Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 571 - Chương 571 : Đất Mộng

Chương 571 : Đất mộng Chương 571 : Đất mộngChương 571 : Đất mộng

Rầm một cái xây xẩm mặt mày !

Máu đỏ đặc quánh nặng nê muốn nghẹt thờ, nhưng cảm giác không giống như bị cuốn vào trong nước mà là như bị một bức tường dầy đổ sập xuống đầu, chẳng còn biết trời trăng gì nữa, cứ để mặc cho huyết hải xoay vần ra sao thì ra.

Kiến Sầu không khỏi thâm đoán phương hướng. Dòng huyết hải này bắt nguồn từ một nơi bọn họ chưa từng đi qua, nhiều khi có thể là từ trái tim Bàn Cổ đổ tới, nhưng dù gì thì tựu chung cũng đều nằm trong vòng tuần hoàn máu huyết cả. Rất có khả năng nó cuốn bọn họ theo con đường quen thuộc xưa nay, hoặc nếu không thì có thể là cuốn đi vào các ống mạch nhỏ ở xung quanh rồi từ đó càng phân nhánh xuống nhỏ hơn nữa.

Tuy nhiên sau khi Kiến Sầu nghĩ xong điểm này thì tâm tư lại trở vê xoay quanh cái tên "Tạ Bất Thần".

Y sao nhạy bén quá sức. Muốn làm chuyện gì giấu y thực gân như là chuyện không tưởng.

Mà nàng ngay trong thời khắc đó cũng chẳng phải là chẳng biết gì. Giống như ban nãy vậy, nàng hoàn toàn không hề ngờ rằng trong hoang vực nơi thể xác Bàn Cổ hóa thành đây thế mà lại còn lại dấu vết máu tim của ngài. Trong khi đó trên người nàng vừa hay cũng có đúng ba khúc nhang gẫy mang theo từ căn nhà cũ ở thành Uổng Tử, có lẽ vậy mà Tạ Bất Thần mới phát giác ra. Nhờ cơ trí nhạy bén nên ngay khi bốn tiếng "máu tim Bàn Cổ" vừa từ miệng Bạch Hạc đại đế thốt ra, y liền thấy giữa nó với Kiến Sầu có một thứ khí tức cực kỳ giống nhau.

Chính bản thân Kiến Sầu nghiên cứu tìm hiểu trong gân bốn trăm năm đó cũng mới tình cờ phát hiện ra rằng ba khúc nhang kia không phải chỉ làm bằng ba giọt máu tim của chim chín đầu đơn giản như vậy. Tuy nhiên Tạ Bất Thần vậy mà cũng ngửi ra được mùi âm mưu xảo trá chỉ trong tích tắc.

Nhưng bây giờ y thân đã ở hoang vực, bởi vậy không thể nào làm sao khác được, cứ ra tay trước thì hơn. Nếu giật được ba khúc nhang trong tay nàng thì ít ra cũng đỡ bị người khác nắm thóp.

Tiếc là lại chẳng giật được.

Trong lúc rối ren, trời đất quay cuồng, Kiến Sầu mơ hồ cảm thấy có ai đang bám theo mình thì hơi cau mày. Giữa dòng huyết hải cuồn cuộn, thanh kiếm đang cầm trong tay liền chém xuống một nhát !

Ào I

Bị nàng xả xuống một kiếm, nước máu đang cuộn đứng như bức vách liền tách ra thành khe, nhưng ở tận cuối khe đó thế mà lại chẳng có bất cứ thứ gì.

Kiến Sầu thót tim, vừa cảm thấy tiêu tùng thì trong người hốt nhiên chợt cảm thấy chới với như đang rơi tự do !

Chẳng khác gì nhảy từ trên vách đá cao vạn trượng xuống !

- Âm!

Huyết hải lúc trước còn đang cuốn lấy nàng thình lình bỗng biến đâu mất. Nàng từ trên trời cao rơi vù xuống, mà ở phía dưới kia là cả một miền thành trì mênh mông, hết cái này đến cái khác nối nhau, nhưng chúng không có bất cứ màu sắc tươi sáng nào, tứ bề xám xám tẻ nhạt.

