Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 578 - Chương 578 : Thân Chích Lại Xuất Hiện

Chương 578 : Thân chích lại xuất hiện Chương 578 : Thân chích lại xuất hiệnChương 578 : Thân chích lại xuất hiện

Bay vun vút trên bầu trời phế khư nơi nơi hoang tàn đổ nát mà Nguyệt Ảnh cảm thấy tâm trạng bồi hồi khôn tả, tưởng đâu như mình thấy lại hai kỷ nguyên đã qua, sóng nước cuồn cuộn chẳng khác gì một cơn hồng thủy đang băng mình chảy xiết ở ngay kế bên cạnh y.

Chẳng còn lại bất cứ thứ gì trừ ký ức.

Mà mấy cái chuyện trong quá khứ đó đều cổ xưa quá rồi. Nếu hôm nay không lại trở lại trong cảnh mộng của đại tộn thì cố hương kia hình dạng thế nào y cũng quên bằng mất.

Có điều, nó cuối cùng thì cũng chẳng còn nữa.

Ngay cả phế tích đổ nát kia cũng chỉ tồn tại mỗi trong mơ.

Đại tôn ngủ vùi bao lâu rồi 2

Nguyệt Ảnh thực cũng nhớ không mấy rõ nữa, có lẽ từ lúc ngài đã ngã xuống trong đêm dài vĩnh cửu thời viễn cổ thì phải.

Cái đám thần chích đó thực không biết lượng sức, cứ nhăm nhe muốn biến vùng vũ trụ này trở thành hỗn độn như trước, thậm chí còn chẳng tiếc hy sinh thần chích Mộ Tử mạnh nhất trong cái tộc đớn hèn của chúng.

Nhưng rốt cục thì sao ?

Chúng cũng chẳng qua là lại trốn vào trong vùng hắc ám của thiên địa vũ trụ này, co đầu rụt cổ cả mấy kỷ nguyên, mãi cho đến thời kim cổ mới khôi phục được mấy phần nguyên khí, bây giờ mới rục rịch âm mưu ngóc đầu trở lại.

Mà y thì cứ chờ mãi, chờ cho đến khi thời cơ chín muồi mới thấy có người thích hợp.

Mọi người trên đời đều nghĩ Bàn Cổ đã chết trong đêm dài tăm tối, thể xác hóa thành hoang vực, trôi nổi trong góc này của vũ trụ.

Nhưng rất ít ai biết rằng Bàn Cổ không chết !

Ngài chỉ ngủ vùi mà thôi.

Có điều đây là giấc ngủ vĩnh cửu, chẳng khác gì như đã chết I

Nhưng Bàn Cổ sao có thể chết được chứ ?

Ngài dẫn nhân tộc thiên di, ác chiến với thần chích, lấy nguồn lực trong thân để lập nên luân hồi. Rốt cục vì loài người, đến lúc đêm dài chấm dứt thì cũng là lúc ngài hy sinh !

Ngài là thủy tổ loài người, là thần minh thực sự đấy I

Ánh mắt Nguyệt Ảnh trở nên vừa xa xăm vừa lạnh lẽo. Phía ngoài bầu trời trên cao, y dường như vẫn thấy được hắc ám nặng nề áp sát tới !

Tiếc rằng thực lực y hao tổn, chỉ thiếu có mỗi một chiêu...

Trong chiến tranh âm dương giới ở Nguyên Thủy, tuy bảo tôn được luân hồi, giết được Tần Nghiễm lúc đó đã bắt đầu có trù mưu dự tính, thế nhưng vậy mà lại bị Thiếu Cức thừa loạn cướp mất chiếc chìa khóa thần quan trọng nhất !

Nó là cái chìa khóa dùng để mở tổ khiếu của đại tôn Bàn Cổ, đồng thời cũng chính là điểm mấu chốt để đánh thức ngài !

Phó Triêu Sinh lân này lẻn vào hoang vực, mang theo cái khóa kia chắc có lẽ là vì chuyện này. Tuy nhiên y cho rằng chỉ dựa vào sức của chúng không thôi thì vẫn chưa đủ để gây nên bất lợi gì cho thần hồn của Bàn Cổ đang ngủ mê. Thế nhưng... Nếu không chắc mười mươi, chúng sao lại dám gây ra bao nhiêu chuyện chứ ?

