Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 565 - Chương 565 : Cái Chết Của Vụ Trung Tiên

Chương 565 : Cái chết của Vụ Trung Tiên Chương 565 : Cái chết của Vụ Trung TiênChương 565 : Cái chết của Vụ Trung Tiên

Một khi đã lên đài đấu pháp thì coi như không màng sống chết.

Bất Ngữ thượng nhân vậy tức là...

Chúng tiên vốn cứ tưởng Kiến Sầu tìm Bất Ngữ thượng nhân để tra hỏi cho ra ngọn ngành nhưng ngờ đâu người chủ động mở đài đấu pháp hôm nay lại chính là Bất Ngữ thượng nhân.

Mà Kiến Sầu nói cái câu "Ta với ngài tu vi chênh lệch quá xa" thế nghĩa là thế nào ? Cô ta vậy mà lại bảo Bất Ngữ thượng nhân đấu pháp với mình sẽ không có phần nào thắng nổi ư ?"

Dù gì đi nữa Bất Ngữ thượng nhân cũng là thánh tiên mà !

Tu sĩ ngang cấp với nhau có ai dám hô chắc sẽ thắng Bất Ngữ thượng nhân trăm phần trăm đâu ! Số người dám nói câu này trên toàn thượng khư chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.

Nhất thời chúng nhân ai nấy đều cảm thấy câu nói của Kiến Sầu có phần nào kỳ lạ, nhưng điều khiến bọn họ kinh dị hơn hết tất nhiên lại là thái độ không chút phản bác của Bất Ngữ thượng nhân.

Mấy cái chuyện đấu pháp này xưa nay tu sĩ hai bên cứ tình nguyện là được.

Các tiên tôn có mặt tại đương trường tuy cảm thấy sự việc xảy ra quá đột ngột nhưng Kiến Sầu tới đây ít nhiều gì cũng thở ra cái mùi bất thiện nên cũng tuyệt không ra mặt cản trở.

Ai nấy đều im lặng theo dõi kỳ biến.

Kiến Sầu nhìn chằm chằm Bất Ngữ thượng nhân trước mặt một lúc, sau đó thì bật cười. Với thực lực hiện giờ, dĩ nhiên nàng chẳng có gì phải sợ hãi, bởi vậy liền ứng tiếng đáp lại : "Được !"

Dứt lời mặc cho người ngoài ánh mắt ra sao thì ra, cả người nàng thoắt cái nhẹ bẫng, hóa ngay thành một vệt mờ mờ mông lung như khói, vút thẳng về phía đài đấu pháp to lớn đằng kia.

Nàng đáp xuống rồi, Bất Ngữ thượng nhân cũng nối gót theo sau.

Đứng trên đài đấu pháp gần như vô biên này, dù là hoang vực Bàn Cổ hay thượng khư tiên giới, thảy đều nằm hết dưới chân bọn họ.

Cả hai đầu không nhìn xuống người ở dưới nhưng thời này khắc này người ở dưới ai nấy đều không khỏi nín thở, chăm chú dõi mắt nhìn theo.

Kiến Sầu đứng cách Bất Ngữ thượng nhân ba trượng nói : "Tu sĩ từ Nguyên Thủy phi thăng lên mấy năm gần đây tuyệt không phải chỉ có mỗi mình ta. Ngài không giết ai khác mà chỉ chăm chăm giết ta cho bằng được, thực đúng là kỳ lạ. Ta rất muốn biết ai đã đưa cho ngài chân dung mặt mũi ta và tại sao ngài lại muốn giết ta ?"

Bất Ngữ thượng nhân không đáp lấy một câu.

Y đang nhắm mắt, đến khi hai mắt mở ra lần nữa thì cái nhìn bên trong liền trở nên thù địch bừng bừng !

Dù bị bức ép hay tự nguyện thì năm xưa y cũng từng là người giết cả ngàn tu sĩ có dư ở Nguyên Thủy và cũng từng là đại năng thống trị toàn bộ Minh Nhật Tinh Hải.

Khí thế nhất thời ngùn ngụt dâng trào, hung hãn ngất trời !

Nhưng Kiến Sầu lại hoàn toàn chẳng bị y ảnh hưởng lấy một mảy.

