Chương 572 : Ta ta ta ta ta
Chương 572 : Ta ta ta ta taChương 572 : Ta ta ta ta ta
Cùng thời điểm đó, gần như tất cả những người cùng vào hoang vực với nhau đều gặp phải tình trạng giống như Kiến Sầu với Phụ Kiếm Sinh. Nhưng nhìn chung, những gì bọn họn phải trải qua quái dị hơn nhiều.
Bích Tỳ tiên quân là một người có dáng dấp trẻ con, tánh tình lạnh lùng, kiệm tiếng ít lời. Trong cơn mộng mị, giữa bao cảnh tượng đang thi nhau vụt qua thì thời khắc này y vừa hay đang lọt vào trong một cái giếng sâu.
Ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời trên miệng giếng tối om.
Cảnh tượng lạ thường trước mắt khiến y nghi rằng mình đang lạc trong mộng. Đang định phi thân bay ra khỏi giếng, xem xem tình hình bên ngoài như thế ngoài thì phía trên đầu chợt có tiếng bước chân dội tới.
Người nọ có lẽ phát hiện thấy có cái giếng này nên bước chân chợt khựng lại, dường như ngần ngừ do dự hay sao đó.
Nhưng thoắt sau, tiếng bước chân lại vang lên.
Từ dưới đáy giếng sâu nhìn lên chỉ có thể thấy bầu trời tròn tròn nho nhỏ như vậy, Bích Tỳ tiên quân chờ một hồi mới thấy có bóng người đi qua.
Người cúi xuống miệng giếng nhìn nhìn xem xem đó hóa ra lại là Kiến Sầu.
Bích Tỳ tiên quân hơi ngẩn ra, nhìn thẳng vào mắt nàng. Hai người đều có phần sửng sốt. Kiến Sầu cất tiếng gọi trước : "Tiên quân đó ư ?"
Y chỉ nhìn nàng chứ không đáp lại. Thân hình chợt động một cái thì đã phóng lên phía trên giếng. Y định ra khỏi trước cái đã rồi sẽ nói chuyện với Kiến Sầu sau.
Nhưng nào hay, vừa sắp sửa tới miệng giếng thì liền xảy ra dị tượng ! Một mặt kính giống như thủy ngân bỗng thình lình hiện ra trên miệng giếng, cản đường lên của y, đồng thời khiến hình dáng Kiến Sầu ở ngoài kia cũng trở nên mơ mơ hồ hồ.
Ngay sau đó, mặt kính liền trở nên trơn nhẫn. Bên trong nó hiện ra hình ảnh mà Bích Tỳ tiên quân chưa thấy bao giờ.
Kia là đỉnh núi cao cao, dáng thế chót vót. Phần ngọn bằng phẳng tựa như bị ai lia kiếm phạt mất đầu nhọn nên mới trở thành một cái đài tròn nho nhỏ. Trên có một thanh kiếm lớn bằng đá cắm ngập vào thân núi !
Gió trời phơ phất lướt qua, mây trắng lững lờ quanh quanh sườn núi.
Khung cảnh tĩnh mịch như tờ.
Qua một hồi sau mới có một bóng người phi thân bay lên đỉnh rồi đứng lặng lâu thật lâu trước thanh cự kiếm cắm lút vào thân núi, mãi sau mới đặt vò rượu trong tay xuống, khoanh chân xếp bằng ngồi đó.
Bích Tỳ tiên quân vừa liếc mắt nhìn thì đã nhận ra người nọ là Kiến Sầu.
Nàng uống rượu với thanh cự kiếm.
Uống chén của mình xong thì uống tới chén của nó.
Đến khi uống hết vò rượu, nàng như lặng người trầm ngâm, yên tĩnh ngồi đó thật lâu, sau thì rũ mắt lấy từ trong tay áo ra một quyển trục dài dài.
Bốn chữ "Cửu khúc hà đồ" thoáng vụt qua.
Bích Tỳ tiên quân nhìn thấy Kiến Sầu trải rộng quyển trục ra rồi ngồi đọc một hơi cho đến hết, sau đó thì nhẹ nhàng đưa đầu ngón tay bôi đi hai hàng chữ cuối cùng trên quyển trục, để lại phía dưới một phần giấy trắng trông rất bình thường.
Bích Tỳ tiên quân nhất thời ngỡ ngàng tự hỏi : Mình đang xem cái gì vậy ? Kiến Sầu xóa mất cái gì trên đó ?
Đại Đại tâm trạng lúc này rất xấu.
