Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 563 - Chương 563 : Hoang Vực Bàn Cổ Áp Tới

Chương 563 : Hoang vực Bàn Cổ áp tới Chương 563 : Hoang vực Bàn Cổ áp tớiChương 563 : Hoang vực Bàn Cổ áp tới

Hoang vực Bàn Cổ sáu mươi ngàn năm mới đi ngang qua một lần, một lần áp sát được mười ba ngày.

Hơn ba mươi năm trước, hoang vực đã bắt đầu lộ ra bóng dáng, nhưng lúc mọi người trên thượng khư tiên giới có thể thấy được thì nó hãng còn ở rất xa. Cách nhau giữa một khoảng không bao la mênh mông trong vũ trụ như vậy song càng tiến tới gần, động tĩnh nó gây ra chẳng khác gì đất trồi núi lở. Thậm chí nguyên cả thượng khư tiên giới cũng phải rung rinh trước uy thế khủng khiếp của nó.

Nhưng đến khi hoang vực áp sát tới thì lạ thay mọi thứ lại trở nên êm đẹp yên ả. Nước trong sông đang phun ngược lên liên rơi lại xuống, cổ thụ trên núi đua nhau nở hoa bạt ngàn, mọi quỹ đạo sao băng đang trên đà hủy diệt trong vũ trụ đều ngoặt tránh hết đi nơi khác...

Trong nháy mắt, tựa hồ như giới này đã lọt thỏm vào giữa một tòa thành trì kiên cố vậy.

Song có điều nó vậy mà không mang tới cho người ta cảm giác an toàn nhàn nhã mà lại là sợ hãi khủng khiếp trước nguồn lực khổng lồ này.

Đại tôn Bàn Cổ, ông tổ của loài người I

Một búa mở trời, phân minh vũ trụ.

Không có Bàn Cổ thì không có thế giới ngày hôm nay. Không có Bàn Gổ, ngọn lửa của loài người đã tắt ngấm tự đời nào trong đêm dài vĩnh cửu của cuộc chiến tranh khốc liệt đó.

Ngài là chí tôn giáng trần thời hoang cổ, cho dù linh hồn tiêu tán nhưng thân xác vẫn mãi mãi trường tồn. Không ai có thể hoàn toàn hủy diệt được. Dù có phải chịu đựng va đập gì mạnh nhất trong vũ trụ thì cái thân xác khiếp người kia cùng lắm chỉ là thêm vài đường vài nét bể dâu rêu phong mà thôi.

Dưới sự chỉ huy của một vài tiên tôn, sau khi băng qua cấm chế vốn đã yếu đi của thượng khư tiên giới, đến lúc tiếp cận hoang vực, chúng tiên liền chợt cảm thấy mình như đạp chân lên một dòng nước lũ.

Một khi vào trong, ngay đến thời gian cũng tựa hồ như dừng lại. Nhưng đến chừng vượt qua được dòng chảy này thì có nhiều thứ bên dưới lúc trước nhìn không rõ liền trở nên sắc nét hẳn lên.

Đại địa mênh mông vô biên.

Vực sâu khổng lồ đan xen chằng chịt, bên trong kỳ hoa dị thụ đua nhau sinh trưởng. Mặt đất đầy dấu tích của năm dài tháng rộng dâu bể thương tang, đạp chân lên cồôm cộp rắc chắc vô cùng, nơi nơi tứ bề đều là nham thạch, vân đá ngoằn ngoèo kỳ quái.

Ở một nơi xa tít mù xa, chẳng biết đó có phải đã là cùng trời cuối đất hay không mà tự nhiên lại có năm cây cột đá khổng lồ hơi cong cong, đầu hướng vào nhau, trông thực chẳng khác gì năm ngón tay to lớn khum khum đang muốn chực tóm lấy tất cả những ai rớt vào lòng bàn tay mình !

Lúc cảnh tượng khoát đạt ấy đập vào mắt chúng tiên thì tự sâu trong tâm khảm máu huyết của mỗi người bỗng chợt dậy lên một nỗi niềm chấn động vô biên.

Dù tu vi cao hay thấp, ai nấy đều không khỏi cảm thấy choáng ngợp, kính ngưỡng khôn tả. Đó là bởi vì hoang vực hùng vĩ bao la, mới đứng trước mặt thôi mà lòng người đã chấn động khủng khiếp. Nhưng trên tất cả, nguyên nhân còn là vì khí tức cổ xưa nhất của tổ tiên ít nhiều vẫn còn chảy trong máu huyết bọn họ. Sự kính sợ đó hoàn toàn bắt nguồn từ căn cốt tâm khảm mà ra, không sao xóa bỏ được.