Ngay lúc mở tổ khiếu, nếu không giết được Bàn Cổ thì đến khi ngài tỉnh giấc, thứ bị hủy diệt sẽ chính là toàn bộ tộc thần chích !

Lo lắng, bồn chồn, căng thẳng, kiêng ky...

Từ lúc Nguyệt Ảnh vội vàng đuổi theo hướng đi của Phó Triêu Sinh, cùng với cây nhang làm từ ba giọt máu tim trộm được từ chỗ Kiến Sầu, tất cả các cảm giác đó cứ khiến y bần thần mãi.

Dù thần chích có giở trò gì nữa, y chắc chắn sẽ không bao giờ để chúng đắc thủ !

Chỉ cần cản kịp, một chút mưu mẹo đó của thần chích có là gì 2

Đến lúc ấy, sau hai kỷ nguyên ngủ mê, đại tôn Bàn Cổ sẽ không những tỉnh giấc thức dậy mà còn có thể sống lại nữa !

Nhưng đang đuổi theo Phó Triêu Sinh ở phía trước, Nguyệt Ảnh lại chợt nghe thấy có tiếng gió rít lăng lệ ở sau lưng !

Thì ra có người đang cấp tốc đuổi theo y !

Nguyệt Ảnh nhíu mày, đáy mắt ánh lên âm u, chỉ tích tắc mọi chuyện trong cảnh mộng liền hiện ra trong tâm, bởi vậy y biết ngay là ai đang đuổi theo mình.

- Ngu xuẩn !

Nguyệt Ảnh khó chịu cực kỳ, kế hoạch quan trọng của y còn chưa hoàn thiện mà cái người đuổi theo không biết trời cao đất dầy là gì kia y lại không thể thẳng tay giết quách cho xong.

Nguyệt Ảnh cười găn, nén giận giơ tay phất một cái I - Âm! Âm Âm !

Sau cái phất tay, tất cả các công trình kiến trúc ở phía sau lưng y liền bắt đầu di động, chồng chồng chất chất lên nhau, thậm chí còn lấp lánh tỏa ra hào quang của cấm chế.

Bóng dáng kẻ đuổi theo chớp mắt liền bị cản lại ở phía sau.

Nhưng chỉ chốc lát sau, Nguyệt Ảnh còn chưa kịp thu tay đi xa thì tự nhiên chợt có một luồng khí đen như mực vụt tới, các công trình kiến trúc khổng lồ chất đống như núi đó liền rã ra như cát rồi sụp đổ tan tành trong chớp mắt !

Khuôn mặt lạnh lẽo của Tạ Bất Thần hiện ra giữa bụi đất mịt mù, tường gạch lổn nhổn, trông ra thì biết nộ khí bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ. Y lao nhanh tới, y bào xanh biếc phần phật trong gió, dáng vẻ cả người vì vậy càng hung hãn hơn lên !

Thực chẳng khác gì lữ khách ngược gió tuyết đi trong đêm đông buốt giá I

Cây thước mặc quy y cầm trong tay phát ra khí tức huyền ảo quỷ dị, tựa hồ như nó có thể hóa giải tất cả các phép tắc trong vũ trụ, biến mọi thứ thành hư vô !

Ngay khi hai người bọn họ vừa thấy nhau, Tạ Bất Thần chẳng lằng nhằng nhiều lời nửa câu, thậm chí đến đầu đuôi gốc ngọn thế nào cũng không buồn giải thích mà chỉ gần giọng phun ra bốn tiếng : "Đưa nhang cho ta !"

- Phì ! Làm như mình ngon lắm !

Nguyệt Ảnh khịt mũi, coi Tạ Bất Thần chẳng bằng nửa con mắt, đến khi giơ tay lên một lần nữa thì đã thành chưởng đập tới !

