Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 577 - Chương 577 : Người Làm Mộng

Chương 577 : Người làm mộng Chương 577 : Người làm mộngChương 577 : Người làm mộng

Bởi lúc trước Tạ Bất Thần luôn đi với Kiến Sâu, hơn nữa mới rồi còn chia nhau đi tìm người, nên bây giờ khi thấy bọn họ trở về cùng một lượt với nhau, Phụ Kiếm Sinh cũng không nghĩ gì khác, chỉ cho là dọc đường tìm kiếm nàng tình cờ gặp được Tạ Bất Thần, thành thử bọn họ mới quay lại, tụ tập với mọi người đó thôi.

Nhưng Phụ Kiếm Sinh còn chưa kịp mở miệng hỏi thì hốt nhiên bỗng nhận ra sắc mặt quái lạ của những người khác.

Ngay khi bọn họ vừa nhác thấy Kiến Sầu, bầu không khí tự nhiên vậy mà chợt lắng lại.

Nơi bọn họ đang đứng là tòa thành khổng lồ đổ nát. Lúc trước chính Lục Diệp lão tổ đã đứng ở chỗ này, vận chưởng đập nát một vách tường cao. Động tĩnh phát ra lớn đến nỗi chúng tiên nghe tiếng nên mới tìm tới được.

Bạch Hạc đại đế đứng sau khá đông chúng tiên, ánh mắt nhắm thẳng vào người Kiến Sầu và đồng thời cũng không chừa cả Tạ Bất Thân đang đứng cùng một chỗ với nàng với sắc mặt trông chẳng hề có vẻ gì là bất thường. Ngài liền cau mày, thận trọng lên tiếng hỏi : “Tạ tiểu hữu lúc nào cũng đi cùng với Kiến Sầu tiểu hữu phải không ?"

Kiến Sầu mày liễu khẽ giật.

Tạ Bất Thần nghe hỏi liền lập tức nhận ra ngay vấn đề này tuyệt không đơn giản chút nào. Tuy nhiên, nhất thời y cũng nghĩ không ra mấu chốt quan trọng trong chuyện mà Bạch Hạc đại đế hỏi, vì vậy chỉ đáp : "Mới rồi tình cờ gặp nhau trong tràng cảnh này, sau đó thì đi luôn với Kiến Sầu đạo hữu lại đây." Đương trường chợt im phăng phắc, trong tích tắc đó, hầu như ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau.

Sắc mặt Phụ Kiếm Sinh trông lại càng kinh ngạc tợn. Hắn định mở miệng nói hồi nấy mình với Kiến Sầu rõ ràng là ở cùng một chỗ với nhau, nhưng vừa há họng chực nói thì ngay lập tức tâm trí trong cơn điện quang thạch hỏa liền xẹt qua thần sắc của Bạch Hạc đại đế lúc hỏi câu vừa rồi, bấy giờ mới bắt đầu nhận ra chuyện thực đúng là có hơi kỳ lạ.

Riêng Lục Diệp lão tổ đứng ở bên cạnh lại cười cười. Thừa dịp lúc những người khác còn chưa ai để ý tới, bà bật bật ngón tay với Kiến Sầu, dáng vẻ đùa cợt tựa như bắt bí "Chơi người bị người chơi lại làm sao bây giờ ?"

Kiến Sầu chỉ làm bộ như không nhìn thấy.

Ngay từ lúc quyết định dùng cách thức đặc biệt này để thử, nàng đã từng liệu trước thế nào rồi cũng sẽ có người nhìn ra manh mối, nhưng điểm này đối với nàng mà nói hoàn toàn chẳng phải là chuyện gì to tát.

Nàng trưng ra một bộ mặt ngỡ ngàng không hiểu tại sao Bạch Hạc đại đế lại hỏi một câu như vậy, trong thần sắc còn bôi thêm chút vẻ khó hiểu thấy rõ, hơn nữa lại còn quét mắt lạ lùng nhìn quanh một vòng tất cả những người đang chú mục chằm chằm vào mình rồi hỏi vặn lại : "Ban nãy ta với Tạ đạo hữu đang động thủ giữa chừng thì tự nhiên bị tách ra, chẳng bao lâu sau thì tình cờ gặp nhau trong cảnh tượng này. Trong suốt thời gian đó, ta đều không hề động tay động chân với Tạ đạo hữu lần nào nữa. Đại đế hỏi như thế phải chăng là lo ta gây bất lợi cho y sao ?" Chỉ cần nghe cách trả lời cộng với lối lật ngược vấn đề như vậy, hơn nữa thấy nàng gặp nguy không loạn, sắc mặt hơi hơi giễu cợt thế kia, Lục Diệp lão tổ không khỏi khen thâm trong bụng.

