Chương 561 : Cửu khúc hà đồ
Chương 561 : Cửu khúc hà đồChương 561 : Cửu khúc hà đồ
Ở cái nơi hoang vu này, Kiến Sầu chỉ ở lại có nửa ngày.
Một khi đã biết người giật dây sau tấm thập tử lệnh là ai thì những việc còn lại trở nên đơn giản hơn nhiều. Thời gian Bất Ngữ thượng nhân phi thăng lên cũng lâu, vả lại còn từng nắm giữ Cửu khúc hà đồ nhưng trong số ba vị đại năng tồn tại ở giai đoạn giao thời giữa thượng cổ kim cổ thì tư chất của y coi như thuộc vào hạng chót. Cứ nhìn tu vi hiện tại mà xét thì chưa chắc y đã thực sự lãnh hội hết điều cốt yếu trong hà đồ.
Phải như Lục Diệp lão tổ mới đúng là hiểu biết cho đến nơi đến chốn chứ còn Bất Ngữ thượng nhân thì chẳng đáng để lo.
Điêu nàng thấy khó hiểu nhất là mình chưa tới thượng khư bao giờ, xưa nay vẫn luôn ở Nguyên Thủy, chẳng gặp mặt Bất Ngữ thượng nhân lần nào nhưng không biết sao y lại có thể biết được mặt mũi của mình, đã vậy lại còn cung cấp hình ảnh cho phi tà thiên, công bố thập tử lệnh thế là thế nào ?
Sau lưng Bất Ngữ thượng nhân hẳn phải có ai đó đổ dầu quạt lửa, chỉ có điều là hiện giờ không cách gì biết được danh tánh mà thôi.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, kẻ thù hằn nàng dường như loe ngoe đến mấy mạng. Chẳng cần phải hao hơi tổn sức đoán mò cũng có thể suy ra được một hai.
Kiến Sầu tạm thời không gấp đi trả thù. Nàng nghĩ trận pháp phi tà thiên bị ý thức nàng xuyên tạc thành một vố nặng nề như vậy, đối với Bất Ngữ thượng nhân mà nói, nhất định nó phải khiến y thất kinh hồn vía một phen. Vị thánh tiên này chắc đã biết mình thực không phải là đối thủ của nàng.
Từ bây giờ trở đi, mối nguy thập tử lệnh coi như chấm dứt. Trước khi hoang vực Bàn Cổ xuất hiện, nàng phải cố hết sức tới được tam thiên ở trung tâm thượng khư, làm sao lấy về hai tấm thẻ trường dạ mới là tốt nhất.
Phương tiện đi lại nhanh nhất dĩ nhiên là truyền tống trận nhưng Kiến Sầu đoán chắc sẽ không mấy dễ dàng.
Chuyện về thập tử lệnh tất nhiên chẳng bao giờ kết thúc không kèn không trống như vậy. Phi tà thiên thế nào cũng sẽ lục vấn Bất Ngữ thượng nhân về việc trận pháp bị phá, chẳng mấy chốc sẽ phát hiện ra nàng đã dùng cách thức đặc biệt để tránh trận pháp tra xét/làm giả" cái chết của mình. Mà tin tức giật gân loại này sẽ lan ra rất mau, truyên đến tai mấy thế lực thù địch ngay.
Tỷ như Khổng Phương tông, nơi xuất thân của gã Kim Ngân Tử kia.
Tỷ như Lập Tà Dương, bang hội bị nàng giết mất mười chín kim tiên.
Trên thực tế, mọi việc đều giống như nàng đoán.
Ngày hôm đó, nàng vừa rời khỏi hành tinh Tinh Túc vô danh nọ thì chuyện đại trận thập tử lệnh ở phi tà thiên bị người ta phá banh đã làm rúng động toàn bộ thượng khư !
Thậm chí đến cả mấy thánh tiên của phi tà thiên cũng phải ra mặt để tra xét. Nhưng đại trận đã tan tành hoàn toàn nên từ đầu đến cuối đều chẳng điều tra ra được cái gì.
Duy theo lời của một vị thánh tiên thân bí nào đó mà người ta mới biết được rằng Kiến Sầu chưa chết. Nào ai ngờ một địa tiên cỏn con vừa mới từ hạ giới phi thăng lên lại có thể có khả năng kinh khủng như vậy.
Nếu cô ta đã mạnh tới cỡ đó thì sao không ra mặt giết quách một trận cho nổi danh, việc gì phải giấu đầu lòi đuôi thế này ?
Có người đoán tu sĩ từ Nguyên Thủy phi thăng lên hiện giờ lấy Lục Diệp lão tổ làm đầu, bởi vậy nên mới có điểm hơi đặc biệt, không thể lấy lẽ thường mà tính ra tu vi của Kiến Sầu được, nhiều khi người ta có thể có thủ đoạn kinh người gì đó cũng chưa biết chừng.
Nữ tu này, tốt nhất đừng chọc vào thì hơn.
Biết đâu cô ta lại là một Lục Diệp lão tổ thứ hai nữa thì sao ?
