Chương 569 : Mộ Tử
Chương 569 : Mộ TửChương 569 : Mộ Tử
Bà ta giúp nàng lấy lại hà đồ ư ?
Kiến Sầu với Lục Diệp lão tổ ánh mắt va nhau, nhưng trong đó thứ thoáng lóe lên lại chỉ là thấu hiểu.
Nàng cười đáp : "Cám ơn lão tổ !"
Lục Diệp lão tổ cũng không nói gì thêm, chỉ dấn chân hai ba bước là đã lại trở về cạnh Bạch Hạc đại đế ở tít đằng đầu.
Nhiều người ở kế bên đổ dồn mắt nhìn, mục quang ánh lên nghi hoặc. Bọn họ là Phụ Kiếm Sinh, Ứng Hủy và cả Nguyệt Ảnh.
Kẻ ngoài cuộc không nghe được Lục Diệp lão tổ nói gì với Kiến Sầu, nhưng cứ dựa vào khoảng thời gian hai ba câu ngắn ngủi như vậy, hơn nữa lại còn rơi đúng vào thời điểm này, cộng thêm với việc hai người bọn họ thân phận đặc biệt, nói chuyện chẳng để người ngoài nghe thấy, điều này thực đúng là phải khiến cho con người ta bồi hồi nghĩ ngợi liên miên.
Phụ Kiếm Sinh đi cùng một chỗ với Nguyệt Ảnh, nhưng lại không gần hai người Kiến Sầu với Lục Diệp mấy. Ứng Hủy thì ở kế đám người phi tà thiên, lâu lâu mới liếc mắt nhìn qua một lần.
Còn Tạ Bất Thần lại khác. Y vốn đi vào cùng với Kiến Sầu, nhưng ban nãy thấy Lục Diệp lão tổ đưa mắt liếc mình một cái thì liền hiểu ý đi lùi ra sau mấy bước. Đến bây giờ, y mới bắt đầu vượt lên bắt kịp nàng, rồi bình thản bảo : "Hình như hai người nói chuyện gì không hay cho lắm thì phải."
Kiến Sầu mày liễu khẽ nhướng, thẳng thừng bác bỏ ngay : "Lần này Tạ đạo hữu mưu mô đầy mình đoán sai rồi. Ta với lão tổ bàn luận với nhau tuyệt không phải về cái gì xấu mà là một chuyện cực tốt." Nói xong nàng đưa mắt nhìn y, mục quang anh ánh như trêu ngươi, hơn nữa trong đó còn thoáng chút sát ý chẳng biết thiệt giả ra sao.
Tạ Bất Thần bèn không hỏi nữa.
Giữa y với Kiến Sầu lúc nào cũng hư hư thực thực, có hồi nói thật nghe như giả, có hồi nói giả lại nghe như thật, rất khó phân biệt rạch ròi.
Cho nên, thôi chẳng thà cứ nhập nhằng như vậy cho xong.
Tuy nhiên Kiến Sầu lại bất chợt hỏi y : "Nghe nói bốn mươi bốn năm qua, trước khi phi thăng, Tạ đạo hữu vẫn chưa tra xét ra chuyện về chu thiên tinh thân đại trận Côn Ngô sao ? Chim chín đầu rốt cục có biết được tung tích gì không 7?”
Tạ Bất Thần lắc lắc đầu.
Y cũng rất muốn biết bí mật phía sau là cái gì, tuy nhiên mớ bòng bong này từ đầu đến cuối lại chẳng gỡ được, tới tận khi y rời Nguyên Thủy mà cũng vẫn chẳng tìm được lấy một mảy manh mối.
Lời này quả không bịa đặt chút nào.
Kiến Sầu nhìn ra được điều đó, hay nói cho đúng thì câu trả lời của Tạ Bất Thần đều nằm trong dự liệu của nàng. Nàng rũ mi ra chiều nghĩ ngợi, vả lại cũng chẳng nói thêm tiếng nào.
Đoàn người đi về phía trước một quãng xa thật xa, dần dần rồi cũng quen với tình hình dưới lòng hoang vực. Bởi vậy, bọn họ bèn để mấy người Bạch Hạc đại đế với các tiên tôn dẫn đầu, còn phần mình thì ai nấy đều ngự không, theo sát đáy sông cạn mà tăng tốc, tiến mau về phía trước.
Mỗi một đường sông quanh co ngoằn ngoèo đều là mạch máu trong cơ thể Bàn Cổ khi xưa. Tất cả chằng chịt đan xen nhau. Dưới lòng đất hoang vu tính mịch hiện tại cũng loang loáng bóng người đan xen, qua qua lại lại. Nhìn thực chẳng khác gì một tấm lưới khổng lồ.
