Chương 579 : Chuyện cũ thời hoang cổ
Chương 579 : Chuyện cũ thời hoang cổChương 579 : Chuyện cũ thời hoang cổ
Thần chích ở trên, chúng tiên ở dưới.
Lúc ngẩng đầu lên nhìn như vậy, bọn họ liền cảm thấy có một nguồn lực khổng lồ nào đó chợt đè nặng xuống thân, đồng thời nó còn đánh sâu vào trong tâm khảm, dấy lên sợ hãi rợn người !
Vùng trời vũ trụ nơi đây thật đúng là bình yên quá lâu rồi !
Trong tròn hai kỷ nguyên qua, gần như chưa có ai thấy qua bóng dáng thân chích bao giờ. Mặc dù chúng từng xuất hiện dưới hành tinh Nguyên Thủy nhưng nhiều người đa phần đều chỉ nghe biết qua đủ thứ lời đồn đại chứ chưa hề tự thân chứng kiến bao giờ.
Chẳng cần nói cũng có thể hình dung được cảnh tượng đập vào mắt bọn họ vào thời này khắc này khủng khiếp đến mức nào !
Có ai ngờ sẽ gặp một màn như vậy đâu !
Trong đợt hoang vực Bàn Cổ tiếp cận sáu mươi ngàn năm trước, đa phần trong số họ tuy đúng là phải đương đầu với nguy hiểm thật nhưng hồi đó tuyệt nhiên không hề có chuyện mặt đối mặt với thân chích như thế này !
Phóng mắt mà trông, xung quanh sao trời nửa cái cũng chẳng sáng !
Gần bốn mươi người phiêu phù đứng giữa hư không phía trên cảnh mộng Bàn Cổ, ai nấy sau một hồi trống ngực thình thình thì liền như rơi xuống vực thẳm âm u, tứ bề lạnh buốt.
Thậm chí cả Bạch Hạc đại đế xưa nay vốn luôn nhã nhặn mà sắc mặt cũng trở nên sa sâm nghiêm nghị.
Hoàn toàn chẳng cần phải nhìn thêm nữa bọn họ cũng hiểu rằng mình đã lọt bây của thần chích. Trừ hành tinh Nguyên Thủy, đám thần chích này đã phá hủy hết luân hồi ở tất cả các giới khác. Sở dĩ chúng chậm chạp chưa hiện thân đó chẳng qua là vì để lừa các tiên, cứ để cho người người đều tưởng rằng thần chích vẫn chưa ngóc đầu trở lại. Thành thử, chúng vẫn nuôi hy vọng cuối cùng, chờ sáu mươi ngàn năm sau khi đến kỳ hoang vực quay lại lần nữa thì các tiên nhân sẽ tiến vào nơi đây. Nhờ vậy chúng sẽ đạt được hai mục đích : một là bọn họ rời thượng khư thì sẽ không sao bảo hộ tiên giới an toàn được nữa; hai là tất cả sẽ thành cá trong lưới, chim trong lồng !
- Thực đúng là kế hay !
Bạch Hạc đại đế dĩ nhiên chẳng cảm thấy dễ chịu gì. Ánh mắt ngài ngước lên nhìn qua một lượt bao nhiêu là bóng người chi chít đen ngòm trên không rồi lại hạ xuống nhắm vào khuôn mặt "Ứng Hủy" với cái vị thần chích Thiếu Cức chưa gặp bao giờ kia.
Bấy giờ ngài mới bật cười một tiếng chua chát, mục quang kế lại quét về phía người bên Phi tà thiên.
- Ta tưởng đâu Phượng vương kiêu hùng bậc nhất, nào ngờ hôm nay hóa ra cũng lại là cá mè một lứa với chúng. Ván này Bạch Hạc ta thua rồi !
Người bên phi tà thiên không đông mấy.
Phượng vương Phượng Khuyết y phục sang trọng đứng ngay đầu, kế bên là Đại Đại bạch cốt xương xẩu lụa là mỏng tang. Còn các thánh tiên phi tà thiên khác thì đều đứng hết phía sau hai người bọn họ.
Đối mặt với ánh mắt giễu cợt của Bạch Hạc, Phượng Khuyết vẫn im lìm bất động. Thần sắc điềm nhiên cực độ, phiến phượng linh vàng rực vừa mơn man lướt một vòng trên đầu ngón tay thuôn dài xong, y liền ung dung cúi người trước Bạch Hạc đại đế, nhẹ nhàng cười đáp : "Giống người xưa nay vẫn luôn khoe khoang mình đứng đầu muôn loài, làm chúa tể vũ trụ đến gần cả hai kỷ nguyên. Thiên thu vạn năm, không lẽ không ai khác được tính kế mưu hại mà chỉ có giống người các ngài mới có quyền ăn thịt trăm tộc chúng ta, uống máu vạn loài chúng ta ư ?"