Nàng thậm chí còn chẳng rút kiếm ra. Nhất Tuyến Thiên vốn vẫn nằm trong tay lúc này lại tựa như hóa thành một vệt sáng sẫm tối trượt thoát đi. Nó bay trở vào mi tâm nàng, dựng thành một vạch cao nửa xích, đỏ chói như máu.

- Kể ra thì ta với thượng nhân cũng có phần nào đầu dây mối nhợ đấy.

Kiến Sầu giơ tay phất một cái, tay áo sơn hà bay bay, từ đó một chùm sáng chói lòa hốt nhiên bắn tung lên rồi rơi xuống đài đấu pháp.

Trong chớp mắt, toàn bộ đài đấu pháp liên chợt biến. Mặt đất vốn bằng phẳng mênh mông thoắt cái đã mất tăm mất tích, thay vào đó là một thế giới hoàn toàn mới mẻ !

Kiến Sầu chẳng lạ gì nó mà Bất Ngữ thượng nhân cũng càng không.

Thứ từ mặt đất mọc lên chính là dãy tường dài dài đầy hình vẽ trong ẩn giới Thanh Phong Am, tận cuối là cửa lớn có con heo canh gác. Sau cánh cửa chính đó là dòng sông hun hút chảy dài. Bờ sông nơi ấy sẽ có một con chuột và một con vẹt đứng chờ để đón khách không mời từ bên ngoài tới, làm sao khiến họ chọn cầu vô tình hay cầu hữu tình mà qua sông...

- Có chuyện gì vậy 2

Toàn đài đấu pháp đều bị ẩn giới Thanh Phong Am khổng lồ bao phủ. Kiến Sầu với Bất Ngữ thượng nhân đứng đối diện nhau trong con đường hẹp nằm giữa hai bức tường họa bích. Người quan sát dưới đài đột nhiên bỗng chẳng thấy bóng dáng họ đâu, có phóng thần thức tra xét cũng chỉ cảm nhận được sự tồn tại có người là cùng song lại chẳng thể nghe nổi bọn họ nói gì.

Kiến Sầu vung tay phất một cái là thành thế này thực đúng là có hơi quá sức tưởng tượng của Bất Ngữ thượng nhân. Hay nói cho đúng, y hoàn toàn không ngờ sẽ có ngày còn thấy lại tất cả những thứ như trước mắt.

Bức tường ấy dài hun hút, bên trên hình chạm dần dần kín đầy theo năm tháng !

Hết bức này tới bức khác...

Vì vậy Bất Ngữ thượng nhân dễ dàng nhìn ra một cảnh trong số đó : Ở Minh Nhật Tinh Hải, cạnh tòa lầu cao, vị nữ tu chúa tể Tinh Hải ấy đã đoạt lấy Cửu khúc hà đồ từ tay Bát Cực đạo tôn Côn Ngô, xong rồi ngồi ngay trên lầu giở xem. Ước chừng lật đến khúc cuối, không hiểu sao bà ta lại cười dài một tràng, đoạn ngẩng đầu dõi mắt nhìn ra phía chân trời xa, sau đó thì tiện tay quăng xoẹt cuộn hà đồ như quăng một cái giẻ rách rồi lập tức phi thăng đi luôn, mặc cho nó run rủi rơi đúng vào tay một tu sĩ hồi ấy tu vi còn chưa đủ !

Mà cuối dãy tường này có lưu lại một câu mười bốn chữ, nét nét lăng lệ, tham vọng sôi trào -

Đời này gặp được hà đồ, Bất Ngữ ta nhắm thế nhân mà tuốt kiếm.

Ngay khi y vừa thấy mười lăm chữ này, chút hơi ấm còn sót lại trên gương mặt cũng liên biến mất. Cả người tựa như từ vùng băng tuyết rét buốt đi ra, cơ thể căng cứng, thậm chí bàn tay đang thống bên hông cũng xiết lại thành quyên !

Y xuất thủ quá mau, nhanh hơn tất cả các đối thủ mà Kiến Sầu đã từng gặp I

- Âm!