Kiến Sầu rớt cái rầm xuống đất. Nhưng cả người lại chẳng thương tổn gì, có cảm giác như tuyệt chẳng phải đập xuống mặt đất cứng chắc mà là rơi xuống giữa đống bông thì đúng hơn. Kiến Sầu tức khắc nhíu chặt đầu mày.

Nàng cúi xuống khẽ dẫm lên phiến đá lót đường xam xám trông rắn chắc trong thành. Phiến đá đó liền lõm ngay xuống một cái. Nhưng khi nhấc chân lên thì mặt đá cũng phồng lên, trở lại nguyên dạng như cũ.

Ngẩng đầu dõi mắt nhìn, lơ lửng giữa thiên không trắng sáng như tuyết vậy mà lại là một vâng mặt trời đen khổng lồ.

Nhà cửa xây dựng nơi đây, phong cách kiến trúc như vậy Kiến Sầu chưa hê thấy qua bao giờ.

Lớn.

Thực đúng là quá lớn.

Nàng đang đứng trên đường nhưng thậm chí đến một viên gạch sứt sẹo ở vỉa hè mà cũng còn cao hơn cả nàng !

Nhìn lại bản thân, thấy mình thực chẳng khác gì con sâu cái kiến, nhỏ đến đáng thương.

Kiến Sầu chợt nhận ra có cái gì đó là lạ. Nhưng nàng còn chưa kịp nắm bắt mấu chốt trong đó thì tự nhiên thấy mặt đất dưới chân bỗng chợt có bóng đổ khổng lồ ập xuống. Mọi thứ xung quanh thoắt cái cũng tối sâm đi.

Trời rung đất chuyển !

Nàng ngoái đầu nhìn thì thấy có một toán người khổng lồ lừng lững như núi, cao to đến quá sức tưởng tượng đang nhắm về phía nàng mà tiến. Trong số họ có một người cao lớn nhất được đám đông xúm xít vây quanh. Tay cầm búa to thật to chói lọi kim quang, người nọ ngửa mặt lên trời la la thét thét cái gì đó.

Nàng định tránh sang một bên nhưng người khổng lồ bước chân lại quá lớn !

- Âm!

Kiến Sầu vừa mới phi thân bay lên thì cái bàn chân to lớn kia đã từ trên trời giáng xuống, nhằm đúng ngay nàng mà đạp !

Đầu óc nàng tức thời trì trệ đau nhức, tinh thần thoắt cái liền thấy bàng hoàng mông lung.

Bóng tối đột nhiên ập xuống.

Kiến Sầu hơi khó chịu mở to mắt nhìn. Nhưng thành trì với nhà cửa vừa to lớn vừa kỳ lạ trước mắt đã biến mất tự đời nào, bầu trời trắng toát với vâng mặt trời đen cũng vô thanh vô tức tiêu tán. Thậm chí người khổng lồ đang sắp giơ chân dẫm nát nàng dưới chân kia lại càng chẳng thấy đâu. Thay vào đó là một vụ xoáy đen kịt, hút hết mọi ánh sáng xung quanh.

Bên trong nó là mồ chôn ánh sáng.

Nhưng lạ thay, ngay giữa trung tâm vụ xoáy này vậy mà lại có một con chó trắng khổng lồ đang ngồi chôm chỗm đó.

Vụ xoáy tiếp tục xoay tít, Kiến Sầu cũng bị hút theo. Ban đầu nàng còn ở vùng rìa, chung chỗ với bụi bặm, sao trời lấp la lấp lánh, sau mới dần dần bị cuốn tới tâm vụ xoáy. Mà trong tâm mắt nàng, cái con chó trắng đang ngồi yên lặng kia thân hình hốt nhiên bỗng mau chóng thay đổi : màu lông từ trắng biến đen, hàm răng thoắt cái nhọn hoắt, thậm chí đến hình dạng cũng trở nên nanh ác hẳn lên !

Trong chớp mắt nó đã hóa thành sói I

Sau một tràng biến đổi xoành xoạch kỳ lạ như vậy, Kiến Sầu chợt linh cảm thấy có cái gì đó bất tường, đáy mắt vì vậy dường như có vẻ hiểu hiểu ra. Quả nhiên, sau khi bị hút vào vòng xoáy, cảnh vật trước mặt nàng lại khác đi. Lần này là một cái bánh xe khổng lồ màu vàng tía đang xoay tròn, trông chẳng khác gì một đóa hoa sen sáu cánh, bên trên có cuốn sổ sinh tử trải rộng.

