Chương 576 : Tâm lao
Chương 576 : Tâm laoChương 576 : Tâm lao
Thấy được cái gì ư ?
Lúc nghe thấy câu này, Phụ Kiếm Sinh giật mình, phải qua một hồi lâu mới có thể định thần lại, đến lúc nhìn lại Kiến Sầu thì ánh mắt hắn bỗng hiện lên chút thần sắc tân ngần do dự.
Phụ Kiếm Sinh nhớ tới những gì vừa thấy trong kính.
Ở đó, trường giang đỏ au như máu, bên bờ sừng sững một tòa đại điện bằng xương trắng.
Lục đạo luân hồi mở ra trông như đóa sen vàng tía. Từ trong hào quang rực rỡ ấy hiện ra một cậu thiếu niên nhàn nhã thanh tú. Cậu quay về phía người nữ tu đứng trước mặt mà gọi : "Mẹ...
Nữ tu nọ chính là Kiến Sầu chứ chẳng phải ai đâu xa lạ I
Nhưng cảnh tượng xảy ra sau đó lại khiến Phụ Kiếm Sinh có phần ngỡ ngàng khó hiểu : Bởi vì ngay vào thời khắc ấy hình như còn có một người thù địch nào khác, mà ánh mắt Kiến Sầu thì điềm tĩnh không gợn chút sóng. Thủ chưởng nàng ầm ầm đánh ra, đập thẳng lên người kẻ kia, đồng thời cũng trúng luôn cả cậu thiếu niên nọ.
Thế giới thoáng chốc hỗn loạn rối ren.
Từ lưng chừng không bỗng đâu có quyển trục sãm vàng rơi xuống, bên trên thấy khắc ba chữ "Sổ Sinh Tử”.
Có bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt của ai đó tiếp lấy nó.
Hóa ra là Kiến Sầu.
Nhưng cảnh vật chung quanh đã biến đổi mất. Mặt nước mênh mông sóng gợn lăn tăn tựa mặt hồ, sương mù bồng bềnh mờ mờ tim tím. Cao cao phía trên lơ lơ lửng lửng một cây rìu cực lớn, hào quang chói lọi không ngừng. Tuy Phụ Kiếm Sinh không sao tự thân cảm nhận nhưng chỉ cần nhìn cây rìu với cái hồ như vậy là đã đủ thấy được khí vị huyền bí cổ xưa toát ra từ bên trong.
Kiến Sầu hiện đang ngồi xếp bằng bên bờ hồ.
Nàng cầm sổ sinh tử trong tay, nhìn nó thật lâu.
Có tiếng bước chân ai vọng tới.
Mặt hồ trước mặt nàng lăn tăn phản chiếu bóng người, chứng tỏ người đó đã tới đứng ngay phía sau nàng.
Thì ra là một người đàn ông mặc quan bào đen.
Mặt mày y trông cũng tuấn tú nhưng mi mục lại mang chút thân sắc lạnh lùng nghiêm nghị, trong khi đó hai tay thì luôn chắp lại dưới ống tay áo rộng, dáng vẻ hệt như lão thần bàng quan, bình chân như vại.
Hai người bọn họ dường như nói nói gì đó một hồi nhưng nội dung cụ thể ra sao Phụ Kiếm Sinh một mảy cũng chẳng rõ.
Sau một lát, Kiến Sầu mới lại cúi đầu xuống, mắt nhìn lên cuốn sổ. Nàng hỏi : "Trương đại nhân, lúc Tần Nghiễm vương còn tại vị, sổ sinh tử mà các diêm quân khác sử dụng thì từ đâu mà có ?"
Người kia lườm nàng một cách lạ lùng, sau đáp : "Sổ sinh tử chỉ có mỗi một quyển. Nhưng vì các diêm quân mỗi người phụ trách một nhiệm vụ riêng nên Tần Nghiễm vương mới chia nhỏ sổ sinh tử thành nhiều cuốn. Các diêm quân cứ cầm lấy nó là có thể mượn được lực của luân hồi, xoay vòng lục đạo."
Kiến Sầu liên trâm ngâm im lặng. Nàng cứ ngồi đó bên bờ hồ mà nhìn hoài cuốn sổ sinh tử trong tay mình thật lâu. Còn người kia thấy nàng mãi cũng chẳng nói tiếng nào, đứng được một hồi thì cũng chắp tay bỏ đi mất.
Trước việc mình vô tình nhìn trộm được các hình ảnh kia, Phụ Kiếm Sinh trước sau vẫn luôn thấy có chút thất lễ. Vì vậy sau khi nhất nhất kể rõ ngọn ngành cho nàng nghe, hắn áy náy nói thêm : "Chuyện trong hoang vực này quỷ dị khó lường, ta hoàn toàn không cố ý xem trộm, xin Kiến Sầu đạo hữu lượng thứ."
- Không sao !
Cảnh mộng vừa rồi đôi bên có qua có lại mà thôi.
Tự bản thân Kiến Sầu không mấy coi trọng chuyện này, song nàng hơi ngạc nhiên khi biết Phụ Kiếm Sinh lại nhìn thấy cảnh như vậy.
