Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 575 - Chương 575 : Cục Trong Cục

Chương 575 : Cục trong cục Chương 575 : Cục trong cụcChương 575 : Cục trong cục

Chỉ một câu như vậy thôi nhưng nó tiết lộ rất nhiều điều.

Tạ Bất Thần vốn đang thắc mắc về thân phận "Ứng Hủy". Hơn nữa ban nãy y lại còn bị một nguồn lực cực mạnh đánh úp cho nên bây giờ dù cái vị mang tên "Ứng Hủy" này có khoác lên người một lớp da lạ hoắc đi nữa thì y làm gì lại chẳng đoán ra ?

Nhất là "Ứng Hủy" lại mở miệng nói năng như vậy với Kiến Sầu.

Đất nước đổ nát khổng lồ này trông cực kỳ trống trải. Con người đứng ở đây chẳng khác gì như đứng giữa một nơi hoang vu mênh mông, ai nấy đều nhỏ bé hệt như con sâu cái kiến.

Máu yêu còn dính trên đầu mũi kiếm Nhất Tuyến Thiên anh ánh lóe lên dưới sắc trời sáng sủa.

Kiến Sầu nhìn lại "Ứng Hủy". Nàng thấy được thương tích và muôn trùng khó hiểu ẩn sâu dưới đáy mắt hắn. Cái vẻ ấy thực giống như năm xưa hắn đứng đối mặt với nàng, móc trái tim đó ra.

Nàng hiểu hắn muốn có một câu trả lời rõ ràng, nhưng rốt cục vẫn im lặng đưa kiếm cản trước người Tạ Bất Thần, tuyệt chẳng nhích đi lấy nửa phân.

Phó Triêu Sinh cảm thấy lòng mình dần dần lạnh toát. Hắn muốn đứng ở đây thêm một chút, cứ tưởng chỉ chốc lát nữa thôi là sẽ nghe được câu trả lời mình muốn.

Nhưng im lặng thật lâu mà thế giới này từ đầu đến cuối vẫn luôn tĩnh mịch, không một tiếng động như vậy.

Rốt cục "Ứng Hủy" bỗng chợt bật cười thành tiếng. Có lẽ vì thất vọng đến gần như tuyệt vọng nên bao kiềm nén trong thâm tâm mới hóa thành điềm tĩnh cuồng dại thế này.

Hắn không nói thêm lấy một lời mà cũng chẳng có ý tiếp tục tấn công Tạ Bất Thần nữa, chỉ bước lùi ra sau mấy bước rồi quay lưng bỏ đi.

Bóng hắn vừa lóe sáng một cái là đã biến mất trong hư không ngay.

Phó Triêu Sinh bay vụt đi trong gió, tựa hồ như chỉ có cơn gió lạnh đang quất tới trước mặt này mới có thể dập tắt nổi ngọn lửa bỏng rãy trong tim, mới thể đông cứng lại lỗ hổng thình lình bục ra bên trong.

Thế giới đổ nát vừa rộng lớn vừa cổ xưa vùn vụt lướt đi dưới chân hắn.

Phía sau lưng, đất mộng vẫn như trước.

Kiếm của Kiến Sầu chầm chậm hạ xuống.

Tạ Bất Thần ở phía sau đưa tay lên che miệng ho khan một tiếng. Máu dính giữa các kẽ ngón tay, chảy trên khóe miệng, khuôn mặt cũng trở nên trắng nhợt đi nhiều, tuy nhiên thần sắc trông lại vô cùng lạnh lẽo. Y chỉ hỏi nàng : "Người kia hình như hiểu lâm mục đích của cô rồi. Cô không đuổi theo giải thích ư ?"

Vậy là Tạ Bất Thần cũng đã nhìn ra thân phận của "Ứng Hủy".

Kiến Sầu tra kiếm lại vào vỏ rồi ngoái đầu chăm chú nhìn y đáp : "Tạ đạo hữu hình như lại biết rất rõ mục đích của ta."

- Cô làm gì mà có lòng tốt đến nỗi bạt kiếm bảo vệ ta thế chứ ?

