Chương 566 : Lại mượn trường dạ
Chương 566 : Lại mượn trường dạChương 566 : Lại mượn trường dạ
Cô ta đúng là biết chắc mình sẽ thắng. Áp chế suốt cả một quá trình, đến lúc cuối cùng thì bộc lộ thực lực kinh hồn khiến ngay cả bậc tiên tôn cũng không khỏi không len lét đưa mắt nhìn qua !
Kiến Sầu vậy mà có khả năng điều khiển được năng lượng hỗn độn.
Lúc vũ trụ mới ra đời, vào thời hoang cổ nguyên thủy sơ khai nhất, khắp nơi đều tối tăm, không chút ánh sáng. Toàn vũ trụ cũng chẳng có lấy bóng dáng một ngôi sao nào, chỉ duy có hỗn độn là mênh mông vô tận mà thôi.
Hỗn độn này chính là nguồn năng lượng nguyên sơ nhất của thế giới.
Tu sĩ hạ giới tu luyện cần thiên địa linh khí, tu sĩ thượng khư tu luyện cần tiên lực. Hai thứ đó thực ra đều bắt nguồn từ hỗn độn cả.
Bởi trong hỗn độn có âm có dương, có trong có đục.
Bọn họ làm người thì chỉ cần lấy cái dương, cái trong, cái sáng, còn những gì u ám, đục, tối đều bỏ đi. Thứ bị thải, tất cả đều nhập trở lại vào vũ trụ.
Duy chỉ có một số rất ít tiên tôn gần coi như là thánh tiên mới có thể điều khiển được một phần nào sức mạnh của hỗn độn.
Nhưng lúc nãy Kiến Sầu đánh với Bất Ngữ thượng nhân, nguồn năng lượng vận dụng lại rõ ràng chính là hỗn độn.
Thế cho nên trong một chớp mắt đó, bao nhiêu thắc mắc nghi ngờ liền có ngay lời giải.
Tất cả các lý do liên quan đến thực lực mà mọi người trước giờ đều không tài nào đánh giá chính xác được, nguyên nhân tại sao trong cơ thể của Kiến Sầu hiện tại lại có mức tiên lực cực thấp như vậy... Đó là bởi vì tiên lực của nàng hoàn toàn không dựa vào giới này !
Toàn bộ vũ trụ đều do hỗn độn hóa thành. Dù hữu hình hay vô hình, dù là thứ ở trên đỉnh đầu hay dưới chân bọn họ, nhưng hễ Kiến Sầu muốn lấy dùng thì đều có thể biến chúng thành nguồn sức mạnh của chính mình.
Nói cách khác...
Thực lực của nàng có lẽ không chỉ ở mỗi mức có thể dễ dàng đánh bại Bất Ngữ thượng nhân mà sợ rằng còn cao, cao hơn sức tưởng tượng của bọn họ nhiều.
Lối vào hoang vực trở nên tĩnh mịch như tờ.
Ai nấy đều tận mắt nhìn thấy Kiến Sầu đi từ đài đấu pháp xuống. Còn trường dạ trước vốn thuộc về Bất Ngữ thượng nhân thì giờ đã nằm kẹp giữa hai đầu ngón tay nàng. Thanh trường dạ ấy đen tuyền cổ xưa như nhuộm lấy hết tất cả tối tăm của bóng tối vô biên bao trùm toàn vũ trụ tận từ thời viễn cổ chết chóc. Màu sắc đó cộng với vẻ thanh thuần âm u, thảy đều nổi bật trên bàn tay trắng muốt như ngọc của nàng.
Mấy người Bạch Hạc đại đế nhìn ánh mắt của nàng mà sững ra, lưỡng lự trong bụng. Đại Đại lúc trước miệng mồm liến thoắng thẳng ruột ngựa cũng vô thanh vô tức biến trở về bộ dạng bạch cốt, tựa hồ như làm sao để không ai nhìn thấy mình thế mới càng tốt vậy. Lục Diệp lão tổ thì đưa mắt nhìn Bất Ngữ thượng nhân trên đài đấu pháp một cái rồi lại liếc sang Kiến Sầu, đáy mắt anh ánh phức tạp, nhưng rốt cục bà vẫn bật cười.
Bất Ngữ thượng nhân là người của Nguyên Thủy.
