Ta Không Thành Tiên ( Dịch Full)

Chương 584 - Chương 584 : Ai Là Đại Tôn ?

Chương 584 : Ai là đại tôn ? Chương 584 : Ai là đại tôn ?Chương 584 : Ai là đại tôn ?

Người là đèn, ta là lửa.

Tim đèn là tâm ta, cháy lên cũng chính tâm ấy !

Đèn tâm thắp lên, sáng soi thế gian, xua tan tăm tối cho kẻ lầm đường, xóa bỏ u mê cho ai ngu muội...

Trên đỉnh thánh sơn Tuyết Vực, giọt lệ hỏa của thánh tử Tịch Gia năm ấy là niềm thương xót khôn cùng của ngài đối với thế nhân, đồng thời cũng là một món quà dành tặng cho Kiến Sầu.

Trong trận chiến âm dương giới ở Cực Vực hồi đó, vào lúc sinh tử như chỉ mành treo chuông, sức lửa hừng hực đã thiêu rụi thân xác nàng, hủy mất kiếm Nhiên Đăng, chén đèn hoa sen cũng tiêu tán. Thế nhưng ngọn tâm hỏa này thì lửa kia lại chẳng đốt được !

Bởi vì vào thời khắc đó, nó không những là tâm hỏa của Tịch Gia mà còn là của chính nàng !

Thiên hạ có người đồng đạo, tâm người với tâm ta như nhau, dù thân phận với lập trường khác biệt nhưng tâm hỏa thì vẫn có thể hóa đèn.

Giống như lúc này !

Muôn vàn Kiến Sầu là muôn vàn tâm hỏa, thảy đều tân hóa thành một ngọn lửa trên đầu ngón tay.

Con mắt tổ thần chẳng qua được hằng hà sa số chấp niệm của các thần chích mất mạng tụ hợp mà sinh. Nó vốn không có linh trí. Nhưng trong đợt giao tranh trước đó, vì Kiến Sầu cho thêm một đốm kim quang vào luồng hắc tuyến nọ nên nó liền như bị điểm hóa, trở thành vật thể có tri thức, đồng thời bởi vậy cũng đâm ra có điểm yếu riêng. Thấy Kiến Sầu tấn công, nó bèn tạm gác sang một bên chấp niệm nguyên thủy duy nhất của mình, bỏ Bàn Cổ mà chuyển sang phản kích nàng !

Đây là chính là điều Kiến Sầu muốn.

Lúc tâm hỏa vô tận từ bốn phương tám hướng tụ về, vây chặt con mắt tổ thân đang kiềm giữ nàng ở bên trong, thế nên tai kiếp dĩ nhiên khó tránh.

Đốm lửa li ti hết cái này đến cái khác xuyên qua, tròng mắt kim sắc của tổ thân cũng bắt đầu đầu lỗ rỗ khắp nơi những cái lỗ đen kịt tâng tâng lớp lớp như tổ ong.

Dần dần lỗ càng lúc càng nhiều, càng lúc càng kín...

Cơ thể Kiến Sầu vốn bị hãm ở bên trong cũng dần dần hiện ra trước mắt mọi người.

Cuối cùng, khi ngọn tâm hỏa ấy rớt xuống trên đầu ngón tay nàng thì bản năng sinh tôn của con mắt tổ thần cũng đạt tới đỉnh điểm, mà cái đau vì bị vô vàn ngọn tâm hỏa xuyên qua thân cũng khiến nó lồng lộn đến phát điên !

Nhưng nó không tài nào trốn đi đâu được nổi.

Mỗi một ngọn tâm hỏa thường đều là ý niệm nguyên sơ trong sáng nhất trong tâm người, huống hồ Kiến Sầu tu vi cao thâm khôn lường, ngọn tâm hỏa này lại tích tụ từ muôn vàn đốm tâm hỏa nhỏ của nàng mà nên !

Trong sát na nó trụ trên đầu ngón tay Kiến Sầu thì hốt nhiên tựa như mặt hồ gờn gợn lăn tăn, một quầng sóng vô hình bỗng từ bên trong khuếch tán, tỏa rộng ra bên ngoài I

- Bong... I

Nghe như dây đàn thình lình vang tiếng ngân dài.

Trong chớp mắt, tất cả những gì đụng phải quầng sóng đó đều bị nó vô thanh vô tức chặt đứt !

