Chương 573 : Trộm kiếm
Chương 573 : Trộm kiếmChương 573 : Trộm kiếm
- Hình như chúng ta mới thấy lần đầu tiên đúng không ?
Trên nóc nhà cao cao, dưới chân là lớp lớp mảnh ngói cái nào cái nấy đều lớn hơn cả thân người, Lục Diệp lão tổ ngồi đó trông ra, đoạn vừa mỉm cười vừa nói với Kiến Sầu vẫn đứng y nguyên như trước sau vách kính đã bị phá bể.
Kiến Sầu nghĩ trước sau gì cũng sẽ bị nhìn ra nhưng không ngờ Lục Diệp lão tổ mới liếc sơ qua đã phát hiện ra ngay.
Người chỉ cần có nửa ngày là đủ để hiểu thấu Cửu khúc hà đồ quả thực có khác.
Kiến Sầu cũng cười theo. Nàng đi tới ngồi xuống cạnh Lục Diệp lão tổ, dõi mắt nhìn ra đất nước hoang tàn vô biên to lớn ở bên dưới, sau đó liền đáp : "Cái cảm giác này thật đúng là kỳ diệu. Con người ta sống ở đời khi tỉnh táo khi giả dối. Nhưng hễ đêm tới, đến khi nhắm mắt lại thì đối với chuyện xảy ra ban ngày, tất cả những gì nặng nề áp lực, chôn sâu trong thâm tâm chẳng ai hay biết lại hiện ra trong mơ. Các giấc mơ đó có lúc rất thẳng, có lúc lại mang ý nghĩa tượng trưng. Bởi vậy bây giờ nghĩ lại mới thấy cái vị Mộng Thiên Mỗ này thật cao tay. Từ trong mộng nhìn người nhiều khi có thể thấy được thứ mà mình cần."
- Nhưng cô đi tìm từng người như vậy, lúc nhìn trộm mộng cảnh của người ta thì đồng thời cũng phải chịu để cho người ta nhìn trộm lại mộng cảnh của mình.
Tay mân mê nét họa tiết to lớn trên miếng ngói, Lục Diệp lão tổ ngẩng đầu nhìn lên thiên không trắng toát với vâng mặt trời đen kịt trên cao, đoạn hỏi : "Cô không ngại chút nào ư 2" - Cả đời quang minh chánh đại thì sợ gì người ta nhìn !
Kiến Sầu chẳng buồn để ý, đáy mắt anh ánh chút bồi hồi cảm khái, lại tiếp : "Mà cũng chỉ có như vậy mới có thể biết được trong số bốn mươi người chúng ta ai là Mộng Thiên Mỗ. Cứ người nào mà hễ ta không sao tìm được, hoặc tìm được rồi nhưng lại không cho ta xem cảnh mộng của y thì người đó cực kỳ khả nghi."
- Đúng là cách hay !
Nhưng người dám làm như vậy, hay nói đúng hơn là có khả năng vận dụng mánh khóe như vậy cũng chỉ có mỗi mình Kiến Sầu mà thôi.
Lục Diệp lão tổ hốt nhiên hơi tò mò hỏi : "Lúc nấy ở trong cảnh mộng của ta cô thấy cái gì ?"
Kiến Sầu trầm ngâm giây lát, nhưng cũng tuyệt không hề giấu diếm, cứ như thực mà đáp : "Ta thấy cảnh năm đó ở Minh Nhật Tinh Hải cô tùy hứng ném Cửu khúc hà đồ đi."
Lục Diệp lão tổ săm soi nhìn nàng : "Cô không hề hỏi ta có biết tâm ma phi thăng lên thượng khư chính là Bất Ngữ hay không, và tại sao ta vẫn luôn khoanh tay mặc kệ ư ?'
Kiến Sầu bình thản đáp : "Ở đời có lẽ có rất nhiều người thích cô nhưng đâu phải ai cô cũng thích đâu. Tình cảm của bọn họ vốn chẳng liên quan gì tới cô. Mà chuyện trên thế gian này có nhiều cái là ngẫu nhiên, có nhiều cái là tất yếu. Mỗi một việc chúng ta làm đều ảnh hưởng rất lớn tới người khác, tới thế giới. Nếu địa vị không đủ cao, sức chẳng đủ mạnh thì dù có không muốn thay đổi thế giới cũng rốt cục khó lòng tránh khỏi. Chính có tồn tại mới có thể thay đổi xung quanh.