Anh tài mới lên xuất sắc bậc nhất Nguyên Thủy có khác !

Phản xạ ứng đối, trấn tĩnh không loạn thế này thực đúng là lập lờ đánh lận con đen được chứ chẳng chơi.

Nàng làm như mình trước giờ chưa hề làm gì, xem lời Bạch Hạc đại đế như hỏi tại sao nàng với Tạ Bất Thần lại có thể đi chung với nhau thế này.

Bạch Hạc đại đế hiển nhiên không ngờ Kiến Sầu sẽ lên tiếng phủ nhận theo cái kiểu như vậy, do lúc tình cờ gặp phải nàng bọn họ ai nấy đều tuyệt không có cảm giác người trước mặt chỉ là hư giả.

Có trời mới biết được sau khi tụ họp lại, bọn họ kinh hãi đến mức nào !

Ai cũng nói mình đã gặp Kiến Sầu !

Mà bây giờ trả lời thế đó lại càng khiến chúng tiên tức khắc ngỡ ngàng không hiểu ra sao. Ánh mắt Phụ Kiếm Sinh cũng nhắm đến Kiến Sầu với Tạ Bất Thần, thần sắc ngập ngừng lưỡng lự vô cùng.

- Vậy mọi người đều gặp phải chuyện có chỗ kỳ lạ khó hiểu đúng không ?

Nghĩ nghĩ một hồi, Lục Diệp lão tổ thấy mình vẫn nên dằn xuống cái tâm thích chí đùa cợt trong bụng thì hơn. Dù sao hiện giờ tất cả cũng còn đang ở trong hoang vực Bàn Cổ, biết chừng nào mới đi ra khỏi đây, bởi vậy không nên mất thời gian cho mấy cái chuyện này.

- Ta đoán chư vị đều gặp phải Kiến Sầu tiểu hữu đúng không ?

Chúng tiên không ngờ Lục Diệp lão tổ lại hỏi thẳng thế này. Ai nấy đều sửng sốt. Bọn họ kiêng ky liếc mắt nhìn Kiến Sâu một cái rồi mới gật đầu xác nhận.

Nàng thừa cơ diễn theo, làm như có phần ngạc nhiên, mày liễu cau lại : "Gặp ta ư ?"

- Xem ra chính bản thân Kiến Sầu tiểu hữu hoàn toàn không biết chút gì về việc này rồi.

Lục Diệp lão tổ liền ra kết luận tức khắc, coi chuyện như quan tài đã đóng nắp, nhân tiện tẩy trắng luôn Kiến Sầu từ đầu đến chân : "Chúng ta tự nhiên bị kẹt trong giới này, nhìn hiện trạng mà xét thì nó không thật mà là một cảnh mộng cực lớn, thế nên mới khiến tất cả mọi người trong chúng ta đều sa vào. Bởi vậy, những gì vừa thấy ban nãy rốt là thật hay giả, hay chính xác hơn, người ẩn sau cảnh mộng này có mục đích gì, đó mới chính là vấn đề quan trọng cần nói."

Cảnh mộng !

Với tu vi hiện giờ chúng tiên dù sao cũng coi như là người hiểu rộng biết nhiều, tự tâm lúc trước thật ra đã thấy hơi nghi nghi. Nhất là người như bọn họ mà rơi vào tình cảnh hiện tại thực đúng là không có bất cứ cái gì hợp lẽ. Vì vậy, tuy gần như gặp phải Kiến Sầu cùng một lúc, nhưng đồng thời cũng có mười mấy người thực lực mạnh trên cơ bản đều đồng ý với kết luận trên, theo lý mà nói thì đúng là không thể xảy ra thật.

Trong khi đó, nếu bảo nó là cảnh mộng hay ảo ảnh thì lại rất có khả năng.

Tuy nhiên Bạch Hạc đại đế nghe Lục Diệp lão tổ nói xong mà đầu mày vẫn chẳng chịu giãn ra lấy một chút. Đã vậy, sau một lúc nhìn chằm chằm Lục Diệp lão tổ, ngài tinh ý nhận ra bà ta đang tìm cách lái chủ đề sang hướng khác, đồng thời cũng giải vây luôn cho cả Kiến Sầu.