Phụ Kiếm Sinh bỗng chợt thấy cảnh tượng sao có chút quen quen. Hắn vẫn còn nhớ chuyện xảy ra trong đêm trăng bên bờ hồ bốn mươi bốn năm về trước ở hành tinh Tuyền Ky, Kiến Sầu giết Ứng Hủy của Lập Tà Dương cũng giống như thế này !

Hồi ấy hắn không làm sao nghĩ ra được nàng phóng kiếm giết người thế nào I

Lúc này hơi khác lúc đó ở chỗ trong tay nàng không có kiếm mà chỉ có một ngọn tâm hỏa; địch thủ cũng không còn là Ứng Hủy cảnh giới kim tiên như xưa mà là một vật thể khổng lồ đáng sợ.

Nhưng kết quả lại giống hệt như bốn mươi bốn năm trước !

Trong con ngươi vàng to lớn hốt nhiên bỗng kéo ngang một đường đen nhỏ. Sau đó nó càng lúc càng trở nên lớn hơn, rộng hơn, rốt cục tạo thành một đường ranh, phân con mắt tổ thần khổng lồ ra làm hai nửa !

Con ngươi nó lúc trước có thần sáng bóng là vậy nhưng thoắt cái đã trở nên mờ tối. Cái thân bị tâm hỏa đốt lỗ rỗ tứ tung rốt cục cũng bị hỗn độn với hư vô bành trướng thôn phệ.

Một con mắt tán thành hàng ngàn con mắt, bên trong mỗi con mắt đó đều chứa chấp niệm chưa tan.

Bọn chúng sinh ra từ vũ trụ hoang cổ. Thời đó còn chưa có sáng hay tối. Mãi đến khi Bàn Cổ khai thiên lập địa thì thế giới mới phân ra sáng tối riêng biệt. Trong tộc thần chích mới bắt đầu có cái gọi là "Mắt", nhưng cho có thế thôi chứ thật ra chẳng cần gì đến.

Năm dài tháng rộng, con mắt này lần hồi trở thành hóa thân của chấp niệm với thù hận. Ngọn tâm hỏa ấy đã thiêu rụi mọi chấp niệm với thù hận trong đó, khiến chúng từ hư vô trở về với hư vô, từ hỗn độn trở về với hỗn độn.

Thế gian bỗng nhiên trở nên an tĩnh hơn bao giờ hết.

Lúc muôn vàn mặt kính phản chiếu hình ảnh Kiến Sầu xuất hiện thì cuộc hỗn chiến ban nãy đã phải tạm thời chững lại.

Tất cả các thần chích đều không dám tin vào những gì đang xảy ra trước mắt. Trong suy nghĩ của chúng, tổ thần vốn luôn bất tử bất diệt mới đúng...

Người bên thượng khư tiên giới ngoài tròn mắt ngẩn ngơ kinh hãi thì không khỏi bất giác đưa mắt nhìn nhau. Rõ ràng chẳng hẹn mà nên, ai nấy đều nhớ tới những gì đã thấy ở cảnh mộng trước đó.

Cùng một lúc ở nhiều địa điểm khác nhau, mỗi người trong họ đều gặp phải Kiến Sầu I!

Mà mỗi một Kiến Sầu đó đều hơi khác nhau một chút...

Rốt cục đây là cái thứ thuật pháp gì vậy ?

Hay nói cho đúng...

Đây rốt cục là kiểu tồn tại gì lạ vậy trời !

So với các tu sĩ khác, chuyện mà Bạch Hạc đại đế nghĩ tới còn nhiều hơn họ gấp bội, nhất là vào khoảnh khắc hằng hà sa số Kiến Sầu xuất hiện sau mặt kính vỡ, hình ảnh kia cứ lơ lửng trong tâm trí ngài...

Trên hành tinh hoang vu đó, sao sáng cả một vùng trời, phóng mắt mà trông chỉ thấy rặt toàn những dọc bia "Kiến Sầu chỉ mộ”, trùng trùng điệp điệp, không sao đếm xuể !

Lúc này, từ thần chích cho tới tu sĩ, thảy đều cảm thấy sợ hãi kiêng ky trước sự việc quá tâm hiểu biết của mình, trước Kiến Sầu, trước thủ đoạn quỷ thân khôn lường như vậy.

Duy có mỗi Lục Diệp lão tổ là vô thanh vô tức thở dài.

Lúc bà ngước mắt lên thì vừa hay giữa chừng liền gặp phải ánh mắt của Kiến Sầu chuyển tới, nhưng lạ thay ánh mắt đó dường như chẳng phải là của một người mà là của ngàn ngàn vạn vạn Kiến Sầu hiện hữu trong nàng đang nhìn về phía bà !