Cũng có người ngờ rằng tu sĩ từ Nguyên Thủy phi thăng lên lợi hại thì lợi hại thật đấy nhưng cũng phải có kẻ tâm thường chứ làm sao mà người người ai nấy đều tài giỏi hết như vậy.
Chuyện này chắc quá nửa là có liên quan tới Nhai Sơn.
Bọn họ đã từng phái nhân thủ đi tinh vực Hạo Thiên, gây khó dễ cho người bên Lập Tà Dương; ở trong tối thì âm thầm tra xem rốt cục là ai thọc gậy sau lưng Kiến Sầu, bởi vậy nên có gây ra chuyện như vừa rôi cũng là điều đương nhiên.
Đương nhiên cũng có người bị thù hẳn làm mờ mắt, chưa thấy quan tài bao giờ thì đời nào chịu đổ lệ.
Tỷ như Khổng Phương tông là tông môn có chút tiếng tăm trong đại la thiên vậy. Cái gã Kim Ngân Tử bỏ mạng ở ngạn Giang Nam kia lại chính là con trai của hai vợ chồng tông chủ. Bọn họ bồi dưỡng y tới kim tiên công khó biết bao nhiêu mà kể, bây giờ tự nhiên nói chết là chết cái rụp, giọng điệu như vậy thì ai có thể nuốt trôi ?
Lập Tà Dương lại càng có thể liệt vào hạng thợ săn siêu đỉnh.
Chủ của nó là người tánh tình bệnh hoạn, năm xưa săn tiên vì lợi, cho đến ngày nay đạt được địa vị như hiện tại cũng toàn nhờ vào sở thích, chuyên lấy việc săn giết tiên nhân làm thú vui cá nhân.
Nhưng đến bây giờ y mới phát hiện ra có kẻ còn quái đản hơn mình. Cho dù vì hứng thú hay vì để trả thù cho mười chín người của Lập Tà Dương, cái mạng của Kiến Sầu y tuyệt đối không thể bỏ qua.
Còn về phi tà thiên, người ta ít nhiều gì cũng hiểu được tâm lý bực bội khó chịu của bọn họ. Trận pháp phi tà thiên đã tốn không biết bao nhiêu công sức tạo dựng, vận hành nhiêu năm như vậy mà tự nhiên lại bị người ta phá cho tan tành, thập chí đến cái bóng của kẻ đầu sỏ cũng chẳng tra ra thì đúng là mất mặt không để đâu cho hết. Chưa chắc bọn họ muốn giết Kiến Sầu nhưng sự việc ra sao nhất định phải tra rõ trắng đen mới được. Bởi vậy, sau biến cố vừa rồi, phi tà thiên cũng bắt đầu dốc toàn lực truy tìm tung tích nàng.
Trước tình hình nàng đắc tội với một nùi rơm rạ khó nhằn như vậy, hơn nữa sự việc càng lúc càng tiến triển rối rắm phức tạp nên chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi, cái tên "Kiến Sầu" đã trở thành hai tiếng thường trực phải có trên đầu môi chót lưỡi của người người trên thượng khư mỗi khi bàn luận với nhau.
Mà vào thời điểm đó, không một ai có thể đoán trước được rằng hai cái tiếng trên sẽ còn dấy lên gió tanh mưa máu như thế nào.
Mãi cho đến khi tin tức tàn sát hết cái này đến cái kia truyền về...
Ngay từ đầu, Kiến Sầu đã không hề thử đi truyền tống trận. Nàng cũng chẳng hy vọng mình sẽ tình cờ gặp phải ai. Nhưng thượng khư lại có rất nhiều điều lạ lãm đối với nàng, bản đồ tinh vực có trong tay cũng giới hạn một vài khu thượng khư, cho nên cứ đến một chỗ mới là nàng phải dừng lại, xem xét xác định phương hướng.
Mà hễ dừng lại như vậy là gặp nguy hiểm. Chạm trán với nhiều người quá thì hành tung thế nào cũng lộ.
Lúc nàng băng qua tinh vực Thương Nhai xong, vừa sắp sửa đi khỏi thì đợt tu sĩ thứ nhất rốt cục cũng đuổi kịp, vây nàng vòng trong vòng ngoài.
Kiến Sầu vẫn khuyên bọn họ giữ lấy mạng mình nhưng không một ai chịu lùi bước. Nàng đành tuốt kiếm chém hết đầu người này tới đầu người khác, sau đó mới nói với đám sát thủ thưa thớt còn chẳng mấy ngoe đang đứng vây quanh rằng không phải mình ác mà là bởi bọn họ muốn chết nàng chẳng cản được.
Nhóm đuổi giết thứ ba theo tới là tu sĩ của Lập Tà Dương. So với đám người do Ứng Hủy cầm đầu thì những người này có tu vi lợi hại hơn nhiều.
Trận sát phạt đó diễn ra trên hành tinh Tuyết Lãnh trong tỉnh vực Bính Thần. Tít trên đỉnh núi cao nhất, Kiến Sầu đã nhuộm đỏ cả một miền băng tuyết chập trùng bằng chính máu của họ.
