Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 574 - Chương 574 : Bên Giết, Bên Cản

Chương 574 : Bên giết, bên cản Chương 574 : Bên giết, bên cảnChương 574 : Bên giết, bên cản

Kiến Sầu có mắt trụ nhưng nó chỉ có thể nhìn chuyện quá khứ. Nếu so với cách nhìn của con người thì từ một điểm bất kỳ, chiêu soi của mắt trụ chiếu thẳng về trước, còn mắt vũ thì tâm nhìn trải rộng theo phương ngang. Hai mắt hợp lại mới có thể thấy rõ được tiền căn hậu quả và đủ thứ biến hóa khác.

Trong bốn mươi bốn năm qua, nàng buộc phải dùng mắt trụ để tìm thanh kiếm này.

Nhưng thậm chí lúc Phó Triêu Sinh có ở Tuyết Vực năm ấy, dù vận dụng cả mắt vũ và mắt trụ đi nữa thì cũng không tài nào nhìn ra được một số điểm nho nhỏ liên quan đến Tạ Bất Thần như vậy, bao nhiêu đó đủ thấy trong người y đúng là có điểm mờ ám.

Mà hôm nay, nhờ có cục diện của Mộng Thiên Mỗ gây nên, nàng rốt cục cũng biết được cây kiếm này ở đâu...

Thất phân phách cơ đấy !

Cho đến tận bây giờ Kiến Sầu vẫn còn nhớ tám chữ viết trên ô cửa sổ trong căn nhà ở thành Uổng Tử : Giết Tạ Bất Thần, trảm thất phân phách !

Cây kiếm này tuy là kiếm phàm nhưng khi Tạ Bất Thần ngồi trước mộ nàng lẩm bẩm bốn tiếng "hồn thiện phách ác" kia thì nó hoàn toàn không còn bình thường nữa.

Hóa ra, Tạ Bất Thần dù phi thăng đi cũng cố ý không mang cây kiếm này theo.

Y biết nó cực kỳ quan trọng đối với mình. Hơn nữa, lại còn từng bị nàng dọ hỏi mấy lần nên y mới để nó lại Nguyên Thủy, bởi theo lẽ thường mà nói, tu sĩ một khi đã phi thăng lên thượng khư rồi thì không bao giờ có thể trở vê hạ giới, nhất là Nguyên Thủy, được nữa.

Tiếc thay, nàng tuyệt chẳng phải "phi thăng" khơi khơi lên thượng khư như vậy đâu.

Kiến Sầu chăm chú nhìn mặt kính trước mắt. Trong đó, Tạ Bất Thần sau khi cất kỹ Thất phân phách xong thì quả nhiên liền phi thăng tới thượng khư.

Nhất thời, nàng tự nhiên cảm thấy nao nao, trong lòng bồi hồi nhớ tới người này lắm mưu nhiều kế, tâm cơ sâu hiểm, nhớ cái câu "Ta nhất định đạp đổ đạo trời" trong căn trạch viện cũ kỹ ở thành Uổng Tử của y và cả cái câu "Ta vẫn là ta" kia nữa...

Mặt kính phản chiếu song song hai chiều. Trong khi Kiến Sầu nhìn lén cảnh mộng của Tạ Bất Thần thì đồng thời y cũng nhìn thấy được cái của nàng.

Cảnh mộng tuy ảo nhưng trước giờ vẫn luôn cực kỳ chân thật.

Mộng của Kiến Sầu mênh mang khôn cùng. Vũ trụ bao la, tinh lưu* dòng dòng tóe lửa. Có nhiều đám mây sao tự nhiên bùng nổ thình lình, có cái lại khi khổng khi khổng đập thẳng tới trước mặt. Cảnh tượng thực tựa rơi từ vực thẳm xuống giữa muôn trùng sắc màu.

* Tinh lưu : Dòng sao (Stellar Stream). Tinh lưu là vệt dài có rất nhều sao, dấu vết còn lại của các thiên hà đã biến mất.

Vạn loại phồn hoa trong đất trời đều nhập hết vào mộng nàng.

Nhưng đến khi phồn hoa tiêu tan, hết thảy liền tịch mịch trở lại.

Tạ Bất Thần nhìn thấy mình đứng trước mặt Kiến Sầu. Trong tay nàng bừng bừng chùm chùm lửa đỏ mà nàng thì đang cầm chính bó lửa đó đâm thẳng về phía hắn. Phía sau ánh lửa là thanh kiếm. Thân kiếm cắm lút vào lồng ngực y, máu đỏ nhiễu tong tỏng xuống đất.

Trong khoảnh khắc đó, Tạ Bất Thần hơi sững sờ.

Trước mắt, đây rõ là cảnh tượng đáng sợ nhất trong tận sâu tâm khảm y. Nó nằm ở chỗ Kiến Sầu không những phát hiện ra bí mật của y mà còn có được cả thanh kiếm này. Vì vậy y hoang mang, không phân biệt nổi rốt cục nó là mộng của mình hay là mộng của người khác.

Nếu là mộng của ai đó thì tại sao nó lại hiện ra điều đáng sợ nhất đối với mình 2

Nếu là mộng của y, theo góc nhìn cá nhân mà xét thì nó chắc chắn không phải là của y.

Tâm trí xoay chuyển như chớp, Tạ Bất Thần chỉ thấy thấy quái lạ trùng trùng, nhìn mặt kính trước mặt mà càng lúc càng khó chịu.

- Bốp I

Y vung thước mặc quy lên, mặt kính sóng sánh tự thủy ngân kia liền bị gõ cho tan tành.

