Chương 580 : Người phán quyết
Chương 580 : Người phán quyếtChương 580 : Người phán quyết
Lại đây !
Kiếm của ta không muốn nhắm vào chàng.
Câu kia vừa bật ra, phản ứng đầu tiên của tất cả những ai đang có mặt chỉ là : Cái gì ? Nhưng bọn họ vừa động não một chút thì trong nháy mắt nó liền biến thành : Giữa hai người quan hệ thế nào đây ?
Thời này khắc này, trong tình hình hiện tại, nàng lại hoàn toàn chẳng đếm xỉa gì đến những người chung quanh.
Người bên thượng khư tiên giới giương mắt nhìn nhau, trong bụng phập phồng lo lắng. Phía thần chích thì khí đen ùn ùn đùn lên, tựa hồ như ngửi ra được mùi vị uy hiếp rõ rệt trong câu nói của Kiến Sầu.
Mà câu đó lại không nhằm vào bất cứ một người trong bọn họ. Nàng nói là chỉ để mỗi một mình Phó Triêu Sinh nghe thôi.
Hai người đứng cách nhau một khoảng xa chẳng xa, gần chẳng gần. Giữa hư không tối tăm, bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt của nàng chìa về phía hắn trông thật chấn động lòng người.
Phó Triêu Sinh đứng lặng ở đó thật lâu. Hắn nghĩ về buổi đầu tương ngộ, nghe đạo mà sinh năm xưa, kế lại nhớ tới những ngày kề vai sát cánh bên nhau tung hoành Cực Vực, đồng thời cũng lại chẳng quên nàng đã từng dối mình, từng nói mình đó chỉ là ham muốn chứ chẳng phải tình yêu...
Hắn còn nhớ tới rất nhiều, rất nhiều chuyện khác nữa.
Nhưng tất cả những thứ lặt vặt đó đều vụt qua rất nhanh, rốt cục trong tâm trí hắn chỉ còn âm vang cái câu nàng nói với hắn lúc hắn quyết ý rời khỏi Nguyên Thủy : "Đao kiếm cùng nhắm về một phía", ngoài ra còn có cả lời nói lúc ở Minh Nhật Tinh Hải ngày đó : "Vậy xin Triêu Sinh đạo hữu sẽ không bao giờ phải giải thích với ta tại sao đạo hữu lại đứng về phía người khác."
Mục quang hai người bọn họ giao nhau giữa lưng chừng không. Ánh mắt của nàng bình thản dịu dàng, sau khi lên thượng khư thì trên người đã bớt đi cái lạnh lẽo xa cách luôn thường trực trước kia, trong khi đó trong ánh mắt của hắn lại hoàn toàn chẳng có lấy một chút tin tưởng nào.
Phó Triêu Sinh thấy mình như muốn phát điên lên. Bởi hắn muốn bước ra, đi đến bên cạnh nàng.
Bàn tay thõng xuống bên hông nắm xiết lại, Phó Triêu Sinh bặm môi, hầu kết khẽ động. Hắn rốt cục rồi cũng mở miệng, âm điệu hơi có chút trúc trắc ngần ngại rất khó nhận ra : "Nàng không gạt ta chứ ?"
Từ khi sinh ra, hắn đã là đại yêu do phù du hóa thành, vì chấp niệm tộc loài mà tồn tại, nên ngoài yêu tính tà ác thì mọi thứ đều rất đơn thuần.
Nhất là đối với Kiến Sầu.
Hắn sống ở thế gian này được bao lâu thì quen biết nàng cũng được bấy lâu. Chưa bao giờ hắn nghĩ rằng người như vậy sẽ lại lừa dối mình.
Bao thương tổn trong quá khứ chợt thoáng lướt qua dưới đáy mắt Phó Triêu Sinh.
Kiến Sầu hốt nhiên liền hơi lặng người đi, nhưng bàn tay cũng không vì vậy mà rụt về, chỉ lên tiếng gọi hắn lần thứ ba : "Lại đây !"