Bóng người thoắt cái biến mất, thậm chí đến vũ khí y cầm là cái gì rốt cục cũng còn chẳng biết nổi, nhưng vừa nghe ầm vang một tiếng bên tai thì tòa trận pháp ngũ hành trước mắt liền xoay tít.

Ngũ hành có tất cả năm màu. Sau khi năm màu này xoay được một vòng thì chúng liền tập trung dồn hết vào giữa. Trong nháy mắt liền hình thành một cột sáng trắng kinh hồn ! Đại ngũ hành phá cấm thuật !

Đây là thuật pháp mà năm xưa bị hãm trong tu di giới tử với Tạ Bất Thần Kiến Sầu đã từng lãnh hội qua. Nó thuộc về tâm đắc mà Bất Ngữ thượng nhân ghi lại khi tìm hiểu Cửu khúc hà đồ, tức cũng chính là ghi chép nằm trong cuộn "Thanh Phong Am tứ thập bát ký" kia. Có điều hồi đó hai người bọn họ dùng nó để phá cấm chế của tu di giới tử chứ không phải là dùng để đối địch, huống hồ là nói gì đến vận dụng tới mức lô hỏa thuần thanh, cho ra uy lực kinh người.

Tất cả các trận pháp có trên đời đều là cấm chế hết.

Xét về một khía cạnh nào đó thì mỗi một địch thủ chính là một cấm chế đối với người kia.

Thuật pháp thế gian bởi vậy mà mênh mông vô cùng.

Thiên phú tu luyện của Bất Ngữ thượng nhân tuyệt chẳng phải siêu phàm gì. Nếu dựa vào lời bình phẩm của mấy kẻ chẳng biết thật hư chân giả trong Nguyên Thủy mà nói thì y chỉ là một người tài trí bình bình. Tài trí như vậy, nhưng y lại khác với người ta ở chỗ là đã từng lãnh ngộ qua Cửu khúc hà đồ !

Đại ngũ hành phá cấm thuật vừa biến ra liên không chỉ ghìm cứng Kiến Sầu trong nháy mắt mà còn khiến không gian xung quanh chấn động một tràng. Thậm chí ngay cả dãy tường dài kia cũng rung rinh lên theo.

Nhìn sao đi nữa cũng thấy không sao tránh thoát nổi.

Chúng tiên ở bên ngoài không thấy được bóng dáng hai người bọn họ nhưng lại có thể cảm nhận rất rõ là đang đấu pháp. Tất cả đều đoán Kiến Sầu chắc có lẽ sẽ phải gông mình chịu báng một đòn hung hãn kia.

Nhưng nào ngờ, hay nói đúng hơn, bọn họ lại không tưởng tượng được nổi là nàng lại có thể vượt qua ! Nguồn sáng trắng chẳng khác gì một cây cột chống trời đã đánh tới trước mặt Kiến Sầu rành rành ra đó, nhưng trên bả vai sau lưng nàng hốt nhiên lại chợt bung lên một khoảng bóng đen đặc !

Ngay tức khắc, nguyên cả đài đấu pháp liền bị cái bóng ấy bao phủ !

Giữa trùng trùng hắc ám, cột sáng trắng thoắt cái bỗng trở nên vô cùng chói mắt. Mà khi nó xuyên thủng hắc ám, đập xuống nơi Kiến Sầu đang đứng thì cả người nàng hốt nhiên chợt biến mất tăm mất tích !

- Âm!

Không bị bất cứ thứ gì cản lại, lực đánh kinh khủng của nó tiện đà liền dễ dàng giáng cái một xuống khoảng tường ở ngay trước mặt Bất Ngữ thượng nhân.

Gạch đá tức thời bắn tung như mưa !

Từ bức chạm tiết lộ tâm người khi nấy cho đến mười lăm chữ đầy cảm xúc phức tạp khôn tả, yêu hận khó phân lưu ở cuối dãy tường, tất cả đều sụp đổ tan tành dưới đòn đánh như vậy.

Thủ chưởng của Kiến Sầu chợt vô thanh vô tức hiện ra sau lưng Bất Ngữ thượng nhân.

