Chương 564 : Thua cũng phải cược
Chương 564 : Thua cũng phải cượcChương 564 : Thua cũng phải cược
Tiên Kiến Sầu với Bất Ngữ thượng nhân có quen với nhau ư ? Chứ không giọng điệu sao nghe thân thiết, chẳng khác gì bạn cũ lâu ngày gặp lại vậy ?
Nhưng trước kia đâu có nghe nói tới một chút nào đâu.
Chúng tiên có mặt tại đương trường nhất thời đều gần như bị giọng điệu nhẹ nhàng tự nhiên của Kiến Sầu mê muội nên mãi vẫn không có động thái gì, cứ cho là hai người bọn họ muốn hàn huyên chuyện cũ với nhau, tưởng đâu Bất Ngữ thượng nhân quả thực cũng đúng là chuẩn bị sẵn trường dạ cho Kiến Sầu.
Song bao nhiêu cái tưởng đó còn chưa kịp bắt rễ chắc chắn trong đầu bọn họ, mắt vừa liếc qua thì liên thấy ngay Bất Ngữ thượng nhân sắc diện ra Sao.
Mặt mũi thế này thì rõ ràng là như gặp kẻ thù chứ có phải bạn bè gì đâu !
Cái vị Kiến Sầu này vừa mới tới thượng khư đã quậy đến gió tanh mưa máu một tràng, bây giờ vậy mà đánh giết tới trước hoang vực Bàn Cổ luôn sao ?
Ở tiên giới, mấy chục năm chỉ như trong nháy mắt. Người người ai nấy đều nhớ tới nhiều chuyện đồn đãi có liên quan đến nàng, chẳng khác gì như chúng chỉ vừa mới xảy ra hôm qua đây thôi.
Các thánh tiên, kim tiên có mặt tại chỗ đâu phải toàn bộ đều không có thù với Kiến Sầu.
Hai tông chủ một nam một nữ của Khổng Phương tông gần như nhìn ngay về phía nàng mà mắt trợn trừng, mục quang cuồn cuộn sát ý không sao dăn xuống được nổi. Mà Tà Dương Sinh đứng trong nhóm tu sĩ đại la thiên đằng kia thì đầu mày nhăn lại, ánh mắt chĩa về phía Kiến Sầu lại càng thêm u ám.
Trong giới tu sĩ đâu thiếu gì người ghét giết chóc, hơn nữa lại hoàn toàn không ưa nổi kẻ có cái kiểu giết người không gớm tay như Kiến Sầu ngay từ những năm đó. Bởi vậy, trong lúc chưa ai kịp phản ứng thì có tu sĩ đã lấy giọng chánh nghĩa, tức giận lớn tiếng quát to : "Cái thứ ma nữ này làm xằng làm bậy trên tiên giới mấy chục năm nay, giết người đã đành mà giờ lại còn dám xông vô đây phá hoại đại sự của thượng khư ta sao ? Muốn chết hả ?I"
- Xoạt xoạt Ï
Đao binh nhất tề xoèn xoẹt rút ra, khiến đất trời ông ông vang dội khủng khiếp !
Bọn họ đa phần đều chưa giao thủ với Kiến Sầu bao giờ, nhưng chỉ dựa vào những trận giết chóc theo như đồn đại thì cũng đủ biết là nàng tu vi chẳng tệ. Bởi vậy không ai dám lơ là, mất cảnh giác.
Một khi pháp khí đã lăm lăm trong tay, bầu không khí tại đương trường lập tức liền trở nên sặc mùi thuốc súng.
Mấy người Lục Diệp lão tổ, Bạch Hạc đại đế đã nghe danh Kiến Sầu từ lâu, hôm nay chỉ mới gặp mặt có lần đầu, còn chưa kịp lên tiếng nói câu nào thì cục diện đã trở nên căng thẳng.
Mà lúc một số vừa rút pháp khí ra thì một số khác cũng vung kiếm lên.
- Keng -'
Tiếng kiếm tuốt trần ngân dài !
Chỉ mỗi một cây, tiếng ví như tiếng như rông ngâm nghe còn dễ xuôi tai chứ xoạt xoạt mười mấy cây cùng một lúc thì ai cũng phải sởn hết cả tóc gáy. Đứng giữa các thánh tiên của đại la thiên, Bán Hạc chân nhân Nhai Sơn cụp mắt bước ra trước một bước, ánh mắt điềm tĩnh sắc lẻm như dao quét một vòng quanh những người đang vung đao bạt kiếm với Kiến Sầu. Ông gần giọng quát to : "Bộ tưởng Nhai Sơn bọn ta chết hết rồi đó có phải không ?I"
Bán Hạc chân nhân là trưởng bối phi thăng đi từ mấy ngàn năm trước của Nhai Sơn. Cũng vì hạc ông nuôi mà cái giếng trên đỉnh Linh Chiếu mới mang tên Quy Hạc. Năm xưa ở Nguyên Thủy đây cũng là một truyền kỳ thú vị.