Tạ Bất Thần cười nhưng ánh mắt thì lại càng thêm âm trâm, một chút khách sáo bề ngoài đối với Kiến Sầu cuối cùng cũng tiêu tán hết trong cái lạnh của mưu mô quỷ kế, tính toán lẫn nhau giữa họ.

- Đầu tiên là bất ngờ từ trên trời rơi xuống, vui mừng không để đâu cho hết nhưng sau lưng thì ngâm chuẩn bị thứ khiến người ta phải trả một cái giá cực lớn. Điểm này cô hiểu, ta cũng hiểu.

Đúng là Tạ Bất Thần có khác. Kiến Sầu thực không khỏi cảm khái trong lòng. Đến lúc này rồi mà đầu óc y vẫn còn sáng suốt như vậy.

Nàng không hề chối cãi rằng mình có mục đích riêng, bởi vì dù thừa nhận hay phủ nhận thì điều đó cũng không sao làm tiêu tan nổi nghỉ ngờ trong y. Hơn nữa, đã tới nước như hôm nay, mọi âm mưu hay dương mưu gì đó đều không còn quan trọng nữa.

Cái chính chỉ là kết quả mà thôi.

Kiến Sầu xoay người nói : "Chúng ta bị hãm trong tình trạng này nhất định là có người ở phía sau tính kế, chi bằng lại bàn bạc một chút, thoát khỏi đây trước đi."

Nhưng Tạ Bất Thần vẫn đứng nguyên tại chỗ, chẳng chịu nhích lấy một bước. Y đăm đăm nhìn theo bóng lưng nàng rồi đột nhiên hỏi : "Cái cây nhang đó chắc không phải chỉ là ba giọt máu tim của chim chín đầu chế thành đúng không ? Ban nãy lúc đi gần tới tim Bàn Cổ, trong lớp cặn máu đọng trên đất lại có lẫn cả máu tim Bàn Cổ nữa. Hơn bốn trăm năm ở Nguyên Thủy, ta đã lục tung mọi điển tịch mang từ thành Uổng Tử về mới biết chắc rằng quả thực có thứ nhang như vậy. Năm đó, ta với cô đánh nhau trong Thanh Phong Am, rốt cục ta gần như sắp chết mà cô thì biến đâu mất tăm mất tích sáu mươi năm. Sau này khi xảy ra chiến tranh âm dương giới nhìn lại mới hay khoảng thời gian đó cô ở Cực Vực. Nếu ta đoán không sai thì cô đã tới Uổng Tử thành từ đời nào rồi. Sau khi hạ được quỷ môn quan, ngày đó cô xuất hiện trong căn trạch viện nọ cũng tuyệt chả phải là chuyện gì tình cờ."

Kiến Sầu dừng bước, nghĩ kỹ từng câu từng lời của Tạ Bất Thần, đoạn xoay người liếc mắt quan sát thần sắc của y lúc này. Nàng cũng không phủ nhận mọi suy đoán vừa rồi của y, chỉ bình thản cười đáp : "Nhưng đạo hữu hẳn có thể ngửi ra rằng cây nhang này bây giờ đã hoàn toàn chẳng còn ở trên người ta nữa."

Quả nhiên là nàng !

Lệ khí giữa đầu mày Tạ Bất Thần cuối cùng cũng bắt đầu nhạt đi dần, bàn tay thống bên hông ngón ngón xiết chặt lấy thước mặc quy tựa hồ như đang gắng hết sức đè nén cái gì trong đó.

Y hơi nhắm mắt lại mới vẫn giữ được thái độ bình tĩnh bê ngoài nhưng trong thâm tâm thì tức giận sôi trào.

Thời khắc này, trông Tạ Bất Thần trầm tĩnh mà lãnh khốc. Y chỉ hỏi một câu cuối cùng : "Cây nhang đó đâu ?"

Kiến Sầu thoải mái giơ tay chỉ chỉ lên vầng thái dương đen trên bầu trời trắng toát, thản nhiên đáp lời : "Bị người ta trộm mất rồi."

Trên đường phố rộng lớn có một mặt kính sóng sánh như thủy ngân ngăn Phụ Kiếm Sinh với Kiến Sâu mỗi người một bên.