Cả người nàng chìm trong đôi cánh khổng lồ hư ảo, trên đó vừa man mác hơi hướm dâu bể thương tang của yêu thân thượng cổ Côn Bằng vừa đồng thời quyện theo cả khí tức của đại dương và không trung mênh mông.

Trong đôi con ngươi điềm tĩnh ấy của nàng chẳng có vui mà cũng chẳng có buồn. Cứ vậy mà giơ tay đập một chưởng vê phía Bất Ngữ thượng nhân !

Mà ngay lúc này, y lại đang đứng đưa lưng về phía nàng.

Ai nấy đều nhìn mà toát mồ hôi lạnh, lo thay cho y. Tuy nhiên ngay trong sát na cú chưởng của Kiến Sầu đánh tới, sau lưng Bất Ngữ thượng nhân tự nhiên lại chợt bùng lên một quầng sáng tròn, trong chớp mắt đã xoáy tít đến kích cỡ lớn nhất !

Kim quang rừng rực tựa như ánh sáng lưu ly vĩnh cữu cháy trên đất phật. Khi đồ đằng tròn khổng lồ trở nên chói lòa thì thiên long bát bộ cũng hiện ra, chia đều thành tám phần, tám hướng.

Huyễn ảnh cái thì buông mắt, cái thì trừng mắt.

Vị nào vị nấy đều bảo tướng trang nghiêm.

Đến chừng khi chưởng của Kiến Sầu thiếu chút nữa là đập xuống tới nơi thì Bất Ngữ thượng nhân mới giơ tay lên, chắp hai lòng bàn tay lại !

- Bốp I

- Đùng !

Toàn bộ quầng đồ đẳng thiên long bát bộ vậy mà lại chói bừng hơn lên, tay Kiến Sầu đập thẳng lên nó chẳng khác gì như đập lên một cái chuông kim cương to lớn. Đất trời chấn động !

Trong sát na đó, lực đánh của hai người bọn họ bùng ra xung quanh trùng trùng như sóng khiến khung trời ẩn giới chẳng biết thực hay ảo này cũng lập tức chao đảo nghiêng ngả !

Núi non cao cao đổ sụp, đầm lầy cuộn lên sóng dữ !

Chúng tiên ai nấy thót tim.

Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một quầng dao động hòa cùng với tiếng chuông văng vẳng ngân dài, thậm chí sao trên thiên không cũng vì thế mà rơi rụng !

Uy lực của pháp thân thiên long bát bộ có thể thấy chút chút được như vậy !

Mà tất cả những gì diễn ra sau đó mới hoàn toàn làm sụp đổ mọi hiểu biết cố hữu của các chúng tiên bên ngoài I

Bọn họ cứ tưởng sau khi Bất Ngữ thượng nhân thi triển pháp thân xong thì Kiến Sầu ắt phải vận dụng đủ loại thuật pháp khác để phá giải. Nhưng nào ngờ, thứ mà nàng tế ra lại giống của Bất Ngữ thượng nhân y như đúc !

Cũng bảo tướng trang nghiêm, cũng ánh lưu ly sáng ngời như thế !

Thậm chí mắt thường nhìn thôi cũng thấy lúc Kiến Sầu chắp tay hợp chưởng lại thì pháp thân ở sau lưng nàng cũng xoay nhanh, lớn hơn và thực hơn cả của Bất Ngữ thượng nhân !

Có thể nói, pháp thân của Bất Ngữ thượng nhân trông như những nét chấm phá tỉ mỉ tinh xảo trên giấy vẽ, trong khi đó pháp thân của Kiến Sầu thì lại chẳng khác gì một bức tượng thật sự, chót vót đứng sừng sững giữa đất trời I

Ai cao ai thấp chỉ nhìn sơ cũng đủ phân biệt !

Diễn tiến trận đánh nhất thời liền trở nên kỳ lạ hẳn lên.

Lúc đầu người ta không biết hai người bọn họ vận dụng thuật pháp gì, đoán già đoán non cho rằng chỉ là trùng hợp mà thôi. Nhưng sau đó thấy kẻ một cú, người một đường đánh qua đấu lại, ngàn vạn thuật pháp tế ra thế mà lại giống hệt như đúc cùng một khuôn !