Đại Đại cũng phong tình vạn chủng, nguýt dài sóng mắt lúng liếng như làn thu ba về phía người bên Đại la thiên.
Từ Bạch Hạc đại đế cho tới Lục Diệp lão tổ, và cả Bích Tỳ tiên quân, sắc mặt ai nấy đều sa sầm khó coi.
Lúc trước nghe Kiến Sầu nói "Ứng Hủy" đánh lén bọn họ, chúng tiên cứ tưởng đó là vì Ứng Hủy với Kiến Sầu có thù oán cá nhân với nhau, nhưng bây giờ thấy cái gã "Ứng Hủy" kia đứng cùng một chỗ với thần chích Thiếu Cức thì bọn họ làm sao lại chẳng hiểu ra ? Kế lại nghĩ đến những gì Phượng Khuyết đã nói trước khi vào hoang vực thì tất cả liền biết ngay lập trường của Phi tà thiên thế nào.
"Ứng Hủy" cùng đi với bọn họ vào hoang vực cả một đoạn đường, mà gã này ra sao Phượng Khuyết biết rất rõ.
Thì ra "Ứng Hủy" này lại chẳng phải là Ứng Hủy kia I
Hai câu đốp chát nghe đơn đơn giản giản như vậy, nhìn bình tĩnh đấy nhưng thực ra lại lạnh lẽo tột độ.
Người của Đại la thiên, Tự tại thiên không ai nhúc nhích lấy một mảy. Còn bè lũ Phi tà thiên thì đã lùi bước tách ra, ấy vậy mà lại trở thành cùng một giuộc với đám thần chích ở phía trên đầu bọn họ !
Mặt mũi bọn chúng thiên kỳ bách quái, lạ lùng đủ kiểu. Kẻ thì hóa thành người, kẻ thì giống hệt như một quầng khói đen; có đứa không mắt, có đứa có mắt nhưng hai con ngươi trông âm u vô cùng.
Thần chích ra đời trong vũ trụ phương này. Lúc vũ trụ nơi nơi đều là hỗn độn, trời và đất còn chưa tách ra thì chúng đã có mặt, tự xưa đều dựa vào sự hình thành của vũ trụ rồi từ đó mà sinh. Bởi vậy đây là chủng tộc cổ xưa nhất của vùng vũ trụ này. Chúng từng tác oai tác quái cả một thời đại hoang cổ hỗn độn mãi cho đến khi...
Bàn Cổ phá giới, khai thiên lập địa !
Đối với cả tộc thần chích mà nói, tất cả những gì xảy ra sau đó rành rành là một trường tai ương cực lớn !
- Ngày này lúc này, chết ở đây cũng coi như không oan uổng gì cho các ngươi đâu.
Dường như nhìn ra được sự sợ hãi và tức giận nặng nề trong thâm tâm địch thủ, sau khi thấy bè lũ phi tà thiên đi tới bên mình, Thiếu Cức liền không khỏi khoái chí cười ha hả mấy tiếng. Các đường lam bạc yêu dị thoắt cái hiện lên chằng chịt trên cần cổ nó, khiến nó trông vừa nguyên sơ vừa cực kỳ hung hãn.
- Lão tặc Bàn Cổ phí công phí sức lập nên luân hồi còn làm gì được nữa hả ? Vũ trụ này rốt cục cũng thuộc về tộc thần chích ta I
Nó vậy mà dám mở miệng gọi Bàn Cổ đại tôn là "lão tặc" !
Bốn tiếng đó chớp mắt đã như châm dầu vào lửa, làm bùng mạnh cơn tức giận vốn vẫn đang âm ỉ trong chúng tiên !
Một đạo nhân trông bảo thủ liên đỏ bừng mặt mày. Hắn giơ tay chỉ vào Thiếu Cức hùng hổ thét to : "Đồ thứ con nít ranh mày, ăn nói mất dạy ! Bàn Cổ đại tôn khai thiên lập địa, với bầu trời vũ trụ này công cao không biết bao nhiêu mà kể, đâu phải để mày muốn hỗn xược là hỗn xược được đâu hả ?I"
- Hỗn xược ?
