."

Khổng Lam mí mắt giật giật. Thị không khỏi ngước lên nhìn bóng lưng người trước mặt. Bộ dạng y thế này vẫn giống hệt như hôm thị nhận lệnh đi Ngang Túc. Tựa hồ như hai ngày đã qua nhưng y chưa hề động đậy lấy một mảy.

Thị thực chẳng hiểu y muốn làm cái gì.

Ứng Hủy năm đó cũng coi như có chút tiếng tăm. Sau này gã đầu quân cho Lập Tà Dương cũng không ai nói một lời. Mặc dù phi tà thiên chẳng nghiêm ngặt như đại la thiên, nơi đây hạng người gì cũng có, trừ việc bất cứ lúc nào cũng có thể dính họa sát thân, còn không thì đi lại rất tự do.

Hơn nữa Ứng Hủy còn rất thông minh.

Trong yêu tộc, rắn hổ mang coi như cũng là một loài thiên phú không thấp. Vì vậy đa số người trong tộc đều luyện thuật phân thân. Lúc đi, Ứng Hủy có để lại phân thân của gã ở phi tà thiên để nếu gặp gì bất trắc bên ngoài thì vẫn còn một phần của gã đó, coi như là có thêm một cách giữ mạng.

Nhưng bây giờ người này vậy mà lại muốn đi bắt phân thân của Ứng Hủy sao ?

Đầu óc Khổng Lam thoáng cái đã chớp nháy, nghĩ đủ thứ chuyện. Thị cảm thấy vị đại yêu lai lịch bí hiểm trước mặt với cái người nữ tu Kiến Sầu kia chắc là có dây mơ rễ má chẳng chịt sao đó. Nhưng hiện tại, thị không cách gì nhìn lén được, hoặc nói đúng hơn là chẳng dám nhìn lén quan hệ giữa họ có ý nghĩa như thế nào.

Tóm lại thị là lâu la làm việc vặt à ??

Khổng Lam chẳng dám lề mề chút nào, lập tức ứng tiếng nhận lệnh, lại nghĩ người này xưa nay kiệm lời ít tiếng, chẳng buồn ừ hử nói với người khác câu nào nên liền khom người cáo lui ngay.

Hai bên Ảnh Uyên, ánh sáng và bóng tối tương phản sắc lẻm.

Sau khi Khổng Lam đi rồi, hắc ám dưới vực sâu tựa hồ như có chút gì đó biến hóa kỳ ảo lạ lùng. Bóng tối tựa vật sống bắt đầu uốn a uốn éo. Chúng giống như cát trong khe, hơn nữa còn phả ra khói đen kịt đặc quánh.

Từ dưới đáy vực sâu không biết bao nhiêu mà kể, một luồng trong đó bốc lên, ngưng tụ thành một bóng người tà tà quái quái, thân mặc trường bào lam sẫm, trông cực giống như y phục của Phó Triêu Sinh, song có điều họa tiết trên vải thưa hơn một chút, màu sắc cũng hơi nhạt hơn.

Nếu lúc này có mặt tu sĩ nào từng tham gia chiến tranh âm dương giới lần thứ hai ở Nguyên Thủy thì người đó chỉ cần liếc mắt nhìn qua là sẽ nhận ra ngay : Cái vị thanh niên từ trong bóng tối dưới vực sâu hóa thành này, đó chẳng phải là thần chích Thiếu Cức còn sót lại của tộc thời hoang cổ thì còn ai vào đây nữa !

- Vừa rồi thấy thập tử lệnh mới phát tin, nói là cái nàng Kiến Sầu kia bị người ta giết rồi. Sao nhìn ngươi có vẻ như chẳng quan tâm gì đến "bạn cũ" của ngươi thế ?

Giọng điệu nói chuyện với Phó Triêu Sinh nghe có vẻ như là chỗ quen biết từ lâu.

Nói xong, bóng dáng Thiếu Cức khẽ đung đưa, trong đôi con ngươi u ám thoáng lóe lên khoái chí, nhưng nó trước sau vẫn không sấn qua khỏi lằn ranh phân giữa bóng tối và ánh sáng.

Không phải nó không thể mà là ghét chẳng muốn tiến.

Tộc thần chích sinh ra từ trong bóng tối hoang cổ, trong khi đó ánh sáng mà Bàn Cổ mang tới vùng vũ trụ này xưa nay vẫn luôn khiến chúng không thoải mái.