Mở màn là một trận kịch chiến pháp thân thiên long bát bộ. Kế đó thì kiếm pháp nhuâần nhuyễn phiêu dật như thơ. Lúc thì tựa như một tràng sầu điên đảo sỉ cuồng, một trời đao gươm loang loáng giữa cơn say; lúc lại vù vù lăng lệ, ngàn đường hung hãn tụ về trong một cú phát chỉ...

Giống y hệt nhau từng ly từng tí ! Từ cách giơ tay lên cho đến sức tấn công cùng với hiệu quả phát ra, thảy đều chẳng khác một mảy !

Nhìn mà có cảm giác như người tự đánh trước gương vậy !

Y làm gì thì cái bóng đối diện cũng làm y hệt theo.

Dù sử đòn thế nào cũng không sao thoát nổi, dù xoay sở cách mấy thì sau lưng bao giờ cũng có một cái bóng lù lù đeo theo !

Mà điều đáng sợ hơn nữa lại là -

Dù tế ra thuật pháp gì, Kiến Sầu lúc nào cũng vẫn luôn cao hơn đúng một bậc !

Thập phần điêu luyện, đầy ý đùa bỡn !

Nói đúng hơn là miệt thị !

Chúng tiên không ngờ đã đành nhưng nghĩ lại thì cũng không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh. Đến mãi bây giờ bọn họ mới biết Kiến Sầu nói cái câu "chênh lệch tu vi quá xa" kia thực đúng không ngoa, thậm chí còn quá khiêm tốn nữa là đằng khác !

Người đứng quan sát bên ngoài chẳng tham chiến mà cũng cảm thấy kinh hồn nghẹt thở huống hồ là chính bản thân Bất Ngữ thượng nhân đang phải đương đầu đánh với Kiến Sầu. Bị người ta chế ngự, quần cho đến tối tăm mặt mũi, y dĩ nhiên càng lúc càng cảm thấy nặng nề, hít thở không thông !

Mỗi chiêu mỗi thứ đều vận dụng đến cực hạn rành rành ra đó, nhưng không biết sao địch thủ lúc nào cũng vẫn cao hơn một phân !

Có lúc cứ giơ đao xoẹt thẳng một đường lại chả đau chứ mỗi chốc mỗi nhát lại xẻo một đường thế này thì mới đúng là giày vò tra tấn người ta.

Thời này khắc này thực chẳng khác gì như bị lăng trì I Trong sát na Bất Ngữ thượng nhân bị Kiến Sầu bức phải lùi gấp, sức chịu đựng của y rốt cục cũng tới cực hạn. Y khàn giọng gầm lớn, hai tay giơ lên cao Ï

Đạo bào đón gió, phần phật tung bay dưới sức ảnh hưởng của nguồn lực cuồng loạn xung quanh.

Trong nháy mắt đó, trên đầu dưới chân, muôn vàn ngôi sao hốt nhiên chợt lóe !

Đang sáng ngời hốt nhiên tắt ngấm;

Đang tối tăm bỗng lại sáng ngời.

Trong một góc trời nho nhỏ, chẳng đáng là gì so với vũ trụ mênh mông này, tinh không tựa hồ như sống động hẳn lên giữa trùng trùng hắc ám, bộc phát năng lượng tràn đầy sức sống !

Tinh tú xoay tròn càng lúc càng mau.

Lúc Bất Ngữ thượng nhân giơ chưởng lên gầm giọng quát to, bọn họ dường như cũng bị muôn vàn tiếng gào thét vây quanh, tiếp theo có không biết bao nhiêu là luồng khí tức huyền ảo mênh mông từ sâu trong tâm của mỗi một vì sao phát ra. Sau cùng, thảy đều tập trung tụ về giữa hai lòng bàn tay đang chắp lại của y !

Vù! Vù I

Cuồng phong thổi thốc vào mặt !

Kiến Sầu vậy mà ngẩn người trong khoảnh khắc. Giữa tiếng gió thổi vù vù bên tai, nghe đâu đây như có tiếng vặn hỏi bất cam bất phục -

Tại sao ta lại chỉ là một tảng đá ?