Có người lần đầu tiên tận mắt chứng kiến không dăn lòng được phải hít sâu một hơi khí lạnh. Có người dăm đăm dõi mắt nhìn thật lâu, tuy tu vi tuyệt cao, nhưng trước cảnh tượng hùng vĩ vô biên của hoang vực trong lòng cũng không khỏi bồi hồi cảm thán mình sao mà bé nhỏ. Nhưng dĩ nhiên cũng có kẻ vốn chẳng sợ trời, chẳng sợ đất, trong bụng chỉ cảm thấy không ưa nổi cái cảm giác áp bức hoang vực mang lại mà thôi.

Tỷ như Lục Diệp lão tổ vậy.

Ngay từ ngày đầu tiên hoang vực bắt đầu áp tới thượng khư, Lục Diệp lão tổ tự tâm mây đen dằng đặc phủ đầy, cho dù có gắng sức xua đuổi tâm trạng đó đến thế nào đi nữa thì cái cảm giác nặng nề gần như muốn nghẹt thở kia cũng không sao tan được.

Y phục lộng lẫy biêng biếc như ngọc, họa tiết trên áo đều là phiến phiến lá xanh đủ hình đủ kiểu mà thành, màu gần như sẫm đen, cả người tuyệt không thấy đeo bất cứ một thứ trang sức qì.

Thân là cường giả mạnh nhất hiện diện trên thượng khư tiên giới từ mấy ngàn năm nay, Lục Diệp lão tổ nổi tiếng trên toàn thượng khư với hai câu như sau : Càn khôn nhất tụ, nhật nguyệt nhất hồ !

Nghe đồn thậm chí ngay cả Bạch Hạc đại đế xưa nay cũng chưa bao giờ nhìn trộm được tu vi của bà sâu cạn ra sao.

Bây giờ, sau khi băng qua dòng chảy như thực như ảo ở vùng rìa hoang vực, vừa đáp xuống bình nguyên này, quét qua thần thức một vòng, Lục Diệp lão tổ liền biết sơ rằng bọn họ hiện đang đứng trong lòng bàn tay của đại tôn Bàn Cổ.

Đầu mày cau cau, bà dõi mắt nhìn về một phía cách đó không xa. Bạch Hạc đại đế với Bích Tỳ tiên quân đã tới rồi.

Xưa kia, ba tiên tôn của đại la thiên, trong đó có cả Lục Diệp lão tổ, đều là những người có thể coi như thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi, hơn mấy trăm ngàn năm chẳng ló mặt bao giờ cũng là chuyện thường tình. Nhưng bây giờ sự tình hoang vực áp tới quan trọng bực này thì bọn họ gân như đương nhiên phải tới.

Bạch Hạc đại đế diện mạo khá nho nhã, người mặc trường bào tiên hạc thông dụng, họa tiết mây lành uốn lượn dầy đặc trên vạt áo thì vốn lấy mây ngũ sắc bồng bềnh nhẹ nhất trên đại la thiên mà thêu thành. Nói chung, nhìn qua chỉ thấy bình bình, chẳng có gì lạ.

Nhưng nếu muốn nói bắt mắt thì nhất định phải kể đến con hươu trắng đứng ngay cạnh bên y kia : Toàn thân trắng muốt như tuyết, cần cổ thuôn dài, trên đầu lại có hai cái sừng tuyệt đẹp, mà đôi con mắt nọ thì vừa trong trẻo vừa linh động, lúc liếc nhìn tứ phía trông có thần thái vô cùng.

Người quen thân với Bạch Hạc đại đế thế nào cũng sẽ có lân ghẹo y, nói y là chí tiên chí tôn của đại la thiên mà sao chẳng thấy có chút khí phách nào, trong khi đó con hươu kia lại giống đại đế còn hơn y nhiều.

Nhưng đó chỉ là lời nói chơi cho vui.

Nên nhớ, trên thượng khư tiên giới này, Bạch Hạc đại đế được công nhận là người mạnh nhất. Nếu bây giờ ai nhìn mà có cảm giác thế kia thì đó là tại vì y tu luyện đã tới cảnh giác phản phác quy chân mà thôi.

Bích Tỳ tiên quân trái lại có vẻ đặc biệt hơn nhiều.

Bề ngoài trông y gần giống giống như một đứa trẻ đốt đèn mười mấy tuổi. Tuy trong tên có chữ "bích*" nhưng quần áo trên người từ đầu đến chân lại tuyền một màu đen thâm trâm. Thần sắc lạnh lùng đến quái dị, thậm chí còn gợi lên cho người ta cảm giác âm u, uy nghiêm tới nỗi không sao tới gần nổi.

