Chương 567 : Trong hắc ám
Chương 567 : Trong hắc ámChương 567 : Trong hắc ám
Hóa ra người bạn "chí thân" từng vào sinh ra tử” với nàng lại là y.
Cả hai đều từ Nguyên Thủy tới, trong khi đó nếu bỏ qua cái chuyện "giết vợ chứng đạo" đã đồn lên tới thượng khư thì chúng tiên không chừng sẽ tin ngay vào mối quan hệ khắng khít giữa bọn họ chứ chẳng chơi.
Nhưng bây giờ lộn xộn thành cái trò gì thế này 2
Ai nấy đều ngạc nhiên, ánh mắt kinh nghi bất định tức thời liền từ trái đảo sang phải, chuyển từ người Kiến Sầu đến Tạ Bất Thần, thần sắc ngỡ ngàng.
Bạch Hạc đại đế lúc trước đã gặp qua Tạ Bất Thần, hơn nữa cũng từng có nghe các tu sĩ Côn Ngô khác bình phẩm về tài năng của y. Về vấn đề tu vi và năng lực của người này, ngài hoàn toàn không có gì phải đặt nghi vấn, tuy nhiên lại thấy có chút lạ lùng trước những gì Kiến Sầu nói về y.
Lục Diệp lão tổ hơi nhướng mày, cười không nói gì.
Phụ Kiếm Sinh thì thực chẳng hiểu mối quan hệ giữa hai người bọn họ ra làm sao.
Về phần Nguyệt Ảnh, ánh mắt y vô thanh vô tức chợt lóe, khóe miệng nhếch nhếch, lộ ra chút tiếu ý có phần lạ lùng.
Còn "Ứng Hủy", ngay khi Kiến Sầu vừa nói ra miệng một tràng kia, thần sắc liền hoàn toàn đông cứng hết cả lại, sâu trong thâm tâm chẳng biết có cái gì sụp đổ mà lòng dạ tự nhiên lạnh buốt vô cùng.
Hắn vốn cứ tưởng mình đã thông suốt hết cả rồi.
Nhưng hôm nay thấy Kiến Sầu đánh với Bất Ngữ thượng nhân, kế lại mượn trường dạ, hết thảy không phải chỉ là vì bản thân mà còn là vì muốn dẫn Tạ Bất Thần đi theo...
Bàn tay hắn đang xiết cứng dưới ống tay áo dần dần cũng buông ra.
Hắn cảm thấy lồng ngực mình sao mà trống trải. Có lẽ bởi vì ở đó trước kia từng có một nửa trái tim, bây giờ không còn nữa nên mới thấy khuyết thiếu như vậy chăng ? Nhưng đúng thật là lạ, ngày xưa, lúc không có nó, hắn cũng chưa từng có cảm giác như thế này.
Ở lối vào hoang vực đã râm ran tiếng người bàn tán.
Chúng tiên cứ thắc mắc tự hỏi không biết mối quan hệ giữa Kiến Sầu với Tạ Bất Thần rốt cục lằng nhằng rối rắm đến đâu, hay có khi cũng chỉ là hợp tác vì lợi thôi thì sao 2?
Nhưng tất cả đều công cốc.
Kiến Sầu với Tạ Bất Thần đứng cách nhau không xa. Tay trái nàng câm thanh trường dạ của mình, còn tay phải thì giơ ra, chìa thanh kia về phía hắn. Tuy mãi không thấy y tiến lại tiếp lấy nhưng nàng cũng tuyệt không rút lại.
Ánh mắt đăm đăm nhìn y, tiếu ý trên môi không tắt.
Tựa hồ như hoàn toàn chẳng lo rằng y sẽ từ chối vậy.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, đầu óc Tạ Bất Thần xoay chuyển, nghĩ tới không biết bao nhiêu là điều, tỷ như cái câu "từng vào sinh ra tử" ban nãy nàng có từng nói qua.
Giữa hai người bọn họ mà từng vào sinh ra tử ư ?
