Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 583 - Chương 583 : Tất Cả "Ta" Đều Trong “Ta”

Chương 583 : Tất cả "Ta" đều trong “Ta” Chương 583 : Tất cả "Ta" đều trong “Ta”Chương 583 : Tất cả "Ta" đều trong “Ta”

Từ cách Kiến Sầu hành xử cho đến tình hình tiến triển như hiện tại, tất cả đều vượt quá dự liệu ban đầu của Thiếu Cức. Thế cho nên trong tích tắc điện quang thạch hỏa đó nó hiểu ra được mình mới chính là kẻ trúng kế lọt tròng nhưng tuy vậy lại chẳng cứu vãn được gì, chỉ đành trơ mắt nhìn mình bị người ta đánh đến trở tay không kịp mà thôi !

Hoàn toàn chẳng có thời cơ cản trở I

Đường hắc khí nho nhỏ kia lao đi quá nhanh.

Nó với con mắt tổ thần khổng lồ vốn cùng gốc cùng rễ, thậm chí ngay chính bản thân nó cũng có thể coi như là một phần của con mắt này. Năm xưa, trong một trận đánh khốc liệt ở Tuyết Vực, Kiến Sầu vì phá vỡ dòng chảy thời không mà đến đây. Nàng chỉ trộm nhìn con mắt trong tích tắc nhưng lại bị luông hắc khí này đâm vào mắt mình nên mới bị thương, phải chịu mù ít lâu.

Sau khi nàng lành lại thì con ngươi luôn bị kéo màng che đi, mãi đến khi lấy được Nhất Tuyến Thiên, tiên phong đi cùng với Khúc Chính Phong tới Cực Vực, cái màng này mới tiêu biến.

Nói "tiêu biến" là nói vậy thôi chứ thật ra nó đã ẩn đi, lúc nào cũng trốn trong mi tâm, đáy mắt Kiến Sầu !

Mà hồi đó Kiến Sầu tu vi còn chưa đủ, đối với chuyện như vậy cảm giác lại không nhạy bén mấy nên cứ để cho cái thứ ô uế này bám lấy mắt mình. Mãi đến khi dân dần lãnh ngộ được Cửu khúc hà đồ nàng mới thực sự ý thức được sự tồn tại của nó.

Tuy nhiên nàng không diệt nó ngay mà trái lại lại bình tính suy nghĩ, sau đó thì đại khái hiểu ra mục đích của vật ẩn trong mắt mình : Nó muốn nhìn thấy tất cả những gì nàng thấy, nghe mọi điều nàng nghe, biết hết những gì nàng nghĩ, rình mò mọi việc nàng làm; đồng thời nó cũng gieo rắc ác niệm, hung niệm, tà niệm, vô thanh vô tức dùng chúng để gây ảnh hưởng tới thiểm niệm, thuần niệm, chân niệm trong người nó ký sinh, khiến người đó trở niên hung bạo hiếu sát, không sao được thiên hạ chấp nhận nữa.

Nếu giết nó ngay thì dĩ nhiên chẳng tốn bao nhiêu công. Nhưng lúc đó nàng vẫn không biết cái con mắt khổng lồ kia thuộc dạng tồn tại như thế nào. Hơn nữa nàng cũng lại chẳng biết chính xác nó ở đâu. Nếu tự nhiên hủy diệt sợ nhiều khi sẽ thành đánh rắn động cỏ. Bởi vậy nên nàng mới thản nhiên như không, cứ làm như chẳng hay chẳng biết, song song đó lại ngầm nghiên cứu trận pháp, lập cấm chế giam vật kia lại, không để nó làm loạn tâm rồi khống chế mình.

Tình hình cứ thế kéo dài cho đến tận ngày hôm nay. Mà hiện tại đây đúng là lúc để Kiến Sầu phát huy công hiệu.

Lá rụng về cội.

Luồng hắc khí nhỏ chẳng khác gì sợi lông trâu đó đâm tọt vào trong con mắt khổng lồ, thoắt cái liền biến mất tăm mất tích.

Nhưng mọi sự trong tích tắc ấy toàn bộ thần chích ở xung quanh đều thấy rất rõ I

Ngay khi vừa chui vào trong, phần chót nhọn của luồng hắc khí vậy mà lại hơi ánh lên chút kim quang dìu dịu !