Nhưng Lục Diệp lão tổ vẫn cứ thản nhiên giương mắt nhìn lại. Thành thử hoài nghi trong người Bạch Hạc đại đế cũng dịu đi được mấy phần, tuy bà ta hành xử thường không giống ai nhưng đối với những chuyện cực kỳ trọng đại trước giờ vẫn luôn biết nặng nhẹ.

Đại Đại thì dịch bước, đi vòng mấy bận quanh Kiến Sầu. Mày ngài mắt hạnh lúng liếng đưa sóng thu ba; dưới lớp son phấn lụa là mỏng tang, cái thân trắng nõn như ngọc mịn tựa mỡ dê kia mờ mờ ẩn hiện thật dễ xiêu hồn lạc phách con người ta.

Ả dừng bước, đứng lại ngay trước mặt Kiến Sầu, con mắt nhìn kỹ một lượt từ trên xuống dưới tựa hồ như muốn so khuôn mặt này với khuôn mặt vừa mới gặp lúc nãy khác biệt ra sao, xong nói : "Nếu là cảnh mộng, vậy thì giống quá giống..."

Kiến Sầu tuy mặc cho Đại Đại ngó nghiêng nhưng ánh mắt thì vẫn nhắm tới tình cảnh xung quanh. Sau khi nhìn qua một vòng, nàng mới nói với Bạch Hạc đại đế : 'Suốt cả đoạn đường, ta với Tạ đạo hữu lúc nào cũng ở cùng chỗ, chẳng rời ra bao giờ, mãi cho lúc tới đây mới thôi. Nhưng chư vị lại cứ nói là gặp ta, thật làm ta có chút khó hiểu. Mà điều vừa rồi ta tự nhiên lại sực nhớ tới một chuyện nên muốn hỏi ý kiến các vị xem sao."

Bạch Hạc đại đế nhìn nàng mà nhớ tới cảnh tượng mình đã chứng kiến thấy ở trong mặt kính với không biết bao nhiêu là tấm bia "Mộ Kiến Sầu" quỷ dị cực kỳ. Nhưng lúc này ngài thần sắc chẳng lộ, chỉ tò mò hỏi : "Kiến Sầu tiểu hữu muốn hỏi chuyện gì ?"

- Lúc trước ngài từng nói cách đây sáu mươi ngàn năm chỉ đặc biệt có mỗi Thiên Mỗ Mộng lão nhân là còn sống thoát khỏi hoang vực. Vì vậy ngài mới để dành riêng ra một thanh trường dạ, nhưng người này lại chẳng thấy tới.

Ánh mắt lấp lánh, nàng bấy giờ mới tung ra vấn đề đã chuẩn bị đâu ra đó từ trước : "Nhưng Kiến Sâu muốn hỏi rằng y có đúng là không tới thật không 7?”

Thiên Mỗ - Mộng lão nhân !

Chỉ năm tiếng mà ai nấy đều hốt nhiên thất kinh.

Nhưng có một số cũng đã từng nghĩ đến khả năng này.

Bạch Hạc đại đế tư lự rồi tự nhiên tiếp lời nàng : "Kiến Sầu tiểu hữu nghi rằng Mộng Thiên Mỗ đã vào hoang vực rồi nhưng lại ngầm tác oai tác quái sau lưng chúng ta. Những gì chúng ta vừa trải qua chính là kiệt tác của người này."

Kiến Sầu gật gật đầu.

Những chuyện khác không cần phải nói, bọn họ đều có thể đoán ra. Duy có Đại Đại là vẫn còn hoang mang, chậm mất một nhịp. Ả ngước mắt nhìn quanh mọi người, nghi ngờ hỏi : "Nhưng nữ tu ở đây ai ta cũng biết, đâu có "Thiên Mỗ' gì trong này chứ ? Không lẽ người này đã vào hoang vực trước chúng ta ư 2?"

Chúng tiên nghe xong đều giật mình.

Nhưng Tạ Bất Thần đã nhíu chặt đầu mày, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm chợt thoáng mất kiên nhẫn, chỉ đáp : "Ai nói Mộng Thiên Mỗ nhất định phải là nữ hả ?"

Tạ Bất Thần vừa dứt lời, nhiều ánh mắt liền tập trung nhắm thẳng về y.

Đại Đại thì ra vẻ thụ sủng nhược kinh thấy rõ, tựa hồ như không hề ngờ rằng y sẽ tiếp lời của mình, còn giọng điệu nghe không thấy thân thiện kia thì lại hoàn toàn chẳng để ý tới.