Cũng giống như việc người trong tộc thần chích đa phần đều không có mắt vậy. Đó là bởi vì trong hắc ám hoang cổ, chúng thực chẳng cần tới nó.

Sau khi hóa thành người xong, Thiếu Cức mở choàng mắt, tuy bên trong không chút thần sắc nhưng nó lại có thể "nhìn" thấy rất rõ Phó Triêu Sinh.

Dù cũng là thân chích song Phó Triêu Sinh lại đứng ở phần vực được chiếu sáng phía bên kia. Bộ trường bào cổ xưa xanh màu lá ngải hắn mặc trước kia bây giờ đã biến thành sắc lam trâm tối. Mặt mũi thì trông lại càng tái xanh hơn nhiều so với lúc ở Nguyên Thủy. Trong đôi con ngươi hắn tuyệt chẳng thấy một đường nét dấu ấn riêng nào của thần chích mà trái lại lại anh ánh sang sáng mông lung. Trông bề ngoài có vẻ như hắn đang dõi mắt nhìn vực sâu nhưng Thiếu Cức biết hắn đang chăm chú nhìn một thứ gì đó xa tít mù khơi ở bên ngoài.

Nghe Thiếu Cức nói xong, Phó Triêu Sinh hơi chớp chớp mắt, ánh sáng mờ mờ huyền ảo dưới đáy con ngươi cũng tiêu tan. Hắn đáp : "Cô ấy không sao đâu.'

Không sao hả 2?

Thiếu Cức hơi nhướng mày, ánh mắt thoáng lóe lên chút gì như suy nghĩ, trong khá là quỷ dị. Nó cũng không bắt bẻ câu nào, chỉ nói : "Hoang vực sắp mở, tới lúc phải trù tính sắp xếp rồi. Mọi người ở dưới đều chờ ngươi."

Nói xong câu đó, thân người nó liền tiêu tán.

Giống như Phó Triêu Sinh đã từng thấy qua ở Nguyên Thủy, nó biến thành một quầng như cát đen tối tối đặc đặc rồi tuôn xuống vực sâu, thoắt cái đã biến mất tăm mất tích.

Tứ bê âm u tĩnh mịch, giữa trời chỉ còn lại tiếng gió rít thê lương.

Trong Ảnh Uyên, khắp nơi sương mù dầy đặc chẳng bao giờ tan. Từ hàng ngàn hàng vạn năm qua, không có bất kỳ ai có thể nhìn rõ được dưới đáy vực thẳm kia rốt cục là đang cất giấu cái gì.

Từ hoang cổ, viễn cổ, đến thượng cổ rồi kim cổ, tôn tại đã biến mất trong đêm dài vô tận ấy cuối cùng sẽ trở vê...

Phi tà thiên, điện Chánh Tà.

Người phụ trách truyền thông liên quan đến thập tử lệnh là chấp sự Kim Vô Cực, cảnh giới kim tiên cấp thấp. Y là người của yêu tộc, bản thể là một con chim trĩ vàng.

Thường ngày Kim Vô Cực ăn mặc cực kỳ diêm dúa, trên đầu còn đội một cái nón cài đầy lông chim. Tu vi của y thế này đặt trên mặt bằng tu sĩ phi tà thiên thì dĩ nhiên chẳng ra làm sao, song nếu nói phải đảm trách chức vị chấp sự như hiện tại thì dư Xài.

Mặc dù phi tà thiên kinh doanh thập tử lệnh công việc bộn bề đủ thứ nhưng từ lâu bọn họ đã tạo dựng xong một giàn trận vô cùng hoàn hảo, người chấp sự chỉ cần học cách điều khiển cho tốt là được.

Thoạt nhìn, hôm nay cũng như mọi ngày.

Tuy nhiên trời vừa mờ sáng thì trận pháp ở mé bên đại điện đột nhiên lại sáng trưng lên, bóng tấm thập tử lệnh bằng da dê đen kịt liền hiện lên trong trận. Sự việc bất ngờ khiến Kim Vô Cực đang ngủ gục dưới hành lang phải giật mình nhảy dựng !

Ai cũng biết trên thập tử lệnh thường có kèm theo ấn ký thân hồn của tu sĩ cần giết, làm vậy để dễ cho thợ săn tiên vận dụng đủ loại phương pháp truy tìm tung tích.