Người ngoài cuộc nhìn không thấy được huyền cơ trong cảnh tượng vừa rồi nhưng Lục Diệp lão tổ thì lại biết rất rõ.

Tất cả đều từ Cửu khúc hà đồ mà ra.

Trong cuộn hà đồ ấy, Kiến Sầu đã từng bôi xóa rồi tặng lại Tạ Bất Thần, ở dưới cuối có hai hàng chữ viết rất rõ rằng : Bàn Cổ đại tôn là người ở ngoài tới vùng vũ trụ này; thưở đó sơ khai, trong khi vũ trụ vẫn còn đang phát triển thì ngài đã tách lấy một muỗng năng lượng nguyên thủy đang tiến hóa rồi dung hòa vào trong thân hồn của mình, nhờ vậy có thể khiến mình trở thành một thể với vũ trụ, tuy không thể cùng sinh nhưng lại có thể cùng chết với nó.

Vũ trụ bất diệt thì Bàn Cổ cũng bất diệt !

Sinh mạng của ngài trường tồn cùng với vũ trụ. Nhờ đó, ngài có thể dìu dắt loài người tốt hơn, đồng thời cũng có thể đương đầu với nguy hiểm nội tại của vùng vũ trụ này.

Qua hai kỷ nguyên, vũ trụ hiện giờ đã tiến hóa xong, tứ bề có trên có dưới, thời gian có xưa có nay, có các ty chức mỗi nơi mỗi việc. Tuy nhiên chính vì thiếu mất phần năng lượng mà Bàn Cổ đã tách lấy năm xưa nên cho đến thời này khắc này vũ trụ lúc nào cũng vẫn còn sót lại một vết thương không sao khép miệng lại được. Chỗ đó thời không không rõ ràng, quanh năm suốt tháng đều rơi vào trạng thái hỗn độn nguyên sơ nhất, thật chẳng khác gì một mạch nước cuồn cuộn ngầm chảy bên trong.

Dãn thân vào đó, đến tồn tại cực mạnh cũng chưa chắc bình yên về nổi. Hoặc nếu bình yên về được thì có khi tóc xanh khi đi năm nào bây giờ đã bạc trắng phơ phơ !

Đường loạn lưu này, vết thương này, chính là vùng hỗn độn mênh mông lúc xưa nằm khuất ngoài địa ngục mười tám tầng ở Cực Vực dưới Nguyên thủy !

Năm ấy Lục Diệp lão tổ từng mang theo con chồn ngốc kia tấn công Cực Vực, thậm chí còn đánh giết đến luôn cả địa ngục mười tám tầng, quậy cho một trận long trời lở đất, bởi thế nên cũng có thấy qua vùng loạn lưu nọ.

Lúc đó bà lại chẳng biết nó quan trọng đến đâu, hơn nữa vừa đánh hơi thấy có mùi nguy hiểm thì đã bỏ đi rồi.

Mãi tới sau này, khi đã mượn được hà đồ từ tay Bát Cực đạo tôn, rồi một hôm tình cờ nổi hứng, bà mới giở ra xem, đọc đến cuối mới biết được nguồn gốc của cái khe này, mới hiểu ra loạn lưu do đâu mà có, lấy nó ra rồi nhập vô sẽ xảy ra rủi ro như thế nào.

Lục Diệp là một người cực kỳ thông minh.

Bà vừa nhận ra nguy hiểm tiềm tàng của nó thì đồng thời cũng thấy ngay được cơ may to lớn bên trong -

Gặp phải tình hình không gian thời gian rối loạn, trở thành hỗn độn, người nào thực lực đủ mạnh và tâm chí đủ kiên định thì thật sự có thể bạo gan đánh cược một lần, mượn sự rối loạn này mà tu luyện.

Vì vậy có lẽ có thể triệu xuất từ trong đó ra mình của trăm năm ngàn năm sau; cũng có lẽ có thể sẽ gặp được mình có quan điểm khác biệt; hay có thể thấy được mọi điều mình muốn thấy và đồng thời luôn cả những điều mà mình sợ phải thấy.

Hỗn độn vô hạn như vậy !

Giữa loạn lưu, tất cả các phép tắc đã hình thành trong vũ trụ này đều không còn tôn tại nữa I

Ở nơi ấy không gì là không thể !