Vào lúc bình thường ai nhìn cũng sẽ tưởng mình hoa mắt. Nhưng thời này khắc này, khắp nơi trong trời đất đều tối tăm âm u huống hồ là luồng hắc khí đó với con mắt tổ thần cũng lại đều đen như mực. Chỉ hơi lập lòe chút đó thôi nhưng trông sắc bén y hệt một thanh đao !

Kiến Sầu giữ nó lại hơn bốn trăm năm, sau khi lãnh ngộ Cửu khúc hà đồ xong cũng lao tâm khổ khứ tìm hiểu nên cũng đã thấu hết mọi sự về nó, chẳng những vậy lại còn động tay động chân thêm, phòng ngừa kỹ càng.

Mà luồng hắc khí với con mắt khổng lồ trốn sâu trong hoang vực Bàn Cổ này đều có chung một gốc. Nhìn một liền hiểu được hai.

Lúc thấy con mắt khổng lồ hoàn toàn không có chút xíu gì là phòng bị mà để yên cho luồng hắc khí xâm nhập vào trong, Kiến Sầu liên phi thân bật ra sau ngay !

- Âm! Âm!

Tiếng động vang lên gần như cùng lúc !

Luồng hắc khí đang khuếch tán trong con mắt khổng lồ vậy mà lại bùng lên nổ đùng ! Hắc ám cuồn cuộn như mây đen tỏa ra tứ phía, trong chớp mắt đã phủ chụp xuống khoảng không mà Kiến Sầu vừa mới đứng ban nấy.

Tuy nhiên chỉ chốc lát sau, tất cả lại rùng rùng rút hết về !

Giống như bị cái gì đó châm chích, đau đớn cùng cực I!

Hắc ám giẫy giụa kịch liệt, lồng lộn điên cuồng. Đụn khí đen ở chỗ có ánh kim quang nhập vào vừa rồi vậy mà lại nhuốm thành một màu vàng rực !

- Cái gì thế này...

Đám thần chích lúc trước chỉ chắc mẩm mười mươi phần thắng, hơn nữa lại biết tổ thần ẩn trong đầu Bàn Cổ nên giống như Thiếu Cức, tất cả cứ tưởng rằng Kiến Sầu chẳng mấy chốc sẽ toi mạng tới nơi nên liền hùng hùng hổ hổ chẳng chút kiêng dè.

Nhưng cảnh tượng xảy ra trước mắt làm cả bọn bụng dạ run rẩy : "Tổ thần chỉ là ý niệm, làm sao biết ứng phó được ?I"

Nó là chấp niệm của hằng hà sa số thần chích bỏ mạng hóa thành, sinh ra là để giết Bàn Cổ. Nó không biết khổ, không biết đau, thậm chí ngoài Bàn Cổ ra thì còn có thể coi như không biết bất cứ chuyện gì khác, bởi vậy có ý thức phản ứng với sự tình xảy ra chung quanh lại càng là chuyện không tưởng !

Mà chút kim quang đó của Kiến Sầu đúng là chẳng khác gì một tảng đá to từ tít trên không rơi xuống, phá nát mặt hồ thâm sâu yên ả !

Sắc vàng càng lúc càng nhiều thêm trong hắc ám.

Phản ứng của con mắt tổ thần cũng càng lúc càng hung hãn hơn !

Trông tưởng như nó phải chịu giày vò mãi mãi không ngừng nhưng thực ra lại chỉ trong chốc lát mà thôi I

Sắc vàng sôi sục hốt nhiên tụ hợp !

Nguyên một đám hắc khí lúc trước còn bành trướng liên tục hòng thôn phệ đầu Bàn Cổ thoắt cái liền trở nên ngoan ngoãn hẳn lên, tự nhiên cứ thế mà biến trở lại thành hình dạng con mắt khổng lồ như lúc mới xuất hiện ở mi tâm Bàn Cổ.

Nhưng bây giờ nhìn nó cảm giác lại rất khác.

Khác ở thần thái !

Trong con mắt vốn đen kịt trống rỗng đó vậy mà lại thấy có thân thái !

Kim quang tản mác tứ tán là vậy nhưng khi sắc vàng tụ lại một lần nữa thì nó lại hóa thành con ngươi trong mắt. Lúc nhìn thấy tất cả những gì xảy ra bên ngoài, tròng mắt đó liền vụt co lại.

Thực đúng là vung bút vẽ rồng điểm mắt !