Vì vậy Lục Diệp lão tổ đâu cần phải tra xét tâm ma làm gì ? Kiến Sầu nói một tràng đúng là nhắm ngay vào trọng tâm, xem như tiên phong đặt nền móng cho tư tưởng, ý tứ chấn động lòng người.
Lục Diệp lão tổ nghe xong im lặng thật lâu, có lẽ là đang trung thực nhìn nhận lại tâm trạng của mình vào lúc này thì phải 2
Qua một hồi, bà mới cười nói : "Nói là nói vậy nhưng nhiều lúc ta cũng nghĩ nếu năm xưa chẳng cầm hà đồ bạ đâu ném đó cho người ta thì không biết có dẫn tới những chuyện như sau này hay không. Nói nào ngay con người đâu có ai toàn năng, cái gì cũng biết hết đâu, đối với chuyện đã từng làm trong quá khứ có khi hơi hoang mang, hay thậm chí còn không khỏi tiếc nuối nữa là. Cô bây giờ thì sao ? Vận mạng từ đầu đến cuối đều nằm trong tay cô, muốn nhào nặn sao tùy ý. Nhưng nếu như có thể quay lại quá khứ, cô có muốn thay đổi cái gì không ?"
- Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc thay đổi quá khứ của mình.
"Ngã đạo" chính là đường tu của nàng. Con người nàng trong từng thời đã qua lúc nào cũng ở trạng thái tốt nhất. Nàng không thấy cuộc đời này có gì đáng tiếc để mà phải sửa chữa lại, và đồng thời cũng chẳng hề thấy mình phải quyết định điều gì trái với ý muốn bản thân.
Sắc mặt Kiến Sầu trông vô cùng bình thản.
Sâu dưới đáy mắt nàng, vầng thái dương đen kịt nơi chân trời in mình soi bóng thành một chấm tròn nho nhỏ, lững lờ tới tới lui lui giữa nên phản chiếu trăng trắng của thiên không.
- Nhưng nếu phải nói một câu về mình trong quá khứ, có khi lại là...
Kiến Sầu mở to mắt nhớ tới người nữ tu đã giật đứt cái cánh của mình trong hội Nhất Nhân đài Tả Tam Thiên năm xưa. Khóe miệng nhàn nhạt nhếch lên cười cười, nàng nhỏ giọng thì thào : "Ta sẽ có cái khác còn tốt hơn..."
Sóng nước vạn dòng liên miên vỗ tới. Người trên thuyền bập bềnh quay cuồng chẳng khác gì một chiếc lá giữa cơn bão biển. Thân từ trên cao rớt xuống mà cứ tưởng như mình đang bay.
Tuy nhiên ngay sau đó cảm giác đau đớn kịch liệt liền ập tới.
Cảnh mộng trước mắt khiến đầu óc Tạ Bất Thần ong ong. Y cầm thước mặc quy, tay kia không khỏi giơ lên áp lên bên thái dương đang giần giật của mình. Đôi con ngươi trong mắt âm u đen tối như mặt hồ ngày đông, trắng xóa băng tuyết.
Định thần nhìn lại thì cảnh tượng lộng lẫy đáng sợ trước mắt đã biến mất. Y hiện giờ đang đứng giữa một nơi hoang tàn đổ nát không một bóng người, mặt đất nứt ngang nứt ngang dọc, khe nào khe nấy lớn đến lạ lùng.
Cả tòa thành dường như đã bị phá hủy hoàn toàn.
Phóng mắt mà trông, đến một miếng ngói lành cũng khó lòng tìm thấy.
Tạ Bất Thần bất giác nhớ tới những kẻ khổng lồ đã thấy lúc trước, đặc biệt là người câm búa được đám đông xúm xít vây quanh...
Thượng khư tiên giới xưa nay chưa hề có kiến trúc xây dựng nào lớn thế này, mà ở vùng vũ trụ này cũng đâu có ai có to lớn khổng lồ đến như vậy đâu.
Là y bị thu nhỏ đi hay là thế giới này to ra ?
Đầu óc Tạ Bất Thần quay cuồng đủ mọi khả năng. Cái nào cái nấy cứ đua nhau trỗi dậy. Nhưng đến khi y ngước mắt nhìn lên rồi trông thấy Kiến Sầu thì tất cả mọi giả thiết khả năng nọ liền tức khắc tiêu tán, thay ngay vào đó là lòng kiêng ky đề phòng tối đa.
Nàng từ bên cạnh một miếng ngói trắng vỡ vụn đi tới, ánh mặt trời biến đen đổ xuống thân, khiến nét họa tiết trên các nếp áo của bộ sơn hà nàng mặc cũng trở nên sáng sáng tối tối, u ám hơn nhiều.