Nguyên Thủy coi như cũng là địa bàn của Lục Diệp lão tổ. Nhưng thời khắc này bà lại không hề có ý truy xét mà chỉ thở dài : "Xem ra, y ngay thần hồn cũng tiêu vong mất rồi." - Đúng vậy.
Kiến Sầu biết câu này là nói với mình, trong bụng tuy cũng có phần vui buồn lẫn lộn nhưng vẫn ứng tiếng đáp lời.
Nàng nhìn lại Lục Diệp lão tổ, định xem thử xem thần sắc thế nào. Nhưng ở bà, trừ chút động thái trong một thoáng vừa rồi kia thì hoàn toàn không thấy thêm một phân cảm xúc nào nữa. Tất cả đều kín như bưng.
Hoang vực Bàn Cổ vẫn đang tiến theo quỹ đạo của mình trong tinh không. Thời gian cũng đã tốn không ít.
Chẳng để mất thời giờ thêm, Lục Diệp lão tổ chỉ nói : "Nếu Kiến Sầu tiểu hữu đã có trường dạ thì coi như có quyền đi hoang vực được rồi. Nếu mọi người không lấn cấn chuyện gì khác, chúng ta..."
- Khoan đã !
Ai nấy đều cho rằng Bất Ngữ thượng nhân thua rồi thì chuyện ban nãy coi như chấm dứt, nhưng ngay lúc đó Kiến Sầu vậy mà lại lên tiếng nữa.
Chúng tiên cau mày nhìn nàng.
Kiến Sầu vẫn điềm đạm cười, hoàn toàn không có lấy một chút gì là ngại ngùng sợ hãi trước bao ánh mắt đang đổ dồn về mình. Nàng thản nhiên nói với mọi người xung quanh : "Chư vị yên tâm, tại hạ tuyệt không muốn gây sự gì đâu, có điều hôm nay đi hơi gấp, vừa rồi tuy mượn được ở chỗ Bất Ngữ thượng nhân một thanh trường dạ, nhưng tới bây giờ mới sực nhớ ra rằng một thanh thôi vẫn không đủ. Ta vẫn còn một người bạn chí thân từng cùng vào sinh ra tử. Hắn cũng muốn đi hoang vực nữa. Chẳng hay chư vị tiền bối đạo hữu ở đây có ai cho ta mượn một thanh được không ?”
Mượn 2?
Lại còn muốn mượn một thanh nữa ư ? Có thể nói, dù lúc nãy Kiến Sầu với Bất Ngữ thượng nhân đánh nhau ra sao, chúng tiên xung quanh đều có cảm giác chuyện không liên quan gì tới mình, nhưng giờ phút này bọn họ lại như thấy lửa cháy lan luôn tới thân.
Nghe xong, không biết bao nhiêu là người phải toát mồ hôi lạnh, trong bụng tức khắc thầm chửi Kiến Sầu xối xả, thấy sao mấy cái biệt hiệu danh xưng gì gì đó của nàng ta từ trước đến giờ thực xác đáng đến thế.
Ai lại chịu nhường trường dạ của mình chứ.
Hoang vực Bàn Gổ tuy nguy hiểm nhưng nó cũng giống như đủ thứ ẩn giới bí cảnh dưới hạ giới, bên trong có rất nhiều cơ duyên không ai biết được. Hơn nữa, nghe nói còn có cả truyền thừa huyền bí của Bàn Cổ lưu lại nữa.
Bầu không khí tại đương trường tức thời liền trở nên hơi gượng gạo, lẫn bên trong thậm chí còn phảng phất chút gì đó lạnh lùng, thù địch.
Mọi tu sĩ có trường dạ trong tay liền trở nên dè chừng hẳn lên, ánh mắt ai nấy đều dồn hết lên người Kiến Sầu, chăm chăm không rời, chỉ cân nghe không lọt tai có lẽ sẽ động thủ ngay.
Tuy nhiên Bạch Hạc đại đế đứng gần đó lại có vẻ trầm ngâm, nghĩ ngợi một hồi. Ngài vuốt vuốt đầu con hươu trắng như tuyết ở cạnh bên rồi thình lình chợt lên tiếng đầu tiên, phá tan bầu không khí nặng nề quái dị tại đương trường : "Chuyện này đơn giản thôi."