Từ trên người những kẻ này, nàng lấy được bản đồ của hơn trăm tỉnh vực trên toàn thượng khư, nhờ đó mà có thể tự xác định chính xác phương hướng. Sau nửa ngày nàng ngồi trên đỉnh núi ấy ngắm trời ngắm đất thì cả một tinh vực trong đại la thiên đã khắc họa nên một chân dung sơ bộ về nàng.
Đến khi nàng rời tinh vực Bính Thần, người ngoài giới đã biến nàng thành một ma đầu hoàn toàn.
Bởi đó là vì thực lực nàng quá mạnh.
Bởi nàng hành xử không theo lẽ thường.
Bởi nàng giết người mà chẳng chớp mắt.
Hầu hết mọi người đều cho rằng nàng không phải người Nhai Sơn. Có kẻ lại nghỉ nàng tuy mới vừa phi thăng lên thật nhưng nhiều khi lại sa béng vào con đường đọa tiên của phi tà thiên.
Thế nhưng tràng tàn sát tiếp theo đó đã làm bao giả thiết trên trở thành lố bịch đến cực điểm.
Đa phần mọi nơi trên phi tà thiên đều thấm máu của lớp tà ma ngoại đạo.
Sau sự kiện ở tinh vực Bính Thần, bọn họ đã im hơi lặng tiếng bám gót theo Kiến Sầu được cả nửa ngày, nhưng đến khi đi ngang qua một con sông lớn thì bị nàng bực mình xoay người xẻ thịt một hơi, quăng hết xác xuống nước. Một dề lớp lớp trôi mãi một đoạn dài mới được tu sĩ truy tìm của phi tà thiên phát hiện ra. Xác người hết cái này đến cái khác vớt lên, xếp thành dọc dài trên bờ sông.
Từ ngày đó trở đi, đám tiên nhân trên thượng khư tiên giới mới nhận ra rằng cái vị nữ tu Kiến Sầu này thực sự không thể nào lấy lẽ thường mà đoán nổi, đem so với Tà Dương Sinh của Lập Tà Dương thì có khi còn tà dị hơn nhiều.
Nàng không kiêng ky điều gì mà cũng chẳng liên lạc với Nhai Sơn.
Một người một bóng rong ruổi trong tinh vực mênh mông vô cùng vô tận, cứ hễ có ai đuổi theo là giết sạch. Với thanh Nhất Tuyến Thiên của Nhai Sơn trong tay cộng với thủ đoạn xuất quỷ nhập thần khôn lường, chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, danh nàng đã nổi như cồn, trở thành kẻ siêu việt nhất hạng trong số những người vừa mới phi thăng lên thượng khư tiên giới gần đây. Người người đều so nàng với Lục Diệp lão tổ năm xưa, e rằng trong gần ngàn năm nay trên thượng khư, có khi đây là tiên nhân phi thăng mạnh nhất cũng không chừng.
Mới ban đầu, người ta còn nghĩ rằng nàng chẳng qua chỉ là một địa tiên cỏn con mà thôi. Nhưng sau trận tàn sát ở ngạn Giang Nam với trên hành tinh Tuyền Ky thì bọn họ mới thất kinh nhận ra rằng nữ tu này cảnh giới ít nhất cũng phải là kim tiên, thực lực mạnh mẽ kinh người.
Song đến khi dứt điểm ba trận mưa máu gió tanh chẳng chút gay cấn kia...
Bọn họ cứ tưởng mình như nằm mơ, mọi chuyện đều vượt quá sức tưởng tượng nhưng dù gì thì gì ai nấy đều buộc lòng phải thừa nhận một điều rằng : cái vị nữ tu có tên "Kiến Sầu" này thực lực e rằng phải ngang ngửa với cả thánh tiên chứ chẳng chơi I
Cảnh giới tu vi của nàng vì vậy mà trở thành một câu đố nan giải. Mọi người ai nấy chỉ có thể bàn luận về chiến lực của nàng mà thôi.
Dần dần trong lộ trình thất thường tiến về phía trước của nàng, các cuộc chém giết cứ xảy ra liên miên. Có người ghét ác muốn so cao thấp với nàng một phen, dù bị ngó lơ mà vẫn mặt dầy đeo bám không tha. Có kẻ thì động tâm trước phân thưởng với đủ thứ lệnh truy sát mới đây nên mới tính chuyện liều cầu tài trong nguy hiểm. Dĩ nhiên, theo cái đà tàn sát không ngừng đó, oán mới thù cũ cứ càng ngày càng chồng chất thêm...
Nhưng tất cả những chuyện như vậy Kiến Sầu dường như chẳng hề bận tâm tới. Ai mà cản đường nàng thì chỉ cần vung kiếm lên -
Giết phắt là xong !
Cứ túc tắc lúc chém lúc giết liên tục như thế khoảng chừng nửa năm thì người hiểu chuyện liên lấy ngay chính tên của nàng mà đặt cho biệt hiệu "gặp phát sầu”.