Toàn bộ tu sĩ thượng khư ai nấy đều sững sờ. Đốm kim quang trông như vô ý mà nên của Kiến Sầu ban nãy thật chẳng khác gì nhát cọ cuối cùng của người họa sĩ, khiến bức tranh trở nên chợt sống động hẳn lên. Chỉ một nét đơn giản như vậy thôi nhưng cả bức tranh liền tựa như được lồng thêm sinh mạng, bởi vậy điểm hóa xong, tổ thần" vốn vô tri liền có được cảm tri nhạy bén, có được luôn cả ý thức của chính mình !

Đám thần chích thấy thế há lại chẳng biết đã xảy ra bất trắc ở bên trong ?

Tổ thần bắt đầu có cảm tri với ý thức thì điều đó có nghĩa là nó có thể nhận biết được mọi việc xảy ra xung quanh mình, có thể phản ứng lại nếu có công kích đánh lên người. Hơn thế nữa, điều có còn có nghĩa là...

Kiến Sầu có thể kiêm chế nó, ngăn cản không cho nó cắn nuốt Bàn Cổ !

Cảnh mộng đang lơ lửng trên không trung hoang vực vẫn đang trên đà sụp đổ, nhưng tốc độ càng lúc càng mau hơn trước I

Thế có nghĩa là Bàn Cổ đang tỉnh giấc !

Một khi cảnh mộng tiêu tan hẳn thì đó cũng chính là lúc Bàn Cổ thức dậy thật sự !

Nếu còn chờ cho tới lúc đó nữa thì hậu quả khôn lường !

Bọn thần chích rốt cục cũng hoàn toàn tức điên.

Trước đó chúng vì chuyện của Phó Triêu Sinh mà đâm ra phải đấu một trận với Kiến Sầu, lại cũng biết biết nữ tu này thực lực kinh hồn nhưng dù gì đi nữa thì để ả khống chế tổ thần là chuyện tuyệt không thể chấp nhận được.

Đối với bọn chúng mà nói đây có khác gì chờ chết đâu !

- Giết ả I

Áo choàng đen kịt phần phật theo gió, mười nguyên lão thần chích đứng đầu hàng ngũ vừa nhất tề lao tới Kiến Sầu vừa hạ lệnh tấn công ! Tất cả đang giấu mình trong hắc ám tức thời liền dốc toàn lực ra đánh !

Kiến Sầu đầu mày cau cau, chỉ thấy phiền toái đáng ghét. Nhưng nàng còn chưa kịp xoay người đối phó thì một bóng đen rợp kín bầu trời đã ập tới, chặn ngay sau lưng nàng trước vô số thần chích đang ào ào đánh tới !

- Âm ! Âm!

Chẳng khác gì một cơn sóng cả từ sâu dưới biển cuộn lên, chớp mắt đã đập cái rầm lên sườn núi dốc !

Tất cả các đòn đánh kinh hồn đó bất ngờ va phải bóng đen to lớn kia cái nào cái nấy đều tiêu tán trong nháy mắt !

- Phó Triêu Sinh !

Hoàn toàn chẳng cần chờ bóng đen hóa hình, chỉ với cái khí tức như thế này thì tất cả các thân chích liền đoán được ngay thân phận của nó. Vừa kinh hãi vừa tức giận, bọn chúng rốt cục cũng xé toạc luôn cái mặt nạ "đồng tộc” cuối cùng của mình.

- Rõ đúng đánh chết cái nết chẳng chừa !

- Phản đồ rốt cục cũng là phản đồ, thứ chó săn nhân tộc !

Hai kỷ nguyên trước, hắn là Mộ Tử;

Hai kỷ nguyên sau, hắn là Triêu Sinh.

Chẳng khác gì nắm một nắm đất nặn thành một người, sau đó phá nát, rồi lại lấy chính nắm đất đó mà nặn thành một người khác. Tuy người này với người kia khác nhau nhưng bản chất bên trong thì vẫn còn đó, nhất là về...

Khả năng !

Phó Triêu Sinh sao lại chẳng nghe ra ý tứ trong hai tiếng "chẳng chừa" kia ! Nhưng cũng như những lời hắn đã nói ngay trước đó, mọi chuyện tới nước này rồi, đi được bước này rồi thì hắn hoàn toàn không phải là người của tộc thần chích gì nữa.