Ánh tím mênh mông như ánh trăng tuôn đổ xuống trần I Song trong tích tắc xuất chưởng, Nguyệt Ảnh chợt không khỏi cảm thấy khó hiểu : Làm sao Tạ Bất Thần biết được có cây nhang trên người mình ?

- Âm! Âm!

Chưởng lực bùng nổ, hào quang tung tóe đầy trời !

Trước mặt Tạ Bất Thần lập tức chỉ toàn rặt một màu tím đậm đậm nhạt nhạt. Người đứng trong vòng ảnh hưởng của chưởng lực này thực chẳng khác gì như bị đại dương bao vây, tựa hồ như sắp sửa bị cuốn vào tới nơi.

Nhưng dễ dầu gì y chịu bỏ qua !

Đối với y mà nói, cây nhang làm bằng ba giọt máu tim này quan trọng vô cùng. Nghe nói lấy máu tim của chim chín đầu chế thành hương sẽ cho hiệu quả rất kỳ diệu, vả lại còn có thể cất vào trong đó cảm ngộ, tu vi và thậm chí là cả tâm cảnh của cả đời người vào trong.

Cây nhang này tồn tại đến gân như một thứ "đạo' !

Cứ từ xuất khiếu trở lên, tu sĩ sẽ chuyển từ tu thân sang tu tâm. Thực lực với cảnh giới có tăng tiến hay không, tất cả đêu nhờ vào tâm cảnh với cảm ngộ.

Nói cách khác, nếu có được cảm ngộ thì nhiều khi một bước lên trời cũng không chừng !

Hiện giờ Tạ Bất Thần đã là thánh tiên, cảm ngộ với tâm cảnh đó đối với y có bao nhiêu tác dụng còn chưa biết. Thế nhưng chỉ mới cách đây mấy canh giờ trước, y vậy mà lại phát hiện ra trong cây nhang kia không những chỉ có máu tim của chim chín đầu mà rất có thể còn có lẫn cả máu tim của Bàn Cổ !

Tự trong thâm tâm, y không sao không khỏi linh cảm rằng mình đã rơi vào bẫy của người khác ! Vận mạng của y há có thể nằm trong lòng bàn tay người khác được sao ?

Cho dù trong đó có âm mưu hay không, âm mưu như thế nào cũng mặc kệ, cây nhang đó tuyệt đối không thể để rơi vào tay người khác được !

Lệ khí giữa mi mày càng lúc càng đặc lại đến gân như kết băng.

Bằng một sự hung hãn trước nay chưa từng có, Tạ Bất Thần cầm thước mặc quy, đánh cho tán loạn ánh sáng tím đang nhằm vào mình, thậm chí đến luồng lực tinh thuần đang đập vào tóc mai phơ phất bên má, y cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn qua lấy một cái !

Vùn vụt như chớp, chiêu chiêu đoạt mạng !

Chớp mắt liền xảy ra ác chiến trong một góc cảnh mộng của Bàn Cổ. Tu vi với đạo thuật của Nguyệt Ảnh cao nhường đó thế mà lại bị Tạ Bất Thần dần dần ép sát, đến nỗi buộc lòng phải lùi ra sau nửa bước !

Nguyệt Ảnh đang vội vã đuổi theo Phó Triêu Sinh, đâu ngờ dọc đường lại nhào ra một gã Tạ Bất Thần đánh đánh giết giết thế này ! Y nhất thời tức điên, hơn nữa còn không sao thoát thân nổi, mà càng đánh thì lại càng kinh hãi !

Chỉ chậm có một chút là Phó Triêu Sinh đã biến mất dạng tự đời nào.

Sau khi đánh lén Tạ Bất Thần thất bại, Phó Triêu Sinh mặt mũi hâm hầm bay vút ra khỏi phế khư, đến một nơi thì chợt tung người nhảy lên song sau đó liền lại nhảy xuống !

Nhưng trông hắn giống như nhảy xuống mặt nước hơn là mặt đất !

Mặt đất cảnh mộng mềm mại như bông lún ngay xuống, chớp mắt liền bị hắn xuyên thủng !