Người ngoài nhìn chỉ vào thấy huề, chứ đối với bọn họ thì chẳng qua là một mất một còn. Lần thứ nhất ở ẩn giới am Thanh Phong, cả hai đánh nhau tới nỗi lưỡng bại câu thương. Lần thứ hai đi Mật Tông Tuyết Vực, chỗ tốt đâu không thấy, chỉ thấy cùng bị kẹt hết trong giới tử tu di, không hợp tác với nhau thì chẳng thoát ra nổi. Lần thứ ba ở đại điện Chư Thiên, trên vân hải Côn Ngô, nếu y không tính toán sao cho Hoành Hư chỉ có thể xin giữ lại y mà gánh hết mọi tội trạng lên đầu mình, thì nhiều khi y đã phải chết dưới lưỡi kiếm của nàng rồi.
Hết lần này tới lần lân khác, nàng tiến giai nhanh đến nỗi y dõi mắt nhìn theo còn chẳng kịp.
Lần này có phải là lân thứ tư chăng ?
Từ sau kỳ ngồi nói chuyện với nhau trên vân hải, cái câu "người giết ngươi tuyệt chẳng phải ta" của Kiến Sầu thỉnh thoảng vẫn cứ như văng vắng bên tai.
Sau đó, y đã lưỡng lự thật lâu, không biết mình có nên xem hà đồ hay không.
Nhưng cuối cùng y cũng mở nó ra.
Y hoàn toàn không phải là người thích trốn tránh.
Tạ Bất Thần nghĩ trên quyển hà đồ này hẳn chứa rất nhiều bí mật, nhiều khi trong đó có cả nguyên nhân khiến Kiến Sầu quả quyết thốt ra cái câu kia cũng không chừng.
Nhưng y lại không tìm thấy nó.
Bốn mươi bốn năm tham ngộ, tu được một thân bản lãnh sánh ngang với trời, thế nhưng y lại chưa bao giờ tìm được một điều gì có liên quan tới câu kia trên hà đồ, hơn nữa lại càng chẳng hề nhận ra bên trong từng có dấu vết bị ai đó xóa đi. Từ đầu đến cuối, nội dung hà đồ đều vô cùng hoàn chỉnh.
Tạ Bất Thần chăm chú nhìn Kiến Sầu, mong sao có thể nhìn ra được chút gì sơ suất trên sắc mặt nàng, nhưng trong khoảnh khắc ấy, y lại có thể ngửi thấy rất rõ một mùi hương ẩn trong tay áo nàng. Cái mùi như thế này y đã từng ngửi thấy rồi.
Trước y, chắc chắn là có ai đó đã vào căn nhà cũ trong thành Uổng Tử ở Cực Vực. Y đoán người này chính là Kiến Sầu.
Trên người nàng có thứ gì đó mà y nhất định phải lấy lại.
Bây giờ, y không sao đoán ra được mục đích Kiến Sầu hành động lần này : Rốt cục nàng muốn y chấp nhận hay từ chối đây ?
Trong tình hình hiện tại, nghĩ lắm cũng vô dụng.
Tạ Bất Thần chỉ có thể chắc chắn rằng cái thứ kia y phải lấy về cho bằng được, như vậy cho dù nhập cuộc thì cũng có khi có thể phá cuộc cũng không chừng.
Vì vậy, Tạ Bất Thần trâm ngâm chăm chú nhìn nàng, mâu quang thoáng động, đôi con ngươi lưu chuyển anh ánh như sao, cuối cùng y cũng bước tới, tiếp lấy thanh trường dạ trên đầu ngón tay nàng, bình thản đáp : "Cung kính chẳng bằng tuân mệnh."
Bọn họ dáng người dong dỏng rắn rỏi, vô cùng bất phàm, lúc đứng cạnh nhau trông thực chẳng khác gì một đôi bích nhân.
Không cần phải nói nhiều nhưng ai cũng hiểu rất rõ ý nhau.
Thậm chí đến tu vi cũng đều là hạng thượng thừa, hơn nữa lại cùng từ Nguyên Thủy tới...
Nhiều người nhìn mà ánh mắt ngỡ ngàng, không hiểu ra sao.
Nhưng các tiên tôn lại chẳng nghĩ ngợi gì mấy. Từ khi Kiến Sầu xuất hiện tới nay đã mất kha khá thời gian, không biết bây giờ hoang vực đang trôi tới phương nào, góc nào của thượng khư rồi. Sao trời xung quanh đang dần dần mờ đi, bóng tối như triều dâng cũng đang ập tới, phủ kín toàn bộ hoang vực. Hoang vực mênh mông vậy mà tự nhiên lại chợt rung rinh, hơn nữa lại còn nổi gió dữ !