Thiếu Cức thực ra chẳng phải thứ "con nít ranh" gì mà trái lại tuổi của nó còn nhiều hơn cả tuổi của tất cả các tu sĩ đang nghểnh cổ chịu chết, chờ bị lên thớt xẻ thịt nơi này. Nó bấy giờ chỉ gần giọng cười, coi bọn họ chẳng khác gì con sâu cái kiến.
- Còn ở đó mơ tưởng mình là cái gì hả !
Rời khỏi Nguyên Thủy rồi, không còn bị kiếp phạt của nó áp chế nữa, thực lực của Thiếu Cức cuối cùng cũng có thể lộ ra hết trong một chớp mắt đó I
Nó vừa dứt lời hai con mắt liền trợn tròn lên !
Trong đôi con ngươi không có lấy một chút xíu linh quang của nó vậy mà lại bắn ra hai chùm sáng màu lam âm u nho nhỏ nhắm về phía đạo nhân vừa mới mở miệng khi nấy. Ánh sáng đó đi tới đâu, không gian liền biến trở lại thành hỗn độn !
Đạo nhân kia vẫn đứng nguyên tại chỗ, không sao động đậy nổi. Mặc dù người này có tu vi cảnh giới thánh tiên nhưng bây giờ cũng chỉ biết trơ mắt nhìn luông sáng đó đánh tới mình, sức ép của nó mạnh đến nỗi hai con mắt hắn đều lồi hẳn ra, thất khiếu chảy máu I
Đang lúc khẩn cấp thì một thanh kiếm liền giơ ra chắn trước người đạo nhân I
- Keng !
Có hai tiếng keng lên ! Hai đạo ánh sáng không phân trước sau, cùng một lúc đánh tới, chấn mạnh đến nỗi thân kiếm ong ong vang tiếng ngân dài I
Nhưng chúng lại không xuyên thủng được nó.
Thậm chí đến bản tay nhỏ nhắn kia vẫn vững vàng xiết chặt, không để nó tuột khỏi !
- Âm! Đạo ánh sáng đó không giết được vị thánh tiên nọ mà trái lại còn bị thân kiếm đánh bật lại, bay ngược trở về hướng ban đầu, xiên xiên vút sát qua khóe mắt Thiếu Cức !
Chẳng khác gì quẹt một đường lên lớp da tượng đất !
Chỗ xây xát tức thì liền bục ra một thứ hắc khí dây đặc chảy chảy như cát, khiến cái mặt của Thiếu Cức đã âm u lại càng thêm hung hãn tà ác hơn !
- Kiến... Sầu !
Hai tiếng đó từ trong miệng Thiếu Cức bật ra nghe rin rít căm ghét giống như nghiến hết cả hai hàm răng lại, nhưng đồng thời cũng toát ra một gì đó như kiêng ky, không sao giấu hết được nổi.
Thiếu Cức vừa lia ánh mắt sắc lẻm như đao kiếm vụt về phía nàng vừa chầm chậm giơ tay lên sờ sờ chỗ xây xát nơi khóe mắt.
Một hồi sau, nó chợt há miệng cười ra tiếng : "Thiệt đúng là đáng mặt Bình Đẳng vương nghiêng trời lật đất, xoay ngược thế cờ dưới Nguyên Thủy ! Không ngờ phi thăng lên tới thượng khư tiên giới rồi mà vẫn còn giữ được thực lực không tâm thường thế này. Đáng tiếc, bởi làm con người nên đầu óc hồ đồ không thấy thái sơn. Rốt cục cũng quá ngu xuẩn đi !"
Đạo nhân kia thực sự là lượm được mạng về trong đường tơ kẽ tóc, Hắn sợ đến nỗi phải lùi ra sau ba bước, thậm chí đến mấy lời tạ ơn gì gì đó cũng quên bằng mất, cả người chỉ còn biết đờ ra sợ hãi trước đòn đánh mà Thiếu Cức chỉ tiện tay cũng có thể phát ra uy lực như vậy.
Mà ánh mắt của những người khác thì lại đổ xô hết về phía Kiến Sầu. Bọn họ ai nấy đều khiếp đảm trước thực lực của Thiếu Cức nhưng Kiến Sầu vừa rồi vung kiếm cản ngang, sức như vậy lại càng kinh hôn hơn nhiều.
