Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 582 - Chương 582 : Mắt

Chương 582 : Mắt Chương 582 : MắtChương 582 : Mắt

- Âm! Âm! Âm...

Ẩn dưới hoang vực này dường như có một con quái vật khổng lồ nào đó đang sắp sửa tỉnh giấc tới nơi.

Thậm chí đến cảnh mộng Bàn Cổ đang lơ lửng ở phía trên cũng chao qua đảo lại, uốn a uốn éo, trông chẳng khác gì mặt hồ bị đá ném phá.

Trong cảnh mộng, Tạ Bất Thần với Nguyệt Ảnh vẫn còn chưa phân thắng bại.

Đối với Nguyệt Ảnh mà nói thì đây là chuyện cực kỳ nhục nhã. Trong chiến tranh âm dương giới ác liệt ngàn năm trước, tuy y bị hao tổn đến sáu bảy phần thực lực nhưng lẽ ra không đến nỗi ngay đến Tạ Bất Thần mà cũng đối phó chẳng lại thế này !

Song sự thực trước mắt vẫn rõ rành rành, hắn không đấu nổi người ta thì chớ, đã vậy lại còn bị người ta kiềm chế hoàn toàn.

Mỗi một tu sĩ đều có năng lực và chiêu trò riêng. Khi thời gian giao thủ lâu đến một mức nào đó thì tất cả năng lực vốn có rốt cục cũng sẽ phô ra hết trước mặt địch thủ, các chiêu trò thế nào rồi cũng phải cạn.

Bây giờ đang vào lúc nguy hiểm nhất.

Bởi vì y không làm sao biết được rằng đối thủ của mình có ngầm giữ con bài tẩy trong tay hay không.

Tạ Bất Thần chính là địch thủ mạnh đến nỗi có thể khiến cho người ta cảm thấy nặng nề áp lực như thế này.

Trông tu vi của y không cao mấy nhưng cái cây thước mà y điều khiển trong tay kia thì thực đúng là quái dị khôn tả. Rành rành là đồ thật vật thật ra đó nhưng khi Nguyệt Ảnh đánh với y thì lại thấy nó khi thực khi hư, biến hóa vạn kiểu, khó lòng đoán định.

Cây thước này lợi hại ra sao đến chính hắn cũng nhìn chẳng thấu !

Tạ Bất Thần chẳng qua chỉ là tu sĩ vừa mới phi thăng lên thượng khư được mấy chục năm nay đây thôi, thậm chí ngay cả cây nhang làm bằng ba giọt máu cũng đã nằm trong tay hắn thì y làm sao có thể có được thực lực kinh hồn nhường đó, đã vậy lại còn không biết tìm đâu ra cái cây thước đáng sợ như thế này !

Tình hình hoang vực ở phía dưới cứ bất thường liên miên khiến Nguyệt Ảnh phân tâm, vả lại chỉ một gã Tạ Bất Thần nhỏ nhoi mà lại gây ra cục diện cù cưa như trước mắt cũng làm hắn càng lúc càng trở lên bồn chồn, mất kiên nhãn.

Đến khi sợi ánh sáng tím kia bay ra khỏi tay Kiến Sầu thì lòng nôn nóng trong hắn cũng đạt tới cực điểm !

Cái cô ả chết tiệt đó rốt cục đang làm cái gì vậy ?

Nguyệt Ảnh tức đến gần như phát điên. Hắn tiếc sao năm xưa ở Cực Vực lại không tính ra được những chuyện phát sinh bây giờ. Biết vậy thì đã tranh thủ lúc ả yếu nhược mà đánh luôn một chưởng cho chết quách luôn đi I

- Bốp !

Nôn nóng tức giận nên đâm ra phân tâm. Đương lúc hắn lo lắng cho tình hình phía dưới hoang vực thì cây thước hẹp dài đen như mực kia đã như kiếm xả tới I

- Âm!

Quầng trăng sáng Nguyệt Ảnh mới vừa tế ra vậy mà đã bị đánh cho tan tành !

Hào quang như triệu triệu mẩu ngọc trắng bắn tung, có cái bay sượt qua gò má lạnh lùng tàn nhẫn của Tạ Bất Thần, rạch xoẹt một đường tứa máu !

Y nào còn đâu cái vẻ công tử lãnh đạm xưa kia ?