Nàng hơi rũ mắt nhìn xuống.
Trong khoảnh khắc đó, Phụ Kiếm Sinh nhìn thần sắc nàng mà cảm thấy nó cực giống như trong mặt kính ban nãy. Đáy lòng hốt nhiên chợt động. Ngần ngừ mãi một hồi, hắn mới hỏi : "Chuyện trong mộng đã từng xảy ra rồi phải không ? Đạo hữu, đứa bé kia..."
- Không phải !
Kiến Sầu lắc lắc đầu, chẳng chờ Phụ Kiếm Sinh nói hết câu đã phủ nhận ngay : "Chuyện đúng là đã từng xảy ra nhưng nó thật sự không phải con ta."
Thứ mà Phụ Kiếm Sinh gắn bó cả đời không bỏ chính là kiếm. Tâm tư hắn đơn thuần, tạp niệm cực ít nên vì vậy từ linh tính cho đến cảm giác, tất cả đều nhạy bén hơn tu sĩ bình thường rất nhiều.
Tuy không hiểu tại sao nhưng hắn mơ hồ nhận ra... Những gì mình vừa thấy ban nãy đối với Kiến Sầu mà nói dường như chẳng phải là chuyện gì hay ho cho lắm.
Phụ Kiếm Sinh ngập ngừng hỏi tiếp : "Vậy ra đạo hữu giết nó ư ?"
Kiến Sâu nhẹ nhàng cười nhưng thần sắc lại có vẻ buồn buồn, tâm khảm ngập đầy một lòng bồi hồi phức tạp khôn tả, chỉ đáp : "Sổ sinh tử là thật, luân hồi xoay vòng là thật, cái hồn phách có ý thức đó cũng là thật, chỉ mỗi thân phận của nó là hư giả. Từ khi bắt đầu tu đạo cho tới nay, cả đời ta thật sự chưa bao giờ vung kiếm giết ai vô tội. Người nọ là ngoại lệ duy nhất."
Hồi ấy nàng đánh nhau với Ngỗ Quan vương ở nghĩa địa hoàng tuyên. Ngỗ Quan vương triệu từ luân hồi ra một cậu thiếu niên, nhưng nàng lại cứ tưởng đã nhập luân hồi rồi thì ký ức đều bị ao chuyển sinh xóa sạch, trống trơn như một tờ giấy trắng. Vì vậy dù đúng ngay linh hồn trước đó thật nhưng nó sẽ chẳng thể nào nhìn nàng mở miệng gọi "mẹ" được. Tất cả chỉ là cục diện Ngỗ Quan vương dựng nên để mê hoặc nàng mà thôi.
Có điều sau này khi đã lấy được sổ sinh tử, mổ xẻ huyền cơ trong đó nàng mới biết -
Đó cũng không phải là hư ảo.
Linh hồn cậu thiếu niên nọ chắc phải chịu bị Ngỗ Quan thao túng nhưng chính bản thân nó thì thật sự có tồn tại. Tiếc thay nó bị Ngỗ Quan vương ỷ sức giật ra nên cuối cùng vẫn táng mạng dưới kiếm của nàng.
Phụ Kiếm Sinh nghe Kiến Sầu kể hết một tràng thì bỗng chợt cảm thấy nặng nề khôn cùng, nói chẳng nên lời.
Kiến Sầu thuật chuyện xong lại nhớ đến cảnh tượng xảy ra lúc đó, không biết tại sao liên giơ đầu ngón tay lành lạnh lên sờ lướt qua vạch đỏ trên mi tâm. Chỉ có mỗi mình mình nàng là có thể cảm nhận được có một đạo hắc khí tôn tại ở bên trong.
Nhưng Kiến Sầu tuyệt không nói gì thêm mà chỉ coi như chấm dứt đề tài câu chuyện ở đây. Nàng chậm rãi thở nhẹ một hơi tựa hồ như muốn để tâm trạng bình thường trở lại, sau mới cầm kiếm xoay người lại bảo : "Đi thôi ! Chỗ này quỷ dị. Nếu đạo hữu với ta đã gặp được nhau ở đây thì những người khác chắc cũng có mặt. Đi tìm bọn họ trước rồi hẵng tính !"
Phụ Kiếm Sinh không có gì phản đối.
Hai người lên đường, thuận theo con lộ lớn đến quá sức tưởng tượng mà đi quanh quanh tìm kiếm. Nhưng nơi này mênh mông, nếu cứ theo cách đó thì chẳng biết tới năm nào tháng nào mới tìm ra được.
Vì vậy không bao lâu sau Kiến Sầu liền đề nghị chia nhau làm việc. Phụ Kiếm Sinh cũng thấy có lý.
Cho nên sau chừng hai canh giờ, chúng tiên mới họp mặt ở một chỗ. Tuy nhiên lại thiếu mất hai người -
Ứng Hủy Phi tà thiên với Nguyệt Ảnh Đại la thiên.
Đồng thời, bao ánh mắt lạ lùng của bọn họ cũng lần đầu tiên đổ xô về phía Kiến Sầu đang cùng với Tạ Bất Thần đi thẳng tới.