Mà lúc này nàng lại đang ngồi xếp bằng.

Trông nàng như đang ngủ. Không biết có phải giấc mơ không được đẹp hay không mà mày liễu tựa núi xanh mờ sương hơi khẽ cau lại.

Một bóng người tuyết bạch vô thanh vô tức hiện ra cạnh bên nàng. Y bào bay bay, phiêu dật khôn cùng, quả đúng là làm từ lông chim nhạn nên mới cực nhẹ như vậy.

Người này có một khuôn mặt rất khó nhớ, rõ ràng lúc đó thấy từng đường từng nét như vậy nhưng vừa đưa mắt nhìn sang chỗ khác thì lại quên sạch cả.

Thực chẳng khác gì nằm mơ gặp người. Lúc còn mơ thì mọi thứ rành rành ra đó, cảm nhận rất rõ, song giật mình tỉnh lại thì thường chẳng còn nhớ rõ bất cứ thứ gì nữa.

Duy có đôi mắt là thâm trầm sâu thẳm, loang loáng lóe lên ngàn vạn ảo mộng, sắc tím bên trong anh ánh lúc đậm lúc nhạt, lúc tối lúc sáng, ai nhìn thấy liền quên đời ngay.

Người tựa như từ ánh trăng mà tới.

Y vẫn cứ đứng yên đó nhìn nàng một hồi, đáy mắt hốt nhiên chợt chớp dị quang, sau mới nhẹ nhàng giơ tay lên.

Cũng chẳng thấy y cử động thế nào nhưng góc tay áo đang rũ xuống của Kiến Sầu vậy mà lại phồng phồng bay bay, từ bên trong liên bay ra một một cái hộp hẹp hẹp dài dài.

Nguyệt Ảnh xòe tay, chiếc hộp liền rơi xuống ngay ngắn giữa lòng bàn tay. Y lại búng một cái. Hộp mở, bên trong có một cây nhang không biết tại sao lại gây thành ba khúc nằm thẳng thớm ở đó.

Rốt cục cũng lấy tới tay rồi.

Bây giờ đã có nhang, mà người thì cũng vừa khéo có mặt luôn trong hoang vực, chỉ còn lại có chiếc chìa khóa thần kia nữa là đủ.

Mọi việc trong thế giới này đều nằm gọn trong lòng bàn tay y.

Chỉ nheo mắt nhìn nhìn là Nguyệt Ảnh đã thấy ngay hướng đi của cái gã Phó Triêu Sinh kia. Y thu cây nhanh bị gãy mấy khúc lại rồi phi thân nhảy lên giữa lưng chừng không !

Dáng y bào tuyết bạch hóa thành lông vũ trắng sáng ngời ngời, chớp mắt đã biến mất, chẳng còn thấy đâu tăm tích giữa nền trời cao.

Mà khi y đi rồi, Kiến Sầu vẫn luôn chìm đắm trong mộng bấy giờ mới mở mắt ra.

Sâu dưới đáy mắt điềm tĩnh ấy nào có vẻ là ngẩn ngơ của một người vừa mới tỉnh giấc ?

Một trời u tịch thâm trầm I

Khóe miệng Kiến Sầu ngoài cong cong nét cười mà trong lòng thì thầm cười lạnh. Nàng không đuổi theo Nguyệt Ảnh hay để tâm đến cây nhang làm bằng ba giọt máu tim đã bị người ta trộm đi kia mà chỉ đứng dậy, nhìn mặt kính vỡ nát trước mặt.

- Bốp I

Vụn kính bạc tung tóe đầy đất.

Ở phía mặt bên kia là Phụ Kiếm Sinh, lúc này mới vừa giật mình tỉnh lại, thân sắc trong mắt ẩn ẩn có chút gì đó bàng hoàng sửng sốt, tựa hồ như vẫn chưa thoát ra được những gì mới thấy, mới cảm trong cơn mê vừa rồi.

Kiến Sầu dõi mắt nhìn hắn, muốn nói nhưng cứ ngập ngà ngập ngừng mãi, đến sau cùng mới nhẹ nhàng hỏi : "Đạo hữu thấy được cái gì ?"
Bình Luận (0)
Comment