Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 568 - Chương 568 : Lục Diệp Lão Tổ

Chương 568 : Lục Diệp lão tổ Chương 568 : Lục Diệp lão tổChương 568 : Lục Diệp lão tổ

Chẳng ai biết tận cùng vũ trụ ở đâu. Đến ngay tu sĩ có tu vi cao nhất thượng khư cũng không làm sao đoán được nó to lớn đến nhường nào. Mà hoang vực Bàn Cổ sáu mươi ngàn năm mới xuất hiện một lần, cho nên tới khi nó lơ lửng trên đỉnh đầu mọi người, cái uy kinh khủng phát ra như vậy thực khiến lòng người phải đâm sợ hãi.

Hoang vực tựa như một miền phế tích mênh mông rộng lớn, như một con thuyền khổng lồ chẳng biết từ tít nơi đâu trong vũ trụ trôi dạt tới, khiến thời quá khứ xa xăm bỗng trong chớp mắt quay ngược trở về như trong truyên thuyết.

Người sống ở trăm tinh vực trên thượng khư tiên giới, đa phần đều không biết các thánh tiên ba vùng trời lúc này đã vào hoang vực. Nhưng hoang vực càng lúc càng gân, càng lúc càng lớn, mọi người ai nấy đều thấy rất rõ nên bụng dạ không khỏi cảm thấy bồi hồi.

Đồng thời mọi thứ tiếp cận với nó cũng đều chìm sâu trong bóng tối.

Ban đầu người ta chỉ chăm chăm nhìn hoang vực chứ không hề để ý tới gì khác. Mãi đến khi hắc ám hốt nhiên bỗng như vật sống giương nanh múa vuốt quắp lấy toàn bộ hoang vực, bọn họ mới thấy giật mình hốt hoảng !

- Cái... cái gì vậy 2

- Hiện tượng thế này hình như không hay cho lắm...

- Các thánh tiên đã vào trong chưa ?

- Rút cục là chuyện gì thế này ?I...

Tiếng bàn tán mỗi người mỗi khác, nhưng thảy cùng đều sợ hãi hoảng hốt như nhau. Nhưng dù tu sĩ thượng khư tiên giới có khiếp đảm đến thế nào thì sau khi đã nuốt chửng cả hoang vực, cái chất đặc quánh như mực của bầu hắc ám kia vẫn nhắm về phía thượng khư mà ngốn ngấu tiếp !

Đến lúc này, người ta mới nhận thấy sao trời đã biến đâu mất hết.

Nhật nguyệt cũng không mà ánh sáng cũng không.

Tất cả đều bị hắc ám đang đè nặng dần từng chút kia thôn phệ, thế giới bắt đầu trở nên tịch mịch, lạnh lẽo...

Nhưng những người đã vào hoang vực rồi thì lại hoàn toàn không biết có việc gì đang xảy ra bên ngoài. Ai trong họ cũng đều là lần đầu tiên đi hoang vực cả.

Chúng tiên vừa vào bên trong thì liền phải đương đầu với sức ép khổng lồ. Chẳng khác gì sóng cả trong cơn bão biển, nó đùng đùng quật tới tựa hồ như tức giận, muốn nghiền nát cho xong đời một đám kiến hôi dám mạo phạm uy nghiêm đại tôn này !

May là còn có trường dạ.

Ngay khi uy áp vừa kề thì các thanh trường dạ vốn đen kịt bỗng đồng loạt bừng lên hào quang. Chúng sáng mà không chói, hơn nữa trông lại có cảm giác dìu dịu thân thiết. Hào quang của trường dạ bao bọc lấy người cầm nó, khiến uy áp ập tới, vừa mới chạm đến quầng sáng mỏng bên ngoài thì đã phải biến mất vô ảnh vô tung.

Đại tôn Bàn Cổ từng chế trường dạ chiếu sáng vũ trụ. Tuy bây giờ chỉ còn lại một cuộn tàn khuyết gỡ lẻ ra thành ba mươi bảy thanh, uy lực giảm xuống rất nhiều nhưng người cầm nó lại cảm thấy mình như chẳng khác gì đang ôm trong lòng một ngôi sao sáng ngời.