Vừa liếc mắt nhìn qua Kiến Sầu đã nhận ra ngay đó là -

Lục đạo luân hồi I

Nàng chẳng còn cảm giác tồn tại mà chỉ thấy mình như hóa thành một mẩu hư vô, sau đó thì liền bị cái bóng đổ khổng lồ của lục đạo luân hồi đang xoay tròn kia từ xa ập tới. Nó kéo phắt nàng ra, rồi nghiến lên "thân thể" nàng.

Trong khoảnh khắc đó, nàng cảm thấy tuyệt vọng. Nhưng sự tuyệt vọng đó không phải là của nàng mà là của chính chủ nhân của "thân thể” này. Nỗi niềm ấy dâng trào bất lực, bi thương và thậm chí còn có cả căm phẫn.

Nguồn sức mạnh đó mênh mông mạnh mẽ biết mấy !

Nhưng trước luân hồi quấy đảo kinh hồn, nàng lại hoàn toàn chẳng có khả năng làm bất cứ điều gì để chống trả, cứ vậy mà bị cuốn phắt vào bên trong.

Sức mạnh khôn cùng của nguyên tắc luật lệ tức thời liên giáng xuống. Bởi vậy Kiến Sầu thoắt cái liền nhìn thấy một vị thân chích hùng mạnh bị luân hồi nghiến nát trong đau đớn tột cùng, vạn vạn mẩu vụn biến thành một biển phù du !

Ánh sáng ngời ngời, phù du chấp chới bay bay, hai cánh hai bên trong suốt.

Trong số đó có một con bay về phía nàng rồi đâm thẳng luôn vào mi tâm nàng.

Ngay lập tức Kiến Sầu liền lại cảm thấy bản thân tồn tại. Khi mở mắt ra nàng thấy mình trở về đứng trước thành trì khổng lồ hồi đầu nhưng toàn bộ các công trình kiến trúc, nhà cửa to lớn khiếp người đều đã bị phá hủy, gạch đá ngổn ngang chất chồng thành một vùng hoang vu hãi hùng.

Đến lúc này đầu óc Kiến Sầu rốt cục cũng tỉnh táo lại.

Ánh mắt nàng trở nên sắc bén hơn. Chỉ cần quan sát mọi thứ xung quanh thì sẽ nhận ra rằng : coi hoàn mỹ, chân thực, không chút tỳ vết như vậy nhưng từ bên trong chúng lại hơi bốc chút mùi hư giả mà nàng đã từng gặp qua.

Mộng.

Đây là một giấc mộng.

Nàng tức thời liên nhớ tới cái câu mà Phù Đạo sơn nhân đã nói với mình ngày hôm đó khi thầy trò bọn họ cùng tản bước quanh quanh trên đường núi.

- Thế gian có kẻ buôn lạ, chuyên bán mộng hoang đường...

Kiến Sầu lẩm bẩm lặp lại câu nói ấy mà khóe miệng cong lên, cười khẩy một tiếng.

Đến lúc này nếu còn không hiểu ra nữa thì đúng là quá dốt : Sáu mươi ngàn năm trước, kẻ còn sống thoát ra được khỏi đây chỉ có mỗi mình Thiên Mỗ Mộng lão nhân mà thôi. Bạch Hạc đại đế có giữ lại một thanh trường dạ cho nhưng lại không thấy lão xuất hiện. Ai cũng tưởng lão vắng mặt chứ có ngờ đâu lão không những có đó mà hơn nữa còn tới từ rất sớm. Chỉ có điều là bọn họ chẳng phát hiện ra đó thôi.

Nói cách khác, lão ta đã đường đường chánh chánh đi vào hoang vực cùng một lúc với mọi người I

Nàng hiện giờ đang bị vây trong thế giới sặc sỡ kỳ quái này, nó hoàn toàn không giống như giấc mơ bình thường. Có lẽ đây là kiệt tác của cái vị "Thiên Mỗ' này chứ chẳng chơi ! Ánh mắt Kiến Sầu lấp lánh, tâm tư nàng cũng theo đó mà quay cuồng với không biết bao nhiêu là ý nghĩ.