Dựa vào đâu mà lại khiến ta chỉ là một tảng đá ? Ta muốn ra ngoài vũ trụ bao la kia. Ta muốn trở thành một hành tinh có quỹ đạo của mình, một hành tinh bừng bừng rực lửa, muôn đời không tắt !

Phiên thiên ấn !

- Âm!

Hồn sao tụ về giữa lòng bàn tay, trăm sông lại đổ về biển !

Nhưng sau đó nó lại không ngưng tụ thành chưởng ấn mà là thành một vầng trăng tròn sáng ngời trong thế giới âm u đen tối này !

Bất Ngữ thượng nhân thét lớn : "Đi !"

Trong khoảnh khắc, vầng trăng tròn liền biến thành một mặt trời cháy đỏ rừng rực !

Bóng dáng Kiến Sầu giữa lưng chừng không tựa hồ như bị ánh lửa của mặt trời thiêu rụi ngay lập tức.

Nhưng nàng vậy mà vẫn sừng sững như núi !

Bất Ngữ thượng nhân biết phiên thiên ấn, còn nàng há lại không ư ?

Các đòn đánh liên miên lúc trước đã dôn Bất Ngữ thượng nhân đến bờ vực thẳm. Bởi vậy lúc này nàng ra tay không hề cố ky, so với Bất Ngữ thượng nhân đang vừa mới bắt đầu động thủ thì tốc độ của nàng đâu chỉ nhanh hơn gấp mười mà thôi đâu !

- Âm ! Âm!

Từ sâu trong vũ trụ vô biên chợt vẳng đến tiếng sấm rền vang !

Muôn vạn vì sao trong chớp mắt liền tắt ngấm.

Bất kỳ sự vật nào vô hình nhưng hữu hình do pháp thuật biến hóa ra, cứ hễ nằm trong tâm ý thức khống chế của nàng thì đều bị đảo lộn âm dương, trong đục hỗn tạp. Chúng thoát ly hình thái vốn có, lượn lờ hóa khí khắp nơi, mênh mông như biển !

Ẩn giới vốn tan tành đã sụp đổ rồi. Đầm lầy với núi non đều hóa thành một dạng như nhau. Thậm chí ngay cả đài đấu pháp dưới chân bọn họ cũng nứt toác thành vực sâu vạn trượng I!

Khí lưu ngùn ngụt vô tận mang theo trong mình hơi hướm đáng sợ bắt đầu tụ lại một chỗ.

Ngay như quầng mặt trời nóng rực mà Bất Ngữ thượng nhân tế ra kia cũng tựa hồ như trở thành một khối đá bị gió mài mòn. Nó sụp hết một nửa, cát chảy liên miên, bay tán thành khí rồi chui vào trong ấn chưởng của Kiến Sầu !

- Khí hỗn độn I

Kẻ ngoài cuộc có lẽ sẽ không nhìn ra được sâu cạn ở bên trong, nhưng tất cả những người thuộc hàng cây đa cây đề cấp tiên tôn phía dưới thì lại nhất †ề cả kinh, không sao tránh khỏi cảm giác như da đầu tê dại.

Trong khi đó diễn biến trận đánh tại đương trường vậy mà chẳng có gì là gay cấn !

Tuy phiên thiên ấn của mỗi người đều hơn xa năm xưa nhưng đòn chưởng kia của Kiến Sầu lại tuyệt chẳng khác gì một bánh xe nặng nề cứ vậy cán thẳng lên bùn đất !

Dễ như trở bàn tay I

Tất cả những gì cản đường ở phía trước đều bị nó nghiến cho nát vụn !

Trong nháy mắt, quầng mặt trời kinh khủng ban nãy liền tựa như bọt khí mới vừa nhô lên khỏi mặt biển, chỉ một đợt sóng mới đánh tới đã vỡ cái bụp ! Bất Ngữ thượng nhân liên hộc máu ngay lập tức.

Trong khi đó, chưởng này của Kiến Sầu uy thế còn chưa hao tổn lấy nửa phần. Nó vẫn gần như hoàn toàn giữ nguyên hình dạng lúc mới xuất hiện mà nhắm về phía y, đập xuống bằng một thế hủy diệt !

