Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 581 - Chương 581 : Thân Thược

Chương 581 : Thân thược Chương 581 : Thân thượcChương 581 : Thân thược

Không thèm lý do lý trấu, hoặc lúc nào lý sự thuyết phục mãi mà chẳng thông thì thường thường sức mạnh là cách giải quyết vấn đề nhanh nhất, hữu hiệu nhất.

Dĩ nhiên, võ lực của Kiến Sầu đã đạt tới kết quả như vậy.

Sau khi đã tận mắt chứng kiến thực lực hoàn toàn phi nhân, đè bẹp tất cả thế này thì còn ai mà dám đối nghịch với nàng nữa chứ ?

Nguyên cả hoang vực tịch mịch đến nỗi nghe được cả tiếng kim rơi.

Người người ai nấy đều sợ và tò mò, một là không biết nàng lấy thần thược Bàn Cổ để làm gì, hai là thắc mắc không biết lập trường của nàng ra Sao.

Duy có mỗi Phụ Kiếm Kinh tới lúc đó mới vỡ lẽ ra. Hắn nhìn Phó Triêu Sinh đang đứng ngay sau lưng Kiến Sầu mà than thầm trong bụng : Hóa ra là người như thế.

Ở đời chuyện gì dường như cũng đều có chánh có tà, có tốt có xấu. Nhưng dù chánh tà, tốt xấu ra sao con người ta cũng phải chọn lấy một chỗ mà đứng, hễ quyết định chọn xong lập trường nào thì đứng luôn vào nhóm có lập trường đó.

Kể từ thời điểm này, lời mình nói ra sẽ được tán đồng, làm việc gì cũng không phải một mình một bóng. Tất cả mọi chuyện đều chẳng cần phải suy nghĩ, ra sao thì ra. Cả đời có thể hiên ngang khẳng khái mà sống, ít khi nào dằn vặt khổ não bản thân, lại cũng chẳng cần phải chịu giằng xé tâm can giữa bên này hay bên kia, đâm ra đẩy bản thân vào bước đường cùng.

Từ thời hoang cổ đến kim cổ, từ thần chích cho đến loài người, từ trận chiến ác liệt xảy ra trong đêm dài vĩnh cữu năm xưa hay từ lịch sử vạn vạn năm của loài người, mọi kinh nghiệm đều cho thấy một quy luật mà ai cũng rõ -

Người đứng giữa thường thường sẽ không có kết cục gì tốt.

Bởi vì người bên trái nhìn ra hắn ủng hộ bên phải, còn người ở bên phải thì lại thấy hắn ủng hộ bên trái.

Mạnh như thần chích Mộ Tử cũng bị như vậy.

Kiến Sầu hiện tại có khi trong tương lai chưa chắc sẽ không theo vết xe đổ đó.

Nhưng "Ta" chính là “Ta”.

Ta không đứng bên trái hay bên phải, không cần thuận theo người nào và cũng chẳng cần người nào phải thuận theo.

Chẳng ai quy định chỗ đứng của một người. Thậm chí cũng chẳng ai buộc người đó phải đứng về phía bên này hay bên kia.

Chỉ cần muốn, chỉ cần có gan đối mặt, chỉ cần đủ mạnh thì người đó sẽ không bị bên trái hay bên phải vùi dập, thậm chí cho dù tất cả những người khác hùa vào thì cũng chẳng đánh đổ được nổi !

Mà nàng hiện tại lại có tất cả những thứ này !

Sau câu nói kia, song phương tuyệt không có ai ho he bất cứ điều gì.

Kiến Sầu chỉ cảm thấy bình thường. Thái độ của mọi người như vậy đều nằm trong dự liệu của nàng. Dù sao thì tất cả các sinh vật có ý thức trên đời lúc nào cũng luôn tham sống sợ chết theo bản năng.

Bọn chúng sẽ không đâm đầu vào chỗ chết.