Kiếm trong tay nhưng lại không có cái khí vị kia.
Kiến Sầu dường như biết y ở đây, hoặc cũng có thể là chạy theo y đến đây cũng không chừng. Khi nhìn thấy y, ánh mắt vậy mà tuyệt không có vẻ bất ngờ.
Thước mặc quy lật một cái giữa kế ngón tay đang bấu chặt lấy nó.
Kiến Sầu đi tới cười nói với Tạ Bất Thần : "Ta với Tạ đạo hữu quen nhau quá rồi. Cục diện còn nguy hiểm hơn nhiều cũng đã kinh qua mấy lần, cớ sao đạo hữu thấy ta lại căng thẳng thế này ?"
Trông nàng rất thoải mái, thậm chí bàn tay cũng chỉ gác hờ lên Nhất Tuyến Thiên mà thôi.
Tạ Bất Thần chẳng tin nàng chút nào : "Trong bốn mươi bốn năm qua, Tạ mỗ đã từng nghĩ đến những gì Kiến Sầu đạo hữu nói với ta khi đó. Không biết thật giả ra sao nhưng nghe thế nào cũng thấy như thành thực cực kỳ. Mà bây giờ cô nói người giết ta sẽ chẳng phải là cô, xem ra quả rất đáng bàn luận một phen. Chưa chắc cô đích thân ra tay giết ta, nhưng dựng mưu gài bẫy dụ ta lọt tròng thì dư sức chứ gì.'
Kiến Sầu biết tỏng Tạ Bất Thần sẽ nghĩ lòng vòng thế này. Nhưng bốn mươi bốn năm sau y vẫn phi thăng lên thượng khư đấy thôi. Điêu đó chứng tỏ rằng y hoàn toàn không biết điểm mấu chốt nhất nó nằm ở chỗ nào.
Bởi vì nàng đã xóa mất hai câu cuối trong hà đồ rồi.
Nàng dừng bước gần chỗ Tạ Bất Thần, kế lại ngẩng đầu dõi mắt nhìn ra xung quanh, đoạn nói : "Hà đồ đạo hữu cũng đã xem qua rồi. Vậy xem ra hiện tại chúng ta đều có chung hiểu biết về cố hương của Bàn Cổ đúng không ?” Trong truyền thuyết xa xưa, đâu đâu cũng nói đại tôn Bàn Cổ là thủy tổ loài người. Người ta kể rằng ngài dẫn họ vượt vũ trụ đến thế giới này, sau đó thì đánh nhau với thần chích để bảo vệ họ, kế lại lưu lại nguồn lửa trong đêm dài vĩnh cửu, đến khi tối tăm kết thúc thì vùng trời này mới trở thành vũ trụ như ngày hôm nay.
Nhưng trong các truyền thuyết đó lại chẳng có cái nào nhắc tới quá khứ của Bàn Cổ.
Ngài từ đâu tới ? Loài người tại sao phải thiên di ? Mà ẩn dưới hai tiếng "Thủy tổ” đơn giản cứng nhắc kia thì ngài là người như thế nào ?
Tất cả đều là ẩn số.
Thậm chí cả trên hà đồ cũng không hề đề cập tới.
Trong bốn mươi bốn năm qua, những gì có thể thấy được trên toàn Nguyên Thủy Tạ Bất Thân đã xem qua hết rồi. Bởi vậy y cũng từng nghĩ chuyện đó về cơ bản vốn đã không có chút manh mối nào. Nếu gặp phải một dịp thích hợp khác, y thấy Kiến Sầu hẳn sẽ một người tri kỷ hợp ý bàn luận với mình về nó.
Nhưng hiện giờ, chuyện như vậy y nghĩ cũng chẳng dám nghĩ.
Ít ra y có thể đoán chắc mười mươi rằng mình bước chân vào hoang vực là đã trúng kế của Kiến Sầu.
Kiến Sầu thấy y chẳng có ý gì là muốn tiếp chuyện thì không khỏi thầm cảm khái y sao nhạy bén cảnh giác đến vậy. Trong bụng tự nhiên đâm ra hơi lo, không biết lần này minh có thể có được thứ mà mình muốn hay không.
Nhưng thôi phải thử một phen xem sao.