Phó Triêu Sinh cuối cùng cũng chợt nhận ra mình không sao từ chối nàng được. Hắn thôi không khăng khăng đòi cho được câu trả lời mình muốn có, hay nói cho đúng thì lúc nghe thấy hai tiếng "Lại đây" lân thứ ba, câu trả lời ấy đã nằm trong tim hắn rồi.
Hắn cất bước đi về phía nàng ! - Phó Triêu Sinh !
- Ngươi làm cái gì đó 2
Trong đám thần chích lập tức liền có người hét to.
Nhưng Phó Triêu Sinh chẳng ngó ngàng gì tới.
Kiến Sầu nhìn hắn đi đến trước mặt mình thì cười bảo : "Đưa thần thược cho ta !"
Phó Triêu Sinh trân trân nhìn nàng tựa hồ như muốn hỏi bản thân mình có tin nàng được hay không.
Nhưng...
Nếu đến Kiến Sầu mà hắn cũng chẳng tin được thì trên đời này còn có thể tin ai được nữa đây 2
Vì vậy, gần như đến một thoáng do dự cũng chẳng có, hắn liền xòe tay đưa ra cho nàng I
Chiếc thần thược Bàn Cổ tựa như một mầm hoa lan nhỏ yên tĩnh nằm đó, lấp lánh sáng ngời.
Ngay lập tức, tất cả thần chích đều rùng mình sởn gai ốc I
Chúng nào ngờ thế mà lại xảy ra cái màn trước mắt này !
- Thần thược III
- Chết này !
- Dừng tay !
Cảm giác bất an khủng khiếp liên bùng dậy trong tâm khảm. Thần thược Bàn Cổ quan trọng đến mức nào tất cả đều biết rất rõ ! Chỉ có mỗi vật này là có thể mở được tổ khiếu của Bàn Cổ, như vậy thần hồn bị phong tỏa bên trong sẽ thoát ra, nhờ đó mới có thể giết chết được lão, trừ diệt hoàn toàn luân hồi !
Bây giờ Kiến Sầu không chỉ lừa gạt Phó Triêu Sinh mà còn muốn lấy luôn cả thần thược Bàn Cổ thì chúng làm sao chịu cho nổi ?I
Tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt !
Tiếng la hét, tiếng ngăn cản trong tích tắc liền ầm ï vang lên, đồng thời mười đòn tấn công cũng nhất tê vụt ra !
Phân nửa trong số đó nhắm tới Phó Triên Sinh, nửa còn lại đánh lên Kiến Sầu !
- Âm ! Âm! Âm!
Lực chấn kinh hoàng thiếu điều muốn dội thẳng vào tận cùng nơi sâu thẳm của vũ trụ !
Hắc ám như sóng cả bắt đầu cuồn cuộn xoáy tít đầy trời. Trong hỗn độn, nó là nguồn lực nguyên sơ nhất của vũ trụ phương này, mọi đường nét định hình đều rất mơ hồ, thậm chí hình dáng còn có thể khuếch tán cực xa.
Chẳng ai thấy được thần chích.
Nhưng trong tích tắc đó, tất cả các tiên nhân tự thân cảm biết đã phải hít sâu một hơi khí lạnh, thảy đều hoàn hoàn kinh hồn trước sức mạnh trời sinh chỉ riêng mỗi tộc thần chích mới có !
Cả thế gian thoắt cái đều tối om, giơ tay chẳng thấy được năm ngón.
Thực như sấm chớp vạn trượng thi nhau giáng xuống đầu !
Trong sát na đó, mọi thứ dường như đều phải tan tành tới nơi, tuy nhiên Kiến Sầu không những chẳng lùi ra sau mà trái lại còn ung dung tiến tới một bước, trước cầm lấy chiếc thần thược trong lòng bàn tay Phó Triêu Sinh rồi sau đó mới tiến thêm một bước nữa I
Một dọc nửa tấc Nhất Tuyến Thiên giữa mi tâm nàng ánh lên tươi đỏ, chỉ trong chớp mắt đã liền biến thành kiếm nơi tay !