Kiến Sầu nhẹ nhàng rũ mắt nhìn xuống. Giữa một bầu không gian tĩnh mịch đến lạ lùng, nàng cuối cùng cũng có thể thấy được dáng vẻ chiếc thần thược đang nằm trong lòng bàn tay mình.

Tiếng là thược - chìa khóa chứ trên thực tế nó chẳng qua chỉ là một sợi thần niệm của Bàn Cổ mà thôi.

Thần thược lộ ra sắc tím đậm đậm nhạt nhạt. Đầu chìa be bé, chẳng cần thôi động cũng dường như có thể cảm biết được mọi sóng khí xung quanh. Phạm vi tỏa sáng chỉ nho nhỏ chừng đó nhưng hào quang thì trông vừa tựa mặt kính vừa tựa mặt nước, đồng thời lại cũng giống giống như một quầng sương mù đầy đặc.

Song ngay khi vừa nhận ra khí tức của nó, Kiến Sầu bỗng chợt nhớ tới hai hàng chữ cuối cùng mà mình đã xóa đi trên Cửu khúc hà đồ.

Nàng ngước mắt nhìn Phó Triêu Sinh bảo : "Chàng chờ ta ở đây !"

Nhưng hắn có linh cảm, đoán đoán được rằng nàng muốn làm cái gì. Bởi vì vào lúc chiến tranh âm dương giới năm đó, nàng có hỏi hắn một số điều mà đối với loài người mà nói thì khá là lạ lùng.

Phó Triêu Sinh không ngăn cản Kiến Sầu mà chỉ đứng yên, nhìn nàng ngang qua trước mình.

Trong một tích tắc đó, thấy rõ hướng nàng đi, mọi người ai nấy đều kinh hãi khôn cùng !

Kiến Sầu vậy mà lại câm thứ ánh sáng tím đó đi tới mi tâm Bàn Gổ !

Rốt cục là để làm cái gì vậy ?!

Bọn thần chích vốn cứ tưởng rằng nàng đoạt thần thược để hủy đi hoặc không thì cũng cất giữ kỹ lưỡng sao đó chứ ngờ đâu lại khơi khơi đi mở tổ khiếu Bàn Cổ thế kia. Nhưng hành động của Kiến Sầu lại vượt quá sức tưởng tượng của bọn chúng !

Trong một thoáng đó, thần chích Thiếu Cức vốn bị Kiến Sầu búng chỉ thụ thương ban nãy bỗng sực nhớ tới một chỉ tiết cực kỳ quan trọng trong lúc đánh nhau với nàng năm xưa, tròng mắt tức thời chợt lóe dị sắc. Nó vì vậy chẳng cản trở gì mà chỉ im lặng chờ xem kỳ biến.

Hiểu biết của chúng tiên thượng khư tiên giới về những chuyện liên quan đến chiếc chìa khóa này rất ít. Tuy không rõ công dụng của nó nhưng bọn họ lại biết rất rõ rằng luân hồi là do chính Bàn Cổ đại tôn lập nên. Nếu theo những gì mà vừa rồi Kiến Sầu đã suy đoán thì sau trận chiến ác liệt năm đó ngài chỉ bị hôn mê chứ không chết thực sự. Còn chiếc chìa khóa kia rất có khả năng là mấu chốt quan trọng bên trong.

Không lẽ cô ta muốn đánh thức đại tôn ?

Đầu óc vừa thoáng lóe lên ý nghĩ này thì đồng thời bọn họ cũng nhận ra bọn thần chích phía bên kia vậy mà lại chẳng ngăn cản gì.

Tình hình này có vẻ hơi lạ...

Xem ra dường như từng cử chỉ hành động của Kiến Sầu đều đúng theo như ý muốn của bọn chúng !

Bạch Hạc đại đế chợt nhíu mày quát to liền lập tức : "Kiến Sầu tiểu hữu, khoan đã !

Nhưng Kiến Sầu vẫn mặc kệ.