Nếu không nhờ vào độ rộng hẹp của đường sông mà đoán định phương hướng thì nguyên cả một đoàn đại năng như vậy có lẽ cũng phải bị lạc đường mất lối mà thôi.
Càng tiến về phía trước đường đi càng rộng ra thấy rõ.
Sau khi vòng qua rẽ lại mấy lần, bọn họ liền gặp đường lộ gần như thẳng băng. Con đường này to lớn rộng rãi, hơn nữa còn trống hươ trống hoác, tối đen như mực, chạy hút về phía trước.
Kiến Sầu đoán bọn họ có lẽ đã ra tới cánh tay Bàn Cổ.
Bây giờ lòng sông không còn trống trải nữa. Ở nơi quanh năm không thấy ánh mặt trời như vậy thế mà tự nhiên lại mọc rất nhiều kỳ hoa dị thảo, hình dáng vô cùng lạ lùng, màu sắc cũng rất mờ nhạt. Lúc bay qua trên không, chúng tiên còn thấy chúng lao xao vụt co lại.
Bích Tỳ tiên quân vẫn luôn dựa vào vách đá bên trái tiến lên bỗng chợt nhận ra dấu tích đánh nhau của các tu sĩ trước kia.
Cái to cái nhỏ.
Có cái là hố sâu khổng lồ nhưng cũng có cái chỉ là dấu chưởng ấn bàn tay bình thường. Mặc dù còn có rất nhiều vết tích khác đã bị cỏ cây trên mặt đất che lấp hết nhưng chỉ với bao nhiêu đó thôi cũng đủ biết ở đây đã từng xảy ra đánh nhau chém giết.
Lục Diệp lão tổ nhìn nhìn rồi nói : "Chắc đây là mấy thánh tiên sáu mươi ngàn năm trước rồi."
Hoang vực Bàn Gổ trôi nổi trong vũ trụ, chỗ này trừ tu sĩ ra thì sẽ không có ai khác động thủ. Thành thử dấu vết trước mắt trông ra thật quá rõ ràng. Ai nấy đều gật gật đầu tán thành.
Nhưng tới lúc này, bầu không khí tại đương trường không biết sao bỗng trở nên là lạ. Nhóm thánh tiên của sáu mươi ngàn năm trước có lẽ còn chưa gặp phải vấn đề như hiện giờ. Họ tới hoang vực hẳn chỉ là vì truyền thừa Bàn Cổ mà thôi.
Nhưng mấy người đó đi đâu hết rồi ?
Trong số họ chắc đã có người ra tay với bạn đồng hành của mình.
Bây giờ, tất cả đi bốn mươi người, mà ai nấy đều chẳng phải tay vừa, không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì đây ?
Mỗi người mỗi suy nghĩ riêng nhưng lúc này chẳng ai nói ra, chỉ biết tập trung tinh thân, âm thâm đề cao cảnh giác.
Chúng tiên vẫn tiếp tục đi về phía dưới.
Chốc lát sau bọn họ lại qua một quãng nữa, chừng được một canh giờ thì đột nhiên trước mặt bỗng nổi gió. Thậm chí đến hào quang của trường dạ cũng bị thổi tắt, chẳng chiếu sáng được gì. Xung quanh tối om om, hệt như bị lạc vào hư không.
Kiến Sầu liền cau mày. Chúng tiên cũng dừng bước ngay.
Mấy người Bạch Hạc đại đế đưa mắt nhìn nhau, nhưng sau vẫn tiếp tục tiến lên phía trước.
Phạm vi chiếu sáng của trường dạ lập tức mở rộng thêm, vì vậy cái thứ tối đen như mực, chiếu chẳng sáng nổi ở phía trước liền hiện lên rõ ràng.
Hóa ra đó là một cái động lớn không khác gì hố trời !
Vành động vốn sắc bén nhưng do chịu sự tác động của các dòng ngân hà trong vũ trụ không biết đã bao nhiêu năm nên nó đã bắt đầu có dấu vết ăn mòn, nhưng các đại năng thân kinh trăm trận đang có mặt tại chỗ thì làm gì mà chẳng nhìn ra cái vành động này là từ bên ngoài đập tới rồi kẹt cứng ở đây, có lẽ nhìn từ bên ngoài còn lớn và dài hơn nhiều !
Trận gió ban nãy mà bọn họ gặp phải chính là từ miệng động này thổi tới. Nhưng ngửa đầu nhìn ra ngoài thì chỉ thấy trống hươ trống hoác, hư không một trời đen kịt, chẳng có lấy một bóng sao nào.