- Keng -
Giữa tứ bê rùng rùng chấn động, tiếng kiếm trong trẻo ngân vang liền trở nên áp đảo !
Sát ý hừng hực toát ra tột độ !
Trong bao cặp mắt hùng hổ âm u của thần chích hốt nhiên bỗng thấy chớp lên không biết bao nhiêu là huyễn ảnh, mà bóng kiếm thì ngàn ngàn vạn vạn đường cũng nặng nề giáng xuống !
Kiến Sầu hoàn toàn không tự vệ mà là đang phản công !
Nhất Tuyến Thiên từ ba thước đã biến thành sáu thước trong chớp mắt, vạch đỏ nằm dọc trên sống kiếm bỗng chợt hóa thác tuôn nước đỏ au !
Như sông mà đồng thời cũng chính là một trời biển kiếm I!
Trước mặt chúng tiên hốt nhiên như chợt hiện ra một bức họa kỳ vĩ. Trong đó, họ nhìn thấy Kiến Sầu vung kiếm chém xuống một nhát. Đường kiếm ấy tức thời liên hóa thành trường giang đỏ au khí thế vô tiền khoáng hậu, ùn ùn bắn vọt về phía hắc ám nặng nề giữa đất trời !
Trong nhận thức của tất cả mọi người thì hắc ám vốn vô hình. Nhưng trong tích tắc đường kiếm xả xuống, tất cả hắc ám đều tan tác hết !
Hư không xung quanh hoang vực vốn đen ngòm không biết bao nhiêu là thân chích, đứa nào đứa nấy đều trùm áo choàng đen, trông hệt như những con thú bị nhốt trong lồng lõ mắt nhìn xuống chúng nhân. Nhưng vào lúc này, bị nhát kiếm của Kiến Sầu chém thẳng xuống nên đám hắc ám đó mới bị tét hổng một đường !
- Vù ! Vù I
Kiếm khí quét qua, đứa nào trúng phải không chết thì cũng bị thương !
Bị kiếm khí đánh trúng, tức khắc mười mấy thần chích liền đau đớn gào thét vang trời, nào ngờ đâu rằng Kiến Sầu phải đương đầu với không biết bao nhiêu đòn đánh đang thi nhau ập tới vậy mà lại vẫn có thể phản công được !
Hơn nữa nguồn lực này... còn giống hệt như của chúng !
Tất cả vốn từ hỗn độn mà ra !
Vạn loại sinh ra từ hỗn độn rồi cuối cùng cũng sẽ trở về với hỗn độn. Thần chích vẫn luôn mồm kêu gào rằng mình ra đời cùng một lúc với vũ trụ, nhưng nếu chết đi, chúng cuối cùng cũng phải trở về với vũ trụ.
Giữa Kiến Sầu với chúng, sức lực hai bên đều không phân được cao thấp.
Có chăng chỉ là mạnh hay yếu mà thôi !
Nhưng làm sao lại có thể như vậy ?
Một nữ tu loài người cỏn con nhờ cơ duyên xảo hợp tu ra được thể hỗn độn thôi cũng đành, thế nhưng cô ta vậy mà còn mạnh hơn cả tộc thần chích là thế nào ?
Bọn chúng đã sống qua cả ba kỷ nguyên còn Kiến Sầu thì mới được bao nhiêu lâu chứ 2
Không thể nào...
Tuyệt không thể nào !
Điều này thật sự không hợp lẽ thường, không hợp chút xíu nào với quy luật vận hành của vũ trụ ! Mười mấy thần chích vừa ra tay lúc trước, tất cả đều bị sức kiếm phản kích. Đứa nặng thì thoi thóp giãy chết, đứa nhẹ thì bị đánh bật vào hắc ám vô tận ở phía sau.