Nàng nghe thấy rất rõ, nhưng có điều bây giờ ai nói gì cũng vô dụng.

Chân chẳng dừng bước, cứ vậy mà tiếp tục tiến tới I

Tu sĩ thượng khư tức thời liên linh cảm thấy chuyện này có cái gì đó kinh tâm động phách.

Nhưng đang lúc dầu sôi lửa bỏng, thời gian đâu mà lo nghĩ nọ kia 2

Nhìn Kiến Sầu ôm quầng sáng tím kia đi tới mi tâm Bàn Cổ, Bạch Hạc đại đế đoán ngay sẽ có chuyện cực kỳ bất lợi. Chưởng vừa giơ lên thì một thanh trường kiếm trắng muốt như sứ liền từ trong tay áo bay ra, ngài tiếp đó liền xông lên.

Nhưng đang lúc chực phi thân bay ra thì một phiến lá xanh biếc bỗng thình lình hiện ra chắn ngay trước người ngài !

- Xoẹt l

Bạch Hạc đại đế vô thức vung kiếm chém xuống, nguyên phiến lá liền đứt ra làm hai.

Nhưng ngay khi phiến lá bị chém thì nguồn lực hùng hậu của nó cũng kịp phóng thích ra xung quanh, đập mạnh lên Bạch Hạc đại đế đang vung kiếm ra oai I

Nhưng thế đi như chớp giật của ngài cũng liền khựng lại !

Phiến lá rơi xuống, hào quang tan đi, xuất hiện trước mắt chúng tiên thế mà lại chính là Lục Diệp lão tổ ban nãy còn vừa đứng ngay bên cạnh Bạch Hạc đại đế !

Dáng áo xanh biếc phần phật bay bay trong sóng khí cuồn cuộn.

Hai mẩu lá rách rơi xuống kẽ tay Lục Diệp lão tổ, chớp mắt sau đã liên hợp lại nguyên vẹn như lúc đầu, tựa hồ như lúc nấy hoàn toàn không hề có chuyện bị Bạch Hạc đại đế chém qua bao giờ.

Bạch Hạc đại đế tức thời vừa sợ vừa giận, lại cũng chẳng hiểu ra sao, bởi vậy mới găằn giọng hỏi : 'Lục Diệp, thế này là thế nào 2?” Lục Diệp lão tổ bất đắc dĩ nuốt tiếng thở dài vào bụng, lại nghĩ tới mấy cái chuyện hoang vực Bàn Cổ này đúng là phiên phức, chỗ nào chỗ nấy toàn xảy ra mấy cái chuyện vớ vẩn thót tim không đâu !

Nhưng cáu thì thì cáu trong bụng thế thôi chứ ngoài mặt thì thân sắc vẫn tỉnh như không, miệng cười đến trắng cả răng : "Đâu có gì đâu, tiện thể đi ra, vọc chơi thôi mà

Chúng tiên thượng khư xưa nay biết tính Lục Diệp lão tổ hay hành xử khác người, nhưng đồng thời cũng nhận thức được rằng đối với những chuyện quan trọng thì bà cũng vô cùng nghiêm túc chứ không phải là không.

Nào ngờ bây giờ Lục Diệp lão tổ lại ăn nói thế này !

Vọc chơi thôi ! Có trời mới biết bà ta muốn phá ai I

Ai nấy đều há hốc miệng, tức đến nỗi nói không ra lời I

Mà trong lúc lộn xộn như vậy, Kiến Sầu ở sau lưng Lục Diệp lão tổ đã đi tới mi tâm Bàn Cổ tự đời nào, sau đó thì nhẹ nhàng buông tay ra.

Sợi ánh sáng tím liền lập tức bay ra !

Ngay khoảnh khắc ấy, tựa hồ như cảm biết được khí tức của nó, toàn hoang vực hốt nhiên bỗng ầm ầm rúng động, núi non ngả nghiêng, đất đá sụp lún !
Bình Luận (0)
Comment