Kiến Sầu vừa nãy định tới với y giờ đang đứng ngay phía sau, khuôn mặt đầy tiếu ý điềm nhiên lạnh lùng, tựa hồ như trong khoảnh khắc ngắn ngủi mới rồi nàng còn chưa hề động đậy lấy một mảy.

Nhưng Tạ Bất Thần lại nhạy cảm nhận ra bên trong có chỗ nào đó đã thay đổi. Đầu óc thoắt cái chợt lóe linh quang, y không chút nghĩ ngợi liền định lùi ra phía sau, nhưng vạn vạn lần chẳng ngờ trong chớp mắt ấy lại có một cái bóng từ xéo bên đâm phốc tới, nhanh đến nỗi chỉ thấy mỗi tàn ảnh !

- Âm! Đồ văn xanh sẫm như sóng triều sáng lên, tốc độ siêu việt, nhanh đến nỗi dấy theo cả gió bão, quả thực chẳng khác gì một phiến mây sấm chớp rần rật từ trên trời cao thình lình giáng xuống Tạ Bất Thần, kẻ không có lấy một chút phòng bị !

Tạ Bất Thần đang tập trung tinh thân chú ý tới Kiến Sầu thì làm sao phát giác được có người đánh lén ké bên ?

Hơn nữa, đã không ra tay thì thôi chứ đã đánh là phải dồn người ta vào chỗ chết !

Phòng ngự toàn thân trong một tích tắc đó đều tan tành. Trong nguồn lực kinh khủng đang đánh tới còn mang theo một khí tức thương tang cổ xưa, mênh mông cuồn cuộn như vũ trụ vô biên này !

Tạ Bất Thần vốn đang lùi ra sau thì tức khắc bị đánh bay vọt đi luôn.

Máu bắn tung tóe, thấm ướt quần áo y.

Trong lúc đánh nhau loạn xạ như vậy, giữa bốn bề ánh sáng rực rỡ, Tạ Bất Thần ngẩng đầu lên nhìn thì thấy được khuôn mặt trai tráng tà dị kia. Hóa ra đó là Ứng Hủy yêu tộc phi tà thiên ! Có điều bây giờ gã lộ ra thực lực mạnh mẽ, hoàn toàn chẳng có vẻ gì giống với một thánh tiên vừa mới tiến giai gần đây I

Gã không phải là Ứng Hủy !

Tâm trí Tạ Bất Thần trong tích tắc điện quang thạch hỏa liền ý thức được rõ ràng như vậy. Mà cú đánh lén vừa đập xuống lúc nãy hơn nữa lại có cái khí tức khiến y cảm thấy quen quen.

Sự việc xảy ra bất thình lình, chẳng ai kịp có thời gian phản ứng. Nhưng "Ứng Hủy" thân là kẻ đánh lén trong tối thì dĩ nhiên chẳng cần gì nhiều bởi mục đích của hắn rất đơn giản : Đó chính là giết chết Tạ Bất Thần ! Tuy nhiên hắn không ngờ khi đang chực phóng người lên một lần nữa, chuẩn bị lấy mạng Tạ Bất Thần thì lại bị cản lại !

Cả người chẳng qua chỉ mới hơi động có một chút, bàn tay vẫn còn chưa kịp đập xuống đỉnh đầu Tạ Bất Thần !

- Vù !

Tiếng kiếm xé gió rít lên !

Ánh đỏ lạnh lẽo tàn khốc như máu của Nhất Tuyến Thiên như một con thoi vút tới, chắn ngang trước người Tạ Bất Thần, cứ vậy mà đỡ cho y một đường.

- Keng !

Các đầu ngón tay cong cong như vuốt của Ứng Hủy bập thẳng xuống mũi kiếm Nhất Tuyến Thiên thực không khác gì sắt thép đập lên kim thạch !

Mặc dù tuyệt chẳng phải xác phàm nhưng máu yêu cũng tức thời phun ra ông ộc.

"Ứng Hủy" kinh ngạc ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt từ thanh Nhất Tuyến Thiên thẳng đến tận nơi người cầm kiếm mà xem thì thấy được khuôn mặt lạnh lùng của Kiến Sầu kia.

Chỉ trong vòng một tích tắc ban nãy, nàng đã phi thân bay qua khỏi mặt kính vỡ rồi đáp xuống chắn ngay phía trước Tạ Bất Thần.

Nhất Tuyến Thiên trong tay nàng tỏa ra hào quang lòe lòe âm u, khiến đôi mắt nàng trông lại càng lạnh lùng xa lạ hơn thêm.

"Ứng Hủy" thấy rất rõ kiếm của nàng vẫn còn dính máu của mình, đầu óc thoáng nhớ lại không biết bao nhiêu là chuyện đã qua trong quá khứ, bởi vậy nên hắn không tài nào hiểu nổi tại sao Kiến Sầu lúc này lại xử sự thế này. Ẩn nhãn đã không biết bao lần mà nói, đáy mắt cuối cùng cũng lộ ra một chút gì đó vừa thất vọng vừa bi thương.

Sau khi bị đường kiếm của Kiến Sầu đẩy ra "Ứng Hủy" ngã xuống cạnh một vách tường đá đã bị sụp quá nửa. Máu từ đầu ngón tay hắn thi nhau nhiễu xuống đất nhưng hắn chẳng buồn liếc mắt nhìn qua mà chỉ thấy tức giận, chua chát, khó hiểu trong lòng. Mục quang chĩa vê phía nàng, hắn hỏi : "Cô vậy mà lại đi bảo vệ gã ư ?"
Bình Luận (0)
Comment