Tiên Kiến Sầu, tiên Kiến Sầu, tiên nhân gặp là phát sầu.
Ai thăng tiên rồi thì thọ mãi, làm gì mà lại chẳng biết đến Kiến Sầu trên đời ?
Loang loáng tung hoành, vun vút như chớp !
Chẳng ai cản đường ! Mà cứ đi cản gặp là phát sầu ! Có người cực ghét nàng nhưng cũng cực sợ nàng. Dĩ nhiên cũng có kẻ thích nàng vô cùng, thấy thượng khư tiên giới này lâu quá rồi chẳng có ai bá đạo đến độ như vậy, thế nên nhất thời người ái mộ chạy theo cũng đông vô số.
Dù sao thì nàng có bao giờ giết kẻ vô tội đâu. Khi khổng khi không lại chụp cho nàng cái mũ tà ma ngoại đạo gì đó thực đúng là trơ tráo vô sỉ thái quá.
Luận điệu bênh vực thế này dĩ nhiên đã khuấy đảo bất bình và chỉ trích giữa không ít tiên nhân với nhau trong đại la thiên, đồng thời cũng làm dấy lên một trận phong ba bão táp mới trên toàn thượng khư.
Nhưng hành trình của Kiến Sầu tuyệt chẳng bị ảnh hưởng chút nào.
Rốt cục có người cũng dần dần phát hiện ra điểm thú vị bên trong : Sau mỗi lần xảy ra chém giết, cứ lấy địa điểm nơi đó nối với các địa điểm trước theo trình tự, vạch hết chúng lên bản đồ thượng khư tiên giới, đánh dấu ghi chú cẩn thận thì sẽ thấy hóa ra lộ trình của nàng gần như thẳng băng một đường ! Từ mút ngoài rìa tỉnh vực Hạo Thiên, lộ trình này chĩa thẳng tới đại la thiên trong trung tâm thượng khư ! Thoạt nhìn, trông nó chẳng khác gì một đường kiếm sắc cắm phập mũi vào !
Người nữ tu này thế mà lại muốn đi đại la thiên !
Nhận định trên vừa thành hình truyền đi thì loáng cái đã làm rung chuyển cả đại la thiên. Thái độ của các thánh tiên ra sao người ngoài chẳng biết, chỉ biết từ kim tiên trở xuống, ai nấy đều có cảm giác như hãi hùng khiếp vía trước cảnh trời vần vũ báo trước mây giông.
Nên nhớ Kiến Sầu đâu phải chỉ đi gấp không thôi !
Từ rìa thượng khư tiên giới hẻo lánh, nàng ta vừa đi vừa giết chứ chẳng phải chuyện đùa !
Có trời mới biết cái vị Kiến Sầu này muốn gì !
Một tu sĩ đại năng có khả năng đánh ngang ngửa với thánh tiên gây nên sức uy hiếp như vậy thực chẳng khác nào một hành tinh nổ tung giữa ngân hà.
Bóng hoảng loạn thấp tha thấp thoáng, âm thầm lặng lẽ loang ra.
Nhưng dù sao thì đại la thiên cũng có tới mười mấy thánh tiên trấn thủ. Hơn nữa, đó là còn chưa kể tới ba vị tiên tôn như Bạch Hạc đại đế, Lục Diệp lão tổ với Bích Tỳ tiên quân kia. Vì vậy, tuy lòng người có hoảng loạn đó nhưng ngoài mặt lại chẳng thấy biểu hiện rõ rệt, huống hồ là gây nên ảnh hưởng gì thực sự tới đại la thiên.
Bởi hoàn toàn không dùng tới truyền tống trận để đi gấp nên tiến độ của Kiến Sầu thực ra cũng không mau mấy. Sau khi chuyện tàn sát đã tới đỉnh điểm, chẳng còn ai nghi ngờ khả năng của nàng nữa thì người truy giết nàng tự nhiên cũng ít dần đi.
Đến lúc này, nàng có thể đáp truyền tống trận được rồi. Tuy nhiên tiến độ của nàng vậy mà lại chậm lại.
Các trận tàn sát giảm xuống thì người ta cũng dần dần mất dấu vị trí Kiến Sầu hiện thân. Mười năm sau, trên thượng khư tiên giới rốt cục chẳng còn ai biết đến tung tích của nàng nữa.
Người như thế vậy mà lại tựa một đóa quỳnh sớm nở tối tàn, tiêu thất đâu mất tăm mất tích, tưởng như chưa hề có mặt trên thượng khư bao giờ.
Thậm chí đến cả Nhai Sơn cũng chẳng biết nàng đi đâu.
Mãi cho đến khi các trận tàn sát chém giết liên miên hãi hùng đó thảy chỉ còn là truyền thuyết trên giấy, lâu đến nỗi người ta bắt đầu tự hỏi không biết những chuyện như vậy có thực xảy ra không thì đúng vào lúc này tin tức về hoang vực Bàn Cổ sắp áp gần bỗng lan truyền khắp thượng khư. Đây không phải do tiên tôn hay các thánh tiên chủ động thông báo cho toàn giới tu chân mà là vì hoang vực quá khổng lồ, lớn đến nỗi ai ai cũng phải biết.