Thế giới xung quanh liền lập tức tỏ rạng. Bọn họ đang đứng trong lòng bàn tay của Bàn Cổ.

Năm xưa đại tôn mất đi, sau khi ngã xuống, xác thịt trở thành nham thạch với bùn đất, lông tóc hóa rừng rậm cỏ cây, còn các mạch máu trong người thì biến thành sông ngòi.

Tuy nhiên dù sao thì cũng đã qua hai kỷ nguyên mất rồi. Viễn cổ xong thì tới thượng cổ, thời gian trôi mãi tới bây giờ đã là kim cổ. Sau vạn vạn năm phiêu lưu trong vũ trụ, các sông ngòi luôn chảy xiết không ngừng kia đã khô cạn hoàn toàn.

Sau khi đáp xuống, Kiến Sầu phóng mắt nhìn quanh tứ bề thì chỉ thấy lòng sông mênh mông bằng phẳng, đầu trước đầu sau hun hút, chẳng biết thông tới đâu. Nàng không khỏi nghĩ tới các mạch sông ngầm đang chảy dưới lòng đất. Kế lại ngó sang hai bên trái phải thì thấy dấu tích dòng chảy vẫn còn trên vách đá, song nhìn kỹ hơn lại có thể nhận ra được thêm sắc máu đo đỏ bầm bâm thấm bên trên.

Tính tất cả những người vào hoang vực, bao gồm hai tiên tôn và thêm Tạ Bất Thần được Kiến Sầu dẫn vào nữa thì nhân số tổng cộng vừa đúng bốn mươi.

Trong thời gian đầu vừa mới vào, bọn họ không dám làm gì sơ xuất. Mãi đến khi biết chắc trường dạ đúng là có thể bảo hộ thân mình, ai nấy mới bắt đầu thở phào nhẹ nhõm.

Người khoác sa mỏng như cánh chuồn, cái cô ả bạch cốt Đại Đại kia liền vỗ vỗ ngực, bề ngoài rành rành là xương khô trắng hếu ra đó nhưng giọng nói thì lại vô cùng ỏn ẻn yểu điệu : "Xem ra bây giờ không phải lo gì cho lắm nữa rồi. Đám tới hoang vực sáu mươi ngàn năm trước xui xẻo quá, tại không có chuẩn bị trường dạ trước nên mới bỏ mạng hết ở đây, chỉ có mỗi Mộng Thiên Mỗ là sống sót thôi. Lại còn nói "mộ địa thánh tiên" vớ vẩn gì đó nữa chứ, thiệt đúng là làm người ta sợ hết hồn."

- Đừng có mà dễ ngươi như vậy.

Khi vào hoang vực, Bạch Hạc đại đế không dẫn con hươu kia theo. Ai cũng nói nó là vật cưng của ngài, nhưng ngài thì lại bảo vệ nó, coi nó như mạng.

Nghe Đại Đại õng ẹo một tràng xong, Bạch Hạc đại đế liền cau mày, không đồng ý : "Năm xưa không phải là không có tu sĩ bậc tiên tôn đi vào, nhưng thế mà cũng vẫn bỏ mạng trong này đó thôi. Đợt đi sáu mươi ngàn năm trước đã chôn vào đây gần hết nhân lực thượng đỉnh của tu giới, thậm chí tới mấy mười mấy ngàn năm sau cũng không có lớp tu sĩ nào khác lợi hại như vậy kế thừa. Chúng ta cứ cẩn thận vẫn hơn. Lần này các vị tất nhiên là vì truyền thừa đại tôn mà tới, nhưng trước kia nghị sự, chúng ta đã có nói rõ ràng rồi, mọi sự đều lấy việc khôi phục luân hồi làm trọng."