Tuy nhiên Kiến Sầu vẫn chỉ bình thản đứng phía trước. Mặc cho ánh mắt của hầu hết tất cả mọi người với thân chích đều chằm chằm nhắm vào mình, nàng cũng tuyệt không lộ ra vẻ gì là chột dạ hay hoảng sợ mà trái lại còn rất trấn định, trông hoàn toàn chẳng giống như người bị đẩy vào tuyệt cảnh một chút nào. Thậm chí nàng còn cười thành tiếng, cao giọng hỏi vặn : "Đầu óc hồ đồ không thấy thái sơn sao ? Vừa hay Kiến Sầu tự thấy thái sơn ngay tâm cao lớn hùng vĩ. Chẳng hay cái núi "thái sơn" trong miệng ngươi to nhỏ thế nào ?"
Phó Triêu Sinh cầm thần thược* trong tay, đứng cạnh bên Thiếu Cức. Từng câu từng lời của Kiến Sầu, thậm chí cả đến từng vẻ mặt từng cử chỉ hắn đều nhìn thấy rõ hết. Nhưng nàng lúc này lại chẳng hề nhìn hắn.
* Thược : chìa khóa
"Thái Sơn" trong miệng bọn họ dĩ nhiên không phải là "Thái Sơn" thật sự. Thiếu Cức làm gì lại chẳng nghe ra cạnh khóe bên trong ?
Nó xì một tiếng nhạo báng cười : "Trước khi chết muốn biết cho rõ ràng chứ gì ?”
Kiến Sầu lắc đầu, thở dài : "Ta biết rõ mười mươi rồi. Có điều chư vị thánh tiên đứng sau ta đây sợ là chẳng biết tí gì. Mà các ngươi thân là di tộc hoang cổ đi nữa cũng chưa chắc đã rõ."
Một tràng này nghe ra thực đúng là ý vị thâm trường. Không chỉ cả lũ thần chích phải nhíu mày một phen mà đến ngay cả chúng tiên thượng khư phía sau lưng nàng cũng cảm thấy kỳ kỳ quái quái.
Quả đúng là mới mẻ.
Bấy nhiêu đó câu của Kiến Sầu thế mà lại đem cả "chúng tiên thượng khư” bỏ hết vào một rổ.
Lục Diện lão tổ thần sắc điềm nhiên, tựa hồ như không hề có vẻ gì là chấn động, nhưng những người khác đều đồng loạt đưa mắt nhìn nàng, trong bụng cảm thấy thực vô cùng bất bình thường.
Tuy nhiên Thiếu Cức lại chẳng để ý tới điểm đó, bởi nửa câu sau của Kiến Sầu đã đủ thu hút sự chú ý của nó, khiến nó có cảm tưởng như bị giễu cợt miệt thị.
Cái ả nữ tu loài người nhỏ nhoi này vậy mà lại nói rằng mình mời là người biết rõ mười mươi ư ?
Cơn tức hốt nhiên đùng đùng sôi trào.
Giọng của Thiếu Cức trở nên nghiêm túc. Từ chỗ nó đứng, tiếng của nó tựa hồ như vọng đến từng ngóc khuất trong vũ trụ, vang vang rên khắp một vùng trời tối tăm tĩnh mịch !
- Vũ trụ vừa mới hình thành thì tộc thần chích chúng tao cũng vừa ra đời. Chúng tao từ hỗn độn mà sinh, xưa nay vốn là một phần của vũ trụ ! Mà Bàn Cổ đại tôn được chúng mày coi như thần minh kia chẳng qua cũng chỉ là thứ ngoại lai xâm lăng chỗ này !
- Nếu không phải chính tộc ta động lòng nhân từ, đồng ý cho y dẫn loài người thiên di thì sao có loài người như chúng mày bây giờ 2?
- Ai ngờ vậy mà lại hóa ra nuôi ong tay áo, rước sói vào nhà !
- Một khi khai thiên lập địa xong, hỗn độn trong vũ trụ được phân thành trong - đục, sáng - tối, có thời gian với không gian, bởi vậy mới gọi là "vũ trụ".
- Tới đó thôi coi như cũng được. Loài người chúng mày an cư lạc nghiệp, sinh sôi phát triển như vậy, tộc thần chích chúng tao cũng không phải bởi vì hỗn độn ít đi mà suy yếu dần. Nhưng đã vậy, vũ trụ này thế mà lại còn đẻ ra phép tắc nọ kia.
- Khi vũ trụ không trong đục thì cái gì cũng trống trơn sạch bóng. - Khi vũ trụ không có thời gian thì lúc nào cũng như nhau, chỗ nào cũng như nhau !
- Khi vũ trụ không có ngày đêm thì ngày dài vô tận, Triêu Sinh Mộ Tử vốn phải trường sinh bất tử !