Ngay như nó mới sắp tới gân thôi mà đã xảy ra đủ thứ hiện tượng bất thường. Nhiều tỉnh vực trong thượng khư cứ thỉnh thoảng lại có chấn động. Sâu trong vũ trụ, các hành tinh phát nổ hằng hà sa số, cái chết cái hình thành. Đó đây ánh sáng chùm chùm tóe lửa bắn tung như pháo hoa trong hư không mênh mông. Dù đứng ở bất kỳ xó xỉnh hoang vu nào của thượng khư cũng có thể thấy được vô cùng rõ ràng.
Bởi vậy mấy câu chuyện huyền thoại về hoang vực ngập mù trong bụi bặm lịch sử đều bị lôi hết ra. Thay cho "Tiên Kiến Sầu”, chúng trở thành một đầu đề mới để người người bàn tán rôm rả.
Tỷ như chuyện cũ về Bàn Cổ khai thiên lập địa.
Tỷ như đêm dài vĩnh hằng vào thời viễn cổ.
Tỷ như chuyện về các thanh trường dạ cần phải có để vào hoang vực.
Lại còn nói đến cả "lão Mộng Thiên", người từng vào trong đó nhưng sau khi sống sót ra ngoài thì lại mai danh ẩn tích đâu mất.
Tin tức về hoang vực lan truyền được năm năm thì bắt đầu thấy xuất hiện đủ thứ cảnh mộng trên thượng khư tiên giới. Nghe nói chúng đều do Thiên Mỗ Mộng lão nhân, người từng vào hoang vực lần đầu chế ra, nhất thời khiến chúng tiên xúm xít bu đông bu đỏ, hòng mong có thể nhìn lén được một chút huyền cơ hoang vực trong từng cảnh mộng đó.
Đến cả các thánh tiên trong tam thiên thượng khư cũng không khỏi có phần động tâm. Ngay trong tình hình đặc biệt như vậy thì Tạ Bất Thần phi thăng lên tới. Nhưng với tu vi kinh người nhường đó, y vừa mới chân ướt chân ráo đến nơi đã làm tiên nhân thượng khư thất kinh hồn vía, quên tiệt chuyện về hoang vực đang như dầu sôi lửa bỏng, thay vào đó mọi chú ý đều dồn hết lên người vị tu sĩ gốc Nguyên Thủy này.
Thánh tiên !
Tử vi thánh quân Tạ Bất Thần Côn Ngô người Nguyên Thủy, vừa mới lên thượng khư, cảnh giới vậy mà đã là thánh tiên rồi !
Trên ngàn năm trước Lục Diệp lão tổ chấn danh, trước đây hơn mười năm có lẻ thì tới lượt tiên Kiến Sầu, bây giờ lại bồi thêm vị Tạ Bất Thần này nữa ư ?I
Chúng tiên thượng khư chỉ thấy thực quá sức tưởng tượng.
Tất nhiên là Nguyên Thủy có chỗ đặc biệt chí cực. Nó là hành tinh mà Bàn Cổ đã dẫn dắt loài người di cư tới ở. Nhưng hà cớ gì kẻ phi thăng lên ai cũng siêu việt đến nỗi ngưỡng mộ trông theo chẳng kịp thế này ?
Nhất thời người người đồn đãi đủ điều, lời ra tiếng vào xôn xao.
Kẻ nói Bàn Cổ đại tôn lúc còn sống có để lại truyền thừa của mình ở Nguyên Thủy, thế nên cái đất đó mới sản sinh ra nhiều tu sĩ nghịch thiên đến vậy;
Người lại bảo Bạch Hạc đại đế gốc cũng ở Nguyên Thủy. Mà nguồn năng lượng ở Nguyên Thủy so với nguồn ở thượng khư cũng chẳng khác tẹo nào, thành thử tu sĩ Nguyên Thủy mới có thể tu ra được sức mạnh ngang ngửa với thượng khư thế này;
Cũng có kẻ đế vào, nói rằng năm xưa vì phải đẩy lùi đêm dài viễn cổ nên Bàn Cổ đã tạo ra ba quyển trường dạ giản. Quyển đầu hóa làm luân hồi, áp luật lên toàn vũ trụ. Quyển thứ hai thì tàn khuyết, bị Bạch Hạc đại đế gỡ nhỏ ra thành ba mươi bảy thanh trường dạ, thảy đều tôn tại ở ngay thượng khư này. Còn quyển cuối cùng thất lạc đâu không rõ, nghe đồn là rớt mất nơi nào đó sâu trong vũ trụ, có khi lạc vào Nguyên Thủy cũng không chừng, nhưng đám người Lục Diệp lão tổ, vì sợ bị người khác biết được bí quyết tu luyện nằm ở đâu với lại vì cũng không muốn Nguyên Thủy sinh loạn nên xưa nay chẳng ai nói ra.