- Tới giờ rồi ! Cầm trường dạ lên, chúng ta vào hoang vực trước đi I
Bạch Hạc đại đế tuy hơi bất ngờ trước tình hình bóng tối dây đặc đang áp xuống nhưng nghĩ lại nơi này là hoang vực, trừ những người đều cùng đang đồng hành bên nhau thì khả năng xảy ra nguy hiểm gì đó rất khó có, bởi vậy chỉ có thể đoán rằng tự chính hoang vực đang biến động mà thôi.
Ngài đi đầu, đánh râm một chưởng xuống đất !
- Âm! Âm!
Ánh sáng dìu dịu trắng muốt từ lòng bàn tay Bạch Hạc đại đế phóng vụt ra, trong chớp mắt đã đập mạnh lên mặt đất, khiến lớp nham thạch rêu phong đầy sương gió bên ngoài liền tách ra, lộ ra mười dấu tích họa tiết đan xen bên dưới, trong còn có rất nhiều đường hầm chằng chịt, ngang ngang dọc dọc !
Hoang vực chính là xác của Bàn Cổ, còn lối vào này là bàn tay của ngài. Khi lớp nham thạch rắn chắc ở bên trên nứt ra, các đường vàng sậm ngoằn ngoèo bám trên vách hầm kia chính là các ống mạch từng để máu huyết lưu thông trong người đại tôn Bàn Cổ !
Đã có Bạch Hạc đại đế dẫn đầu, chúng tiên sau đó liền lục tục bước theo. Bóng bóng nhấp nhô, hết người này đến người khác nối đuôi nhau đi nhanh xuống dưới.
Bọn họ đều là tu sĩ tu vi thượng thừa trên thượng khư tiên giới nên trong chớp mắt đã chẳng còn thấy tăm tích đâu.
Chỉ có "Ứng Hủy" là rớt lại sau cùng. Hắn dõi mắt nhìn theo từng bóng người biến mất trong thông đạo khô cạn trước kia vốn là mạch máu trong cơ thể Bàn Cổ, mãi đến lúc chẳng còn ai mà đầu óc vẫn còn lãng đãng ngơ ngẩn.
Hắc ám trên đỉnh đầu vô thanh vô tức cuồn cuộn dậy lên. Trong bất tri bất giác, nó dường như hơi sa xuống, thấp hơn trước một chút.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, trong đôi con mắt rắn rõ ràng là của Ứng Hủy kia thế mà lúc này lại tự nhiên chợt biến thành rặt một màu đen kịt.
Kiến Sầu với Tạ Bất Thần đi sau cùng đoàn người.
Trường dạ là do nàng đưa cho y, hơn nữa lại còn mời y đồng hành với mình, nên lúc này dĩ nhiên y phải đi cạnh nàng.
Tuy nhiên khi sắp sửa vào trong, Tạ Bất Thần bỗng chợt thấy Kiến Sầu dừng lại.
Kiến Sầu nhìn "Ứng Hủy" còn rớt lại phía sau chưa chịu đi. Không biết nàng có nhận ra thân phận của hắn hay không mà nơi đáy mắt bỗng thoáng lóe lên u quang, đồng thời lại tự nhiên cười thành tiếng một cách khó hiểu.
"Ứng Hủy" đang nhìn bầu trời tăm tối bên trên.
Kiến Sầu cũng ngửa đầu lên nhìn theo như hắn. Nơi vạch đỏ chạy dài trên sống kiếm Nhất Tuyến Thiên trong mi tâm nàng dường như có một luồng hắc khí thoáng vụt qua. Đồng thời hắc ám trên bầu trời cao kia có lẽ như cũng cảm ứng thấy được nên tự nhiên cũng khẽ đùn đùn, nổi lên cái gì đó tựa như hơi mây.
Tuy nhiên nàng lại có vẻ như không hề hay biết tất cả những biến đổi trên, chỉ thấy nó là lạ, kế lại vô tư bình thản cảm khái một câu : "Trời lúc này sao mà tối đi mau quá."