Bao tường thành đổ nát, nhà cửa khổng lồ hùng vĩ còn sờ sờ ra đó bỗng biến đâu mất tăm mất tích. Trước mắt Phó Triêu Sinh hiện ra một hoang vực nguyên sơ mênh mông vô bờ.

Từ trên cao nhìn xuống mới có thể nhìn ra được đường nét thân thể con người. Mà phía Phó Triêu Sinh đáp xuống chính là phần đầu của hình người đó.

Xương cốt đã hóa nham thạch rắn chắc; máu thịt trở nên bùn đất sền sệt; còn vầng trán, khung mày, sống mũi, miệng, chỗ nào chỗ nấy đều cao lên thành gò, núi đồi quanh quanh, nhấp nhô trùng điệp. Chỗ hai hốc mắt thì lõm xuống thành hai thung lũng khổng lồ, cây khô khẳng khiu cao vút, sương mù dây đặc bồng bênh phiêu đãng.

Thần chích Thiếu Cức đang đứng trên dãy núi phần xương đầu mày bên trái. Lúc ngửi thấy hơi Phó Triêu Sinh, nó vừa ngẩng đầu lên thì thấy ngay người đã đáp xuống trước mắt, có điều nhìn sắc mặt của vị "đồng tộc" này thì không mấy tốt lắm.

Lời vốn muốn nói trong bụng liền bị Thiếu Cức đổi ý, dằn xuống xếp qua một bên. Con ngươi u ám không ánh sáng hơi co lại, nó nói : "Ngươi đi gì mà lâu quá, tất cả mọi người đều đang đợi ngươi."

Phó Triêu Sinh vẫn còn mang dáng vẻ Ứng Hủy, dường như hắn quên bằng mất, chẳng còn đầu óc đâu mà để ý tới chuyện thay đổi.

Nghe thấy Thiếu Cức mở miệng có vẻ cạnh khóe, hắn liền ngước mắt nhìn nó. Ánh mắt điềm tĩnh không gợn chút sóng ấy vậy mà lại thoáng phả ra chút khí vị tính mịch rợn người.

Cái chìa khóa thân Phó Triêu Sinh câm ánh tím loe lóe sáng giữa các kế ngón tay. Giọng điệu hắn vậy mà đều đều bình thản vặc lại : "Chờ không được sao ?” Một cảm giác áp bức liền đập thẳng vào mặt Thiếu Cức !

Mà điều làm nó chấn kinh hơn nữa lại là thái độ lạnh lùng rành rành của hắn trong một tích tắc đó !

Nhìn hắn hoàn toàn khác với trước lúc đi vào hoang vực.

Ngay lập tức Thiếu Cức cảm thấy vô cùng kiêng ky.

Vào thời hoang cổ, Mộ Tử từng là cường giả lẫy lừng người người khâm phục trong tộc thân chích. Ba kỷ nguyên trôi qua, thần chích Triêu Sinh tuy không giữ được sức mạnh như Mộ Tử ngày xưa nhưng dù sao thì tài năng siêu việt vẫn luôn còn đó I

Dường như tất cả thần chích đều không có ý kiến gì về việc hắn giữ lấy khóa thần.

Cố dằn khó chịu trong bụng, Thiếu Cức nhẹ nhàng cười thành tiếng, đáp : "Dĩ nhiên là chờ được chứ. Ngươi tới thì tốt rồi. Cái lão Bàn Cổ mắc dịch này chết chẳng chết quách cho xong, đến lúc chúng ta phải tống tiễn lão đi rồi. Ra tay thôi."

Nguyên cả hoang vực đều chìm trong bóng tối.

Phóng mắt nhìn quanh tứ bề, tất cả các ngôi sao trên không đều tắt ngấm, tựa hồ như vì run rẩy trước một tồn tại kinh khủng nào đó mà chẳng dám phát sáng nữa.

Phó Triêu Sinh cất bước định đi tới mi tâm Bàn Cổ. Nhưng vừa ngay đó, trong hư không mênh mông chợt vang lên một tiếng gì đó trong gọn !

- Vù !

Đường kiếm loang loáng vút tới như thác !

Trong sắc kiếm đỏ thâm còn lẫn cả ánh vàng lấp lánh. Nó vậy mà lại bùng ra trên cao, xả xuống cả khu cảnh mộng khổng lồ này.