Tóm lại, sau ba chữ "Tiên Kiến Sầu' thì cái tên "Tạ Bất Thần" cũng gây lên một tràng sóng gió nhãn ngập thượng khư. Thậm chí đến tiên Kiến Sầu đã mất tăm mất tích trước đó với Lục Diệp lão tổ vốn đã yên vị tiên tôn từ lâu, cả hai đều bị người ta lôi ra bàn tán tranh luận, tựa hồ như phải tìm hiểu cho bằng được tại sao bọn họ mạnh đến như vậy mới thôi.
Song mới đó mà ba mươi năm đã thấm thoát trôi qua, mọi chuyện vẫn giậm chân tại chỗ, một chút manh mối cũng chẳng có.
Có tu sĩ nổi máu cuồng, định vượt bình chướng giữa thượng khư với hạ giới để tới Nguyên Thủy tìm hiểu một phen, nhưng khi đang băng qua bình chướng thì lại bị lôi kiếp khủng khiếp giáng xuống, đánh cho thịt nát xương tan, hình thần câu diệt.
Từ đó về sau, tất cả những kẻ muốn rục rịch chơi ngông đều yên phận hết lại.
Mà đúng vào lúc đó, hoang vực Bàn Cổ rốt cục cũng tiến gần tới.
Thượng khư tiên giới vốn mênh mông to lớn, nhưng trước hoang cổ thì lại chẳng khác gì một con rối nhỏ nằm trong lòng bàn tay một thằng bé. Không ai có thể ghé mắt ngó được toàn bộ hình dáng của hoang cổ ra sao. Ngẩng đầu lên chỉ có thể thấy rặt một vùng tối om om phía trước. Dưới sức mạnh khổng lồ đang sắp áp đến, các dòng ngân hà biến động không ngừng. Trên thiên không, sao băng rơi rụng tứ bề, đá vụn khối nọ khối kia ầm ầm lao đi, có cái đập xuống hành tinh có chúng tiên sinh sống, gây ra thiệt hại nặng nề.
Không ai không run rẩy trước nó, không ai không khỏi quỳ rạp trước uy thế khủng khiếp của nó.
Bàn Cổ tuy chết nhưng thiên uy vẫn còn !
Đến ngay tiên tôn há có ra gì ! Chỉ cân ngẩng đầu trông lên là đã thấy ngay mình nhỏ bé yếu đuối đến mức nào trước người đã từng là chúa tể vũ trụ kia !
Đại la thiên, Sát Hồng giới.
Cao cao trên tâng tầng bậc thang trong đại điện là bóng dáng xanh sãm như ngọc của một nữ tu y phục hoa lệ. Bà đứng đó đã lâu thật lâu, tóc mây đen tuyền, tay áo rộng phần phật phấp phới trước gió dữ từ hoang vực thổi đến. Mặt mày trắng mịn như sứ, ngũ quan đường nét cân đối hài hòa, đôi mắt như sao, từ sâu tận bên trong ngời ngời lòng tự tin và sức mạnh.
Mà điều vào lúc này, đôi môi kia thì lại đang mím chặt, thẳng băng một đường. Bà không cười nên khí vị toát ra quanh thân vô cùng đè nén nặng nề.
Trong đại điện, phía sau lưng bà là đông đảo tu sĩ gốc người Nguyên Thủy của đại la thiên. Từ Côn Ngô cho đến Nhai Sơn, từ Bát Cực đạo tôn cho đến Bạch Hạc chân nhân, thậm chí là ngay cả Tạ Bất Thần Côn Ngô mới phi thăng lên gần đây, ai ai cũng đều có mặt.
Chỉ duy có Phù Đạo với Kiến Sầu là không thấy đâu.
Toàn bộ Sát Hồng giới đều chìm trong bóng đổ của hoang vực Bàn Cổ đang đến gần. Cây cối xung quanh đại điện nghị sự vì bị rung lắc liên tục mà khô lá rất mau. Nước từ ao hồ trong giới cũng ngược dòng phun bắn lên không. Thậm chí trước sức hút quá lớn, dòng phun còn ngoặt ngang, đập âm âm vào cấm chế trên vách giới, biến khoảng không phía trên của Sát Hồng thành một biển trời đầy nước.
Ánh mắt Lục Diệp lão tổ băng thấu qua khoảng nước kia, đăm đăm nhìn sững vào hoang vực Bàn Cổ đang sắp tới gần, nhưng thần sắc lại tuyệt không có lấy nửa phần đặt vào đó.
Có chăng chỉ là e dè, một niềm kiêng ky nặng nề không muốn ai biết.
Cách đây hơn bốn mươi năm, trước khi hoang vực xuất hiện thì thượng khư tiên giới này quả là thái bình quá đỗi. Thậm chí ngay cả Kiến Sầu tiểu hữu của Nguyên Thủy cũng biệt tăm biệt tích. Thế nên bây giờ nó khiến bà linh cảm thấy dường như có mối nguy nào đó xưa xửa từ đâu lại về.