Nghe tới đây, thân sắc Kiến Sầu mới bắt đầu hơi biến. Nàng cuối cùng rồi cũng nhìn tới Phó Triêu Sinh. Mặc dù cũng vẫn là khuôn mặt Ứng Hủy đó nhưng trông vào lại có cảm giác như không thấy lại ở đại yêu phù du cái lệ khí với yêu khí nhàn nhạt như lúc còn ở Nguyên Thủy xưa kia, trái lại nó gần như lạnh lẽo nặng nề khôn cùng.
Rõ ràng Thiếu Cức lúc này đang nhớ tới quá khứ tàn khốc nhất đối với tộc thân chích, hận thù đầy trong giọng nói của nó tựa hồ như muốn hóa thành thực chất, nghiền nát tất cả mọi người thành bột mịn !
- Chúng mày chẳng qua chỉ là thứ nhỏ nhoi yếu nhớt, thiên di tới đây, khách chiếm chỗ chủ, thế mà còn ngông cuồng muốn nắm trong tay phép tắc điều khiển giới này ! Cái lão tặc Bàn Cổ kia còn xảo trá nham hiểm hơn...
- Thời viễn cổ, lúc chiến tranh giữa thần chích chúng tao với loài người chúng mày bùng nổ thì lão ta làm gì hả ?
- Lão ta vậy mà lại giết chết sứ giả tộc ta phái tới nghị hòa, tru diệt lãnh tụ mạnh nhất trong tộc thần chích ta, hơn nữa lại còn tranh thủ dịp này lập nên luân hồi lục đạo ! Lão đã đẩy hằng hà sa số thần chích tộc ta vào trong luân hồi ! Từ đó trở đi cho thần làm người, cho người làm thần, giao tạp hai tộc với nhau ! Thậm chí còn quá quắt đến nỗi tạo ra tộc phù du, vĩnh viễn đày ở mạt đạo ! Thiên thu vạn năm, Triêu Sinh Mộ Tử không bao giờ có thể có dịp đắc đạo được nữa !
- Ngày giờ này, chẳng qua loài người chúng mày tự phải ăn trái đắng mà thôi. - Chúng mày muốn khôi phục luân hồi, đánh thức Bàn Cổ, còn chúng tao chỉ muốn đạp đổ luân hồi, giết quách lão cho xong !
Hai bên hoàn toàn trái nghịch nhau, tuyệt không thể nào có gì cứu vãn được !
Chúng tiên thượng khư nghe xong một tràng chỉ thấy cái gã Thiếu Cức này thật đúng là đổi trắng thay đen, ngậm máu phun người. Tức thời liền có người muốn ra mặt chỉ trích.
Nhưng Kiến Sầu lại nhanh nhạy hơn nhiều.
Từ đầu đến cuối nàng luôn bình tĩnh lắng nghe. Bởi vậy ngay khi Thiếu Cức vừa dứt câu, nàng liền nhẹ nhàng tiếp lời : "Năm đó rốt cục là bên nào bày đầu khơi mào chiến tranh, sợ đến nỗi phải đi thương nghị. Tuy nhiên, chuyện liên quan tới luân hồi lục đạo với tộc phù du, ta nghe ra trong ý ngươi hình như mọi tội trạng đều do Bàn Cổ mà ra hết phải chưa ?"
Ả ta chọn gì không chọn, sao lại cứ nhè đúng cái đề tài này ?
Khóe mắt Thiếu Cức không khỏi rung lên giần giật. Nó lúc này không dám quay đầu nhìn Phó Triêu Sinh, sợ mình sơ suất lộ tẩy, nhưng mặt mũi thì vẫn tỉnh bơ, chẳng chút chột dạ. Ánh mắt nặng nề áp lực cùng cực chĩa về phía nàng, nó bẻ lại : "Sao hả, không dám tin Bàn Cổ đại tôn mà chúng mày coi như thần minh kia vậy mà lại làm ra thứ chuyện như vậy sao ?"
- Thế thì chẳng phải.
Hoàn toàn trái với tưởng tượng của Thiếu Cức, Kiến Sầu nhẹ nhàng lắc đầu phủ nhận, tuyệt không hề có ý muốn biện giải cho Bàn Cổ !
Người người đứng sau lưng nàng tức thời chấn động nhưng nàng chẳng hê ngoái lại nhìn.
