Chương 570 : Máu tim Bàn Cổ
Chương 570 : Máu tim Bàn CổChương 570 : Máu tim Bàn Cổ
Mình mà nhịn nữa thì nó được nước làm tới à 2
Huống chỉ cái gã Ứng Hủy này lại cùng một phe với phi tà thiên bọn họ. Đại Đại thấy mình không lên cơn thì thôi nhảy phắt qua Đại la thiên đi làm thánh nhân luôn đi cho rồi I
Ả đứng thẳng ngay dậy, ngoài mặt thơn thớt cười : "Cái con rắn nhà ngươi thực đúng là không phải thứ thường nha."
"Ứng Hủy" làm thinh.
Nhưng thái độ của hắn như vậy lại càng khiến Đại Đại thấy sức quyến rũ của mình thành như rơm rác, oai nghiêm bị sỉ nhục nặng nề. Mỹ nhân trước mặt tức thời liền biến thành bạch cốt, giơ nanh múa vuốt định bổ nhào qua : "Thiệt tức chết mà ! Bà đây phong hoa tuyệt đại, tuổi xuân mới chớm đã đẹp chết người, ngươi lại -"
- Khụ ! Khụ !
Dường như thấy ồn ào đến độ này, hoặc cũng có thể là vì giữa đường lộn xộn láo nháo như vậy thực quá mất thời giờ nên người có địa vị cực cao chuyên đi giảng hòa là Bạch Hạc đại đế kia liền vội vàng xấn tới, nắm bả vai Đại Đại kéo đi lên phía trên.
- Đại tiên tử cũng đã là tiên tôn rồi, việc gì phải so bì với hạng tiểu bối chứ 2
Đại Đại mới đầu còn vùng và vùng vằng, nhưng sau khi bị kéo lôi đi xênh xệch một quãng thì mới bất tri bất giác nhận ra mình vậy mà lại đang quàng tay lên ngay bả vai của Bạch Hạc đại đế !
Cái thân ả liền lập tức õng ẹo mềm đuột hẳn ra. Mấy cái câu bà nọ bà kia ban nãy ả đã đá văng lên chín tâng mây tự đời nào, cũng chẳng buồn ngại ngùng mắc cỡ mà dán chặt lên luôn người Bạch Hạc đại đế, cái tay còn quàng qua quanh ngực ngài, ngọt ngào thỏ thẻ nói : "Vẫn là đại đế lúc nào cũng tốt với người ta, biết thương người ta..."
Cả người Bạch Hạc đại đế tức thời cứng lại.
Nhưng chẳng có người nào cứu ngài.
Lúc không có chuyện gì thì ngài xưa nay cứ hay tính kế người ta, bởi vậy nên bây giờ chỉ còn nước cười cười hoan hỉ, nhịn đi cho xong mà thôi.
Sau lưng có kẻ chẳng nể mặt mà cười thành tiếng.
Dĩ nhiên là Lục Diệp lão tổ chứ còn ai vô đây.
Bà sao mà lại chẳng biết tánh tình Đại Đại cơ chứ ? Dù anh hay ả thì cô ta cũng tơm tớp xãn tới kiếm chác. Lần này Bạch Hạc ngài chịu khó chịu trận một phen đi. Có điều trong bụng Lục Diệp lão tổ hoàn toàn không tán thành chút nào, dù sao bà từng trải cũng nhiều.
Tuy nhiên...
Ánh mắt Lục Diệp lão tổ nhắm tới người "Ứng Hủy", sau đó lại lia qua Kiến Sầu tựa hồ như có chút gì đó nghĩ ngợi.
Kiến Sầu coi vậy mà lại không để ý gì đến chuyện vặt vãnh đó.
Sau khi băng qua vực thẳm, nàng đứng lại bên bờ vực nhìn xuống khe sâu không thấy đáy, chờ Tạ Bất Thân còn ở đẳng sau lên tới rôi cùng bắt kịp những người khác tiến về phía trước.
Sau đó, đoàn người liền đi nhanh hơn trước nhiều.
Dấu thương tích như vực sâu này có lẽ là nằm ở gần vai Bàn Cổ, cho nên sau khi đi qua vực thắm không lâu, chúng tiên liền vòng lên, rẽ sang bên trái. Phía trước trông càng âm u hơn.
Bạch Hạc đại đế phi thân bay nhanh tới, bên tai gió rít ù ù. Ngài nói : "Chắc là gần tới tim Bàn Cổ rồi."
Nhưng vừa dứt lời thì cả người chợt thình lình khựng lại !