Nên nhớ, hoang vực Bàn Cổ là nơi yên nghỉ của đại tôn. Nơi này muôn vàn tu sĩ thượng khư tiên giới chỉ có thể mơ nhìn chứ không sao với chạm tới được. Nhưng ngoài ra nó còn có một cái tên khác ai nghe cũng hãi -
Mộ địa thánh tiên !
Hết thảy đều tại sự kiện này chăng ?
Chuyện mà bà làm không được thì người sau sẽ làm được.
Trên đời lúc nào cũng sẽ có người mạnh hơn.
Bà không hiểu mấy chục năm nay Kiến Sầu biến đi đâu nhưng lại biết rõ mười mươi rằng ngày hoang vực áp tới sẽ là ngày vị nữ tu đó lại xuất hiện.
- Tạ tiểu hữu Côn Ngô...
Lục Diệp lão tổ ngửa mặt nhìn trời lâu thật lâu rồi cuối cùng mới thu mắt dõi nhìn ra đại điện phía sau lưng mình.
Tất cả tu sĩ từ Nguyên Thủy phi thăng lên đều ngước nhìn bà nhưng ánh mắt bà thì chỉ hướng mỗi về phía Tạ Bất Thần. Cái vị nam tu Côn Ngô gốc Nguyên Thủy kia, tài năng thiên bẩm với tánh điềm tĩnh hơn xa kẻ thường, so với bà năm xưa thực chẳng kém chút nào.
Bộ đạo bào xanh biếc y mặc trên người tuyệt không hạ nổi ba phần khí chất thanh quý trong y. Mặt mày lãnh đạm lạnh lùng tựa như trời sanh đã vậy.
Mặc dù trong điện còn có mặt rất nhiều trưởng bối Côn Ngô, y đứng ở mé bên mà lại bị người ta chú ý đến trước.
Hôm nay là lần đầu tiên Lục Diệp lão tổ thấy mặt Tạ Bất Thần, thế nên dĩ nhiên sẽ nghĩ tới đủ thứ lời đồn về y ở Nguyên Thủy, trong đó có cả chuyện giết vợ chứng đạo.
Nghe Lục Diệp lão tổ lên tiếng, Tạ Bất Thần liên hiểu ý. Trước bao ánh mắt đang đổ dồn về mình, y bước ra, đi đến trước mặt nàng khẽ cúi người thủ lễ : "Bái kiến lão tổ."
- Bổn tôn nghe nói sau khi Bất Ngữ thượng nhân phi thăng, Cửu khúc hà đồ trôi nổi, rơi vào tay Khúc Chính Phong Nhai Sơn, cuối cùng thì thuộc quyền Kiến Sầu sở hữu. Bốn mươi bốn năm trước, cô ta phi thăng lên đây, rong ruổi khắp tiên giới. Mà ngài vừa mới tới lại là cảnh giới thánh tiên ngay. Tuy theo lẽ mà nói, chuyện vô cùng khác thường, nhưng chính xác là chỉ còn mỗi khả năng Kiến Sầu đưa hà đồ cho ngài mà thôi.
Đối với chuyện dưới hạ giới, Lục Diệp lão tổ thế mà rõ như lòng bàn tay. Đuôi mày liễu bên trái của nàng trang điểm lên tựa như một phiến lá xanh mướt, nhìn thì bình thản nhã nhặn đấy nhưng giữa mi mày và đôi con ngươi thì lại vô cùng uy nghiêm, không để cho ai trái ý mình.
Lục Diệp lão tổ nói xong liền chìa tay về phía Tạ Bất Thần : "Xin Tạ tiểu hữu cho bổn tọa mượn hà đồ xem một chút." Mượn hà đồ ?
Lúc còn ở Nguyên Thủy, Lục Diệp lão tổ đã thẳng thừng hỏi "mượn" hà đồ từ chỗ Bát Cực đạo tôn Côn Ngô, lấy xem chưa tới nửa ngày thì đã quăng cho Bất Ngữ thượng nhân vừa lúc cũng có mặt tại đương trường, sau đó không lâu thì phi thăng lên thượng khư.
Có thể nói, bà đã xem qua hà đồ từ lâu rồi.
Sau khi Kiến Sầu phi thăng đi, Tạ Bất Thần còn ở lại Côn Ngô mười mấy năm để lãnh ngộ Cửu khúc hà đồ. Nhưng y nghĩ tới nghĩ lui cũng không tài nào hiểu được chỗ kỳ lạ trong việc Kiến Sầu tự tay đưa quyển hà đồ này cho mình.
Bởi vậy y mới mang nó theo, phá giới phi thăng.
Tạ Bất Thần vốn không hề biết cảnh giới của mình ở mức nào. Mãi cho đến khi phi thăng lên thấy hồ phi tiên hiển lộ dị tượng, y mới biết cảnh giới tu vi của mình vậy mà lại được coi là "thánh tiên" ở thượng khư.