Tạ Bất Thần hơi cau mày rồi cũng nhìn về phía "Ứng Hủy". "Ứng Hủy" nhìn trả lại y.
Ở phi tà thiên, rắn hổ mang cũng coi như tộc loài hiển hách."Ứng Hủy" sinh ra dáng người đã tiêu sái phóng khoáng. Lúc đó, hắn vậy mà lại cười với Tạ Bất Thần, miệng phô ra hai cái răng nanh nho nhỏ, trông dường như chẳng có gì ác ý, nhưng dưới con mắt của người ngoài thì nó đáng sợ tà dị cực kỳ.
Mặc dù vậy, Kiến Sầu lại chẳng buồn để ý đến cái màn này. Nàng chỉ nói với Tạ Bất Thần : "Bại tướng dưới tay ta ít năm trước mà thôi, tu được cái thuật phân thân mới thoát được một mạng, hơi đâu để ý làm gì."
Nói xong liền tung người nhảy lên, phóng vào hoang vực.
Tuy không cảm thấy đơn giản như vậy nhưng Tạ Bất Thần cũng chẳng bắt bẻ tiếng nào. Y thu mắt nhìn rồi sau đó cũng phóng vào hoang vực theo nàng.
Trong chớp mắt, lối vào hoang vực liền tịnh không một bóng người. Chỉ có hắc ám trên bầu trời kia là đang nặng nề đè xuống, làm tắt rụi hoàn toàn mọi ánh sao xung quanh. Cả một vùng hoang vực mênh mông chìm hẳn trong tăm tối, không bói đâu ra được một tia sáng nào !
Nguyên Thủy, Cực Vực.
Từ sau trận chiến năm đó, vị trí hồ chuyển sinh đã thay đổi, chuyển từ Bát phương thành đến đáy địa ngục mười tám tầng.
Lúc này, Trương Thang đang đứng ngay bên cạnh hồ.
Chung quanh không một bóng người, vừa tối tăm vừa tịch mịch, nhưng cây rìu lớn vốn vẫn đang tỏa hào quang, lơ lửng cao cao phía trên mặt hồ trước mặt y lại đột nhiên bừng lên chói lọi.
Ở tít phía bên kia của địa ngục mười tám tầng là hỗn độn vô biên lúc nào cũng vần vũ cuồn cuộn, xưa nay chưa hề yên tĩnh bao giờ. Nó rốt cục vẫn đang sinh sôi hay tiêu biến, hoặc bên phát triển, bên diệt tuyệt hay không, tất cả những điều đó Trương Thang cũng hoàn toàn không thể nào nhận biết được.
Từ khi Kiến Sầu đi rồi, y thường hay ra đứng ở đây. Tiếc là đứng nhiều năm lắm rồi, ngó mãi cái vùng hỗn độn đầy loạn lưu ở đằng kia mà có thấy gì đâu.
Tuy y có định đi ra đó thăm dò một phen xem sao nhưng Kiến Sầu cứ hết lần này tới lần khác cản lại.
Biết làm sao được I
Ai biểu nàng ta là Bình Đẳng vương, còn y chỉ là Biện Thành vương cơ chứ !
Quan trên một cấp ép chết người ta mà !
Hai tay Trương Thang khoanh lại, luồn dưới ống tay áo. Nhờ hào quang chói lọi của quỷ phủ mà khuôn mặt lãnh đạm khắc nghiệt của y ánh lên được chút thân sắc khó có, thế nhưng tiếc là mi mục vẫn trơ trơ cái kiểu mặt như người chết rồi.
Trương Thang ngắm quỷ phủ mà bụng dạ chẳng thấy vui vẻ gì. Y không biết cái vùng loạn lưu ở thế giới này có ý nghĩa ra sao, hơn nữa cũng lại cảm thấy ngần ngừ do dự trước công việc nàng giao phó khi đó, nhất thời tự nhiên không khỏi đâm ra nghĩ ngợi : "Thời cơ tuy đã tới, nhưng một khi phá xong luân hồi thì Cực Vực coi như cũng tiêu. Bổn quan biết đi đâu tìm một cái chức quan khác mà làm đây...