Nhưng trên tấm thập tử lệnh đợt này ngay từ đầu lại không có thứ ấn ký đó. Mãi cho đến hôm qua mới có tin tức về nữ tu Kiến Sầu nọ từ phía Ngang Túc truyền tới, phát tán dấu ấn ký này. Người bên phi tà thiên mới thêm nó vào trên thập tử lệnh.

Cứ hễ là tu sĩ thì ấn ký thần hồn của mỗi người đều độc nhất vô nhị. Thần hồn tu sĩ mà tiêu tán thì chẳng khác nào băng tuyết trên núi tan rã, thế nào cũng văng bụi tứ tung. Thập tử lệnh do phi tà thiên chế tạo có thể phát hiện ra được thứ "bụi" văng này, nhờ đó mà phán xét được sinh tử của tu sĩ.

Một khi kết luận người đó đã chết thì thập tử lệnh sẽ tự động bốc cháy. Lúc nó cháy lên, cho dù có ở xó xỉnh xa xôi nào của thượng khư đi nữa, kẻ hoàn thành mục tiêu chắc chắn sẽ bắt được liên lạc với phi tà thiên mà lãnh lấy phân thưởng như đã bố cáo. Hôm nay cũng giống như thường lệ.

Kim Vô Cực làm việc này gần cả ngàn năm nên coi như đã quen chân quen tay từ lâu. Tấm thập tử lệnh kia vừa mới hoàn thành, gã liền hắng giọng kết nối trận pháp ngay, hỏi xem thợ săn nọ muốn gì.

Nhưng câu trả lời của người đó lại khiến gã ngạc nhiên trù trừ.

Muốn được đích thân thỉnh giáo thánh tiên, nhờ ngài điểm hóa sao ?

Kim Vô Cực nhất thời bối rối không biết làm thế nào, bèn cầm tờ thập tử lệnh lên xem đi xem lại mục giải thưởng : Cái phần hứa hẹn này chính là nguyện vọng của thợ săn mà trong khả năng của mình thánh tiên phải tận sức hoàn thành.

Theo lý thì người đã làm tròn thập tử lệnh yêu cầu như vậy tuyệt không có gì quá đáng. Nhưng phi tà thiên xưa nay cũng có lệ riêng. Nhiều năm qua, bởi vì bọn họ giữ bí mật nên gần như không có ai có thể biết được danh tánh của người phát thập tử lệnh.

Đến ngay như Kim Vô Cực cũng chỉ có thể bắt liên lạc với kẻ đó qua đại trận này chứ chẳng tài nào biết được là ai.

Nhưng phần thưởng lần này đúng là hơi có chút đặc biệt...

- Sao, không được ư ?

Dường như thấy lâu quá mà không có câu trả lời, tu sĩ ở đầu bên kia trận pháp bèn lên tiếng hỏi. Vì truyên qua cả một tỉnh vực bằng trận pháp nên giọng người kia có vẻ xa xăm mơ hồ, nghe ra thì hình như là nữ tu.

Kim Vô Cực ngần ngừ một hồi rồi đáp : "Chờ một chút."

Sợ đắc tội với thánh tiên giấu mặt phía sau, gã không dám tự ý xử lý mà quyết định liên lạc với thánh tiên đó trước, bởi vậy bèn khởi động hệ thống trận bàn khổng lồ trước mặt.

Hào quang trên trận pháp lập tức sáng bùng lên.

Trong chớp mắt, từ trong trận liền vọng ra một giọng nói nghe hơi có vẻ âm trầm : "Xong việc rồi sao ?"

- Hồi bẩm thánh tiên, thành công rồi. Kiến Sầu đã chết.

Kim Vô Cực tuy không biết người nói chuyện với gã ở đầu bên kia trận pháp là ai nhưng nghe thì thấy giọng người kia uy nghiêm áp lực nặng nề, lập tức đỉnh đầu liền túa mồ hôi lạnh, cái thói cao cao tại thượng dùng để nói chuyện với tu sĩ đã hoàn thành thập tử lệnh khi nấy liền biến đâu mất, chỉ lại một vẻ khúm núm căng thẳng.

- Nhưng có điều là nguyện vọng đề ra của người đó...

Thánh tiên ở đầu bên kia hỏi : "Nguyện vọng gì ?"