Đạo bào họa tiết bạch vân, xanh xanh nét tùng, dáng người tiên phong đạo cốt. Nhưng lúc nghiêm mặt tức giận thì khí thế lăng lệ chỉ riêng kiếm tu mới có liền đùng đùng bật ra.
Nghe thấy tiếng quát, ai nấy đều chấn kinh, thậm chí đến cả các thánh tiên khác cũng không khỏi nín thở.
Nguyên cả một Nhai Sơn bạt kiếm !
Đã bao năm rồi chưa từng thấy qua ?
Lớn chuyện tới nơi rồi.
Chúng tiên nhìn hai phe mà ánh mắt không khỏi băn khoăn do dự, đầu óc cứ mải nghĩ xem phải làm sao mới có thể hạ nhiệt nguy cơ xô xát vạn vạn lần không nên nổ ra như bây giờ.
Nhưng không ngờ, ngay vào lúc tiếng quát kia tưởng chừng như châm ngòi dẫn lửa tới nơi thì đột nhiên kẻ dù thế nào đi nữa cũng sẽ chẳng mở miệng là Đại Đại lại khi khổng khi không lên tiếng.
Chẳng biết tự lúc nào mà ả đã biến ra lại thành dáng vẻ mỹ nhân yêu kiều lả lướt. Cặp mắt câu hồn lúng liếng kia phóng mục quang lên người Kiến Sầu, còn đầu mày diễm lệ thì cau lại, tựa hồ như đang cố nhớ ra chuyện gì.
Chốc lát sau, mắt ả chợt sáng lên, kế đó liền tự nhiên giơ tay chỉ thẳng về phía Tạ Bất Thần đang đứng riêng một bên, rồi làm bộ như vỡ lẽ hiểu ra mọi chuyện mà nói với Kiến Sầu : “A, là giết vợ chứng đạo ! Vậy ra cô đã từng ngủ với hắn rồi..."
Nguyên một vùng ngay lối vào hoang vực trong có tất cả chúng tiên nhất thời liền thình lình như bị đè ngập trong bầu không khí im lìm như chết.
Không phải ai cũng nhạy tin tức, vì vậy nghe tới bốn tiếng "giết vợ chứng đạo" mặt mũi bọn họ mờ mịt, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Nhưng ai mà biết tới bốn tiếng kia thì sắc diện liên thay đổi. Hơn nữa, đó là còn chưa kể đến một vài người ít nhiều cũng có chút quan hệ với Kiến Sầu.
Cái ả hồng phấn khô lâu của phi tà thiên này tuy địa vị cực cao, tu vi áp đảo nhưng cứ nghĩ gì là nói toẹt ra đấy. Người khác thường chẳng ai nói nổi ra miệng nhưng ả huyên tha huyên thuyên đơn giản chẳng khác gì ăn cơm uống nước.
Cái gì mà ngủ với chả ngủ ở đây...
Đã là tiên tôn cả rồi mà ăn nói sao thô tục như vậy 2?
Ánh mắt mấy người Bạch Hạc đại đế liền trở nên là lạ quái quái. Lục Diệp lão tổ tức thời nhăn mày, lia một phát mục quang qua người cái ả Đại Đại mồm miệng bô bô nọ. Cái nhìn sắc lẻm đến nỗi ả giật nảy cả mình.
Tạ Bất Thần xưa nay điềm đạm mà chân mày cũng không khỏi giật giật.
Nhưng kẻ vốn được liệt vào hàng thánh tiên của đại la thiên như Phụ Kiếm Sinh lúc mới thấy Kiến Sầu xuất hiện thì không sao nén nổi vui mừng, song tới lúc này lại đâm ra ngỡ ngàng. Y nhìn về phía Kiến Sầu, kế lại ngó tới Tạ Bất Thần đang đứng đăng kia, bấy giờ mới coi như lần đầu tiên thật sự nhìn kỹ vị nam tu tấn thăng lên thánh tiên mau mắn bậc nhất gần đây.
Mà trong đám tiên nhân phi tà thiên ở đằng kia, Ứng Hủy vốn có thù sát thân với Kiến Sầu, mặt mũi thoắt cái liền sa sâm. Yêu khí mà gã trước kia vốn lúc nào cũng phô ra cũng liền như đóng băng theo. Bàn tay khuất trong tay áo chắp lại sau lưng thì từ từ xiết lại, đôi môi yêu yêu dị mím chặt, trông ra có phần lạnh lùng khắc nghiệt.