- Đây chắc là thương tích đúng không ?
- Nó không có lành lại, xem ra có lẽ là bị thương trong trận chiến trường dạ thời đó, hơn nữa còn hình thành trước khi đại tôn chết không lâu...
- Sức mạnh của tộc thần chích đúng là đáng sợ.
Một số thánh tiên không khỏi bồi hồi thở dài, cảm thấy người có thể làm nên một vết thương như vậy trên thân thể Bàn Cổ hẳn phải là một tồn tại khủng khiếp biết chừng nào. Ai nấy nhất thời đều bất giác rùng mình ớn lạnh.
Mà đáng sợ hơn đây chẳng qua mới chỉ là dạo đầu mà thôi.
Càng đi về phía trước thì dạng thương tích như vậy lại càng nhiều, thậm chí còn thấy có cả vực thẳm hết khe này tới khe khác, sâu hút gần như tới đáy, khiến người ta nhìn mà không khỏi nghĩ rằng cánh tay này của Bàn Cổ thiếu chút nữa là bị chặt lìa hẳn ra !
Bạch Hạc đại đế sắc mặt dần dần nghiêm lại. Sau khi băng qua một vực thẳm, ngài quay người nhìn, cuối cùng mới nói : "Bàn Cổ đại tôn năm xưa dẫn loài người thiên di, sức lớn đến nỗi có thể mở trời. Kẻ có thể làm nên thương tích như thế này trên người ngài hẳn là mấy tên thần chích hoang cổ kia rồi. Chỉ tiếc là vào thời viễn cổ tối tăm vĩnh cửu đó, con người ta lập nghiệp vất vả, đến ngay cả việc sinh tôn của mình còn khó đảm bảo nữa là, bởi vậy các ghi chép lưu lại cho đời sau ít ỏi quá, chúng ta thực khó mà đoán được lúc đó đã xảy ra chuyện gì."
- Nghe nói trong trận chiến này, thần chích chết hết, bóng tối vĩnh cữu mới được xóa sạch, không phải vậy sao 2
Người tiếp lời hóa ra lại là Nguyệt Ảnh. Hắn cũng vừa mới băng qua vực thẳm, hai mắt hơi rũ, mục quang ra sao khó thấy song trong đó lại ẩn ẩn chút niềm xót xa.
- Cái đám thần chích này mặc dù sống trong vũ trụ nhưng lại ngại loài người phát triển lớn mạnh, hơn nữa còn sợ tu sĩ chúng ta nắm được phép tắc vũ trụ, bởi vậy mới gây chiến với loài người. Trong số các thần chích đó, kẻ hiểm ác nhất có tên là "Mộ Tử". Ban đầu thì gã qua lại thân thiết với tiên dân viễn cổ, miệng nói là hai tộc không nên khai chiến, nhưng rốt cục chính gã lại là kẻ vờ tới giảng hòa, gạt người ta buông hạ phòng ngự, khiến không biết bao nhiêu là tiên dân viễn cổ vô tội phải vong mạng. Tình thế như vậy đã buộc đại tôn không thể không lập nên luân hồi để bảo vệ sự tồn tại của loài người chúng ta. Thế nhưng chính bản thân ngài thì lại sức cùng lực kiệt mà chất...
Thánh tiên với nhau, hơn nữa còn đi hoang vực nên những gì thuộc về quá khứ liên quan đến Bàn Cổ bọn họ ít nhiều đều có nghe đến, chỉ có điều là không tinh tường như Nguyệt Ảnh mà thôi.
Cũng bởi thời gian tu luyện lâu nhất nên Bạch Hạc đại đế mới biết nhiều hơn một chút.
Nhưng ngài không ngờ Nguyệt Ảnh vậy mà cũng tỏ tường, cái vị thánh tiên này quanh năm suốt tháng đều bế quan, rất ít khi nào thấy mặt. Ngài hơi tò mò hỏi : "Nguyệt Ảnh đạo hữu làm sao biết được ?"
- Tình cờ có được ít thư tịch xưa còn sót lại về thời viễn cổ nên mới biết được chút chút, nhưng cũng chỉ tới đó là cùng. Đại đế có hỏi thêm nữa tại hạ cũng chẳng biết gì đâu.
Nguyệt Ảnh tỏ ra rất khiêm tốn.
Hắn bật cười rồi chắp tay thủ lễ, sau đó thì không nói thêm gì nữa.