Các thần chích nào chịu ngồi im mà chẳng làm gì ? Huống hồ là chiếc thân thược Bàn Cổ cực kỳ quan trọng như vậy bây giờ cũng đã nằm gọn trong tay Kiến Sầu !
Không ai dám xem thường chuyện Phó Triêu Sinh đi đến bên cạnh Kiến Sầu !
Một đòn không thành, trái lại còn bị Kiến Sầu phản kích đến nỗi phải tổn thất, các thần chích khác lúc trước vẫn còn chưa có kịp có động thái gì thì giờ đây hết thảy đã tức điên.
Bọn chúng liền phản công ngay lập tức.
Nhưng chỉ mới chốc lát vừa qua đó mà Kiến Sầu đã kéo luôn tay Phó Triêu Sinh lại rồi đẩy hắn ra sau lưng mình, đồng thời hai mắt cũng thình lình trợn to lên I
- Bong !
Từ sâu dưới đôi con ngươi nàng bắn ra kim quang trong suốt như ngọc lưu ly !
Thoắt cái đã biến, quả thực còn nhanh hơn cả các đòn công kích của thân chích !
Nàng vừa trừng mắt thì một hư ảnh khổng lồ liền hiện ra phía sau lưng. Cái bóng ấy xoáy tít, trông vẻ trông dáng thì đúng là đạo ấn thiên long bát bộ mà nàng đã tu luyện khi xưa !
Mà cái đạo ấn này trong thời khắc hiện tại lại hoàn toàn không giống như thời đó nữa. Tám phía đồ ấn đều chẳng thấy bóng dáng của tám bộ thần đâu mà thay vào đó là thân ảnh của tám nữ tu. Người cầm kiếm, kẻ cầm rìu, có người thì đối mặt trực diện với chúng nhân, có người thì rũ mắt nhìn, có người mặt mũi từ bi như thần phật nhưng cũng có cả người trông lại dữ tợn chẳng khác gì ác quỷ I
Tám cái bóng kia vừa xuất hiện thì người người liền nhận ra ngay cái nào cái nấy cũng đều là Kiến Sầu cả !
Thiên long bát bộ vốn thuộc về nhà phật mà lúc này trông lại có vẻ nửa thân nửa tà !
Nhưng chúng vừa xuất hiện sau lưng Kiến Sầu thì trong chớp mắt đã sụp hẳn xuống, sau đó liền bị nàng dẫm dưới chân !
Cứ thần minh thì giơ tay đánh chưởng !
Còn vung kiếm chém xuống ấy là tà ma !
Hắc ảnh dầy đặc hết cái này đến cái khác thi nhau đánh tới nhưng đổi lại liền là những cú phản công lăng lệ, sức phá hủy mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Thế đánh đã nhanh nhưng tốc độ hủy diệt lại còn nhanh hơn nhiều !
Kiếm vung loang loáng, chưởng đập tới tấp !
Ngườ khác đánh tới hoàn toàn như đánh vào hư không !
Sức mạnh tầng tầng lớp lớp nghiền nát địch thủ !
So với thần chích, loài người rành rành chẳng khác gì con sâu cái kiến, nhưng bây giờ thì chính thần chích mới đúng là con sâu cái kiến đứng trước Kiến Sầu !
Từ khi ra đời, bọn chúng nào đã có bao giờ nếm thử cảm giác bị người khác áp chế thế này, thực đúng là chẳng khác gì thứ giun dế nhỏ nhoi bị một người khổng lồ dí bẹp dưới đầu ngón tay !
Muốn động mà chẳng động được I
Dù có gào thét, tuyệt vọng hay chống lại như thế nào đi nữa cũng vô ích !
Tất cả các đòn tấn công đều hệt như nước hắt đi. Nước thì khô mất mà mọi thứ lúc trước ra sao thì cứ vẫn y nguyên như cũ, chẳng làm sao chạm vào được Kiến Sầu lấy một ly !