Tuy nhiên Lục Diệp lão tổ lại không chọn con đường đó. Bà điềm tĩnh nhìn chằm chằm hàng chữ cuối cùng một hồi thật lâu xong thì liền phi thăng luôn lên thượng khư.

Cửu khúc hà đồ lưu lạc mấy lần thì rơi vào tay Kiến Sầu. Vì vậy cho đến ngày hôm nay, Lục Diệp lão tổ thấy được con đường vị nữ tu này đã chọn nhưng chính bản thân mình thì lại không dám.

Trong loạn lưu hỗn độn còn chưa tiến hóa hết của vũ trụ, Kiến Sầu tìm được vô vàn Kiến Sầu khác. Người ngoài cuộc có lẽ sẽ cho rằng tất cả những thứ đó chỉ là ảo ảnh nhất thời thoáng qua, duy chỉ có mỗi mình nàng là biết chắc không phải mà trái lại đó là hằng hà sa số Kiến Sầu có thể có trong thời không !

Mỗi người đều là vật thể sống hẳn hoi.

Ai nấy đều có vận mạng riêng của mình, có thể hơi khác một chút chứ tuyệt đối không giống y như nhau.

Tuy nhiên trong cuộc đọ sức vừa rồi, lúc nhập muôn vàn bản ngã và tất cả các ngọn tâm hỏa riêng lẻ thành một, ký ức của tất cả các Kiến Sầu đó với vận mạng của họ cũng hòa thành một thể. Nhờ vậy nàng biết tất cả vê họ nhưng ai với ai lại rất khó phân biệt.

Kiến Sầu biết hướng đi vận mạng của mỗi người. Mỗi một hướng đó đều trở thành một phần ký ức của nàng.

Cho dù chuyện đã xảy ra hay chưa xảy ra thì đến bây giờ tất cả các xác xuất khả năng có liên quan tới nàng trên đời này đều đã chấm dứt.

Bởi vì ngày nối ngày, hôm nay cũng như hôm qua.

Sẽ không bao giờ có chuyện gì bất ngờ xảy ra nữa, không bao giờ sẽ còn có tâm trạng hoảng hốt hay hân hoan gì nữa. Mỗi một lần quyết định điều gì, nàng đều biết trước tất cả các hệ lụy hậu quả sẽ xảy ra trong tương lai. Toàn bộ xác suất khả năng đều như đã an bài hết trên trang giấy ký ức, lật qua rồi thì trống rỗng chẳng còn gì, trầm lặng như ao tù nước đọng I

Trừ phi nàng lừa mình dối người xóa bỏ tất cả các ký ức đó, cứ thế để mình vô tri vô tư mà sống.

Song nếu vậy thì Kiến Sầu sẽ chẳng còn là Kiến Sầu nữa.

Một khi đã dám chọn con đường mà từ cổ chí kim xưa nay không ai dám chọn, đạo tâm của nàng chắc chắn phải vô cùng kiên định. Nàng phải dám đương đầu với đau khổ khó khăn mà người thường không sao chịu nổi chứ không phải là trốn tránh rồi tự sa đà vùng vẫy trong ảo tưởng của mình.

Đối mặt với chuyện không biết, con người ta khó tránh khỏi sợ hãi, cứ ước sao mình có thể biết nhiêu hơn, thậm chí còn đến độ muốn biết hết tất cả.

Nhưng nếu biết hết thì chẳng lẽ lại không đáng sợ hơn ư ?

Lục Diệp không sao hình dung nổi làm thế nào mà con người ta có thể đối mặt được với một thế giới vô ưu vô lo, chẳng chút mạo hiểm như thế này.

Phía sau sức mạnh không ai có thể tưởng tượng nổi thường là một cái giá khổng lồ chẳng ai hay !

Trong khoảnh khắc ánh mắt hai người bọn họ giao nhau, Kiến Sầu nhìn thấy vẻ bồi hồi khôn xiết và sự cảm khái sâu sắc trong đáy mắt Lục Diệp. Đồng thời vị lão tổ này cũng nhìn ra được thế giới bao la mà cô tịch tĩnh lặng trong mắt nàng.

Có lẽ còn có cả đau đớn nữa, nhưng nàng tuyệt chẳng lùi bước.

Ngay từ lần đầu tiên đứng lặng không biết bao lâu cạnh vùng loạn lưu dự trù kế hoạch cho đại cục hôm nay, nàng đã lên tinh thần sẵn sàng đối mặt với mọi thứ.