Tạ Bất Thần lúc này mặt mày sát ý như băng, thực vừa như một con thú vì bị vây đến bước đường cùng mà liều mạng đánh cược một lần đồng thời cũng lại vừa như một tên đồ tể khát máu giết chóc đến đỏ cả mắt !

Trong khi đó, thế giới xung quanh hoang vực thì đã chìm sâu trong hắc ám tự đời nào.

Dù ở thượng khư tiên giới hay ở ba vùng trời dưới hạ giới, chẳng có chỗ nào có lấy một tia sáng !

Ở miền Thập Cửu Châu - Nguyên Thủy, người phàm sợ hãi quỳ phục xuống đất kêu khóc vang trời. Kẻ tu đạo thì chẳng biết chút gì về chuyện đang xảy ra, chỉ đành kinh hãi dõi mắt ngóng nhìn lên thiên không mênh mông bên ngoài. Thậm đến cả ba vùng trời thượng khư mà cũng ầm ï vang dội tiếng người kêu gào rên xiết I!

Quả đúng là đại nạn !

Ngay khi hoang vực bắt đầu rung chuyển, hằng hà sa số loạn thạch bắn ra, thậm chí có nguyên cả một miền đất nứt cũng theo đà rơi xuống. Giữa dòng ngân hà hỗn loạn, chúng băng qua hư không lạnh lẽo, va đập lên không biết bao nhiêu là hành tinh khác !

Nhiều người đối phó không kịp phải chịu táng mạng theo.

Có lửa lớn bùng lên trong hắc ám nhưng vậy mà lại không thấy được một chút xíu tia lửa nào, chỉ có giọng người đau đớn rú lên rồi sau đó bặt hẳn tiếng... Nhưng đối với hoang vực mà nói, tất cả những chuyện này dường như chỉ mới là bước dạo đầu. Nó giống như vì sắp tỉnh giấc nên người khổng lồ bắt đầu hơi động đậy một chút, bụi đất bám đầy trên thân vì vậy phải rơi rớt, hoang vực đâm ra mới rung chuyển thế này.

Mà tia sáng tím nọ trong chớp mắt đã bay tới gần.

- Ông...

Khi nó còn cách mi tâm Bàn Cổ đại tôn một trượng thì đất trời thình lình ong lên một tiếng vang dội. Ở ngay chính giữa hai đầu mày của ngài hốt nhiên liền hiện ra một cái quầng khổng lồ tím rịm.

Cái quầng ấy quay tít, nhanh đến nỗi thoắt sau đã biến thành vụ xoáy. Lực hút khổng lồ từ nơi trung tâm khuếch tán ra đến mép rìa, kéo vụt tia sáng tím vào trong.

Mà thần thược vừa chui vào xong thì vụ xoáy cũng vụt co lại !

Tựa hồ như rút vào sâu trong lòng người !

Ngay đúng lúc ấy, cả vũ trụ mênh mông vô biên cũng lại như nghe thấy tiếng vang ong lên kia ! Muôn vàn vì sao đang chìm trong giá lạnh với hắc ám đột nhiên bỗng rung lên mãnh liệt.

Sức rung này hợp với sức rung kia, tiếng sau cao hơn tiếng trước !

Núi gầm biển cuộn !

Tiếng đập vào màng nhĩ, vào tận linh hồn con người ta !

Nhưng khi đang chực bịt tai, ôm đầu, bọn họ mới giật mình nhận ra : Trời đất làm gì có tiếng động nào !

Tất cả chỉ là ảo giác mà thôi.

Vụ xoáy yên tĩnh rành rành, vũ trụ cũng tịch mịch, thứ mà bọn họ nghe được thật ra là chính tiếng thở càng lúc càng gấp của chính mình !

Ngay khi thần thược đã hoàn toàn chui sâu vào mi tâm Bàn Cổ, luồng khói trắng nối giữa hoang vực và cảnh mộng cũng bắt đầu uốn éo nghiêng ngả dữ dội.

Thế giới cảnh mộng phía trên đầu chúng tiên cũng bắt đầu biến hình biến dạng rất nhanh.

Chỉ sau gần ba nhịp thở, nó rã ra như một tòa thành bằng cát rồi từ từ sập xuống !

Tỉnh rồi I

Bàn Cổ ngủ mê đang thức giấc !

Là chính chiếc thần thược đã kéo ngài ra khỏi mộng !