Khí hỗn độn không đen, không trắng. Giữa hai cực màu này, nó có sắc gần gần như xám nhưng lại giống như không phải xám.

Nhìn có vẻ vừa trong suốt nhưng đồng thời cũng lại vừa như thực chất.

Ngưng tụ nửa hư nửa thực là vậy nhưng nó vẫn đùng đùng xuyên tới.

Cái chưởng ấn khổng lồ này giống hệt như bàn tay to lớn của Bàn Cổ mà hiện giờ chúng tiên đang đứng ở trên, sức có thể vung búa bửa đôi hắc ám, có thể chế thành những tấm thẻ dài, tiện tay ném ra một cái là chiếu sáng cho toàn chúng sinh !

Bất Ngữ thượng nhân giơ tay đẩy ra, nhưng chưởng ấn lại cứ đánh thẳng vào y chẳng chút thương tiếc. Nguồn lực khổng lồ đập xuống, khiến hai chân y lún sâu vào trong lớp nham thạch nứt nẻ của đài đấu pháp, máu ồ ồ phun ra như suối !

Xương đùi rắn chắc cũng liền nát vụn !

Nhưng ngoài sức tưởng tượng của Kiến Sầu, y vậy mà vẫn gắng gượng không quy xuống, thậm chí còn chẳng tỏ ra chịu thua lấy nửa phần.

Khuôn mặt của y lúc này đúng là khuôn mặt của Bất Ngữ thượng nhân, tuy trông có hơi là lạ nhưng nó đích thị là mặt mũi lúc còn thanh niên của Bất Ngữ thượng nhân. Hay nói cho đúng, y hiện giờ nhìn giống hệt như người được chạm trên tường xưa kia.

Y lấy hình dạng tâm ma phi thăng lên thượng khư, dung mạo bề ngoài vẫn giữ nguyên như lúc tình cờ gặp được Lục Diệp lão tổ năm đó. Có thể nói, bề ngoài của tu sĩ bộc lộ phần nào tâm cảnh của họ.

Kiến Sầu nhất thời không khỏi nhớ tới Vụ Trung Tiên. Thực ra khi thân hồn ông tiêu tán, vào khoảnh khắc con dao khắc từ giữa lưng chừng không rớt xuống, nàng đã hiểu rõ mối quan hệ giữa tâm ma với chân thân. Giờ đây, thấy tâm ma ông phải chịu đựng đau đớn khổ sở như vậy, nàng bất giác thở dài hỏi : "Ngài muốn giết ta chẳng qua là vì không muốn cho bà ấy biết ngài là tâm ma, hơn nữa Bất Ngữ thượng nhân còn bị ngài giết chết. Nhưng ngài thực sự cho rằng bà ấy không biết ư ?"

Hai mắt đỏ sọc, Bất Ngữ thượng nhân im lặng không đáp.

Kiến Sầu chăm chú nhìn y, cuối cùng thong thả nói : "Lúc ta đi thượng khư thì ông ta chết rồi."

- Ha ha ha...

Lúc trước còn lâm lì không đáp, nhưng đến khi nàng nói xong, Bất Ngữ thượng nhân liền có vẻ như vừa nghe thấy một chuyện gì đó quá đỗi hoang đường, đồng thời lại vừa như mong mỏi nó từ lâu thật lâu. Nàng dứt lời thì y đã ngửa mặt cười dài một tràng.

Bộ dạng thực như khùng điên.

- Gã coi như đã chết rồi mà ! Chết rồi thì tuyệt ! Quá tốt !

- Ngài không muốn biết ông ta chết ra sao ư ?

Kiến Sầu nhìn dáng vẻ điên cuồng của tâm ma mà trong lòng chợt thấy thương xót. Nhưng Bất Ngữ thượng nhân đời nào lại để ý tới chuyện này !

Ngay từ khi thấy Kiến Sầu ra mặt rồi đăng đài đấu pháp, y đã ôm chắc tư tưởng phải chết trong đầu. Bởi vậy thời này khắc này bị người ta chưởng cho một đòn, khống chế sinh tử, y dễ gì mà run sợ như vậy ? Trái lại, y lại càng cười lớn hơn nữa.