Thế nhưng lúc này có người đứng ở kế bên lại nghe chói tai trước một tràng đối đáp của hai người bọn họ. Y không mặn không lạt cười một tiếng rồi nói chõ vào : "Chúng ta chẳng qua chỉ biết được chút đầu thừa đuôi thẹo đó thôi. Đúng là ếch ngồi đáy giếng, chỉ thấy được có mỗi cái chóp băng nổi. Nhiều khi sự thực năm xưa chẳng có chút nào giống với mấy cái chuyện đồn thổi cũng không chừng !"
Giọng điệu hốt nhiên hơi bay mùi giễu cợt như vậy.
Chúng tiên nghe xong giật mình, chiếu tiếng ngoái đầu nhìn lại thì hóa ra đó là "Ứng Hủy" tu vi thấp nhất trong số họ, mới tấn thăng lên thánh tiên được có một hai ngày gần đây !
Lập tức ai nấy đều cau mày. Bọn họ đa số đều không quen với Ứng Hủy, dù tu giới có trọng thực lực đi nữa thì đến như mấy bậc cây đa cây đề nói chuyện cũng phải khiêm tốn, khách khí một chút mới được.
Đẳng này cái con xà yêu kia ăn nói không khỏi hơi quá rồi.
Nguyệt Ảnh cũng ngó về phía Ứng Hủy, sau một hồi đối mắt với cái nhìn không chút kiêng nể của y, nụ cười của Nguyệt Ảnh cũng tắt dần. Hắn hỏi : "Cái vị Ứng Hủy tiểu hữu này hình như ý tại ngôn ngoại gì thì phải ?"
Ứng Hủy đốp lại : "Yêu tộc chúng ta đâu có ai học được bản lãnh như vậy đâu chứ ?"
Cái thói nói chuyện "ý tại ngôn ngoại" hiểu ngầm này nọ, yêu tộc bọn họ ít khi nào dùng. Y thuận đà mỉa Nguyệt Ảnh một câu. "Ứng Hủy" hoàn toàn không có vẻ gì muốn tự kiềm chế bản thân.
- Chẳng qua đứng ở đây nghe thấy yêu tộc các ngươi bàn luận chuyện người ta mà phát chán cái lỗ tai thôi.
Chúng tu sĩ đại la thiên tức thời biến sắc.
Người bên phi tà thiên trái lại chẳng có động tĩnh gì. Mặc dù biết Ứng Hủy xưa nay không hề chường mặt ra ngoài nhưng thình lình đốp chát một hơi một hồi như vậy, nhiêu người cũng thấy là lạ, tuy nhiên trong bụng thực ra không cũng lấy làm phiền cho lắm.
Nói gì thì nói, cứ hễ mở miệng là "loài người” thế này "nhân tộc" ta thế kia, nghe chán chết đi được.
Đại Đại vén mảnh sa che miệng cười rồi xởi lởi hòa giải : "Thôi đi ! Quan tâm thần chích nhân tộc với "Triêu Sinh" "Mộ Tử" làm cái gì chứ ! Chúng ta có biết cũng đâu để làm gì. Quan trọng nhất là tìm được thứ để khôi phục luân hồi không phải sao ? Thôi cứ đi tới đi đã."
Nói xong, cái thân ẻo lả như không xương của ả liền ngả về phía "Ứng Hủy", kế lại ỏn ẻn cười : "Thanh niên trai trẻ, trước giờ sao tỷ tỷ lại không biết ngài khéo ăn khéo nói thế này, thiệt là mê chết đi được !"
Lúc trước còn lên tiếng dàn xếp thế này thế nọ, nhưng mở miệng đến câu sau là tuyên bố thẳng bao nhiêu lời của "Ứng Hủy" ban nãy kia cũng chính đúng ngay ý của mình.
Người bên đại la thiên ai nấy đều tức đến trợn tròn mắt.
Kiến Sầu cũng ngẩng lên nhìn hai người bọn họ.
Ngay lúc này, Đại Đại đã tựa sát rạt lên vai "Ứng Hủy'"."Ứng Hủy" cau mày, không hiểu sao nhìn thấy Kiến Sầu đang liếc mắt ngó sang thì liền vội vàng đẩy cô ả ra. Mặt mày sa sầm, y nói với Đại Đại : "Xin tự trọng !" Tự... tự cái gì 2
Tự trọng ?22
Đại Đại thực không dám tin vào những gì đang nghe thấy. Lỗ tai ả hư mất rồi hay sao vậy trời ? Cái vị thánh quân tử vi Tạ Bất Thần của đại la thiên ban nãy đẩy ả ra thôi thì cũng đành đi.
Tánh rắn thích dâm mà !
Cái con rắn thối tha này vậy mà lại kêu ả tự trọng á ?I