Đúng lúc đó, hơi lạnh cũng thốc tới, đông cứng cả lục phủ ngũ tạng.
Chúng tiên phần lớn đều đi sau. Ai nấy còn chưa kịp nhìn ra phía trước có gì thì chợt thấy Bạch Hạc đại đế có phản ứng như vậy, thảy liền theo sát tới nơi.
Song đến lúc chứng kiến tận mắt, người người đều không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh !
Trong chớp mắt, đến ngay Kiến Sầu mà cũng phải rợn tóc gáy.
Con đường khô cạn trước mặt bắt đầu đỏ bầm dần đi, đó đây sền sệt một lớp bùn lắng mỏng tim tím. Mặt đất bằng phẳng chẳng mọc bất kỳ một thứ cỏ cây nào, nhưng phía trước thì la liệt...
Bạch cốt.
Gần chúng tiên nhất có hai bộ xương gần như dựa sát vào nhau.
Đã sáu mươi ngàn năm rồi, thời gian qua lâu quá nên quân áo trên người bọn họ đã tiêu hết, tuy nhiên vẫn hoàn toàn có thể rất rõ được rằng : Bộ xương ngôi phía sau trong tay có kiếm, mà thanh kiếm này thì đâm thấu từ sau lưng bộ xương ngồi phía trước.
Càng đi tới thì xương trắng chồng chất.
Bộ thì nằm vật trên đất, xương cốt tứ tán, không sao xếp hoàn chỉnh lại được. Bộ thì ngồi xổm, tựa hồ như lúc còn sống đau đớn khó lòng chịu nổi. Thậm chí cũng có cả bộ cứ đứng lừng lững mãi như vậy. Nhưng dù là bộ nào đi nữa thì cũng chẳng có cái nào còn sót lại chút máu thịt trên người.
Phóng mắt nhìn mà tưởng như lạc bước vào chốn địa ngục trần gian !
Mãi cho tới bây giờ, chúng tiên mới thực sự hiểu được bốn chữ "mộ địa thánh tiên" nó chân thực, rợn người đến mức nào !
Bãi xương trắng này dĩ nhiên chính là của các thánh tiên sáu mươi ngàn năm về trước.
Nghe đồn chỉ có mỗi một người sống sót rời khỏi đây, còn tất cả những tu sĩ khác đều bỏ mạng hết.
Bầu không khí tại đương trường tức thời liền trở nên âm u nặng nề. Ai nấy đều cực kỳ cảnh giác đề phòng.
Bọn họ không phải đi sâu vào trong tìm hiểu mà chỉ cần vận thân thức quét sơ một cái là đã dễ dàng nhận ra ngay : Trừ hai bộ xương ở ngay phía trước bị đâm kiếm giết chết từ sau lưng thì những bộ khác dường như đều gặp phải một biến cố nào đó xảy ra bất thình lình. Bọn họ không ai có thời gian phản ứng kịp nên đều chết trong nháy mắt !
Phải là tôn tại đến bực nào mới có thể khiến chừng đó đại năng đến ngay khả năng chống trả cũng chẳng còn lấy một chút, hơn nữa tất cả đều là thánh tiên mà đều bị giết chết trong tích tắc như vậy ?
- Gần chỗ này chắc có thứ gì đó kỳ lạ, chúng ta phải cẩn thận một chút mới được.
Phượng vương Phượng Khuyết của phi tà thiên lúc trước còn thấy chuyện chẳng liên quan tới mình, nhưng tới bây giờ thì y rốt cục cũng nhíu mày nhận ra tình hình vô cùng nghiêm trọng và vùng đất này cũng không phải là nơi dễ chơi, bởi vậy sắc mặt lơ là phơi phới ban nãy liền thu hết cả lại, một phiến phượng linh* vàng óng cũng trượt từ tay áo xuống, kẹp lại giữa hai đầu ngón tay.
* Phượng linh : lông đuôi chim phượng hoàng
Mấy người Bạch Hạc đại đế với Bích Tỳ tiên quân thái độ cũng không khác. Duy có mỗi Lục Diệp lão tổ là thản nhiên, coi cảnh tượng rùng rợn phía trước chẳng bằng nửa con mắt. Thậm chí bà còn tiến lên rút thanh kiếm trong tay bộ xương khô kia ra xem xem thế nào.
Ai nấy đều bị Lục Diệp lão tổ dọa sợ đến thót tim.