Nói tới đây, ngài chợt ngoái đầu liếc nhìn Kiến Sầu đang đi sau cùng rồi lại tiếp : "Vào thời đêm dài vĩnh cửu viễn cổ, Bàn Cổ đại tôn lập nên luân hồi. Nhưng cứ dựa vào tình hình mấy ngàn năm nay mà xét thì luân hồi dưới hạ giới đã gân như bị hủy hết. Có lẽ là do các tộc loài trong thời hoang cổ tối tăm còn sót lại đã tác oai tác quái. Duy ở mỗi Nguyên Thủy vì nhờ có kiếp phạt của đại tôn để lại nên mới may mắn thoát nạn, tuy nhiên mấy trăm năm trước cũng thiếu chút nữa là bị diệt mất. Lần này hoang vực đi ngang qua thượng khư chỉ dừng lại có mười ba ngày thôi. Chúng ta phải tranh thủ thời gian, đi mau tới tổ địa đi."

Ở hoang vực,tổ địa" chính là đầu Bàn Cổ.

Bàn Cổ là tổ tiên loài người, hậu thế với ngài hoàn toàn không có gì khác biệt. Điểm tu luyện quan trọng của các tu sĩ đa phần đều nằm ở tổ khiếu mi tâm. Mọi ý thức đều tập trung trong linh đài não hải. Cứ theo đó mà chiếu thì Bàn Cổ cũng không khác mấy.

Kiến Sầu nhận ra ánh mắt Bạch Hạc đại đế nhìn mình nhưng lại tuyệt không tỏ thái độ gì. Nàng biết đó chẳng qua chỉ vì mình là người đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, chèo chống hết thảy mà thôi.

Dù sao thì tu sĩ phi thăng thế nào cũng sẽ mang tin tức nơi hạ giới lên cho thượng khư. Mấy cái chuyện trọng đại liên quan đến luân hồi bậc này các tiên tôn luôn theo dõi sát sao nên dĩ nhiên cũng sẽ biết hết.

Trừ Kiến Sầu, các thánh tiên khác của thượng khư đều tỏ ra hiểu rõ những gì Bạch Hạc đại đế đã nói. Nghe xong ai cũng gật đầu đồng tình.

Sau đó, chúng tiên mới bắt đầu tiến lên phía trước.

Tuy đã có trường dạ bảo hộ, nhưng sức ép của hoang vực Bàn Cổ lớn đến nỗi thậm chí đến thần thức tu sĩ cũng phải chịu hạn chế, bởi vậy nên chỉ có thể tra xét trong phạm vi trăm trượng là cùng.

Các mạch máu từ chân tay hướng về thân và từ đầu ngón tay ngược lên cánh tay, tất cả đều càng lúc càng thô to. Phương hướng lộ trình vì vậy cũng có thể định vị vô cùng dễ dàng.

Trên lòng sông do mạch máu hóa thành, chúng tiên chỉ cần nhắm về phía rộng rãi khoáng đạt mà đi.

Ít ra trong thời gian đầu, đi như vậy sẽ không bị sai hướng.

Song sau khi đi được một quãng, Kiến Sầu chợt nhận ra có thêm một người nữa đang đi bên cạnh mình, mà mấy người Ứng Hủy, Phụ Kiếm Sinh với Tạ Bất Thần thì song song hai bên trái phải, cách nàng không xa mấy.

Lục Diệp lão tổ bước đi vô cùng thong thả. Song hành cạnh Kiến Sầu, bà dõi mắt nhìn lên Bạch Hạc đại đế đang dẫn đầu phía trước rồi nói : "Chuyện luân hồi dưới hạ giới bị hủy ở ba thiên thượng khư cũng coi như là tuyệt mật bậc nhất, không thể dễ dàng để cho tu sĩ biết được. Nhưng Kiến Sầu tiểu hữu mấy chục năm nay đều chưa hề tới lui ba thiên bao giờ, ban nãy nghe Bạch Hạc nói vậy thế mà lại chẳng thấy kinh ngạc chút nào."

Kiến Sầu không khỏi đưa mắt nhìn nhìn bà ta.

Cái vị Lục Diệp lão tổ này trời sinh đã phong hoa tuyệt đại. Mi mục phơn phớt nét cười như có như không. Khi nhìn, ánh mắt trông như vì người đối diện mà quan tâm, nhưng vừa liếc sang chỗ khác thì lại có cảm giác như mọi thứ trước đó đều là hư không, chẳng còn lại chút tăm tích nào.

Hệt như một cơn gió vậy.