Đúng là không đánh thì thôi chứ đánh rồi thì càng lúc càng kinh hãi.
Thậm chí đến đám thần chích chẳng biết gì mấy đến tâm tình phức tạp của loài người mà giờ đây cũng chợt phải cảm thấy có phần hãi hùng khiếp vía không sao che giấu nổi !
Bởi vì mạnh đến mức này thì xưa kia bọn chúng chỉ từng thấy qua ở mỗi trên người Bàn Cổ mà thôi I
Cô ả nữ tu loài người này rốt cục là tôn tại như thế nào đây ?!
Dưới đường kiếm vô tình của nàng, thần chích hết kẻ này tới kẻ khác đều hóa thành tro bụi, đồng tộc cứ chết mãi khiến bọn chúng sau cơn điên cuồng đến mất cả lý trí rốt cục cũng phải tỉnh táo trở lại.
- Xoẹt I
Lại thêm một đạo kiếm khí đỏ au loang loáng sắc vàng như lưu ly vung tới, rạch toác hắc ám, lấy mạng một thần chích khác.
Tất cả rốt cục chợt sững lại.
Kẻ nào còn chưa kịp ra tay hay còn đang định động thủ, thảy đều cảm thấy ớn lạnh từ từng ngóc ngách trong xương cốt tứ chỉ, băng giá đến nỗi nó đông cứng luôn cả ý định cử động phản kích. Người phía thượng khư tiên giới thì lại càng nói chẳng nên lời. Mãi cho tới lúc này, ánh mắt của chúng tiên mới đổ dồn trở lại lên người Kiến Sầu. Mà chỉ đến bấy giờ bọn họ cũng mới nhận ra từ đầu đến cuối nàng vẫn luôn đứng ở vị trí khi mới động thủ ban đầu chứ hoàn toàn chẳng hề nhúc nhích đi đâu lấy nửa bước I
Không gần thần chích mà cũng chẳng gần chúng tiên thượng khư.
Thậm chí sau một hồi chém giết như vậy mà thần sắc nàng vẫn luôn điềm tĩnh như lúc mới đầu.
Nàng cầm kiếm đứng đó, thẳng thắn không nghiêng không lệch !
Trông thực chẳng khác gì...
Một người phán quyết công minh chánh trực !
Đến lúc này rốt cục rôi cũng có người nhạy bén nhận ra điều gì đó, song ý nghĩ ấy đáng sợ đến nỗi không sao nói ra miệng được nổi.
Phó Triêu Sinh từ đầu đến cuối đều không hề ra tay.
Kiến Sầu đứng trước người hắn giống như nàng đã từng cầm kiếm đứng trước mặt hắn khi hắn đánh lén Tạ Bất Thần ban nãy.
Nhưng cảm giác mỗi lúc mỗi khác.
Bởi vì hắn biết lúc nàng xoay lưng về phía Tạ Bất Thần thì đó cũng là lúc nàng hộ thân cao nhất, cảnh giác mạnh nhất. Tuy nhiên khi đưa lưng về phía hắn, nàng lại không hề phòng bị lấy một mảy mà chỉ tập trung toàn bộ tỉnh thần vào chiến cục ở trước mắt.
Ở ngay dưới chân Kiến Sầu, đồ ấn kim sắc khổng lồ châm chậm xoay xoay.
Ai nói giữa loài người và thần chích chỉ có hai lập trường chứ ? Chỉ cần còn đứng ở đây thì nàng chính là lập trường thứ ba !
Ánh mắt Kiến Sầu lạnh lùng uy nghiêm lướt qua từng người một có mặt tại đương trường, thậm chí còn chẳng tha cả tu sĩ thượng khư vẫn còn kinh nghi bất định trước cách hành xử vừa rồi của nàng, cứ vậy mà điềm tĩnh hỏi : "Còn ai xông lên nữa không 2?"