Giữa lưng chừng không, nàng khoan thai bước mấy bước như giẫm trên đất bằng, cho đến khi ra tới ngay giữa hai bên thì mới nhìn về phía Thiếu Cức một lần nữa rồi điềm nhiên hỏi lại : "Ân oán giữa hai tộc đã qua quá lâu. Nếu muốn làm cho lẽ, trắng đen rõ ràng rất khó. Mà ta thì cũng làm biếng tra ra đến cùng. Có điều chuyện về tộc phù du, ở Nguyên Thủy ta lại trộm nhìn được chút manh mối, về vấn đề này có thể trao đổi chút ít với ngươi. Song ta lại thấy những gì ngươi nói ban nãy sao tự nhiên lại khác xa hiểu biết của ta thế này ?"
- Ngươi nói vậy là ý gì ?
Thiếu Cức mặt mày biến sắc.
Tất cả các thần chích chung quanh đều chú mục nhìn nàng, ánh mắt lại càng bất thiện hơn trước. Cầm đầu bọn chúng là mười nguyên lão nghe nói rất có uy danh vai vế trong tộc, ai nấy đều khoác áo choàng đen kịt từ đầu đến chân, thậm chí mặt mũi cũng mơ mơ hồ hồ không rõ, tuy nhiên hắc ám vây quanh thân thì lại bắt đầu rùng rùng cuộn lên.
Một giọng nói già nua chợt vang lên tại đương trường đáp lại lời Kiến Sầu : "Tiểu cô nương loài người, ngươi nói chuyện một câu hai ý."
Kiến Sầu cảm thấy thú vị.
Thần chích, loài người...
Có gì khác nhau đây 2?
Theo quan điểm của nàng, chẳng qua hình thức tồn tại có hơi khác nhau mà thôi. Đối với vũ trụ này mà nói, thế gian không có chủ - khách, đất trời không có chánh - tà, trong chính là đục, tối tức là sáng vậy !
Tận sâu trong cảnh mộng dưới chân bọn họ, Tạ Bất Thần với Nguyệt Ảnh vẫn còn đánh nhau tới một mất một còn, nhưng đang lúc tánh mạng như chỉ mành treo chuông, chẳng người nào để ý tới. Kiến Sầu liếc mắt nhìn về nơi vọng ra cái giọng già nua kia nhưng nàng chẳng buồn hỏi xem người đó là ai mà vẫn tiếp tục nói với Thiếu Cức : "Chẳng có ý tứ thứ hai nào hết mà chỉ là tự nhiên thấy nghi ngờ rốt cục ai đang nói quàng nói xiên đó thôi. Tộc thân chích các ngươi cứ một hai nói rằng đã phái sứ giả đi nghị hòa, nhưng cuộc chiến này chẳng phải do chính tộc thần chích các ngươi tự thấy bất an nên mới gây sự trước sao ? Nếu ta không lầm thì cái vị gọi là sứ giả "nghị hòa" trong lời ngươi kia chính là phù du "Mộ Tử" bị Bàn Cổ giết chết rồi cho nhập vào luân hồi, đẩy xuống thứ hạng thấp nhất trong lục đạo. Nói như vậy thì tộc thân chích các ngươi từ trên xuống dưới lý ra phải càng thêm tôn kính cái vị "Mộ Tử" vốn phải trường sinh bất tử kia mới đúng chứ ?
Đầu óc Thiếu Cức hốt nhiên chợt ong ong kinh hãi, mặt mày sa sâm, mây đen lớp lớp vô tận chăng dầy, tựa hồ như nó biết được câu tiếp theo của Kiến Sầu sẽ là cái gì.
Quả nhiên, nhìn ra được nó biến sắc, nàng bật cười thành tiếng, có điều nghe giọng thì đầy giễu cợt !
Không để Thiếu Cức tiếp lời, Kiến Sầu đã bồi liền thêm một tràng đã chuẩn bị đâu ra đó từ trước : "Lúc ở Nguyên Thủy, ta với ngươi đã từng có dịp gặp mặt mấy lần. Trong trận đánh ở Bát phương thành, Thiếu Cức đại nhân năng lực thông thiên chừng đó vậy mà lại lợi dụng lúc kiếp phạt Nguyên Thủy giáng xuống để đào tẩu, giữ mạng trốn mất. Mà khi đó đại yêu sinh ra nhờ nguyện lực của cả tộc phù du kia vừa hay chính là đạo hữu Triêu Sinh bạn ta. Người này cũng có mặt trong trận đánh đó. Tuy y không phải là Mộ Tử năm xưa nhưng thôi coi như cũng là đồng tộc với ngươi đúng chưa ? Vậy sao ta cứ nhớ lúc đó Thiếu Cức ngươi không hề có một chút gì gọi là kính trọng vị Mộ Tử này, mà lịch sự theo lễ như giữa đồng tộc với nhau cũng chẳng có, thậm chí còn gọi y là thứ "phản bội thần chích”, là "con chó của loài người”, hay như "mấy vạn năm qua không chịu hối cải" gì gì đó nữa mà. Chẳng lẽ ta nhớ sai ư ?"