Tâm hỏa vô thanh vô tức lụi dân trên đầu ngón tay nàng.

Kiến Sầu từ không trung hạ xuống, vững vàng đứng giữa một miền hoang vực mênh mông.

Mà cảnh mộng ở trên cao cũng đã sụp đổ hết.

Tạ Bất Thần với Nguyệt Ảnh vẫn còn đang đánh nhau. Lúc trước cảnh mộng chưa rã hoàn toàn nên ít người để ý tới nhưng bây giờ mọi thứ đã tiêu biến nên bóng dáng hai người bọn họ liền trở nên rõ ràng ra đó.

Nguyệt Ảnh vậy mà đang ở thế hạ phong.

Hắn lấy năng lượng từ trong cảnh mộng. Bây giờ Bàn Cổ đang dần dần tỉnh lại, cảnh mộng điểm điểm tiêu tán nên sức của hắn càng lúc càng yếu đi.

Trong khi đó thế công của Tạ Bất Thần thì lại liên miên không dứt. Thời gian càng trôi, linh cảm bất tường trong y càng lúc càng trở nên mạnh mẽ. Nó gặm nhấm y khiến y bứt rứt không yên, tuy nhiên nhìn sắc mặt lại chẳng thấy lộ ra chút gì.

Đòn ra cái sau càng độc hơn cái trước !

Một đường mặc khí phóng lên chém xoẹt xuống cánh tay Nguyệt Ảnh ! Nhưng gần như cũng đúng vào lúc đó Kiến Sầu đã diệt trừ xong con mắt tổ thần muốn thôn phệ thần hồn Bàn Cổ vốn ban nãy vẫn còn ở trên đầu ngài !

Nguyệt Ảnh vừa thấy rõ tình hình thì không thể tin nổi.

Lúc trước nghe nàng nói, kế lại thấy nàng ra tay, hắn cứ tưởng vị nữ tu loài người này muốn đứng về phe thần chích, nào ngờ vào lúc mấu chốt nhất nàng ta vậy mà lại xuất kỳ bất ý giết mất tổ thần của tộc thần chích !

Nhưng gần như chỉ thoắt sau, hắn đã chẳng thèm nghĩ ngợi gì thêm, cảm giác từ sững sờ không dám tin ban đầu liên nhường chỗ cho sự mừng rỡ như điên, thậm chí hắn còn quên bằng luôn cái nhục bị Tạ Bất Thần chém rớt cánh tay, tức thời chỉ há miệng đắc ý cười dài một tràng !

- Không uổng công năm đó ta giúp cô một tay ! Làm tốt lắm ! Ha ha ha ha...

Thừa dịp Tạ Bất Thần ban nãy đánh thước, lực chưa kịp thu vê, Nguyệt Ảnh quyết ý đập nồi dìm thuyền ngay. Vừa phất một cái về phía trước, cánh tay còn lại của hắn liên hóa thành một cái cánh trắng muốt soải rộng phủ kín cả bầu trời I

Gió nổi, thổi thốc tới một nguồn lực vừa bạo liệt vừa cổ xưa, trong chớp mắt đã đẩy bật Tạ Bất Thần đi, đồng thời Nguyệt Ảnh cũng tranh thủ sức gió lui mạnh ra sau I

- Âm ! Âm!

Một góc cuối cùng của cảnh mộng cũng hốt nhiên sụp xuống, khói xanh lãng đãng bay bay, thoắt sau đã tan biến chẳng còn tăm tích.

Cả hoang vực rốt cục lại bắt đầu rung chuyển, nhưng so với lần trước thì lần này mạnh hơn, kịch liệt hơn nhiều ! - Từ lâu ta đã nghe nói Kiến Sầu tiểu hữu có chút thù oán với cái gã Tạ Bất Thần này rồi. Hôm nay, tiểu hữu đã giết tổ thần, lật ngược thế cờ, tại hạ thực cảm kích vô cùng. Vậy thôi chi bằng hôm nay cứ để ta giúp tiểu hữu trả thù đi I

Giữa lưng chừng không, Nguyệt Ảnh đang nhắm phía đầu Bàn Cổ đáp xuống !

Nghe giọng điệu thế này thì rõ là câm chắc mười mươi cái thắng trong tay.

Có tiếng gì khẽ vang lên cái cạch ! Chiếc hộp hắn trộm từ chỗ Kiến Sầu tức thời mở toang. Từ bên trong bay ra mấy khúc nhang gẫy nhưng bị Nguyệt Ảnh búng cho một chỉ, chúng liên hợp lại thành một cây nhang tím ba đoạn cháy cùng một lúc.