Nàng hốt nhiên bỗng nhắm mắt lại.

Luồng khí tức huyền bí kỳ lạ nọ ngay lập tức liền từ trên người nàng tỏa ra.

Nhưng chừng sau mười nhịp thở, nàng lại mở mắt ra một lần nữa. Nhìn nàng bề ngoài dường như chẳng thay đổi gì, chỉ duy có sắc mặt là hơi tái đi một chút mà thôi.

- Kiến Sầu tiên tử !

Có tiếng ai đó nghe như mừng rỡ từ xa xa vọng tới.

Kiến Sầu ngoái đầu nhìn thì thấy hóa ra là Phụ Kiếm Sinh.

Phụ Kiếm Sinh mặc áo vải trắng. Giống như nàng, trên người hắn cũng tuyệt chẳng vấy chút bẩn nào của dòng huyết hải lúc trước, thậm chí đến khuôn mặt thiếu niên trẻ măng cũng vẫn ôn hòa, đượm vẻ trâm tĩnh y như xưa kia.

Nhìn thấy Kiến Sầu, Phụ Kiếm Sinh cũng hơi bất ngờ.

Sau khi kêu to gọi nàng, thấy nàng ứng tiếng ngoái lại, hắn liền đi về phía nàng, viên ngọc trắng trên chiếc khuyên tai bạc lóng lánh đeo ở bên tai trái hắn cũng lúc lắc rung rung lên theo nhịp bước.

Khoảng cách giữa bọn họ chẳng mấy chốc liền ngắn đi, nhưng đến lúc chỉ còn lại mỗi một trượng cuối cùng thì tự nhiên bỗng có một mặt kính khổng lồ vô thanh vô tức chen ngang vào giữa, tách hai người mỗi bên một phương.

Mặt kính thực chẳng khác gì một lớp thủy ngân sóng sa sóng sánh không ngừng nhưng trông qua trông lại rất rõ.

Kiến Sầu đứng ở bên này có thể nhìn thấy Phụ Kiếm Sinh, mà Phụ Kiếm Sinh đứng ở bên kia cũng có thể nhìn thấy Kiến Sầu.

Đến lúc này, cả hai đều hơi ngạc nhiên.

Kiến Sầu liền cau mày. Nàng vô thức muốn rời khỏi mặt kính này nhưng không ngờ còn chưa kịp lùi bước thì mặt kính vốn luôn sóng sánh bồng bềnh kia liên như một cuộn giấy trắng bị ai đó châm chậm kéo dài ra, bê mặt trở nên trơn nhẫn vô cùng.

Bên trong cũng hiển hiện bóng dáng Phụ Kiếm Sinh. Tuy vậy Kiến Sầu lại nhìn ra được Phụ Kiếm Sinh đó không phải là hắn bây giờ.

Đây có lẽ là hình ảnh xa xưa trước kia. Khi ấy tu vi của hắn còn chưa lên đến đỉnh cao như hiện giờ. Từ sáng sớm cho đến lúc mặt trời lặn, hắn lúc nào cũng ngồi bên bờ vực thẳm nọ ngộ kiếm.

Kiếm trong tay hắn ngày đêm hấp thu nhật nguyệt.

Nhưng khi hắn vừa cầm kiếm đứng lên, vách đá vực thẳm hốt nhiên bỗng biến thành sông cả mênh mông, mà chính bản thân hắn thì đang ngồi thuyền nhìn xuống hai kiếm khách mặt mũi mơ hồ đang so kiếm ở dưới đáy sông.

Dường như...

Đây cũng là mộng.

Kiến Sầu tức thời liên hiểu ra điều gì đó. Mắt nàng đăm đăm nhìn lên mặt kính tựa hồ như muốn xuyên thấu nó, xem xem Phụ Kiếm Sinh ở phía sau như thế nào : Nếu nàng đã đứng ở phía bên này thấy được cảnh mộng của người kia, vậy không biết người kia đứng ở mặt bên đó cũng có thể nhìn thấy được cảnh mộng của nàng hay không ?

Nếu chẳng thế thì Phụ Kiếm Sinh nhìn thấy cái gì ?
Bình Luận (0)
Comment