Lúc thổi qua, nó lay động rất nhiều thứ nhưng lại chẳng hề cuốn theo hay thay đổi bất cứ thứ gì.

Mấy người Bát Cực đạo tôn lấy được hà đồ, đọc nó mấy chục năm mà chẳng lãnh ngộ nổi. Trong khi đó, bà ta năm xưa chỉ cần xem có nửa ngày là xong, kế còn tiện tay vứt xoẹt đi, phi thăng đi mất, sau khi lên tới thượng khư lại còn đánh bại Bích Tỳ tiên quân, rất mau sau đó liên trở thành một trong ba tiên tôn của đại la thiên.

Ở Nguyên Thủy bà đã là lão tổ, thăng lên thượng khư cũng vẫn lão tổ y nguyên.

Kiến Sầu cho rằng Lục Diệp chắc chắn đã lãnh ngộ hết hà đồ rồi.

- Ta nghĩ chính bản thân lão tổ cũng chẳng ngạc nhiên khi thấy ta không ngạc nhiên.

Nàng ôn tồn cười, móc thêm một câu sắc lẻm : "Dù sao thì từ mấy chục ngàn năm nay, chỉ mỗi bà với ta là hiểu thấu hà đồ. Có tâm lén nhìn thiên cơ đâu phải chỉ có mỗi mình ta đâu."

Bước chân Lục Diệp lão tổ chợt khựng lại, trông ra vậy mà có vẻ hơi biến sắc. Lúc nhìn lại Kiến Sầu, ánh mắt dần dần trở nên phức tạp, tựa hồ như đang nhớ nhớ lại những chuyện hư vô mơ hồ xa cũ, sau đó chỉ khẽ nói : "Đúng là có tâm nhìn lén thiên cơ không phải chỉ có mỗi một người, nhưng không phải ai cũng dám đi làm. Bởi vậy ta rất nể phục cô."

Nể phục.

Đối với hai cái tiếng thốt ra từ miệng Lục Diệp lão tổ đó, nếu có ai khác quen biết bà mà nghe được chắc sẽ tưởng tai nghe của mình có vấn đề.

Kiến Sầu cũng giật mình sững sờ một thoáng. Tuy nhiên khi mắt đối mắt với bà, từ sâu trong đôi con ngươi thâm trâm đó, nàng nhìn ra được bao sóng to gió lớn đang ẩn dưới vẻ điềm tĩnh kia.

Lục Diệp lão tổ vẫn lững thững bước tới, tà áo xanh biếc như ngọc phất phất bay bay theo gió, giọng điệu cũng đượm chút cảm hoài : "Ngay từ khi cô mới tới tới thượng khư, ta biết là cô đã hiểu thấu rồi. Lúc đó ta nghĩ trên đời hóa ra đúng là có người như vậy thật : dám làm, dám mưu tính, thậm chí còn dám đối mặt với mọi hậu quả vận mạng sau này. Ta vậy mà không dám đấy. Bình sinh thích rượu, thích ăn ngon, hiếu chiến, ham rong ruổi đó đây, tương lai tù đọng thế nào chả cần biết tới, thực đúng là đáng sợ..."

Biết so với không biết còn đáng sợ hơn nhiều.

Bởi vậy sau khi hiểu thấu hà đồ, đến lúc phải quyết định, bà đã hoàn toàn không chọn con đường mà Kiến Sầu đang đi bây giờ.

Người ngoài cuộc nghe có lẽ sẽ chẳng hiểu Lục Diệp lão tổ nói gì nhưng Kiến Sầu thì lại biết rất rõ.

Một tràng như vậy thật đúng là quá nặng.

Nàng chìm trong im lặng, mãi chẳng thấy lên tiếng.

Lục Diệp lão tổ cũng không biết nói thế nào tâm trạng mình lúc này, nhưng thấy thái độ của Kiến Sầu thì biết cô quả thực hiểu rất rõ mình phải đối mặt với cái gì. Bà còn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng tất cả những điều này đối với cô liệu có nghĩa gì không ?

Bởi vậy bà vẫn cười cười, cuối cùng chỉ nói : "Hà đồ, ta đã giúp cô thu lại rồi."
Bình Luận (0)
Comment