Mà Lục Diệp lão tổ với y xưa nay không quen không biết. Mặc dù tu sĩ Nguyên Thủy phi thăng lên đầu xem bà như bậc cây đa cây đề, cung cấp rất nhiều tin tức dưới hạ giới cho, nhưng ngay bây giờ đây bà ta vậy mà lại hỏi mượn y quyển hà đồ đã từng xem qua, hơn nữa lại còn có thể quả quyết rằng y đã mang hà đồ lên thượng khư như thế này...
Hàng mày dày rậm lạnh lùng của Tạ Bất Thần hơi cau lại, y nhìn sững Lục Diệp lão tổ một thoáng tựa hồ như suy nghĩ xem động thái này ý tứ ra sao. Nhưng cuối cùng y cũng chẳng từ chối mà lấy từ trong tay áo ra cuộn hà đồ Kiến Sầu đã đích thân đưa cho mình trên vân hải Côn Ngô, sau đó thì trình lên cho Lục Diệp lão tổ.
Lục Diệp lão tổ liền tiếp lấy. Hà đồ bề ngoài vẫn như một quyển sách mà bà xưa kia đã từng xem qua.
Lục Diệp lão tổ nhẹ nhàng mở nó ra, dòng chữ cổ huyền ảo viết ở trên đầu liền nổi lên.
Nếu Bạch Hạc đại đế có mặt ở đây bây giờ thì có lẽ chỉ cần liếc sơ mắt nhìn là sẽ nhận ra ngay : Chữ viết trên cuộn hà đồ này với đủ thứ hình vẽ ký hiệu ở bên trong vậy mà lại giống y như đúc với ba mươi bảy thanh trường dạ của hắn !
Vừa đưa mắt nhìn, chữ chữ hàng hàng với bao cảm ngộ liền ùa về trong tâm tưởng Lục Diệp lão tổ, gợi lại vô vàn kỷ niệm năm xưa khi bà mở xem cuộn hà đồ này lần đầu tiên.
Mà điều nhìn đến phần cuối cùng, đầu ngón tay Lục Diệp lão tổ lại bất giác khựng lại. Xem ra, nội dung hà đồ dường như đến đây là hết. Phía dưới chỉ còn lại hai hàng trống không làm dư âm. Mọi điều huyền bí trong vũ trụ này ra sao nó đều đã phô bày cho người lấy được nó về tay xem hết.
Mà khi nhìn đến hai hàng trắng trơn phía dưới, Lục Diệp lão tổ tự nhiên chợt thấy tim mình khẽ thót lên một cái I
Bởi vì, chỉ có người từng xem qua hà đồ mới biết rõ rằng -
Chỗ này vốn không trống rỗng như vậy mà còn có hai hàng chữ nữa !
Song cho dù có còn, chưa chắc ai đọc cũng có thể lãnh hội được hết.
Thần sắc của Lục Diệp lão tổ biến đổi vừa tinh tế vừa cực nhỏ, rất khó mà nhận ra, nhưng đối với Tạ Bất Thần đứng dưới điện thì ngay từ lúc bị yêu cầu đưa hà đồ, y đã thấy vô cùng bất bình thường, giờ đây để ý quan sát thấy vậy đâm ra kiêng ky trong người vốn đã nặng lại càng nặng thêm.
Song tánh y xưa nay luôn kín kẽ nên tuyệt chẳng lộ chút gì ngoài mặt, tức thời liền chỉ ra vẻ thản nhiên ướm hỏi : "Theo lão tổ xem qua thì hình như quyển hà đồ này có gì bất thường chăng ?”
- Ngài có từng đưa cho ai khác xem không ?
Ánh mắt thoáng lóe, Lục Diệp lão tổ cất tiếng hỏi một câu như vậy.
Từ câu nói đó, Tạ Bất Thần tinh ý nghe ra ngay rằng trong hà đồ chắc chắn phải có cái gì đó khác lạ. Nhưng Lục Diệp lão tổ đứng trước mặt không phải là hạng người y có thể rình mò được, mà cho dù có bụng muốn thử thì cũng không sao có khả năng làm nổi. Bởi vậy y chỉ lắc đầu, nói rằng y chưa hê cho người khác xem qua.
Đuôi mày như phiến lá liễu của Lục Diệp lão tổ khẽ nhướng, trông dường như có vẻ vô cùng hài lòng với câu trả lời của y. Kế đó, bà ta liền cuộn quyển hà đồ lại nhưng sau lại tuyệt chẳng có ý đưa trả cho Tạ Bất Thần mà bỏ luôn vào tay áo mình, đoạn thản nhiên nói với y : "Ngài vừa mới phi thăng lên đây thì đã được liệt vào cảnh giới thánh tiên rồi. Khắp tiên giới, ai nấy đều chú mục nhìn vào. Mà quyển hà đồ này quan trọng vô cùng. Để cho ngài giữ không khỏi tránh được nguy hiểm, bởi vậy vẫn nên để lại chổ bổn tôn thì tốt hơn."