* Bích : màu xanh lục

Trong khi đó, dấu ngọn lửa nơi mi tâm vậy mà lại đỏ au như đồng.

Y dáng dấp không lớn nhưng chỉ cần đứng xa xa ở đó thì từ người của mình cho đến người ngoài, chẳng có lấy một ai dám mon men tới gần.

Lai lịch của Bích Tỳ tiên quân vô cùng đặc biệt, ai có chút chút kiến thức trên toàn thượng khư đều biết cả.

Y vốn không phải là tu sĩ đại la thiên, thậm chí đến người cũng chẳng phải nốt. Từ mấy vạn năm trước, y thực ra chỉ là một ngọn bấc trong chén đèn sen dưới chân phật ở tự tại thiên, nhờ ngày ngày nghe đạo, ngộ được thất tình lục dục thế gian mà hóa thành một đứa trẻ, vì vậy sau đó mới dấn thân vào nhập thế, tiện đà lột xác lên phản hư. Nhưng nhập thế rồi, y lại thấy làm người thật tốt, bởi vậy nên rốt cục mà chẳng phản hư thành công.

Y không thoát được bảy khổ nên thôi khỏi tu phật cho xong.

Tu phật vô vị. Thế gian xưa nay nào có Tự tại thiên thật sự bao giờ.

Y bèn bỏ cái danh trẻ đốt đèn mà đổi thành "Bích Tỳ tiên quân", một sớm rời đất phật, đầu quân vào Đại la thiên. Nhờ vào cảm ngộ mạnh mẽ siêu việt của bản thể mà không chút bất ngờ đứng vào vị trí thứ hai trong hàng ngũ tiên tôn của Đại la thiên cho mãi tới ngày hôm nay.

Tiên nhân của Đại la thiên có mặt hết rồi thì người của Tự tại thiên với Phi tà thiên cũng lục tục kéo tới, song có điều trông thì không thấy đông bằng. Dù sao tu sĩ của hai thiên này nhân số khó lòng mà so được với đại la thiên.

Tự tại thiên có bảy người góp mặt, Phi tà thiên được mười ba.

Tăng nhân của Tự tại thiên tới đây bình thường, không có gì đáng nói. Nhưng người của Phi tà thiên thì lại là một đám rặt tà ma ngoại đạo với đọa tiên, khí thế ngất trời.

Đầu tiên là phấn son nức mũi, diễm sắc như triều. Loáng thoáng còn nghe được tiếng cười nũng nịu của nữ tử, thực chẳng khác gì lạc chốn mưa Sở mây Tần, tiếng người rên rỉ, yếm thắm lụa đào trùng điệp đầu giường, lớp lớp rung rinh dập dềnh như sóng, ai nghe thấy cũng phải đỏ mặt thót tim.

Lục Diệp lão tổ vừa mới đảo mắt nhìn sang thì một nữ tu liền đáp hạ ngay xuống trước mặt bọn họ một cách cực kỳ kiều my lả lơi, cơ thể gần như trần trụi, da thịt thấp thoáng như ẩn như hiện sau lớp sa y mỏng tang.

Lúc ngước mắt lên nhìn, thực phải công nhận là câu hồn nhiếp phách. Nhưng chỉ sau một thoắt bàng hoàng đó, con người ta lại tưởng như mình bị kéo tuột từ thế giới cực lạc xuống tận địa ngục vô gián*, trước mắt đâu đâu cũng đầy xương cốt trắng ởn, máu me lênh láng.

* Còn gọi là địa ngục a tỳ, có người nói là tâng cuối cùng của địa ngục tầng thứ 18, có người nói nó vượt ra ngoài 18 tâng địa ngục. Gián nghĩa như gián đoạn. Vô gián tức hình phạt liên miên, không có khoảng nghỉ.

Nữ tu này chính là một bộ xương trắng tu thành tinh,'hồng phấn khô lâu” danh tiếng lẫy lừng của phi tà thiên. Ả tự lấy tên "Đại Đại*", ra ngoài chẳng mặc quần áo gì, chỉ quấn quanh người miếng sa mỏng như cánh ve đó thôi. Một là xương trắng không có thói quen mặc quần áo, thứ nữa bản tánh vốn tà dâm, nên cứ luôn cố ý như vậy để trêu ghẹo người khác.

* Đại ở đây không mang nghĩa to lớn mà là than, phấn để vẽ lông mày. Ý chỉ người phụ nữ đẹp.