Làm tất cả chẳng qua là vì tâm nguyện mà thôi !

Chẳng muốn bị hãm trong luân hồi mà là quyết vượt qua vận mạng !

Hắc ám mênh mông lạnh lẽo tựa như dơi xòe cánh, nhưng sau khi đón đỡ hàng loạt đòn đánh kia xong thì liền thu lại, trông có cảm giác mỏng mảnh nhẹ nhàng như cánh ve, chớp mắt đã liền tiêu thất.

Bóng dáng Phó Triêu Sinh cuối cùng cũng hiện rõ.

Nhưng nhìn hắn không còn lạnh lẽo xa cách như ngày xưa mà thay vào đó chỉ là đầu mày cau lại, thêm vào đó còn đó đôi mắt đượm màu bể dâu, năm tháng vật đổi sao dời, tận sâu bên dưới bừng lên lửa đỏ hừng hực !

- Ta thật muốn biết cái gì gọi là "phản đồ”, cái gì gọi là "chó săn' !

Hắn tuyệt chẳng có ý nhân nhượng mà trái lại còn nhân lúc đình trệ ngắn ngủi đó đã nhanh nhẹn đổi ngay sang chủ động tấn công, hiên ngang đương đầu với đợt phản kích thứ ba của đám thần chích !

Mộ Tử năm xưa vô tội biết bao ! Y chính là vị thân chích mạnh nhất trong tộc.

Ngày chẳng tàn, y chẳng chết.

Sau khi Bàn Cổ khai thiên lập địa và phép tắc vũ trụ dần dần xuất hiện thì mặt trời cuối cùng cũng lặn, sức mạnh của y yếu đi. Nhưng sau hai kỷ nguyên, là hiện thân cả tộc, Phó Triêu Sinh sở hữu chấp niệm của toàn bộ phù du mà ra đời nên tất nhiên cũng kế thừa được phần lớn sức mạnh của y !

Chiến trận nổ ra thật kinh thiên động địa !

Thần chích với thần chích đánh nhau, thế giới chẳng khác gì như trở về thời vũ trụ mới hình thành. Trong hắc ám, tất cả lao vào nhau đánh loạn xà ngầu.

Chẳng cần phải biết ai với ai mà gần như chỉ có thôn phệ nhau theo bản năng !

Cắn nuốt địch thủ đánh tới, cắn nuốt đồng tộc kề bên, ăn trọn tất cả mọi thứ chung quanh trừ mình...

Bị sức chấn của trận chiến tác động, các ngôi sao đã tắt xung quanh tan tành rào rào trong hắc ám. Đá tảng loạn thạch nóng rẫy kinh hồn từ trên cao rơi xuống tới tấp !

Chúng tu sĩ thượng khư tiên giới rùng rùng tách tránh.

Trước chiến cục đột ngột thay đổi thế này, cộng thêm thái độ của đám thân chích đối với Kiến Sầu cũng chợt biến, bọn họ liền nhanh nhạy nhận ra rằng Kiến Sầu hình như đối địch với thần chích và có ý muốn phá cái thứ gọi là "mắt tổ thần" kia.

Từ đó mà suy thì đối với trận hỗn chiến này chuyện phải nghiêng về bên nào liền trở nên rõ như ban ngày.

Bạch Hạc đại đế trước đó đã cau mặt nhíu mày gườm gườm Lục Diệp lão tổ, tuy thấy lập trường Kiến Sầu thực làm người ta không biết đâu mà lần nhưng hiện giờ cũng không phải là lúc so đo nên thôi dẹp hết mọi chuyện sang một bên, đánh trước đám thần chích cho xong đã rồi tính !

Ngài vừa động thì tất cả các tu sĩ khác cũng động theo.

Tuy thực lực thánh tiên với thân chích có chỗ hơn kém nhưng thần chích hiện giờ cũng không phải ở trạng thái cực mạnh như thời Bàn Cổ, vả lại chiến lực của ba tiên tôn cũng vô cùng cao siêu, hơn nữa đó là còn chưa kể đến có cả Phó Triêu Sinh đang chung tay góp sức ở tiền tuyến. Chúng tiên vừa xông vào, cục diện liền trở nên cực kỳ gay go ác liệt.

Sức mạnh của thần chích vốn bắt nguồn từ năng lượng nguyên sơ của vũ trụ, còn các thánh tiên thì tu nên đủ thứ đạo pháp đạo thuật, bọn họ bên tám lạng bên nửa cân quấy đảo cả một vùng trời, chẳng ai nhường ai.