Sau khi nhìn kỹ thanh kiếm kia một hồi, bà nói : "Bọn họ hẳn phải chết cùng một lúc. Điều đó cho thấy thứ tấn công bọn họ phạm vi bao phủ rất lớn. Thường thường người đâu pháp khí đó. Nhưng bây giờ chết rồi mà pháp khí lại không hề suy suyển gì. Xem ra, tồn tại phát động đòn đánh này mục đích vô cùng rõ ràng. Chính xác là người đó muốn bọn họ chết, hay nói cho đúng thì tính công kính của đòn đánh này rất có mục tiêu, chỉ nhắm vào địch thủ mà thôi."
Nghe xong, chúng tiên đều chấn động.
Tuy Lục Diệp lão tổ không nói rõ nhưng bọn họ đều đồng loạt nghĩ đến tồn tại lúc trước đã từng bàn tán qua, kế lại nhớ tới tình hình bất thường, luân hồi lục đạo bị phá ở hạ giới nên ai nấy quả thực không sao không nghi ngờ cho được.
Chẳng lẽ lại rơi đúng vào khả năng tệ nhất ư ?
Bích Tỳ tiên quân vốn hay kiệm lời nhưng cuối cùng tới lúc này cũng nói một câu : "Ta biết các vị nghĩ gì nhưng vấn đề nằm ở chỗ nếu điều chúng ta nghi ngờ là đúng, vậy cái vị Mộng Thiên Mỗ lừng danh kia làm sao mà còn sống ra khỏi hoang vực được ?" Lúc y cau mày, thần sắc trông càng lạnh lùng hơn. Dấu ngọn lửa nằm ở mi tâm cũng đỏ lên, thiếu điều như muốn bật cháy đến nơi.
Cái vị Mộng Thiên Mỗ bí ẩn kia thực đúng là một câu đố hóc búa khổng lồ.
Ai nấy đều nhíu mày nghĩ ngợi.
Nhưng riêng Kiến Sầu lại chẳng buồn mệt đầu mệt óc với nó. Nàng tuy đứng trong góc nhưng ánh mắt vẫn không quên đánh một vòng, lướt qua từng người một.
Nhìn sắc mặt mà nói, dường như chẳng ai có gì bất bình thường.
Phụ Kiếm Sinh đang đắm mình suy nghĩ, chẳng hề ngẩng đầu lên; Bạch Hạc đại đế đi lên trước tra xét. Còn Nguyệt Ảnh mà nàng đã từng có dịp gặp mặt một lần ở hành tinh Tuyền Ky kia thì lại rất nhạy bén nhận ra ánh mắt của nàng, nhìn nàng cười cười.
Đặc biệt hơn cả có lẽ là Tạ Bất Thần. Là người đứng gần Kiến Sầu nhất, y lúc này đang ngẩng đầu dõi mắt nhìn nhìn vào một nơi cao ráo, thậm chí còn giơ trường dạ cầm trong tay lên tựa hồ như muốn soi nhìn cho rõ. Tiếp theo, sắc mặt vốn lạnh lùng chợt hơi lộ ra có chút gì đó nghi nghi khó hiểu.
Lúc Kiến Sầu nhìn về phía Tạ Bất Thần thì y đã cúi đầu nhìn xuống mặt đất dưới chân.
- Tạ đạo hữu phát hiện ra cái gì lạ chăng ?
Tự sâu trong đáy mắt Kiến Sầu hốt nhiên thoáng lóe lên lạ lùng, bàn tay đang cầm kiếm cũng khẽ xiết lại, nhưng hơn phân nửa đều bị tay áo che khuất nên không ai nhìn thấy.
Bình thường thì một thái độ nhỏ nhặt như vậy Tạ Bất Thần hẳn sẽ nhận ra. Nhưng hiện tại ánh mắt y đều tập trung dồn hết dưới chân. Hồi nãy y ngẩng đầu nhìn lên chỗ cao không thấy rõ lắm, lúc này cúi xuống nhìn dưới chân thì mới dễ dàng nhận ra rằng so với màu đất đo đỏ hồi mới vào hoang vực thì nơi bọn họ đang đứng bây giờ vậy mà đã tím rịm hết cả một vùng !
Tạ Bất Thần không trả lời Kiến Sầu ngay mà khom người cúi xuống đưa tay quẹt nhẹ lên mặt đất tím sâm, bốc lấy một nhúm nho nhỏ, đoạn miết miết nó giữa hai đầu ngón tay.
Nhúm đất này vậy mà lại dễ dàng tan ra, nhuộm lên da y một màu tím bầm quỷ dị -
Đây chẳng phải bùn đất gì mà là cặn máu !