Mà điều cái trò này lại chẳng gây ấn tượng cho mấy ai. Tiên nhân ở thượng khư tiên giới từ kim tiên trở lên đại để đều nhìn ra cốt thực dưới cái túi da kia. Cùng là cường giả ở địa vị tiên tôn với nhau cả, bọn họ nhìn thấy ả từ trên xuống dưới toàn xương với xương thì động tâm cái gì 2

Nhưng chính Đại Đại khi mới vừa đáp xuống thì đã nhìn ra ngay ánh mắt của Lục Diệp lão tổ. Bởi vậy ả liên nhón gót chân trần, õng a õng ẹo đi qua, tay vừa lột cái lớp sa mỏng trên người ném đi thì không gian xung quanh liền bay hương sực nức : "Úi chà, người ta cứ chẳng mặc quần áo thế này, lần nào tới lão tổ cũng nhìn chằm chằm như vậy. Đáng ghét quá đi !"

Thánh tiên đại la thiên một đám nhất tề cạn lời.

Người nào người nấy ai cũng nổi da gà !

Duy có mỗi Lục Diệp lão tổ đứng đối diện là vẫn thản nhiên như không. Giống như gặp riết thành quen, bà chẳng tốn chút sức đã nhẹ nhàng bắt lấy ngay tấm sa kia, ánh mắt mơn trớn nhìn ả từ đầu cho đến hàng ngón chân trắng muốt như tuyết bên dưới, thậm chí đến cái chỗ người thường không dám ngó cũng để mắt nhìn cho kỹ, sau mới khinh khỉnh đáp lại : "Ai biểu ngươi xấu xí quá đáng chứ !"

- Nhìn người ta từ đầu đến chân cho đã rồi giờ còn ỉ eo này nọ. Lão tổ thiệt làm người ta đau lòng quá đi.

Đại đại thực ra đâu phải tay vừa, ánh mắt vừa lóe thì đã chẳng còn đếm xỉa tới miếng vải sa mỏng tang kia nữa, nguyên cả người liền nhào luôn vào lòng Lục Diệp : "Người ta với lão tổ đã có quan hệ xác thịt rồi, vậy chừng nào lão tổ tới Phi tà thiên cưới người ta về đây 2?"

-P...

Thần sắc ra vẻ như sực nhớ tới chuyện này, Lục Diệp lão tổ thanh nhã giơ tay lên nắn nắn bóp bóp cái mặt mềm mại của ả rồi làm bộ tính toán mà trả lời : Ngươi muốn gả lúc nào cũng được mà."Sát Hồng giới" tiên phủ của bổn tôn vừa hay đang thiếu một cái vòng đỏ..." - Cái đồ biến thái chết tiệt I

Mới đầu còn ỏn ẻn dịu dàng, nháy mắt đã trở mặt ngay như vậy.

Vừa nghe thấy Lục Diệp lão tổ nói tới hai tiếng "Sát Hồng”, bạch cốt tinh Đại Đại tức đến nỗi thiếu điều hiện nguyên hình, cả cái mặt trắng nõn cũng run run lên theo. Chửi xong một câu, ả liền giật lấy tấm sa mỏng, cả người giãy ra khỏi lồng ngực Lục Diệp lão tổ mà ban nấy tự thân đã lao thẳng vào.

Ả đang định quay người trở về với đám tu sĩ Phi tà thiên bên kia, nào ngờ ngay vào một thoắt xoay đi đó vậy mà tự nhiên lại thấy có một người đang đứng lẫn giữa các thánh tiên Đại la thiên sau lưng Lục Diệp. Tức thời, hai con mắt liền sáng rỡ.

Trong chớp mắt, ả liền quên phắt Lục Diệp lão tổ đã bị mình ra công chòng ghẹo nãy giờ.

Đại Đại vén vén mấy sợi tóc mai lòa xòa hai bên thái dương ra sau tai rồi xăm xăm tiến thẳng về phía Tạ Bất Thần trước bao ánh mắt đang chăm chăm chú mục vào mình tại đương trường !

Lối vào hoang vực ở đây vậy mà lại không ít kẻ lui tới. Tuy trường dạ chỉ có ba mươi bảy thanh, người có khả năng vào được chẳng có bao nhiêu, nhưng kỳ quan thế này sáu mươi ngàn năm một thưở, nhiều thánh tiên và thậm chí là cả tu sĩ kim tiên gân tròn cảnh giới cho dù không vào thì cũng muốn có mặt để mở mang tâm mắt một phen.