Đám thần chích muốn cản trở Kiến Sầu để tổ thần có thể trở lại bình thường như trước, trong khi đó các tiên thì lại chèn ép chúng, tuy chưa chắc có thể giúp được gì cho Kiến Sầu, nhưng ít ra cũng không để cho chúng mưu đồ như ý !

Hào quang hết đạo này tới đạo khác phóng lên, tung tóe khắp nơi, chiếu bừng hắc ám, nhưng trong nháy mắt lại tắt ngấm ! Giết chóc tàn khốc tựa hồ như không bao giờ dừng.

Lúc trận đánh nổ ra, Kiến Sầu liền như ngửi thấy mùi máu đậm đặc. Nhưng nàng biết cái mùi máu đó không phải bốc ra từ trận tàn sát ở phía sau lưng lần đầu tiên lên tới cao trào mà là từ trong con mắt khổng lồ nằm trên đầu Bàn Cổ !

Con mắt đó thực như một con yêu tinh vừa mới được khai trí, cực kỳ nhạy cảm đối với tất cả những gì đang xảy ra xung quanh. Màu vàng trong tròng mắt vốn tự thân nó có, thêm vào đó còn có cả tánh bạo ngược hung tà bẩm sinh.

Lúc nó đảo mắt nhìn qua Kiến Sầu, nàng liền như thấy được giết chóc vô biên bên trong.

Nơi ấy tập trung ký ức cuối cùng của tất cả các thần chích đã mất mạng ! Đó là khát vọng cầu sinh, sợ hãi cái chết; là ấm ức vì đã biến mất trên cõi đời này; là thù ghét loài người, oán hận Bàn Cổ !

Nó tự nhiên cũng cảm thấy được khí tức nguy hiểm uy hiếp toát ra từ trên người Kiến Sầu, bởi vậy nên con ngươi vàng khổng lồ trong chớp mắt cũng vụt co lại !

- Gừ... I

Thậm chí đến hư không cũng dường như rách toạc, tiếng cuồng phong rít lên kinh hồn chẳng khác gì tiếng của mãnh thú hoang dã gào rống lập tức liền dội âm âm vào màng nhĩ con người ta I

Nó vậy mà lại nhào thẳng tới !

Bóng đen đầy năng lượng từ trên đầu Bàn Cổ trồi lên, vọt mình vào giữa lưng chừng không, rồi sau đó thoắt cái liền đánh tới Kiến Sầu, thế như thái sơn áp đỉnh !

Kiến Sầu vung tay xả ngay một kiếm !

Tuy nhiên chẳng thấy có tác dụng gì.

Kiếm khí hữu hình cao ngất xuyên qua thân nó thế nhưng vậy mà lại hệt như xuyên qua khoảng không trống rỗng, hoàn toàn không hề để lại một chút dấu vết gì trên người nó. Duy chỉ có chút kiếm ý là rạch được một đường mà thôi.

Kiến Sầu đầu mày tức thời cau lại, sắc mặt cũng trở nên có phần nặng nề, nhưng tốc độ xuất thủ lại càng nhanh như chớp giật.

Nàng cũng chẳng tránh chẳng né, đợi cho nó áp gần tới mình thì thình lình liền tung ra đòn thứ hai.

Lần này, đồ ấn thiên long bát bộ ở dưới chân nàng rung lên dữ dội rồi xoay tít, thế nhưng vậy mà lại rút ra được từ vũ trụ xung quanh một nguồn năng lượng hỗn độn. Nàng tụ nó dưới chưởng mình rồi âm ầm đánh ra !

Cũng vẫn không có hiệu quả gì. Chẳng những vô dụng mà nguồn năng lượng hỗn độn hùng hậu đó thậm chí lại còn nhập vào trong con mắt tổ thần, tụ thành một bộ phận nơi khóe mắt, mặc tình để nó thôn phệ thỏa thích, lấy năng lượng hỗn độn tiếp sức cho mình.

- Bốp !

Chỉ một lát sau, cả người Kiến Sầu liền bị nó đánh trúng !