Thiếu Cức với Phó Triêu Sinh liền ngoái đầu nhìn lại.

Thế đi của đường kiếm đó thực đúng là quá ư lăng lệ. Đến ngay cả cảnh mộng của Bàn Cổ mà cũng bị nó chém nứt !

Trong chớp mắt, có mười mấy bóng người liền nắm ngay lấy dịp này mà phóng lên vầng thái dương đen trên nền trời trắng toát, luôn vào vết nứt thoát ra, thoắt cái người đã ở phía trên cảnh mộng, hiện thân trước tâm mắt hai người Thiếu Cức với Phó Triêu Sinh !

Mà người cầm kiếm đứng đầu mọi người lại chính là Kiến Sầu !

Cạnh nàng có Bạch Hạc đại đế, Lục Diệp lão tổ, Bích Tỳ tiên quân...

Gần như tất cả các tu sĩ vào hoang vực khi trước đều có mặt ở đây.

Lúc thoát ra khỏi cảnh mộng, thực tế hoang vực ra sao liền trở nên lồ lộ trước mắt mọi người. Trong khoảnh khắc, ai nấy đều choáng ngợp đến sững sờ nói không nên lời.

Hoang vực khổng lồ ở ngay dưới chân bọn họ, trông hệt như một hòn đảo trơ trọi nằm giữa vũ trụ, thậm chí còn có thể nhìn thấy được đường nét, dáng vẻ con người rất rõ !

Từ nơi mi tâm trên đầu người đó có một làn khói trắng mỏng manh thoát ra rồi cứ vậy mà lững lờ nhẹ nhàng bay thẳng lên, đến chừng lên được cao cao thì bỗng nhiên trở nên lóng lánh sặc sỡ vô cùng, bên trong phản chiếu cảnh mộng mỹ lệ, trông chẳng khác gì hải thị thận lâu, mà thật ra đó cũng chính là ảo ảnh cố hương hoang tàn mà bọn họ đã từng ở bên trong lúc nấy !

Quả hệt như kỳ tích !

Thậm chí đến cả Kiến Sầu cũng không khỏi nín thở mà nhìn. Cảnh vật uy nghiêm đến nỗi chấn kinh thần hồn, thiếu điều khiến người người đều phải rạp mình kính ngưỡng, nhưng chỉ thoắt sau Kiến Sầu vừa rời mắt thì mục quang liền đụng phải Phó Triêu Sinh với Thiếu Cức đang đứng trên đầu của đại tôn Bàn Cổ, kế lại ngước nhìn lên thì thấy ngay bầu hắc ám đang sắp sửa đè xuống đầu con người ta tới nơi !

Ngay lập tức, nàng liên không nói không rằng giơ tay áo phất một cái !

Cuồng phong cùng với ánh sáng xán lạn thổi thốc tới bầu hư không đó !

Hắc ám vô biên cuộn lên đùng đùng, chớp mắt sau liền biến mất tăm mất tích, tựa hồ như bị trận cuồng phong ban nãy thổi bay tứ tán rồi vậy...

Lúc đó tất cả chúng tiên mới nhận ra -

Làm gì còn hắc ám trên phía trên đầu bọn họ nữa chứ !

Sau khi hắc ám trùng trùng điệp tiêu tan thì hằng hà sa số bóng người mặc áo đen liên lừng lững hiện ra trong bóng tối. Đàn đàn lũ lũ, kẻ nào kẻ nấy đều giương con mắt vô thần nhìn chằm chằm vào bọn họ, mục quang từ trên cao phủ xuống, thâu tóm cả đám đông chúng tiên vào trong !

Hoang vực là lồng giam của bọn họ !

Vũ trụ là trường săn của bọn họ !

Các bóng đen ấy sinh ra từ thời hoang cổ, đến lúc đêm dài vĩnh cửu viễn cổ tiêu tan thì tản mác đi hết. Nhưng chúng rốt cục rồi cũng dựa vào bóng tối, cuốn đất trở về I
Bình Luận (0)
Comment