Ai tới được đều đã tới hết rồi.

Sau khi Tạ Bất Thân phi thăng lên, hội nghị về vấn đề hoang vực của ba tỉnh vực trong thượng khư cũng kết thúc. Ba mươi thanh trường dạ mỗi cái một chủ, bởi vậy nên dù phi thăng lên thành thánh tiên ngay, tiếng tăm nổi trội nhất chỉ sau Kiến Sầu kể từ mấy chục năm qua, nhưng y lại không lấy được một tấm trường dạ nào.

Cho nên hôm nay Tạ Bất Thần tới cũng là để xem chơi cho biết. Song y không ngờ vậy mà lại có người để mắt tới mình.

Đại Đại dạo một vòng quanh người y, xong thì gật gù hít hà ra chiều hài lòng vô cùng : "Cực phẩm nhân gian đây rồi..."

Ả tuy là bạch cốt tinh nhưng lúc đi qua lại ẻo ẻo lả lả như không xương, cái thân thiếu điều muốn dán dính lên luôn người Tạ Bất Thần.

Nào ngờ vị tu sĩ này mù mờ phong tình còn hơn cả Lục Diệp lão tổ ban nãy. Đầu mày y cau lại, trên người liền bung ra một đường mực khoi khói xám. Nó nhẹ nhàng bắn vút ra như dây đàn, coi vậy mà lại chẳng tốn sức, đẩy bật ả ra ngay !

-ỐI...

Đại Đại không khỏi phải lùi hẳn ra sau ba bước, trong bụng phần nào đâm ra kinh hãi. Ả nói năng hành xử tuy phóng đãng nhưng dù sao thì cũng là một kẻ tiên tôn chánh hiệu con nai vàng của phi tà thiên. Từ tu vi cho tới chiến lực thảy đều thuộc hạng số một số hai trên thượng khư cả.

Nhưng thậm chí đến ngay chính ả mà cũng không nhìn ra nổi Tạ Bất Thần đã đẩy mình ra như thế nào.

Trong khoảng thời gian gần đây, người tấn thăng lên thánh tiên chỉ có mỗi một mà thôi, vì vậy cho dù chưa gặp qua Tạ Bất Thần bao giờ nhưng Đại Đại liền nhận ra thân phận của y ngay.

Mà người ta phô bày liền thực lực thế này lại khiến ả ngạc nhiên vô cùng.

Đầu mày đẹp đế tức thời cau cau, Đại Đại đứng đó bất động nhưng mắt thì nửa thật nửa giả nhìn Tạ Bất Thần, bộ dạng bứt rứt ra vẻ thèm mà không được : 'Cực phẩm thế này mà không ngủ cùng được một bữa thì tiếc quá. Ngài là Tạ Bất Thần mang danh "tử vi" đó phải không ? Ta tên Đại Đại, ngài cứ gọi "Đại tiên sinh" cũng được. Như ngài muốn học bất cứ thứ gì, Đại tiên sinh ta cũng có thể dạy hết cho ngài.

Chẳng cần nhìn tới bộ dạng của ả mà chỉ nghe mỗi cái giọng của cái vị gọi là "Đại tiên sinh" này thì biết ngay thứ ả dạy nào có gì đàng hoàng đứng đắn. Ai nấy nghe mà kích động muốn nổ đom đóm mắt.

Lục Diệp lão tổ hoàn toàn không ngờ rằng đến bây giờ lại có nhiều người chú ý đến Tạ Bất Thần như vậy. Lỡ như đổ chuyện dính tới hà đồ thì phiền to.

Bởi vậy bà ta cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn qua mà chỉ giơ tay với ra sau đầu một cái là đã chụp gọn lấy cần cổ Đại Đại kéo rẹt về, quăng thẳng tới trước.

- Loảng xoảng ! Loảng xoảng !

Bộ xương trắng hếu rời rã văng đầy đất.

Vừa lúc này, xa xa trong vũ trụ chợt bừng lên ánh lửa, vạn đường đỏ rực màu đồng. Từ đó có bóng phượng hoàng phá không bay tới. Nó đáp hạ ngay ngắn xuống bên cạnh đống xương kia rồi hóa thành một người tuấn tú bất phàm.

Mặt đẹp như ngọc, hoàn mỹ vô khuyết. Y phục hoa lệ năm màu, mũ đính hồng ngọc linh châu.

Vậy đây đích thị Phượng vương danh tiếng lẫy lừng chẳng sai.

Tên y là Phượng Khuyết, thủ lãnh giới yêu, địa vị ở phi tà thiên không khác gì Bạch Hạc đại đế.