Ả sững ra một hồi, mãi sau mới ý thức được Tạ Bất Thần nói cái gì. Nhưng ả chưa kịp cau mày nhướng mi cãi lại thì dường như phát hiện có thứ khí tức nào đó, Tạ Bất Thần thình lình bỗng phóng mắt nhìn ra phía chân trời bên phải.

Chỗ đó hình như vừa có ai bay vút qua. Nếu y nhớ không sai thì đấy chính là hướng "Ứng Hủy" bỏ đi lúc trước.

Trong tích tắc, một ý nghĩ lóe lên, lướt qua rất nhanh trong trí y.

Tốc độ của đạo khí tức đó vừa nhanh vừa mơ hồ vô cùng. Nếu không phải thân hồn của chính bản thân y vẫn luôn có cảm ứng liên tục với cây nhang kia thì có lẽ nửa điểm y cũng chẳng phát giác ra nổi.

Dù chỉ một chút y cũng không cho mình phép chần chờ !

- Xin tạm thứ cho !

Trong lúc chúng tiên còn chưa ai định thần biết được rốt cục đã xảy ra chuyện gì thì Tạ Bất Thần đã xiết chặt thước mặc quy trong tay phi thân bay đi I

Bóng nhanh như tên, rạch ngang chân trời một vệt mực dài.

Trong chớp mắt đã xa mù mịt I

- Tạ tiểu hữu...

Thế này là thế nào ?

Y muốn đuổi theo cái gì ?

Chúng tiên đầu óc đều ù ù cạc cạc, đang định hỏi nhưng chưa kịp mở miệng thì người đã mất dạng tự đời nào.

Duy có lệ khí với sát ý vừa mới cuộn dậy trong một sát na kia là hoàn toàn vẫn còn nguyên chỗ cũ. Kiến Sầu đưa mắt dõi nhìn về phía Tạ Bất Thần bay đi, trong lòng tuyệt không có lấy nửa phần ngạc nhiên : Bây giờ bắt đầu thú vị rồi đây ! Nguyệt Ảnh đi tìm Phó Triêu Sinh, còn Tạ Bất Thần thì đuổi theo Nguyệt Ảnh...

- Tạ tiểu hữu làm sao vậy ?

Chúng tiên chẳng hiểu ra sao. Ai nấy đều bất giác nhìn Kiến Sầu.

Nàng đáp : "Ta cũng không rõ, nhưng vừa rồi lúc ta với Tạ đạo hữu gặp nhau thì có bị Ứng Hủy phi tà thiên đánh lén. Chắc là Tạ đạo hữu phát hiện thấy khí tức của y nên mới đi theo truy giết."

Câu trả lời này cũng qua loa lấy lệ thái quá.

Song cái thân hiện giờ còn đang kẹt tại đây, bọn họ sẽ không hơi đâu tra hỏi cho đến cùng : Thứ nhất là vì ban nấy Tạ Bất Thần đã thủ lễ cáo lỗi, thứ hai là vì chuyện cần phải giải quyết gấp trước mắt vẫn là vấn đề "cảnh mộng".

Trừ Ứng Hủy, Nguyệt Ảnh cũng vắng mặt.

Lúc trước Kiến Sầu có nói qua bọn họ từng bị Ứng Hủy đánh lén. Cũng bởi y ghi thù Kiến Sầu đã giết mất phân thân của mình năm đó nên mới ra tay. Chuyện thật ra chẳng lạ gì. Song Nguyệt Ảnh tu vi không thấp mà lại chẳng có mặt thật khiến chúng tiên cảm thấy hơi lưỡng lự, thấp thỏm không yên, người này người kia bắt đầu xì xào bàn tán đôi câu.

Bạch Hạc đại đế dĩ nhiên cũng đã nghĩ đến vấn đề này. Nhưng sau khi nghe mọi người nói xong, ngài lại lắc lắc đầu : "Chúng ta nghi rằng các cảnh mộng đã thấy đều do một tay Mộng Thiên Mỗ dựng nên. Điều này đúng là không phải không có khả năng. Tuy nhiên với "cảnh mộng" mà chúng ta hiện giờ đang đứng ở bên trong thì tu vi của một tu sĩ bình thường rất khó lòng chèo chống nổi. Thậm chí cho dù gộp hết tu vi của tất cả chúng ta lại cũng chưa chắc dựng nên được bất cứ một góc nào trong cảnh này. Riêng ta thì cứ có cảm giác kiến trúc xây dựng trong đây nhìn hơi quen quen, nhớ mài mại là đã từng thấy qua rồi nhưng nó nhỏ hơn nhiều."