Sức mạnh của nó hung tà cuồn cuộn ngập trời, ánh sáng trong con mắt nó lúc mới đầu nhìn thì thấy khó chịu, tâm phiền ý loạn. Nhưng đến khi nó đập thẳng tới thân, vậy mới coi như là thực sự có tiếp xúc qua. Ma niệm, sát ý và đủ thứ quỷ quái hại người đều xâm nhập vào cơ thể.

Ngay đến bóng đen có khả năng cắn nuốt cả ánh sáng thoắt cái cũng chụp xuống Kiến Sầu.

Thực chẳng khác gì dã thú khổng lồ ngoác mõm nuốt chửng con mồi của mình !

Trong số tu sĩ thượng khư đang chém giết túi bụi có người liếc mắt trông sang, thấy được cảnh tượng trên mí mắt không khỏi giật nảy lên theo, tim cũng như ngừng đập !

Đám thần chích bên kia thì thở phào nhẹ nhõm/

Cả bọn không khỏi rộ lên cười, thậm chí còn giở giọng châm chọc miệt thị : "Tổ thần của tộc thần chích vốn là hóa thân của từ chấp niệm của hằng hà sa số các thần chích đã mất. Ngài vốn không có thực thể, vô hình vô ảnh ! Vũ trụ hồng hoang ra đời cùng lúc với chúng tao, nguồn gốc y hệt ! Chúng †ao chính là vũ trụ. Cái thứ loài người ngoại lai nhãi nhép như ngươi làm sao mà giết nổi hả !"

Bị con mắt tổ thần thôn phệ thực giống như lọt vào một cõi hư vô. Thứ cầm tù con người ta không phải là lực lượng hữu hình gì mà là ý niệm vô hình.

Ý niệm hết lớp này tới lớp khác ầm ầm như hồng thủy ập tới.

Kiến Sầu cảm thấy khó chịu cùng cực nhưng ngay thời khắc này vẫn còn có thể nghe thấy được mọi tiếng động bên ngoài, kể cả cái câu kia của thần chích -

Làm sao mà giết nổi.

Sao lại không sao giết nổi chứ hả ?

Trên đời này hoàn toàn chẳng có gì không thể ! Nhất là đối với nàng, đối với cái "Ta" trong nàng !

Tất cả đều có thể !

Ngay khi nghe thấy mấy tiếng đó, khóe miệng nàng nhếch lên, nét mặt thoắt cái liền trở nên tươi cười giễu cợt !

Cùng lúc, trong đôi con ngươi nàng hốt nhiên cũng thành một trời mênh mang trống rỗng.

Nàng chợt nhắm mắt lại.

Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang, thảy đều nghe thấy tiếng nàng thở và đồng thời cũng bao trọn hơi thở của nàng vào trong !

Trong tích tắc rèm mi rũ xuống, trước mặt nàng liền hiện ra một tấm kính.

Sau đó liền có tấm thứ hai, thứ ba, thứ tư...

Tấm này tiếp tấm kia, mặt này nối mặt kia, tiếng két két kẹt kẹt rin rít không ngừng, nối nhau vô tận. Kính vây quanh thân nàng càng lúc càng dây lên mãi, chẳng mấy chốc đã chọc thủng con mắt tổ thần đang hãm nàng ở bên trong. Góc kính bén nhọn như đầu thủy tinh đúc bằng nham thạch đâm ra, rồi nhanh chóng bành trướng ra đến tận chân trời hư vô, lan mãi vào vũ trụ vô tận !

Kính lấp đầy con mắt tổ thần, đầy hoang vực mênh mông, thậm chí còn ăn vào muôn vàn ngôi sao đã chết, tâng tầng lớp lớp kín hết vũ trụ !

Tất cả mọi người đều bị mặt kính bao vây. Trong mỗi một mặt kính đó đều có hình ảnh của Kiến Sầu. Vì phản chiếu qua nhãn thể của tổ thần nên các hình ảnh ấy đều hơi hơi khác nhau !

- Âm! Âm! Âm...

Ngay vào lúc này, chúng nhân nghe đâu như có tiếng sấm từ xa vọng tới.

Chúng vang lên từ sâu trong hư vô, từ điểm khởi đầu của loài người, từ vết rách không sao khép lại nổi trong vũ trụ vô biên này.

Tại Cực Vực dưới Nguyên Thủy, Trương Thang đột nhiên ngước mắt lên nhìn.

Sâu tít trong vùng loạn lưu hỗn độn ở ngoài địa ngục mười tám tầng, dòng thời gian trùng trùng điệp điệp như hồng thủy bỗng thình lình cuộn trào, âm âm lao ra thiên ngoại.