Lục Diệp lão tổ thấy y tới thì vỗ vỗ tay bảo : "Đám yêu ma tinh quái phi tà thiên ngài thực đúng là càng lúc càng rảnh quá làm càn. Phượng vương cũng chẳng thèm để mắt coi chừng gì hết nha." Phượng Khuyết ngước đôi mắt sắc sảo lên nhìn mà không hiểu ra sao. Y liếc qua Lục Diệp lão tổ rồi lại ngó tới Bạch Hạc đại đế đứng xéo ở mé bên.

- Khụ ! Khụ !

Bạch Hạc đại đế thấy tình cảnh nấy giờ buồn cười quá thể, vừa lúc đó gặp phải ánh mắt của Phượng vương quét tới, y vì ráng nhịn cười nên đâm ra khụ khụ ho khan thành mấy tiếng trong cổ họng.

- Đâu có gì đâu ! Là Đại tiên tử vui đùa với mọi người một chút mà thôi.

Ban nãy bị Lục Diệp lão tổ quăng đi thành một đống xương vụn, Đại Đại bấy giờ mới từ mặt đất miếng miếng lộp cộp tự ráp lại mình. Ả bỏ phắt vẻ ngoài đỏm dáng, cứ thế khoác luôn tấm sa mỏng lên cái thân xương trắng ởn rồi ra đứng cạnh Phượng vương, hừ giọng hằm hè : "Hay quá ! Ai cũng tới đủ mặt hết rồi ! Bà đây không giỡn với mấy người nữa. Ta cảnh cáo cho mà biết trước, các ngươi muốn tra chuyện luân hồi toàn giới bị diệt nọ kia thì cứ tra đi. Bà đây chỉ muốn truyền thừa Bàn Cổ. Ai muốn giành với ta là ta trở mặt cho biết tay ngay."

- Nói cứ như là ngươi chánh trực lắm vậy.

Lục Diệp lão tổ cười đáp, song cười rồi thì thần sắc cũng hơi bắt đầu sa sâm.

Mấy người Bạch Hạc đại đế đưa mắt nhìn nhau, còn bảy nhà sư từ Tự tại thiên tới thì đồng thanh niệm : “A di đà phật !"

Đa phần người trên thượng khư tiên giới đều cho rằng bọn họ cầm trường dạ vào hoang vực Bàn Cổ là để lấy thánh vật tiên nhân gì đó mà thượng khư không có, hoặc là để đi tìm truyên thừa mà Bàn Cổ đại tôn lúc còn sống có từng để lại. Nhưng chỉ có mỗi bọn họ là biết rất rõ bản thân mình đến đây là vì các hiện tượng bất tường xảy ra dưới hạ giới từ mấy ngàn năm nay. Luân hồi lục đạo chính do Bàn Cổ đại tôn lập ra. Tuy nhiên không biết tự bao giờ mà luân hồi dưới hạ giới chỗ này chỗ kia bắt đầu xuất hiện sai sót ở nhiều mức độ khác nhau. Có nơi thậm chí mất luôn, chẳng còn tồn tại nữa.

Có thể nói, ngoài Nguyên Thủy có lớp phân cách bao quanh, hơn nữa còn được kiếp phạt Bàn Cổ bảo hộ kia thì luân hồi điều khiển sinh linh lục đạo vốn từng phủ kín toàn vũ trụ hiện giờ đã sụp đổ tan tành !

Nguy cơ tiềm ẩn phía sau thực rất lớn.

Cho dù bọn họ tuyệt không biết chuyện này nguyên nhân do đâu, vả lại còn liên quan đến bí mật gì, nhưng theo lời của các tu sĩ từ Nguyên Thủy phi thăng lên đây trong khoảng thời gian trước thì bọn họ biết rằng thần chích hoang cổ đã hiện thân ở hạ giới. Từ bấy nhiêu tin tức đó là đủ để suy ra được phần nào âm mưu đáng sợ bên trong.

Thánh tiên tiên tôn của ba vùng trời thượng khư hiện chỉ dám khẳng định một điều : Bọn họ phải phục hồi luân hồi, đối đầu với kẻ có bàn tay đen tối ẩn phía sau.

Mà đại tôn Bàn Cổ đã sáng lập luân hồi thì ở cái nơi hoang vực do thân xác ngài hóa thành khi nằm xuống này hẳn có lẽ sẽ có thứ gì đó quan trọng cho bọn họ tìm, là đầu mối mọi chuyện mà bọn họ đang thấy diễn ra rành rành ngay trước mắt.