Phó Triêu Sinh đứng trên đầu Bàn Cổ, lúc mới nghe Kiến Sầu nhắc đến tộc phù du thì các đầu ngón tay liền hơi run rẩy, đến khi bốn tiếng "đạo hữu Triêu Sinh" vào tai, trong lòng chợt bỗng cảm thấy đau nhói.
Khi hai mắt ngước lên, trong đôi con ngươi kia liền phản chiếu bóng hình nàng. Hắn vẫn chẳng nói lấy một câu, trừ chiếc thần thược đang cầm trong tay toát ra một thứ khí vị khá nguy hiểm thì con người hắn dường như không hề tồn tại chút nào.
Nhưng ánh mắt Kiến Sầu vậy mà lại cứ nhắm tới hắn. Nhờ đó, chúng tiên thượng khư mới biết cái vị "đạo hữu Triêu Sinh" mà nàng mới vừa nhắc đến ban nãy là ai.
Đám thần chích bên kia dù thế nào đi nữa cũng không sao tưởng tượng nổi rằng chỉ cần Kiến Sầu nói bấy nhiêu thôi là đã gân như lật tẩy bọn chúng !
Mười nguyên lão tức thời liền nhất tê chú mục nhìn về phía Thiếu Cức. Dựa vào đó thì biết cái kiểu nó khuất tất thế này thật không nên có.
Sắc mặt Thiếu Cức liên trở nên khó coi đến cực điểm. Nhưng nghĩ tới đủ thứ chuyện xảy ra khi Phó Triêu Sinh đã lên thượng khư rồi quay về tộc thần chích, nó chẳng thấy sợ nữa : "Vậy thì sao hả ? Tất cả những gì ngươi nói đều là ân oán nội bộ trong tộc thần chích chúng tao, không tới phiên cái thứ tu sĩ nhân loại tép riu như ngươi xía miệng vào !"
Không tới phiên ư ?
Mày liễu khẽ nhướng, Kiến Sầu không hề tức giận, chỉ đáp : "Ngươi nói "không tới phiên" thì 'không tới phiên" cũng được thôi. Chỉ tiếc cho Mộ Tử năm xưa xuất thân thần chích, thân cận với con người nhưng lại bị chính đồng tộc của mình lợi dụng. Bọn chúng mượn cái tiếng "nghị hòa” phái y đi trước để khai thông phòng ngự của Nguyên Thủy. Rốt cục đâm ra đến cái chết sao cho vẻ vang cũng chẳng có. Y không những bị Bàn Cổ đẩy vào luân hồi lục đạo mà còn bị đám đồng tộc sợ y bất tử, sợ sống lại rồi trở về báo thù nên mới đổi cho y nhập vào hạng cuối trong lục đạo, tán y thành tộc phù du, khiến y từ vị thế "vĩ đại" trở thành "hèn mạt" trong thiên địa vũ trụ này !
- Muốn chết hả III
Những gì Kiến Sầu nói trước đó bọn thần chích còn kiên trì nghe nổi nhưng cho đến lúc này thì ngưỡng chịu đựng cuối cùng của chúng đã bị một một lô một tràng của nàng đạp đổ !
Chẳng chờ tới mười nguyên lão ra tay, cánh tay của Thiếu Cức đã hóa thành một cây thương dài !
Bóng dáng một con rết ngàn chân tức thời nhoáng lên !
Nhưng cái cây thương dài đen kịt nọ còn chưa kịp đánh tới trước mặt Kiến Sầu thì nàng đã khẽ búng một cái, thực chẳng khác gì như tiện tay bắn đi một hạt bụi, trong chớp mắt đã đẩy văng cây thương ra !
Trông nhẹ nhàng như vậy nhưng lúc bắn ra thì như biển cả cuồn cuộn gào thét I
Trong tích tắc, toàn bộ hoang vực cũng phải hơi rung lên một phen !
Thiếu Cức hoàn toàn không đối phó kịp nên liền bị sức búng đó đánh trúng, trường thương ứng tiếng gẫy cái rắc I
-Aaaaaa-
Cây trường thương này chính là một trong ngàn cái chân của nó ! Từ lúc ra đời cho đến nay, nó đã từng bị thương nặng trong chiến trận ác liệt giữa thời kỳ trường dạ năm đó, bây giờ đột ngột một cú thế này thì làm sao chịu thấu ?