Khi cảnh mộng đã sụp đổ quá nửa thì cái thân hoang vực vật vờ trôi trong vũ trụ bấy lâu, cái người đã ngủ vùi gần cả hai kỷ nguyên ấy rốt cục cũng mở choàng mắt ra I

- Rắc ! Rắc ! Rắc I

- Ào LÀo IÀo I

- Âm! Âm! Âm!

Trong sơn cốc vốn do hai hốc mắt trũng xuống mà thành, hằng hà sa số cổ thụ cả ngàn vạn năm tuổi đã quắt queo chết khô không biết tự đời nào ấy liền rùng rùng bật ngang đổ ngửa. Hồ nước êm đêm vạn khoảnh hốt nhiên bỗng đùng đùng gầm rú, sóng cuộn cao như tường thành quăng mình đập vào hư không. Còn đồi núi với đất đá chồng chất trên mí mắt thì nhất tê bắn vọt lên cao, vụn mẩu tung tóe khắp nơi I

Trong khoảnh khắc Bàn Cổ mở choàng mắt, chấn động uy thế ấy khiến mọi người trong đó có cả thần chích đều phải kinh hồn bạt vía mà lui ra xa.

Nhưng ngay sau đó, trước mặt bọn họ lại chẳng hiện ra cặp mắt ngài I

Thay vào đó là hai cái hang đen ngòm, khổng lồ đến rợn người !

Hệt như hai hốc mắt trống hoác thường thấy trên đầu lâu xương xẩu !

Hoàn toàn chẳng có lấy một chút gì hùng vĩ choáng ngợp như trong tưởng tượng của bọn họ mà trái lại còn sặc đầy mùi hung tà, khiến con người ta phải thấy nặng nề kiêng ky !

- Chết, chết rồi !

- Thôi chết -

- Không phải Bàn Cổ đại tôn thức giấc đâu !!I

- Cảnh mộng vẫn còn !

Có người nhạy bén phát hiện ra tức thời. Trong chớp mắt thấy cảnh mộng phía trên đầu tưởng sụp mà rốt cục lại chẳng sụp xuống hoàn toàn, bọn họ giật mình cùng gào lên kinh hoàng, đồng thời cũng quay ngoắt ánh mắt giận dữ đầy nộ hỏa về phía Kiến Sầu !

Nàng lúc này há lại chẳng nhận ra điểm bất bất thường bên trong ?

Lúc khẽ buông năm đầu ngón tay, để mặc cho tia sáng tím từ trong lòng bàn tay bay ra, nàng đã tập trung toàn bộ tinh thần vào những gì đang xảy ra trước mắt !

Đến khi thấy được hai cái hang trống hoác, tối đen như mực thì thân sắc trong ánh mắt nàng lại chẳng có kinh hãi mà chỉ thoáng qua nét cười.

Hai cái hang khổng lồ này lúc mới hiện ra thì chỉ viên đen đen quanh hốc mắt Bàn Cổ, tuy nhiên chỉ một chốc sau chúng đã nhanh chóng lan rộng, vẻ ngoài vừa hệt như mực đặc mà cũng vừa lại giống y như hắc ám yêu tà. Trông thật lạnh người sởn tóc gáy.

Hằng hà sa số giòi bọ rùng rợn cũng chẳng kém từ trong hắc ám thò ra, thân mình ngọ nguậy nhớp nháp.

Chỉ một chốc sau chúng đã trườn qua trườn lại lên nhau, đầu nọ đầu kia hợp lại, thân co về giữa; trong tích tắc chúng đã nuốt chửng cái vụ xoáy tím rịm khi nãy, rồi hóa thành một con mắt khổng lồ trên đầu Bàn Cổ. Con mắt đó thình lình chợt mở choàng ra !

Thực chẳng khác gì cửa cống bật nắp, hồng thủy tuôn trào !

Ngay lập tức bên tai ai nấy đều âm ầm rền vang tiếng gâm rống tức giận !

Cái kiểu cách hung hãn quỷ quyệt từ thời hoang cổ đó cứ vậy mà đập thẳng vào mặt tất cả những kẻ đang hiện diện tại đương trường !

To lớn khôn lường, đen kịt vô thanh, hung tà đáng sợ !

Giống như những gì tu sĩ thượng khư lúc trước đã từng nói, chỗ này không có Bàn Cổ gì hết mà rõ ràng đó chỉ là yêu tà tuyệt hung, là âm mưu của thần chích !

Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đông đảo thần chích ở xung quanh khi trước tinh thần vốn còn đăng căng thẳng thì bây giờ liền chợt thở phào, khoái chí tột cùng.