Phượng vương thần sắc thản nhiên, tựa hồ như hoàn toàn chẳng hề bận tâm tới "mâu thuẫn" giữa Lục Diệp lão tổ với Đại Đại. Y đưa mắt nhìn một vòng quanh hoang nguyên mênh mông rồi nói với Bạch Hạc đại đế : "Đại Đại nói không sai, nếu đã đông đủ rồi thì chúng ta vào đi thôi."

Chúng tiên không ai dị nghị.

Hoang vực Bàn Cổ áp tới chỉ có mười ba ngày rồi sẽ tách ra. Bọn họ càng dùng dằng ở đây chừng nào thì thời gian vào hoang vực sẽ ít đi chừng đó.

Các thánh tiên đều có trường dạ trong tay hết cả rồi.

Tu sĩ bậc tiên tôn không cần tới trường dạ cũng có thể vào hoang vực được nhưng sẽ tốn sức vô cùng. Bởi vậy trừ Bạch Hạc đại đế, Phượng vương và Lục Diệp lão tổ thì các tiên tôn khác ai nấy đều có giắt theo trường dạ trong người.

Thành thử còn lại ba mươi ba thanh kia thì đều cấp hết cho các thánh tiên.

Tính ra, tự tại thiên có năm người thánh tiên, hai người tiên tôn. Phi tà thiên mười một thánh tiên, hai tiên tôn. Còn đại la thiên thì thánh tiên mười sáu, tiên tôn ba. Tổng cộng là ba mươi chín người cả thảy.

Lúc bấy giờ, chúng tiên liền cất bước đi vào.

Bạch cốt tinh Đại Đại lia mắt nhìn sơ một vòng, thấy thiếu mất một người liền không khỏi hỏi Bạch Hạc đại đế : "Mộng Thiên Mỗ không tới hả ?"

Bạch Hạc đại đế lắc lắc đầu.

Do Thiên Mỗ chính là vị thánh tiên sáu mươi ngàn năm trước đã từng vào hoang vực Bàn Cổ một lần, mà dạo gần đây trên thượng khư chỗ nào cũng thấy có thương buôn lạ bán mộng nên ai nấy đều nghĩ kỳ này kẻ đó sẽ lại xuất hiện. Bởi vậy tiên nhân phía đại la thiên mới chừa riêng ra một thanh trường dạ cho y.

Nhưng mãi cho tới bây giờ vẫn chẳng thấy y đâu.

Trong nhân số của đại la thiên, các thánh tiên bài danh hàng đầu như Phụ Kiếm Sinh, Nguyệt Ảnh, Bát Cực đạo tôn, Bất Ngữ thượng nhân, Bán Hạc chân nhân, thậm chí kể cả Tà Dương Sinh, ai nấy đều có mặt đầy đủ. Mấy vị sư bên Tự tại thiên thì chẳng có gì đáng nói, một dọc đầu trọc bóng lưỡng ra đó, hồi nào tới giờ đã như vậy rồi.

Nhân thủ bên Phi tà thiên cũng là một đám tà ma tụ lại với nhau.

Ngay như Lục Diệp lão tổ trong lúc lơ đãng liếc mắt nhìn sang cũng nhận ra có cái gì đó là lạ. Bà chợt cau mày, tuy hiếm khi sắc mắc nhưng lần này lại đột nhiên mở miệng hỏi : "Phượng vương, Phi tà thiên ngài, ngay cả người vừa mới lên thánh tiên, tu vi cỡ này mà cũng lôi ra nhét cho đủ số là sao ?"

Phượng vương liên nhìn theo ánh mắt Lục Diệp lão tổ.

Thì ra là Ứng Hủy đang đứng trong góc.

Bộ mãng bào đen kịt gã mặc trên người cũng để hở hở phần ngực một cách phóng túng như trước, giữa tranh tối tranh sáng có thể thấy được thấp thoáng các múi cơ vạm vỡ gồ lên. Mà có lẽ bởi vì trong một trận đánh trên hành tinh Tuyền Ky trước đó bốn mươi bốn năm gã bị thiệt mất một phân thân nên tà khí xưa kia vốn hay phô trương bây giờ đã thấy bớt bớt lại. Song trong cái rủi lại gặp cái may, một sớm tham ngộ, gã tiến cấp lên cảnh giới thánh tiên, hơn nữa nhờ đó còn có thể bỏ thân rắn hổ mang mà biến thành ứng long, khí tức quanh người cũng trở nên hung hãn hơn, vì vậy đâm ra lại trông không giống mấy khi xưa.