Kim Vô Cực khom lưng đáp : "Người đó nói trong quá trình tu đạo có chút gút mắc khó thông nên muốn đích thân thỉnh giáo thánh tiên, xin thánh tiên điểm hóa."

Đích thân thỉnh giáo ?

Tít trong đại la thiên nơi động phủ của các thánh tiên nhấp nhô chen nhau cái khuất cái lộ, tiên phủ của Bất Ngữ thượng nhân trông chẳng khác mấy ẩn giới Thanh Phong Am xưa kia.

Mà điều bên trong không có nhiều linh thú bằng.

Xung quanh tượng phật chót vót cũng không có ba ngàn đầu người lơ lơ lửng lửng. Dưới ánh vàng phản chiếu từ hồ nước phía trước, mặt phật trông vô từ bi.

Bất Ngữ thượng nhân ngồi xếp bằng ở ngay trên vai tượng phật khổng lồ. Trước mặt là một trận pháp tròn đường kính ba xích đang trong tình trạng kết nối, thông với điện Chánh Tà của phi tà thiên.

Bất Ngữ thượng nhân vừa nghe xong câu nói truyền từ trận pháp ra thì đầu mày liền lập tức hơi cau lại, trước tiên trong bụng vậy mà lại chợt cảm thấy kiêng ky lạ lùng.

Ở cái nơi thượng khư này, chuyện chém giết xảy ra trên Ngang Túc với Tuyền Ky đã coi như không phải là tin gì bí mật nữa. Y dĩ nhiên cũng biết.

Thực lực của cái ả Kiến Sầu Nhai Sơn này thực đúng là quái dị, so với Lục Diệp lão tổ năm đó cũng một chín một mười.

Nhưng sao mới qua một đêm mà tự nhiên đã có người giết được rồi ?

Nhưng thủ đoạn của phi tà thiên y cũng biết rõ, bởi vậy dù nghĩ thế nào đi nữa chắc sẽ không lý nào xảy ra sai sót.

Vì thế cái lòng kiêng ky kia vừa trỗi lên thì đã bị lý trí quét sạch. Bất Ngữ thượng nhân im lìm nhắm hai mắt, sau một hồi cân nhắc thì đáp : "Bổn tọa chấp thuận, nhưng không cần phải gặp mặt. Cứ để tu sĩ kia nhập trận nói chuyện với bổn tọa là được."

Y rốt cục vẫn không muốn để lộ thân phận.

Người hoàn thành thập tử lệnh tu vi đều chưa tới thánh tiên, cho dù lấy ý thức mà nói chuyện thì cũng không thể nào biết được y là ai, huống hồ giữa bọn họ còn cách biệt bằng đại trận phi tà thiên nữa.

Kim Vô Cực ở bên kia nghe vậy đương nhiên không dám ý kiến ý cò. Gã liên chuyển trận pháp, nhắm về phía tu sĩ muốn lãnh thưởng kia nói : "Thánh tiên chuẩn y", sau khi để người nọ chuẩn bị sẵn sàng thì lại chuyển trận pháp, hội tụ ý thức của hai người bọn họ trên cùng một trận pháp khác.

Trong chớp mắt đất trời liền ong ong vang rền. Hai luông ý thức như hai đường chớp vàng vụt lóe lên chói lòa !

Bất Ngữ thượng nhân ngồi chễm chệ tít trên vai tượng phật khổng lồ, cái câu "Ngươi có gì gút mắc" vừa thốt ra khỏi miệng thì liền chợt thấy không hay.

Ngay vào sát na đó, luồng ý thức trong trận kia thế mà thình lình chợt hóa đao thương I!

Vừa bén nhọn vừa đột ngột !

- Âm!

Trận pháp khổng lồ trước điện Chánh Tà rộng lớn hoàn toàn không chịu nổi nguồn sức mạnh kinh khủng như vậy. Vừa nghe đùng một tiếng trời long đất lở thì toàn trận liền âm ầm nổ tung !

Quang hoa tung tóe thậm chí còn lây vạ tới cả đại điện !

Nguyên một khoảng mái to bằng ngọc đen lợp trên nóc đại điện liền như bị bão quét qua, thổi bay đến chẳng còn một mảnh !

Kim Vô Cực đứng ngay trước trận thì dễ dầu gì mà đối phó kịp. Cái mũ lông chim sặc sỡ đội trên đầu gã lập tức bị chấn nát, toàn thân văng ra, bay đập cái bốp lên tường đại điện đến nỗi phải hiện nguyên hình, mồm miệng thổ huyết máu me bê bết !