Ba đốm lửa đỏ thẫm như máu !

Ngay khi nhang cháy, nơi mi tâm Bàn Cổ liền hiện ra một vạch đỏ sâm sậm như máu chạy thẳng một dọc dài từ trên xuống dưới. Chỉ chốc lát sau, cái đầu khổng lồ của ngài tách ra làm hai theo đường huyết tuyến đó, để lộ thân hồn tím thẫm được bao bọc ở bên trong !

Hơi nhang tỏa ra, một nửa xuyên qua khe hở trên đầu Bàn Cổ nhập vào thân hồn, nửa kia thì như nửa cái lồng giam phiêu phù bay lên hư không tối tăm trên cao rồi phóng vọt về phía Tạ Bất Thần !

Cây nhang làm bằng ba giọt máu tim này rốt cục cũng được đết lên.

Kiến Sầu thầm cảm thán trong lòng, ánh mắt nàng hơi ngưng lại một thoáng nhìn thần hồn Bàn Cổ liên tục hút lấy mùi nhang nhưng sau đó thì liền chuyển ngay về phía Tạ Bất Thần đang bị hơi nhang bao bọc.

Hai con mắt của y tới bây giờ đã đỏ sòng sọc. Bên trong ánh lên chút gì như tuyệt vọng, việc sắp thành lại vuột khỏi tay, biết rõ vận mạng giáng xuống người mà không sao thoát khỏi I

Rõ ràng, rõ ràng chỉ thiếu một tích tắc đó thôi. Sau khi vung thước chém rụng tay Nguyệt Ảnh xong thì y đã có thể lấy được cây nhang ba khúc cực kỳ quan trọng kia về tay.

Nhưng Kiến Sầu khi không lại nhằm ngay đúng trước lúc đó trừ đi mối lo cho Nguyệt Ảnh rồi.

Tạ Bất Thần bây giờ chỉ còn thiếu điều ngửa mặt cười dài : Đây đúng như nàng nói "Giết ngươi chẳng phải ta đâu" đó sao I

Ngay khi hơi nhang chui vào trong mi tâm y, máu từ thất khiếu liền tuôn ra ròng ròng. Cả người y bây giờ trông nanh ác chẳng khác gì một con thú sập bấy I

Nguyệt Ảnh lại chẳng đếm xỉa gì tới chút đau đớn đó của Tạ Bất Thần. Lúc này y đang cực kỳ đắc chí phiêu phù trên vai Bàn Cổ, trông ra hài lòng tột cùng về Kiến Sầu : "Chờ nhang cháy hết, đại tôn sẽ mượn cái thân mới đó trở lại giới này. Ngài tất sẽ không quên công lao của cô, thế nào rồi cũng sẽ truyền đạo cho cô, để cô trở thành cánh tay phải của đại tôn cai quản vũ trụ phương này !"

Cánh tay phải của đại tôn ư 2?

Kiến Sầu đăm đăm nhìn Tạ Bất Thân không rời. Nàng thấy y cả đời mưu toan đến cùng, thấy "mười kiếp nhân hoàng, một đời Bất Thần" lừa cả luân hồi, dối hết thiên đạo nhường ấy mà bây giờ lại rơi vào kết cục thế kia, trong lòng đâm ra không khỏi bùi ngùi thương xót, thực đúng là có phần thỏ chết cáo khóc, đau cho đồng loại.

Tuy nhiên sau khi nghe thấy Nguyệt Ảnh nói câu kia, nàng bỗng chợt thấy đời sao mà hoang đường vớ vẩn.

Kiến Sầu cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn hắn, lẩm bẩm lại hai tiếng "đại tôn" xong thì khóe miệng nhếch lên nửa cười nửa không : "Vị trí dưới một người trên vạn người, Kiến Sầu sao dám tranh với ngài chứ ? Nhưng không biết sao ta lại cứ nhớ rằng năm xưa dưới Nguyên Thủy có hai tiểu quỷ chả biết trời cao đất dây là gì đã từng gọi ta hai tiếng "đại tôn" rôi đó thôi..."

Nguyệt Ảnh tức thời biến sắc.

Kiến Sầu lại làm như chẳng thấy, chỉ lạnh lùng nói : "Ngài xem, dưới một người trên vạn người với làm thẳng đại tôn thì cái nào tốt hơn ?"
Bình Luận (0)
Comment