Nhưng chỗ Ứng Hủy đứng lại quá tách biệt, mà lúc đó bao cặp mắt đều đổ dồn hết lên người Kiến Sầu nên hoàn toàn không có ai để ý thấy được những gì bất bình thường ở y.
Kiến Sầu dĩ nhiên cũng chẳng nhận ra.
Tự nhiên bị người ta nhắc tới chuyện cũ, nàng cũng sững ra chốc lát, sau nhìn tới bộ dạng của Đại Đại thì biết người này hẳn cũng là dị loại, bởi vậy nên hoàn toàn làm như chẳng nghe thấy cái gì.
Trước bao tu sĩ đang giương cung bạt kiếm chĩa vào mình, nàng thực chẳng buồn liếc mắt nhìn qua lấy một lần mà cứ hướng thẳng về phía Bất Ngữ thượng nhân cho mãi đến giờ vẫn còn im hơi lặng tiếng đồng thời nói luôn cả với chúng tiên xung quanh : "Tại hạ với Bất Ngữ thượng nhân có chút thù riêng. Lẽ trời rành rành, ta với thượng nhân chưa hề qua lại bao giờ, không thù không oán. Nhưng ta vừa đặt chân lên tới thượng khư thì lại bị thập tử lệnh truy sát, đến nỗi phải trốn tránh giữ mạng mười năm trời. Thượng nhân dám làm thì dĩ nhiên dám chịu. Ta tới chỉ là đòi ngài món nợ này mà thôi."
Tự nhiên nghe thấy cái câu "trốn tránh giữ mạng mười năm trời" ngộ nghĩnh tới mắc cười kia, ý tứ trong đó khiến đầu óc chúng tu liền như nổ đùng đùng một trận liên hồi.
Thập tử lệnh năm đó vậy mà lại do Bất Ngữ thượng nhân phát ra sao ?I
Nhưng cô ta làm sao biết được ?
Nên nhớ trong chuyện phi tà thiên tiếp nhận thập tử lệnh, điều quan trọng nhất nằm ở vấn đề bảo mật. Làm sao một người bị truy giết như cô ta lại có thể biết được kẻ muốn giết mình là ai ?
Hơn nữa nếu đã không thù không oán thì sao Bất Ngữ thượng nhân lại muốn ra tay với cô ta ?
Một lô câu hỏi liền gân như được mọi người đặt ra ngay trong chớp mắt. Ai nấy đều chờ Bất Ngữ thượng nhân lên tiếng phủ nhận.
Nhưng vậy mà lại không có lời nào.
Trước một tràng nhẹ nhàng của Kiến Sầu, Bất Ngữ thượng nhân chỉ ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt nàng, bụng dạ bình tĩnh thập phần, lừng lững im lìm chẳng khác gì một khối đá tảng to.
Năm đó, ngay khi bị ánh mắt ấy nhìn thấu, y đã biết thế nào rồi cũng sẽ có ngày hôm nay. Bây giờ chẳng qua là bao linh cảm xui xẻo đang ứng nghiệm mà thôi.
Song y cũng không có ý bó tay chịu trói mà giơ tay vung lên một cái. Giữa khoảng không ngay lối vào hoang vực hốt nhiên bỗng bừng lên ánh sao vạn trượng.
Đốm đốm xé toạc hắc ám đen đặc, thoắt cái đã tụ hết vào nhau. Trong nháy mắt liền hiện ra một ngôi sao chói lọi. Nó nhằm xuống chỗ thấp mà đáp xuống, tự dẹp một mặt thành một đài đấu pháp rộng lớn ! Ở thượng khư đã mấy chục năm trời, cái này ý nghĩa ra sao Kiến Sầu dĩ nhiên biết rõ.
Có điều...
- Ta với ngài tu vi chênh lệch xa quá, nếu đấu pháp với ta, ngài không thể nào thắng nổi.
- Có thua cũng phải cá một lần, vậy mới đáng.
Bất Ngữ thượng nhân cũng biết rất rõ rằng Kiến Sầu sẽ không đời nào dễ dàng bỏ qua cho y. Đối với một kẻ là tồn tại tâm ma phi thăng như y, nếu chẳng thử một lần thì làm sao biết được có thể tìm được đường sống trong chỗ chết hay không ?
Y cụp mắt, chẳng buồn lý lai gì đến ánh mắt của Lục Diệp lão tổ đang nhắm tới mình, bấy giờ chỉ khoát tay mời Kiến Sầu, điềm nhiên bồi thêm : "Mời I"