Trận pháp xảy cơn kinh biến, có một luồng ý thức đã xuất kỳ bất ý cắn luông ý thức kia.

Bất Ngữ thượng nhân chỉ thấy ý thức mình như một khoảng hắc ám âm u mà đột nhiên lại có một luồng ánh sáng chói lòa sắc nhọn đâm bổ tới !

Thế giới trước mắt lập tức tối sâm.

Thứ sáng chói duy nhất chỉ có cái ánh mắt hung hãn đang thọc tới kia. Nó xuyên qua hư không, đâm toạc trận pháp mà vào !

Y thấy đôi mắt đó, một đôi mắt lạnh lùng đạm mạc.

Hình dáng chúng giống hệt với bức vẽ Kiến Sầu mà y lấy được từ chỗ thần chích.

- Âm!

Hai tia nhìn đó lại như hóa thành thực chất, từ trận pháp trước mặt choảng một phát đến tận sâu trong ý thức của y !

Bất Ngữ thượng nhân chỉ thấy đầu óc như nổ tung tới nơi, thất khiếu phọt máu Il

Toàn thân y không tài nào ngồi yên trên vai tượng phật được nữa mà ngã nhào từ trên cao xuống đất, chẳng khác gì bị người ta đập cho một chưởng thật mạnh !

Mà dường như không sao chịu nổi sức mạnh kinh khủng của ánh mắt người nọ, tòa trận pháp phi tà thiên đang ngất ngưởng trên cao kia cũng ầm âm đổ sập.

Tựa hồ như xưa nay chưa hề tồn tại bao giờ.

Cùng lúc, trên Tinh Túc hoang vu, luồng sáng âm u khiếp người trong đôi con ngươi Kiến Sầu cũng vô thanh vô tức tắt ngấm. Tấm thập tử lệnh trước mặt đã cháy hết la đà xoay xoay giữa thinh không, đến khi rớt xuống thì lẫn cùng với cát bụi trên mặt đất, chẳng còn thấy đâu với đâu.

- Hóa ra là gã...

Kết quả này thực có hơi quá sức tưởng tượng của nàng.

Câu nói của Vụ Trung Tiên xưa kia giờ như văng vẳng bên tai : "Mà điều tiểu hữu ngày nào lên tới thượng khư thật, nếu gặp nó thì xin tha cho nó. Ma do tâm sinh, nó vốn vô tội, cứ để nó tự do đi..."

Kiến Sầu buông mắt nhìn xuống, im lặng hồi lâu.

Nàng xoay người nhìn về phía cái hố, dưới đáy hố còn có xác mình nằm đó. Nàng cất bước đi tới, lấy cát đá ngổn ngang xung quanh lấp lại.

Trên hành tinh hoang lạnh tịch mịch sau đó liền có thêm một nấm mồ cô quạnh. Trước mộ là tấm bia, trên bia khắc bốn chữ : Phần mộ Kiến Sầu.

Đến khi kéo một đường dài, vạch cho hết nét cuối cùng, đầu ngón tay Kiến Sầu mới run run nhấc ra xa.

Dường như hơi mệt, nàng ngồi đại xuống một nơi, rồi sau đó lấy từ trong tay áo ra một cái hộp nhỏ.

Hộp mở, bên trong là cây nhang tím đã gẫy thành ba đoạn.

Kiến Sầu nhìn nó lâu thật lâu rồi chớp chớp mắt. Sau khi dân dần bình tĩnh lại, nàng nhẹ nhàng ngồi tựa lưng vào tấm bia trên mộ mình mà ngẩng đầu ngắm nhìn trời cao.

Thiên không nơi đó cũng chính là vũ trụ.

Phóng mắt mà trông, trên hoang nguyên vắng vẻ lạnh lẽo này, ngoài nàng với nấm mộ của mình ra thì không có bất cứ người nào khác nữa. Không còn bụi bặm với sương mù ngăn trở, ngân hà bao la sao sao lấp lánh ngời ngời. Ánh sáng của chúng nghiêng nghiêng soi thấu mắt nàng, biến nó thành một khoảng trời nho nhỏ đầy sao, vừa mênh mông vừa mỹ lệ như chúng.

Ai nói ngồi dưới đáy giếng không nhìn lén được trời cao ?
Bình Luận (0)
Comment