Thậm chí đến chuyện gì xảy ra ả cũng ù ù cạc cạc. Còn chưa kịp làm ầm một trận để xem xem Kiến Sầu với Tạ Bất Thần sao khi không lại động tay động chân với nhau thì tự nhiên ả đã bị dòng huyết hải từ tuốt sâu trong kia ập xuống đầu, cuốn phăng tới cái thành nhìn chẳng khác gì phế tích này. Đúng thực là chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao.
Nhưng được thế này coi như đã không tệ, ít ra thì ả cũng chẳng phải chỉ có mỗi một mình.
Dù sao đi nữa, vậy mà lại gặp Kiến Sầu.
- Ái chà, ta thực muốn hỏi cái vị Tạ Bất Thần tư sắc cực phẩm nhân gian đến độ này thì cô ngủ qua có cảm tưởng thế nào ?
Đại Đại hai con mắt sáng rỡ, hấp tấp nhào tới Kiến Sầu.
Kiến Sầu nghe hỏi, rèm mi khẽ rung lên một cái nhưng nàng không đáp câu nào, thậm chí tránh cũng chẳng tránh, cứ mặc cho Đại Đại lao bổ tới.
Đại Đại tự nhủ cái thượng khư này rốt cục cũng có người không sợ mình, đang mừng như mở cờ trong bụng thì nào ngờ va phải thứ gì đó nghe cái bốp.
Ả ngẩng đầu nhìn lên thì thấy hóa ra là một mặt kính, có điều hình ảnh hiện lên bên trên lại chẳng phải là gương mặt điên đảo chúng sinh của mình mà là của Kiến Sầu.
Kiến Sầu đang đứng ở rìa một miền đất khắc nghiệt tối tăm. Mặt đất dưới chân nàng ta chẳng biết tiêu biến đi đâu mất, phía trước là hư không vô tận trải dài, ở giữa là vùng hỗn độn, còn ở mút cuối vùng này thì lại hiện hữu một khoảng loạn lưu mơ hồ. Ở đó không có thời gian mà cũng chẳng có không gian. Mọi thứ đều giống như trạng thái của vũ trụ lúc còn chưa hoàn thành.
Ánh sáng chiếu qua mặt kính đó khiến Đại Đại nhìn mà kinh hãi.
Còn người nữ tu mình mặc áo sơn hà kia, sau khi đăm đăm nhìn khoảng không hỗn độn đó hồi lâu thì đột nhiên bỗng phóng người lên, nhảy vào bên trong !
Bóng dáng nàng ta ngay lập tức liền bị hỗn độn nuốt chửng.
Mà hình ảnh trên mặt kính trong tích tắc cũng trở nên nhiễu loạn cực kỳ. Hằng hà sa số cảnh tượng giông giống nhau cứ đan xen nhoáng qua nhoáng lại, tựa hồ như trong đó có vô vàn thế giới đang xoay tít như đèn kéo quân...
Bạch Hạc đại đế tuy vậy lại không hốt hoảng.
Vì sống quá lâu, thấy qua quá nhiều chuyện quái lạ nên khi bị cảnh mộng sặc sỡ muôn màu, quỷ biến khó dò như thế này ập xuống người, ngài vẫn bình tĩnh giương mắt nhìn xem, hầu mong tìm ra được từ trong đó chút manh mối mà người thiết lập cục diện đã để sót.
Thế nên khi lại quay về lại cái thành nọ, ngài đã bắt đầu hơi hiểu ra.
Chắc là Mộng Thiên Mỗ thì phải ?
Là kẻ có thể một mình ra khỏi hoang vực mà vẫn còn sống sót, hơn nữa trong điển tịch cũng không lưu lại bao nhiêu ghi chép là mấy, thậm chí đến ngài cũng biết rất ít về con người này, xem ra y hẳn phải có mánh lới đặc biệt gì đó để xóa đi dấu vết của mình.
Nhưng cái thành khổng lồ trước mắt...
Vậy mà cũng ảo nữa ư 2?
Ngài vừa nghĩ vừa dạo bước giữa trùng trùng gạch đá ngổn ngang đổ nát trong thành, mắt nhìn các tòa nhà cao lớn khôn cùng mà tay thì mân mê từng đường họa tiết khi đơn sơ khi tinh xảo trên nền gạch đá của chúng.
Sau đó, Bạch Hạc đại đế nhìn thấy Kiến Sầu.
Nàng ta khi không hiện ra thình lình như vậy.
Mới một tích tắc trước, ở cái nơi hoang phế này còn không có lấy một bóng người, nhưng chỉ thoắt sau, bóng dáng nàng ta đã lù lù hiển hiện ở đó.
Trong sát na ấy, Bạch Hạc đại đế gần như vẫn nghĩ ngài đang trong mộng cảnh. Nhưng Kiến Sầu trước mắt lại giống như mình, rõ ràng đúng là người thực.