- Còn chết thế nào nữa hả ? Gã sau khi bị ta giết chết, xác giấu ẩn giới, hồn về Cực Vực. Với tài cán cỡ đó, dĩ nhiên dễ gì mà chết luôn. Mà cô có lòng nói đến cái chết của gã ta thì chắc là rốt cục gã cũng lại ngồi tạc tượng chứ gì ?

Thực càng nghĩ càng buồn cười.

Bất Ngữ thượng nhân máu me đầy người. Toàn thân như được nhúng trong ao máu lôi ra, nhưng nghe giọng điệu lại có vẻ khoái trá vạn phần.

- Ta sinh ra là đã khác với gã rồi. Gã không muốn thừa nhận mà cũng chẳng chịu nhìn thẳng vào bản tâm mình, bởi vậy mới có ta. Chối bỏ sự tồn tại của ta mới là lý do để gã tồn tại. Nhưng một khi gã khắc ra bức tượng đó thì tức có nghĩa là gã đã thừa nhận sự tôn tại của ta mà chối bỏ sự tồn tại của chính bản thân mình ! Cứ mở miệng ra là nói ta tâm ma, vậy chứ gã không phải tâm ma hả ?I

Kiến Sầu im lặng. Nàng không ngờ tâm ma của Bất Ngữ thượng nhân lại lý luận chặt chẽ, nhìn việc rõ ràng như vậy.

Bất Ngữ thượng nhân vốn chỉ là người tâm thường, bỗng đâu một hôm tình cờ gặp được Lục Diệp lão tổ, nhờ đó mà vận mạng thay đổi hoàn toàn, sau này trở thành tu sĩ đại năng, nhưng đồng thời chính bản thân cũng lại khổ sở khôn cùng.

Ông vừa cảm kích vừa căm ghét bà ấy.

Tình cảm đan xen phức tạp quá lâu như vậy, cho dù chỉ có duyên gặp mặt có mỗi một lần cũng không khỏi đâm sinh ma chướng.

Nói đến câu cuối cùng, cái giọng khàn khàn của Bất Ngữ thượng nhân chợt nhuốm mùi thê lương cười ra nước mắt : "Ai cũng nói thứ người như ta là tâm ma. Nhưng đó chẳng qua chỉ là cách nhìn thiển cận tầm thường ! Tâm ma đâu phải ma, nó là tâm mà thôi..."

Do tâm người ta không chịu thẳng thắn thừa nhận, đã vậy lại còn sợ.

Kiến Sầu nghe tới đây thủ chưởng liền hơi động.

Chưởng ấn phiên thiên đang đè chặt lên Bất Ngữ thượng nhân hốt nhiên rung mạnh một tiếng !

Ngay lúc đó, Bất Ngữ thượng nhân cứ nghĩ mình phải chết tới nơi.

Thế nhưng một nhát cuối cùng như y tưởng tượng lại chẳng xảy ra.

Kiến Sầu nhẹ nhàng thu tay. Tất cả chỉ tựa như một cơn gió khẽ phất ngang. Chưởng ấn kinh hồn do khí hỗn độn ngưng tụ ra liền bắn tung khắp nơi như nước, trong chớp mắt đã tiêu tán, nhập trở lại vào không trung vũ trụ. Cái thì thành sao trên trời, cái thì thành cát bụi trên đất, thậm chí đến đài đấu pháp vốn đã nứt toác dưới chân bọn họ cũng hợp lại, nguyên lành như lúc đầu.

Còn thanh trường dạ bị rớt xuống đất trong lúc đánh nhau kia thì bay lên rồi bị Kiến Sầu giơ tay ra bắt lấy, kẹp chặt giữa hai ngón tay.

Nàng nhìn kỹ, thấy cái thanh đen nho nhỏ này hơi hướm quen quen.

Chẳng nói lấy một tiếng, nàng đã xoay lưng định đi.

Bất Ngữ thượng nhân đứng phía sau chợt hơi ngạc nhiên, ngẩn người ra : "Tại sao không giết ta ?"

Kiến Sầu chỉ đáp : "Ông ấy có trối trăng, xin ta nếu như gặp ngài trên này thì hãy tha cho ngài."
Bình Luận (0)
Comment