Nói xong, một thanh trường dạ từ trong tay áo ngài bay ra.
Tay vừa phất một cái, nó liền hóa thành một chớp sáng đen, phóng tới Kiến Sầu.
Kiến Sầu hơi có chút ngạc nhiên nhưng cũng tiếp lấy theo bản năng, mục quang ánh lên thắc mắc nhắm về phía Bạch Hạc đại đế.
Ngài nói : "Trong ba mươi bảy thanh trường dạ vốn có một cái là để dành riêng cho Mộng Thiên Mỗ. Nhưng đã chờ cho tới tận bây giờ thì xem ra người này không tới rồi. Kiến Sầu tiểu hữu tu vi trác tuyệt, can đảm hiểu biết hơn người, nếu có thể cùng đi với bọn ta vào hoang vực chắc sẽ càng tốt hơn. Vậy thì người "chí thân" theo lời cô hẳn phải rất lợi hại, song chẳng hay tu sĩ này là ai, bây giờ có mặt ở đây không ?"
Chúng tiên đều hơi bất ngờ : trước Kiến Sầu nói năng ngông cuồng thì chớ, sau đó lại đến phiên Bạch Hạc đại đế đột ngột ra quyết định thế này. Nhưng đồng thời ai nấy đều bắt đầu thấy tò mò hẳn lên. Tất cả đều muốn biết cái vị bạn hữu "chí thân" cũng cần có trường dạ này của Kiến Sầu hiện đang ở đâu.
Phụ Kiếm Sinh đã có dịp gặp qua Kiến Sầu một lần nhưng lại chưa hề nghe nàng nói tới bạn bè thân thiết bao giờ, thế nên chỉ thâm đoán cái vị được gọi là "chí thân" ấy có lẽ là người trong lòng nàng cũng nên.
Nguyệt Ảnh đứng ngay bên cạnh Phụ Kiếm Sinh. Bộ y bào trắng muốt tựa như may bằng lông hồng hạc mà y mặc trên người vẫn nhẹ bẫng phiêu phiêu như vậy, nhưng sau khi nghe Bạch Hạc đại đế nói xong, tròng mắt y hơi vụt co lại, cái nhìn trong đó dường như hơi ánh lên tim tím u ám, ảo thực khó phân.
Đám người Phi tà thiên ở đầu kia thì đều tụ thủ bàng quan.
Cái thanh trường dạ này vốn là đồ của Bạch Hạc đại đế lấy ra trước, bọn họ dĩ nhiên không hơi đâu chõ mũi vào chuyện của người khác.
Tuy nhiên sắc mặt Ứng Hủy thì lại có vẻ hơi bất thường.
Cái tiếng "chí thân" ấy đã khiến cả linh hôn hắn cũng phải chới với theo, tựa hồ như mong mỏi Kiến Sầu ngay sau đó sẽ nói ra hai tiếng "Triêu Sinh” liền. Nhưng đến khi liếc sang Kiến Sầu, hắn lại thấy nàng rũ mắt nhìn thanh trường dạ một hồi thật lâu, lúc ngẩng đầu lên thì cái phía nàng nhìn - Lại là chẳng phải chỗ hắn đang đứng.
Điểm cuối trong ánh mắt Kiến Sầu chỉ nhắm đúng đến -
Tạ Bất Thần.
Mặc dù đứng lẫn giữa bao kim tiên thánh tiên không đi hoang vực, nhưng đám đông vẫn chẳng thể nào xóa mờ được y.
Người như y trời sinh đã nổi bật, chỉ cần liếc mắt nhìn sơ là có thể nhận ra ngay. Thời này khắc này, mi mục vốn lãnh đạm lại càng nặng thêm mấy phần nghiêm nghị xa cách, trông tựa như cao lâu đang cơn giông gió, như núi non xa hút lạnh lẽo trong mưa, thậm chí đến hơi hướm đậm mùi bút mực thư sinh trên người y dường như cũng đông cứng cả lại.
Quả nhiên, ngay sau đó, Kiến Sầu đã dõi mắt nhìn về phía y mà cười, giọng nàng vừa tự nhiên vừa quen thuộc : "Tạ đạo hữu, chi bằng đi cùng đi, lại kề vai sát cánh, tái chiến một phen được không ?"