Nó phá tung cấm chế trên hành tinh Nguyên Thủy, cuốn phăng giới tuyến không gian !

Cơn hồng thủy đó tràn tới, trong chớp mắt đã đánh tan tất cả các mặt kính có hình ảnh Kiến Sầu phản chiếu bên trong ! Kính vụn bàng bạc vạn mẩu như ánh trăng vung vẩy muôn vàn sắc vàng vào vũ trụ.

Tuy nhiên bóng dáng Kiến Sầu lại chẳng hề bị chấn nát I

Cứ mỗi một mặt kính bị bể là có một Kiến Sầu từ bên trong thoát ra. Người này rồi đến người kia hiện ra liên miên không ngừng. Chẳng thể nào đếm xuể...

Mười người, trăm người, vạn người; mười vạn, trăm vạn, ngàn vạn người !

Ai nói con người ta không thể bước vào nhiều dòng sông cùng một lúc ?

Ai nói con người ta cả đời từ đầu đến cuối chỉ có mỗi một khả năng mà thôi ?

Thời này khắc này ngàn ngàn vạn vạn Kiến Sầu xuất hiện là ngàn ngàn vạn vạn khả năng mà Kiến Sầu có thể làm trong đời !

Tất cả chúng đều là nàng.

Mỗi cái "Ta" trong chúng đó đều là "Ta" trong nàng !

Không ai có thể hình dung được nổi sự kinh hãi của mình vào lúc này, ngoài rợn người sởn gai ốc thì lại còn có cảm giác như mình đang lạc vào một thế giới đầy ma mi.

Bởi vì trước đó chưa ai có thể tưởng tượng nổi rằng -

Bọn họ vậy mà lại bị một người bao vây !

Cơn hồng thủy ào tới khiến bọn họ nhìn thấy được mọi người, mọi chuyện, và cả chính bản thân mình từng như thế nào trong dòng thời gian mênh mông đó.

- Bốp I

Mặt kính cuối cùng rốt cục cũng bể nát I

Trong một mẩu kính vỡ bắn tung lên ấy có đủ hết tất cả các hình ảnh phản chiếu của Kiến Sầu. Trong khoảnh khắc mọi Kiến Sầu đều phải tiêu biến thì từ lồng ngực các nàng bỗng nhiên lách tách bung ra tâm hỏa. Tâm hỏa đốm đốm vô tận từ tận chân trời vũ trụ, từ các ngôi sao đã chết, từ trên người chúng nhân có mặt tại đương trường đều tụ hết về. Hết thảy như một dòng ngân hà đảo chiều cứ nhắm thẳng về phía tổ thần mà tiến !

Giống như giọt lệ của thánh tử Tịch Gia rơi trên đỉnh Tuyết Vực năm xưa.

Trong chớp mắt tâm hỏa xuyên qua thân thể tổ thần !

Thực chẳng khác gì sao băng đâm đầu lao xuống đất, mặt đất lồi lõm vô vàn hố sâu kinh người, tàn lửa bay bay tứ tán !

Tổ thần vô hình, tâm hỏa cũng vô hình.

Chỉ cần động niệm là thành sát niệm !

Ngàn ngàn vạn vạn động niệm là thành ngàn ngàn vạn vạn sát niệm !

Kiến Sầu đứng giữa để mặc cho hằng hà sa số tâm hỏa của mình từ bốn phương tám hướng tụ về, xuyên qua thân thể vô hình của con mắt tổ thần.

Nó bắt đầu sợ hãi, vùng vẫy điên cuồng.

Mong sao trốn đi để khỏi bị hủy diệt I

Nhưng tâm hỏa vô tận đánh tới quá nhanh, mà phương hướng chúng tụ về cũng quá rộng, mới ban đầu chỉ lất phất như mưa bụi nhưng đến cuối cùng thì lại kín đặc mênh mông như biển !

Tất cả đều chỉ trong nháy mắt !

Ngay khoảnh khắc mọi cái "Ta" đều hợp lại, nhập thành một Kiến Sầu duy nhất, ngay vào sát na vô vàn đốm lửa chập thành một ngọn lửa lớn rơi xuống cháy trên đầu ngón tay của nàng...

Tất cả sẽ như tàn tro !
Bình Luận (0)
Comment