Trong lớp máu đã khô đó thậm chí còn hơi bay một chút khí tức vô cùng đặc thù. Nó khiến cho y vừa cảm thấy được thì tự nhiên tim trong lồng ngực bỗng thót lên một cái, thậm chí đến vành mắt cũng hơi run run nhưng động thái cực nhỏ, rất khó thấy.
Ánh sáng của trường dạ từ dưới đất hắt lên khiến khuôn mặt y tranh tối tranh sáng, thậm chí trông còn có phần nào hãi hùng rùng rợn.
Tạ Bất Thần vậy mà lại quét mắt nhìn lên Kiến Sầu !
Ánh mắt bọn họ trong tích tắc liền va vào nhau, bên thì lạnh lùng sâu thắm, bên thì sắc bén như đao. Địch ý với sát ý từ đó cũng chan chát tóe lỏe, cực kỳ bức người !
- Máu này...
Máu của người thường đều đỏ. Máu của tất cả các thánh tiên mất mạng kia dĩ nhiên cũng chẳng khác. Nhưng hoang vực nơi mọi người đang đứng đây lại chính ở trong thân thể Bàn Cổ !
Bạch Hạc đại đế lại càng thêm tin chắc : "Chỗ này gần tim Bàn Cổ. Máu ở đây có lẽ có lẫn chút máu tim của ngài."
Bốn tiếng "máu tim Bàn Cổ" vừa thốt ra thì ngón tay cái Kiến Sầu đang tỳ chặt lên ngạc Nhất Tuyết Thiên bỗng thình lình vận lực."Két" một tiếng nhỏ, lưỡi kiếm liền vụt vút ra khỏi vỏ !
Mà Tạ Bất Thần ứng đối lại còn nhanh hơn nữa !
Hai đầu ngón tay vừa búng một cái thì thước mặt quy cũng liên từ trong tay áo phóng ra, nằm gọn trong lòng bàn tay y !
- Chát I
Nhanh đến nỗi mắt thường khó thấy !
Chúng tiên chưa ai định thần kịp thì hai người bọn họ đã coi tứ bê như đất hoang, trong chớp mắt đã đấu nhau một chiêu nhanh như chớp giật !
Sức chấn hung bạo bùng ra khắp nơi xung quanh !
Nhưng không biết do hai người bọn họ đánh nhau không nương tay mà dẫn tới chấn động nguyên cả một vùng trời hay chỉ đơn giản là vì còn chưa kịp choảng nhau thêm cú nữa nhưng vừa khéo tới lúc đó tự nhiên mặt đất dưới chân bỗng rùng rùng rung chuyển.
Từ tít nơi tối tăm nhất trên con đường rộng lớn liên có tiếng gì âm âm như tiếng nước đổ.
Ngay lập tức ai nấy đều ngoái đầu nhìn ra.
Nhưng trước mặt chỉ thấy toàn máu là máu cuồn cuộn ào tới !
Máu đỏ đặc quánh từ trong các khe hẹp giữa các phiến nham thạch ở phía trước phun lên, từ chỗ cuối đường sông chẳng khác gì giếng sâu kia bắn ra. Trong chớp mắt, nó đã nuốt chửng mọi thứ, cuốn theo tất cả các xương trắng trên đường đi, lại mang theo trong mình một khí tức tức chết chóc hủy diệt, âm ầm đổ về phía chúng tiên !
Kiến Sầu với Tạ Bất Thần vừa mới đánh một cái thì đã bị luồng huyết hải đó cuốn phăng đi.
Mọi việc diễn ra chỉ trong sát na, nhanh như chớp giật, chẳng ai có thời gian phản ứng kịp.
Nhưng cũng đúng lúc đó, Nguyệt Ảnh đang ở ngay tít ngoài rìa ánh mắt bỗng chợt lóe lên. Đương khi ai cũng cập rập, còn chẳng lo nổi thân thì hắn đã vô thanh vô tức tiến vê phía Kiến Sầu đang bị cuốn đi.
Tất cả những điều này đều đúng lúc lọt vào ánh mắt kỳ lạ của Tạ Bất Thần ở bên kia. Song y hoàn toàn chẳng kịp nghĩ ngợi gì thì đã bị dòng huyết hải cuốn đi không biết về phía nào.
"Ứng Hủy", hay nói đúng hơn là Phó Triêu Sinh, đối với cảnh tượng đang xảy ra trước mắt, thân sắc trông cũng có phần bất ngờ, quá sức tưởng tượng.
Hắn cũng bị cuốn vào huyết hải. Nhưng giữa dòng nước cuồn cuộn không sức nào chống cự nổi, sau thoáng chốc ngần ngừ, hắn thế nhưng lại nhắm về phía Tạ Bất Thần mà đuổi theo !