Nguyên trọn cái thân liền bắn ngược ra sau !
Hình người cũng khó duy trì, nó biến trở lại thành đụn mây đen kịt khổng lồ mà lúc ở Nguyên Thủy Kiến Sầu đã từng thấy qua !
Mọi sự đều xảy ra trong tích tắc điện quang thạch hỏa, chúng tiên thượng khư ai nấy đều sợ đến rợn tóc gáy, mà đám thần chích vốn vẫn đang vây lấy tiên nhân bên dưới cũng càng hãi hùng hết vía !
Thực đúng là chẳng tin nổi vào mắt mình !
Thiếu Cức chiến lực coi như cũng thuộc hạng đầu trong tộc thần chích vậy mà lại đỡ không nổi một cái búng tay của nữ tu này !!I
Nàng đứng ở giữa nhưng mắt lại chẳng buồn nhìn Thiếu Cức lấy một mảy mà chỉ dõi về phía Phó Triêu Sinh rôi khẽ gọi : "Triêu Sinh đạo hữu..."
Vẻ ngoài của Ứng Hủy cuối cùng cũng như mây khói tiêu tán khỏi thân người hắn.
Nàng đứng ngay trong tâm nhìn của những người khác còn hắn thì đứng trước mắt nàng, cảnh tượng nhất thời trông lại có vẻ lạ lùng không tưởng.
Phó Triêu Sinh nhìn lại nàng, im lặng không nói.
Kiến Sầu chỉ hỏi : "Chàng biết rất rõ tộc thần chích không bao giờ chấp nhận mình, thế sao còn quay lại ?"
Phó Triêu Sinh dĩ nhiên nhớ rất rõ Thiếu Cức trước kia ăn nói với mình ra sao. Nhưng về sau thì cũng không đến nỗi như vậy. Hắn vốn cũng không phải là người để ý những chuyện đó, bởi vậy mới đáp lại nàng : "Ta vì chính bản thân mình thôi."
Vì chấp nguyện nguyên sơ nhất có từ khi mới ra đời, vì mạng số tộc phù du, vì để đánh đổ luân hồi, bởi Bàn Cổ không chết thì luân hồi khó diệt.
Vì chính bản thân thôi.
Câu trả lời của hắn khiến Kiến Sầu cảm thấy bồi hồi buồn bã trong dạ. Nàng nhớ tới lúc ở trong cảnh mộng Bàn Cổ trước đó không lâu, ánh mắt hắn sao vừa bi thương vừa phân nộ khó tả; cũng nhớ tới sự cô độc không sao nói hết bằng tiếng con người, một mình một bóng đối đầu với cả thế gian.
Ngay lúc này, xa xa trong hư không, Kiến Sầu chợt xòe bàn tay ra. Nàng vừa vẫy vẫy ra hiệu cho hắn đi vê phía mình vừa nhẹ nhàng gọi : 'Lại đây !"
Tức thời từ tộc thần chích cho đến chúng tiên thượng khư ai nấy đều linh cảm thấy có cái gì đó bất tường.
Phó Triêu Sinh cũng ngẩn người.
Hắn chớp chớp mắt, sâu dưới đáy con ngươi chợt thoáng ánh lên chút cảm giác ngỡ ngàng không sao tin nổi, thế nhưng mặc cho lý trí chống cự, tận trong tâm khảm hắn tự nhiên lại vẫn có một giọng nói cất lên, âm âm vang vọng không ngừng : "Một là bạn giết ta chứ không thì phải kề vai sát cánh với ta."
Kiến Sầu cứ chìa tay ra, mãi vẫn không thu lại; cánh tay thẳng băng, tuyệt chẳng động đậy; giọng nàng nhỏ nhẹ trầm trầm như thế khơi gợi lên không biết bao nhiêu là kỷ niệm xa xưa vùi sâu trong tim người.
Chợt trong khoảnh khắc, ánh mắt nàng hốt nhiên như thoáng hiện núi non thiên thu, sông nước vạn năm xuôi dòng.
Nhất Tuyến Thiên lắng lặng nằm yên trong mi tâm nàng. Nhưng khi lời thốt ra đến miệng thì chẳng còn thấy đâu là đao quang kiếm ảnh, chỉ còn lại chút hơi hướm quyến luyến nhẹ nhàng vương theo tiếu ý : "Lại đây, kiếm của ta không muốn nhắm vào chàng."