Chỉ có điều...
Kiến Sầu dường như hơi hơi khác với lúc trước : Ánh mắt nàng nhìn ngài trông có vẻ lạ lãm sao đó, tựa hồ như không biết ngài là ai.
Ngay khi ánh mắt bọn họ vừa giao nhau, cả hai liền cùng nhíu mày. Nhưng Kiến Sầu phản ứng rất nhanh : "Bạch Hạc ư ?"
Vừa dứt lời, nàng đã đi thẳng về phía hắn, bước cái vèo đến ngay trước mặt ngài !
Một màn quá sức tưởng tượng cũng xuất hiện liên ngay lúc đó -
Mặt kính !
Nó ngăn cách Bạch Hạc đại đế với Kiến Sầu, đồng thời cũng cản trở bọn họ nói chuyện với nhau !
Ngài không hiểu sao bỗng cảm thấy Kiến Sầu trước mặt còn quái lạ hơn nhiều so với các giấc mơ mà mình từng trải qua trước đó. Ban nãy, lúc nàng ta đi vọt về phía ngài, ngài thậm chí chẳng cục cựa được chút nào, mãi cho đến khi định thần lại mới liền vội vã rời ra xa. Song vừa ra xa thì ngài cũng liền nhìn thấy mặt kính kia. Ngay trong tích tắc ánh mắt chạm tới, mặt kính liền dập dênh uốn lượn như sóng gợn, bên trên vậy mà lại hiện ra hình ảnh một hoang nguyên mênh mông, chẳng có lấy một cọng cỏ, khắp nơi toàn là đất cát với đá sỏi, tứ bề tối om.
Tận cùng hoang nguyên là thiên không.
Nơi đó không mây không bụi che phủ, cũng chẳng có mặt trời mặt trăng mà chỉ có vô vàn sao sáng lấp lánh trong vũ trụ.
Dường như ở đây là một hành tinh hoang vô danh.
Bạch Hạc đại đế nhất thời giật mình. Đầu óc ngài còn chưa kịp định vị ra nó ở chỗ nào trên thượng khư tiên giới thì cảnh tượng hiện ra trên hoang nguyên làm ngài sởn gai ốc hết người !
Có hai Kiến Sầu đang đứng đối nhau !
Một người vung kiếm lên chém, người kia liên ngã xuống hố. Kế thì đất cát vùi xuống, nơi đó liền thành một nấm mồ !
Nhưng Bạch Hạch đại đế vừa dời mắt, nhìn sang các chỗ khác trên hành tinh hoang vu này thì chợt thấy lúc trước trống hươ trống hoác là thế vậy mà bây giờ đã lô nhô không biết bao nhiêu là mồ mả !
Cái này liền cái kia, hằng hà sa số không sao đếm xuể !
Từ chỗ ngài đứng, phóng mắt nhìn ra, mồ mả chỉ chỉ chít chít xa hút chân trời.
Mà cảnh tượng rợn người hơn nữa lại nằm ở chỗ khi ngài tập trung nhìn vào tấm bia cắm bên trên các nấm mồ đó thì lại thấy cái nào cái nấy đều khắc tên y hệt như nhau -
Kiến - Sầu ! Bạch Hạc đại đế mặt mày sa sầm, thâm tâm cuồn cuộn dậy sóng, tay giơ ra búng thẳng một cái, tòa thành đổ nát kia liền dội lên tiếng hạc kêu !
Từ đầu ngón tay ngài, một luồng chớp sáng phóng vụt ra, bắn nát mặt kính.
Nhưng sau đó nhìn lại,'Kiến Sâu" đáng lý ra vốn phải ở bên kia mặt kính thì bây giờ lại biến mất vô ảnh vô tung, tựa hồ như chưa hề hiện diện bao giờ.
Nó là ảo giác hay là thủ đoạn của người giấu mặt lập nên cục diện mê hoặc này 2
Bạch Hạc đại đế chỉ thấy đầu óc rối tung như một mớ bòng bong. Đứng yên ở đó một hồi cũng không có manh mối gì thêm, ngài bèn đi thuận theo một con đường trong phế thành.
Một lát sau, phía trước liền xuất hiện hai bóng người.
Hóa ra đó là Đại Đại với Bích Tỳ tiên quân đang đi thẳng tới.
Cũng giống như Bạch Hạc đại đế, sắc mặt hai người bọn họ coi như cũng không mấy tốt. Vừa thấy ngài, Đại Đại liền đi lên trước, hỏi ngay một câu : "Mới rồi ngài có gặp cái nàng Kiến Sầu đó không ?"