Nói cách khác, dù là thánh tiên đấy nhưng chẳng phải ai cũng nghiễm nhiên có tư cách vào hoang vực được, mà trong số đó loại bình bình thường thường lại quá đông.

Giống như Ứng Hủy vậy, dạng như gã đúng là người ta coi chẳng bằng nửa con mắt.

Lục Diệp lão tổ không khỏi nghi nghi trong bụng. Nhưng Phượng vương lại coi như bình thường. Y thản nhiên cười đáp : "Người phi tà thiên ta tánh tình ai nấy đều chả ra làm sao. Như tu sĩ cử đi quá lợi hại thì mấy người lại sinh ra kiêng ky trong bụng. Dù sao bên bà đều là chánh nhân quân tử cả mà bọn ta có phải cá mè một lứa đâu. Ứng Hủy tuy mới đột phá gần đây nhưng lại mở được tâm khiếu. Thiên phú coi như cũng không tệ lắm. Đối với y mà nói, chuyện này có khi là cơ duyên thì sao. Lão tổ thôi cũng đừng làm khó quá được không ?”

Lục Diệp lão tổ cười khẩy, chẳng buồn tin lấy một câu nhưng cũng cho qua, không nói lại tiếng nào.

Dù sao hoang vực Bàn Cổ này cũng tuyệt không phải chỉ nức tiếng là "mộ địa thánh tiên" đơn giản như vậy.

Cái thứ tiểu tốt tép riu của phi tà thiên này, gã muốn gây sự thì cứ kệ đi.

Đôi bên chào hỏi nhau xong, ai nấy đều lấy trường dạ đen tuyên của mình ra, cầm tay chuẩn bị tiến vào hoang vực. Nhưng ngay khi chúng tiên đang dợm hành động thì bỗng chợt có một đạo kiếm quang đỏ thẫm từ một hành tỉnh xa xôi dưới thượng khư tiên giới phóng vút tới.

Thế kiếm vừa thu thì người cũng vừa đáp xuống mặt đất.

Chúng tiên trong bụng kinh kinh nghi nghi, đến khi chú mục nhìn lại thì sửng sốt tới thiếu điều muốn rớt quai hàm. Trong chớp mắt, ai nấy đều gần như nhận ra được ngay thân phận người tới. Thảy đều kêu to : "Tiên Kiến Sầu !"

Tay cầm Nhất Tuyến Thiên, kiếm ý hiên ngang lẫm liệt.

Người mặc áo sơn hà, thần sắc lạnh lùng xa cách.

Ngay khi nàng xuất hiện, từ tiên nhân có trường dạ trong tay cho đến những người đứng xa xa quan sát, trong đó khá đông đầu mày không khỏi giật giật. Ánh mắt Tạ Bất Thần thoắt cái lia về phía nàng.

Người bên Nhai Sơn lại càng ngạc nhiên hơn.

Còn Bất Ngữ thượng nhân đứng chếch ở phía sau Lục Diệp lão tổ trong nhóm người dẫn đầu thì hai mắt cụp xuống, rồi dần dần nhắm lại.

Quả nhiên Kiến Sầu hoàn toàn không tìm ai khác.

Mi mục như cười, trông tựa hồ như bản thân tuyệt chẳng phải là "Tiên Kiến Sầu” lấy giết chóc dương danh trên thượng khư ba mươi mấy năm trước mà đó chỉ là một tu sĩ như bao nhiêu người khác đang cầm trường giản chuẩn bị tiến vào hoang vực đấy thôi.

Nàng vừa cất tiếng thì giọng điệu liền nghe ra chừng áy náy.

- Thực quấy quả các vị quá rồi ! Nghe nói hoang vực áp tới nên ta chủ tâm đến tham gia cho vui. Vừa hay trước kia cũng lại có hẹn với Bất Ngữ thượng nhân, mong sao được đích thân thỉnh giáo chút gút mắc trong tu đạo vậy. Thế nên xin phiền các vị dừng bước cho chốc lát.

Đầu ngón tay Bất Ngữ thượng nhân đang bấu chặt lên thanh trường dạ liền trở nên cứng đờ. Mặt mày âm u, y chậm chạp xoay người lại nhìn.

Ánh mắt Kiến Sầu thuận đà liền đáp ngay xuống tấm thẻ đen manh mảnh dài dài trong tay y, nàng vô cùng hài lòng nói : "Không ngờ thượng nhân lại tính toán chu đáo thế này, thậm chí đến trường dạ cũng chuẩn bị trước cho vãn bối luôn. Thực ngại quá !"
Bình Luận (0)
Comment