Nói tới đây, Bạch Hạc đại đế vậy mà lại tự nhiên liếc mắt nhìn sang Lục Diệp lão tổ với Kiến Sầu.

- Lục Diệp đạo hữu với Kiến Sầu tiểu hữu không biết có ấn tượng gì không ?

Hỏi bọn họ có ấn tượng gì ư ?

Kiến Sầu không nói câu nào.

Lục Diệp lão tổ cũng liếc nhìn nàng một cái rồi mới trả lời Bạch Hạc đại đế : "Ý ngài nói tới cái vùng phế tích dưới địa ngục tầng thứ mười tám ở Cực Vực Nguyên Thủy chứ gì ?"

Bạch Hạc đại đế hồi trước cũng xuất thân từ Nguyên Thủy mà ra, hơn nữa còn có chút dây mơ rễ má với Côn Ngô. Lục Diệp lão tổ thì càng miễn bàn. Năm nảo năm nào bà nổi cơn lôi đình đánh tới tận Cực Vực, quấy một trận trời long đất lở. Kiến Sầu thì lại là Bình Đẳng vương điện thứ chín, một diêm quân Cực Vực vô tiền khoáng hậu. Ngay từ lúc tham dự đỉnh tranh dạo ấy thì nàng cũng đã từng đi qua địa ngục mười tám tầng luôn rồi.

Chỗ đó đúng là có một phế tích.

Ở tít mỗi đầu của phế tích mênh mông rừng rậm. Trên hoang nguyên ở chính giữa hai đầu này là tế đàn, mà chính tại nơi này năm xưa cũng đã từng có lắp đặt kính di thiên.

Bạch Hạc đại đế giơ tay chỉ về phía vùng phế tích tuy đã sụp đổ tan tành nhưng vẫn còn to lớn đến phát khiếp kia : "Kiến trúc xây dựng trong cảnh vật ở đây không giống với chỗ đó, hơn nữa còn lớn hơn rất nhiều, tuy nhiên chúng lại có một số họa tiết trang trí tương tự như nhau. Năm xưa, Bàn Cổ đại tôn dẫn loài người thiên di. Hồi đầu thì bọn họ sinh sôi phát triển ở Nguyên Thủy. Nhưng do tối tăm triền miên, để tránh chiến hỏa với cái lạnh nên quanh năm suốt tháng bọn họ đều luôn sống dưới lòng đất. Cái phế tích nằm dưới địa ngục tầng thứ tám ở Cực Vực chính là di chỉ còn sót lại của tiên dân thời viễn cổ. Ta đoán, nơi chúng ta đang đứng hiện giờ nhiều khi không phải là cảnh mộng của Thiên Mỗ mà là của chính Bàn Cổ đại tôn !"

Chỉ có Bàn Cổ mới có thể dựng nên một cảnh mộng khổng lồ thế này !

Cũng chỉ duy có ngài mới có thể mơ thấy một vùng phế tích như vậy !

Nếu chưa thấy bao giờ thì làm sao nhớ, làm sao mơ thấy được ?

Tu sĩ thượng khư chưa từng thấy qua nhà cửa xây dựng trước mắt, cho dù có mơ cũng không tài nào mơ thấy nổi. Mà cảnh mộng do tu sĩ bình thường tạo ra dù coi như huyễn cảnh đi nữa thì nó cũng không thể nào chân thực đến mức này huống hồ là còn nhốt được hết mọi người vào bên trong !

Chẳng ai biết tại sao đại tôn lại phải dẫn loài người thiên di, ở cố hương ngài rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi nghe Bạch Hạc đại đế nêu lên giả thiết của mình, đông đảo chúng tiên đều tưởng như thấy lại trước mắt mình một thời đại phồn thịnh lớn mạnh đã qua mà lòng thì không khỏi choáng ngợp chấn động.

Chỉ riêng có mỗi Kiến Sầu là mặt mày thản nhiên, thậm chí có nói thờ ơ cũng chẳng quá.

Trong thời khắc tĩnh lặng như tờ đó, nàng vậy mà lại buông ngay một câu : "Nhưng người chết rồi thì còn mơ cái gì nữa ?"

Tất cả liền lập tức sững sờ.

Gần như chỉ trong tích tắc sau, ai nấy đều hoảng hồn đổ mồ hôi lạnh -

Đúng là chết rồi thì không mơ được thật ! Có thể mơ được chỉ có người đang ngủ mà thôi I
Bình Luận (0)
Comment