Thiếu Cức thì càng không khỏi há miệng cười sằng sặc !

Nó cười thượng khư quá yếu, cười Kiến Sầu quá ngu, cười bọn họ đã không biết tự lượng sức mình lại còn ra sức đi may áo cưới cho người khác !

- Ha ha ha ha ha ha ! Trời phù hộ tổ thần !

- Kiến Sầu ơi là Kiến Sầu, cho dù ngươi có mạnh có bạo đi nữa cũng đâu tài nào ngờ rằng đầu của Bàn Cổ không chỉ có thần hồn ngủ mê của lão mà nó còn giam cả tổ thần được hun đúc từ chấp niệm của vô vàn kẻ chết oan trong tộc thần chích ta mà thành !

- Bọn ta tìm thần thược chính là vì cái thời khắc này đây !

Thần hồn của Bàn Cô ngủ vùi nhưng tổ thần của tộc thân chích thì không !

Thần chích bỏ mạng từ ba kỷ nguyên đến nay, tất cả đều cùng có chung một chấp niệm. Đó chính là -

Giết Bàn Cổ !

Các chấp niệm đó lúc mới hình thành thì liền tập trung hết ở phần đầu của ngài, song chúng bị kẹt trong cấm chế phòng hộ của Bàn Cổ nên không sao thoát ra được, hơn nữa lại cũng chẳng thể nào hại thần hồn Bàn Cổ nổi.

Nhưng ngay khi Kiến Sầu mở tổ khiếu ra thì mọi chuyện đã vô thanh vô tức thay đổi I

Lúc tiếng cười Thiếu Cức vang dội truyền đi, con mắt khổng lô vô thần xuất hiện trên trán Bàn Cổ liền nhắm vào đầu ngài mà cắn nuốt !

Vẻ mặt Thiếu Cức trở nên khoái trá vô cùng. Nhớ tới trận đấu năm nào trên thánh sơn Tuyết Vực, cái mặt yêu tà liền lộ ra chút độc ác gian xảo, nó cười nham hiểm với Kiến Sầu : "Tới giờ chết của ngươi rồi I"

- Giờ chết cái gì ?

Mày liễu khẽ nhướng, Kiến Sầu lên giọng lặp lại lời nó, kế thì thu mắt lại ngước lên nhìn Thiếu Cức không biết trời cao đất dầy là gì ở trên cao, rồi cứ vậy mà chằm chằm chú mục vào nó.

Sau đó, mặt đối mặt, ngay trước cái nhìn trừng trừng của nó -

Nàng bỗng nhiên giơ tay lên mắt ! - Ý ngươi muốn nói cái này sao ?

Kiến Sầu ngón tay trỏ thon dài áp lên đuôi mắt hẹp dài, trong con ngươi tựa hồ như có bóng một cái lông vàng chợt lóe, từ sâu trong đó có một sợi hắc tuyến manh mảnh đang quẳn quại giẫy giụa dưới sức kẹp kéo của hai đầu ngón tay nàng !

Đây hoàn toàn là vật sống !

Ngọ nguậy hệt như một con giun đen !

- Ngươi, ngươi sao lại -

Cảnh tượng cùng lắm chỉ có thể làm người ngoài cuộc giật mình ghê sợ một chút mà thôi, nhưng đập vào mắt Thiếu Cức thì lại là chuyện động trời I

Nó hoàn toàn phản ứng chẳng kịp !

Kiến Sầu vậy mà lại biết đến sự tồn tại của cái thứ này, thậm chí bây giờ còn kéo luôn nó ra bằng một cách đơn giản thô bạo như vậy !

- Đồ quỷ quái, thứ sâu bọ vặt vãnh như ngươi mà cũng muốn loạn tinh thân, lấy mạng ta ư ?

Kiến Sầu lạnh lùng cười giễu, đồng thời ánh mắt cũng lại một lân nữa quét tới con mắt khổng lồ kia, sát ý cuồn cuộn như sóng triều nổi bão : "Chẳng giấu gì ngươi, ngày này ta cũng đã đợi từ lâu lắm rồi !"

Nói xong lại nhẹ buông đầu ngón tay ra.

Đường hắc tuyến sống nọ lập tức liền như cá ngược dòng ngoe nguẩy nhào thẳng tới con mắt khổng lồ kia.
Bình Luận (0)
Comment