Vì vậy ngay sau đó nàng cũng không nói thêm tiếng nào mà đột nhiên duỗi tay ra, giơ lên điểm một cái ! Khoảng cách giữa nàng với Tạ Bất Thần liền từ đầu ngón tay ấy rút ngắn lại rất mau I
Chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Tạ Bất Thần còn chưa kịp hiểu nàng hành xử như vậy có ý gì thì trong không trung chợt nghe vang "keng" lên. Khi khoảng cách giữa hai người bọn họ đạt đến một chừng mực nào đó thì mặt kính bàng bạc liền đột nhiên hiện ra, mà đầu ngón tay Kiến Sầu thì lại vừa khéo chọc trúng vào nó !
Thực chẳng khác gì điểm xuống mặt hồ, sóng nước tức khắc lăn tăn tỏa tròn.
Bóng dáng người đứng đối diện với Tạ Bất Thần thoắt cái liền bị mặt kính che mất.
Kiến Sầu rốt cục cũng nhìn thấy -
Cảnh mộng của Tạ Bất Thần !
Núi non quang đãng sau mưa, kia nấm mồ năm đó !
Sau khi khắc xong hàng chữ "Mộ ngô thê Tạ Thị Kiến Sầu” trên tấm bia, y ngồi xuống khoanh chân xếp bằng trước mộ, rồi đặt ngang lên hai đùi một thanh kiếm nằm trong vỏ đen.
Loáng thoáng có tiếng y thì thà thì thầm nói : "Hồn thiện phách ác..."
Trong chớp mắt, trời bỗng đổ mưa lớn.
Mọi thứ trong thế giới đó liền trở nên nhạt nhòa mơ hồ.
Đến khi sáng trong trở lại thì đã là cảnh sau núi Côn Ngô.
Thư phòng thấm đẫm phong vị bút nghiên, sách cất vạn quyển. Sau bức rèm trong căn nhà gõ, y ngồi đó, vừa lật sách vừa nghe mưa. Đất trời lúc ấy thình lình bỗng xảy dị động...
Mưa từ trời cao đang đổ rào rào không ngớt hốt nhiên bỗng chững phắt lại. Có thứ gì đó sâu dưới lòng đất đang băng xuyên đi, nhưng ngay khi nó trồi lên tới mặt đất thì hình dạng vốn có ban đầu đã gần như bị mòn vẹt hết hẳn.
Lúc ngẩng đầu lên, Tạ Bất Thần chỉ thấy một luồng khí đen đậm đang nhạt đi dần dần.
Y gấp sách lại trâm ngâm suy nghĩ.
Lúc y đưa mắt nhìn xuống thì trên mặt đất chỉ còn lưu lại một cái khe hẹp dài chừng hơn tấc.
Nhưng tất cả những điều này đều không phải là cái Kiến Sầu muốn thấy. Nàng khẽ nhíu chặt đầu mày, thiếu chút nữa thì tưởng rằng trong mộng của y thực chẳng có thứ mình cần.
Cũng may, chỉ chốc lát sau, mưa trên mặt kính liên dứt.
Cảnh vẫn ở Côn Ngô đó.
Tạ Bất Thần bây giờ đã mặc đạo bào thủ tọa Côn Ngô. Y đi từ đại điện Chư Thiên xuống rồi trở về gian nhà gỗ lâu năm nọ.
Tạ Bất Thần mở ống khóa đồng, đẩy cửa ra.
Trên vách tường bên trái vậy mà lại có treo một thanh trường kiếm vẫn luôn tra trong vỏ đen !
Kiến Sầu không khỏi nín thở. Nàng thấy y đi vào nhà rồi trải rộng Cửu khúc hà đồ trên bàn ra. Y xem nó thật lâu, dáng vẻ tựa hồ như sắp sửa quyết định chuyện gì.
Cuộn hà đồ lại xong, Tạ Bất Thần đứng dậy rời khỏi án. Y cuối cùng cũng đi tới phía vách tường kia, gỡ thanh kiếm phàm xuống rồi xòe rộng bàn tay mình ra.
Trong nháy mắt, ấn phù vàng rực trên lòng bàn tay y liền bừng sáng.
Chẳng còn thấy tường vách hay phòng gỗ đâu nữa, nơi Tạ Bất Thần đang đứng thoắt cái đã biến thành ẩn giới am Thanh Phong.
Tượng phật khổng lồ vẫn còn đó, các ngón tay xòe ra như hoa sen.
Tạ Bất Thần nhẹ nhàng nâng thanh kiếm kia lên đặt vào lòng bàn tay của đức ngài.
Trong sát na có tiếng gì đó khẽ vang lên cái bốp, Kiến Sầu rốt cục liên cười nói : "Hóa ra là ở chỗ này..."